Thương Mộ Nghiêm tối sầm mặt khi nghe câu nói này, ánh mắt anh trở nên sắc bén, liếc nhìn cô một cái như cảnh cáo.
Tịch Ngưng nhìn anh, cuối cùng lại trở lại bộ dáng điềm tĩnh như thường:''Nhìn anh không giống người thích trêu đùa nhỉ?''
Thương Mộ Nghiêm không trả lời cô, rõ ràng cô có thể cảm nhận được khí lạnh toát ra từ trên người anh, lạnh tới mức cô có chút nghi ngờ rằng chính bản thân mình đã nói sai cái gì đó.
Nhà ăn R12 hiện ngay trước mắt, Tịch Ngưng nhìn Thương Mộ Nghiêm, mỉm cười ngọt ngào với anh:''Cảm ơn anh Mộ Nghiêm.''
Thương Mộ Nghiêm không nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước không chút gợn sóng.
Cô lấy di động từ trong túi áo khoác ra, xem giờ thì phát hiện đã gần mười giờ tối, Cô cất di động vào trong túi áo khoác, ngẩng đầu lên nhìn Thương Mộ Nghiêm, giọng nói thận trọng hơn rất nhiều:''Anh Mộ Nghiêm, anh có ăn đồ ngọt không?''
Thương Mộ Nghiêm nheo mắt nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu thờ ơ lạnh nhạt:''Làm gì?''
Cô cười, lấy tay từ trong túi ra, trước mắt anh xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn tinh tế, bên trong là một viên kẹo nhỏ:''Tặng anh, xem như là lời cảm ơn.''
Thương Mộ Nghiên nhìn viên kẹo điều ước màu cam được bọc trong giấy trong suốt màu cam, ánh mắt phức tạp sau đó lại lắc đầu cử tuyệt.
''Không cần đâu, tôi chỉ tiện đường.''
Ngay khi anh định bước sang người cô, Tịch Ngưng vội lùi về sau vài bước lần nữa đứng trước mặt anh, giọng nói rất trịnh trọng:''Anh không nhận lời cảm ơn của em cũng được, nhận quà Lễ Quốc Khánh đi? Dù sao viên kẹo này rất ngon, chắc chắn anh sẽ thích.''
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn cô, trong mắt có sự dò xét và nghiền ngẫm, tóc mai trên trán anh khẽ chuyển động trên khuôn chân mày, vừa mang nét dịu dàng lại lạnh lùng khó gần, gương mặt anh không có chút biểu cảm giác dư thừa, không biết ma xui quỷ khiến cái gì mà anh thật sự nhận viên kẹo ấy từ trong tay Tịch Ngưng.
Tịch Ngưng hài lòng nở nụ cười, lùi về sau chào tạm biệt rồi xoay người đi vào nhà ăn R12.
Đến lúc này Thương Mộ Nghiêm mới chợt định thần lại, ánh mắt sâu trong veo nhìn viên kẹo trên tay mình mà có chút cảm giác kì lạ.
Tịch Ngưng bước chào nhà ăn, nhìn xung quanh tìm bóng dáng anh trai cô - Tịch Khương.
''Ngưng Ngưng, bên này bên này!'' Giọng nói ấy phát ra từ bên phải nhà ăn.
Tịch Ngưng theo tiếng nói mà nhìn thấy anh trai mình, cô cười nhẹ rồi lại thản nhiên đi tới bàn ăn của Tịch Khương. Khi đến gần, cô nghe thấy tiếng “Ồ” tán thưởng vang lên trên bàn ăn của Tịch Khương.
Bây giờ đã gần chín giữa khuya, nơi này là nhà ăn dành cho sinh viên nên sẽ mở cửa tới nửa đêm, nhưng mà Tịch Khương không yên tâm để cô về quá muộn, cứ bảo rằng trường sẽ đóng cửa sau mười giờ.
Tịch Ngưng nhìn anh trai mình, chưa kịp đưa tệp tài liệu đã thấy gương mặt như đạp phải phân của Tịch Khương, giọng anh trai cô vừa kinh ngạc lại vừa trách móc:''Sao lại ăn mặc thế này?''
Ở bàn ăn của Tịch Khương không chỉ có anh mà còn có cả hai người bạn khác, họ đều đưa ánh mắt tò mò nhìn sang. Sau đó họ lại đánh giá xem Tịch Khương và Tịch Ngưng là loại quan hệ gì.
Tịch Ngưng cúi đầu nhìn, nhíu mày cười khẽ:''Không phù hợp với em sao?''
Tịch Khương chậc lưỡi, giọng có phần bất đắc dĩ nói:''Không phải là không phù hợp..''
Chiều cao cô rất lí tưởng, chưa đủ mười tám tuổi đã sở hữu chiều cao không kém gì người mẫu, khi cô vào đây cũng không ít nam sinh bàn khác đưa mắt nhìn cô, không ai nghĩ cô vẫn còn là học sinh Trung học.
Mái tóc Tịch Ngưng vừa chắc khoẻ lại vừa bóng mượt, dài tới gần thắt eo của cô. Vì là đến nhà hát nên cô đã chọn áo croptop trễ vai phối cùng chân váy, bên dưới là đôi boot dáng dài chữ V màu đen. Bên ngoài cô còn mặc thêm một chiếc áo khoác da, chiếc áo croptop ôm sát đường cong có thể thấy vòng eo nhỏ hở ra một chút. Làn da Tịch Ngưng trắng tới phát sáng, đến cả khung xương vai xanh cũng đẹp đến mê hồn.
Tịch Ngưng như chợt hiểu ra, cười cười không nói gì.
Một người bạn trong đó hỏi:''Tịch Khương, không ngờ đấy, câụ thế mà có cô bạn gái xinh đẹp đến thế này. Thảo nào nhiều nữ sinh theo đuổi lại không chịu để ý ai. Tính cách như tên tảng băng nhạt nhẽo Thương Mộ Nghiêm.''
Tịch Khương liếc nhìn người bạn của mình, giọng cảnh cáo:''Ăn nói đằng hoàng, đây là em gái ruột của tôi.''
Tịch Ngưng không để ý đến đoạn đối thoại của cô, cái tên Thương Mộ Nghiêm không biết tại sao cô lại nghe rất rõ ràng, chân mày cô khẽ nhíu lại, định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy người bạn vừa nãy lại thất kinh nói to:''Vừa nhắc cậu ấy, cậu ấy liền xuất hiện.''
Một mùi hương thơm ngát bay vào trong mũi cô, cô cảm nhận như đằng sau có thêm một bóng đen cao lớn nào đó, quay đầu nhìn, ánh mắt của hai người trùng hợp nhìn nhau trong không trung.
''À đúng rồi Ngưng Ngưng.''
Tịch Ngưng bình tĩnh quay lại nhìn Tịch Khương.
Từ trong túi quần, Tịch Khương lấy ra một tấm thẻ sinh viên, anh ta đưa tới trước mặt cô, cười ngại:''Lần trước anh lấy nhầm của em mà quên đưa lại.''
Tịch Ngưng mở miệng, “à” một cái, thần sắc cũng không kinh ngạc gì nhiều. Cô không phát hiện ra nó biến mất là vì từ đầu tuần tới giờ cô vẫn chưa đến lớp, chỉ mới đến hôm nay là thứ tư thôi cô đã vắng ba buổi học, giọng Tịch Khương lại vang lên.
''Làm sao lại nghỉ học mãi thế?''
Tịch Ngưng khẽ cười, nhận lấy thẻ học sinh của mình bỏ vào trong túi áo:''Em ngủ quên.''
Tịch Khương:''Em dù học giỏi nhưng cũng hạn chế vắng đi, không giáo viên lại gọi cho mẹ đấy.''
Tịch Ngưng gật đầu, ''Em biết rồi, mai em sẽ đi học.''
Bóng đen đằng sau lướt qua người cô, khom người rồi ngồi xuống vị trí trong góc, chân dài tự ý duỗi ra, đụng trúng người đối diện.
''Hôm nay em đến nhà hát Châu Hi Lạc đúng không? Anh nghe nói bên trong bố trí như hộp đêm.''
Lúc này cả đám người con trai hóng hớt đều nhìn hai anh em Tịch Ngưng, có người kích động nói:''Đúng rồi, hôm nay có một vũ công nổi tiếng tới đó trình diễn, tôi muốn như không thể đi được. Em gái của Tịch Khương, em tới đó rồi đúng không?''
Tịch Ngưng không phủ nhận, gật gật đầu:''Xiao Gu nhảy rất đẹp, vì có chị ấy nên em mới đến, nói đến giá cả thì đúng là có chút đắc.''
Thương Mộ Nghiêm không nhịn được mà ngước lên nhìn cô, trùng hợp vừa ngẩng đầu thì đã thấy ánh mắt đang nhiễm ý cười của Tịch Ngưng, không biết cô đã nhìn mình từ bao giờ.
Khuôn miệng cô rất đẹp, cong lên cười lại càng đẹp đến toả sáng, hai tay cô bỏ vào túi, gương mặt được trang điểm nhẹ, mái tóc dài xoã lên phía trước, tuy nói chuyện với Tịch Khương nhưng mắt lại dán lên người Thương Mộ Nghiêm:''Nhưng mà hôm nay em lại gặp một người còn đẹp hơn cả thế.''
Tịch Ngưng nhìn anh, cuối cùng lại trở lại bộ dáng điềm tĩnh như thường:''Nhìn anh không giống người thích trêu đùa nhỉ?''
Thương Mộ Nghiêm không trả lời cô, rõ ràng cô có thể cảm nhận được khí lạnh toát ra từ trên người anh, lạnh tới mức cô có chút nghi ngờ rằng chính bản thân mình đã nói sai cái gì đó.
Nhà ăn R12 hiện ngay trước mắt, Tịch Ngưng nhìn Thương Mộ Nghiêm, mỉm cười ngọt ngào với anh:''Cảm ơn anh Mộ Nghiêm.''
Thương Mộ Nghiêm không nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước không chút gợn sóng.
Cô lấy di động từ trong túi áo khoác ra, xem giờ thì phát hiện đã gần mười giờ tối, Cô cất di động vào trong túi áo khoác, ngẩng đầu lên nhìn Thương Mộ Nghiêm, giọng nói thận trọng hơn rất nhiều:''Anh Mộ Nghiêm, anh có ăn đồ ngọt không?''
Thương Mộ Nghiêm nheo mắt nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu thờ ơ lạnh nhạt:''Làm gì?''
Cô cười, lấy tay từ trong túi ra, trước mắt anh xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn tinh tế, bên trong là một viên kẹo nhỏ:''Tặng anh, xem như là lời cảm ơn.''
Thương Mộ Nghiên nhìn viên kẹo điều ước màu cam được bọc trong giấy trong suốt màu cam, ánh mắt phức tạp sau đó lại lắc đầu cử tuyệt.
''Không cần đâu, tôi chỉ tiện đường.''
Ngay khi anh định bước sang người cô, Tịch Ngưng vội lùi về sau vài bước lần nữa đứng trước mặt anh, giọng nói rất trịnh trọng:''Anh không nhận lời cảm ơn của em cũng được, nhận quà Lễ Quốc Khánh đi? Dù sao viên kẹo này rất ngon, chắc chắn anh sẽ thích.''
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn cô, trong mắt có sự dò xét và nghiền ngẫm, tóc mai trên trán anh khẽ chuyển động trên khuôn chân mày, vừa mang nét dịu dàng lại lạnh lùng khó gần, gương mặt anh không có chút biểu cảm giác dư thừa, không biết ma xui quỷ khiến cái gì mà anh thật sự nhận viên kẹo ấy từ trong tay Tịch Ngưng.
Tịch Ngưng hài lòng nở nụ cười, lùi về sau chào tạm biệt rồi xoay người đi vào nhà ăn R12.
Đến lúc này Thương Mộ Nghiêm mới chợt định thần lại, ánh mắt sâu trong veo nhìn viên kẹo trên tay mình mà có chút cảm giác kì lạ.
Tịch Ngưng bước chào nhà ăn, nhìn xung quanh tìm bóng dáng anh trai cô - Tịch Khương.
''Ngưng Ngưng, bên này bên này!'' Giọng nói ấy phát ra từ bên phải nhà ăn.
Tịch Ngưng theo tiếng nói mà nhìn thấy anh trai mình, cô cười nhẹ rồi lại thản nhiên đi tới bàn ăn của Tịch Khương. Khi đến gần, cô nghe thấy tiếng “Ồ” tán thưởng vang lên trên bàn ăn của Tịch Khương.
Bây giờ đã gần chín giữa khuya, nơi này là nhà ăn dành cho sinh viên nên sẽ mở cửa tới nửa đêm, nhưng mà Tịch Khương không yên tâm để cô về quá muộn, cứ bảo rằng trường sẽ đóng cửa sau mười giờ.
Tịch Ngưng nhìn anh trai mình, chưa kịp đưa tệp tài liệu đã thấy gương mặt như đạp phải phân của Tịch Khương, giọng anh trai cô vừa kinh ngạc lại vừa trách móc:''Sao lại ăn mặc thế này?''
Ở bàn ăn của Tịch Khương không chỉ có anh mà còn có cả hai người bạn khác, họ đều đưa ánh mắt tò mò nhìn sang. Sau đó họ lại đánh giá xem Tịch Khương và Tịch Ngưng là loại quan hệ gì.
Tịch Ngưng cúi đầu nhìn, nhíu mày cười khẽ:''Không phù hợp với em sao?''
Tịch Khương chậc lưỡi, giọng có phần bất đắc dĩ nói:''Không phải là không phù hợp..''
Chiều cao cô rất lí tưởng, chưa đủ mười tám tuổi đã sở hữu chiều cao không kém gì người mẫu, khi cô vào đây cũng không ít nam sinh bàn khác đưa mắt nhìn cô, không ai nghĩ cô vẫn còn là học sinh Trung học.
Mái tóc Tịch Ngưng vừa chắc khoẻ lại vừa bóng mượt, dài tới gần thắt eo của cô. Vì là đến nhà hát nên cô đã chọn áo croptop trễ vai phối cùng chân váy, bên dưới là đôi boot dáng dài chữ V màu đen. Bên ngoài cô còn mặc thêm một chiếc áo khoác da, chiếc áo croptop ôm sát đường cong có thể thấy vòng eo nhỏ hở ra một chút. Làn da Tịch Ngưng trắng tới phát sáng, đến cả khung xương vai xanh cũng đẹp đến mê hồn.
Tịch Ngưng như chợt hiểu ra, cười cười không nói gì.
Một người bạn trong đó hỏi:''Tịch Khương, không ngờ đấy, câụ thế mà có cô bạn gái xinh đẹp đến thế này. Thảo nào nhiều nữ sinh theo đuổi lại không chịu để ý ai. Tính cách như tên tảng băng nhạt nhẽo Thương Mộ Nghiêm.''
Tịch Khương liếc nhìn người bạn của mình, giọng cảnh cáo:''Ăn nói đằng hoàng, đây là em gái ruột của tôi.''
Tịch Ngưng không để ý đến đoạn đối thoại của cô, cái tên Thương Mộ Nghiêm không biết tại sao cô lại nghe rất rõ ràng, chân mày cô khẽ nhíu lại, định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy người bạn vừa nãy lại thất kinh nói to:''Vừa nhắc cậu ấy, cậu ấy liền xuất hiện.''
Một mùi hương thơm ngát bay vào trong mũi cô, cô cảm nhận như đằng sau có thêm một bóng đen cao lớn nào đó, quay đầu nhìn, ánh mắt của hai người trùng hợp nhìn nhau trong không trung.
''À đúng rồi Ngưng Ngưng.''
Tịch Ngưng bình tĩnh quay lại nhìn Tịch Khương.
Từ trong túi quần, Tịch Khương lấy ra một tấm thẻ sinh viên, anh ta đưa tới trước mặt cô, cười ngại:''Lần trước anh lấy nhầm của em mà quên đưa lại.''
Tịch Ngưng mở miệng, “à” một cái, thần sắc cũng không kinh ngạc gì nhiều. Cô không phát hiện ra nó biến mất là vì từ đầu tuần tới giờ cô vẫn chưa đến lớp, chỉ mới đến hôm nay là thứ tư thôi cô đã vắng ba buổi học, giọng Tịch Khương lại vang lên.
''Làm sao lại nghỉ học mãi thế?''
Tịch Ngưng khẽ cười, nhận lấy thẻ học sinh của mình bỏ vào trong túi áo:''Em ngủ quên.''
Tịch Khương:''Em dù học giỏi nhưng cũng hạn chế vắng đi, không giáo viên lại gọi cho mẹ đấy.''
Tịch Ngưng gật đầu, ''Em biết rồi, mai em sẽ đi học.''
Bóng đen đằng sau lướt qua người cô, khom người rồi ngồi xuống vị trí trong góc, chân dài tự ý duỗi ra, đụng trúng người đối diện.
''Hôm nay em đến nhà hát Châu Hi Lạc đúng không? Anh nghe nói bên trong bố trí như hộp đêm.''
Lúc này cả đám người con trai hóng hớt đều nhìn hai anh em Tịch Ngưng, có người kích động nói:''Đúng rồi, hôm nay có một vũ công nổi tiếng tới đó trình diễn, tôi muốn như không thể đi được. Em gái của Tịch Khương, em tới đó rồi đúng không?''
Tịch Ngưng không phủ nhận, gật gật đầu:''Xiao Gu nhảy rất đẹp, vì có chị ấy nên em mới đến, nói đến giá cả thì đúng là có chút đắc.''
Thương Mộ Nghiêm không nhịn được mà ngước lên nhìn cô, trùng hợp vừa ngẩng đầu thì đã thấy ánh mắt đang nhiễm ý cười của Tịch Ngưng, không biết cô đã nhìn mình từ bao giờ.
Khuôn miệng cô rất đẹp, cong lên cười lại càng đẹp đến toả sáng, hai tay cô bỏ vào túi, gương mặt được trang điểm nhẹ, mái tóc dài xoã lên phía trước, tuy nói chuyện với Tịch Khương nhưng mắt lại dán lên người Thương Mộ Nghiêm:''Nhưng mà hôm nay em lại gặp một người còn đẹp hơn cả thế.''
/72
|