Trương Thịnh vừa nghe qua những lời của Yến Thư, trong lòng vốn đã dấy lên sự phẫn nộ, nhưng vì thấy cô vẫn còn sợ hãi trước mặt mình, anh liền cố kiềm nén cơn giận lại.
“Bé Thư này, em không có lỗi gì cả, em cũng không phải là sao chổi hay vật cản trở nào, mà em là em gái của anh, anh lo cho em cũng là lẽ đương nhiên, đó là trách nhiệm của anh. Hai mẹ con kia là đang cố tình dụ dỗ em để em nghe theo lời họ thôi, em tuyệt đối đừng tin hay làm theo bất cứ điều gì mà họ yêu cầu cả, hiểu chưa?”
Yến Thư vốn là cô gái mới lớn nên vẫn còn nhẹ dạ cả tin, lúc đầu cô cũng có chút phân vân về lời nói của hai mẹ con họ, nhưng rồi khi nghĩ đến công ơn dưỡng dục của anh đối với mình bao lâu nay thì cô chọn tin tưởng ở anh, quyết không lung lay bởi những kẻ xấu ngoài kia.
Lúc này Yến Thư bịn rịn nói với anh.
“Em lỡ… Lỡ nóng giận nên đã cắn mạnh vào tay chị Lụa rồi, liệu chị ấy có báo công an đến đây bắt em không anh?”
Tay cô run rẩy, cúi đầu hối lỗi, nói tiếp “Mà cũng do chị Lụa đặt điều nói những lời không tốt về anh, chị ấy bảo em mà còn tiếp tục ở với anh thì sớm muộn gì cũng có ngày bị anh hại đời… Rồi mẹ chị ấy còn nói là cái gì mà không có ai cho không ai được thứ gì… Nuôi lớn để thịt gì nữa đó… Anh hai, em không tin lời của bọn họ đâu, em chỉ sợ sau này anh ghét em rồi bỏ rơi em, anh sẽ đi lấy vợ và không còn thương em nữa! Hức hức! Anh sẽ theo vợ anh mà bỏ em…”
“Em cắn họ nên mới bị họ đánh lại?” Trương Thịnh siết chặt đôi bàn tay vừa giận vừa chua xót khi nghe những lời này từ miệng cô thốt ra, anh bất giác ôm lấy cô vào lòng mà trấn an bằng cái xoa đầu.
“Tại chị ta nói xấu anh trước nên em nghe không lọt tai, nên mới nhất thời tức giận mà cắn người…” Thư lí nhí không dám nói tiếp vì sợ bị anh trách mắng.
Trương Thịnh khi này cũng hạ giọng hơn.
“Sau này có chuyện gì cũng không được cắn người ta có biết không, lỡ như họ mang bệnh dại gì mà em cắn họ sẽ lây lan cho em đấy.”
“Dạ… em biết rồi.”
Anh liền dìu Yến Thư đến ghế ngồi, rót cho cô một ly nước uống, anh đưa tay phủi đất bụi trên áo quần của Thư, giọng trầm ấm áp khuyên bảo.
“Em ngồi đây nghỉ ngơi chút rồi tắm rửa cho sạch, tay chân đất cát không này… Anh còn có chút chuyện ra ngoài một lát rồi anh về liền. Nhớ là ở yên trong nhà, không được đi đâu hết biết chưa, ngoan nghe lời anh hai thương.”
Cô liền gật gật đầu cũng không hỏi tiếp là Thịnh đi đâu, cứ thế mà ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của anh, đóng cửa khóa chặt lại.
Trương Thịnh lúc sau đã có mặt tại nhà của mẹ con cô Lụa làm cho một trận ra trò, ai trách chê anh có “tính đàn bà” cũng mặc kệ. Quan trọng là phải lấy lại công bằng cho em gái mình, anh còn mang cả chính quyền vào cuộc để họ dẹp bỏ ngay ý định dụ dỗ con gái nhà lành lấy chồng nước ngoài. Động đến ai thì động chứ đừng động vào em gái của Trương Thịnh này. Chưa bao giờ mà anh lại có tính chiếm hữu như lúc này, đứa em gái được anh nuôi nấng chăm bổng từ nhỏ, mà nay lại bị bọn người kia bức đánh thành ra thế này, có lẽ vì bao lâu nay bọn họ thấy anh là người ôn hòa không thích gây chuyện thị phi, nghĩ anh dễ dãi nên họ mới được đà làm điều càn quấy mà bắt nạt con bé. Từ giờ trở đi, những kẻ xấu nào có ý định dụ dỗ Yến Thư nữa thì Trương Thịnh anh cũng sẽ không nhân nhượng mà bỏ qua dễ dàng như trước.
…
Nửa đêm Yến Thư vẫn trằn trọc mãi không thể ngủ được, và rồi cô quyết định rời khỏi giường rón rén từng bước chân khẽ đi đến giường trước, nơi Thịnh đang nằm.
Cô nhẹ giọng gọi:
“Anh hai, anh hai… Anh ngủ rồi sao?”
Gọi lần một lần hai rồi đến lần thứ ba mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ anh, cô lấy hết can đảm để leo lên chiếc giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh. Đột nhiên một bàn tay rắn chắc trong vô thức ôm lấy Yến Thư, thế là cô cũng ngoan ngoãn nằm yên vị trong vòng tay Trương Thịnh, gần sát nhau đến mức có thể cảm nhận được từng hơi thở và nhịp đập trái tim.
Khi màn đêm buông xuống, ngoài trời sương lạnh, từng đợt gió nhẹ khẽ len lỏi vào ô cửa sổ. Được nằm bên cạnh anh, trái tim bé nhỏ cũng vì thế mà đập lên loạn nhịp, cô thật sự đã quen với cuộc sống có anh bên đời, nếu sau này khi đến tuổi cập kê cũng hy vọng anh đừng bắt ép mình gả cho người khác. Yến Thư không muốn đi đâu cả, cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh như thế này, ngày ngày cùng anh nấu những bữa cơm gia đình, tâm sự trò chuyện cùng anh, đối với cô như thế là đã quá mãn nguyện rồi. Hạnh phúc đơn giản đôi khi là những điều nhỏ nhặt diễn ra xung quanh ta, trân trọng cuộc sống hiện tại, biết ơn với những hỷ nộ ái ố vui buồn sướng khổ xảy ra với mình trong cuộc sống thường ngày, vì nó là món quà quý giá nhất mà cuộc đời này đã ban tặng. Đối với hai con người nhỏ bé nương tựa vào nhau sống ở cái đất thành phố rộng lớn này - còn thở là còn yêu thương.
Rất nhanh trời cũng đã sáng, Trương Thịnh vẫn theo thói quen thường ngày đều thức dậy vào lúc sáu giờ hơn, vừa cảm nhận được cánh tay đang tê cứng của mình, anh nhíu mày cố nâng mi mắt lên, khẽ lay đầu quay sang thì thấy Yến Thư đang nằm gọn bên cạnh mình. Thoạt đầu có hơi giật mình nhưng rồi anh cũng nhẹ nhàng rút tay ra, khẽ bế cô vào trong phòng, trong vô thức mà ánh mắt anh hướng nhìn vào phần ngực nhạy cảm của Yến Thư lộ ra, bị bung một nút áo, Thịnh cố trấn tĩnh mình cho đỡ bối rối rồi cẩn thận đắp mền lại che chắn phần bụng để cô được sưởi ấm hơn giữa cái lạnh nhè nhẹ của mùa đông này.
Chẳng hiểu vì trái tim mách bảo hay vì điều gì đã thôi thúc mà khiến anh nán ngồi lại giường, khẽ nhướng người tới đặt nhẹ một nụ hôn lên trán của Yến Thư, cô khi này cũng vừa giật mình thức dậy, mắt đối mắt nhìn nhau, cả hai dường như đang bối rối khó xử trước cảnh tượng ái muội này.
“Bé Thư này, em không có lỗi gì cả, em cũng không phải là sao chổi hay vật cản trở nào, mà em là em gái của anh, anh lo cho em cũng là lẽ đương nhiên, đó là trách nhiệm của anh. Hai mẹ con kia là đang cố tình dụ dỗ em để em nghe theo lời họ thôi, em tuyệt đối đừng tin hay làm theo bất cứ điều gì mà họ yêu cầu cả, hiểu chưa?”
Yến Thư vốn là cô gái mới lớn nên vẫn còn nhẹ dạ cả tin, lúc đầu cô cũng có chút phân vân về lời nói của hai mẹ con họ, nhưng rồi khi nghĩ đến công ơn dưỡng dục của anh đối với mình bao lâu nay thì cô chọn tin tưởng ở anh, quyết không lung lay bởi những kẻ xấu ngoài kia.
Lúc này Yến Thư bịn rịn nói với anh.
“Em lỡ… Lỡ nóng giận nên đã cắn mạnh vào tay chị Lụa rồi, liệu chị ấy có báo công an đến đây bắt em không anh?”
Tay cô run rẩy, cúi đầu hối lỗi, nói tiếp “Mà cũng do chị Lụa đặt điều nói những lời không tốt về anh, chị ấy bảo em mà còn tiếp tục ở với anh thì sớm muộn gì cũng có ngày bị anh hại đời… Rồi mẹ chị ấy còn nói là cái gì mà không có ai cho không ai được thứ gì… Nuôi lớn để thịt gì nữa đó… Anh hai, em không tin lời của bọn họ đâu, em chỉ sợ sau này anh ghét em rồi bỏ rơi em, anh sẽ đi lấy vợ và không còn thương em nữa! Hức hức! Anh sẽ theo vợ anh mà bỏ em…”
“Em cắn họ nên mới bị họ đánh lại?” Trương Thịnh siết chặt đôi bàn tay vừa giận vừa chua xót khi nghe những lời này từ miệng cô thốt ra, anh bất giác ôm lấy cô vào lòng mà trấn an bằng cái xoa đầu.
“Tại chị ta nói xấu anh trước nên em nghe không lọt tai, nên mới nhất thời tức giận mà cắn người…” Thư lí nhí không dám nói tiếp vì sợ bị anh trách mắng.
Trương Thịnh khi này cũng hạ giọng hơn.
“Sau này có chuyện gì cũng không được cắn người ta có biết không, lỡ như họ mang bệnh dại gì mà em cắn họ sẽ lây lan cho em đấy.”
“Dạ… em biết rồi.”
Anh liền dìu Yến Thư đến ghế ngồi, rót cho cô một ly nước uống, anh đưa tay phủi đất bụi trên áo quần của Thư, giọng trầm ấm áp khuyên bảo.
“Em ngồi đây nghỉ ngơi chút rồi tắm rửa cho sạch, tay chân đất cát không này… Anh còn có chút chuyện ra ngoài một lát rồi anh về liền. Nhớ là ở yên trong nhà, không được đi đâu hết biết chưa, ngoan nghe lời anh hai thương.”
Cô liền gật gật đầu cũng không hỏi tiếp là Thịnh đi đâu, cứ thế mà ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của anh, đóng cửa khóa chặt lại.
Trương Thịnh lúc sau đã có mặt tại nhà của mẹ con cô Lụa làm cho một trận ra trò, ai trách chê anh có “tính đàn bà” cũng mặc kệ. Quan trọng là phải lấy lại công bằng cho em gái mình, anh còn mang cả chính quyền vào cuộc để họ dẹp bỏ ngay ý định dụ dỗ con gái nhà lành lấy chồng nước ngoài. Động đến ai thì động chứ đừng động vào em gái của Trương Thịnh này. Chưa bao giờ mà anh lại có tính chiếm hữu như lúc này, đứa em gái được anh nuôi nấng chăm bổng từ nhỏ, mà nay lại bị bọn người kia bức đánh thành ra thế này, có lẽ vì bao lâu nay bọn họ thấy anh là người ôn hòa không thích gây chuyện thị phi, nghĩ anh dễ dãi nên họ mới được đà làm điều càn quấy mà bắt nạt con bé. Từ giờ trở đi, những kẻ xấu nào có ý định dụ dỗ Yến Thư nữa thì Trương Thịnh anh cũng sẽ không nhân nhượng mà bỏ qua dễ dàng như trước.
…
Nửa đêm Yến Thư vẫn trằn trọc mãi không thể ngủ được, và rồi cô quyết định rời khỏi giường rón rén từng bước chân khẽ đi đến giường trước, nơi Thịnh đang nằm.
Cô nhẹ giọng gọi:
“Anh hai, anh hai… Anh ngủ rồi sao?”
Gọi lần một lần hai rồi đến lần thứ ba mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ anh, cô lấy hết can đảm để leo lên chiếc giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh. Đột nhiên một bàn tay rắn chắc trong vô thức ôm lấy Yến Thư, thế là cô cũng ngoan ngoãn nằm yên vị trong vòng tay Trương Thịnh, gần sát nhau đến mức có thể cảm nhận được từng hơi thở và nhịp đập trái tim.
Khi màn đêm buông xuống, ngoài trời sương lạnh, từng đợt gió nhẹ khẽ len lỏi vào ô cửa sổ. Được nằm bên cạnh anh, trái tim bé nhỏ cũng vì thế mà đập lên loạn nhịp, cô thật sự đã quen với cuộc sống có anh bên đời, nếu sau này khi đến tuổi cập kê cũng hy vọng anh đừng bắt ép mình gả cho người khác. Yến Thư không muốn đi đâu cả, cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh như thế này, ngày ngày cùng anh nấu những bữa cơm gia đình, tâm sự trò chuyện cùng anh, đối với cô như thế là đã quá mãn nguyện rồi. Hạnh phúc đơn giản đôi khi là những điều nhỏ nhặt diễn ra xung quanh ta, trân trọng cuộc sống hiện tại, biết ơn với những hỷ nộ ái ố vui buồn sướng khổ xảy ra với mình trong cuộc sống thường ngày, vì nó là món quà quý giá nhất mà cuộc đời này đã ban tặng. Đối với hai con người nhỏ bé nương tựa vào nhau sống ở cái đất thành phố rộng lớn này - còn thở là còn yêu thương.
Rất nhanh trời cũng đã sáng, Trương Thịnh vẫn theo thói quen thường ngày đều thức dậy vào lúc sáu giờ hơn, vừa cảm nhận được cánh tay đang tê cứng của mình, anh nhíu mày cố nâng mi mắt lên, khẽ lay đầu quay sang thì thấy Yến Thư đang nằm gọn bên cạnh mình. Thoạt đầu có hơi giật mình nhưng rồi anh cũng nhẹ nhàng rút tay ra, khẽ bế cô vào trong phòng, trong vô thức mà ánh mắt anh hướng nhìn vào phần ngực nhạy cảm của Yến Thư lộ ra, bị bung một nút áo, Thịnh cố trấn tĩnh mình cho đỡ bối rối rồi cẩn thận đắp mền lại che chắn phần bụng để cô được sưởi ấm hơn giữa cái lạnh nhè nhẹ của mùa đông này.
Chẳng hiểu vì trái tim mách bảo hay vì điều gì đã thôi thúc mà khiến anh nán ngồi lại giường, khẽ nhướng người tới đặt nhẹ một nụ hôn lên trán của Yến Thư, cô khi này cũng vừa giật mình thức dậy, mắt đối mắt nhìn nhau, cả hai dường như đang bối rối khó xử trước cảnh tượng ái muội này.
/43
|