“Ăn cơm cũng không ngăn được cậu há mồm.” Lôi Thạc Minh trừng mắt liếc nhìn cậu ta.
Tiết Giai Ny cầm cái ly trong tay khẽ khựng lại, cúi đầu uống một ngụm, lúc ngẩng đầu lên lần nữa sắc mặt bình thản, “Lời cậu nghe chỉ là đồn đại mà thôi, đại học F thật ra nhiều người đẹp, trai đẹp tương đối thưa thớt.”
“Có thật không? Vậy ngày nào đó cậu giới thiệu giúp tớ một người?” Lớp trưởng nói nhảm phản ứng rất nhanh.
“Được!” Tiết Giai Ny ngược lại cười hì hì đáp.
Nếu tụ họp, cũng không cần bởi vì một mình cô mà khiến cho tất cả mọi người đều không vui, lại nói cô không phải búp bê nhạy cảm, chạm không được, đụng không xong.
Có một số việc sớm muộn phải đối mặt, cô không có cách nào che miệng người khác, chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này, học quên lãng.
Lôi Thạc Minh nghi ngờ nhìn cô, phát hiện thần thái cô rất tự nhiên, trong lòng thở phào thật nhẹ nhõm, hai tháng không gặp, cô đã thay đổi rất nhiều, đột nhiên anh rất hy vọng Tiết Giai Ny sáng sủa rực rỡ trước kia trở về.
Tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, khó tránh khỏi uống nhiều mấy chén, lại náo loạn muốn đi ca hát, nói đã lâu không vui vẻ hết mình, Tiết Giai Ny không thể từ chối thịnh tình của bọn họ, chỉ có thể đi cùng họ.
Xác định tại KTV Tiễn Quỹ, mọi người muốn một phòng bao lớn sang trọng, nói tối nay muốn chơi HIGH.
Lớp trưởng nói nhảm phát biểu đầu tiên, yêu cầu mỗi người phải hát một bài, lần lượt một vòng, sau đó tùy ý, tất cả mọi người không có ý kiến, lời Tiết Giai Ny vừa nói đến khóe miệng chỉ có thể nuốt xuống rồi, cô có thể không hát sao?
Đợi đến lúc cách cô còn hai người, cô lấy cớ đi phòng vệ sinh, lặng lẽ chạy ra ngoài, mặc dù cô rất muốn hòa nhập trong không khí sung sướng của mọi người, nhưng vẫn không hoàn toàn hòa nhập, cố tình mấy giờ trước gặp được Kim Hà, trong đầu khó tránh khỏi hơi loạn.
Trong phòng rửa tay, cô dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn kiểu tóc mới của mình, tự nhủ: Có lẽ, cô thật sự cần bạn trai, Chân Chân và Cát gia thỉnh thoảng lải nhải bên tai cô, lỗ tai cũng sắp sinh kén rồi.
Như vậy đều tốt với bất kỳ ai, tình ý của tiểu Lôi, cô không tiếp nhận nổi, chỉ có thể chờ đợi anh mau sớm tìm được nửa kia của mình.
Xoa xoa tay, xoay người đi ra ngoài, không muốn đi vào quá sớm, nên muốn tìm một ban công nán lại một lát, khi đi qua khúc quanh chỗ cầu thang thì dường như cô trông thấy hai bóng người đứng đó, đang rối rắm có nên tới hay không.
“Lê, anh không cần em sao?’ Giọng nữ tội nghiệp khiến người ta nghe mà sinh lòng thương tiếc.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là trò chơi cô tình tôi nguyện giữa người trưởng thành, ban đầu chính cô chủ động dính lên tôi đấy, mà tôi cũng không ghét cô, hơn nữa cô đã đồng ý với tôi một khi ngưng hẳn quan hệ sẽ chia tay hòa bình, bây giờ làm dáng vẻ này, ý gì?” Giọng nam rất không bình tĩnh.
Tiết Giai Ny híp mắt nhìn sang, đáng tiếc khúc quanh cầu tháng quá tối, hơn nữa người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, không thấy rõ gò má, nhưng giọng nói lại lộ ra quen thuộc không nói ra được.
“Lê, em yêu anh, em thật sự yêu anh, đừng rời khỏi em được không?” Người phụ nữ lã chã chực khóc kéo tay áo người đàn ông, khóc đến hoa lê đẫm lệ.
“Đủ rồi! Cô nên biết tôi ghét nhất phụ nữ cố tình gây sự!” Giọng nam rất không tốt, nhẫn tâm hất cánh tay người phụ nữ ra.
Tiết Giai Ny khinh bỉ người đàn ông kia ở trong lòng, chậc chậc chậc… Nếp sống xã hội bây giờ! Đến đâu cũng có thể thấy quan hệ nam nữ mập mờ, may mà cô không trực tiếp ở hiện trường, bằng không, khu…
Cô không nhịn được chẹp môi, kết quả phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Ai?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi, người nào không có việc gì chạy tới nghe lén góc tường của anh?
“Tôi chỉ đi ngang qua, cái gì cũng không nghe được, hai người tiếp tục, tiếp tục.” Tiết Giai Ny chỉ có thể lên tiếng, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, không nhìn một nam một nữ kia.
Quan Hạo Lê thật bất ngờ mình lại có thể gặp được Tiết Giai Ny ở đây, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, sải bước dài lên trước, khoác vai cô, “Ny Ny, vừa rồi em đều đã nghe, là cô ta quấn lấy anh không buông, hiện tại trong lòng anh chỉ có em.”
Tiết Giai Ny còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, đã bị anh ép buộc ôm, bên tai tràn vào cứng nhắc khó hiểu, cô tức giận hất tay anh ra, “Khốn kiếp! Ai chấp nhận anh gọi tôi như vậy! Còn nữa, lấy bàn tay quấy rối của anh ra!”
“Được, được, là lỗi của anh, anh bảo đảm lần sau sẽ không thế nữa.” Quan Hạo Lê không tức giận chút nào, vẫn thiện ý dỗ dành lấy.
Người đẹp yểu điệu bên cạnh nhìn thấy anh dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác, giận đến giẫm chân, vọt tới trước mặt Tiết Giai Ny, “Cô đừng hả hê quá sớm, phụ nữ bên cạnh Lê đều có thời hạn, cô chạy cũng không thoát!”
Nói xong, cô ta thở hổn hển đạp giày cao gót đi.
“Anh có bị bệnh không! Kéo tôi làm đệm lưng không nói còn hại tôi bị bạn gái cũ của anh mắng!” Giọng Tiết Giai Ny không tốt, người đàn ông đáng chết này, không trách được vừa rồi cảm thấy giọng nói quen quen, thì ra là anh ta!
Quan Hạo Lê cũng không đóng kịch tiếp nữa, ho nhẹ một tiếng, “Là em núp ở đây nghe lén trước, chỉ trách em xuất hiện quá kịp thời.”
“Tôi còn lâu mới có hứng thú nghe góc tường của anh, tôi nói tôi chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua! Ai bảo anh muốn xử lý chuyện riêng ở nơi công cộng! Tôi còn không trách anh làm ô nhiễm tai tôi!” Tiết Giai Ny không chịu yếu thế phản kích lại.
“Em gái Giai Ny, anh phát hiện mỗi lần em thấy anh cơn tức đều rất lớn? Chẳng lẽ dáng dấp của anh khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã nổi cơn tức sao?” Quan Hạo Lê sờ lỗ mũi.
“Đâu chỉ nóng giận! Anh nhất định chính là ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, làm ô uế khẩu vị người ta!” Tiết Giai Ny tức giận bật lại.
“Phụt! Em gái Giai Ny, em nói có thể không đúng, không thể công kích nhân phẩm.”
“Tôi với anh không quen, đừng gọi thân thiết như vậy!”
Tiết Giai Ny trừng mắt liếc anh, nhấc bước đi rồi, không để ý đến anh.
“Này! Em đi đâu vậy? Tới cùng nhóm bạn sao?” Quan Hạo Lê đuổi theo hỏi.
“Xin hỏi, có liên quan đến anh sao?” Tiết Giai Ny lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Anh là quan tâm em, một cô gái, nửa đêm ở bên ngoài rất nguy hiểm! Lỡ đụng phải người xấu thì làm thế nào?”
“Người xấu? Anh nói bản thân anh sao?”
Sắc mặt Quan Hạo Lê rất đen, người phụ nữ nhỏ bé trước mặt đúng là không thể coi thường, khéo mồm khéo miệng không tha người, muốn thu phục nàng, chỉ sợ phải tốn không ít tâm tư.
Đứng trên ban công, Tiết Giai Ny mặc cho gió đêm nhẹ lướt qua gò má mìn, cô phát hiện chỉ cần gặp Quan Hạo Lê, minh sẽ dễ dàng kích động hơn bình thường, rất dễ tức giận, đây không phải dấu hiệu tốt.
Cô hít vào một hơi thật sâu, muốn bình tĩnh lại tâm tình một chút, dường như hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện.
Mười phút sau, cô mới trở về phòng bao, tất cả mọi người hỏi cô đi đâu? Lôi Thạc Minh càng thêm ân cần hỏi có phải cô không thoải mái không? Có muốn đưa cô trở về trước không?
“Không có việc gì, tớ mới gặp… Người quen ở bên ngoài, nên hàn huyên một lúc.” Bất đắc dĩ cô chỉ có thể lấy Quan Hạo Lê làm cái cớ, nhưng trong lòng cực kỳ khinh bỉ mình.
“À, không có việc gì là tốt.”
“Mới vừa rồi có phải có ai không hát? Cho tới bây giờ mới vào, có phải nên phạt không?”Lớp trưởng nói nhảm hô lớn.
“Phạt! Phải phạt!” Có nam sinh ồn ào theo.
Tiết Giai Ny bất đắc dĩ nâng trán, sao trí nhớ những người này tốt như vậy? Đã uống tới thế rồi còn nhớ rõ cô chưa hát?
“Được rồi! Các cậu đừng làm rộn quá đáng.” Lôi Thạc Minh nói giúp cô.
“Tiểu Lôi, cậu cũng không thể bao che, tối nay tất cả mọi người đã nói rồi đấy, mỗi người phải hát ít nhất một bài.”
“Đúng vậy! Bằng không hai người tới song ca một bài tình ca cũng được.” Mấy nam sinh trong phòng bao nhanh chóng ồn ào lên.
“Cho tớ bài ‘Giải thoát’ của Trương Huệ Muội.” Tiết Giai Ny biết những người này chính là cố ý, chủ động mở miệng.
Đau
Nếu khiến người ta lớn lên
Tại sao em sợ đau khi chia tay
Giải thoát là chịu thừa nhận đó là sai lầm
Em không nên còn không buông tay
Anh có thể tự do đi em có thể tự do sống tốt
Giải thoát là biết lau khô lệ nhìn về sau này
Tìm phương hướng mới đi về phía trước
Thế giới này bao la rộng lớn
Cuối cùng em sẽ thực hiện được giấc mộng
…
Đúng như lời bài hát nói, anh có thể tự do đi em có thể tự do sống tốt, cuộc sống luôn nhìn về phía trước, có lẽ mơ ước đang ở phía trước.
Tiết Giai Ny hát rất nghiêm túc, đây là một ca khúc cô ưa thích, lời ca vừa đúng viết ra tiếng lòng cô, hôm nay hát trước mặt mọi người, cũng biểu lộ bản thân mình quyết định quên đi quá khứ.
Lớp trưởng nói nhảm lấy cùi chỏ đẩy đẩy Lôi Thạc Minh, dùng khẩu hình nói: Tiểu Lôi, mùa xuân của cậu sẽ tới.
Lôi Thạc Minh trừng mắt liếc nhìn cậu ta, ý bảo cậu ta quản tốt cái miệng của mình, đừng nói lung tung.
Xong một khúc, mọi người đồng loạt vỗ tay thét, “Thật dễ nghe! Thêm một bài!”
“Các cậu cũng đừng được voi đòi tiên! Nói mỗi người một bài.” Tiết Giai Ny không dễ bị lừa như vậy, buông micro kiên quyết không hát.
“Tớ nói mỗi người ít nhất một bài, cậu nghe sai rồi.”
“Cậu nói không sai! Ít nhất một bài, tớ đã phù hợp với quy tắc tối nay.” Tiết Giai Ny buông tay ra.
Tiết Giai Ny cầm cái ly trong tay khẽ khựng lại, cúi đầu uống một ngụm, lúc ngẩng đầu lên lần nữa sắc mặt bình thản, “Lời cậu nghe chỉ là đồn đại mà thôi, đại học F thật ra nhiều người đẹp, trai đẹp tương đối thưa thớt.”
“Có thật không? Vậy ngày nào đó cậu giới thiệu giúp tớ một người?” Lớp trưởng nói nhảm phản ứng rất nhanh.
“Được!” Tiết Giai Ny ngược lại cười hì hì đáp.
Nếu tụ họp, cũng không cần bởi vì một mình cô mà khiến cho tất cả mọi người đều không vui, lại nói cô không phải búp bê nhạy cảm, chạm không được, đụng không xong.
Có một số việc sớm muộn phải đối mặt, cô không có cách nào che miệng người khác, chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này, học quên lãng.
Lôi Thạc Minh nghi ngờ nhìn cô, phát hiện thần thái cô rất tự nhiên, trong lòng thở phào thật nhẹ nhõm, hai tháng không gặp, cô đã thay đổi rất nhiều, đột nhiên anh rất hy vọng Tiết Giai Ny sáng sủa rực rỡ trước kia trở về.
Tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, khó tránh khỏi uống nhiều mấy chén, lại náo loạn muốn đi ca hát, nói đã lâu không vui vẻ hết mình, Tiết Giai Ny không thể từ chối thịnh tình của bọn họ, chỉ có thể đi cùng họ.
Xác định tại KTV Tiễn Quỹ, mọi người muốn một phòng bao lớn sang trọng, nói tối nay muốn chơi HIGH.
Lớp trưởng nói nhảm phát biểu đầu tiên, yêu cầu mỗi người phải hát một bài, lần lượt một vòng, sau đó tùy ý, tất cả mọi người không có ý kiến, lời Tiết Giai Ny vừa nói đến khóe miệng chỉ có thể nuốt xuống rồi, cô có thể không hát sao?
Đợi đến lúc cách cô còn hai người, cô lấy cớ đi phòng vệ sinh, lặng lẽ chạy ra ngoài, mặc dù cô rất muốn hòa nhập trong không khí sung sướng của mọi người, nhưng vẫn không hoàn toàn hòa nhập, cố tình mấy giờ trước gặp được Kim Hà, trong đầu khó tránh khỏi hơi loạn.
Trong phòng rửa tay, cô dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn kiểu tóc mới của mình, tự nhủ: Có lẽ, cô thật sự cần bạn trai, Chân Chân và Cát gia thỉnh thoảng lải nhải bên tai cô, lỗ tai cũng sắp sinh kén rồi.
Như vậy đều tốt với bất kỳ ai, tình ý của tiểu Lôi, cô không tiếp nhận nổi, chỉ có thể chờ đợi anh mau sớm tìm được nửa kia của mình.
Xoa xoa tay, xoay người đi ra ngoài, không muốn đi vào quá sớm, nên muốn tìm một ban công nán lại một lát, khi đi qua khúc quanh chỗ cầu thang thì dường như cô trông thấy hai bóng người đứng đó, đang rối rắm có nên tới hay không.
“Lê, anh không cần em sao?’ Giọng nữ tội nghiệp khiến người ta nghe mà sinh lòng thương tiếc.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là trò chơi cô tình tôi nguyện giữa người trưởng thành, ban đầu chính cô chủ động dính lên tôi đấy, mà tôi cũng không ghét cô, hơn nữa cô đã đồng ý với tôi một khi ngưng hẳn quan hệ sẽ chia tay hòa bình, bây giờ làm dáng vẻ này, ý gì?” Giọng nam rất không bình tĩnh.
Tiết Giai Ny híp mắt nhìn sang, đáng tiếc khúc quanh cầu tháng quá tối, hơn nữa người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, không thấy rõ gò má, nhưng giọng nói lại lộ ra quen thuộc không nói ra được.
“Lê, em yêu anh, em thật sự yêu anh, đừng rời khỏi em được không?” Người phụ nữ lã chã chực khóc kéo tay áo người đàn ông, khóc đến hoa lê đẫm lệ.
“Đủ rồi! Cô nên biết tôi ghét nhất phụ nữ cố tình gây sự!” Giọng nam rất không tốt, nhẫn tâm hất cánh tay người phụ nữ ra.
Tiết Giai Ny khinh bỉ người đàn ông kia ở trong lòng, chậc chậc chậc… Nếp sống xã hội bây giờ! Đến đâu cũng có thể thấy quan hệ nam nữ mập mờ, may mà cô không trực tiếp ở hiện trường, bằng không, khu…
Cô không nhịn được chẹp môi, kết quả phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Ai?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi, người nào không có việc gì chạy tới nghe lén góc tường của anh?
“Tôi chỉ đi ngang qua, cái gì cũng không nghe được, hai người tiếp tục, tiếp tục.” Tiết Giai Ny chỉ có thể lên tiếng, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, không nhìn một nam một nữ kia.
Quan Hạo Lê thật bất ngờ mình lại có thể gặp được Tiết Giai Ny ở đây, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, sải bước dài lên trước, khoác vai cô, “Ny Ny, vừa rồi em đều đã nghe, là cô ta quấn lấy anh không buông, hiện tại trong lòng anh chỉ có em.”
Tiết Giai Ny còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, đã bị anh ép buộc ôm, bên tai tràn vào cứng nhắc khó hiểu, cô tức giận hất tay anh ra, “Khốn kiếp! Ai chấp nhận anh gọi tôi như vậy! Còn nữa, lấy bàn tay quấy rối của anh ra!”
“Được, được, là lỗi của anh, anh bảo đảm lần sau sẽ không thế nữa.” Quan Hạo Lê không tức giận chút nào, vẫn thiện ý dỗ dành lấy.
Người đẹp yểu điệu bên cạnh nhìn thấy anh dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác, giận đến giẫm chân, vọt tới trước mặt Tiết Giai Ny, “Cô đừng hả hê quá sớm, phụ nữ bên cạnh Lê đều có thời hạn, cô chạy cũng không thoát!”
Nói xong, cô ta thở hổn hển đạp giày cao gót đi.
“Anh có bị bệnh không! Kéo tôi làm đệm lưng không nói còn hại tôi bị bạn gái cũ của anh mắng!” Giọng Tiết Giai Ny không tốt, người đàn ông đáng chết này, không trách được vừa rồi cảm thấy giọng nói quen quen, thì ra là anh ta!
Quan Hạo Lê cũng không đóng kịch tiếp nữa, ho nhẹ một tiếng, “Là em núp ở đây nghe lén trước, chỉ trách em xuất hiện quá kịp thời.”
“Tôi còn lâu mới có hứng thú nghe góc tường của anh, tôi nói tôi chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua! Ai bảo anh muốn xử lý chuyện riêng ở nơi công cộng! Tôi còn không trách anh làm ô nhiễm tai tôi!” Tiết Giai Ny không chịu yếu thế phản kích lại.
“Em gái Giai Ny, anh phát hiện mỗi lần em thấy anh cơn tức đều rất lớn? Chẳng lẽ dáng dấp của anh khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã nổi cơn tức sao?” Quan Hạo Lê sờ lỗ mũi.
“Đâu chỉ nóng giận! Anh nhất định chính là ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, làm ô uế khẩu vị người ta!” Tiết Giai Ny tức giận bật lại.
“Phụt! Em gái Giai Ny, em nói có thể không đúng, không thể công kích nhân phẩm.”
“Tôi với anh không quen, đừng gọi thân thiết như vậy!”
Tiết Giai Ny trừng mắt liếc anh, nhấc bước đi rồi, không để ý đến anh.
“Này! Em đi đâu vậy? Tới cùng nhóm bạn sao?” Quan Hạo Lê đuổi theo hỏi.
“Xin hỏi, có liên quan đến anh sao?” Tiết Giai Ny lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Anh là quan tâm em, một cô gái, nửa đêm ở bên ngoài rất nguy hiểm! Lỡ đụng phải người xấu thì làm thế nào?”
“Người xấu? Anh nói bản thân anh sao?”
Sắc mặt Quan Hạo Lê rất đen, người phụ nữ nhỏ bé trước mặt đúng là không thể coi thường, khéo mồm khéo miệng không tha người, muốn thu phục nàng, chỉ sợ phải tốn không ít tâm tư.
Đứng trên ban công, Tiết Giai Ny mặc cho gió đêm nhẹ lướt qua gò má mìn, cô phát hiện chỉ cần gặp Quan Hạo Lê, minh sẽ dễ dàng kích động hơn bình thường, rất dễ tức giận, đây không phải dấu hiệu tốt.
Cô hít vào một hơi thật sâu, muốn bình tĩnh lại tâm tình một chút, dường như hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện.
Mười phút sau, cô mới trở về phòng bao, tất cả mọi người hỏi cô đi đâu? Lôi Thạc Minh càng thêm ân cần hỏi có phải cô không thoải mái không? Có muốn đưa cô trở về trước không?
“Không có việc gì, tớ mới gặp… Người quen ở bên ngoài, nên hàn huyên một lúc.” Bất đắc dĩ cô chỉ có thể lấy Quan Hạo Lê làm cái cớ, nhưng trong lòng cực kỳ khinh bỉ mình.
“À, không có việc gì là tốt.”
“Mới vừa rồi có phải có ai không hát? Cho tới bây giờ mới vào, có phải nên phạt không?”Lớp trưởng nói nhảm hô lớn.
“Phạt! Phải phạt!” Có nam sinh ồn ào theo.
Tiết Giai Ny bất đắc dĩ nâng trán, sao trí nhớ những người này tốt như vậy? Đã uống tới thế rồi còn nhớ rõ cô chưa hát?
“Được rồi! Các cậu đừng làm rộn quá đáng.” Lôi Thạc Minh nói giúp cô.
“Tiểu Lôi, cậu cũng không thể bao che, tối nay tất cả mọi người đã nói rồi đấy, mỗi người phải hát ít nhất một bài.”
“Đúng vậy! Bằng không hai người tới song ca một bài tình ca cũng được.” Mấy nam sinh trong phòng bao nhanh chóng ồn ào lên.
“Cho tớ bài ‘Giải thoát’ của Trương Huệ Muội.” Tiết Giai Ny biết những người này chính là cố ý, chủ động mở miệng.
Đau
Nếu khiến người ta lớn lên
Tại sao em sợ đau khi chia tay
Giải thoát là chịu thừa nhận đó là sai lầm
Em không nên còn không buông tay
Anh có thể tự do đi em có thể tự do sống tốt
Giải thoát là biết lau khô lệ nhìn về sau này
Tìm phương hướng mới đi về phía trước
Thế giới này bao la rộng lớn
Cuối cùng em sẽ thực hiện được giấc mộng
…
Đúng như lời bài hát nói, anh có thể tự do đi em có thể tự do sống tốt, cuộc sống luôn nhìn về phía trước, có lẽ mơ ước đang ở phía trước.
Tiết Giai Ny hát rất nghiêm túc, đây là một ca khúc cô ưa thích, lời ca vừa đúng viết ra tiếng lòng cô, hôm nay hát trước mặt mọi người, cũng biểu lộ bản thân mình quyết định quên đi quá khứ.
Lớp trưởng nói nhảm lấy cùi chỏ đẩy đẩy Lôi Thạc Minh, dùng khẩu hình nói: Tiểu Lôi, mùa xuân của cậu sẽ tới.
Lôi Thạc Minh trừng mắt liếc nhìn cậu ta, ý bảo cậu ta quản tốt cái miệng của mình, đừng nói lung tung.
Xong một khúc, mọi người đồng loạt vỗ tay thét, “Thật dễ nghe! Thêm một bài!”
“Các cậu cũng đừng được voi đòi tiên! Nói mỗi người một bài.” Tiết Giai Ny không dễ bị lừa như vậy, buông micro kiên quyết không hát.
“Tớ nói mỗi người ít nhất một bài, cậu nghe sai rồi.”
“Cậu nói không sai! Ít nhất một bài, tớ đã phù hợp với quy tắc tối nay.” Tiết Giai Ny buông tay ra.
/119
|