Thời gian đã lấy đi không chỉ nhan sắc, mà cả những năm tháng dài lâu họ từng bên nhau.
*****
Ánh nắng ngoài cửa sổ giống như từng sợi tơ mỏng tang, từ từ quấn quanh người Thẩm Hy Mạt, khiến cô không thở nổi.
Cô không nói gì, chỉ nhấc cái cốc trước mặt, uống ừng ực từng ngụm lớn.
“Tại sao mẹ gọi, con không nghe máy?” Diêu Thanh ngồi đối diện hỏi.
“Lúc nào?” Thẩm Hy Mạt đặt chiếc cốc xuống.
“Mười giờ mười.” Diêu Thanh nhìn đồng hồ tay.
Dù cô đã chạy với tốc độ nhanh nhất đến quán trà này, vẫn bị muộn.
Thẩm Hy Mạt nhìn Diêu Thanh, cố làm vẻ trấn tĩnh trả lời: “Di động bị mất.”
Diêu Thanh thoáng ngạc nhiên, sau đó tao nhã nhấp ngụm trà, hết sức tự nhiên nói: “Lát nữa mua cho con cái khác, cái cũ không đi, cái mới không đến.”
“Không cần đâu.” Thẩm Hy Mạt nói dứt khoát.
“Ngày trước con không thế này.” Một nét buồn thoáng qua trên mặt Diêu Thanh.
“Còn mẹ?” Thẩm Hy Mạt giọng lơ đãng, nhưng kiên quyết.
“Mẹ ư?” Diêu Thanh bật cười, “Bao giờ con có thể tin mẹ? Mẹ đã nói, mẹ không như con nghĩ đâu.”
“Thế là thế nào?” Thẩm Hy Mạt chờ đợi câu trả lời của bà.
Những năm qua, có một số chuyện bà chưa bao giờ bỏ qua, nó nằm vắt ngang trong lòng, như một cái gai, đâm đau nhói.
Đó là một mùa đông tuyết rợi, tuyết lả tả rơi đời mặt đất, cả một vùng tuyết trắng như bạc.
Diêu Thanh chẳng mấy khi nổi hứng, hẹn bạn đi công viên thành phố ngắm tuyết.
Trong công viên có một con sông nhỏ rất trong, mặt sông đã bắt đầu đóng băng, tuyết đọng từng đống nhấp nhô, trắng muốt, sạch tinh.
Cô men theo lối đi, giẫm lên mặt đất đầy tuyết, lạo xạo, để lại đằng sau một vệt dài dấu chân.
Tuyết đọng trên cành cây thỉnh thoảng lại rơi vào vai, giống như những đóa sen trắng nở xòe.
Cô bạn vẫn chưa đến, Diêu Thanh quyết định một mình tản bộ. Tuyết vẫn rơi, cả bầu trời mênh mông cơ hồ chìm trong tuyết trắng, lờ mờ lãng đang như tiên cảnh trần gian.
Trong công viên rất ít người đi dạo, thỉnh thoảng mới gặp một cặp vợ chồng đưa con đi chơi, hoặc đôi vợ chồng đưa nhau đi ngắm tuyết. Ngôi đình hóng gió phía xa, thấp thoáng có mấy người ngồi.
Bỗng, xa xa có một bóng người quen thuộc, anh cởi áo khoác bông trên người, quàng lên vai người phụ nữ bên cạnh, cử chỉ rất dịu dàng, ánh mắt âu yếm cô chưa thấy bao giờ.
Cảnh bầu không khí đầy hoa tuyết, mắt Diêu Thanh như bị dải sương mù tràn qua, lòng đau nhói.
Bước đi mỗi lúc một chậm, càng đi càng chậm, dường như đoạn đường này phải đi mấy thế kỷ mới tới.
Có những chuyện, nếu không tận mắt chứng kiến, nhất định không bao giờ tin. Nhưng, hiện thực giống như thanh dao sắc, đâm thẳng vào tim.
Mỗi bước đi, là mỗi bước đến gần anh, càng đến gần anh, lòng cô càng thắt lại.
Thế giới giống như một đại dương im lìm, còn cô là con cá nhỏ dưới đáy đại dương, chầm chậm bơi, bơi mãi, bơi mãi nhưng dường như vĩnh viễn không bao giờ tới bờ.
Đúng là anh ấy, người đã yêu cô như vậy. Còn bên cạnh anh ấy lúc này lại là một phụ nữ khác.
Anh ấy nói với cô, anh ra ngoài mua ít đồ, sao lại ở đây?
Sau đó, cô không hỏi gì hết, cô sợ xé đi lớp giấy dán trên cửa sổ kia, họ không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. Tuy nhiên, cảnh tượng đó giống như một con dấu in sâu trong lòng cô, thỉnh thoảng lại nảy ra, khiến cô đau đớn.
Nhưng phàm tình cảm trong sáng, một khi đã dính sạn, sẽ không thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thẩm Hy Mạt lặng lẽ ngồi nghe, lòng rối như tơ.
Diêu Thanh kể lại chuyện cũ với một vẻ bình thản lạ thường. Lòng đã thôi dậy sóng, cuối cùng kết luận: “Đại khái là thế.”
“Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến mẹ rời bỏ ba?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên hỏi.
Cô biết tình cảm của ba mẹ vốn rất tốt, nhưng không thể hiểu, mẹ có thể vì chuyện đó mà đi lấy người khác.
Ba thật sự là người thế sao? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, ba xưa nay không có thói trăng hoa, luôn một lòng một dạ với mẹ, sao có thể dan díu với người đàn bà khác?
“Con tưởng mẹ thật sự coi trọng đồng tiền thế sao?” Diêu Thanh thở dài, “Con có hiểu mẹ không?”
Thẩm Hy Mạt chỉ muốn để cho đầu mình trống rỗng, vội xua tay: “Nói vào chuyện chính đi.”
“Né tránh có phải là cách giải quyết vấn đề không?”
“Mẹ muốn thiết kế theo phong cách gì?” Thẩm Hy Mạt dường như không nghe thấy lời Diêu Thanh, bắt đầu hỏi vào công việc.
“Con đã biết những chuyện đó mà vẫn không chịu tha thứ cho mẹ ư?” Diêu Thanh cau mày.
Thẩm Hy Mạt kiềm chế những cơn sóng cuộn trong lòng, ung dung trả lời, “Hồi đầu tại sao mẹ không nói với con?”
“Nói với con?” Diêu Thanh hơi nhếch mép, cười nhạt, “Hồi đó mẹ nói con có t in không? Con có cho mẹ cơ hội nói ra không? Hồi đó, con thay đổi rất nhiều, giống như một người xa lạ mà mẹ không quen biết.”
Mình hồi đó chỉ là người xa lạ trong mắt mẹ ư? Lòng Thẩm Hy Mạt thắt lại. Thì ra, chỉ là người xa lạ.
Mẹ hồi đó, sao không là người lạ trong mắt Thẩm Hy Mạt? Lặng lẽ ra đi, một câu tạm biệt cũng không có. Mẹ đi vội vàng, vẫn còn để lại một số đồ đạc trong nhà. Mẹ đi dứt khoát kiên quyết thế, không hề ngoái lại…còn Thẩm Hy Mạt vẫn đang chờ đợi, chờ ngày mẹ trở về. Nhưng, chờ mãi cũng vô ích, người đi rồi, trà nguội rồi có ai hay biết.
Vết thương giấu kín, giống như lá rụng không ai quét, chồng chất càng dày, cho đến khi phủ kín mặt đất. Nhưng, một khi có người quét đi, nó lập tức lộ nguyên hình, loang lổ vết đâm, thảm hại vô cùng.
Giống như vết thương trong lòng Thẩm Hy Mạt, khi có người nhắc đến là lập tức hiện ra, ào ạt như nước vỡ bờ, cuốn băng cô, dìm cô trong đau đớn.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu nhìn nước trà xanh nhạt sóng sánh trong cốc, dưới ánh mặt trời nói chuyển màu vàng óng long lanh, lát sau, ngẩng lên: “Chúng ta có thể thôi nói chuyện quá khứ được không?”
“Con có thể tha thứ cho mẹ không?” Diêu Thanh lại hỏi, ánh mắt hồi hộp, lo lắng.
Thẩm Hy Mạt thực sự không muốn nhớ lại quá khứ, cũng không muốn trả lời những vấn đề như thế, uống ngụm trà, nói: “Mẹ cố ý yêu cầu con thiết kế cho mẹ phải không?”
Diêu Thanh không trả lời, chỉ nói: “Điều đó có quan trọng không?”
“Không quan trọng. Quan trọng là, con phải tiếp nhận một khách hàng lớn như mẹ. Cho nên, con muốn biết mẹ có ý tưởng hoặc yêu cầu gì về phong cách thiết kế không?” Thẩm Hy Mạt nặn ra nụ cười, khách khí nói.
“Đông Tây kết hợp.” Diêu Thanh thản nhiên đáp, “Có cần xem qua bố cục căn nhà không?”
Công tư phân minh, Thẩm Hy Mạt mỉm cười: “Cũng được.”
Lúc đó, điện thoại của Diêu Thanh đổ chuông, bà liếc Thẩm Hy Mạt nói: “Xin lỗi, mẹ nghe điện thoại.”
Thẩm Hy Mạt phác một cử chỉ ý bảo “cứ tự nhiên”.
“Ờ, được. Tôi đang ở Nhất Phẩm trà quán.” Diêu Thanh nghe điện thoại ngay trước mặt cô.
“Lát nữa cậu ấy sẽ đến.”
Câu nói của Diêu Thanh như hòn đá ném xuống mặt hồ trong lòng Thẩm Hy Mạt, làm dấy từng gợn sóng.
Bàn tay đang cầm cốc trà khựng lại, Thẩm Hy Mạt kinh ngạc nhìn mẹ.
Ra khỏi quán trà, không biết do nắng quá gắt hay chiếc sơ mi của anh quá trắng, quả thực khiến mắt Thẩm Hy Mạt hơi lóa.
Dáng anh rất thẳng, những đốm nắng nhảy nhót trên người như khoác tấm sa mỏng vàng tươi, trên mặt đất là cái bóng dài đổ nghiêng.
Lúc Thẩm Hy mạt ngước mắt, anh đang bước về phía cô, dáng lạnh lùng, dù dưới ánh nắng vẫn lạnh như băng.
Người cô không muốn gặp nhất, cuối cùng vẫn gặp.
Cái gọi là ngõ hẹp tương phùng là thế đấy. Người không muốn gặp càng dễ gặp, còn người muốn gặp càng không bao giờ gặp được.
Thẩm Hy Mạt ngoái lại nhìn Diêu Thanh, ánh mắt nghi ngờ: “Mẹ sắp đặt chuyện này phải không?”
“Con thấy có thể không?” Diêu Thanh nói xong đi về phía Diệp Như Thìn, đưa chìa khóa cho anh, hỏi, “Sao lại quên chìa khóa?”
“Đi vội quá.” Diệp Như Thìn đáp gọn lỏn.
Thẩm Hy Mạt nhìn hai người đó, lòng vô cớ âm ỉ đau.
Nếu ba nhìn thấy cảnh này, liệu có đau lòng như cô không? Mẹ không còn là người mẹ yêu cô như trước, còn ba cũng không còn là duy nhất trong lòng cô.
Thời gian không chỉ lấy đi nhan sắc, còn lấy đi những năm tháng dài lâu họ cùng đi qua.
“Hai người nói chuyện, tôi đi trước.” Diệp Như Thìn nói xong, ánh mắt chuyển sang Thẩm Hy Mạt, sắc mặt vẫn nghiêm lạnh.
Ngăn cách bởi bầu không khí hư vô, ánh mắt họ gặp nhau. Một giây, hai giây, ba giây… thời gian tích tắc trôi, không ai bỏ cuộc trước.
Sự kiên trì kéo dài bao lâu, cũng sẽ có lúc ngừng nghỉ, thậm chí dừng lại giữa đường vì biết không thể đến đích…giống như lúc này, ánh mắt họ còn chưa chạm đến lòng nhau, anh đã quay đi, để lại cho cô bóng lưng lạnh lùng, dưới cái nắng trưa hè buồn tẻ trông càng lạnh nhạt, vô hồn.
Thẩm Hy Mạt vô thức giơ tay lên sờ tai mình, đầu ngón tay chạm vào viên kim cương lóng lánh.
Tình yêu liệu có như kim cương, ngoài lớp vỏ lung linh, lâu dẫn sẽ trở nên nhạt nhẽo, không có hào quang?
Người đã ân cần lau vết thương cho cô, âu yếm đeo hoa tai cho cô, háo hức đưa cô đi xem sao băng…quả thật đã quá xa lạ với người đàn ông trước mắt, cứ như đó là hai người khác hẳn.
“Nếu có thể, anh đừng bao giờ xuất hiện trong thế giới của em.” Thẩm Hy Mạt nhớ câu cô đã nói với anh, lẽ nào câu đó cuối cùng đã đánh trúng tử huyệt của anh, khiến anh bừng tỉnh? Khiến anh lấy lại sự ngạo mạn và lạnh lùng vốn có, từ bỏ cuộc tìm kiếm vô vọng?
Thẩm Hy Mạt cười chua chát, tự hỏi mình: Đó chẳng phải là điều mi muốn hay sao?
Như thế cũng tốt, một thế giới không còn bị anh quấy rầy, mặc dù yên lặng như tờ, nhưng sẽ không còn những tình tiết bất ngờ, trập trùng như thủy triều lên xuống.
Những ngày không có điện thoại thật bất tiện, Thẩm Hy Mạt quyết định mua một cái máy rẻ dùng tạm.
Đi mấy vòng trong trung tâm thương mại, xem ba chiếc điện thoại của ba hãng khác nhau, chọn hai chiếc tương đối ưng. Nhưng lưỡng lự không biết nên lấy cái nào.
Mới giật mình, tim nảy lên.
Ngoảnh sang, thấy một khuôn mặt quen thuộc, liền mỉm cười: “Anh không lên tiếng làm em đứng tim, suýt chết.”
Trình Mộ cười, “Như thế chẳng phải anh sẽ càng hạnh phúc?”
“Hạnh phúc gì cơ?”
“Vì được em chết ngay bên cạnh.” Trình Mộ thôi cười, nghiêm túc nói.
“Ôi, sao lại có người rủa bạn bè thế?” Thẩm Hy Mạt giả vờ sẵng giọng.
“Đùa thôi.” Trình Mộ nhún vai.
“Theo anh, hai cái này nên mua cái nào?” Thẩm Hy Mạt chìa hai chiếc di động trước mặt Trình Mộ.
“Đều không hợp với em.” Trình Mộ nói ngay.
“Vì sao?”
“Kiểu máy cũ kỹ đó không hợp với con người em.” Quả thật trước mặt Trình Mộ là hai chiếc điện thoại kiểu cũ.
“Vậy anh thấy loại nào hợp với em?”
Trình Mộ nói ra hai loại điện thoại đang thịnh hành nhất hiện nay, Thẩm Hy Mạt nghe xong xua tay: “Quá đắt, em đang gánh một đống nợ, làm sao mua nổi.”
“Em có cần gấp không?”
“Một ngày không có di động là một ngày thiếu an toàn.”
“Thế này đi, em gái anh có hai chiếc điện thoại, ngày mai sau giờ làm việc, anh sẽ đưa cho em cái nó không dùng đến.”
Thẩm Hy Mạt đã nợ Trình Mộ mấy lần, không muốn nợ tiếp: “Em chỉ cần một cái có thể nghe, gọi, nhắn tin là được mà.”
“Nhưng em anh không dùng đến, bỏ không cũng phí, hơn nữa có đắt đỏ gì đâu.”
“Thôi, không phiền hà thế, cảm ơn anh.” Thẩm Hy Mạt dứt khoát từ chối.
“Hay là thế này.” Trình Mộ ngập ngừng, “Mua cho em một chiếc, được không?”
“A…” Thẩm Hy Mạt ngây ra một lát, ngước mắt cười, vui vẻ nói, “Được.”
Đưa tiền vào ví người khác, chi bằng tặng cô ấy, không phải sao?
Trước lời mời nhiệt tình của Trình Mộ, Thẩm Hy Mạt theo anh đến nhà hàng “Hẹn gặp lại.”
“Anh cũng thích chỗ này ư?” Sau khi ngồi yên vị, Thẩm Hy Mạt hỏi.
“Em đã đến đây rồi à?” Trình Mộ vừa cởi áo khoác, vừa hỏi.
“Vâng!” Thẩm Hy Mạt khẽ nói, ánh mắt liếc về chiếc bàn bên cạnh cửa sổ phía xa, một loạt hình ảnh liên tiếp hiện trong đầu: Con người Trịnh Gia Vũ, bữa ăn với anh hôm đó, anh ôm cô từ phía sau lúc cô nấu ăn trong bếp.
Vì sao lại nhớ tới anh ấy? Thẩm Hy Mạt lắc đầu, xua đi những hình ảnh liên tiếp lướt trong đầu.
“Trán em sao thế?” Lúc này Trình Mộ mới phát hiện vết sẹo trên trán cô, quan tâm hỏi.
“Sơ ý va đập.” Thẩm Hy Mạt bịa ra lời nói dối khác, nếu nói mình bị xô ngã trên đường, nhất định anh sẽ cười.
“Nếu anh ta biết, nhất định sẽ xót xa lắm.” Trình Mộ chậm rãi nói.
“Anh nói Diệp Như Thìn?”
“Nếu không thì ai?”
“Em và anh ta có giống trẻ con và kẹo không?” Thẩm Hy Mạt một tay chống cằm, mặt tư lự.
“Hả?” Trình Mộ không hiểu, “Nói thế là sao?”
“Anh ta là đứa trẻ con, em là chiếc kẹp trong tay anh ta. Để được kẹo, anh ta bỏ ra rất nhiều công sức, sau khi được rồi rất nâng niu, không muốn ăn. Nhưng một hôm, phát hiện kẹo bị mất, anh ta rất buồn, nhưng tìm không thấy nữa.”
“Là em buông tay trước, anh ấy không có ý bỏ em. Anh cảm thấy em mới là đứa trẻ đó, còn anh ta là kẹo, khi em mất anh ta cũng mất luôn tình chung thủy khi yêu anh ta.”
“Em đánh mất tình chung thủy khi yêu anh ta ư?”
Thẩm Hy Mạt cúi đầu, chăm chú nhìn mặt bàn sáng bóng, ngón tay lặng lẽ di trên cuốn thực đơn.
Rất lâu mới thong thả nói: “Bất kể ai bỏ ai, hai người muốn ở bên nhau, chỉ có tình yêu thì chưa đủ. Lòng khoan dung, nhường nhịn, tin tưởng mới là giá trị cơ bản của tình yêu, nhưng không phải giá trị tuyệt đối.”
“Vậy theo em giá trị tuyệt đối của tình yêu là gì?”
Thẩm Hy Mạt ngước lên, ánh mắt dõi ra xa, hơi nhíu mày suy nghĩ, lát sau mới nói: “Yêu không có giá trị tuyệt đối, dẫu có cũng chỉ là mỗi bên có một định nghĩa. Giá trị tuyệt đối như vậy, có ý nghĩa gì?”
“Được, đúng như mọi người công nhận, tình yêu không có định nghĩa tuyệt đối.” Trình Mộ nói xong gọi phục vụ, chọn món, ngạc nhiên hỏi Thẩm Hy Mạt, “Hai người đến với nhau, chẳng phải chính vì tình yêu sao? Nếu vì yêu, thì có gì không thể khắc phục? Em có biết, hai người nếu thực sự rất yêu nhau, toàn thế giới sẽ giúp họ.’
“Ờ.” Thẩm Hy Mạt liếc Trình Mộ một cái, sau đó ngoảnh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt phiêu du, mặt tư lự, “Có thể…có lẽ…em không yêu anh ấy nhiều lắm.”
“Nhưng, em có biết, anh ấy trân trọng em thế nào không?” Trình Mộ ngẩng nhìn cô, thái độ hoàn toàn nghiêm túc.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu, cặp mi dài như cánh bướm, khẽ rung. Lát sau, ngẩng lên: “Anh không biết sao, anh ấy đã có người đẹp khác rồi.”
Trình Mộ đầu tiên hơi ngớ ra, sau đó bật cười, nhìn Thẩm Hy Mạt như một người lạ: “Không phải em mới quen Diệp Như Thìn một ngày, anh ấy có phải là người đứng núi này trông núi kia không?”
Thẩm Hy Mạt im lặng, mấy giây sau, nói một câu đầy triết lý: “Con người ta sẽ thay đổi.”
“Đúng!” Trình Mộ đàn hai tay vào nhau, ánh mắt thành thật: “Nhưng, em nên biết, đối với em, anh ấy chưa bao giờ thay lòng.”
Thẩm Hy Mạt luôn cho rằng, tình yêu có thời gian bảo hành, giống như đồ ăn để trong tủ lạnh, khí quá thời hạn, sẽ hỏng. Lẽ nào tình yêu của anh đối với cô, bất kể hai người ở đâu, bất kể xa nhau bao lâu, bất kể mỗi người trải qua những thăng trầm tan hợp thế nào, đều sẽ không thay đổi?
Nếu đúng như vậy, có lẽ mùa hè tuyết sẽ rơi ngập đất, mùa đông sẽ là màu xanh đầy sức sống.
Lúc Thẩm Hy Mạt ra về thì đã rất muộn, ánh nắng tàn lơ lửng ngoài cửa kính xe, rọi vào mặt âm ấm. Cô hơi khép mắt, cảm thụ cơn gió nhẹ lướt qua mặt. Não bộ vốn đã để trống, bất ngờ nảy ra một con người bé nhỏ.
Người bé nhỏ: “Thẩm Hy Mạt, nếu anh ấy không có người khác, muốn quay lại, cô có muốn tái hợp với anh ấy không?”
Thẩm Hy Mạt: “Anh ấy muốn sao là được vậy ư? Làm gì có chuyện.”
Người bé nhỏ: “Anh ấy tốt thế, tại sao cô từ chối?”
Thẩm Hy Mạt: “Trong thế giới tình cảm, không phải cần người tốt, mà người phù hợp.”
Người bé nhỏ: “Hai người từng chung sống rất hòa hợp, lẽ nào không phù hợp?”
Thẩm Hy Mạt: “Tôi từng yêu anh ấy, anh ấy từng yêu tôi. Tình yêu như vậy là phù hợp ư?”
Người bé nhỏ: “Trong cuộc đời buồn tẻ, hiếm tình người. Nếu để vuột mất anh ấy, cô không thấy tiếc ư?”
…
Thẩm Hy Mạt mở bừng mắt, lắc lắc đầu, xua đuổi người bé nhỏ. Cảm giác đầu nặng trịch, rối tung, như bên trong có một khu rừng um tùm cỏ dại, lan mãi không biết đến tận đâu.
*****
Ánh nắng ngoài cửa sổ giống như từng sợi tơ mỏng tang, từ từ quấn quanh người Thẩm Hy Mạt, khiến cô không thở nổi.
Cô không nói gì, chỉ nhấc cái cốc trước mặt, uống ừng ực từng ngụm lớn.
“Tại sao mẹ gọi, con không nghe máy?” Diêu Thanh ngồi đối diện hỏi.
“Lúc nào?” Thẩm Hy Mạt đặt chiếc cốc xuống.
“Mười giờ mười.” Diêu Thanh nhìn đồng hồ tay.
Dù cô đã chạy với tốc độ nhanh nhất đến quán trà này, vẫn bị muộn.
Thẩm Hy Mạt nhìn Diêu Thanh, cố làm vẻ trấn tĩnh trả lời: “Di động bị mất.”
Diêu Thanh thoáng ngạc nhiên, sau đó tao nhã nhấp ngụm trà, hết sức tự nhiên nói: “Lát nữa mua cho con cái khác, cái cũ không đi, cái mới không đến.”
“Không cần đâu.” Thẩm Hy Mạt nói dứt khoát.
“Ngày trước con không thế này.” Một nét buồn thoáng qua trên mặt Diêu Thanh.
“Còn mẹ?” Thẩm Hy Mạt giọng lơ đãng, nhưng kiên quyết.
“Mẹ ư?” Diêu Thanh bật cười, “Bao giờ con có thể tin mẹ? Mẹ đã nói, mẹ không như con nghĩ đâu.”
“Thế là thế nào?” Thẩm Hy Mạt chờ đợi câu trả lời của bà.
Những năm qua, có một số chuyện bà chưa bao giờ bỏ qua, nó nằm vắt ngang trong lòng, như một cái gai, đâm đau nhói.
Đó là một mùa đông tuyết rợi, tuyết lả tả rơi đời mặt đất, cả một vùng tuyết trắng như bạc.
Diêu Thanh chẳng mấy khi nổi hứng, hẹn bạn đi công viên thành phố ngắm tuyết.
Trong công viên có một con sông nhỏ rất trong, mặt sông đã bắt đầu đóng băng, tuyết đọng từng đống nhấp nhô, trắng muốt, sạch tinh.
Cô men theo lối đi, giẫm lên mặt đất đầy tuyết, lạo xạo, để lại đằng sau một vệt dài dấu chân.
Tuyết đọng trên cành cây thỉnh thoảng lại rơi vào vai, giống như những đóa sen trắng nở xòe.
Cô bạn vẫn chưa đến, Diêu Thanh quyết định một mình tản bộ. Tuyết vẫn rơi, cả bầu trời mênh mông cơ hồ chìm trong tuyết trắng, lờ mờ lãng đang như tiên cảnh trần gian.
Trong công viên rất ít người đi dạo, thỉnh thoảng mới gặp một cặp vợ chồng đưa con đi chơi, hoặc đôi vợ chồng đưa nhau đi ngắm tuyết. Ngôi đình hóng gió phía xa, thấp thoáng có mấy người ngồi.
Bỗng, xa xa có một bóng người quen thuộc, anh cởi áo khoác bông trên người, quàng lên vai người phụ nữ bên cạnh, cử chỉ rất dịu dàng, ánh mắt âu yếm cô chưa thấy bao giờ.
Cảnh bầu không khí đầy hoa tuyết, mắt Diêu Thanh như bị dải sương mù tràn qua, lòng đau nhói.
Bước đi mỗi lúc một chậm, càng đi càng chậm, dường như đoạn đường này phải đi mấy thế kỷ mới tới.
Có những chuyện, nếu không tận mắt chứng kiến, nhất định không bao giờ tin. Nhưng, hiện thực giống như thanh dao sắc, đâm thẳng vào tim.
Mỗi bước đi, là mỗi bước đến gần anh, càng đến gần anh, lòng cô càng thắt lại.
Thế giới giống như một đại dương im lìm, còn cô là con cá nhỏ dưới đáy đại dương, chầm chậm bơi, bơi mãi, bơi mãi nhưng dường như vĩnh viễn không bao giờ tới bờ.
Đúng là anh ấy, người đã yêu cô như vậy. Còn bên cạnh anh ấy lúc này lại là một phụ nữ khác.
Anh ấy nói với cô, anh ra ngoài mua ít đồ, sao lại ở đây?
Sau đó, cô không hỏi gì hết, cô sợ xé đi lớp giấy dán trên cửa sổ kia, họ không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. Tuy nhiên, cảnh tượng đó giống như một con dấu in sâu trong lòng cô, thỉnh thoảng lại nảy ra, khiến cô đau đớn.
Nhưng phàm tình cảm trong sáng, một khi đã dính sạn, sẽ không thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thẩm Hy Mạt lặng lẽ ngồi nghe, lòng rối như tơ.
Diêu Thanh kể lại chuyện cũ với một vẻ bình thản lạ thường. Lòng đã thôi dậy sóng, cuối cùng kết luận: “Đại khái là thế.”
“Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến mẹ rời bỏ ba?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên hỏi.
Cô biết tình cảm của ba mẹ vốn rất tốt, nhưng không thể hiểu, mẹ có thể vì chuyện đó mà đi lấy người khác.
Ba thật sự là người thế sao? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, ba xưa nay không có thói trăng hoa, luôn một lòng một dạ với mẹ, sao có thể dan díu với người đàn bà khác?
“Con tưởng mẹ thật sự coi trọng đồng tiền thế sao?” Diêu Thanh thở dài, “Con có hiểu mẹ không?”
Thẩm Hy Mạt chỉ muốn để cho đầu mình trống rỗng, vội xua tay: “Nói vào chuyện chính đi.”
“Né tránh có phải là cách giải quyết vấn đề không?”
“Mẹ muốn thiết kế theo phong cách gì?” Thẩm Hy Mạt dường như không nghe thấy lời Diêu Thanh, bắt đầu hỏi vào công việc.
“Con đã biết những chuyện đó mà vẫn không chịu tha thứ cho mẹ ư?” Diêu Thanh cau mày.
Thẩm Hy Mạt kiềm chế những cơn sóng cuộn trong lòng, ung dung trả lời, “Hồi đầu tại sao mẹ không nói với con?”
“Nói với con?” Diêu Thanh hơi nhếch mép, cười nhạt, “Hồi đó mẹ nói con có t in không? Con có cho mẹ cơ hội nói ra không? Hồi đó, con thay đổi rất nhiều, giống như một người xa lạ mà mẹ không quen biết.”
Mình hồi đó chỉ là người xa lạ trong mắt mẹ ư? Lòng Thẩm Hy Mạt thắt lại. Thì ra, chỉ là người xa lạ.
Mẹ hồi đó, sao không là người lạ trong mắt Thẩm Hy Mạt? Lặng lẽ ra đi, một câu tạm biệt cũng không có. Mẹ đi vội vàng, vẫn còn để lại một số đồ đạc trong nhà. Mẹ đi dứt khoát kiên quyết thế, không hề ngoái lại…còn Thẩm Hy Mạt vẫn đang chờ đợi, chờ ngày mẹ trở về. Nhưng, chờ mãi cũng vô ích, người đi rồi, trà nguội rồi có ai hay biết.
Vết thương giấu kín, giống như lá rụng không ai quét, chồng chất càng dày, cho đến khi phủ kín mặt đất. Nhưng, một khi có người quét đi, nó lập tức lộ nguyên hình, loang lổ vết đâm, thảm hại vô cùng.
Giống như vết thương trong lòng Thẩm Hy Mạt, khi có người nhắc đến là lập tức hiện ra, ào ạt như nước vỡ bờ, cuốn băng cô, dìm cô trong đau đớn.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu nhìn nước trà xanh nhạt sóng sánh trong cốc, dưới ánh mặt trời nói chuyển màu vàng óng long lanh, lát sau, ngẩng lên: “Chúng ta có thể thôi nói chuyện quá khứ được không?”
“Con có thể tha thứ cho mẹ không?” Diêu Thanh lại hỏi, ánh mắt hồi hộp, lo lắng.
Thẩm Hy Mạt thực sự không muốn nhớ lại quá khứ, cũng không muốn trả lời những vấn đề như thế, uống ngụm trà, nói: “Mẹ cố ý yêu cầu con thiết kế cho mẹ phải không?”
Diêu Thanh không trả lời, chỉ nói: “Điều đó có quan trọng không?”
“Không quan trọng. Quan trọng là, con phải tiếp nhận một khách hàng lớn như mẹ. Cho nên, con muốn biết mẹ có ý tưởng hoặc yêu cầu gì về phong cách thiết kế không?” Thẩm Hy Mạt nặn ra nụ cười, khách khí nói.
“Đông Tây kết hợp.” Diêu Thanh thản nhiên đáp, “Có cần xem qua bố cục căn nhà không?”
Công tư phân minh, Thẩm Hy Mạt mỉm cười: “Cũng được.”
Lúc đó, điện thoại của Diêu Thanh đổ chuông, bà liếc Thẩm Hy Mạt nói: “Xin lỗi, mẹ nghe điện thoại.”
Thẩm Hy Mạt phác một cử chỉ ý bảo “cứ tự nhiên”.
“Ờ, được. Tôi đang ở Nhất Phẩm trà quán.” Diêu Thanh nghe điện thoại ngay trước mặt cô.
“Lát nữa cậu ấy sẽ đến.”
Câu nói của Diêu Thanh như hòn đá ném xuống mặt hồ trong lòng Thẩm Hy Mạt, làm dấy từng gợn sóng.
Bàn tay đang cầm cốc trà khựng lại, Thẩm Hy Mạt kinh ngạc nhìn mẹ.
Ra khỏi quán trà, không biết do nắng quá gắt hay chiếc sơ mi của anh quá trắng, quả thực khiến mắt Thẩm Hy Mạt hơi lóa.
Dáng anh rất thẳng, những đốm nắng nhảy nhót trên người như khoác tấm sa mỏng vàng tươi, trên mặt đất là cái bóng dài đổ nghiêng.
Lúc Thẩm Hy mạt ngước mắt, anh đang bước về phía cô, dáng lạnh lùng, dù dưới ánh nắng vẫn lạnh như băng.
Người cô không muốn gặp nhất, cuối cùng vẫn gặp.
Cái gọi là ngõ hẹp tương phùng là thế đấy. Người không muốn gặp càng dễ gặp, còn người muốn gặp càng không bao giờ gặp được.
Thẩm Hy Mạt ngoái lại nhìn Diêu Thanh, ánh mắt nghi ngờ: “Mẹ sắp đặt chuyện này phải không?”
“Con thấy có thể không?” Diêu Thanh nói xong đi về phía Diệp Như Thìn, đưa chìa khóa cho anh, hỏi, “Sao lại quên chìa khóa?”
“Đi vội quá.” Diệp Như Thìn đáp gọn lỏn.
Thẩm Hy Mạt nhìn hai người đó, lòng vô cớ âm ỉ đau.
Nếu ba nhìn thấy cảnh này, liệu có đau lòng như cô không? Mẹ không còn là người mẹ yêu cô như trước, còn ba cũng không còn là duy nhất trong lòng cô.
Thời gian không chỉ lấy đi nhan sắc, còn lấy đi những năm tháng dài lâu họ cùng đi qua.
“Hai người nói chuyện, tôi đi trước.” Diệp Như Thìn nói xong, ánh mắt chuyển sang Thẩm Hy Mạt, sắc mặt vẫn nghiêm lạnh.
Ngăn cách bởi bầu không khí hư vô, ánh mắt họ gặp nhau. Một giây, hai giây, ba giây… thời gian tích tắc trôi, không ai bỏ cuộc trước.
Sự kiên trì kéo dài bao lâu, cũng sẽ có lúc ngừng nghỉ, thậm chí dừng lại giữa đường vì biết không thể đến đích…giống như lúc này, ánh mắt họ còn chưa chạm đến lòng nhau, anh đã quay đi, để lại cho cô bóng lưng lạnh lùng, dưới cái nắng trưa hè buồn tẻ trông càng lạnh nhạt, vô hồn.
Thẩm Hy Mạt vô thức giơ tay lên sờ tai mình, đầu ngón tay chạm vào viên kim cương lóng lánh.
Tình yêu liệu có như kim cương, ngoài lớp vỏ lung linh, lâu dẫn sẽ trở nên nhạt nhẽo, không có hào quang?
Người đã ân cần lau vết thương cho cô, âu yếm đeo hoa tai cho cô, háo hức đưa cô đi xem sao băng…quả thật đã quá xa lạ với người đàn ông trước mắt, cứ như đó là hai người khác hẳn.
“Nếu có thể, anh đừng bao giờ xuất hiện trong thế giới của em.” Thẩm Hy Mạt nhớ câu cô đã nói với anh, lẽ nào câu đó cuối cùng đã đánh trúng tử huyệt của anh, khiến anh bừng tỉnh? Khiến anh lấy lại sự ngạo mạn và lạnh lùng vốn có, từ bỏ cuộc tìm kiếm vô vọng?
Thẩm Hy Mạt cười chua chát, tự hỏi mình: Đó chẳng phải là điều mi muốn hay sao?
Như thế cũng tốt, một thế giới không còn bị anh quấy rầy, mặc dù yên lặng như tờ, nhưng sẽ không còn những tình tiết bất ngờ, trập trùng như thủy triều lên xuống.
Những ngày không có điện thoại thật bất tiện, Thẩm Hy Mạt quyết định mua một cái máy rẻ dùng tạm.
Đi mấy vòng trong trung tâm thương mại, xem ba chiếc điện thoại của ba hãng khác nhau, chọn hai chiếc tương đối ưng. Nhưng lưỡng lự không biết nên lấy cái nào.
Mới giật mình, tim nảy lên.
Ngoảnh sang, thấy một khuôn mặt quen thuộc, liền mỉm cười: “Anh không lên tiếng làm em đứng tim, suýt chết.”
Trình Mộ cười, “Như thế chẳng phải anh sẽ càng hạnh phúc?”
“Hạnh phúc gì cơ?”
“Vì được em chết ngay bên cạnh.” Trình Mộ thôi cười, nghiêm túc nói.
“Ôi, sao lại có người rủa bạn bè thế?” Thẩm Hy Mạt giả vờ sẵng giọng.
“Đùa thôi.” Trình Mộ nhún vai.
“Theo anh, hai cái này nên mua cái nào?” Thẩm Hy Mạt chìa hai chiếc di động trước mặt Trình Mộ.
“Đều không hợp với em.” Trình Mộ nói ngay.
“Vì sao?”
“Kiểu máy cũ kỹ đó không hợp với con người em.” Quả thật trước mặt Trình Mộ là hai chiếc điện thoại kiểu cũ.
“Vậy anh thấy loại nào hợp với em?”
Trình Mộ nói ra hai loại điện thoại đang thịnh hành nhất hiện nay, Thẩm Hy Mạt nghe xong xua tay: “Quá đắt, em đang gánh một đống nợ, làm sao mua nổi.”
“Em có cần gấp không?”
“Một ngày không có di động là một ngày thiếu an toàn.”
“Thế này đi, em gái anh có hai chiếc điện thoại, ngày mai sau giờ làm việc, anh sẽ đưa cho em cái nó không dùng đến.”
Thẩm Hy Mạt đã nợ Trình Mộ mấy lần, không muốn nợ tiếp: “Em chỉ cần một cái có thể nghe, gọi, nhắn tin là được mà.”
“Nhưng em anh không dùng đến, bỏ không cũng phí, hơn nữa có đắt đỏ gì đâu.”
“Thôi, không phiền hà thế, cảm ơn anh.” Thẩm Hy Mạt dứt khoát từ chối.
“Hay là thế này.” Trình Mộ ngập ngừng, “Mua cho em một chiếc, được không?”
“A…” Thẩm Hy Mạt ngây ra một lát, ngước mắt cười, vui vẻ nói, “Được.”
Đưa tiền vào ví người khác, chi bằng tặng cô ấy, không phải sao?
Trước lời mời nhiệt tình của Trình Mộ, Thẩm Hy Mạt theo anh đến nhà hàng “Hẹn gặp lại.”
“Anh cũng thích chỗ này ư?” Sau khi ngồi yên vị, Thẩm Hy Mạt hỏi.
“Em đã đến đây rồi à?” Trình Mộ vừa cởi áo khoác, vừa hỏi.
“Vâng!” Thẩm Hy Mạt khẽ nói, ánh mắt liếc về chiếc bàn bên cạnh cửa sổ phía xa, một loạt hình ảnh liên tiếp hiện trong đầu: Con người Trịnh Gia Vũ, bữa ăn với anh hôm đó, anh ôm cô từ phía sau lúc cô nấu ăn trong bếp.
Vì sao lại nhớ tới anh ấy? Thẩm Hy Mạt lắc đầu, xua đi những hình ảnh liên tiếp lướt trong đầu.
“Trán em sao thế?” Lúc này Trình Mộ mới phát hiện vết sẹo trên trán cô, quan tâm hỏi.
“Sơ ý va đập.” Thẩm Hy Mạt bịa ra lời nói dối khác, nếu nói mình bị xô ngã trên đường, nhất định anh sẽ cười.
“Nếu anh ta biết, nhất định sẽ xót xa lắm.” Trình Mộ chậm rãi nói.
“Anh nói Diệp Như Thìn?”
“Nếu không thì ai?”
“Em và anh ta có giống trẻ con và kẹo không?” Thẩm Hy Mạt một tay chống cằm, mặt tư lự.
“Hả?” Trình Mộ không hiểu, “Nói thế là sao?”
“Anh ta là đứa trẻ con, em là chiếc kẹp trong tay anh ta. Để được kẹo, anh ta bỏ ra rất nhiều công sức, sau khi được rồi rất nâng niu, không muốn ăn. Nhưng một hôm, phát hiện kẹo bị mất, anh ta rất buồn, nhưng tìm không thấy nữa.”
“Là em buông tay trước, anh ấy không có ý bỏ em. Anh cảm thấy em mới là đứa trẻ đó, còn anh ta là kẹo, khi em mất anh ta cũng mất luôn tình chung thủy khi yêu anh ta.”
“Em đánh mất tình chung thủy khi yêu anh ta ư?”
Thẩm Hy Mạt cúi đầu, chăm chú nhìn mặt bàn sáng bóng, ngón tay lặng lẽ di trên cuốn thực đơn.
Rất lâu mới thong thả nói: “Bất kể ai bỏ ai, hai người muốn ở bên nhau, chỉ có tình yêu thì chưa đủ. Lòng khoan dung, nhường nhịn, tin tưởng mới là giá trị cơ bản của tình yêu, nhưng không phải giá trị tuyệt đối.”
“Vậy theo em giá trị tuyệt đối của tình yêu là gì?”
Thẩm Hy Mạt ngước lên, ánh mắt dõi ra xa, hơi nhíu mày suy nghĩ, lát sau mới nói: “Yêu không có giá trị tuyệt đối, dẫu có cũng chỉ là mỗi bên có một định nghĩa. Giá trị tuyệt đối như vậy, có ý nghĩa gì?”
“Được, đúng như mọi người công nhận, tình yêu không có định nghĩa tuyệt đối.” Trình Mộ nói xong gọi phục vụ, chọn món, ngạc nhiên hỏi Thẩm Hy Mạt, “Hai người đến với nhau, chẳng phải chính vì tình yêu sao? Nếu vì yêu, thì có gì không thể khắc phục? Em có biết, hai người nếu thực sự rất yêu nhau, toàn thế giới sẽ giúp họ.’
“Ờ.” Thẩm Hy Mạt liếc Trình Mộ một cái, sau đó ngoảnh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt phiêu du, mặt tư lự, “Có thể…có lẽ…em không yêu anh ấy nhiều lắm.”
“Nhưng, em có biết, anh ấy trân trọng em thế nào không?” Trình Mộ ngẩng nhìn cô, thái độ hoàn toàn nghiêm túc.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu, cặp mi dài như cánh bướm, khẽ rung. Lát sau, ngẩng lên: “Anh không biết sao, anh ấy đã có người đẹp khác rồi.”
Trình Mộ đầu tiên hơi ngớ ra, sau đó bật cười, nhìn Thẩm Hy Mạt như một người lạ: “Không phải em mới quen Diệp Như Thìn một ngày, anh ấy có phải là người đứng núi này trông núi kia không?”
Thẩm Hy Mạt im lặng, mấy giây sau, nói một câu đầy triết lý: “Con người ta sẽ thay đổi.”
“Đúng!” Trình Mộ đàn hai tay vào nhau, ánh mắt thành thật: “Nhưng, em nên biết, đối với em, anh ấy chưa bao giờ thay lòng.”
Thẩm Hy Mạt luôn cho rằng, tình yêu có thời gian bảo hành, giống như đồ ăn để trong tủ lạnh, khí quá thời hạn, sẽ hỏng. Lẽ nào tình yêu của anh đối với cô, bất kể hai người ở đâu, bất kể xa nhau bao lâu, bất kể mỗi người trải qua những thăng trầm tan hợp thế nào, đều sẽ không thay đổi?
Nếu đúng như vậy, có lẽ mùa hè tuyết sẽ rơi ngập đất, mùa đông sẽ là màu xanh đầy sức sống.
Lúc Thẩm Hy Mạt ra về thì đã rất muộn, ánh nắng tàn lơ lửng ngoài cửa kính xe, rọi vào mặt âm ấm. Cô hơi khép mắt, cảm thụ cơn gió nhẹ lướt qua mặt. Não bộ vốn đã để trống, bất ngờ nảy ra một con người bé nhỏ.
Người bé nhỏ: “Thẩm Hy Mạt, nếu anh ấy không có người khác, muốn quay lại, cô có muốn tái hợp với anh ấy không?”
Thẩm Hy Mạt: “Anh ấy muốn sao là được vậy ư? Làm gì có chuyện.”
Người bé nhỏ: “Anh ấy tốt thế, tại sao cô từ chối?”
Thẩm Hy Mạt: “Trong thế giới tình cảm, không phải cần người tốt, mà người phù hợp.”
Người bé nhỏ: “Hai người từng chung sống rất hòa hợp, lẽ nào không phù hợp?”
Thẩm Hy Mạt: “Tôi từng yêu anh ấy, anh ấy từng yêu tôi. Tình yêu như vậy là phù hợp ư?”
Người bé nhỏ: “Trong cuộc đời buồn tẻ, hiếm tình người. Nếu để vuột mất anh ấy, cô không thấy tiếc ư?”
…
Thẩm Hy Mạt mở bừng mắt, lắc lắc đầu, xua đuổi người bé nhỏ. Cảm giác đầu nặng trịch, rối tung, như bên trong có một khu rừng um tùm cỏ dại, lan mãi không biết đến tận đâu.
/31
|