Diệp Như Thìn hiểu vì sao bà gọi anh cùng ra ngoài, đi đến trước thang máy, anh dừng lại.
Thấy bà vẫn đi thẳng, anh gọi: “Bà, bà định đi đâu ạ?”
“Chúng ta ra đằng kia nói chuyện.” Bà chỉ về phía trước, đoạn cuối hành lang.
“Dưới tầng có nhà ăn, mua cháo cho Hy Mạt xong, chúng ta có thể ngồi đó nói chuyện.” Diệp Như Thìn nói.
Bà hơi do dự, rồi cũng đồng ý.
Sau khi ngồi trong nhà ăn, bà mở lời: “Mấy năm nay, tôi không quên được cảnh Diêu Thanh xách va ly ra khỏi nhà, tôi giữ lại, nhưng cô ta bảo là có nỗi niềm khó nói, tôi hỏi đó là điều gì, cô ta không nói. Không lâu sau, tôi được tin cô ta sắp tái giá. Cậu có hiểu được cảm giác đó không? Con trai tôi vừa qua đời, cô ta đã làm chuyện vô lương tâm đó, cậu nói xem, cô ta còn là con người không?”
Diệp Như Thìn biết rõ nguyên nhân Diêu Thanh rời bỏ cha của Thẩm Hy Mạt, ôn tồn giải thích: “Bác ấy bỏ đi không phải vì cha của Thẩm Hy Mạt nợ tiền.”
“Vậy là nguyên nhân gì?” Bà nôn nóng chờ câu trả lời của anh.
“Trước khi qua đời, cha của Hy Mạt đã có quan hệ với người phụ nữ khác.” Diệp Như Thìn nói thẳng.
Bà Thẩm kinh ngạc, mặt sa sầm, cao giọng: “Cậu nói bậy bạ cái gì thế?”
“Ở ngăn kéo cuối cùng trong tủ quần áo của bác ấy, bà có thể tìm, có bức ảnh chụp chung của họ.” Từ lâu Diệp Như Thìn đã biết điều này từ Diêu Thanh.
Bà Thẩm tức giận không nói nên lời, ngực phập phồng.
Diệp Như Thìn thấy vậy, liền gọi phục vụ mang đến cốc nước ấm, nói: “Bà uống nước đã, đừng tức giận, chuyện đã qua nên để nó qua. Diêu Thanh từng phân vân có nên ra đi ngay hồi đó không, nghĩ đến chồng mình bấy lâu luôn có quan hệ với người phụ nữ khác, bác ấy không chịu nổi, nên mới quyết định rời khỏi Thẩm gia, nên mới kết hôn với cha cháu nhanh như vậy.”
“Bây giờ các người là người một nhà, cậu nói giúp cho cô ta, tôi có thể hiểu, nhưng cậu nói phải có chứng cứ.” Sao bà có thể tin những lời nói một phía đó.
“Bà cứ về xem bức ảnh kia đã.” Diệp Như Thìn biết, để bà chấp nhận chuyện này, cần có thời gian.
Bà Thẩm nghe anh nói như vậy, mặt bỗng tái xanh, vội cầm hộp cháo, đứng lên định đi.
Diệp Như Thìn vẫn bình tĩnh, gọi bà: “Cháu vẫn còn chuyện muốn nói với bà.”
Nhưng bà Thẩm làm ngơ, quả quyết quay đi.
“Bà không muốn biết bây giờ cháu và Hy Mạt là quan hệ gì ư?” Diệp Như Thìn thong thả nói.
Trên đời những chuyện khiến bà Thẩm bận tâm không nhiều, nhưng chuyện tình cảm của Thẩm Hy Mạt, bà luôn để trong lòng, luôn mong cô đưa Trịnh Gia Vũ về nhà, dù chỉ ăn bữa cơm cũng được, nhưng mong mãi không thấy, cuối cùng lại là Diệp Như Thìn. Bà đột nhiên dừng chân, quay phắt người, lại ngồi xuống ghế của mình, hỏi: “Bây giờ hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Đúng như bà đã nhìn thấy.” Diệp Như Thìn nghiêm túc nói.
“Không thể, tuyệt đối không thể!” Bà liên tiếp phủ định, lòng thầm nghĩ: Hai đứa sao có thể? Dạo trước, Hy Mạt có quan hệ rất tốt với Trịnh Gia Vũ cơ mà?
Diệp Như Thìn vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Có lẽ, trước đây cô ấy không nhận ra rốt cuộc mình yêu ai, cho đến lần này cô ấy mới quyết định nên chọn ai, còn cháu là người duy nhất cô ấy lựa chọn.” Anh nói đầy tự tin.
“Không…hai đứa không thể!” Bà Thẩm định cắt đứt hi vọng của anh đối với Thẩm Hy Mạt, nhưng lại nhận được câu trả lời chắc nịch của anh: “Bà, xin bà hãy nghĩ cho hạnh phúc tương lai của Hy Mạt, nếu sống với người cô ấy không yêu, bà nói xem, Hy Mạt có thể hạnh phúc không?”
Bà Thẩm không tiếp lời, im lặng nhìn mặt bàn, dường như suy nghĩ rất lung tung.
“Bà à, bà yên tâm, cháu sẽ đối xử thật tốt với Hy Mạt.” Diệp Như Thìn tiếp tục nói, “Mấy năm nay, tuy cháu không liên lạc với Hy Mạt, nhưng tình cảm của cháu đối với cô ấy không hề thay đổi. Cháu cũng đã thử quên cô ấy nhưng không làm được.”
Bà Thẩm vẫn không nói gì, đứng dậy, chậm rãi bước từng bước ra ngoài.
Diệp Như Thìn không đuổi theo, vẫn ngồi yên, hai tay xoa nhẹ huyệt thái dương. Có lẽ tối qua mất ngủ, đầu hơi nặng, nên thấy khó chịu, hơn nữa vừa rồi nói chuyện với bà Thẩm phải cố gắng che giấu.
Anh không biết bà có bằng lòng để anh và Thẩm Hy Mạt quay lại với nhau không, nhưng anh nghĩ, bất kể dùng cách gì đều phải ráng thuyết phục bà, bởi vì…anh không muốn anh và cô lại mất nhau lần nữa.
Không phải lần đầu Thẩm Hy Mạt nhìn thấy cảnh tượng như thế này trong bệnh viện: Người bệnh nằm ở phòng cấp cứu, thở bình dưỡng khí, đang truyền dịch, trông vô cùng yếu ớt.
Năm đó, cô đã nhìn thấy cha như vậy. Bây giờ, một lần nữa chứng kiến, lòng đau như dao cắt.
Nếu anh không đẩy cô ra thì đâu đến nỗi thế này?
Bỗng, có bàn tay đặt lên vai, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô. Thẩm Hy Mạt từ từ quay đầu, nhìn thấy Diệp Như Thìn, buồn bã nói: “Anh ấy ngốc quá.”
Diệp Như Thìn bình thản nhìn Trịnh Gia Vũ đang thiêm thiếp trên giường bệnh, lát sau thong thả nói: “Không phải anh ấy ngốc, mà là anh ấy thật sự quan tâm em, dù phải hi sinh tính mạng.”
“Quan tâm như vậy, em không cần…” Thẩm Hy Mạt quả quyết nói, “Em thà là người nằm kia, thay cho anh ấy.”
“Đừng nói những lời ngốc nghếch như thế.” Diệp Như Thìn kéo cô vào lòng, âu yếm xoa đầu.
“Như Thìn.” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa nắm tay anh, mắt dân dấn nước, “Anh ấy sẽ tỉnh lại chứ?”
Trịnh Gia Vũ đã hôn mê ba ngày, vì mất máu quá nhiều, đầu anh bị thương nặng, bác sĩ nói có tỉnh lại hay không còn trông vào vận may của anh.
“Nếu anh ấy không tỉnh lại, em sẽ áy náy suốt đời, nhưng em lượng thiện như thế, ông trời sao nỡ bất công với em?” Diệp Như Thìn kiên nhẫn xoa tay cô, từ từ sưởi ấm bàn tay lạnh giá của cô.
Thẩm Hy Mạt nghe vậy, bật cười, lau nước mắt, ngẩng nhìn Diệp Như Thìn giả bộ giận dữ, nói: “Ai đã bảo em là người nhẫn tâm, tuyệt tình?”
“Nếu em dùng trí nhớ tốt như vậy ghi nhớ những việc tốt anh đã làm cho em, có lẽ chúng ta sẽ không chia tay lâu đến thế.” Diệp Như Thìn nhẹ nhàng nói.
“Như thế này cũng rất tốt.” Thẩm Hy Mạt nói, đôi mắt vốn sáng, sau khi ướt nước mắt càng lóng lánh, như ánh sao.
“Vì sao?” Diệp Như Thìn cúi nhìn cô.
“Bởi vì…” Cô chớp mắt, hàng mi dài nhẹ lay như cánh bướm, “bởi vì sau những mất mát, chúng ta mới càng trân trọng thời gian ở bên nhau.”
Lòng anh chợt run, cảm giác này giống hệt lần đầu tiên gặp cô, đó là vào mùa tử đằng ra hoa, cô ngồi dưới giàn hoa tử đằng trong trường, từng chùm hoa tím nhạt rủ xuống, thấp thoáng che nửa khuôn mặt, một vẻ đẹp tao nhã và mong manh làm sao. Lúc này, anh ngơ ngẩn ngắm cô, mắt ăm ắp một tình yêu nồng nàn, rồi cúi xuống in một cái hôn lên vầng trán trắng xanh đó.
Thẩm Hy Mạt không né tránh, vô thức nhắm mắt, lòng lâng lâng ấm áp.
“Thì ra hai đứa ở đây?” Sau khi chứng kiến màn hôn đằm thắm, Diêu Thanh mới tủm tỉm bước lại.
“Mẹ đã đến.” Diệp Như Thìn nói thay lời chào.
Vừa nhìn thấy Diêu Thanh, Thẩm Hy Mạt theo phản xạ định giằng khỏi tay anh, nhưng bị anh giữ chặt. Cô bối rối nhìn Diêu Thanh, nét mặt gượng gạo, cứng đờ.
“Đầu còn đau không?” Diêu Thanh nhìn thân thiết hỏi cô.
“Không còn choáng nữa.”
Diêu Thanh lòng như nở hoa, trước đây Thẩm Hy Mạt nói với bà, luôn với giọng cục cằn giận dữ, trong tình trạng kích động, nhưng lần này cô tỏ ra bình tĩnh chưa từng có, dường như đã trở lại là cô ngày trước, cô bé từng thân thiết gọi bà là “mẹ.”
“Mẹ thật lòng mong hai đứa có thể đến với nhau.” Diêu Thanh tươi cười nói, “Hy Mạt, mẹ đã nấu canh mục nhĩ hạt sen con thích nhất, về phòng ăn đi.”
“Cám ơn!” Thẩm Hy Mạt nhếch mép, rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
“Mẹ, bây giờ con và Hy Mạt đã đến với nhau rồi.” Diệp Như Thìn chìa bàn tay nắm chặt của họ, khuôn mặt đẹp rạng ngời hạnh phúc.
“Quá tốt rồi.” Diêu Thanh đi lên trước, quay người nói với họ: “Bao giờ làm lễ cưới?”
“Chuyện này…” Diệp Như Thìn mỉm cười liếc Thẩm Hy Mạt: “phải hỏi Hy Mạt.”
“Con…” Thẩm Hy Mạt đột nhiên không nói được nữa, mặt đỏ như ráng chiều, nhưng bụng thầm nghĩ: có ai cầu hôn như anh không? Chẳng lãng mạn chút nào, dù gì cũng phải trong một nhà hàng có nến và tiếng nhạc tao nhã, du dương, với một bàn thức ăn đẹp mắt, sau đó…một đứa bé sẽ tặng cô bó hoa hồng thật lớn, anh quỳ một chân, mắt âu yếm nhìn cô, nói những lời cảm động. Nhưng…nghĩ một lúc, lại thấy quá giống cảnh tỏ tình trong phim thần tượng. Nếu anh làm như vậy, trái tim cô sẽ tan thành nước. Như thế cũng không tốt, nếu cả hai uống nhiều, anh đưa cô về nhà, cô say không biết gì, chẳng phải anh vớ bở sao?
Vì gãy xương tay phải, nên Thẩm Hy Mạt xin phép công ty nghỉ nửa tháng, bà nội tuổi cao không tiện chăm sóc, cho nên thời gian này, cô không ở bệnh viện thì đến nhà Diệp Như Thìn. Cô thường xuyên đến bệnh viện là để thăm Trịnh Gia Vũ lúc này đã tỉnh lại, thật may mắn, anh đã tỉnh, hơn nữa đầu óc rất tỉnh táo, không bị ảnh hưởng gì.
Trong thời gian Trịnh Gia Vũ chưa tỉnh, Thẩm Hy Mạt ngày đêm lo lắng, một câu hỏi luôn ám ảnh cô: Nếu anh tỉnh lại nhưng mất trí nhớ thì sao? Mỗi lần nghĩ đến là lòng rối loạn.
Bây giờ, anh đã qua giai đoạn nguy hiểm, sức khỏe cũng dần tốt lên, Thẩm Hy Mạt cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hôm nay, cũng như mọi ngày, cô mang đồ ăn Diêu Thanh đã chuẩn bị đến phòng của Trịnh Gia Vũ. Thực ra, cô rất muốn tự tay nấu cho anh mấy món, dù sao anh cũng vì cô mới bị thương, nhưng tay phải đang bó bột, không thể tự làm, đành nhờ Diêu Thanh giúp.
Cô không biết mình đã tha thứ cho Diêu Thanh từ bao giờ, chỉ nhớ nhất câu Diệp Như Thìn từng nói với cô: “Tự trói mình trong quá khứ, bị dày vò chính là bản thân, chứ không phải là người khác.”
Cô mất ngủ mấy đêm liền vì câu nói đó, trong đầu quay cuồng toàn những hình ảnh lúc sống với Diêu Thanh. Đã nhiều năm trôi qua, khi nhớ về quá khứ, nhiều chuyện không vui dường như đã không còn tồn tại, trái lại những kỉ niệm đẹp lần lượt hiện ra. Lúc đó mới dần dần tỉnh ngộ: Không phải cô hận Diêu Thanh mà hận cái quá khứ khiến cô đau đớn không nguôi. Khi từ bỏ quá khứ kia, mới hiểu rằng, hóa ra tha thứ cũng không khó như mình tưởng tượng.
Những món ăn Diêu Thanh làm luôn thơm phức, vô cùng hấp dẫn, Thẩm Hy Mạt mở phích, lấy bát, đũa cho Trịnh Gia Vũ.
Anh chăm chú nhìn từng động tác của cô, khác với vẻ dịu dàng thường nhật, giọng anh bực bội: “Hy Mạt, đã bảo em không cần đến nữa cơ mà? Chuyện ăn uống của anh khỏi cần em lo, đã có mẹ anh lo rồi.”
“Nào, nhân lúc còn nóng, anh ăn đi.” Hy Mạt làm như không nghe thấy, vẫn trút thức ăn ra bát.
“Xoảng!” Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bát vỡ.
Thẩm Hy Mạt giật mình, kinh ngạc nhìn những mảnh bát vỡ trên sàn, có một mảnh văng ra, sượt qua mu bàn chân cô, đau buốt, theo phản xạ cô lùi lại mấy bước.
“Lần sau đừng đến nữa!” Trịnh Gia Vũ dõi nhìn ra xa, ánh mắt hơi đục, không còn trong trẻo như trước nữa.
“Có phải vẫn trách em? Nếu không vì em, anh đã không phải nằm viện lâu như thế, chịu bao nhiêu đau đớn như vậy.” Thẩm Hy Mạt buồn bã nói.
“Em có biết, anh thực sự buồn điều gì không?” Trịnh Gia Vũ đã trấn tĩnh lại.
“Lẽ nào còn chuyện khác khiến anh buồn phiền?” Thẩm Hy Mạt hỏi xong lặng lẽ chờ câu trả lời.
“Hy Mạt, thực ra chúng ta hòa.” Giọng anh khàn khàn, mắt chợt tối.
Thẩm Hy Mạt băn khoăn nhìn anh.
“Còn nhớ không, có lần em nhìn thấy bức ảnh của Thư Hàm trong ví của anh, lúc đó, em vẫn chưa biết Thư Hàm. Em hỏi anh, cô ấy là ai. Anh bảo, đó là người bạn tốt nhất của anh. Thực ra, anh đã nói dối, cô ấy là cô gái anh từng yêu nhất, nhưng người Thư Hàm thích không phải là anh mà là Diệp Như Thìn. Sau đó, anh đã điều tra Diệp Như Thìn, được biết anh ta thích em, vì vậy anh mới tìm mọi cách tiếp cận em. Nếu anh không có được người anh yêu nhất, nhưng được thấy cô ấy ở bên người cô ấy yêu thương, anh cũng mãn nguyện rồi, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, phải bỏ ra bao nhiêu anh cũng bằng lòng, kể cả lừa em. Vì thế, từ lần đầu vô tình gặp em đến những lần gặp về sau, anh đều có dụng ý riêng. Đúng vậy, anh đã dựng lên một trò chơi, tìm em cùng diễn, nhưng…đến cuối cùng, ánh mới phát hiện, anh đã dần dần lún vào trò chơi đó, không thể nào thoát ra. Tuy trong trò chơi này, anh đã thua, thua trắng tay, nhưng anh không hề hối hận đã tiếp cận em. Nếu không phải là em, anh sẽ không được nếm trải vị ngọt của tình yêu.” Nét mặt Trịnh Gia Vũ đầy ưu buồn, day dứt.
Thấy bà vẫn đi thẳng, anh gọi: “Bà, bà định đi đâu ạ?”
“Chúng ta ra đằng kia nói chuyện.” Bà chỉ về phía trước, đoạn cuối hành lang.
“Dưới tầng có nhà ăn, mua cháo cho Hy Mạt xong, chúng ta có thể ngồi đó nói chuyện.” Diệp Như Thìn nói.
Bà hơi do dự, rồi cũng đồng ý.
Sau khi ngồi trong nhà ăn, bà mở lời: “Mấy năm nay, tôi không quên được cảnh Diêu Thanh xách va ly ra khỏi nhà, tôi giữ lại, nhưng cô ta bảo là có nỗi niềm khó nói, tôi hỏi đó là điều gì, cô ta không nói. Không lâu sau, tôi được tin cô ta sắp tái giá. Cậu có hiểu được cảm giác đó không? Con trai tôi vừa qua đời, cô ta đã làm chuyện vô lương tâm đó, cậu nói xem, cô ta còn là con người không?”
Diệp Như Thìn biết rõ nguyên nhân Diêu Thanh rời bỏ cha của Thẩm Hy Mạt, ôn tồn giải thích: “Bác ấy bỏ đi không phải vì cha của Thẩm Hy Mạt nợ tiền.”
“Vậy là nguyên nhân gì?” Bà nôn nóng chờ câu trả lời của anh.
“Trước khi qua đời, cha của Hy Mạt đã có quan hệ với người phụ nữ khác.” Diệp Như Thìn nói thẳng.
Bà Thẩm kinh ngạc, mặt sa sầm, cao giọng: “Cậu nói bậy bạ cái gì thế?”
“Ở ngăn kéo cuối cùng trong tủ quần áo của bác ấy, bà có thể tìm, có bức ảnh chụp chung của họ.” Từ lâu Diệp Như Thìn đã biết điều này từ Diêu Thanh.
Bà Thẩm tức giận không nói nên lời, ngực phập phồng.
Diệp Như Thìn thấy vậy, liền gọi phục vụ mang đến cốc nước ấm, nói: “Bà uống nước đã, đừng tức giận, chuyện đã qua nên để nó qua. Diêu Thanh từng phân vân có nên ra đi ngay hồi đó không, nghĩ đến chồng mình bấy lâu luôn có quan hệ với người phụ nữ khác, bác ấy không chịu nổi, nên mới quyết định rời khỏi Thẩm gia, nên mới kết hôn với cha cháu nhanh như vậy.”
“Bây giờ các người là người một nhà, cậu nói giúp cho cô ta, tôi có thể hiểu, nhưng cậu nói phải có chứng cứ.” Sao bà có thể tin những lời nói một phía đó.
“Bà cứ về xem bức ảnh kia đã.” Diệp Như Thìn biết, để bà chấp nhận chuyện này, cần có thời gian.
Bà Thẩm nghe anh nói như vậy, mặt bỗng tái xanh, vội cầm hộp cháo, đứng lên định đi.
Diệp Như Thìn vẫn bình tĩnh, gọi bà: “Cháu vẫn còn chuyện muốn nói với bà.”
Nhưng bà Thẩm làm ngơ, quả quyết quay đi.
“Bà không muốn biết bây giờ cháu và Hy Mạt là quan hệ gì ư?” Diệp Như Thìn thong thả nói.
Trên đời những chuyện khiến bà Thẩm bận tâm không nhiều, nhưng chuyện tình cảm của Thẩm Hy Mạt, bà luôn để trong lòng, luôn mong cô đưa Trịnh Gia Vũ về nhà, dù chỉ ăn bữa cơm cũng được, nhưng mong mãi không thấy, cuối cùng lại là Diệp Như Thìn. Bà đột nhiên dừng chân, quay phắt người, lại ngồi xuống ghế của mình, hỏi: “Bây giờ hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Đúng như bà đã nhìn thấy.” Diệp Như Thìn nghiêm túc nói.
“Không thể, tuyệt đối không thể!” Bà liên tiếp phủ định, lòng thầm nghĩ: Hai đứa sao có thể? Dạo trước, Hy Mạt có quan hệ rất tốt với Trịnh Gia Vũ cơ mà?
Diệp Như Thìn vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Có lẽ, trước đây cô ấy không nhận ra rốt cuộc mình yêu ai, cho đến lần này cô ấy mới quyết định nên chọn ai, còn cháu là người duy nhất cô ấy lựa chọn.” Anh nói đầy tự tin.
“Không…hai đứa không thể!” Bà Thẩm định cắt đứt hi vọng của anh đối với Thẩm Hy Mạt, nhưng lại nhận được câu trả lời chắc nịch của anh: “Bà, xin bà hãy nghĩ cho hạnh phúc tương lai của Hy Mạt, nếu sống với người cô ấy không yêu, bà nói xem, Hy Mạt có thể hạnh phúc không?”
Bà Thẩm không tiếp lời, im lặng nhìn mặt bàn, dường như suy nghĩ rất lung tung.
“Bà à, bà yên tâm, cháu sẽ đối xử thật tốt với Hy Mạt.” Diệp Như Thìn tiếp tục nói, “Mấy năm nay, tuy cháu không liên lạc với Hy Mạt, nhưng tình cảm của cháu đối với cô ấy không hề thay đổi. Cháu cũng đã thử quên cô ấy nhưng không làm được.”
Bà Thẩm vẫn không nói gì, đứng dậy, chậm rãi bước từng bước ra ngoài.
Diệp Như Thìn không đuổi theo, vẫn ngồi yên, hai tay xoa nhẹ huyệt thái dương. Có lẽ tối qua mất ngủ, đầu hơi nặng, nên thấy khó chịu, hơn nữa vừa rồi nói chuyện với bà Thẩm phải cố gắng che giấu.
Anh không biết bà có bằng lòng để anh và Thẩm Hy Mạt quay lại với nhau không, nhưng anh nghĩ, bất kể dùng cách gì đều phải ráng thuyết phục bà, bởi vì…anh không muốn anh và cô lại mất nhau lần nữa.
Không phải lần đầu Thẩm Hy Mạt nhìn thấy cảnh tượng như thế này trong bệnh viện: Người bệnh nằm ở phòng cấp cứu, thở bình dưỡng khí, đang truyền dịch, trông vô cùng yếu ớt.
Năm đó, cô đã nhìn thấy cha như vậy. Bây giờ, một lần nữa chứng kiến, lòng đau như dao cắt.
Nếu anh không đẩy cô ra thì đâu đến nỗi thế này?
Bỗng, có bàn tay đặt lên vai, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô. Thẩm Hy Mạt từ từ quay đầu, nhìn thấy Diệp Như Thìn, buồn bã nói: “Anh ấy ngốc quá.”
Diệp Như Thìn bình thản nhìn Trịnh Gia Vũ đang thiêm thiếp trên giường bệnh, lát sau thong thả nói: “Không phải anh ấy ngốc, mà là anh ấy thật sự quan tâm em, dù phải hi sinh tính mạng.”
“Quan tâm như vậy, em không cần…” Thẩm Hy Mạt quả quyết nói, “Em thà là người nằm kia, thay cho anh ấy.”
“Đừng nói những lời ngốc nghếch như thế.” Diệp Như Thìn kéo cô vào lòng, âu yếm xoa đầu.
“Như Thìn.” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa nắm tay anh, mắt dân dấn nước, “Anh ấy sẽ tỉnh lại chứ?”
Trịnh Gia Vũ đã hôn mê ba ngày, vì mất máu quá nhiều, đầu anh bị thương nặng, bác sĩ nói có tỉnh lại hay không còn trông vào vận may của anh.
“Nếu anh ấy không tỉnh lại, em sẽ áy náy suốt đời, nhưng em lượng thiện như thế, ông trời sao nỡ bất công với em?” Diệp Như Thìn kiên nhẫn xoa tay cô, từ từ sưởi ấm bàn tay lạnh giá của cô.
Thẩm Hy Mạt nghe vậy, bật cười, lau nước mắt, ngẩng nhìn Diệp Như Thìn giả bộ giận dữ, nói: “Ai đã bảo em là người nhẫn tâm, tuyệt tình?”
“Nếu em dùng trí nhớ tốt như vậy ghi nhớ những việc tốt anh đã làm cho em, có lẽ chúng ta sẽ không chia tay lâu đến thế.” Diệp Như Thìn nhẹ nhàng nói.
“Như thế này cũng rất tốt.” Thẩm Hy Mạt nói, đôi mắt vốn sáng, sau khi ướt nước mắt càng lóng lánh, như ánh sao.
“Vì sao?” Diệp Như Thìn cúi nhìn cô.
“Bởi vì…” Cô chớp mắt, hàng mi dài nhẹ lay như cánh bướm, “bởi vì sau những mất mát, chúng ta mới càng trân trọng thời gian ở bên nhau.”
Lòng anh chợt run, cảm giác này giống hệt lần đầu tiên gặp cô, đó là vào mùa tử đằng ra hoa, cô ngồi dưới giàn hoa tử đằng trong trường, từng chùm hoa tím nhạt rủ xuống, thấp thoáng che nửa khuôn mặt, một vẻ đẹp tao nhã và mong manh làm sao. Lúc này, anh ngơ ngẩn ngắm cô, mắt ăm ắp một tình yêu nồng nàn, rồi cúi xuống in một cái hôn lên vầng trán trắng xanh đó.
Thẩm Hy Mạt không né tránh, vô thức nhắm mắt, lòng lâng lâng ấm áp.
“Thì ra hai đứa ở đây?” Sau khi chứng kiến màn hôn đằm thắm, Diêu Thanh mới tủm tỉm bước lại.
“Mẹ đã đến.” Diệp Như Thìn nói thay lời chào.
Vừa nhìn thấy Diêu Thanh, Thẩm Hy Mạt theo phản xạ định giằng khỏi tay anh, nhưng bị anh giữ chặt. Cô bối rối nhìn Diêu Thanh, nét mặt gượng gạo, cứng đờ.
“Đầu còn đau không?” Diêu Thanh nhìn thân thiết hỏi cô.
“Không còn choáng nữa.”
Diêu Thanh lòng như nở hoa, trước đây Thẩm Hy Mạt nói với bà, luôn với giọng cục cằn giận dữ, trong tình trạng kích động, nhưng lần này cô tỏ ra bình tĩnh chưa từng có, dường như đã trở lại là cô ngày trước, cô bé từng thân thiết gọi bà là “mẹ.”
“Mẹ thật lòng mong hai đứa có thể đến với nhau.” Diêu Thanh tươi cười nói, “Hy Mạt, mẹ đã nấu canh mục nhĩ hạt sen con thích nhất, về phòng ăn đi.”
“Cám ơn!” Thẩm Hy Mạt nhếch mép, rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
“Mẹ, bây giờ con và Hy Mạt đã đến với nhau rồi.” Diệp Như Thìn chìa bàn tay nắm chặt của họ, khuôn mặt đẹp rạng ngời hạnh phúc.
“Quá tốt rồi.” Diêu Thanh đi lên trước, quay người nói với họ: “Bao giờ làm lễ cưới?”
“Chuyện này…” Diệp Như Thìn mỉm cười liếc Thẩm Hy Mạt: “phải hỏi Hy Mạt.”
“Con…” Thẩm Hy Mạt đột nhiên không nói được nữa, mặt đỏ như ráng chiều, nhưng bụng thầm nghĩ: có ai cầu hôn như anh không? Chẳng lãng mạn chút nào, dù gì cũng phải trong một nhà hàng có nến và tiếng nhạc tao nhã, du dương, với một bàn thức ăn đẹp mắt, sau đó…một đứa bé sẽ tặng cô bó hoa hồng thật lớn, anh quỳ một chân, mắt âu yếm nhìn cô, nói những lời cảm động. Nhưng…nghĩ một lúc, lại thấy quá giống cảnh tỏ tình trong phim thần tượng. Nếu anh làm như vậy, trái tim cô sẽ tan thành nước. Như thế cũng không tốt, nếu cả hai uống nhiều, anh đưa cô về nhà, cô say không biết gì, chẳng phải anh vớ bở sao?
Vì gãy xương tay phải, nên Thẩm Hy Mạt xin phép công ty nghỉ nửa tháng, bà nội tuổi cao không tiện chăm sóc, cho nên thời gian này, cô không ở bệnh viện thì đến nhà Diệp Như Thìn. Cô thường xuyên đến bệnh viện là để thăm Trịnh Gia Vũ lúc này đã tỉnh lại, thật may mắn, anh đã tỉnh, hơn nữa đầu óc rất tỉnh táo, không bị ảnh hưởng gì.
Trong thời gian Trịnh Gia Vũ chưa tỉnh, Thẩm Hy Mạt ngày đêm lo lắng, một câu hỏi luôn ám ảnh cô: Nếu anh tỉnh lại nhưng mất trí nhớ thì sao? Mỗi lần nghĩ đến là lòng rối loạn.
Bây giờ, anh đã qua giai đoạn nguy hiểm, sức khỏe cũng dần tốt lên, Thẩm Hy Mạt cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hôm nay, cũng như mọi ngày, cô mang đồ ăn Diêu Thanh đã chuẩn bị đến phòng của Trịnh Gia Vũ. Thực ra, cô rất muốn tự tay nấu cho anh mấy món, dù sao anh cũng vì cô mới bị thương, nhưng tay phải đang bó bột, không thể tự làm, đành nhờ Diêu Thanh giúp.
Cô không biết mình đã tha thứ cho Diêu Thanh từ bao giờ, chỉ nhớ nhất câu Diệp Như Thìn từng nói với cô: “Tự trói mình trong quá khứ, bị dày vò chính là bản thân, chứ không phải là người khác.”
Cô mất ngủ mấy đêm liền vì câu nói đó, trong đầu quay cuồng toàn những hình ảnh lúc sống với Diêu Thanh. Đã nhiều năm trôi qua, khi nhớ về quá khứ, nhiều chuyện không vui dường như đã không còn tồn tại, trái lại những kỉ niệm đẹp lần lượt hiện ra. Lúc đó mới dần dần tỉnh ngộ: Không phải cô hận Diêu Thanh mà hận cái quá khứ khiến cô đau đớn không nguôi. Khi từ bỏ quá khứ kia, mới hiểu rằng, hóa ra tha thứ cũng không khó như mình tưởng tượng.
Những món ăn Diêu Thanh làm luôn thơm phức, vô cùng hấp dẫn, Thẩm Hy Mạt mở phích, lấy bát, đũa cho Trịnh Gia Vũ.
Anh chăm chú nhìn từng động tác của cô, khác với vẻ dịu dàng thường nhật, giọng anh bực bội: “Hy Mạt, đã bảo em không cần đến nữa cơ mà? Chuyện ăn uống của anh khỏi cần em lo, đã có mẹ anh lo rồi.”
“Nào, nhân lúc còn nóng, anh ăn đi.” Hy Mạt làm như không nghe thấy, vẫn trút thức ăn ra bát.
“Xoảng!” Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bát vỡ.
Thẩm Hy Mạt giật mình, kinh ngạc nhìn những mảnh bát vỡ trên sàn, có một mảnh văng ra, sượt qua mu bàn chân cô, đau buốt, theo phản xạ cô lùi lại mấy bước.
“Lần sau đừng đến nữa!” Trịnh Gia Vũ dõi nhìn ra xa, ánh mắt hơi đục, không còn trong trẻo như trước nữa.
“Có phải vẫn trách em? Nếu không vì em, anh đã không phải nằm viện lâu như thế, chịu bao nhiêu đau đớn như vậy.” Thẩm Hy Mạt buồn bã nói.
“Em có biết, anh thực sự buồn điều gì không?” Trịnh Gia Vũ đã trấn tĩnh lại.
“Lẽ nào còn chuyện khác khiến anh buồn phiền?” Thẩm Hy Mạt hỏi xong lặng lẽ chờ câu trả lời.
“Hy Mạt, thực ra chúng ta hòa.” Giọng anh khàn khàn, mắt chợt tối.
Thẩm Hy Mạt băn khoăn nhìn anh.
“Còn nhớ không, có lần em nhìn thấy bức ảnh của Thư Hàm trong ví của anh, lúc đó, em vẫn chưa biết Thư Hàm. Em hỏi anh, cô ấy là ai. Anh bảo, đó là người bạn tốt nhất của anh. Thực ra, anh đã nói dối, cô ấy là cô gái anh từng yêu nhất, nhưng người Thư Hàm thích không phải là anh mà là Diệp Như Thìn. Sau đó, anh đã điều tra Diệp Như Thìn, được biết anh ta thích em, vì vậy anh mới tìm mọi cách tiếp cận em. Nếu anh không có được người anh yêu nhất, nhưng được thấy cô ấy ở bên người cô ấy yêu thương, anh cũng mãn nguyện rồi, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, phải bỏ ra bao nhiêu anh cũng bằng lòng, kể cả lừa em. Vì thế, từ lần đầu vô tình gặp em đến những lần gặp về sau, anh đều có dụng ý riêng. Đúng vậy, anh đã dựng lên một trò chơi, tìm em cùng diễn, nhưng…đến cuối cùng, ánh mới phát hiện, anh đã dần dần lún vào trò chơi đó, không thể nào thoát ra. Tuy trong trò chơi này, anh đã thua, thua trắng tay, nhưng anh không hề hối hận đã tiếp cận em. Nếu không phải là em, anh sẽ không được nếm trải vị ngọt của tình yêu.” Nét mặt Trịnh Gia Vũ đầy ưu buồn, day dứt.
/31
|