Thẩm Hy Mạt vô thức nghiêng đầu, nhưng như vậy lại nhích gần anh hơn. Chính lúc đó, anh thấy vẻ hoảng hốt thoáng hiện trong mắt cô, giống một con thỏ sợ hãi, khiến người ta thương xót.
Thẩm Hy Mạt còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, anh đã gắn chặt môi vào môi cô.
Đầu óc đột nhiên trống rỗng, mắt mở to, ngơ ngẩn nhìn anh.
Môi anh rất nóng, hơi nóng rần rần dần dần truyền sang đôi môi mềm mại của cô, lan khắp toàn thân, nóng ran.
Muốn đẩy anh ra, không ngờ bị anh ấn xuống giường, hơi thở nóng hổi của anh vấn vít bên tai.
“Diệp Như Thìn, anh định làm gì? Đã ốm lại còn không yên phận!” Hành động của anh rõ ràng chọc tức cô, Thẩm Hy Mạt tức giận nhìn anh, nói to.
“Chẳng lẽ không nhìn ra anh định làm gì?” Diệp Như Thìn nhếch mép, cười gian.
“Bỏ ra.” Thẩm Hy Mạt không dám đẩy mạnh, thử hất tay anh đang nắm chặt vai mình, nhưng vô ích.
“Đây là nhà anh, anh có thể đi đâu?” Diệp Như Thìn thản nhiên nói, rồi siết cô vào lòng.
Hơi thở của anh bắt đầu chờn vờn quanh cổ và tai cô, hơi thở quen thuộc, nồng nàn dần dần lan tỏa quanh cô.
Tim Thẩm Hy Mạt bắt đầu loạn một cách không thể kiểm soát, mặt càng hồng thắm như nụ đào chớm nở.
Diệp Như Thìn nắm chặt tay, ghé sát vào mặt cô, nói nhỏ: “Em lừa được tất cả mọi người nhưng có lừa được bản thân không?”
Thẩm Hy Mạt cắn môi, ngực phập phồng, lát sau cười nhạt, nói: “Rốt cuộc anh đang nói gì?”
“Không hiểu, không hiểu phải không?” Diệp Như Thìn buông tay cô, bất chấp lưng đau, xuống giường, đi lấy cái gương, rồi trở lại gí sát gương vào mặt cô, gần như hét lên: “Nhìn đi.”
Nhờ ánh hoàng hôn chưa tắt hẳn, Thẩm Hy Mạt nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương đỏ như cánh hoa đào.
Thẩm Hy Mạt, sao mi lại kém cỏi đến thế, anh ta như vậy mà mi vẫn gượng đỏ mặt?
Gạt gương ra, tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên.
Diệp Như Thìn không ngạc nhiên trước phản ứng đó, vẫn lặng lẽ nhìn cô, nói: “Em không còn lời nào phản bác, chứng tỏ anh nói đúng!”
“Diệp Như Thìn!” Thẩm Hy Mạt không kìm được cơn giận, hất mạnh anh ra, rồi nhảy xuống giường.
Đứng cạnh giường, cúi nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Anh hãy tự trọng một chút!” Nói xong, quay người định bỏ đi, thì giọng nói yếu ớt phía sau vang lên: “Đừng đi.”
Cô hơi ngoảnh lại, thấy mặt anh nhăn nhó có vẻ rất đau.
“Tôi đã làm cao thuốc, bôi cho anh rồi, những gì cần làm đều đã làm. Anh tưởng tôi sẽ phục vụ anh từ A đến Z ư? Nói ngay để anh biết, không có chuyện đó đâu!” Thẩm Hy Mạt nói dằn từng chữ.
“Đau.” Diệp Như Thìn từ từ nằm xuống giường, giọng yếu ớt: “Em ở lại, được không?”
Thấy bộ dạng anh như vậy, cơn giận của Thẩm Hy Mạt bỗng tiêu tan. Hình ảnh Diệp Như Thìn lúc này cô hồ đẩy cô trở về quá khứ, trở lại là chính mình ngày xưa không nỡ để anh cô đơn một mình.
Nhìn vào ánh mắt xem ra rất thành khẩn của anh, đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với con người ngày xưa.
Cô đi đến bên giường, kéo chăn đắp cho anh, giọng lại hơi cứng rắn: “Nếu anh còn động đậy, thì đừng trách em không nương tay.”
Xem ra lưng anh quả thực rất đau, Diệp Như Thìn nhắm mắt, không đấy lý với cô nữa.
Ngày hôm sau, khi anh thức dậy, ánh nắng đã tràn ngập phòng ngủ.
Anh mơ màng mở mắt, đầu tiên là nhìn khắp phòng, căn phòng ngủ rộng thênh thang, không có Thẩm Hy Mạt.
Cô còn đi đâu?
Chợt nhớ tối qua trước khi anh ngủ thiếp, Thẩm Hy Mạt đắp chăn cho anh, lặng lẽ ngồi bên giường, xem chừng rất ngoan ngoãn. Trước khi ngủ thiếp, anh vẫn láng máng nghe thấy tiếng cô rất nhẹ: “Yên tâm ngủ đi, em sẽ không đi đâu hết.”
Nhưng bây giờ cô ở đâu? Sao không thấy?
Diệp Như Thìn từ từ ngồi dậy, thắt lưng không còn đau dữ dội như tối qua. Anh đi đến chiếc tủ cạnh giường, định xem đồng hồ, thì nhìn thấy điện thoại và tờ giấy nhắn của cô để cạnh đồng hồ báo thức. Anh cầm tờ giấy lên, cặp lông mày nhăn nhó dần dần giãn ra.
Trên đó ghi tỉ mỉ cách làm và bôi cao thuốc, dưới cùng có hàng chữ: Chuyện của đội thi công, phiền anh xem xét lại.
Diệp Như Thìn bỏ tờ giấy xuống, cầm điện thoại lên, trầm ngâm suy nghĩ.
Do tối hôm trước đi ngủ quá muộn, ngày hôm sau đi làm, Thẩm Hy Mạt hơi buồn ngủ, mãi đến khi một giọng nói the thé đập vào tai, mới giật mình, tỉnh hẳn, quay đầu nhìn, thấy Tiền Khê Khê, bực bội gắt: “Sao cứ tập kích bất ngờ thế?”
“Nói đi, tại sao tối qua gọi cho chị lại là đàn ông nghe máy?” Tiền Khê Khê tay chống má ra vẻ suy nghĩ, “Giọng nói rất quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Muộn như thế, chị còn ở đâu?”
“Thăm dò đời tư người khác, vui lắm à?” Thẩm Hy Mạt không muốn tiết lộ gì với cô bạn thích buôn chuyện.
“Không phải là thăm dò đời tư, cái đó gọi là quan tâm!” Tiền Khê Khê có vẻ không hài lòng, thấy Thẩm Hy Mạt hình như vẫn không muốn nói, liền cầm lên cuốn tạp chí bên cạnh, vừa lơ đáng lật vài trang vừa nói: “Bạn tốt nên thật lòng với nhau chứ!”
Thẩm Hy Mạt vẫn ngồi im, không nói gì.
Thấy chiêu này vẫn vô tác dụng, Tiền Khê Khê nói thẳng: “Diệp Như Thìn, phải không?”
Lúc đó, Thẩm Hy Mạt mới ngẩng lên nhìn cô bạn một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tiền Khê Khê coi sự im lặng đó là thừa nhận, lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, lớn tiếng hỏi: “Thẩm Hy Mạt, có biết chị đang làm gì không?”
“Chị tự biết chừng mực.” Thẩm Hy Mạt nói vẻ chân thành: “Em có thể đừng hỏi không?”
“Lẽ nào…” Tiền Khê Khê tư lự: “Sáng nay chị đến muộn là vì tối qua… ở lại chỗ anh ta?” Mấy chữ sau cùng âm lượng tăng đến mấy đề-xi-ben.
Thẩm Hy Mạt để ngón trỏ lên môi, ý bảo đừng nói nữa, mặt sa sầm: “Tiền Khê Khê, trí tưởng tượng của em phong phú thế, không viết tiểu thuyết thì phí quá!”
“Trí tưởng tượng của em phong phú hay chị quá buông thả?” Tiền Khê Khê không ngờ Thẩm Hy Mạt vẫn còn liên lạc với Diệp Như Thìn, trước khi bỏ đi, còn nói: “Có lẽ giữa hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng ở cùng nhau cũng là chuyện không nên.”
“Tại sao không tin chị?” Thẩm Hy Mạt bất lực nói.
Tiền Khê Khê chợt dừng lại, như nhớ ra điều gì, ngoái đầu nói: “À, tối qua, sau khi em gọi cho chị, Trịnh Gia Vũ điện cho em hỏi, chị có ở chỗ em không.”
Trước đây, Trịnh Gia Vũ đã hỏi Thẩm Hy Mạt số máy của Tiền Khê Khê, anh bảo, nếu không gọi được cho cô, có thể liên lạc với Tiền Khê Khê. Thẩm Hy Mạt cảm thấy cũng bình thường, nên đã đưa cho anh số máy của Tiền Khê Khê.
Nếu tối hôm qua, anh đã liên lạc với Tiền Khê Khê, vậy thì trước đó có phải anh đã gọi cho cô? Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt ngây người, đăm đăm nhìn mãi màn hình vi tính, mặt nhăn nhó.
Trịnh Gia Vũ biết số máy bàn phòng làm việc của Thẩm Hy Mạt ở công ty, nhưng cô đợi mãi không thấy anh gọi.
Hết giờ làm, theo thói quen, cô ngó ra ngoài cửa sổ, không nhìn thấy chiếc xe đỗ dưới tầng như mọi ngày, lòng bất giác có gì hẫng hụt.
Nếu lúc anh gọi cho cô, lại là Diệp Như Thìn nghe máy, có phải anh rất bực?
Thẩm Hy Mạt đang do dự không biết có nên gọi cho Trịnh Gia Vũ, thì Tiền Khê Khê bước vội đến bên giọng hơi cuống: “Hy Mạt, có người tìm chị.”
“Trịnh Gia Vũ à?” Thẩm Hy Mạt lộ vẻ vui mừng.
“Chị vẫn còn nhớ đến anh ấy cơ đấy?” Tiền Khê Khê thở dài, “Em thấy, chị rắc rối to rồi.”
“Rốt cuộc là ai?” Thẩm Hy Mạt vội hỏi.
Tiền Khê Khê còn chưa kịp trả lời, thì giọng nói quen thuộc, dịu dàng đã vang lên: “Là tôi.”
Thẩm Hy Mạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy Thư Hàm, lòng bỗng lặng đi.
Tiền Khê Khê ngại ngùng nhìn Thư Hàm, vội nói với Thẩm Hy Mạt: “Em đi trước.”
Đi đến trước mặt Thẩm Hy Mạt, đầu tiên Thư Hàm ngắm cô một lượt từ đầu xuống chân, rồi mới khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: “Hy Mạt, đã lâu không gặp.”
“Có chuyện gì không?” Thẩm Hy Mạt thoáng có dự cảm không hay, liền hỏi thẳng.
Thư Hàm không ngờ Thẩm Hy Mạt lại hỏi thẳng như thế, cười khẩy nói: “Không có chuyện thì không đến tòa Tam bảo, không biết à?”
“Nói đi.”
Thư Hàm lấy ra chiếc điện thoại màu trắng sữa, lắc lắc trước mặt Thẩm Hy Mạt, nụ cười trên môi vụt tắt, sầm mặt hỏi: “Của cô phải không?”
“Tại sao lại ở chỗ cô?” Thẩm Hy Mạt sửng sốt
“Lẽ nào cô không nhớ ra?” Thư Hàm vặn lại.
Thẩm Hy Mạt suy nghĩ rất nhanh, sau một thoáng im lặng, chợt hiểu ra: “Cô đến tìm Diệp Như Thìn?”
“Nếu không có chiếc điện thoại này, tôi nghĩ tôi vẫn không hay biết gì.” Thư Hàm nhíu mày, không hài lòng: “Cô đến chỗ anh ấy làm gì?”
Sáng hôm nay, khi biết Diệp Như Thìn không khỏe đã xin nghỉ phép một ngày, Thư Hàm đến thẳng nhà riêng của anh, không ngờ lại nhìn thấy chiếc điện thoại của phụ nữ trên mặt tủ ở đầu giường, nghi ngờ, mở ra xem, nhìn thấy bức ảnh của Thẩm Hy Mạt, thầm nghĩ nhất định cô ta đã đến đây.
“Chăm sóc bạn.” Thẩm Hy Mạt trả lời vắn tắt.
“Bạn?” Thư Hàm kinh ngạc nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Chỉ là bạn thôi sao?”
Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Thư Hàm, Thẩm Hy Mạt cười nhạt: “Tôi nói là đúng, thì cô có tin không? Nếu không tin, tốt nhất đi hỏi anh ấy.”
“Thẩm Hy Mạt, cô đừng tưởng có một chút nhan sắc là có thể mê hoặc được thiên hạ. Nói cho cô biết, với hoàn cảnh gia đình nhà cô, tôi khuyên cô nên tránh xa Diệp Như Thìn.” Thư Hàm nói với vẻ mặt gay gắt.
Thư Hàm vốn là người nói năng dịu dàng, nhưng lúc này lời lẽ cũng toát ra hàn khí.
Thẩm Hy Mạt chỉ cảm thấy nực cười, nhếch miệng thầm nghĩ, tình yêu quả kỳ diệu, có thể kéo ai người xa lạ lại gần nhau, có thể đẩy hai người từng quá thân thuộc ra tận chân trời góc bể, cũng có thể thay đổi tính cách con người. Ví như, Thư Hàm, chỉ vì một tình địch tưởng tượng đã vô tình thay đổi tính cách của mình, việc gì phải thế?
“Cô cười cái gì?” Thư Hàm không hiểu.
“Chỉ vì thế mà cô đến tìm tôi à?” Giọng Thẩm Hy Mạt hơi châm biếm: “Nếu cô có đủ sức hấp dẫn, thì tôi nghĩ Diệp Như Thìn sẽ không lưu luyến tình cũ.”
“Cô…” Đột nhiên, Thư Hàm không biết nói sao, phẫn nộ trợn mắt: “Đừng có đếm ngày mơ chim sẻ biến thành phượng hoàng!”
Thẩm Hy Mạt liếc nhìn những đồng nghiệp đi lại bên cạnh, đúng lúc họ đang nhìn về phía hai người, khó chịu nói: “Cô nói xong chưa? Nếu chưa xong, thì chúng ta tìm chỗ khác nói tiếp.”
Thư Hàm dường như nhận ra sự e ngại của Thẩm Hy Mạt, liền ngoảnh về phía những người kia, cười cười, cố tình nói to: “Thời buổi này đúng là vợ bé hoành hành, sao có thể chấp nhận như vậy.”
Với danh phận Thư Hàm phong cho, Thẩm Hy Mạt bỏ ngoài tai, trái lại tỏ ra ung dung nói: “Ai là vợ bé, ai là vợ cả, vẫn chưa phân định.”
Sắc mặt Thư Hàm mối lúc càng khó coi, ngạo mạn nhìn Thẩm Hy Mạt, cầm cái ví đắt tiền chỉ vào cô, nói: “Cứ chờ xem!”
Có người không giữ được tình yêu, lại chỉ biết đi gây sự với những người chẳng liên quan, quả thật kém thông minh. Thẩm Hy Mạt vốn định nói câu đó, nhưng nghĩ lại, liền thôi, tranh luận nữa với cô ta cũng vô ích.
Lúc sắp đi, Thư Hàm đưa điện thoại cho Thẩm Hy Mạt, nói: “Của cô đây. Nhưng lần sau không có chuyện tử tế như thế đâu nhé.”
Đêm hôm đó, Thẩm Hy Mạt trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ cảm thấy lòng trống hoác. Nhìn màn đêm mông lung như nước ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, tại sao đến giờ anh ấy vẫn chưa gọi cho mình?
Không kìm được, nhấc điện thoại trên mặt tủ ở đầu giường, mở số của Trịnh Gia Vũ, nhắn tin cho anh, nhưng viết một câu lại xóa, cuối cùng thôi không nhắn nữa.
Khi tiếng chuông vang lên, Thẩm Hy Mạt bị đánh thức, vừa ngái ngủ vừa mò mẫm tìm điện thoại trên mặt tủ.
“Alô, ai thế?” Thẩm Hy Mạt mơ màng hỏi.
“Hy Mạt, mau đến cứu em!” Tiếng kêu cứu gấp gáp từ đầu kia vọng đến.
Thẩm Hy Mạt đến quá bar, nơi Tiền Khê Khê đang đợi, đảo mắt nhìn khắp lượt tìm kiếm.
Nửa đêm canh ba, cô ta đến quán bar làm gì? Lẽ nào bị kẻ xấu làm gì rồi? Thẩm Hy Mạt càng nghĩ càng lo.
“Ở đây, ở đây.”
Thẩm Hy Mạt nhìn về phía phát ra tiếng nói quen thuộc, người đang ngồi chễm trệ bên quầy lễ tân chẳng phải chính là Tiền Khê Khê sao?
Không hiểu cô ta định chơi trò gì? Thẩm Hy Mạt nhíu mày băn khoăn.
“Xin hỏi Tiền đại tiểu thư, cô bị người ta quấy rối hay bị người ta bắt cóc?” Thẩm Hy Mạt bước đến cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh tanh cúi nhìn Tiền Khê Khê.
Tiền Khê Khê không trả lời, chỉ kéo tay bảo cô ngồi xuống, rồi cười khanh khách: “Hy Mạt, em thế này, mà có người quấy rối, có người bắt cóc ư?”
Thẩm Hy Mạt không ngồi, bực bội định mắng cho một trận, nhưng nhìn vẻ mặt thật thà của Tiền Khê Khê lại mềm lòng, nhưng vẫn giả bộ giận dữ: “Em tìm chị rốt cuộc có chuyện gì? Nếu để hầu em uống rượu, thì chị không có sức đâu.”
“Hạ hỏa đi nào!” Tiền Khê Khê vuốt nhẹ ngực Thẩm Hy Mạt, thầm thì vẻ bí mật: “Có một tin giật gân, muốn nghe không?”
“Muộn thế này còn lừa người ta đến, lại còn nói luyên thuyên gì nữa?”
“Suỵt!” Tiền Khê KHê để ngón tay trỏ lên môi, nháy mắt ra hiệu, rồi đứng lên, ghé tai Thẩm Hy Mạt nói nhỏ: “Nếu người yêu phản bội, chị sẽ làm gì?”
Thẩm Hy Mạt đẩy Tiền Khê Khê ra, bắt đầu nghi ngờ, có phải cô ta say rượu: “Chị thấy em say rồi, bắt đầu nói linh tinh đấy.”
“Tửu lượng của em chị đã biết mà.” Tiền Khê Khê nghiêm túc nói.
Thẩm Hy Mạt nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn tỉnh táo của Tiền Khê Khê, bắt đầu nghi ngờ, “Em nói là Trịnh Gia Vũ?”
“Chẳng lẽ còn có người khác?” Tiền Khê Khê giơ tay chỉ vào một góc khuất.
Thẩm Hy Mạt nhìn theo tay Tiền Khê Khê, do ánh điện lờ mờ, không thể nhìn rõ, vô thức bước lên hai bước, nghiêng đầu nhìn kỹ, bỗng giật mình, hốt hoảng quay người lại.
Trông họ rất thân mật, anh đặt tay lên vai cô ta, hình như đang thì thầm nói gì. Vì cô ta gục đầu vào lòng anh, nên không thể nhìn rõ mặt.
Tiền Khê Khê thấy vẻ đờ đẫn của Thẩm Hy Mạt, vội kéo cô sang một bên, nói nhỏ: “Em xin lỗi.” Tiền Khê Khê biết gọi Thẩm Hy Mạt đến vào giờ này là không hay, nhưng nếu không để tận mắt chứng kiến, làm sao Thẩm Hy Mạt có thể tin lời cô?
Thẩm Hy Mạt không nói không rằng, nhấc ly rượu trước mặt, một hơi uống cạn, sau đó vẫy phục vụ bảo mang chai khác.
Tiền Khê Khê cướp chai rượu trong tay người phục vụ, tức giận nói: “Thẩm Hy Mạt, có cần phải thế không, giày vò bản thân vì một người như thế!”
“Thế giới này rộng lớn, người yêu ta rất nhiều, người ta từng yêu cũng không ít, nhưng chỉ có một người sẽ cùng ta đi nốt quãng đời còn lại.”
“Nếu em bằng lòng, anh có thể mãi mãi là nơi thu nạp mọi nỗi niềm của em.”
…..
Những lời anh từng nói cứ vang vọng trong đầu Thẩm Hy Mạt.
Nếu không tận mắt nhìn thấy bọn họ thân mật như thế, chắc chắn cô sẽ không tin Trịnh Gia Vũ có thể phản bội mình.
Trong quán bar, nhiều người chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng Thẩm Hy Mạt mặc dù đã choàng áo khoác, vẫn cảm thấy lạnh, cái lạnh thấm vào xương như bị dội nước lạnh từ đầu xuống chân.
Bàn tay cầm cái ly rỗng bất giác run lên, Thẩm Hy Mạt đoạt lại chai rượu trong tay Tiền Khê Khê, rót đầy ly tiếp tục tu ừng ực.
“Việc gì phải lấy lỗi của người khác để trừng phạt bản thân mình?” Tiền Khê Khê thấy vậy, bực bội trách.
Thẩm Hy Mạt đặt cái ly rỗng xuống bàn, mắt hơi đờ đẫn, đi ra phía cửa.
“Đang thế này, còn định đi đâu?” Tiền Khê Khê không yên tâm, vội theo sau.
Thẩm Hy Mạt còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, anh đã gắn chặt môi vào môi cô.
Đầu óc đột nhiên trống rỗng, mắt mở to, ngơ ngẩn nhìn anh.
Môi anh rất nóng, hơi nóng rần rần dần dần truyền sang đôi môi mềm mại của cô, lan khắp toàn thân, nóng ran.
Muốn đẩy anh ra, không ngờ bị anh ấn xuống giường, hơi thở nóng hổi của anh vấn vít bên tai.
“Diệp Như Thìn, anh định làm gì? Đã ốm lại còn không yên phận!” Hành động của anh rõ ràng chọc tức cô, Thẩm Hy Mạt tức giận nhìn anh, nói to.
“Chẳng lẽ không nhìn ra anh định làm gì?” Diệp Như Thìn nhếch mép, cười gian.
“Bỏ ra.” Thẩm Hy Mạt không dám đẩy mạnh, thử hất tay anh đang nắm chặt vai mình, nhưng vô ích.
“Đây là nhà anh, anh có thể đi đâu?” Diệp Như Thìn thản nhiên nói, rồi siết cô vào lòng.
Hơi thở của anh bắt đầu chờn vờn quanh cổ và tai cô, hơi thở quen thuộc, nồng nàn dần dần lan tỏa quanh cô.
Tim Thẩm Hy Mạt bắt đầu loạn một cách không thể kiểm soát, mặt càng hồng thắm như nụ đào chớm nở.
Diệp Như Thìn nắm chặt tay, ghé sát vào mặt cô, nói nhỏ: “Em lừa được tất cả mọi người nhưng có lừa được bản thân không?”
Thẩm Hy Mạt cắn môi, ngực phập phồng, lát sau cười nhạt, nói: “Rốt cuộc anh đang nói gì?”
“Không hiểu, không hiểu phải không?” Diệp Như Thìn buông tay cô, bất chấp lưng đau, xuống giường, đi lấy cái gương, rồi trở lại gí sát gương vào mặt cô, gần như hét lên: “Nhìn đi.”
Nhờ ánh hoàng hôn chưa tắt hẳn, Thẩm Hy Mạt nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương đỏ như cánh hoa đào.
Thẩm Hy Mạt, sao mi lại kém cỏi đến thế, anh ta như vậy mà mi vẫn gượng đỏ mặt?
Gạt gương ra, tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên.
Diệp Như Thìn không ngạc nhiên trước phản ứng đó, vẫn lặng lẽ nhìn cô, nói: “Em không còn lời nào phản bác, chứng tỏ anh nói đúng!”
“Diệp Như Thìn!” Thẩm Hy Mạt không kìm được cơn giận, hất mạnh anh ra, rồi nhảy xuống giường.
Đứng cạnh giường, cúi nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Anh hãy tự trọng một chút!” Nói xong, quay người định bỏ đi, thì giọng nói yếu ớt phía sau vang lên: “Đừng đi.”
Cô hơi ngoảnh lại, thấy mặt anh nhăn nhó có vẻ rất đau.
“Tôi đã làm cao thuốc, bôi cho anh rồi, những gì cần làm đều đã làm. Anh tưởng tôi sẽ phục vụ anh từ A đến Z ư? Nói ngay để anh biết, không có chuyện đó đâu!” Thẩm Hy Mạt nói dằn từng chữ.
“Đau.” Diệp Như Thìn từ từ nằm xuống giường, giọng yếu ớt: “Em ở lại, được không?”
Thấy bộ dạng anh như vậy, cơn giận của Thẩm Hy Mạt bỗng tiêu tan. Hình ảnh Diệp Như Thìn lúc này cô hồ đẩy cô trở về quá khứ, trở lại là chính mình ngày xưa không nỡ để anh cô đơn một mình.
Nhìn vào ánh mắt xem ra rất thành khẩn của anh, đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với con người ngày xưa.
Cô đi đến bên giường, kéo chăn đắp cho anh, giọng lại hơi cứng rắn: “Nếu anh còn động đậy, thì đừng trách em không nương tay.”
Xem ra lưng anh quả thực rất đau, Diệp Như Thìn nhắm mắt, không đấy lý với cô nữa.
Ngày hôm sau, khi anh thức dậy, ánh nắng đã tràn ngập phòng ngủ.
Anh mơ màng mở mắt, đầu tiên là nhìn khắp phòng, căn phòng ngủ rộng thênh thang, không có Thẩm Hy Mạt.
Cô còn đi đâu?
Chợt nhớ tối qua trước khi anh ngủ thiếp, Thẩm Hy Mạt đắp chăn cho anh, lặng lẽ ngồi bên giường, xem chừng rất ngoan ngoãn. Trước khi ngủ thiếp, anh vẫn láng máng nghe thấy tiếng cô rất nhẹ: “Yên tâm ngủ đi, em sẽ không đi đâu hết.”
Nhưng bây giờ cô ở đâu? Sao không thấy?
Diệp Như Thìn từ từ ngồi dậy, thắt lưng không còn đau dữ dội như tối qua. Anh đi đến chiếc tủ cạnh giường, định xem đồng hồ, thì nhìn thấy điện thoại và tờ giấy nhắn của cô để cạnh đồng hồ báo thức. Anh cầm tờ giấy lên, cặp lông mày nhăn nhó dần dần giãn ra.
Trên đó ghi tỉ mỉ cách làm và bôi cao thuốc, dưới cùng có hàng chữ: Chuyện của đội thi công, phiền anh xem xét lại.
Diệp Như Thìn bỏ tờ giấy xuống, cầm điện thoại lên, trầm ngâm suy nghĩ.
Do tối hôm trước đi ngủ quá muộn, ngày hôm sau đi làm, Thẩm Hy Mạt hơi buồn ngủ, mãi đến khi một giọng nói the thé đập vào tai, mới giật mình, tỉnh hẳn, quay đầu nhìn, thấy Tiền Khê Khê, bực bội gắt: “Sao cứ tập kích bất ngờ thế?”
“Nói đi, tại sao tối qua gọi cho chị lại là đàn ông nghe máy?” Tiền Khê Khê tay chống má ra vẻ suy nghĩ, “Giọng nói rất quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Muộn như thế, chị còn ở đâu?”
“Thăm dò đời tư người khác, vui lắm à?” Thẩm Hy Mạt không muốn tiết lộ gì với cô bạn thích buôn chuyện.
“Không phải là thăm dò đời tư, cái đó gọi là quan tâm!” Tiền Khê Khê có vẻ không hài lòng, thấy Thẩm Hy Mạt hình như vẫn không muốn nói, liền cầm lên cuốn tạp chí bên cạnh, vừa lơ đáng lật vài trang vừa nói: “Bạn tốt nên thật lòng với nhau chứ!”
Thẩm Hy Mạt vẫn ngồi im, không nói gì.
Thấy chiêu này vẫn vô tác dụng, Tiền Khê Khê nói thẳng: “Diệp Như Thìn, phải không?”
Lúc đó, Thẩm Hy Mạt mới ngẩng lên nhìn cô bạn một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tiền Khê Khê coi sự im lặng đó là thừa nhận, lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, lớn tiếng hỏi: “Thẩm Hy Mạt, có biết chị đang làm gì không?”
“Chị tự biết chừng mực.” Thẩm Hy Mạt nói vẻ chân thành: “Em có thể đừng hỏi không?”
“Lẽ nào…” Tiền Khê Khê tư lự: “Sáng nay chị đến muộn là vì tối qua… ở lại chỗ anh ta?” Mấy chữ sau cùng âm lượng tăng đến mấy đề-xi-ben.
Thẩm Hy Mạt để ngón trỏ lên môi, ý bảo đừng nói nữa, mặt sa sầm: “Tiền Khê Khê, trí tưởng tượng của em phong phú thế, không viết tiểu thuyết thì phí quá!”
“Trí tưởng tượng của em phong phú hay chị quá buông thả?” Tiền Khê Khê không ngờ Thẩm Hy Mạt vẫn còn liên lạc với Diệp Như Thìn, trước khi bỏ đi, còn nói: “Có lẽ giữa hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng ở cùng nhau cũng là chuyện không nên.”
“Tại sao không tin chị?” Thẩm Hy Mạt bất lực nói.
Tiền Khê Khê chợt dừng lại, như nhớ ra điều gì, ngoái đầu nói: “À, tối qua, sau khi em gọi cho chị, Trịnh Gia Vũ điện cho em hỏi, chị có ở chỗ em không.”
Trước đây, Trịnh Gia Vũ đã hỏi Thẩm Hy Mạt số máy của Tiền Khê Khê, anh bảo, nếu không gọi được cho cô, có thể liên lạc với Tiền Khê Khê. Thẩm Hy Mạt cảm thấy cũng bình thường, nên đã đưa cho anh số máy của Tiền Khê Khê.
Nếu tối hôm qua, anh đã liên lạc với Tiền Khê Khê, vậy thì trước đó có phải anh đã gọi cho cô? Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt ngây người, đăm đăm nhìn mãi màn hình vi tính, mặt nhăn nhó.
Trịnh Gia Vũ biết số máy bàn phòng làm việc của Thẩm Hy Mạt ở công ty, nhưng cô đợi mãi không thấy anh gọi.
Hết giờ làm, theo thói quen, cô ngó ra ngoài cửa sổ, không nhìn thấy chiếc xe đỗ dưới tầng như mọi ngày, lòng bất giác có gì hẫng hụt.
Nếu lúc anh gọi cho cô, lại là Diệp Như Thìn nghe máy, có phải anh rất bực?
Thẩm Hy Mạt đang do dự không biết có nên gọi cho Trịnh Gia Vũ, thì Tiền Khê Khê bước vội đến bên giọng hơi cuống: “Hy Mạt, có người tìm chị.”
“Trịnh Gia Vũ à?” Thẩm Hy Mạt lộ vẻ vui mừng.
“Chị vẫn còn nhớ đến anh ấy cơ đấy?” Tiền Khê Khê thở dài, “Em thấy, chị rắc rối to rồi.”
“Rốt cuộc là ai?” Thẩm Hy Mạt vội hỏi.
Tiền Khê Khê còn chưa kịp trả lời, thì giọng nói quen thuộc, dịu dàng đã vang lên: “Là tôi.”
Thẩm Hy Mạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy Thư Hàm, lòng bỗng lặng đi.
Tiền Khê Khê ngại ngùng nhìn Thư Hàm, vội nói với Thẩm Hy Mạt: “Em đi trước.”
Đi đến trước mặt Thẩm Hy Mạt, đầu tiên Thư Hàm ngắm cô một lượt từ đầu xuống chân, rồi mới khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: “Hy Mạt, đã lâu không gặp.”
“Có chuyện gì không?” Thẩm Hy Mạt thoáng có dự cảm không hay, liền hỏi thẳng.
Thư Hàm không ngờ Thẩm Hy Mạt lại hỏi thẳng như thế, cười khẩy nói: “Không có chuyện thì không đến tòa Tam bảo, không biết à?”
“Nói đi.”
Thư Hàm lấy ra chiếc điện thoại màu trắng sữa, lắc lắc trước mặt Thẩm Hy Mạt, nụ cười trên môi vụt tắt, sầm mặt hỏi: “Của cô phải không?”
“Tại sao lại ở chỗ cô?” Thẩm Hy Mạt sửng sốt
“Lẽ nào cô không nhớ ra?” Thư Hàm vặn lại.
Thẩm Hy Mạt suy nghĩ rất nhanh, sau một thoáng im lặng, chợt hiểu ra: “Cô đến tìm Diệp Như Thìn?”
“Nếu không có chiếc điện thoại này, tôi nghĩ tôi vẫn không hay biết gì.” Thư Hàm nhíu mày, không hài lòng: “Cô đến chỗ anh ấy làm gì?”
Sáng hôm nay, khi biết Diệp Như Thìn không khỏe đã xin nghỉ phép một ngày, Thư Hàm đến thẳng nhà riêng của anh, không ngờ lại nhìn thấy chiếc điện thoại của phụ nữ trên mặt tủ ở đầu giường, nghi ngờ, mở ra xem, nhìn thấy bức ảnh của Thẩm Hy Mạt, thầm nghĩ nhất định cô ta đã đến đây.
“Chăm sóc bạn.” Thẩm Hy Mạt trả lời vắn tắt.
“Bạn?” Thư Hàm kinh ngạc nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Chỉ là bạn thôi sao?”
Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Thư Hàm, Thẩm Hy Mạt cười nhạt: “Tôi nói là đúng, thì cô có tin không? Nếu không tin, tốt nhất đi hỏi anh ấy.”
“Thẩm Hy Mạt, cô đừng tưởng có một chút nhan sắc là có thể mê hoặc được thiên hạ. Nói cho cô biết, với hoàn cảnh gia đình nhà cô, tôi khuyên cô nên tránh xa Diệp Như Thìn.” Thư Hàm nói với vẻ mặt gay gắt.
Thư Hàm vốn là người nói năng dịu dàng, nhưng lúc này lời lẽ cũng toát ra hàn khí.
Thẩm Hy Mạt chỉ cảm thấy nực cười, nhếch miệng thầm nghĩ, tình yêu quả kỳ diệu, có thể kéo ai người xa lạ lại gần nhau, có thể đẩy hai người từng quá thân thuộc ra tận chân trời góc bể, cũng có thể thay đổi tính cách con người. Ví như, Thư Hàm, chỉ vì một tình địch tưởng tượng đã vô tình thay đổi tính cách của mình, việc gì phải thế?
“Cô cười cái gì?” Thư Hàm không hiểu.
“Chỉ vì thế mà cô đến tìm tôi à?” Giọng Thẩm Hy Mạt hơi châm biếm: “Nếu cô có đủ sức hấp dẫn, thì tôi nghĩ Diệp Như Thìn sẽ không lưu luyến tình cũ.”
“Cô…” Đột nhiên, Thư Hàm không biết nói sao, phẫn nộ trợn mắt: “Đừng có đếm ngày mơ chim sẻ biến thành phượng hoàng!”
Thẩm Hy Mạt liếc nhìn những đồng nghiệp đi lại bên cạnh, đúng lúc họ đang nhìn về phía hai người, khó chịu nói: “Cô nói xong chưa? Nếu chưa xong, thì chúng ta tìm chỗ khác nói tiếp.”
Thư Hàm dường như nhận ra sự e ngại của Thẩm Hy Mạt, liền ngoảnh về phía những người kia, cười cười, cố tình nói to: “Thời buổi này đúng là vợ bé hoành hành, sao có thể chấp nhận như vậy.”
Với danh phận Thư Hàm phong cho, Thẩm Hy Mạt bỏ ngoài tai, trái lại tỏ ra ung dung nói: “Ai là vợ bé, ai là vợ cả, vẫn chưa phân định.”
Sắc mặt Thư Hàm mối lúc càng khó coi, ngạo mạn nhìn Thẩm Hy Mạt, cầm cái ví đắt tiền chỉ vào cô, nói: “Cứ chờ xem!”
Có người không giữ được tình yêu, lại chỉ biết đi gây sự với những người chẳng liên quan, quả thật kém thông minh. Thẩm Hy Mạt vốn định nói câu đó, nhưng nghĩ lại, liền thôi, tranh luận nữa với cô ta cũng vô ích.
Lúc sắp đi, Thư Hàm đưa điện thoại cho Thẩm Hy Mạt, nói: “Của cô đây. Nhưng lần sau không có chuyện tử tế như thế đâu nhé.”
Đêm hôm đó, Thẩm Hy Mạt trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ cảm thấy lòng trống hoác. Nhìn màn đêm mông lung như nước ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, tại sao đến giờ anh ấy vẫn chưa gọi cho mình?
Không kìm được, nhấc điện thoại trên mặt tủ ở đầu giường, mở số của Trịnh Gia Vũ, nhắn tin cho anh, nhưng viết một câu lại xóa, cuối cùng thôi không nhắn nữa.
Khi tiếng chuông vang lên, Thẩm Hy Mạt bị đánh thức, vừa ngái ngủ vừa mò mẫm tìm điện thoại trên mặt tủ.
“Alô, ai thế?” Thẩm Hy Mạt mơ màng hỏi.
“Hy Mạt, mau đến cứu em!” Tiếng kêu cứu gấp gáp từ đầu kia vọng đến.
Thẩm Hy Mạt đến quá bar, nơi Tiền Khê Khê đang đợi, đảo mắt nhìn khắp lượt tìm kiếm.
Nửa đêm canh ba, cô ta đến quán bar làm gì? Lẽ nào bị kẻ xấu làm gì rồi? Thẩm Hy Mạt càng nghĩ càng lo.
“Ở đây, ở đây.”
Thẩm Hy Mạt nhìn về phía phát ra tiếng nói quen thuộc, người đang ngồi chễm trệ bên quầy lễ tân chẳng phải chính là Tiền Khê Khê sao?
Không hiểu cô ta định chơi trò gì? Thẩm Hy Mạt nhíu mày băn khoăn.
“Xin hỏi Tiền đại tiểu thư, cô bị người ta quấy rối hay bị người ta bắt cóc?” Thẩm Hy Mạt bước đến cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh tanh cúi nhìn Tiền Khê Khê.
Tiền Khê Khê không trả lời, chỉ kéo tay bảo cô ngồi xuống, rồi cười khanh khách: “Hy Mạt, em thế này, mà có người quấy rối, có người bắt cóc ư?”
Thẩm Hy Mạt không ngồi, bực bội định mắng cho một trận, nhưng nhìn vẻ mặt thật thà của Tiền Khê Khê lại mềm lòng, nhưng vẫn giả bộ giận dữ: “Em tìm chị rốt cuộc có chuyện gì? Nếu để hầu em uống rượu, thì chị không có sức đâu.”
“Hạ hỏa đi nào!” Tiền Khê Khê vuốt nhẹ ngực Thẩm Hy Mạt, thầm thì vẻ bí mật: “Có một tin giật gân, muốn nghe không?”
“Muộn thế này còn lừa người ta đến, lại còn nói luyên thuyên gì nữa?”
“Suỵt!” Tiền Khê KHê để ngón tay trỏ lên môi, nháy mắt ra hiệu, rồi đứng lên, ghé tai Thẩm Hy Mạt nói nhỏ: “Nếu người yêu phản bội, chị sẽ làm gì?”
Thẩm Hy Mạt đẩy Tiền Khê Khê ra, bắt đầu nghi ngờ, có phải cô ta say rượu: “Chị thấy em say rồi, bắt đầu nói linh tinh đấy.”
“Tửu lượng của em chị đã biết mà.” Tiền Khê Khê nghiêm túc nói.
Thẩm Hy Mạt nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn tỉnh táo của Tiền Khê Khê, bắt đầu nghi ngờ, “Em nói là Trịnh Gia Vũ?”
“Chẳng lẽ còn có người khác?” Tiền Khê Khê giơ tay chỉ vào một góc khuất.
Thẩm Hy Mạt nhìn theo tay Tiền Khê Khê, do ánh điện lờ mờ, không thể nhìn rõ, vô thức bước lên hai bước, nghiêng đầu nhìn kỹ, bỗng giật mình, hốt hoảng quay người lại.
Trông họ rất thân mật, anh đặt tay lên vai cô ta, hình như đang thì thầm nói gì. Vì cô ta gục đầu vào lòng anh, nên không thể nhìn rõ mặt.
Tiền Khê Khê thấy vẻ đờ đẫn của Thẩm Hy Mạt, vội kéo cô sang một bên, nói nhỏ: “Em xin lỗi.” Tiền Khê Khê biết gọi Thẩm Hy Mạt đến vào giờ này là không hay, nhưng nếu không để tận mắt chứng kiến, làm sao Thẩm Hy Mạt có thể tin lời cô?
Thẩm Hy Mạt không nói không rằng, nhấc ly rượu trước mặt, một hơi uống cạn, sau đó vẫy phục vụ bảo mang chai khác.
Tiền Khê Khê cướp chai rượu trong tay người phục vụ, tức giận nói: “Thẩm Hy Mạt, có cần phải thế không, giày vò bản thân vì một người như thế!”
“Thế giới này rộng lớn, người yêu ta rất nhiều, người ta từng yêu cũng không ít, nhưng chỉ có một người sẽ cùng ta đi nốt quãng đời còn lại.”
“Nếu em bằng lòng, anh có thể mãi mãi là nơi thu nạp mọi nỗi niềm của em.”
…..
Những lời anh từng nói cứ vang vọng trong đầu Thẩm Hy Mạt.
Nếu không tận mắt nhìn thấy bọn họ thân mật như thế, chắc chắn cô sẽ không tin Trịnh Gia Vũ có thể phản bội mình.
Trong quán bar, nhiều người chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng Thẩm Hy Mạt mặc dù đã choàng áo khoác, vẫn cảm thấy lạnh, cái lạnh thấm vào xương như bị dội nước lạnh từ đầu xuống chân.
Bàn tay cầm cái ly rỗng bất giác run lên, Thẩm Hy Mạt đoạt lại chai rượu trong tay Tiền Khê Khê, rót đầy ly tiếp tục tu ừng ực.
“Việc gì phải lấy lỗi của người khác để trừng phạt bản thân mình?” Tiền Khê Khê thấy vậy, bực bội trách.
Thẩm Hy Mạt đặt cái ly rỗng xuống bàn, mắt hơi đờ đẫn, đi ra phía cửa.
“Đang thế này, còn định đi đâu?” Tiền Khê Khê không yên tâm, vội theo sau.
/31
|