“Em đi mà tìm thủ phạm.” Diệp Như Thìn thấy cô tội nghiệp như thế nhưng vẫn không động lòng, mặt tỉnh bơ, hai tay đút túi quần, như không liên quan đến mình.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu nhìn đôi giầy cao gót bảy phân của mình, thầm nghĩ: Như thế này mới yểu điệu nữ tính chứ? Nhưng cô đã bỏ qua một điều, để yểu điệu nữ tính phải trả giá, chẳng hạn bàn chân cô lúc này đang nhức mỏi vô cùng. Thẩm Hy Mạt vẫn nhất quyết không chịu cởi giày. Tập tễnh một chút đã sao, đằng nào chẳng về được kí túc xá! Nghĩ vậy, cô lại thong thả bước theo Diệp Như Thìn.
Khi đuổi kịp, Diệp Như Thìn vừa duỗi cánh tay, như một trò ảo thuật, trên tay anh đã xuất hiện một đôi giày vải, anh chìa ra nói: “Thay giày đi.”
Mắt Thẩm Hy Mạt sáng lên, bước vội lên đứng trước mặt anh, hỏi: “Anh giấu giày đi, đợi khi chân em rách bươm mới làm từ thiện, rốt cuộc anh có ý đồ gì?”
“Nếu ngay từ đầu anh đã đưa giày ra, thì đôi giày cao gót dưới chân em chẳng phải vô giá trị hay sao?”
Thẩm Hy Mạt ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, vẫy anh: “Mang giày lại đây.”
Diệp Như Thìn đi đến, tháo đôi giày cao gót, xoa bóp bàn chân rồi đi đôi giày vải vào cho cô.
Lúc đó, hai hàng ngô đồng tán xum xuê ven đường lặng lẽ chứng kiến tình yêu của họ.
Bây giờ, hàng ngô đồng vẫn là hàng ngô đồng ngày ấy, những cửa hiệu vẫn là cửa hiệu năm xưa, nhưng tình yêu của họ? Có còn như ngày ấy?
“Anh làm thế này có ý nghĩa gì?” Thẩm Hy Mạt nhìn Diệp Như Thìn đang chăm chú lái xe.
“Chỉ muốn đến đây.” Diệp Như Thìn lơ đãng nói.
“Được thôi.” Thẩm Hy Mạt không muốn tranh luận, nên im lặng.
Hai người yên lặng rất lâu, Thẩm Hy Mạt đột nhiên nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Người cứu tôi ngày 12 là anh đúng không? Nhưng sao lại có tin tối đó anh quẹt xe làm ngã một người rồi bỏ chạy?”
Mấy ngày trước, khi Thẩm Hy Mạt đọc được tin đó, đã hết sức ngạc nhiên, vào thời gian đó, rõ ràng Diệp Như Thìn đang ở bên cô.
“Chắc có người nhầm lẫn, hoặc là…” Diệp Như Thìn chau mày, nói: “Là trò đùa ác ý của ai đó.”
“Anh đắc tội với ai hay sao?” Cô biết, trước nay anh luôn hành xử rất đàng hoàng, có lẽ không đắc tội với ai. Câu chuyện trên giống như có ai đó rỗi việc, đùa giỡn anh vậy.
“Nếu biết kẻ đó là ai, liệu tôi có để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, để hắn ra tòa kiện tôi không?” Diệp Như Thìn sầm mặt nói.
“Vậy anh định thế nào? Cứ cho qua như vậy ư?”
“Chuyện của tôi, em khỏi bận tâm.” Diệp Như Thìn lạnh nhạt nói.
Thẩm Hy Mạt cau mày, ánh mắt trách móc, giọng bất bình: “Cứ phải làm cho mình thân bại danh liệt mới cam tâm sao?”
“Cây ngay không sợ chết đứng!” Diệp Như Thìn mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước: “Đúng sai, đen trắng thế nào cứ để họ phán.”
“Anh tình nguyện chịu tội thay người khác?”
“Nếu không, em định thế nào?” Diệp Như Thìn ánh mắt lạnh lùng, ngoảnh sang cô hỏi.
“Em đồng ý ra tòa làm chứng cho anh.” Thẩm Hy Mạt buột miệng nói.
“Cất lòng tốt của em đi, tôi không cần.” Diệp Như Thìn chau mày, từ chối thẳng thừng.
Thẩm Hy Mạt không ngờ anh phản ứng nhanh như vậy, cô nhớ, anh rất ghét bị hiểu lầm, nhưng bây giờ xem chừng tỏ ra bất cần, anh thực sự không cần sự giúp đỡ của cô để bảo vệ danh dự của mình ư? Cô trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi: “Túi sắc của em đâu?”
Diệp Như Thìn giơ tay chỉ vào ghế sau.
Thẩm Hy Mạt ngoái đầu nhìn, thấy ngay túi sắc bị mất từ lâu của mình, cô để chiếc túi giống hệt đang cầm trong tay bên cạnh nó, nhoài người lấy chiếc túi của mình, hỏi: “Diệp tiên sinh, tiểu thư đó nhất định cũng muốn nhận lại túi của mình, phải không?”
“Chuyện đó không cần em bận tâm.”
“Đưa tôi về công ty.”
“Thì ra, có người yêu công việc đến thế.” Diệp Như Thìn cười nhạt.
“Không như một số người, có việc hay không cũng bỏ đi lung tung, uổng phí thời gian.”
“Ở bên em cũng là uổng phí thời gian à?” Diệp Như Thìn bỗng quay sang chăm chú nhìn cô.
Thẩm Hy Mạt lập tức cứng người, do dự sau vài giây, nói: “Tôi muốn xuống xe.”
“Có bản lĩnh thì xuốn đi.” Diệp Như Thìn đột ngột tăng tốc, xe phóng như bay.
Thẩm Hy Mạt hình như cố tình chống đối, nhất quyết đẩy cửa xe, Diệp Như Thìn lạnh lùng cất tiếng: “Em không muốn ở bên tôi như thế sao?”
“Đúng!” Thẩm Hy Mạt nói giọng dứt khoát, cửa xe đx bị khóa, không thể mở được, cô quay lại nhìn anh, mặt lạnh tanh nói: “Một giây cũng là thừa.”
Anh bất chợt phanh gấp, một tiếng rít chói tai vang lên.
Thẩm Hy Mạt sợ anh lại có hành động kỳ quặc khác, vẫn cố mở cửa, định đi, nhưng bị anh tóm lấy ép vào lòng.
Dường như biết cô sẽ giẫy giụa phản kháng, anh bình tĩnh nắm chặt hai tay cô, nắm chặt như thế vì sợ một giây sau, có thể cô sẽ biến mất ngay trước mắt anh.
Cô không biết, anh có thể hành động nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh bất ngờ hôn mạnh vào môi.
Nụ hôn ấy không dịu dàng chút nào, thậm chí có phần thôi bạo, giống như lần hôn cuối của họ, mạnh và đau, đau thấu tới tim.
Đã bao lâu rồi không tiếp xúc gần anh như thế? Đã bao lâu rồi không nhìn vào đôi mắt sâu, rất đẹp của anh ở khoảng cách gần như thế này? Tim cô bắt đầu loạn nhịp, lồng ngực nhoi nhói, khó thở.
Mùi hương thanh dịu từ từ tỏa quanh cô, đi vào mũi cô. Mùi hương ấy đã biến mất lâu như vậy trong thế giới của cô, bây giờ lại ùa về, trong một thoáng Thẩm Hy Mạt bàng hoàng cảm giác như cách cả một thế giới, như mơ, mà lại rất thực.
Bóng ngô đồng chiếu lên mặt anh, khiến khuôn mặt với những đường sắc nét rõ ràng trông càng kiên nghị.
Nhưng bất luận anh mang mùi hương quá khứ quyến rũ thế nào, hoặc ngoại hình đẹp lạnh lùng hấp dẫn ra sao. Cô biết, mình đã không thể chạm vào.
Thẩm Hy Mạt gồng tay, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng, cố vùng ra, nhưng lại bị anh siết chặt hơn, không thể thoát ra được. Những lời muốn nói, liên tục bị chìm nghỉm trong nụ hôn si đắm và thô bạo đó.
Anh chạm nhẹ vào cánh tay cô, cánh tay ấy giờ đây hình như mảnh mai hơn, làn da cũng mịn hơn, như ngọc phỉ thúy được bàn tay khéo léo tạc chạm tinh vi, khiến anh càng mê đắm, chỉ muốn thời gian dừng lại ở phút này. Cảm thấy cơ thể cô run lên trong vòng tay mình, anh càng siết chặt hơn, nụ hôn càng nồng nàn.
“Buông ra!” Thẩm Hy Mạt vận toàn bộ sức lực nói ra hai chữ này, rồi đẩy mạnh anh ra, ánh mắt nảy lửa.
Cô không cho anh thêm bất cứ cơ hội nào để lấn tới, đẩy mạnh cánh cửa, bước vội ra ngoài, rồi đóng sập cửa xe.
Âm thanh nặng nề đó vang lên như rạch vào màng nhĩ anh, Diệp Như Thìn lặng lẽ dõi theo bóng cô đi xa dần.
Nếu không một lần nữa gặp lại em như thế, chắc chắn anh sẽ không mất trí đến vậy. Nhưng, đứng trước em, anh lại bàng hoàng cảm giác lại thấy em của những ngày xưa. Hai ta, dường như lại trở về thủa ban đầu.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu nhìn đôi giầy cao gót bảy phân của mình, thầm nghĩ: Như thế này mới yểu điệu nữ tính chứ? Nhưng cô đã bỏ qua một điều, để yểu điệu nữ tính phải trả giá, chẳng hạn bàn chân cô lúc này đang nhức mỏi vô cùng. Thẩm Hy Mạt vẫn nhất quyết không chịu cởi giày. Tập tễnh một chút đã sao, đằng nào chẳng về được kí túc xá! Nghĩ vậy, cô lại thong thả bước theo Diệp Như Thìn.
Khi đuổi kịp, Diệp Như Thìn vừa duỗi cánh tay, như một trò ảo thuật, trên tay anh đã xuất hiện một đôi giày vải, anh chìa ra nói: “Thay giày đi.”
Mắt Thẩm Hy Mạt sáng lên, bước vội lên đứng trước mặt anh, hỏi: “Anh giấu giày đi, đợi khi chân em rách bươm mới làm từ thiện, rốt cuộc anh có ý đồ gì?”
“Nếu ngay từ đầu anh đã đưa giày ra, thì đôi giày cao gót dưới chân em chẳng phải vô giá trị hay sao?”
Thẩm Hy Mạt ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, vẫy anh: “Mang giày lại đây.”
Diệp Như Thìn đi đến, tháo đôi giày cao gót, xoa bóp bàn chân rồi đi đôi giày vải vào cho cô.
Lúc đó, hai hàng ngô đồng tán xum xuê ven đường lặng lẽ chứng kiến tình yêu của họ.
Bây giờ, hàng ngô đồng vẫn là hàng ngô đồng ngày ấy, những cửa hiệu vẫn là cửa hiệu năm xưa, nhưng tình yêu của họ? Có còn như ngày ấy?
“Anh làm thế này có ý nghĩa gì?” Thẩm Hy Mạt nhìn Diệp Như Thìn đang chăm chú lái xe.
“Chỉ muốn đến đây.” Diệp Như Thìn lơ đãng nói.
“Được thôi.” Thẩm Hy Mạt không muốn tranh luận, nên im lặng.
Hai người yên lặng rất lâu, Thẩm Hy Mạt đột nhiên nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Người cứu tôi ngày 12 là anh đúng không? Nhưng sao lại có tin tối đó anh quẹt xe làm ngã một người rồi bỏ chạy?”
Mấy ngày trước, khi Thẩm Hy Mạt đọc được tin đó, đã hết sức ngạc nhiên, vào thời gian đó, rõ ràng Diệp Như Thìn đang ở bên cô.
“Chắc có người nhầm lẫn, hoặc là…” Diệp Như Thìn chau mày, nói: “Là trò đùa ác ý của ai đó.”
“Anh đắc tội với ai hay sao?” Cô biết, trước nay anh luôn hành xử rất đàng hoàng, có lẽ không đắc tội với ai. Câu chuyện trên giống như có ai đó rỗi việc, đùa giỡn anh vậy.
“Nếu biết kẻ đó là ai, liệu tôi có để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, để hắn ra tòa kiện tôi không?” Diệp Như Thìn sầm mặt nói.
“Vậy anh định thế nào? Cứ cho qua như vậy ư?”
“Chuyện của tôi, em khỏi bận tâm.” Diệp Như Thìn lạnh nhạt nói.
Thẩm Hy Mạt cau mày, ánh mắt trách móc, giọng bất bình: “Cứ phải làm cho mình thân bại danh liệt mới cam tâm sao?”
“Cây ngay không sợ chết đứng!” Diệp Như Thìn mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước: “Đúng sai, đen trắng thế nào cứ để họ phán.”
“Anh tình nguyện chịu tội thay người khác?”
“Nếu không, em định thế nào?” Diệp Như Thìn ánh mắt lạnh lùng, ngoảnh sang cô hỏi.
“Em đồng ý ra tòa làm chứng cho anh.” Thẩm Hy Mạt buột miệng nói.
“Cất lòng tốt của em đi, tôi không cần.” Diệp Như Thìn chau mày, từ chối thẳng thừng.
Thẩm Hy Mạt không ngờ anh phản ứng nhanh như vậy, cô nhớ, anh rất ghét bị hiểu lầm, nhưng bây giờ xem chừng tỏ ra bất cần, anh thực sự không cần sự giúp đỡ của cô để bảo vệ danh dự của mình ư? Cô trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi: “Túi sắc của em đâu?”
Diệp Như Thìn giơ tay chỉ vào ghế sau.
Thẩm Hy Mạt ngoái đầu nhìn, thấy ngay túi sắc bị mất từ lâu của mình, cô để chiếc túi giống hệt đang cầm trong tay bên cạnh nó, nhoài người lấy chiếc túi của mình, hỏi: “Diệp tiên sinh, tiểu thư đó nhất định cũng muốn nhận lại túi của mình, phải không?”
“Chuyện đó không cần em bận tâm.”
“Đưa tôi về công ty.”
“Thì ra, có người yêu công việc đến thế.” Diệp Như Thìn cười nhạt.
“Không như một số người, có việc hay không cũng bỏ đi lung tung, uổng phí thời gian.”
“Ở bên em cũng là uổng phí thời gian à?” Diệp Như Thìn bỗng quay sang chăm chú nhìn cô.
Thẩm Hy Mạt lập tức cứng người, do dự sau vài giây, nói: “Tôi muốn xuống xe.”
“Có bản lĩnh thì xuốn đi.” Diệp Như Thìn đột ngột tăng tốc, xe phóng như bay.
Thẩm Hy Mạt hình như cố tình chống đối, nhất quyết đẩy cửa xe, Diệp Như Thìn lạnh lùng cất tiếng: “Em không muốn ở bên tôi như thế sao?”
“Đúng!” Thẩm Hy Mạt nói giọng dứt khoát, cửa xe đx bị khóa, không thể mở được, cô quay lại nhìn anh, mặt lạnh tanh nói: “Một giây cũng là thừa.”
Anh bất chợt phanh gấp, một tiếng rít chói tai vang lên.
Thẩm Hy Mạt sợ anh lại có hành động kỳ quặc khác, vẫn cố mở cửa, định đi, nhưng bị anh tóm lấy ép vào lòng.
Dường như biết cô sẽ giẫy giụa phản kháng, anh bình tĩnh nắm chặt hai tay cô, nắm chặt như thế vì sợ một giây sau, có thể cô sẽ biến mất ngay trước mắt anh.
Cô không biết, anh có thể hành động nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh bất ngờ hôn mạnh vào môi.
Nụ hôn ấy không dịu dàng chút nào, thậm chí có phần thôi bạo, giống như lần hôn cuối của họ, mạnh và đau, đau thấu tới tim.
Đã bao lâu rồi không tiếp xúc gần anh như thế? Đã bao lâu rồi không nhìn vào đôi mắt sâu, rất đẹp của anh ở khoảng cách gần như thế này? Tim cô bắt đầu loạn nhịp, lồng ngực nhoi nhói, khó thở.
Mùi hương thanh dịu từ từ tỏa quanh cô, đi vào mũi cô. Mùi hương ấy đã biến mất lâu như vậy trong thế giới của cô, bây giờ lại ùa về, trong một thoáng Thẩm Hy Mạt bàng hoàng cảm giác như cách cả một thế giới, như mơ, mà lại rất thực.
Bóng ngô đồng chiếu lên mặt anh, khiến khuôn mặt với những đường sắc nét rõ ràng trông càng kiên nghị.
Nhưng bất luận anh mang mùi hương quá khứ quyến rũ thế nào, hoặc ngoại hình đẹp lạnh lùng hấp dẫn ra sao. Cô biết, mình đã không thể chạm vào.
Thẩm Hy Mạt gồng tay, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng, cố vùng ra, nhưng lại bị anh siết chặt hơn, không thể thoát ra được. Những lời muốn nói, liên tục bị chìm nghỉm trong nụ hôn si đắm và thô bạo đó.
Anh chạm nhẹ vào cánh tay cô, cánh tay ấy giờ đây hình như mảnh mai hơn, làn da cũng mịn hơn, như ngọc phỉ thúy được bàn tay khéo léo tạc chạm tinh vi, khiến anh càng mê đắm, chỉ muốn thời gian dừng lại ở phút này. Cảm thấy cơ thể cô run lên trong vòng tay mình, anh càng siết chặt hơn, nụ hôn càng nồng nàn.
“Buông ra!” Thẩm Hy Mạt vận toàn bộ sức lực nói ra hai chữ này, rồi đẩy mạnh anh ra, ánh mắt nảy lửa.
Cô không cho anh thêm bất cứ cơ hội nào để lấn tới, đẩy mạnh cánh cửa, bước vội ra ngoài, rồi đóng sập cửa xe.
Âm thanh nặng nề đó vang lên như rạch vào màng nhĩ anh, Diệp Như Thìn lặng lẽ dõi theo bóng cô đi xa dần.
Nếu không một lần nữa gặp lại em như thế, chắc chắn anh sẽ không mất trí đến vậy. Nhưng, đứng trước em, anh lại bàng hoàng cảm giác lại thấy em của những ngày xưa. Hai ta, dường như lại trở về thủa ban đầu.
/31
|