anh nguyện dung túng cưng chiều em hết cả đời
Chương 29 : Cô đang cố làm tiểu sửu trước mặt tôi sao ?
/83
|
Nhất thời cả phòng ăn lại chìm trong im ắng, đặc biệt là Khương Tú Liên mặt cô ta đã sợ đến độ chỉ cần đẩy nhẹ một cái cô ta cũng có thể té. Vì cái gì ư? Bây gioè nhìn mặt của Ngôn Quang thật là khủng bố giống như là chỉ cần dám mở miệng thêm lần nữa anh lập tức đem họ giết chết. Diệp Bối Bối nhìn cử chỉ của Khương Tú Liên cùng bọn người đó cô chỉ cười lạnh, vô não đúng là vô não. Cô lần trước đã cho cô ta biết tư vị đau thế mà cô ta vẫn chưa chừa cái tật được. Quả là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Hôm nay cô ta lại tiếp tục nói bậy, cô không hành động không tức giận vì cô ta chưa chọc đến giới hạn của cô thôi. Cô không buồn liếc qua bên cạnh cô ta có ai và bọn họ mặt sợ hãi như thế nào, chỉ mở miệng : " Anh Ngôn, chúng ta đi, chẳng phải anh bảo sẽ mời em sao làm thế nào lại đứng như vậy ? " " Ân, được, đến phòng ăn riêng của anh đi. Hôm nay ba người muốn ăn gì cứ nói anh mời. " thu hồi bộ dáng khủng bố, Ngôn Quang nhẹ giọng đáp lời. " Oa, thật ư? " Quách Tử Ny nghe mình có phần liền sáng mắt lên, hoàn toàn quên đi sự việc vừa rồi. Ngôn Quanh không mở miệng chỉ gật đầu nhằm trả lời câu hỏi của Quách Tử Ny. Mắt Quách Tử Ny sáng trưng nhìn Ngôn Quang đầy mến mộ thân ảnh liền vụt nhanh vào quầy chọn món. Trữ Dật Nhu cùng Diệp Bối Bối đầu rơi xuống ba vạch hắc tuyến. Tiểu Ny, cậu kiềm chế một chút không được sao? Nếu đây không phải là người quen thì thế nào? Cậu thật là dễ lòng đó. Ngôn Quang hoàn toàn không để tâm về việc này, anh cảm thấy đây là một mặt tốt của Tử Ny rất thẳng thắn. Anh quay sang bên Diệp Bối Bối dặn dò cô : " Bối Bối, em cùng Nhu muội với Tử Ny cứ chọn món chọn xong thì vào trong, không cần khách khí. " " Ân, em/muội đã biết. " hai cô cùng trả lời Ngôn Quang gật đầu, không nói gì nữa xoay người đi về phía phòng ăn. Đám người xung quanh chỉ đứng đó há mồm nhìn hình tượng và sự việc không bao giờ có của Ngôn Quang lại xuất hiện. Lòng mỗi người mỗi một suy nghĩ khác, nữ sinh thì ghen tị với ba người các cô, nam sinh có kẻ thì tiếc nuối, có kẻ thì mỉa mai châm chọc loại phụ nữ lẳng lơ. Diệp Bối Bối nhìn sắc mặt khó coi của Tống Nhã Phương cùng các nữ sinh kia thì lòng khônh khỏi cười lạnh. Cô thừa biết là cô ta làm chủ nhưng lại tỏ ra thương cảm em gái nhưng lại bất lực cứu em giọng nói yếu ớt như sắp chết, đau khổ tuyệt vọng giống như là muốn người khác ngừng tay lại. Nhưng đây lại là phương thức đánh vào tâm lí mọi người nhìn cô ta bằng ánh mắt tội nghiệp muốn che chở rồi lại quay lưng là công kích cô. Mặc kệ đám người xì xầm nói xấu, châm chọc Diệp Bối Bối mau chóng chọn xong món ăn cùng hai bạn tốt quay mặt đi. Có lẽ đám học viên còn e dè sợ hãi đối với Ngôn Quang nên chỉ dám xì xầm nhỏ không dám làm náo lên. Trong đây ai mà không biết chọc giận anh đồng nghĩa với từ 'chết'. Ngay sau khi Diệp Bối Bối đi vào trong phòng ăn, sắc mặt của Tống Nhã Phương thật sụ rất khó coi nhưng cô ta sớm đã cúi mặt xuống nên không ai để ý dù có nhìn qua cô ta cũng chính là thấy cô ta thương tâm cực độ. Tiêu Minh Đông bên cạnh thì cũng không khác gì cô ta mấy, sắc mặt cậu nhìn thì khá lạnh nhạt nhưng người cậu thì cứng đờ, lòng cũng cực kì khó chịu. Nhưng hết thử những cảm giác kia cậu đều đè nén xuống, trực tiếp suy nghĩ một cách tiêu cực nói cô là giả mạo, mê hoặc Ngôn Quang. Ở bên Khương Tú Liên vẻ mặt bọn họ còn lộng lẫy hơn đặc biệt là Lý Vu Kỳ, ánh mắt cô ta đỏ ngầu, tay nắm chặt thành quyền, giận đến run bần bật. Cô ta ghen tị, cô ta rất ghen tị. Vì cái gì ba con nhỏ kia được phó học trưởng Ngôn mời ăn cơm còn cô thì không thể, vì cái gì phó học trưởng ngôn nói chuyện thân thiết với ba con nhỏ đó không phải là cô. Khuôn mặt cô ta cùng mọi người càng đanh lại hơn khi ba người các cô bước ra cùng Ngôn Quang còn có vẻ mặt thoải mái của anh, động tác dịu dàng của anh xoa đầu Diệp Bối Bối khiến nữ sinh thầm mến mộ Ngôn Quang ghen tị hết sức. Tống Nhã Phương điều chỉnh tâm tình giả giọng quan tâm, cảm tạ Ngôn Quang : " bạn học Ngôn, thật cảm ơn bạn đã bảo vệ, yêu thương con bé. Tôi làm một người chị thế nhưng lại không thể bảo vệ nó, tôi... " " Cô dẹp đi cái bộ mặt giả tạo đó đi. " Cô ta còn chưa nói xong Ngôn Quang đã lạnh lùng mở miệng. " Tôi... tôi... " " Tôi cái gì? Trước mặt tôi cùng ba người họ không cần phải trưng bộ mặt đó. Tôi biết thừa cô cố ý làm hại các cô ấy. Còn có nếu thật sự muốn bảo vệ em gái cô chỉ cần hành động thôi ai cần cô lên tiếng yếu ớt kiểu kia. Còn nói bảo vệ em gái nếu là yếu ớt nhưng kèm hành động còn chấp nhận được, ấy vậy mà cô...chỉ đứng một bên xem trò vui...A thật là bà chị "vĩ đại" Ngôn Quang cười lạnh mỉa mai. " Tôi không có..." cô ta lắc đầu lại giả vờ quay sang bên Diệp Bối Bối " Bối Bối, em tin tưởng chị mà đúng không? " " Phốc ~ hành động này của cô là có ý gì ? Là cô cố làm tiểu sửu* trước mặt tôi sao? " Anh châm chọc * tiểu sửu : ý chỉ thằng hề, cố ý làm trò cười trước thiên hạ. " Tôi không có..." giọng cô ta run run nhìn như sắp khóc nhưng nói thật thì giận run người mới đúng. " Ngậm mồm lại đi, nghe giọng cô thật khiến tôi buồn nôn, sao đám người ở đây nghe nổi nhỉ? Chắc tai cũng có vấn đề hết rồi. " anh chắt lưỡi nói còn cố ý ngoáy ngoáy lỗ tai. " Bối Bối, Tử Ny, Nhu muội đi thôi ở đây nữa không sớm thì muộn lỗ tai cũng bị thương. Mặc kệ bọn họ ta về lớp đi. " " Vâng. "
/83
|