Nam Cung Thần vén tóc cô lên, nhẹ nhàng cắn vành tai mượt mà của cô, cô không nhịn được run lên, thân thể căng thẳng, phía dưới không tự chủ co rút lại, anh hít một hơi, giọng trầm thấp chạm vào màng nhĩ của cô: “Yêu tinh nhỏ mệt nhọc, em thử kẹp chặt chút thử xem, tôi nhịn được không, cũng mặc kệ em có đau hay không.”
Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ chậm rãi thả lỏng một chút, cô không biết tại sao mình phải nghe lời anh ta, khi cô cho rằng anh sẽ bỏ qua cho mình, anh đột nhiên mãnh liệt đâm vào.
“A...”
Cô hơi chịu không nổi, nhưng khoái cảm của anh giờ mới bắt đầu.
Dưới thúc đẩy của rượu cồn, Nam Cung Thần hình như không biết tiết chế, hết lần này tới lần khác muốn người phụ nữ phía dưới, giống như Thao Thiết * vĩnh viễn không được thỏa mãn.
(*) Thao Thiết: Con ác thú, trong thần thoại, hoa văn trên đồ đồng của Trung Quốc.
Khoảnh khắc khi cao triều tới, giống như ngôi sao sáng chói đến chỗ cô, bỗng dưng, ngôi sao đập xuống làm mê loạn ánh mắt cô, sáng rỡ khiến cô chóng mặt.
Trận hoan ái này liên tục giằng co đến mấy giờ, Kiều Tuyết Nghiên chịu không nổi hôn mê bất tỉnh, Nam Cung Thần thỏa mãn chép miệng, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng lơ lửng hương vị kiều diễm, rất mập mờ...
--- ---------- -----
Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại Kiều Tuyết Nghiên phát hiện mình đau nhức toàn thân, đầu cũng chóng mặt, giống như triệu chứng sau say rượu, nhưng làm cho cô kỳ quái chính là, sao đùi đau như vậy?
Lật người, phát hiện rõ ràng ngủ bên cạnh mình là một người đàn ông, đưa lưng về phía cô, bị sợ đến thiếu chút nữa cô kêu thành tiếng, may mà kịp thời bụm miệng, chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô nỗ lực nhớ lại một lần chuyện tối ngày hôm qua, cô uống hơi nhiều, lúc chuẩn bị về thì có một nữ nhân viên phục vụ nói cho cô biết trong khách sạn có phòng có thể ngủ, sau đó dẫn cô tới.
Chuyện sau đó cô hơi không nhớ rõ, giống như có người đàn ông... Giống như mình bị anh ta ăn sạch sành sanh...
Hỏng bét!
Cô tung chăn lên phát hiện mình không một mảnh vải, trước ngực cũng không thiếu dâu tây màu hồng đậm, trời ơi! Rốt cuộc tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt!
Nhẹ nhàng vén chăn lên, rón rén định rời khỏi, mới vừa xuống giường thì phát hiện hai chân như nhũn ra, “Bịch” một cái té quỵ dưới đất, cô không thể không “Ui da!” kêu một tiếng.
“Định đi đâu?”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nam khàn khàn hài hước.
Cô hoảng hốt tim “Thình thịch” nhảy loạn, hơi không biết nên đối mặt với cảnh tượng này như thế nào, dường như, giọng nói của người đàn ông này rất quen tai!
“Muốn tôi ôm em lên giường sao?”
Kiều Tuyết Nghiên không thể tin xoay người, “Là anh?!”
“Thì ra là em.” Nam Cung Thần cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Tối hôm qua anh mờ hồ không rõ, trong lòng ngược lại hy vọng người phụ nữ trong ngực là Kiều Tuyết Nghiên, còn tưởng rằng mình nằm mơ rồi, không ngờ là thật.
“Anh... Tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?” Kiều Tuyết Nghiên chất vấn.
Nam Cung Thần rất tự nhiên vén chăn lên, chuẩn bị đứng dậy, anh không mảnh vải che thân xuất hiện trước mắt Kiều Tuyết Nghiên, mắc cỡ cô vội vàng che mắt, mắng: “Lưu manh!”
“Anh còn không hỏi em rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Anh đang ngủ ngon giấc, em sờ tới trên giường anh làm gì?”
Kiều Tuyết Nghiên tức giận đến xanh mặt, “Rõ ràng là anh để cho người ta cố ý dẫn tôi đến đây!”
Nam Cung Thần thông minh cỡ nào, sao không thể đoán ra được đây là kiệt tác của ai, “Đáng chết!”
“Anh mới đáng chết!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận nói.
“Anh mắng Witt, em che chở cậu ta làm chi?” Nam Cung Thần nheo mắt lại.
Kiều Tuyết Nghiên ngập ngừng một lâu, “Ai che chở anh ta, tôi cho rằng anh mắng tôi.”
Một hồi lâu, Nam Cung Thần chậm rãi mở miệng, “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ai... Ai muốn anh chịu trách nhiệm!” Kiều Tuyết Nghiên cảm giác mình bị sỉ nhục.
“Em là xử nữ?” Nam Cung Thần vừa vặn liếc thấy vết máu trên giường.
“Quản chuyện cái mông anh!” Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ chạy vào phòng tắm, mở nước tắm dùng sức cọ rửa dấu vết trên người, muốn khóc lại không khóc được, cảm xúc rất phức tạp.
Từ phòng tắm đi ra, cô vốn tưởng rằng Nam Cung Thần đã đi rồi, không ngờ anh mặc áo ngủ ngồi trên ghế sa lon, “Chúng ta tâm sự.”
“Không có gì hay để nói, chúng ta đều là nam nữ trưởng thành, xảy ra tình một đêm cũng không có gì.” Kiều Tuyết Nghiên nghĩ qua, tuyệt đối không tiếp nhận thương hại của anh.
Cô cần chính là một người đàn ông chân chính yêu mình, mà không phải một người đàn ông vì trách nhiệm mà phụ trách mình.
Nam Cung Thần đến gần cô, nhíu mày hỏi: “Tình một đêm?”
“Đúng vậy.”
“Nếu như, anh sẽ chịu trách nhiệm với em?”
Kiều Tuyết Nghiên ngạc nhiên nhìn anh, hơ không rõ ý trong lời anh, “Tôi thật sự không cần.”
“Anh cảm thấy rất cần.”
“Hôm nay anh phải rời khỏi Thụy Sỹ rồi, nói lời như vậy không cảm thấy rất buồn cười sao?” Kiều Tuyết Nghiên cười lạnh nói.
“Ở đâu không quan trọng, quan trọng là... Lòng của em.” Nam Cung Thần cố ý dừng lại vài giây, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua chút biểu hiện nào trên mặt cô.
“Vậy lòng của anh thì sao? Coi tôi là hứng thú nhất thời, hay là...” (duy nhất đây?) Ba chữ sau cô không hỏi ra ngoài.
“Anh sẽ không vượt qua một tháng với phụ nữ có hứng thú nhất thời, mà em, là ngoại lệ duy nhất.” Giọng Nam Cung Thần rất nghiêm túc.
Kiều Tuyết Nghiên còn chưa hoàn toàn tin tưởng, “Đàn ông đều thích chinh phục phụ nữ không ưa mình, anh cũng có thể có tâm lý này.”
“Nói như vậy, là thế không sai, mà anh vốn phản đối em dùng thủ đoạn đó, bởi vì trong lòng anh em đặc biệt.”
“Nhưng nửa tháng này, buổi tối dfienddn lieqiudoon anh đều cùng người phụ nữ khác...”
“Anh chỉ cố ý tỏ vẻ trước mặt em một chút thôi.”
Lời của anh khiến Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc lần nữa, “Tôi rõ ràng thấy các người...”
“Thuật che mắt mà thôi, không tin em có thể đi hỏi các cô ấy.” Nam Cung Thần nói rất lạnh nhạt.
“Trong khoảng thời gian này, anh liên tục không nhiều lời với tôi.”
“Anh hy vọng em có thể hiểu anh, phán đoán anh là hạng người gì.”
Miệng Kiều Tuyết Nghiên há hốc thành hình chữ “O”, cô rất khó tin tưởng tất cả đều là thật, “Anh... Vẫn luôn cố ý?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Anh thích em.”
Nét mặt Kiều Tuyết Nghiên rất bàng hoàng, sao anh lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy? Giống như đã có âm mưu từ lâu.
“Tôi cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.”
Cô mở trừng hai mắt, lui về sau hai bước, mắt nhìn thấy Nam Cung Thần định đi tới tới, vội vàng ngăn cản, “Anh đừng cử động, tôi muốn một mình.”
Nói xong, cô mở cửa đi ra ngoài.
Nam Cung Thần gọi điện thoại về cho Đằng Cận Tư, nói cặn kẽ tình huống bên này một lần, sau đó xin xử lý vấn đề riêng tư.
--- ---------- -----
Kiều Tuyết Nghiên cho rằng Nam Cung Thần đã rời khỏi Thụy Sỹ rồi, trong thời gian này hai người đều không liên lạc, nếu không phải vết đỏ trên ngực mình còn chưa mất, cô thật sự cho rằng đó là mộng.
Còn nói thích mình, nghiêm túc với mình, lời đàn ông quả nhiên không thể tin!
Một giây trước còn còn thề son sắt, sau một giây lại biến mất không thấy tăm hơi!
Khốn kiếp!
Ăn xong cơm tối, cô tức giận giặt sạch mấy bộ quần áo, để chúng làm đối tượng phát tiết, lúc đi lên ban công phơi đồ, phát hiện ánh đèn ký túc xá đối diện sáng vô cùng... Kỳ quái.
Tuyết Nghiên, anh yêu em.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là năm chữ này, ngay sau đó cô bị ý tưởng to gan của mình hù sợ, cô nhất định bị điên rồi, sao lại có thể là năm chữ này!
“Wow! Tuyết Nghiên, cậu nhanh lên, ánh đèn phía đối diện giống như bị người điều khiển rồi, là tên của cậu đó!” Bạn cùng phòng Thụy Hi hưng phấn reo lên.
Mồ hôi trên trán Kiều Tuyết Nghiên đổ như thác, đột nhiên phát hiện trên không bay lên một khinh khí cầu rất lớn, phía trên mặt viết: Tuyết Nghiên, gả cho anh có được không?
Cô bàng hoàng đến tột đỉnh, trừ Nam Cung Thần, cô thật sự không tưởng tượng nổi còn có ai sẽ làm ra hành động như vậy, nhưng anh, không phải đã sớm đi rồi sao?
Mang theo tràn đầy nghi vấn, cô nhanh chóng chạy xuống ký túc xá, lại không nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Thần, đi dọc theo sân thể dục một vòng, vẫn không tìm được anh, trong lòng hơi không thoải mái: Anh đang chọc ghẹo mình sao?
“Tiểu thư, có phải em đang tìm anh?”
Nam Cung Thần đột nhiên cầm đóa hồng xuất hiện sau lưng cô, vẫn cợt nhả trước sau như một, nhưng tròng mắt đen lại nóng bỏng như lửa nhìn cô chằm chằm.
Kiều Tuyết Nghiên tiến lên một bước, tức giận cắn cổ anh, đôi tay tạo thành quả đấm hung hăng đấm lồng ngực anh, “Khốn kiếp! Anh chính là tên khốn kiếp!”
“Ặc... Chẳng lẽ em lại từ Tuyết Nghiên biến thành ma cà rồng?” Nam Cung Thần cố ý trêu chọc cô.
“Đúng vậy! tôi đặc biệt chỉ uống máu anh.” Kiều Tuyết Nghiên cố ý dùng sức cắn một cái.
“Anh cam tâm tình nguyện.”
“Xấu lắm! Hu hu...” Kiều Tuyết Nghiên lúc khóc lúc cười đấm anh, trogn lòng lại ngọt ngào như mật.
“Ngoan, tối nay anh mặc em bắt nạt có được không?”
“Không được.”
“Vậy em mặc anh bắt nạt?”
“Không được không được!”
“Vậy, vẫn là anh mặc em bắt nạt thôi.”
HOÀN
Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ chậm rãi thả lỏng một chút, cô không biết tại sao mình phải nghe lời anh ta, khi cô cho rằng anh sẽ bỏ qua cho mình, anh đột nhiên mãnh liệt đâm vào.
“A...”
Cô hơi chịu không nổi, nhưng khoái cảm của anh giờ mới bắt đầu.
Dưới thúc đẩy của rượu cồn, Nam Cung Thần hình như không biết tiết chế, hết lần này tới lần khác muốn người phụ nữ phía dưới, giống như Thao Thiết * vĩnh viễn không được thỏa mãn.
(*) Thao Thiết: Con ác thú, trong thần thoại, hoa văn trên đồ đồng của Trung Quốc.
Khoảnh khắc khi cao triều tới, giống như ngôi sao sáng chói đến chỗ cô, bỗng dưng, ngôi sao đập xuống làm mê loạn ánh mắt cô, sáng rỡ khiến cô chóng mặt.
Trận hoan ái này liên tục giằng co đến mấy giờ, Kiều Tuyết Nghiên chịu không nổi hôn mê bất tỉnh, Nam Cung Thần thỏa mãn chép miệng, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng lơ lửng hương vị kiều diễm, rất mập mờ...
--- ---------- -----
Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại Kiều Tuyết Nghiên phát hiện mình đau nhức toàn thân, đầu cũng chóng mặt, giống như triệu chứng sau say rượu, nhưng làm cho cô kỳ quái chính là, sao đùi đau như vậy?
Lật người, phát hiện rõ ràng ngủ bên cạnh mình là một người đàn ông, đưa lưng về phía cô, bị sợ đến thiếu chút nữa cô kêu thành tiếng, may mà kịp thời bụm miệng, chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô nỗ lực nhớ lại một lần chuyện tối ngày hôm qua, cô uống hơi nhiều, lúc chuẩn bị về thì có một nữ nhân viên phục vụ nói cho cô biết trong khách sạn có phòng có thể ngủ, sau đó dẫn cô tới.
Chuyện sau đó cô hơi không nhớ rõ, giống như có người đàn ông... Giống như mình bị anh ta ăn sạch sành sanh...
Hỏng bét!
Cô tung chăn lên phát hiện mình không một mảnh vải, trước ngực cũng không thiếu dâu tây màu hồng đậm, trời ơi! Rốt cuộc tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt!
Nhẹ nhàng vén chăn lên, rón rén định rời khỏi, mới vừa xuống giường thì phát hiện hai chân như nhũn ra, “Bịch” một cái té quỵ dưới đất, cô không thể không “Ui da!” kêu một tiếng.
“Định đi đâu?”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nam khàn khàn hài hước.
Cô hoảng hốt tim “Thình thịch” nhảy loạn, hơi không biết nên đối mặt với cảnh tượng này như thế nào, dường như, giọng nói của người đàn ông này rất quen tai!
“Muốn tôi ôm em lên giường sao?”
Kiều Tuyết Nghiên không thể tin xoay người, “Là anh?!”
“Thì ra là em.” Nam Cung Thần cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Tối hôm qua anh mờ hồ không rõ, trong lòng ngược lại hy vọng người phụ nữ trong ngực là Kiều Tuyết Nghiên, còn tưởng rằng mình nằm mơ rồi, không ngờ là thật.
“Anh... Tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?” Kiều Tuyết Nghiên chất vấn.
Nam Cung Thần rất tự nhiên vén chăn lên, chuẩn bị đứng dậy, anh không mảnh vải che thân xuất hiện trước mắt Kiều Tuyết Nghiên, mắc cỡ cô vội vàng che mắt, mắng: “Lưu manh!”
“Anh còn không hỏi em rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Anh đang ngủ ngon giấc, em sờ tới trên giường anh làm gì?”
Kiều Tuyết Nghiên tức giận đến xanh mặt, “Rõ ràng là anh để cho người ta cố ý dẫn tôi đến đây!”
Nam Cung Thần thông minh cỡ nào, sao không thể đoán ra được đây là kiệt tác của ai, “Đáng chết!”
“Anh mới đáng chết!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận nói.
“Anh mắng Witt, em che chở cậu ta làm chi?” Nam Cung Thần nheo mắt lại.
Kiều Tuyết Nghiên ngập ngừng một lâu, “Ai che chở anh ta, tôi cho rằng anh mắng tôi.”
Một hồi lâu, Nam Cung Thần chậm rãi mở miệng, “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ai... Ai muốn anh chịu trách nhiệm!” Kiều Tuyết Nghiên cảm giác mình bị sỉ nhục.
“Em là xử nữ?” Nam Cung Thần vừa vặn liếc thấy vết máu trên giường.
“Quản chuyện cái mông anh!” Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ chạy vào phòng tắm, mở nước tắm dùng sức cọ rửa dấu vết trên người, muốn khóc lại không khóc được, cảm xúc rất phức tạp.
Từ phòng tắm đi ra, cô vốn tưởng rằng Nam Cung Thần đã đi rồi, không ngờ anh mặc áo ngủ ngồi trên ghế sa lon, “Chúng ta tâm sự.”
“Không có gì hay để nói, chúng ta đều là nam nữ trưởng thành, xảy ra tình một đêm cũng không có gì.” Kiều Tuyết Nghiên nghĩ qua, tuyệt đối không tiếp nhận thương hại của anh.
Cô cần chính là một người đàn ông chân chính yêu mình, mà không phải một người đàn ông vì trách nhiệm mà phụ trách mình.
Nam Cung Thần đến gần cô, nhíu mày hỏi: “Tình một đêm?”
“Đúng vậy.”
“Nếu như, anh sẽ chịu trách nhiệm với em?”
Kiều Tuyết Nghiên ngạc nhiên nhìn anh, hơ không rõ ý trong lời anh, “Tôi thật sự không cần.”
“Anh cảm thấy rất cần.”
“Hôm nay anh phải rời khỏi Thụy Sỹ rồi, nói lời như vậy không cảm thấy rất buồn cười sao?” Kiều Tuyết Nghiên cười lạnh nói.
“Ở đâu không quan trọng, quan trọng là... Lòng của em.” Nam Cung Thần cố ý dừng lại vài giây, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua chút biểu hiện nào trên mặt cô.
“Vậy lòng của anh thì sao? Coi tôi là hứng thú nhất thời, hay là...” (duy nhất đây?) Ba chữ sau cô không hỏi ra ngoài.
“Anh sẽ không vượt qua một tháng với phụ nữ có hứng thú nhất thời, mà em, là ngoại lệ duy nhất.” Giọng Nam Cung Thần rất nghiêm túc.
Kiều Tuyết Nghiên còn chưa hoàn toàn tin tưởng, “Đàn ông đều thích chinh phục phụ nữ không ưa mình, anh cũng có thể có tâm lý này.”
“Nói như vậy, là thế không sai, mà anh vốn phản đối em dùng thủ đoạn đó, bởi vì trong lòng anh em đặc biệt.”
“Nhưng nửa tháng này, buổi tối dfienddn lieqiudoon anh đều cùng người phụ nữ khác...”
“Anh chỉ cố ý tỏ vẻ trước mặt em một chút thôi.”
Lời của anh khiến Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc lần nữa, “Tôi rõ ràng thấy các người...”
“Thuật che mắt mà thôi, không tin em có thể đi hỏi các cô ấy.” Nam Cung Thần nói rất lạnh nhạt.
“Trong khoảng thời gian này, anh liên tục không nhiều lời với tôi.”
“Anh hy vọng em có thể hiểu anh, phán đoán anh là hạng người gì.”
Miệng Kiều Tuyết Nghiên há hốc thành hình chữ “O”, cô rất khó tin tưởng tất cả đều là thật, “Anh... Vẫn luôn cố ý?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Anh thích em.”
Nét mặt Kiều Tuyết Nghiên rất bàng hoàng, sao anh lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy? Giống như đã có âm mưu từ lâu.
“Tôi cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.”
Cô mở trừng hai mắt, lui về sau hai bước, mắt nhìn thấy Nam Cung Thần định đi tới tới, vội vàng ngăn cản, “Anh đừng cử động, tôi muốn một mình.”
Nói xong, cô mở cửa đi ra ngoài.
Nam Cung Thần gọi điện thoại về cho Đằng Cận Tư, nói cặn kẽ tình huống bên này một lần, sau đó xin xử lý vấn đề riêng tư.
--- ---------- -----
Kiều Tuyết Nghiên cho rằng Nam Cung Thần đã rời khỏi Thụy Sỹ rồi, trong thời gian này hai người đều không liên lạc, nếu không phải vết đỏ trên ngực mình còn chưa mất, cô thật sự cho rằng đó là mộng.
Còn nói thích mình, nghiêm túc với mình, lời đàn ông quả nhiên không thể tin!
Một giây trước còn còn thề son sắt, sau một giây lại biến mất không thấy tăm hơi!
Khốn kiếp!
Ăn xong cơm tối, cô tức giận giặt sạch mấy bộ quần áo, để chúng làm đối tượng phát tiết, lúc đi lên ban công phơi đồ, phát hiện ánh đèn ký túc xá đối diện sáng vô cùng... Kỳ quái.
Tuyết Nghiên, anh yêu em.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là năm chữ này, ngay sau đó cô bị ý tưởng to gan của mình hù sợ, cô nhất định bị điên rồi, sao lại có thể là năm chữ này!
“Wow! Tuyết Nghiên, cậu nhanh lên, ánh đèn phía đối diện giống như bị người điều khiển rồi, là tên của cậu đó!” Bạn cùng phòng Thụy Hi hưng phấn reo lên.
Mồ hôi trên trán Kiều Tuyết Nghiên đổ như thác, đột nhiên phát hiện trên không bay lên một khinh khí cầu rất lớn, phía trên mặt viết: Tuyết Nghiên, gả cho anh có được không?
Cô bàng hoàng đến tột đỉnh, trừ Nam Cung Thần, cô thật sự không tưởng tượng nổi còn có ai sẽ làm ra hành động như vậy, nhưng anh, không phải đã sớm đi rồi sao?
Mang theo tràn đầy nghi vấn, cô nhanh chóng chạy xuống ký túc xá, lại không nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Thần, đi dọc theo sân thể dục một vòng, vẫn không tìm được anh, trong lòng hơi không thoải mái: Anh đang chọc ghẹo mình sao?
“Tiểu thư, có phải em đang tìm anh?”
Nam Cung Thần đột nhiên cầm đóa hồng xuất hiện sau lưng cô, vẫn cợt nhả trước sau như một, nhưng tròng mắt đen lại nóng bỏng như lửa nhìn cô chằm chằm.
Kiều Tuyết Nghiên tiến lên một bước, tức giận cắn cổ anh, đôi tay tạo thành quả đấm hung hăng đấm lồng ngực anh, “Khốn kiếp! Anh chính là tên khốn kiếp!”
“Ặc... Chẳng lẽ em lại từ Tuyết Nghiên biến thành ma cà rồng?” Nam Cung Thần cố ý trêu chọc cô.
“Đúng vậy! tôi đặc biệt chỉ uống máu anh.” Kiều Tuyết Nghiên cố ý dùng sức cắn một cái.
“Anh cam tâm tình nguyện.”
“Xấu lắm! Hu hu...” Kiều Tuyết Nghiên lúc khóc lúc cười đấm anh, trogn lòng lại ngọt ngào như mật.
“Ngoan, tối nay anh mặc em bắt nạt có được không?”
“Không được.”
“Vậy em mặc anh bắt nạt?”
“Không được không được!”
“Vậy, vẫn là anh mặc em bắt nạt thôi.”
HOÀN
/119
|