“Tiểu Lăng tử, anh thật sự quên em sao?”
Thư Mật Nhi không hề chớp mắt nhìn anh, tròng mắt xanh thẳm lóe ra nước mắt trong suốt, trong đó viết đầy uất ức và đau thương.
Nhóm người Đằng Cận Tư nhíu mày trầm tư, đồng thời nhìn về phía người khởi xướng, đây đang diễn tuồng gì? Thì ra người đẹp tri kỷ của tiểu tứ trải rộng khắp toàn cầu, đi đến đâu cũng có thể gặp gỡ? Lại còn là một cô gái lai xinh đẹp, OMG!
Trong lòng Mạc Đông Lăng cũng rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn về phía cô gái lai xinh đẹp trước đẹp, vắt hết óc cũng không nhớ nổi cô là ai?
Mặc dù trước kia anh nợ phong lưu rất nhiều, nhưng mỗi lần kết thúc đều nói rất rõ ràng rồi, cũng cho không ít tiền chia tay, chúng ta đều là người trưởng thành, coi như gặp mặt lần nữa cũng sẽ không dây dưa không dứt, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, hoàn toàn không có chút xíu ấn tượng, thêm vào đó con gái nhà người ta còn lã chã chực khóc nhìn anh, giống như anh đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy.
“À...” Anh bừng tỉnh hiểu ra nhìn cô.
Trên mặt Thư Mật Nhi xuất hiện vẻ mừng rỡ, rốt cuộc anh đã nhớ ra sao?
Nhưng mà, giây kế tiếp, cô bị đánh vào địa ngục lần nữa.
“Tôi nhớ ra rồi, ba năm trước đây trong một trấn nhỏ nào đó ở New Zealand, chúng ta đã từng có một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ.” Mạc Đông Lăng cười đến không tim không phổi.
Thư Mật Nhi thế nào cũng không ngờ tới anh sẽ nói ra như vậy, nước mắt không kiềm chế được nữa, cô từng nghĩ tới rất nhiều tình huống khi hai người gặp lại nhau, chỉ không nghĩ đến tình huống này.
Ba năm, quả nhiên có thể thay đổi rất nhiều chuyện, là cô quá ngốc rồi!
Cắn môi thở hổn hển nhìn anh chằm chằm, trong mắt đầy ắp rất nhiều tâm tình rất phức tạp, “Anh thật quá đáng!”
Cô tìm anh ba năm, trước sau vẫn không có tin tức, vốn cho rằng hai người gặp nhau lần nữa sẽ khơi dậy khoảng thời gian hạnh phúc tuyệt vời mà đơn thuần, nhưng không ngờ người ta đã hoàn toàn quên cô rồi, mất mát trong đầu giống như vật nặng rơi xuống đất, “Bịch” một tiếng bể nát.
Vì sao ông trời phải tàn nhẫn như vậy với cô?
Còn chê cô chịu hành hạ không đủ nhiều sao?
Úy Học Nghiêu xuyên qua đám người, tìm bóng dáng xin đẹp anh muốn gặp, hôm nay là hôn lễ của em gái, ngay cả việc công quấn người, anh cũng sẽ nghĩ hết cách chạy tới, huống chi ở đây còn có thể nhìn thấy bóng người ngày đêm mơ tưởng.
Cho dù cách rất xa, anh chỉ cần nhìn một cái đã có thể phân biệt ra được bóng dáng của cô, vội vàng đi về phía cô.
Đến gần mới phát hiện mắt Mật Mật rưng rưng, thương yêu nói: “Mật Mật, em sao vậy? Bọn họ bắt nạt em?”
Ánh mắt không vui nhìn về phía Mạc Đông Lăng, cho dù anh và Mật Mật đã giải trừ hôn ước, cho dù người phụ nữ mình yêu mến đã không còn thuộc về mình, anh vẫn không cách nào quên đi được đoạn tình cảm lúc trước.
“Em không sao, nhận lầm người mà thôi.”
Thư Mật Nhi cố nén tâm tình của mình, khẽ lắc đầu chuẩn bị rời đi, cô không biết rốt cuộc đời trước mình đã tạo nghiệt gì, hai người đàn ông cô yêu đều không thuộc về cô, một sắp kết hôn với chị họ, một vốn quên cô.
“Mật Mật...” Dưới tình thế cấp bách Úy Học Nghiêu giữ cánh tay cô lại, anh không nỡ khi nhìn thấy cô bị bắt nạt.
“Buông em ra!”
Thư Mật Nhi khổ sở hất tay anh ra, hôm nay cô không nên trở về nước, không chỉ gặp được người cô không hy vọng nhìn thấy, còn gặp được Mạc Đông Lăng cô ngoài ý muốn “Mua” được ba năm trước, cũng bởi vì chung sống cùng anh nửa năm, cô mới dần thoát khỏi tình cảm đau đớn, thử quên người đàn ông cô đã yêu khắc cốt ghi tâm, học tiếp nhận người đàn ông khác, cũng... Yêu anh.
Nhưng hình như ông trời mở một trò đùa cợt lớn với cô, vào ngày cô quyết định dẫn anh gặp người lớn trong nhà, anh đột nhiên biến mất rồi.
Hôm nay, ngoài ý muốn gặp lại, nhưng anh lại quên mất mình.
“Này! Anh người đàn ông này xảy ra chuyện gì? Không thấy người ta không muốn sao? Có quân nhân lôi lôi kéo kéo như anh sao?”
Mạc Đông Lăng giống như trúng tà cực kỳ khó chịu, đi lên trước một bước, lấy tư thế đàn ông khiêu khích nhìn Úy Học Nghiêu.
Hành động của anh khiến trong lòng Thư Mật Nhi dấy lên hy vọng, anh... Anh ghen sao?
“Cậu là ai?”
Úy Học Nghiêu không vui liếc mắt nhìn Mạc Đông Lăng, hình như người đàn ông này có quan hệ gì đó với Mật Mật, nếu không cô ấy sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu ta, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Anh để ý tôi là ai làm gì! Quân nhân nên có vẻ của quân nhân, đừng lấy mạnh ăn hiếp yếu! Nhìn dáng vẻ của anh...” Mạc Đông Lăng càng nhìn càng thấy anh ta quen mặt, có cảm giác giống như đã gặp ở đâu, nhưng lại cảm thấy chưa từng gặp.
Không phải một mình anh có cảm giác này, nhóm người Đằng Cận Tư và Quan Hạo Lê đều cảm thấy người đàn ông trước mắt hơi quen mặt, rất giống một người bạn của bọn họ, nhưng nhiều hơn phần cường tráng, phong cách lại hoàn toàn khác nhau.
Đúng lúc này, Thư Tinh Sở đi đến, thân mật kéo cánh tay Úy Học Nghiêu, dịu dàng nói: “Nghiêu, anh đến khi nào vậy? Sao không nói với em một tiếng?”
Cô đã thấy rõ ràng tất cả tình cảnh vừa nãy, nói không ghen tuyệt đối là giả, nhưng đây là đường mình lựa chọn, coi như đánh nát hàm răng, cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Cô tin tưởng, một ngày nào đó, Nghiêu sẽ yêu thương cô.
“Vừa tới.” Giọng Úy Học Nghiêu hơi cứng ngắc, anh hết sức nhẫn nhịn kích động muốn đẩy cô ra, cố gắng khuyên nhủ bản thân: Cô ấy là vị hôn thê của mình, bất kỳ cử chỉ thân mật nào đều là bình thường.
Thư Tinh Sở đưa mắt nhìn sang em họ, “Mật Mật, em có khỏe không?”
Ánh mắt cô hữu ý vô ý liếc nhìn Mạc Đông Lăng, trong lòng nghĩ ngợi: Người đàn ông này là ai? Anh ta có quan hệ gì với Mật Mật?
“Tôi rất khỏe, chúc hai người hạnh phúc.”
Thư Mật Nhi cố gắng làm ra vẻ kiên cường nở nụ cười, coi như khổ sở hơn nữa, cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Thư Tinh Sở.
Lúc gần đi, cô nhìn về phía Mạc Đông Lăng lần nữa, mơ hồ mang theo vẻ chờ mong, “Anh thật sự không biết em sao?”
Mạc Đông Lăng rất nghiêm túc nhìn cô chằm chằm hai giây, với tính cách của anh, đổi trắng thay đen nói ra “Biết” cũng không phải không thể, nhưng không biết vì sao, anh không muốn lừa cô.
Trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ quái, giông như rơi mất cái gì đó.
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết cô.”
Anh nói cực kỳ thành khẩn, nơi nào đó trong lòng lại tự dưng ê ẩm, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, đây là vì cái gì chứ? Rõ ràng trí nhớ trống rỗng, rõ ràng anh không biết cô gái trước mắt, nhưng khi nhìn thấy cô đau lòng thấy cô khóc, mình lại khó chịu, chẳng lẽ đây chính là tam sinh tam thế trong truyền thuyết? Cô giữ lại trí nhớ kiếp trước với mình, một mực tìm kiếm mình trong biển người mênh mông sao? Anh không nhịn được bắt đầu ảo tưởng.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Thư Mật Nhi bắt đầu tan biến, đau đớn lan tràn khắp nơi, đâm vào ngũ tạng lục phủ.
“Không có việc gì, có lẽ tôi thật sự nhận nhầm người, trên đời này dáng dấp tương tự chỗ nào chẳng có, tôi vẫn chưa gặp được anh ấy mà thôi.”
Cô khịt mũi, ép mình mỉm cười, hôm nay là ngày vui anh Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp trăm năm hòa hợp, cô cũng phải vui vẻ mới đúng.
Nói xong, dứt khoát xoay người đi, không để ý đến bất kỳ ai, đều không phải của cô, cần gì cố chấp đây?
“Này... Người đẹp, cô...”
Mạc Đông Lăng há miệng, phát hiện mình có nói gì cũng dư thừa, ngây ngốc nhìn bóng lưng cô dần đi xa, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát khó hiểu.
Anh rõ ràng không biết cô sao?
Tại sao lại có cảm giác đã từng quen biết chứ?
Ngón tay chậm rãi sờ lên ngực, chỗ này, lại đau...
Nhìn trong mắt mấy người Đằng Cận Tư, động tác của anh dĩ nhiên vô cùng kỳ quái, không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đồng thời thoáng qua tia nghi vấn: Chẳng lẽ khoảng thời gian tiểu tứ mất tích chính là ở chung một chỗ với người đẹp kia?
Chuyện này, cũng quá kịch tính đi!
Mạc Đông Lăng vẫn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Thư Mật Nhi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa, ngạc nhiên hỏi, “Gần đây số đào hoa của em cũng quá thường xuyên nhỉ?”
Đằng Cận Tư, Nông Dịch Tiêu, Nam Hoa Cẩn và Quan Hạo Lê đồng thời ý vị sâu xa liếc nhìn cậu ta, tất cả đều có ý nghĩ riêng.
“Thế nào? Em nói sai sao?” Mạc Đông Lăng khó hiểu sờ lỗ mũi.
“Không có.” Bốn người cùng nhau trả lời.
--- ---------- -----
Hôn lễ tiến hành thuận lợi, dưới sự chúc phúc của mọi người, Thư Nhĩ Hoàng và Úy Hợp Hợp vui kết liền cành, khung cảnh hoàn toàn sung sướng, khắp nơi tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Thư Mật Nhi tránh không khỏi đám người náo nhiệt này, cô chỉ có thể cố ý giả bộ cười, chôn giấu khổ sở của bản thân.
Kể từ lúc vừa rồi mới nhìn thấy Mạc Đông Lăng, bóng dáng của anh vẫn không ngừng ẩn hiện trước mắt cô, mỗi lần xuất hiện, lòng của cô lại đau một phần.
Cô hỏi anh Nhĩ Hoàng tên của anh ấy, cũng tên Mạc Đông Lăng.
Không riêng gì khuôn mặt, ngay cả tên, cũng không hề sai.
Cô nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc ở đâu có vấn đề.
Thư Cách Gia nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, còn tưởng rằng Úy Học Nghiêu và Thư Tinh Sở thành đôi thành cặp xuất hiện kích thích cô ấy, “Không sao chứ?”
Thư Mật Nhi lắc đầu, tỏ vẻ cô rất tốt.
“Đừng cậy mạnh, không phải còn có chị sao! Bất cứ lúc nào, chị đều đứng về phía em.” Thư Cách Gia cầm tay cô.
“Ừ.”
Hôn lễ vừa mới kết thúc, Thư Mật Nhi lập tức rời đi, cô cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Mạc Đông Lăng phát hiện, ánh mắt mình vẫn không tự chủ mà di động theo Thư Mật Nhi, cùng lúc đó, trong lòng cũng trống trải, đó là một cảm giác không lời nói ra được.
Nhìn bóng lưng cô đơn lúc cô rời đi, trong lòng bỗng dưng bị nhéo đau.
Cái gì! Không phải anh vừa gặp cô gái xinh đẹp kia đã yêu rồi chứ? Mạc Đông Lăng nghi ngờ thầm nghĩ.
Sau đó dùng sức lắc đầu, anh nhất định trúng tà! Anh vẫn theo chủ nghĩa không chịu kết hôn sao lại có thể vừa nhìn thấy phụ nữ đã yêu chứ? Nói ra buồn cười đến muốn rụng răng!
Đột nhiên, phía trước xảy ra rốt loạn nhỏ, một đống phóng viên ùn ùn kéo đến, vây quanh Lương Chân Chân đến nước chảy không lọt, càng nổi điên hỏi một đống vấn đề với cô.
Trong lúc nhất thời, hiện trường hoàn toàn mất khống chế.
Lương Chân Chân cũng bất hạnh bị người chen lấn ngã trên đất, bị thương nghiêm trọng.
Đằng Cận Tư giận đến sắc mặt đen sì, cả người bốc hỏa, chỉ hận không thể kéo toàn bộ đám phong viên ra ngoài đánh chết.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Mạc Đông Lăng dĩ nhiên phải ra chút sức, tạm thời quên được Thư Mật Nhi.
Nào có thể đoán được, duyên phận của hai người có ngăn cũng không đỡ nổi.
Hôm sau lúc mọi người đến bệnh viện thăm Lương Chân Chân, Mạc Đông Lăng và Thư Mật Nhi tình cờ “Chạm mặt” ở khúc quanh, sau khi thấy rõ là đối phương, hai người đều hơi kinh ngạc.
“Cô... Không sao chứ?” Mạc Đông Lăng quan tâm hỏi.
Thư Mật Nhi giống như bị giật mình đẩy tay Mạc Đông Lăng ra, nếu không biết, cần gì phải có liên quan đây?
Cô càng hốt hoảng, càng muốn rời khỏi, bước chân lại càng thêm loạn, thân thể không tự chủ được nghiêng người về trước, vừa đúng lúc ngã vào trong ngực Mạc Đông Lăng.
Cái ôm đã lâu, hơi thở đã lâu, đầu độc cô thật sâu.
Cảnh này vừa đúng lúc bị Nông Dịch Tiêu, Nam Hoa Cẩn, Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny đi phía sau nhìn thấy, bốn người vẻ mặt nặng nề, càng ngày càng cảm thấy suy đoán chính xác.
“Buông tôi ra.”
Mặc dù rất nhớ cái ôm ấm áp này, nhưng Thư Mật Nhi vẫn rất lý trí đẩy anh ra, con trai Mạc Mạc vẫn trong phòng làm việc của bác sỹ chờ cô, cô chính thức có được, chỉ có thể cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau.
Chìm đắm càng sâu, khổ sở chỉ có mình.
Mạc Đông Lăng ngượng ngùng buông cô ra, cảm giác ôm cô, thật tốt.
Anh cảm thấy trái tim mình hơi rung động.
Chẳng lẽ nói đây chính là chân mệnh thiên nữ trong cuộc đời anh sao?
Một ánh mắt, đã có thể để cho trong lòng anh như nai con đi loạn; một động tác, có thể để cho tình cảm mãnh liệt của anh bành trướng; một câu, có thể để cho anh rục rịch ngóc đầu dậy.
/119
|