Tối đó hai anh em bỏ bụng bằng hai bát mì gói, vừa ăn Thư vẫn không quên được chuyện lúc nãy và nồi thịt kho hột vịt cháy khét kia, trong lòng buồn cười có lúc xém sặc cả sợi mì lên lỗ mũi. Chứng kiến biểu cảm không bình thường của em gái, Thịnh dùng cái đầu đũa gõ nhẹ vào đầu Thư một cái “Em có thôi đi không… định ngồi cười cho đến bao giờ.”
Yến Thư bừng tĩnh lại rồi châm chọc anh “Hihi… chỉ là em tưởng tượng dáng vẻ sợ hãi của anh khi bị bà chị đó nhốt lại trong phòng định…”
Thịnh gõ thêm một cái nữa lên đầu cô, cắt ngang câu nói.
“Thay gì tưởng tượng vớ vẩn như thế thì em nên nghĩ xem tại sao bây giờ mình lại ngồi đây ăn mì gói này.”
“Ơhơ! Em…”
Ôi con sông quê con sông quê… câu chuyện có vẻ vui nhộn đối với Thư lại bị Thịnh cắt lời cho là tào lao và chỉnh đốn lại khiến cô mất hứng mà xụ lại tiếp tục ăn tô mì của mình.
Anh nhẹ giọng nói tiếp “Ăn mau rồi nghỉ sớm đi… sáng còn phải dậy sớm đi chợ làm mâm cơm nhỏ cúng giỗ cho mẹ Lan nữa.”
Thư liền gật đầu lia lịa rồi mĩm cười thật tươi thay cho lời cảm ơn anh.
Như đã nói thì hôm sau Trương Thịnh đã dậy từ rất sớm khi Thư vẫn còn đang ngái ngủ để đi chợ.
Khi mặt trời lên, lúc này cô mới mò dậy thì đã thấy anh đang đứng dưới bếp trổ tài. Cô liền nhanh chống vệ sinh cá nhân để phụ anh lặt rau.
Cầm bó rau muống Thư chạy lên nhà trước ngồi lặt được một lúc, thì bỗng đâu từ ngoài có tiếng gọi vọng vào.
“Thằng Thịnh cái Thư có nhà không bây ơi!”
Không ai khác đó chính là cái giọng oang oang của mụ Hai Mén đầu ngỏ đến thăm nhà.
“Dạ con ở trong này nè dì Hai, dì vào ngồi chơi ạ…”
Yến Thư đứng dậy lễ phép chào hỏi liền kéo ghế ra mời dì ta ngồi, rồi lặt tiếp mớ rau muống còn lại. Khi này Thịnh vẫn đang nấu ăn trong bếp, anh thầm nghĩ chẳng hiểu tại sao hôm nay dì hàng xóm này lại có nhã hứng đến chơi, dù ngày thường ít khi lui tới.
Ngồi trên ghế, Hai Mén đưa mắt lướt nhìn Yến Thư từ trên xuống dưới, ngó nghiêng ngó dọc rồi khẽ gật gật đầu coi bộ hài lòng, mụ ta liền vào thẳng vấn đề chính.
“Thư này, con có muốn lấy chồng nước ngoài không?” Không để thư có cơ hội nói mụ liền tiếp lời rót mật vào tai.
“Chuyện là con gái lớn nhà dì vừa mới lấy chồng Đài Loan cũng gần một năm rồi, nó mới về hôm qua nè, bảo là ở bên bển có ông kia giàu sụ luôn, đang cần tìm vợ để về đẻ quý tử cho ổng. Mà trong cái xóm này dì thấy có mỗi mình con là xinh xắn dễ thương, ngoan hiền dễ dạy bảo, nên dì mới có lòng tốt mà qua đây làm mai cho con đó nha.”
Yến Thư nghe đến chuyện lấy chồng thì không hiểu đầu óc mình sao lại nghĩ đến anh Thịnh, hai má cô ửng hồng ngượng chín mặt.
Bà ta nhướng người nhìn thấy Trương Thịnh trong bếp có vẻ không đoái hoài gì đến, tưởng rằng anh cũng ham hư vinh mà muốn gả quách đi đứa em gái này cho xong, thế là mụ vẫn cứ luyên thuyên dụ ngọt.
“Dì thấy hoàn cảnh của hai anh em con khó khăn quá nên dì thương, thằng Thịnh nó làm lụng vất vả bao nhiêu năm mà nhà cửa vẫn cứ thế này không khang trang lên nổi. Nhìn xem, con dù gì cũng lớn rồi lại còn xinh đẹp nên cũng phải biết lo nghĩ cho bản thân mình đi chứ. Bây giờ con nghe lời dì, chỉ cần tút tát sơ lại vẻ bề ngoài là sang đẹp lên liền hà, chỉ cần con đồng ý thôi là ông ấy sẽ gửi tiền về cho con làm đẹp tân trang lại nhà mới cho anh trai con, rồi ổng về đây rước con qua đó sống cuộc sống sung sướng hơn ở đây nhiều.”
“Beng beng!” tiếng động từ dưới bếp vang dội lên khiến cả hai người phía nhà trên giật mình.
Cái Thư lo lắng nói vọng xuống “Chuyện gì thế anh hai?”
“Rớt cái dao!” một câu nói không thể nào cọc lóc hơn của Thịnh.
Thư cũng vừa lúc lặt xong mớ rau muống chỉ biết nhìn bà hai Mén mà cười trừ cho qua chuyện, giữ phép lịch sự với người lớn.
“Dạ, con cảm ơn dì hai đã nghĩ đến anh em tụi con ạ. Con cũng còn nhỏ, đang đi học, nên cũng chưa có ý định nghĩ đến chuyện lấy chồng…”
Mụ ta bĩu môi, tiếp tục nói.
“Ôi thôi thôi! Con gái lớn thì cũng phải lấy chồng thôi chứ học hành làm gì cho tổ phí thanh xuân ra đấy. Thư nhìn con gái của dì mà xem, nó mới đi lấy chồng nước ngoài có một năm mà đã gửi tiền về cho dì xây nhà rồi kia kìa.”
“Dạ, vậy thì con cũng mừng cho dì ạ.”
Nhìn thấy Yến Thư vẫn dửng dưng không màn đến món hời mà mình đưa ra, biết sẽ chẳng xơi múi được gì mụ ta lộ rõ sự chán ghét ra mặt liền nhanh chóng thay đổi thái độ.
“Tao có lòng tốt muốn giúp bây mà anh em tụi mày chảnh quá hà, đã nghèo hèn rồi còn không biết điều tỏ vẻ thanh cao nữa chứ. Nên nhớ con gái bây giờ chỉ có lấy chồng nước ngoài mới mong được đổi đời mà sung sướng tấm thân thôi, chứ dòng mấy cái bọn con trai đàn ông trong xóm này thì vứt cho chó ăn hết, dù tụi nó giàu thì cũng có cho cha mẹ vợ được đồng xu cắc bạc nào đâu mà ham! Mày đó nha Thư, không nghe lời tao thì sau này khổ đừng có khóc than nghen mậy, cái lũ anh em tụi bây đúng là…là…là cái thứ không biết điều, có tốt mà không biết hưởng!”
Trương Thịnh khi này dưới bếp không chịu được nữa, liền cầm cái con dao bước ra chỉ thẳng mặt mụ Hai Mén.
“Em gái tôi mới mười bảy tuổi thôi, bà liệu mà dụ dỗ trẻ em đi rồi tôi thưa chính quyền xuống còng đầu bà. Đụng vào ai đi chứ đừng day vào bé Thư nhà tôi!”
Mụ Hai Mén tức anh ách chỉ thẳng mặt anh “Mày…cái thằng…!”
Nhưng cũng chẳng dám nói thêm được lời nào vì mụ ta sợ con dao trên tay Thịnh hơn, thế là bả ôm một bụng tức giận ra về.
Yến Thư khi này mới quay sang nhìn anh, vẻ mặt có chút lo lo “Anh… Anh nói chuyện thái độ với dì Hai Mén như thế anh không sợ dì ta sẽ đồn khắp xóm là anh em nhà mình mất dạy hỗn láo sao? Em không muốn người ta nói xấu anh đâu…”
Trương Thịnh nghe Thư lo nghĩ cho mình như vậy liền hạ hỏa xuống lấy tay xoa đầu cô gái nhỏ, giọng ôn nhu “Người khác nghĩ anh như thế nào cũng được, quan trọng là Thư hiểu rõ anh hai luôn tốt với em là đủ rồi. Ngoan, đừng sợ.”
Trái tim bé nhỏ trong Thư bỗng chốc đập loạn nhịp chỉ vì ánh nhìn ấm áp và cử chỉ nhẹ nhàng của anh lúc này, cô khẽ gật đầu rồi nhanh chóng mang rau đi rửa trong sự e thẹn.
Yến Thư vừa quay đi thì Trương Thịnh liền thu ngay nụ cười ấm áp đó lại, vì trong lòng vẫn còn văng vẳn tiếng dụ dỗ của bà hai Mén, nhất thời không kìm được mà quăng con dao lên bàn thêm một cái nữa. Càng nghĩ đến những lời của mụ ta càng khiến anh như muốn phát tiết, khó chịu vô cùng. Cái gì mà lấy chồng nước ngoài, rồi cái gì mà đàn ông ở đây chẳng ai tốt chứ, bà ta đúng thật là biết cách lùa gà dụ dỗ con gái nhà lành để chuộc lợi cho mình quá rồi.
Yến Thư bừng tĩnh lại rồi châm chọc anh “Hihi… chỉ là em tưởng tượng dáng vẻ sợ hãi của anh khi bị bà chị đó nhốt lại trong phòng định…”
Thịnh gõ thêm một cái nữa lên đầu cô, cắt ngang câu nói.
“Thay gì tưởng tượng vớ vẩn như thế thì em nên nghĩ xem tại sao bây giờ mình lại ngồi đây ăn mì gói này.”
“Ơhơ! Em…”
Ôi con sông quê con sông quê… câu chuyện có vẻ vui nhộn đối với Thư lại bị Thịnh cắt lời cho là tào lao và chỉnh đốn lại khiến cô mất hứng mà xụ lại tiếp tục ăn tô mì của mình.
Anh nhẹ giọng nói tiếp “Ăn mau rồi nghỉ sớm đi… sáng còn phải dậy sớm đi chợ làm mâm cơm nhỏ cúng giỗ cho mẹ Lan nữa.”
Thư liền gật đầu lia lịa rồi mĩm cười thật tươi thay cho lời cảm ơn anh.
Như đã nói thì hôm sau Trương Thịnh đã dậy từ rất sớm khi Thư vẫn còn đang ngái ngủ để đi chợ.
Khi mặt trời lên, lúc này cô mới mò dậy thì đã thấy anh đang đứng dưới bếp trổ tài. Cô liền nhanh chống vệ sinh cá nhân để phụ anh lặt rau.
Cầm bó rau muống Thư chạy lên nhà trước ngồi lặt được một lúc, thì bỗng đâu từ ngoài có tiếng gọi vọng vào.
“Thằng Thịnh cái Thư có nhà không bây ơi!”
Không ai khác đó chính là cái giọng oang oang của mụ Hai Mén đầu ngỏ đến thăm nhà.
“Dạ con ở trong này nè dì Hai, dì vào ngồi chơi ạ…”
Yến Thư đứng dậy lễ phép chào hỏi liền kéo ghế ra mời dì ta ngồi, rồi lặt tiếp mớ rau muống còn lại. Khi này Thịnh vẫn đang nấu ăn trong bếp, anh thầm nghĩ chẳng hiểu tại sao hôm nay dì hàng xóm này lại có nhã hứng đến chơi, dù ngày thường ít khi lui tới.
Ngồi trên ghế, Hai Mén đưa mắt lướt nhìn Yến Thư từ trên xuống dưới, ngó nghiêng ngó dọc rồi khẽ gật gật đầu coi bộ hài lòng, mụ ta liền vào thẳng vấn đề chính.
“Thư này, con có muốn lấy chồng nước ngoài không?” Không để thư có cơ hội nói mụ liền tiếp lời rót mật vào tai.
“Chuyện là con gái lớn nhà dì vừa mới lấy chồng Đài Loan cũng gần một năm rồi, nó mới về hôm qua nè, bảo là ở bên bển có ông kia giàu sụ luôn, đang cần tìm vợ để về đẻ quý tử cho ổng. Mà trong cái xóm này dì thấy có mỗi mình con là xinh xắn dễ thương, ngoan hiền dễ dạy bảo, nên dì mới có lòng tốt mà qua đây làm mai cho con đó nha.”
Yến Thư nghe đến chuyện lấy chồng thì không hiểu đầu óc mình sao lại nghĩ đến anh Thịnh, hai má cô ửng hồng ngượng chín mặt.
Bà ta nhướng người nhìn thấy Trương Thịnh trong bếp có vẻ không đoái hoài gì đến, tưởng rằng anh cũng ham hư vinh mà muốn gả quách đi đứa em gái này cho xong, thế là mụ vẫn cứ luyên thuyên dụ ngọt.
“Dì thấy hoàn cảnh của hai anh em con khó khăn quá nên dì thương, thằng Thịnh nó làm lụng vất vả bao nhiêu năm mà nhà cửa vẫn cứ thế này không khang trang lên nổi. Nhìn xem, con dù gì cũng lớn rồi lại còn xinh đẹp nên cũng phải biết lo nghĩ cho bản thân mình đi chứ. Bây giờ con nghe lời dì, chỉ cần tút tát sơ lại vẻ bề ngoài là sang đẹp lên liền hà, chỉ cần con đồng ý thôi là ông ấy sẽ gửi tiền về cho con làm đẹp tân trang lại nhà mới cho anh trai con, rồi ổng về đây rước con qua đó sống cuộc sống sung sướng hơn ở đây nhiều.”
“Beng beng!” tiếng động từ dưới bếp vang dội lên khiến cả hai người phía nhà trên giật mình.
Cái Thư lo lắng nói vọng xuống “Chuyện gì thế anh hai?”
“Rớt cái dao!” một câu nói không thể nào cọc lóc hơn của Thịnh.
Thư cũng vừa lúc lặt xong mớ rau muống chỉ biết nhìn bà hai Mén mà cười trừ cho qua chuyện, giữ phép lịch sự với người lớn.
“Dạ, con cảm ơn dì hai đã nghĩ đến anh em tụi con ạ. Con cũng còn nhỏ, đang đi học, nên cũng chưa có ý định nghĩ đến chuyện lấy chồng…”
Mụ ta bĩu môi, tiếp tục nói.
“Ôi thôi thôi! Con gái lớn thì cũng phải lấy chồng thôi chứ học hành làm gì cho tổ phí thanh xuân ra đấy. Thư nhìn con gái của dì mà xem, nó mới đi lấy chồng nước ngoài có một năm mà đã gửi tiền về cho dì xây nhà rồi kia kìa.”
“Dạ, vậy thì con cũng mừng cho dì ạ.”
Nhìn thấy Yến Thư vẫn dửng dưng không màn đến món hời mà mình đưa ra, biết sẽ chẳng xơi múi được gì mụ ta lộ rõ sự chán ghét ra mặt liền nhanh chóng thay đổi thái độ.
“Tao có lòng tốt muốn giúp bây mà anh em tụi mày chảnh quá hà, đã nghèo hèn rồi còn không biết điều tỏ vẻ thanh cao nữa chứ. Nên nhớ con gái bây giờ chỉ có lấy chồng nước ngoài mới mong được đổi đời mà sung sướng tấm thân thôi, chứ dòng mấy cái bọn con trai đàn ông trong xóm này thì vứt cho chó ăn hết, dù tụi nó giàu thì cũng có cho cha mẹ vợ được đồng xu cắc bạc nào đâu mà ham! Mày đó nha Thư, không nghe lời tao thì sau này khổ đừng có khóc than nghen mậy, cái lũ anh em tụi bây đúng là…là…là cái thứ không biết điều, có tốt mà không biết hưởng!”
Trương Thịnh khi này dưới bếp không chịu được nữa, liền cầm cái con dao bước ra chỉ thẳng mặt mụ Hai Mén.
“Em gái tôi mới mười bảy tuổi thôi, bà liệu mà dụ dỗ trẻ em đi rồi tôi thưa chính quyền xuống còng đầu bà. Đụng vào ai đi chứ đừng day vào bé Thư nhà tôi!”
Mụ Hai Mén tức anh ách chỉ thẳng mặt anh “Mày…cái thằng…!”
Nhưng cũng chẳng dám nói thêm được lời nào vì mụ ta sợ con dao trên tay Thịnh hơn, thế là bả ôm một bụng tức giận ra về.
Yến Thư khi này mới quay sang nhìn anh, vẻ mặt có chút lo lo “Anh… Anh nói chuyện thái độ với dì Hai Mén như thế anh không sợ dì ta sẽ đồn khắp xóm là anh em nhà mình mất dạy hỗn láo sao? Em không muốn người ta nói xấu anh đâu…”
Trương Thịnh nghe Thư lo nghĩ cho mình như vậy liền hạ hỏa xuống lấy tay xoa đầu cô gái nhỏ, giọng ôn nhu “Người khác nghĩ anh như thế nào cũng được, quan trọng là Thư hiểu rõ anh hai luôn tốt với em là đủ rồi. Ngoan, đừng sợ.”
Trái tim bé nhỏ trong Thư bỗng chốc đập loạn nhịp chỉ vì ánh nhìn ấm áp và cử chỉ nhẹ nhàng của anh lúc này, cô khẽ gật đầu rồi nhanh chóng mang rau đi rửa trong sự e thẹn.
Yến Thư vừa quay đi thì Trương Thịnh liền thu ngay nụ cười ấm áp đó lại, vì trong lòng vẫn còn văng vẳn tiếng dụ dỗ của bà hai Mén, nhất thời không kìm được mà quăng con dao lên bàn thêm một cái nữa. Càng nghĩ đến những lời của mụ ta càng khiến anh như muốn phát tiết, khó chịu vô cùng. Cái gì mà lấy chồng nước ngoài, rồi cái gì mà đàn ông ở đây chẳng ai tốt chứ, bà ta đúng thật là biết cách lùa gà dụ dỗ con gái nhà lành để chuộc lợi cho mình quá rồi.
/43
|