Trong lúc đó, Nam Cung Dao giả vờ cầm điện thoại của anh trai nghịch, lại lặng lẽ lưu số của Tuyết Nghiên vào, cô vẫn cảm thấy, anh trai có hứng thú với Tuyết Nghiên hơn, bởi vì mỗi lần ánh mắt anh nhìn cô ấy đều rất... Đùa giỡn.
Về phần Tôn Viện ban đầu cô hướng vào, từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất thùy mị, rất ít khi mở miệng nói chuyện, ăn cái gì cũng ăn từng miếng một chậm rãi nhai nuốt, về cơ bản chưa từng trao đổi ánh mắt nhiều với anh trai cô.
Cho nên, cô cảm thấy ý nghĩ này có thể bỏ qua!
Sau khi cơm nước xong, Nam Cung Thần lại chạy về công ty, gần tới cuối năm, một đống việc chờ anh làm.
Chào tạm biệt các người đẹp, anh luôn lưu luyến không rời, Hàn Nhạc Nhạc lại rất phối hợp với anh, hoa si theo dõi bóng lưng anh hồi lâu, còn thêm vào một câu, “Rất đẹp trai đó!”
Kiều Tuyết Nghiên nghe vậy, có một cảm giác như dắt lừa thuê bị sét đánh.
Sau khi trở lại ký túc xá, cô mới nhớ tới vẫn chưa trả quần áo cho anh, vốn định hỏi số điện thoại từ chỗ Nam Cung Dao, nhưng nghĩ lại, nếu cô ấy biết, khó tránh khỏi lại truy hỏi nguyên nhân, đâu còn thời gian yên bình?
Thôi! Nếu có cơ hội gặp lại, thì trả lại cho anh, nếu không gặp được, thì không trả.
“Dao Dao, tớ vừa thấy anh trai cậu đã yêu, làm sao bây giờ?” Hàn Nhạc Nhạc kéo Nam Cung Dao nũng nịu cất giọng ấm áp nói.
“Tớ chỉ sâu xa cảm thấy cậu chỉ nhất thời xúc động.” Nam Cung Dao nghiêm mặt trả lời.
Phải biết rằng, năm nữ sinh trong phòng ký túc xá bọn họ, bạn trai của Hàn Nhạc Nhạc nhiều nhất, trên cơ bản một hai tháng đổi một người, ở giữa chưa từng gián đoạn, qua kỳ mới mẻ lại chia tay.
“Có thể.” Kim Miêu phụ họa.
Hàn Nhạc Nhạc không thuận theo, cong môi làm nũng: “Các cậu không nên nói người ta như vậy! Nam Cung đại ca cho tớ cảm giác không giống những nam sinh trong trường học kia, anh thành thục ổn trọng có vị đàn ông, nói chuyện còn khôi hài hài hước như vậy, là hình tượng tớ tìm kiếm đã lâu.”
Giọng nói yêu kiều mềm mại nhõng nhẽo của cô khiến toàn thân bốn nữ sinh khác nổi lên da gà, kêu to không chịu được.
Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận lời nói này của cô ấy, tên đàn ông lưu manh này nào có vị thành thục ổn trọng của đàn ông? Rõ ràng chính là một tên đàn ông playboy lưu manh điển hình!
“Có điểm cậu nói đúng, Nam Cung đại ca nhất định khác với những nam sinh trước kia lui tới với cậu, cậu mà cố ý đi trêu chọc anh ấy, hậu quả... Cậu hiểu.”
Tôn Viện luôn luôn ít nói cũng không nhịn được lên tiếng, nói câu có lý.
“Viện Viện nói không sai, cậu chuẩn bị làm chị dâu tớ xong chưa?” Khóe môi Nam Cung Dao nhếch lên, cười vỗ vỗ bả vai Hàn Nhạc Nhạc, cô vốn không tin lời giải thích kia của cô ấy.
Cô ấy và anh trai vốn không cùng một kiểu người, bối cảnh gia thế cách xa quá lớn, khả năng tiên tới với nhau quá nhỏ, hơn nữa với cá tính của Hàn Nhạc Nhạc, thật sự không thích hợp làm chị dâu của cô.
Nhưng mà, cô không thể nói quá rõ ràng, đi một bước nhìn một bước thôi!
Hàn Nhạc Nhạc bị cô ấy hỏi thẳng thừng như vậy khiến ngây ngốc, nói lắp bắp: “Đương... Đương nhiên.”
“Vậy chúng tớ sẽ chờ ăn bánh kẹo cưới thôi!” Kim Miêu đĩnh đạc cười nói.
Lập tức, ba nữ sinh khác cũng ồn ào lên theo, Hàn Nhạc Nhạc mắc cỡ đỏ bừng mặt, chạy tới chơi đùa cùng các cô.
--- ---------- -----
Vài ngày sau đó, Hàn Nhạc Nhạc quả thật lấy dũng khí gọi điện thoại cho Nam Cung Thần, nhưng kỳ lạ người ta không có thời gian, không phải làm thêm giờ thì chính là bay ra nước ngoài công tác.
Cứ như vậy, hoàn toàn đả kích tính tích cực của Hàn Nhạc Nhạc, cả ngày phờ phạc rã rượi cạn sạch sức lực, cho tới bây giờ cô chưa từng thất bại như thế, đều nói nữ theo đuổi nam, cách một tầng sa, chỉ có điều, tầng sa này cũng không tránh khỏi quá dày rồi!
“Nhạc Nhạc, Nam Cung đại ca là người đàn ông thành công, công việc bận rộn, không giống mấy nam sinh nhỏ nhà giàu chơi bời lêu lổng, cậu cứ gọi điện thoại là người ta lại hấp ta hấp tấp tới.” Tôn Viện khuyên nhủ.
“Tớ không hề từ bỏ, tớ sẽ không ngừng cố gắng đấy!” Hàn Nhạc Nhạc nắm quả đấm thề.
Kiều Tuyết Nghiên rất không thể giải thích được với cố chấp của cô ấy, rốt cuộc người đàn ông playboy đó có gì tốt? Đáng giá để cho cô ấy nhớ thương như vậy?
Mắt thấy lễ giáng sinh sắp đến, Hàn Nhạc Nhạc nhịn hơn mười ngày tịch mịch cuối cùng không chịu nổi, khi cựu bạn trai ngày trước ân cần gọi điện thoại tới đã bỏ qua kiên trì, hướng về phía ngực của cậu ta, cùng cậu ta đi Hokkaido Nhật Bản trượt tuyết.
“Này, cậu chắc chắn muốn đi Hokkaido? Mà không phải ở nhà chờ Nam Cung đại ca trở lại?” Kim Miêu không nhịn được hỏi.
Hàn Nhạc Nhạc đang thu dọn đồ đạc hơi dừng tay, ngẩng đầu nhìn chị em cùng phòng, “Anh ấy không nói chính xác ngày về! Từ nhỏ đến lớn tớ chưa bao giờ qua lễ giáng sinh một mình, các cậu cũng biết, tớ không thích cô đơn, cho nên, Hokkaido bắt buộc phải làm! Về phần Nam Cung đại ca, tớ còn chưa hề từ bỏ.”
Nói xong, cô đã đi.
“Ặc... Quả nhiên là cách nghĩ rất có triển vọng.” Kim Miêu kinh ngạc há to mồm.
Kiều Tuyết Nghiên tự nhiên làm chuyện của mình, ở nước ngoài, chuyện này không hề kỳ lạ quý hiếm xíu nào, quan hệ phức tạp loạn hơn cũng có.
--- ---------- -----
Tối giáng sinh, Kiều Tuyết Nghiên chuẩn bị về nhà sớm ở cùng mẹ, nhưng không kiềm chế được Nam Cung Dao bám lấy không buông, nên đi dạo phố cùng cô ấy rồi.
Làm cô không ngờ chính là, lại đụng phải Nam Cung Thần ở trong siêu thị!
“Anh! Anh về khi nào vậy?” Nam Cung Dao hưng phấn kêu lên.
Nam Cung Thần rất tự nhiên đưa cho hai cô mỗi người một hộp quà xinh đẹp, “Vừa về.”
Kiều Tuyết Nghiên không nhận, cô mới không cần nhận quà tặng của quỷ sứ chán ghét.
“Tuyết Nghiên, cầm đi! Đây là quả táo đêm giáng sinh, ngụ ý bình an.” Nam Cung Dao lắc lắc cánh tay cô không thuận theo.
“Chẳng lẽ, Kiều tiểu thư vẫn còn ghi hận tôi?” Nam Cung Thần chế nhạo cong môi lên.
“Anh nghĩ nhiều!” Kiều Tuyết Nghiên lạnh lùng lườm anh.
“Dao Dao, em có cảm thấy bạn học của em có ý kiến với anh?” Nam Cung Thần ném vấn đều cho em em gái.
Tròng mắt Nam Cung Dao vòng vòng, nhanh trí gật đầu, “Có vẻ có ý kiến rất lớn.”
Kiều Tuyết Nghiên trừng mắt liếc bạn tốt, không tiếng động dẩu môi: Cậu làm gì thế hả?
“Thật ra thì, chuyện ngày đó nói với tụi em, có bí ẩn khác.”
Bốn chữ sau cùng, Nam Cung Thần thoáng dừng lại vài giây, ra vẻ do dự muốn nói lại thôi, đúng lúc khơi gợi lên toàn bộ hứng thú của Nam Cung Dao.
“A? Có bí ẩn gì? Em muốn nghe!” Nam Cung Dao rất phối hợp kêu lên.
Kiều Tuyết Nghiên vội vàng đoạt lấy cái hộp giả quả táo trên tay Nam Cung Thần, “Tôi khát, đi rửa táo ăn.”
“Rốt cuộc có bí ẩn gì?” Nam Cung Dao cười đến rất gian trá.
Nam Cung Thần sờ tóc em gái mình, dịu dàng nói: “Lừa em.”
Nam Cung Dao vô cùng buồn bực, dáng vẻ vừa rồi của anh cô giống như đang sờ con vật cưng.
Kiều Tuyết Nghiên thờ phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời càng thêm căm hận Nam Cung Thần, quả thật quá xấu! Lại có thể trắng trợn uy hiếp cô, nghĩ tới đây, sức tay nắm cái hộp của cô càng lúc càng lớn.
“Bụp!” một tiếng, cái hộp vỡ, quả táo lăn lông lốc ra thật xa.
Một chút ngoài ý muốn này, khiến ba người bọn họ ngây ngẩn cả người, vẫn là Nam Cung Thần phản ứng kịp trước, bước chân tao nhã đi tới, rất lịch sự xoay người nhặt quả táo lên, một loạt động tác hết sức thỏa đáng, trong siêu thị phồn hoa này, không hề có vẻ đột ngột và không hợp nhau.
Nét mặt Kiều Tuyết Nghiên hơi囧, hận không thể tìm một cái hang chui vào.
“Anh, anh mời chúng em xem phim đi!” Nam Cung Dao vội vàng nói sang chuyện khác.
“Được.” Nam Cung Thần gật đầu.
“Tớ muốn về nhà.” Kiều Tuyết Nghiên nói rất phá phong cảnh.
“Không được, xem phim xong tớ và anh tiễn cậu về.”
“Nhưng mà...”
Nam Cung Thần nhìn cô một cái, cười đến rất tao nhã, “Nếu như em lo lắng cầm không vững trái táo, tôi có thể giúp em.”
Kiều Tuyết Nghiên rất muốn khóc, người đàn ông này là cố ý!
Mua xong vé xem phim, cách giờ mở màn còn nửa tiếng nữa, ba người tìm một chỗ ngồi chờ.
Đuôi mắt Kiều Tuyết Nghiên liếc thấy Lương Chân Chân và Cát Xuyến, giống như giải thoát đi qua chào hỏi hai cô, mặc dù mẹ liên tục cường điệu không cần lui tới với bọn họ, có thể gặp, sao có thể làm như không thấy chứ?
Lúc đó, Lương Chân Chân đang cùng bạn tốt Tiết Giai Ny, Cát Xuyến ba người đứng chung một chỗ, họ cũng nhìn thấy Kiều Tuyết Nghiên rồi, thấy cô đi tới cũng không thể trốn tránh không gặp, khách sáo hàn huyên mấy câu.
Tiết Giai Ny là lần đầu tiên gặp cô ấy, tỏ vẻ hứng thú cực lớn.
Toàn bộ cảnh này lọt vào mắt Nam Cung Thần, anh hơi buồn bực: Sao Kiều Tuyết Nghiên lại biết mấy người Lương Chân Chân? Nhớ tới trong bữa tiệc khi gặp cô lần đầu tiên, hình như cô biết Đằng thiếu, chuyện này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lương Chân Chân cũng nhìn thấy Nam Cung Thần rồi, nghi ngờ trong lòng cô không kém Nam Cung Thần chút nào, chẳng lẽ thật sự bị Giai Ny đoán trúng, cô ấy và Nam Cung có quan hệ gì đó đặc biệt?
Nếu sự thật như vậy, chuyện kia... Có phải càng phức tạp!
Ra ngoài chơi gặp phải phu nhân tổng giám đốc, Nam Cung Thần đương nhiên phải đi qua chào hỏi, “Chà! Hôm nay thật vừa vặn, tất cả đi ra ngoài tham gia náo nhiệt? Mắt thấy người càng tới càng nhiều, hệ số an toàn hơi thấp!”
“Nếu không, anh làm hộ hoa sứ giả cho chúng tôi đi? Vừa đúng thiếu một lao động.” Lương Chân Chân cố ý theo lời anh nhạo báng anh.
Nam Cung Thần lộ vẻ khó xử, “Tôi lo lắng Đằng thiếu sẽ lộ da tôi, sau đó cắt thành tám khúc.”
“Tình huống đặc biệt đối xử đặc biệt chứ sao! A Tư anh ấy có thể hiểu.” Lương Chân Chân cười đến rất rạng rỡ.
“Chị Lương, hai người... Đều biết nhau?” Kiều Tuyết Nghiên vô cùng giật mình, không nhịn được chen vào một câu.
/119
|