Khoảng hai giây ngắn ngủi, cô đã phân tích ra được đại khái mối quan hệ phức tạp của gia đình anh, người phụ nữ tự nhận là mẹ anh lúc này mắt đỏ lên vì tức giận, giọng nói rất ẩn nhẫn kiềm chế nhìn anh:''Tiểu Nghiêm, như thế nào con lại nói chuyện với ta như thế? Không có công sinh thành vẫn có công dưỡng dục con thành người.''
Thương Mộ Nghiêm quét mắt nhìn bà ta, lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu châm chọc này từ anh:''Bà cũng xứng sao?''
Tịch Ngưng nhìn anh chăm chú như không thể tin được, người phụ nữ kia nghe xong cũng rất kích động, tiến lên thêm một bước, Thương Mộ Nghiêm thái độ xa cách, lùi lại một bước.
Ánh mắt bà ấy như muốn nói thêm cái gì đó, nhưng anh đã sớm không để tâm biểu cảm của bà ta vào mắt, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Tịch Ngưng đứng ở giữa cũng bị cả hai người này nói tới tai đều ong ong, cô vội ngăn lại bà ấy:''Dạ thưa bác, chuyện này có gì nói sau đi ạ. Tụi cháu có chuyện cần trao đổi.''
Người phụ nữ đó nhắm mắt kiềm chế cảm xúc, mở mắt ra lần nữa tâm trạng đã bình tĩnh đi không ít, nhìn cô chân thành nói:''Vậy con chăm sóc thằng bé hộ bác, bảo nó về nhà sớm một chút nhá.''
''Giả tạo.''
Chưa đợi cô kịp phản ứng, cổ tay cô đã bị một lực mạnh kéo đi. Dù trong hoàn cảnh này cô tự hứa không nên có cảm xúc kì lạ nào, nhưng cô vẫn còn có thể cảm nhận được cảm xúc thần kì trong lòng mình, cách một lớp áo dày cô vẫn có thể cảm nhận được sức lực kinh khủng của anh đang túm chặt lấy cổ tay cô. Tịch Ngưng ngơ ngác bị anh kéo vào khuôn viên trường Đại Học.
Xuyên qua từng bậc cầu thang, từng phòng dạy học dưới ánh mắt của hàng loạt những người xung quanh, anh kéo cô vào một phòng tự học còn trống, khi bước chân vào cánh cửa phòng học thì Thương Mộ Nghiêm liền buông lỏng cổ tay cô ra, anh thân cao chân dài bước từng bước lên bậc thang, ngồi vào một chiếc ghế ghế phía trên.
Tịch Ngưng mím môi, nhìn anh một lúc cũng cất bước đi tới, cô nhẹ nhàng không phát ra tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Thương Mộ Nghiêm giống như đang khống chế cảm xúc trong lòng, cũng không có hành động gì tránh né cô.
Bầu không khí yên lặng, cho tới thật lâu sau, cơ thể anh khẽ chuyển động, nhìn Tịch Ngưng bên cạnh. Ánh mắt anh lúc này có chút gì đó dao động trong đôi con ngươi đen láy.
Anh đột nhiên mở miệng, khàn giọng nói:''Thật ra..''
Tịch Ngưng có chút giật mình vì đột nhiên anh lên tiếng, nhưng vừa nghe anh nói tới vấn đề này, tim cô đang bình ổn đột nhiên nhấc lên cao, cô phản ứng rất nhanh, vội xua xua tay:''Anh Mộ Nghiêm, anh không cần giải thích. Em tin anh hành xử thế chắc chắn có lý do riêng.''
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô, cảm xúc rối loạn trong lòng như được gỡ xuống không ít, thật lâu sau anh mới nặng nề “Ừ'' một cái.
''Anh Mộ Nghiêm, nếu như anh không thích bác ấy thì vẫn đừng gặp mặt, bác ấy đến tìm anh cứ ở trong KTX nam, chỉ cần anh không muốn gặp thì không ai có thể ép anh gặp chứ? Đừng để gia đình anh có lý do trách tội anh vì lý do bất kính với người lớn.''
''Ừ.''
Tịch Ngưng hơi lúng túng, vội vàng nói:''Em..thật ra em không có ý muốn dạy bảo anh đâu, chỉ là..''
Thương Mộ Nghiêm:''Ừ. Tôi hiểu.''
Tịch Ngưng nhướng mày:''Có phải họ đối xử không tốt với anh không?''
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lặng lẽ dời ánh mắt, giọng nói khàn khàn vang lên:''Đối xử tốt, nhưng tôi khó chịu.''
Cô khẽ cười:''Ra là vậy.''
Tịch Ngưng ngước lên nhìn anh, ánh nhìn trong sáng, trong mắt như chứa đựng tất cả hình bóng của anh:''Vậy em đối tốt với anh cả đời, anh có khó chịu không?''
Cả hai chạm mắt nhau hồi lâu, gương mặt tuấn tú Thương Mộ Nghiêm căng chặt:''Em đoán xem?''
Tịch Ngưng trầm tư suy nghĩ, sau đó lại liều mạng lắc đầu, nhìn xa xăm về phía trước mày nhăn lại:''Tâm tư của anh, em đoán không được.''
Đột nhiên bên tai cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp.
Tịch Ngưng kinh ngạc nhìn sang anh, thật ra đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, thật sự có chút kinh hãi như lần đầu thấy một thứ xa hoa, vừa như không tin nhưng trong lòng chấn động không nhỏ.
''Anh..cười sao? Vì lí do gì vậy?''
Thương Mộ Nghiêm không nhìn cô, thản nhiên đáp:''Tại em ngốc.''
Tịch Ngưng nhíu mày, ánh mắt hoang mang, cô thật sự không hiểu chuyện gì nhìn anh. Thế như Thương Mộ Nghiêm cũng chẳng giải thích gì thêm với cô.
Những ngày sắp đến Tết, Tịch Ngưng đều dùng nó để làm thời gian ngủ, dù cho hai anh em Tịch Khương và Tịch Khải có rủ cô ra ngoài thì cô vẫn nhất quyết không chịu đi, cứ nằm lì trên giường mà ngủ tới sáng cho tới tối.
Tịch Ngưng thoải mái mỉm cười, đây mới là thế giới mà cô luôn thích.
Cha mẹ cô đang sinh sống và làm việc tại nước ngoài, họ đều không có thời gian về thăm anh em bọn cô, chỉ lâu lâu gọi điện hỏi anh em cô có cần thứ gì không. Hằng năm cha mẹ Tịch đều gửi không ít những món đồ xa xỉ về cho bọn cô nhân dịp lễ và Tết để bù đắp vào những lúc họ không ở bên cạnh con cái.
Cô ở Mỹ được mười bốn năm, từ năm ba tuổi đã sang nước ngoài cùng cha mẹ, cũng là người được nhận nhiều sự kì vọng nhất của cha mẹ Tịch. Khi còn bé cô rất nổi trội về năng khiếu đàn và hát, lớn hơn chút nữa là đã đại diện trường đi thi Toán học, sau đó lại là người duy nhất đậu vào trường nữ sinh quốc tế.
Cha mẹ Tịch thấy Tịch Ngưng giỏi như vậy, cứ ngỡ Tịch Khải - em trai cô cũng sẽ giống chị gái, nào ngờ gen trội chỉ dành cho một người.
Từ năm đầu cấp hai đến đầu năm cấp ba cô vẫn luôn bị cha mẹ Tịch quản lí rất sát sao, thậm chí khi cô đạt được số điểm như họ yêu cầu thì cô vẫn không thể nào thoải mái hơn bởi những áp lực mà họ mang lại càng lúc càng lớn.
Cho dù, mọi yêu cầu đó cô đều sẽ hoàn thành rất tốt, nhưng không vì thế mà cô có thể vui vẻ nổi, cảm giác bức bách trong lòng như bị nhốt trong lồng sắt, vừa bức bối lại vừa không thể làm đểu mình mong muốn.
Chính vì những điều đó nên khi họ cho cô về Trung sống, Tịch Ngưng như chú chim thoát khỏi lồng, cứ không ngừng tìm hiểu về thế giới lớn bên ngoài.
Thương Mộ Nghiêm quét mắt nhìn bà ta, lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu châm chọc này từ anh:''Bà cũng xứng sao?''
Tịch Ngưng nhìn anh chăm chú như không thể tin được, người phụ nữ kia nghe xong cũng rất kích động, tiến lên thêm một bước, Thương Mộ Nghiêm thái độ xa cách, lùi lại một bước.
Ánh mắt bà ấy như muốn nói thêm cái gì đó, nhưng anh đã sớm không để tâm biểu cảm của bà ta vào mắt, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Tịch Ngưng đứng ở giữa cũng bị cả hai người này nói tới tai đều ong ong, cô vội ngăn lại bà ấy:''Dạ thưa bác, chuyện này có gì nói sau đi ạ. Tụi cháu có chuyện cần trao đổi.''
Người phụ nữ đó nhắm mắt kiềm chế cảm xúc, mở mắt ra lần nữa tâm trạng đã bình tĩnh đi không ít, nhìn cô chân thành nói:''Vậy con chăm sóc thằng bé hộ bác, bảo nó về nhà sớm một chút nhá.''
''Giả tạo.''
Chưa đợi cô kịp phản ứng, cổ tay cô đã bị một lực mạnh kéo đi. Dù trong hoàn cảnh này cô tự hứa không nên có cảm xúc kì lạ nào, nhưng cô vẫn còn có thể cảm nhận được cảm xúc thần kì trong lòng mình, cách một lớp áo dày cô vẫn có thể cảm nhận được sức lực kinh khủng của anh đang túm chặt lấy cổ tay cô. Tịch Ngưng ngơ ngác bị anh kéo vào khuôn viên trường Đại Học.
Xuyên qua từng bậc cầu thang, từng phòng dạy học dưới ánh mắt của hàng loạt những người xung quanh, anh kéo cô vào một phòng tự học còn trống, khi bước chân vào cánh cửa phòng học thì Thương Mộ Nghiêm liền buông lỏng cổ tay cô ra, anh thân cao chân dài bước từng bước lên bậc thang, ngồi vào một chiếc ghế ghế phía trên.
Tịch Ngưng mím môi, nhìn anh một lúc cũng cất bước đi tới, cô nhẹ nhàng không phát ra tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Thương Mộ Nghiêm giống như đang khống chế cảm xúc trong lòng, cũng không có hành động gì tránh né cô.
Bầu không khí yên lặng, cho tới thật lâu sau, cơ thể anh khẽ chuyển động, nhìn Tịch Ngưng bên cạnh. Ánh mắt anh lúc này có chút gì đó dao động trong đôi con ngươi đen láy.
Anh đột nhiên mở miệng, khàn giọng nói:''Thật ra..''
Tịch Ngưng có chút giật mình vì đột nhiên anh lên tiếng, nhưng vừa nghe anh nói tới vấn đề này, tim cô đang bình ổn đột nhiên nhấc lên cao, cô phản ứng rất nhanh, vội xua xua tay:''Anh Mộ Nghiêm, anh không cần giải thích. Em tin anh hành xử thế chắc chắn có lý do riêng.''
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô, cảm xúc rối loạn trong lòng như được gỡ xuống không ít, thật lâu sau anh mới nặng nề “Ừ'' một cái.
''Anh Mộ Nghiêm, nếu như anh không thích bác ấy thì vẫn đừng gặp mặt, bác ấy đến tìm anh cứ ở trong KTX nam, chỉ cần anh không muốn gặp thì không ai có thể ép anh gặp chứ? Đừng để gia đình anh có lý do trách tội anh vì lý do bất kính với người lớn.''
''Ừ.''
Tịch Ngưng hơi lúng túng, vội vàng nói:''Em..thật ra em không có ý muốn dạy bảo anh đâu, chỉ là..''
Thương Mộ Nghiêm:''Ừ. Tôi hiểu.''
Tịch Ngưng nhướng mày:''Có phải họ đối xử không tốt với anh không?''
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lặng lẽ dời ánh mắt, giọng nói khàn khàn vang lên:''Đối xử tốt, nhưng tôi khó chịu.''
Cô khẽ cười:''Ra là vậy.''
Tịch Ngưng ngước lên nhìn anh, ánh nhìn trong sáng, trong mắt như chứa đựng tất cả hình bóng của anh:''Vậy em đối tốt với anh cả đời, anh có khó chịu không?''
Cả hai chạm mắt nhau hồi lâu, gương mặt tuấn tú Thương Mộ Nghiêm căng chặt:''Em đoán xem?''
Tịch Ngưng trầm tư suy nghĩ, sau đó lại liều mạng lắc đầu, nhìn xa xăm về phía trước mày nhăn lại:''Tâm tư của anh, em đoán không được.''
Đột nhiên bên tai cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp.
Tịch Ngưng kinh ngạc nhìn sang anh, thật ra đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, thật sự có chút kinh hãi như lần đầu thấy một thứ xa hoa, vừa như không tin nhưng trong lòng chấn động không nhỏ.
''Anh..cười sao? Vì lí do gì vậy?''
Thương Mộ Nghiêm không nhìn cô, thản nhiên đáp:''Tại em ngốc.''
Tịch Ngưng nhíu mày, ánh mắt hoang mang, cô thật sự không hiểu chuyện gì nhìn anh. Thế như Thương Mộ Nghiêm cũng chẳng giải thích gì thêm với cô.
Những ngày sắp đến Tết, Tịch Ngưng đều dùng nó để làm thời gian ngủ, dù cho hai anh em Tịch Khương và Tịch Khải có rủ cô ra ngoài thì cô vẫn nhất quyết không chịu đi, cứ nằm lì trên giường mà ngủ tới sáng cho tới tối.
Tịch Ngưng thoải mái mỉm cười, đây mới là thế giới mà cô luôn thích.
Cha mẹ cô đang sinh sống và làm việc tại nước ngoài, họ đều không có thời gian về thăm anh em bọn cô, chỉ lâu lâu gọi điện hỏi anh em cô có cần thứ gì không. Hằng năm cha mẹ Tịch đều gửi không ít những món đồ xa xỉ về cho bọn cô nhân dịp lễ và Tết để bù đắp vào những lúc họ không ở bên cạnh con cái.
Cô ở Mỹ được mười bốn năm, từ năm ba tuổi đã sang nước ngoài cùng cha mẹ, cũng là người được nhận nhiều sự kì vọng nhất của cha mẹ Tịch. Khi còn bé cô rất nổi trội về năng khiếu đàn và hát, lớn hơn chút nữa là đã đại diện trường đi thi Toán học, sau đó lại là người duy nhất đậu vào trường nữ sinh quốc tế.
Cha mẹ Tịch thấy Tịch Ngưng giỏi như vậy, cứ ngỡ Tịch Khải - em trai cô cũng sẽ giống chị gái, nào ngờ gen trội chỉ dành cho một người.
Từ năm đầu cấp hai đến đầu năm cấp ba cô vẫn luôn bị cha mẹ Tịch quản lí rất sát sao, thậm chí khi cô đạt được số điểm như họ yêu cầu thì cô vẫn không thể nào thoải mái hơn bởi những áp lực mà họ mang lại càng lúc càng lớn.
Cho dù, mọi yêu cầu đó cô đều sẽ hoàn thành rất tốt, nhưng không vì thế mà cô có thể vui vẻ nổi, cảm giác bức bách trong lòng như bị nhốt trong lồng sắt, vừa bức bối lại vừa không thể làm đểu mình mong muốn.
Chính vì những điều đó nên khi họ cho cô về Trung sống, Tịch Ngưng như chú chim thoát khỏi lồng, cứ không ngừng tìm hiểu về thế giới lớn bên ngoài.
/72
|