Kết thúc đoạn ghi âm ngắn, Thương Mộ Nghiêm trầm mặt không có động tĩnh gì, cứ thế nhìn vào đoạn ghi âm đã kết thúc đó từ nãy tới giờ
Thương Mộ Nghiêm rất lâu sau mới trả lời:[Ừ]
Tịch Ngưng:[Có phải sau này anh sẽ ở chung nhà với bác ấy đúng không?]
[Ừ]
Tịch Ngưng nhắn tiếp:[Nếu bác ấy có nói ra một yêu cầu gì mà anh không thích thì hãy nói không và không cần phải giải thích gì quá nhiều hết cả nhá]
[Tại sao?]
Tịch Ngưng:[Vì chẳng có vấn đề gì khi anh không thích và nói “không” cả.]
Cô bổ sung thêm:[Bạn thân em là một người rất tâm lý, cậu ấy thường hay nói thế với em. Đừng trách em ba hoa nhá]
Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm màn hình, trả lời:[Không đâu]
Tịch Ngưng:[Em hỏi anh một câu nhá?]
Thương Mộ Nghiêm:[Ừm]
Tịch Ngưng:[Anh thật sự là con trai của doanh nhân Thương Đình Sâm sao?]
Cô gửi xong tâm trạng liền có chút hồi hộp, Tịch Ngưng cũng vừa mới tìm thông tin trên mạng. Tập Đoàn Tinh Châu dưới sự điều hành của Thương Đình Sâm đã đứng đầu trong lĩnh vực Công Nghệ Thông Tin tân tiến nhất hiện nay, đến cả giải thưởng cũng nhiều tới hoa mắt.
Một lúc sau Thương Mộ Nghiêm mới hỏi:[Bây giờ mới biết à?]
Tịch Ngưng thành thật đáp:[Thật sự em không biết chuyện này.]
[Ừ.]
Tịch Ngưng:[Nhưng mà lĩnh vực Công Nghệ Thông Tin có liên quan đến kinh tế sao ạ?]
Thương Mộ Nghiêm:[Ừ, sang năm hai anh cũng chọn thêm ngành IT để hiểu sâu hơn]
Tịch Ngưng từ từ hiểu ra, sau đó hỏi anh mấy giờ thì máy bay xuất phát. Thương Mộ Nghiêm đáp rằng là 7 giờ.
Tịch Ngưng gửi tấm ảnh buồn rười rượi.
Anh biết cô buồn là vì không thể đến sân bay tiễn anh, anh nhắn:[Chăm chỉ học tập một chút, đừng lười biếng nghỉ học]
Không biết tại sao khi cô vừa đọc tin nhắn này lại vừa vui vừa xấu hổ, chắc chắn anh trai đã nói xấu cô với anh rất nhiều nên anh mới biết cô thường xuyên nghỉ học đây mà.
Tịch Ngưng:[Em chăm học có thưởng gì cho em không?]
Thương Mộ Nghiêm:[Dẫn em đến phố ăn vặt]
Tịch Ngưng vô cùng thích đến những nơi như thế, rất nhanh đã đồng ý món lời này.
Đến gần bảy giờ sáng, Thương Mộ Nghiêm trả tiền rồi bước xuống xe taxi, đang định đi vào trong cửa sân bay thì đằng sau có một giọng nói điềm đạm dễ nghe vang lên:’‘Anh Mộ Nghiêm.’’
Thương Mộ Nghiêm sững sờ, cả người anh thoáng cứng đờ. Anh từ từ xoay người lại, ánh mắt trầm ổn lại không giấu được sự kinh ngạc nhìn cô.
Tịch Ngưng nở nụ cười, bước lên phía trước vài bước.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, đồng tử trong mắt run rẩy, nói với giọng trầm tĩnh:’‘Em…vì sao…’’
Còn chưa đợi cô nói hết câu, Tịch Ngưng đã đem cho anh một hộp túi giấy, mái tóc cô xoã dài theo làn gió mà đung đưa, lại khắc sâu vào trái tim anh tới mức không thể mờ nhạt được.
Tịch Ngưng giải thích:’‘Sợ anh tủi thân vì không có người thân bên cạnh, em tới chào tạm biệt anh.’’
Thương Mộ Nghiêm trầm mặt trong giây lát, sau đó lại nở nụ cười bất lực.
Trong tim ấm áp đến ngọt ngào.
‘‘Ừ, cảm ơn em đã đến đây tạm biệt anh. Ngưng Ngưng.’’
Tịch Ngưng nhìn anh cong môi.
‘‘Anh ăn gì chưa?’’
Anh khẽ lắc đầu.
Tịch Ngưng chớp mắt, đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp nhìn anh:’‘Thế lên đó ăn gì đi nhá? Đừng bỏ bữa sáng.’’
Anh gật đầu, nghiêm túc đáp:’‘Được.’’
Đợi Thương Mộ Nghiêm rời đi thật xa mới yên tâm xoay người rời đi.
Anh đến Thành Phố Giang Lâm học tập không có lấy người thân hay bạn bè nào. Cô từng ở trong hoàn cảnh giống anh, ít nhất bây giờ cô sẽ không để anh phải lẻ loi cô độc.
Đến khi máy bay đã ổn định trên không trung, lúc này anh mới nhớ tới một túi giấy mà cô đưa. Thương Mộ Nghiêm lấy đồ trong túi giấy ra, là một hộp thuốc y tế mini màu xanh.
Trên hộp y tế có dán một tờ giấy nhỏ, trên đó là hàng chữ [Quà dành riêng Mộ Nghiêm]
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn, bình tĩnh mở hộp thuốc ra.
Vừa mở nắp ra bên trong có hai ngăn lớp. Một ngăn là bốn ô và một ngăn còn lại là ba ô ngang
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm dừng lại ở một trong hai ngăn đó, mỗi ô đều có một loại thuốc, còn chú thích tên thuốc vô cùng rõ ràng. Anh nhìn xuống ngăn còn lại, có một tấm nhựa che hết ngăn bên trong, đây là một phần phụ của hộp đồ, trên đó có một tờ giấy dán, ghi.
- Điều cần khi bị thương
Anh mở ngăn đựng đồ phụ, bên trong có đựng không ít bông tăm và băng cá nhân khi cần thiết. Hàng chữ “Khi bị thương hãy sử dụng nhá” đập ngay vào mắt anh.
Ánh mắt anh ảm đạm nhìn tổng cả hai ngăn lớn kia. Chú thích rất rõ ràng. Khoé miệng anh hiếm khi nở nụ cười vui vẻ.
- Anh Mộ Nghiêm uống khi bị nhứt đầu nhá (nhứt đầu hay đau họng cũng uống được)
- Thuốc giảm đau (1viên /lần)
- Thuốc đau bụng đây nhá, liều lượng có chút mạnh nên anh bẻ đôi ra trước khi uống
- Thuốc khi anh bị sốt
- Nếu bị ho ngâm một viên / 1 lần
- Thuốc dạng sủi như Peridys có tác dụng cải thiện sức khoẻ khi mệt mỏi
- Còn đây là kẹo ngọt, buồn miệng thì ngậm nhá
Từng hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp được viết vô cùng tỉ mỉ cẩn thận. Dù không biết cô đã chuẩn bị trong bao lâu nhưng anh có thể cảm nhận được một sự quan tâm chân thành từ cô. Trái tim đã sớm nguội lạnh đột nhiên lại bị một ngọn lửa không tên sưởi ấm, lại đặc biệt ấm áp và có cảm giác bình yên thoải mái khá thường.
Trong khoảng khắc này, trong lòng anh như đã rõ một số chuyện.
Thành Châu, dinh thự nhà họ Thương.
Trình Ánh đang ngồi trong phòng khách xem một bộ phim giải trí bất ngờ nghe tiếng chuông cửa vang lên, người làm trong nhà nhanh chóng mở cửa, khoé mắt bà liếc nhìn, thấy Thương Mộ Nghiêm đang đeo một chiếc balo trở về thì kinh ngạc không thôi.
Trong mắt tràn ra sự kinh ngạc cùng vui mừng.
Trình Ánh bước ra khuôn viên của dinh thự rộng lớn, đứng đó đợi Thương Mộ Nghiêm.
Bà dịu dàng gọi:’‘Tiểu…Tiểu Nghiêm, con đã về. Con có đói không? Muốn ăn gì không? Để dì…chuẩn bị cho con.’’
Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo trước đó khi bà tự nhận mình là mẹ của anh lại có chút không được tự nhiên, nở nụ cười nhạt nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm dừng lại cách bà tầm năm bước chân, trong đầu đột nhiên nhớ tới tin nhắn Tịch Ngưng. Môi mỏng anh mấp máp, ánh mắt chứa sự xa cách, lạnh nhạt nói:’‘Không cần.’’
Câu trả lời nằm trong dự đoán của bà, Trình Ánh cười rồi hoà hoãn lại không khí. Nhìn Thương Mộ Nghiêm không để ý tới mình mà sải bước vào trong nhà lớn.
Thương Mộ Nghiêm vào trong nhà gặp ngay dì Trần - người đã chăm lo cho mình từ bé tới lớn, Thương Mộ Nghiêm đi tới, trầm ổn lại lễ phép cúi người chào bà.
Dì Trần vừa rồi còn tưởng là Thương Mộ Ngôn - là em trai cùng cha khác mẹ của anh nhưng không ngờ là anh đã trở về. Bà vui mừng bỏ dở chuyện đang làm, ân cần hỏi han đến anh.
Thương Mộ Nghiêm ảm đạm nhìn bà, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một.
Trình Ánh đứng từ xa nhìn, mím môi không dám làm phiền họ.
Thương Mộ Nghiêm trở về phòng liền lấy di động mở nguồn, nghĩ ngợi một hồi lâu thế mà chỉ nhắn hai chữ ‘‘Đã đến’’ qua cho cô.
Khi Tịch Ngưng nhận được tin nhắn là tầm hai giờ chiều, cô ra khỏi toà dạy học P, nhìn tin nhắn khẽ cong môi. Nhắn cho anh:’‘Từ Giang Lâm đến Thành Châu lâu đến thế sao?’’
Tịch Ngưng ước tính thời gian anh gửi tin nhắn, là hơn năm giờ đồng hồ. Không ngờ chỗ này lại cách nơi anh ở xa tới vậy.
Tịch Ngưng cứ tưởng chỉ cần mình ôn luyện môn Toán là sẽ không cần học những môn khác ở trường, nhưng thực tế đã đi ngược lại. Ngay sáng ngày thứ hai vô học tại trung tâm ôn luyện thầy Lý đã thông báo trước mọi người:’‘Sau khi kết thúc thời gian ôn luyện vẫn tiếp tục quay lại lớp học. Hạn chế vắng buổi khi không có lý do…’’
Thầy Lý nhìn cô, nhắc nhở:’‘Nhất là em, tháng trước không thi môn Lý, thế mà tổng kết điểm lại đứng đầu lớp. Đúng là không tưởng tượng nổi.’’
Cả lớp ôn luyện chỉ có mười người. Ngoại trừ cô và Diệu Nhật Tâm thì còn lại là anh chị khối 12. Bọn họ đều hơi kinh ngạc mà nhìn qua Tịch Ngưng đang im lặng không nói gì.
Có lẽ là anh đang bận, đợi đến tối mới thấy anh trả lời tin nhắn:[Ừ, khá xa]
Tịch Ngưng buông bút xuống, trả lời:[Anh bận sao?]
[Bây giờ sao?]
Tịch Ngưng:[Không phải, từ chiều tới giờ anh bận sao?]
[Ừm, về nhà cũ thăm ông nội]
Tịch Ngưng:[Bao lâu anh sẽ về lại Lâm Giang]
[Chăm chỉ một chút anh sẽ về sớm]
Tịch Ngưng:[Không lừa người chứ?]
[Tin hay không đều được]
Tịch Ngưng gửi một tấm ảnh mếu máo qua, trả lời:[Em tin anh mà]
[Còn một việc?]
Tịch Ngưng:[Hả?]
Đợi một hồi lâu cô vẫn không thấy động tĩnh gì, chân mày khó hiểu mà khẽ nhíu lại.
Tịch Ngưng không khó chịu, ánh mắt nhìn chăm chú vào khung trò chuyện, một dòng tin nhắn nhảy lên.
Thương Mộ Nghiêm:[Cảm ơn món quà của em]
Tịch Ngưng đọc tin nhắn, gương mặt đều tươi sáng mà cong môi cười:[Anh thích là tốt]
Thương Mộ Nghiêm rất lâu sau mới trả lời:[Ừ]
Tịch Ngưng:[Có phải sau này anh sẽ ở chung nhà với bác ấy đúng không?]
[Ừ]
Tịch Ngưng nhắn tiếp:[Nếu bác ấy có nói ra một yêu cầu gì mà anh không thích thì hãy nói không và không cần phải giải thích gì quá nhiều hết cả nhá]
[Tại sao?]
Tịch Ngưng:[Vì chẳng có vấn đề gì khi anh không thích và nói “không” cả.]
Cô bổ sung thêm:[Bạn thân em là một người rất tâm lý, cậu ấy thường hay nói thế với em. Đừng trách em ba hoa nhá]
Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm màn hình, trả lời:[Không đâu]
Tịch Ngưng:[Em hỏi anh một câu nhá?]
Thương Mộ Nghiêm:[Ừm]
Tịch Ngưng:[Anh thật sự là con trai của doanh nhân Thương Đình Sâm sao?]
Cô gửi xong tâm trạng liền có chút hồi hộp, Tịch Ngưng cũng vừa mới tìm thông tin trên mạng. Tập Đoàn Tinh Châu dưới sự điều hành của Thương Đình Sâm đã đứng đầu trong lĩnh vực Công Nghệ Thông Tin tân tiến nhất hiện nay, đến cả giải thưởng cũng nhiều tới hoa mắt.
Một lúc sau Thương Mộ Nghiêm mới hỏi:[Bây giờ mới biết à?]
Tịch Ngưng thành thật đáp:[Thật sự em không biết chuyện này.]
[Ừ.]
Tịch Ngưng:[Nhưng mà lĩnh vực Công Nghệ Thông Tin có liên quan đến kinh tế sao ạ?]
Thương Mộ Nghiêm:[Ừ, sang năm hai anh cũng chọn thêm ngành IT để hiểu sâu hơn]
Tịch Ngưng từ từ hiểu ra, sau đó hỏi anh mấy giờ thì máy bay xuất phát. Thương Mộ Nghiêm đáp rằng là 7 giờ.
Tịch Ngưng gửi tấm ảnh buồn rười rượi.
Anh biết cô buồn là vì không thể đến sân bay tiễn anh, anh nhắn:[Chăm chỉ học tập một chút, đừng lười biếng nghỉ học]
Không biết tại sao khi cô vừa đọc tin nhắn này lại vừa vui vừa xấu hổ, chắc chắn anh trai đã nói xấu cô với anh rất nhiều nên anh mới biết cô thường xuyên nghỉ học đây mà.
Tịch Ngưng:[Em chăm học có thưởng gì cho em không?]
Thương Mộ Nghiêm:[Dẫn em đến phố ăn vặt]
Tịch Ngưng vô cùng thích đến những nơi như thế, rất nhanh đã đồng ý món lời này.
Đến gần bảy giờ sáng, Thương Mộ Nghiêm trả tiền rồi bước xuống xe taxi, đang định đi vào trong cửa sân bay thì đằng sau có một giọng nói điềm đạm dễ nghe vang lên:’‘Anh Mộ Nghiêm.’’
Thương Mộ Nghiêm sững sờ, cả người anh thoáng cứng đờ. Anh từ từ xoay người lại, ánh mắt trầm ổn lại không giấu được sự kinh ngạc nhìn cô.
Tịch Ngưng nở nụ cười, bước lên phía trước vài bước.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, đồng tử trong mắt run rẩy, nói với giọng trầm tĩnh:’‘Em…vì sao…’’
Còn chưa đợi cô nói hết câu, Tịch Ngưng đã đem cho anh một hộp túi giấy, mái tóc cô xoã dài theo làn gió mà đung đưa, lại khắc sâu vào trái tim anh tới mức không thể mờ nhạt được.
Tịch Ngưng giải thích:’‘Sợ anh tủi thân vì không có người thân bên cạnh, em tới chào tạm biệt anh.’’
Thương Mộ Nghiêm trầm mặt trong giây lát, sau đó lại nở nụ cười bất lực.
Trong tim ấm áp đến ngọt ngào.
‘‘Ừ, cảm ơn em đã đến đây tạm biệt anh. Ngưng Ngưng.’’
Tịch Ngưng nhìn anh cong môi.
‘‘Anh ăn gì chưa?’’
Anh khẽ lắc đầu.
Tịch Ngưng chớp mắt, đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp nhìn anh:’‘Thế lên đó ăn gì đi nhá? Đừng bỏ bữa sáng.’’
Anh gật đầu, nghiêm túc đáp:’‘Được.’’
Đợi Thương Mộ Nghiêm rời đi thật xa mới yên tâm xoay người rời đi.
Anh đến Thành Phố Giang Lâm học tập không có lấy người thân hay bạn bè nào. Cô từng ở trong hoàn cảnh giống anh, ít nhất bây giờ cô sẽ không để anh phải lẻ loi cô độc.
Đến khi máy bay đã ổn định trên không trung, lúc này anh mới nhớ tới một túi giấy mà cô đưa. Thương Mộ Nghiêm lấy đồ trong túi giấy ra, là một hộp thuốc y tế mini màu xanh.
Trên hộp y tế có dán một tờ giấy nhỏ, trên đó là hàng chữ [Quà dành riêng Mộ Nghiêm]
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn, bình tĩnh mở hộp thuốc ra.
Vừa mở nắp ra bên trong có hai ngăn lớp. Một ngăn là bốn ô và một ngăn còn lại là ba ô ngang
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm dừng lại ở một trong hai ngăn đó, mỗi ô đều có một loại thuốc, còn chú thích tên thuốc vô cùng rõ ràng. Anh nhìn xuống ngăn còn lại, có một tấm nhựa che hết ngăn bên trong, đây là một phần phụ của hộp đồ, trên đó có một tờ giấy dán, ghi.
- Điều cần khi bị thương
Anh mở ngăn đựng đồ phụ, bên trong có đựng không ít bông tăm và băng cá nhân khi cần thiết. Hàng chữ “Khi bị thương hãy sử dụng nhá” đập ngay vào mắt anh.
Ánh mắt anh ảm đạm nhìn tổng cả hai ngăn lớn kia. Chú thích rất rõ ràng. Khoé miệng anh hiếm khi nở nụ cười vui vẻ.
- Anh Mộ Nghiêm uống khi bị nhứt đầu nhá (nhứt đầu hay đau họng cũng uống được)
- Thuốc giảm đau (1viên /lần)
- Thuốc đau bụng đây nhá, liều lượng có chút mạnh nên anh bẻ đôi ra trước khi uống
- Thuốc khi anh bị sốt
- Nếu bị ho ngâm một viên / 1 lần
- Thuốc dạng sủi như Peridys có tác dụng cải thiện sức khoẻ khi mệt mỏi
- Còn đây là kẹo ngọt, buồn miệng thì ngậm nhá
Từng hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp được viết vô cùng tỉ mỉ cẩn thận. Dù không biết cô đã chuẩn bị trong bao lâu nhưng anh có thể cảm nhận được một sự quan tâm chân thành từ cô. Trái tim đã sớm nguội lạnh đột nhiên lại bị một ngọn lửa không tên sưởi ấm, lại đặc biệt ấm áp và có cảm giác bình yên thoải mái khá thường.
Trong khoảng khắc này, trong lòng anh như đã rõ một số chuyện.
Thành Châu, dinh thự nhà họ Thương.
Trình Ánh đang ngồi trong phòng khách xem một bộ phim giải trí bất ngờ nghe tiếng chuông cửa vang lên, người làm trong nhà nhanh chóng mở cửa, khoé mắt bà liếc nhìn, thấy Thương Mộ Nghiêm đang đeo một chiếc balo trở về thì kinh ngạc không thôi.
Trong mắt tràn ra sự kinh ngạc cùng vui mừng.
Trình Ánh bước ra khuôn viên của dinh thự rộng lớn, đứng đó đợi Thương Mộ Nghiêm.
Bà dịu dàng gọi:’‘Tiểu…Tiểu Nghiêm, con đã về. Con có đói không? Muốn ăn gì không? Để dì…chuẩn bị cho con.’’
Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo trước đó khi bà tự nhận mình là mẹ của anh lại có chút không được tự nhiên, nở nụ cười nhạt nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm dừng lại cách bà tầm năm bước chân, trong đầu đột nhiên nhớ tới tin nhắn Tịch Ngưng. Môi mỏng anh mấp máp, ánh mắt chứa sự xa cách, lạnh nhạt nói:’‘Không cần.’’
Câu trả lời nằm trong dự đoán của bà, Trình Ánh cười rồi hoà hoãn lại không khí. Nhìn Thương Mộ Nghiêm không để ý tới mình mà sải bước vào trong nhà lớn.
Thương Mộ Nghiêm vào trong nhà gặp ngay dì Trần - người đã chăm lo cho mình từ bé tới lớn, Thương Mộ Nghiêm đi tới, trầm ổn lại lễ phép cúi người chào bà.
Dì Trần vừa rồi còn tưởng là Thương Mộ Ngôn - là em trai cùng cha khác mẹ của anh nhưng không ngờ là anh đã trở về. Bà vui mừng bỏ dở chuyện đang làm, ân cần hỏi han đến anh.
Thương Mộ Nghiêm ảm đạm nhìn bà, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một.
Trình Ánh đứng từ xa nhìn, mím môi không dám làm phiền họ.
Thương Mộ Nghiêm trở về phòng liền lấy di động mở nguồn, nghĩ ngợi một hồi lâu thế mà chỉ nhắn hai chữ ‘‘Đã đến’’ qua cho cô.
Khi Tịch Ngưng nhận được tin nhắn là tầm hai giờ chiều, cô ra khỏi toà dạy học P, nhìn tin nhắn khẽ cong môi. Nhắn cho anh:’‘Từ Giang Lâm đến Thành Châu lâu đến thế sao?’’
Tịch Ngưng ước tính thời gian anh gửi tin nhắn, là hơn năm giờ đồng hồ. Không ngờ chỗ này lại cách nơi anh ở xa tới vậy.
Tịch Ngưng cứ tưởng chỉ cần mình ôn luyện môn Toán là sẽ không cần học những môn khác ở trường, nhưng thực tế đã đi ngược lại. Ngay sáng ngày thứ hai vô học tại trung tâm ôn luyện thầy Lý đã thông báo trước mọi người:’‘Sau khi kết thúc thời gian ôn luyện vẫn tiếp tục quay lại lớp học. Hạn chế vắng buổi khi không có lý do…’’
Thầy Lý nhìn cô, nhắc nhở:’‘Nhất là em, tháng trước không thi môn Lý, thế mà tổng kết điểm lại đứng đầu lớp. Đúng là không tưởng tượng nổi.’’
Cả lớp ôn luyện chỉ có mười người. Ngoại trừ cô và Diệu Nhật Tâm thì còn lại là anh chị khối 12. Bọn họ đều hơi kinh ngạc mà nhìn qua Tịch Ngưng đang im lặng không nói gì.
Có lẽ là anh đang bận, đợi đến tối mới thấy anh trả lời tin nhắn:[Ừ, khá xa]
Tịch Ngưng buông bút xuống, trả lời:[Anh bận sao?]
[Bây giờ sao?]
Tịch Ngưng:[Không phải, từ chiều tới giờ anh bận sao?]
[Ừm, về nhà cũ thăm ông nội]
Tịch Ngưng:[Bao lâu anh sẽ về lại Lâm Giang]
[Chăm chỉ một chút anh sẽ về sớm]
Tịch Ngưng:[Không lừa người chứ?]
[Tin hay không đều được]
Tịch Ngưng gửi một tấm ảnh mếu máo qua, trả lời:[Em tin anh mà]
[Còn một việc?]
Tịch Ngưng:[Hả?]
Đợi một hồi lâu cô vẫn không thấy động tĩnh gì, chân mày khó hiểu mà khẽ nhíu lại.
Tịch Ngưng không khó chịu, ánh mắt nhìn chăm chú vào khung trò chuyện, một dòng tin nhắn nhảy lên.
Thương Mộ Nghiêm:[Cảm ơn món quà của em]
Tịch Ngưng đọc tin nhắn, gương mặt đều tươi sáng mà cong môi cười:[Anh thích là tốt]
/72
|