“Thì ra, em ở đây.” Diệp Như Thìn thủng thẳng nói.
“Sao, anh tìm tôi à?” Thẩm Hy Mạt nhớ ra lúc trước đi vào toilet, cô vô tình đi qua chỗ Diệp Như Thìn, chắc anh đã nhìn thấy.
“Tìm em?” Diệp Như Thìn buồn cười nhìn cô, “Tôi không có thời gian.”
“Cũng đúng, Diệp tiên sinh bận rộn như thế, làm sao có thể lãng phí thời gian với tôi.” Thẩm Hy Mạt nói xong bỏ đi.
“Đợi đã…” Bỗng nhiên, Diệp Như Thìn túm cổ tay cô.
Bàn tay đó rất nóng, áp vào da thịt cô, bỏng như bị đóng con dấu sắt nung.
“Có gì thì nói đi, đừng thế này!” Ánh mắt Thẩm Hy Mạt dừng lại trên bàn tay đang nắm cổ tay cô.
Hai ta đã không còn bất cứ quan hệ nào, việc gì phải thế này? Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra.
“Sau tôi chính là anh ta, phải không?” Diệp Như Thìn hỏi, mặt hoàn toàn vô cảm.
“Diệp tiên sinh, quấy rầy cuộc sống riêng tư của người khác không phải là tác phong của anh, phải không?”
“Phải hay không?” Diệp Như Thìn nghiêm mặt hỏi.
“Phải thì sao, không phải thì sao?” Thẩm Hy Mạt thoái thác
“Trước đây em không như vậy.”
“Trước đây anh cũng không như vậy.” Khi Thẩm Hy Mạt quay người định bỏ đi, ném lại một câu: “Anh không cần phải nhiều lời như thế, mỗi chúng ta nên có cuộc sống riêng.”
“Thời gian anh cho em còn chưa đủ ư? Bằng ấy năm rồi, em vẫn chưa quên chuyện đó? Vẫn chưa suy nghĩ xong chăng?” Diệp Như Thìn bỗng nắm tay cô, kéo về phía cuối hành lang.
“Diệp Như Thìn, anh muốn gì?” Thẩm Hy Mạt ra sức xoay cổ tay, cố vùng ra, nhưng không được.
Diệp Như Thìn thoáng sững sờ, ánh mắt khóa chặt lấy cô.
“Diệp Như Thìn, anh muốn gì?” Câu nói đó một dạo từng in sâu như đóng dấu trong lòng Diệp Như Thìn. Hồi đó, mỗi lần anh làm cô bực bội, Thẩm Hy Mạt hay nói câu đó nhất. Anh cũng không thích cô nói câu nói đó nhất, nhưng lúc này nghe lại thấy quen thuộc lạ lùng.
“Thẩm Hy Mạt, nếu em có lòng kiên nhẫn, thì cứ tiếp tục làm con đà điểu đi!” Diệp Như Thìn bất thần vung tay buông tay cô.
Bất ngồ mất đi hơi ấm quen thuộc, cảm giác hơi trống trải
Đà điểu ư? Thẩm Hy Mạt bất giác cười thầm, mình biến thành đà điểu từ lúc nào nhỉ? Thâm tâm cô biết rõ, tình cảm giữa họ đã bị cắt đứt từ ngày chia tay, không còn vấn vương gì nữa. Cô lẩn tránh không phải muốn làm con đà điểu, mà chỉ vì sợ, sợ mình bất cẩn rơi vào tầm mắt anh.
“Anh nghe đây, Diệp Như Thìn, từ nay tôi đi với ai đều không liên quan đến anh, phiền anh đừng lo cho tôi.” Thẩm Hy Mạt nói một cách tuyệt tình, không muốn để cho mình bất kỳ đường lui nào.
Nhưng phàm là khi để cho mình một đường lui về tình cảm, nếu kiểm soát tốt, có thể sẽ có kết cục tốt đẹp. Nếu sai lầm trong kiểm soát, sẽ không còn đường thoát, sẽ rơi vào kết cục bi thảm mình đầy thương tích.
Thẩm Hy Mạt không phải không có lòng tin vào tình cảm mà cô kiểm soát, chỉ có điều năm tháng đổi thay, thứ mà cô không kiểm soát được không phải là tình cảm đó, mà là trái tim đang thay đổi theo thời gian.
“Đúng, tôi đang lo cho em!” Diệp Như Thìn hùng hồn nói, mắt lóng lánh nhìn cô: “Những năm qua, em có biết, tôi luôn lo lắng điều gì cho em không?”
Trái tim cô chợt xốn xang, như được chùm ánh sáng nóng ấm chiếu vào Thì ra, xa cách bao lâu, cuối cùng anh vẫn luôn nhớ cô?
“Anh lo em trở thành gái già, không tìm được người chồng tử tế.” Diệp Như Thìn mặt điềm nhiên, trầm tĩnh như đang nói một chuyện hệ trọng, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn lên.
Sắc mặt Thẩm Hy Mạt bỗng chốc giống như một bảng màu bị đổ, đỏ cam vàng lục lam tím chàm, lần lượt hiện ra, thay đổi rất nhẹ, nhưng vẫn bị phát hiện. Cô mở to mắt nhìn anh, một thoáng bối rối từ chân tay lan ra, lan đến các đầu dây thần kinh, khiến cô xấu hổ không biết trốn vào đâu.
Diệp Như Thìn mặt tỉnh bơ, khóe miệng kiên nghị hơi nhếch, nhưng đôi mắt tinh quái lóe lên đầy tà ý.
“Cứ coi như cả thế giới này không có ai cần tôi, cứ coi như tôi sẽ trở thành gái già, anh cũng đừng tưởng tôi sẽ đi tìm anh.” Bộ dạng đó của Diệp Như Thìn làm cô tức lộn ruột.
“Ờ.” Diệp Như Thìn cười ranh mãnh, một tay chống tường, cúi nhìn Thẩm Hy Mạt, ánh mắt lạnh lùng và nghiệt ngã nói dằn từng chữ: “Có bản lĩnh, thì cả đời đừng đến tìm tôi!”
Anh nói cơ hồ như một sự hiển nhiên, cứ như Thẩm Hy Mạt sẽ không cưỡng lại được sức quyến rũ của anh, chịu khuất phục, ngoan ngoãn đi tìm anh. Cô không thích những lời như thế, nhưng không muốn phản bác.
Cả đời ư? Cả đời thật sự giống như một đại dương xa thẳm không thấy bến bờ!
“Em có chuyện gì phiền lòng hả?” Trịnh Gia Vũ hỏi khi đưa Thẩm Hy Mạt về đến khu chung cư của cô. Trong lúc ăn tối, anh không khó nhận ra tâm trạng bất an của cô.
“Chuyện phiền lòng ư?” Thẩm Hy Mạt hỏi lại.
“Lúc ăn tối, em…”
Ạnh vừa nói thế, cô lập tức hiểu ra, thầm nghĩ: Biểu hiện của mình trong buổi tối hôm nay thật sự bất thường. Cô cố gắng kiềm chế, mìm cười nói: “Không có gì đâu, em đang nghĩ đến một phương án thiết kế thôi.”
“Em thích ngôi nhà phong cách thế nào?” Trịnh Gia Vũ hỏi.
Thẩm Hy Mạt làm thiết kế nội thất đã được mấy năm, rất thông thạo thiết kế, trang trí, nhưng đến nay vẫn chưa tậu được ngôi nhà cho mình. Ngôi nhà lý tưởng của cô là bốn phía có cây xanh, nhiều dải cây xanh, mở cửa sổ là có thể nhìn biển xanh thẳm, những con sóng bạc đầu và bãi cát nắng chan hòa. Nhưng với điều kiện kinh tế hiện nay của cô, đó là điều không tưởng, chỉ có thể giấu giấc mơ thật sâu trong lòng, để nó dần lên men, đợi ngày trở thành hiện thực.
“Một ngôi nhà có biển bao quanh.” Thẩm Hy Mạt nói.
“Vậy thì anh nghĩ, em nên đi du lịch một hòn đảo nhỏ nào đó vài ngày, xem có thích hợp không.” Mưa vẫn nối nhau như những chuỗi ngọc từ không trung rơi xuống, Trịnh Gia Vũ nghiêng ô về phía Thẩm Hy Mạt.
“Anh cho là em đi du lịch mấy ngày sẽ chán, bỏ về giữa chừng sao?” Thẩm Hy Mạt cố ý lườm anh một cái, vừa bước xuống mái hiên vừa nói: “Ngôi nhà lý tưởng của em không như anh nghĩ đâu. Thôi muộn rồi, anh về nghỉ đi.”
“Đợi đã” Trịnh Gia Vũ gọi.
“Có chuyện gì không?” Thẩm Hy Mạt quay đầu nhìn anh.
“Chuyện đó…em suy nghĩ đến đâu rồi… chuyện đi gặp mẹ anh ấy.”
Thẩm Hy Mạt hơi nhếch mép, tế nhị đáp: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Lần trước, khi Trịnh Gia Vũ nói chuyện đó, Thẩm Hy Mạt không khỏi kinh ngạc. Ý tứ của anh với cô, tuy anh cưa nói thẳng ra nhưng thâm tâm cô đã hiểu. Còn chuyện đi gặp mẹ anh, sau khi suy nghĩ kỹ, cô cảm thấy không ổn. Cô đến gặp mẹ anh với thân phận gì, gặp rồi sẽ nói những gì? Với quan hệ hiện nay của hai người, cô cảm thấy vẫn quá sớm.
Trịnh Gia Vũ mím môi, trầm ngâm giây lát, nói: “Được. Anh nghe em.” Nói xong, đi vào màn mưa, cái bóng đó sao mà cô đơn.
“Bà, cháu đã về.” Sau khi vào nhà, Thẩm Hy Mạt thấy bà đang sắp bát đĩa ra bàn ăn, trên bàn rõ ràng thức ăn nhiều hơn thường ngày, cô ngạc nhiên hỏi: “Ai đến nhà mình hả bà?”
Bà nội để bát đũa xuống bàn, mắt cười cười nhìn cô hỏi: “Chàng trai ban nãy là ai thế?”
“Bà nói ai cơ?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên.
“Lẽ nào còn có những ai khác?” Bà cầm khăn lau bàn, nói đầy ẩn ý: “Người vừa che ô cho cháu đó.”
“Bà…” Thẩm Hy Mạt đi đến, cùng bà chuẩn bị bàn ăn, chuyển chủ đề khác: “Chú đến phải không bà?”
“Vẫn chuyện mua nhà cho con trai.” Bà thở dài.
“Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ nghĩ cách.”
Từ sau khi Thẩm Hy Mạt tốt nghiệp, chú cô rất chăm đến đây, thỉnh thoảng cũng đem ít đồ bổ dưỡng biếu bà, nhưng phần lớn là đến vay tiền.
“Phải nộp bao nhiêu?” Thẩm Hy Mạt lấy khăn lau từ trong tay bà, hỏi.
“26 vạn.” Nói xong, bà hơi sầm mặt, nhưng liền đó, lông mày lại giãn ra, “Cháu có thể giúp được bao nhiêu thì giúp, đừng cố quá, khổ thân!”
Thẩm Hy Mạt giật mình khi nghe con số đó, đấy là khoản tiền lớn đối với cô, làm sao có thể gom ngay được? Lòng bế tắc, ngao ngán.
“Bà…” Thẩm Hy Mạt tần ngần, muốn nói lại thôi. Tâm sự trong lòng cô vẫn chưa nói với bà. Lần trước, cô bị đánh không phải chuyện bất ngờ, cũng không phải lần đầu. Lúc còn sống, cha cô đã vay tiền của bang xã hội đen Tiền Trang, sau khi cha qua đời, bọn chúng thỉnh thoảng lại đến tìm cô đòi tiền, cả gốc lẫn lãi, đòi không được thì đấm đá không nương tay. Số tiền đó cô chưa trả hết, giờ lại thêm vấn đề nan giải này.
“Sao, anh tìm tôi à?” Thẩm Hy Mạt nhớ ra lúc trước đi vào toilet, cô vô tình đi qua chỗ Diệp Như Thìn, chắc anh đã nhìn thấy.
“Tìm em?” Diệp Như Thìn buồn cười nhìn cô, “Tôi không có thời gian.”
“Cũng đúng, Diệp tiên sinh bận rộn như thế, làm sao có thể lãng phí thời gian với tôi.” Thẩm Hy Mạt nói xong bỏ đi.
“Đợi đã…” Bỗng nhiên, Diệp Như Thìn túm cổ tay cô.
Bàn tay đó rất nóng, áp vào da thịt cô, bỏng như bị đóng con dấu sắt nung.
“Có gì thì nói đi, đừng thế này!” Ánh mắt Thẩm Hy Mạt dừng lại trên bàn tay đang nắm cổ tay cô.
Hai ta đã không còn bất cứ quan hệ nào, việc gì phải thế này? Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra.
“Sau tôi chính là anh ta, phải không?” Diệp Như Thìn hỏi, mặt hoàn toàn vô cảm.
“Diệp tiên sinh, quấy rầy cuộc sống riêng tư của người khác không phải là tác phong của anh, phải không?”
“Phải hay không?” Diệp Như Thìn nghiêm mặt hỏi.
“Phải thì sao, không phải thì sao?” Thẩm Hy Mạt thoái thác
“Trước đây em không như vậy.”
“Trước đây anh cũng không như vậy.” Khi Thẩm Hy Mạt quay người định bỏ đi, ném lại một câu: “Anh không cần phải nhiều lời như thế, mỗi chúng ta nên có cuộc sống riêng.”
“Thời gian anh cho em còn chưa đủ ư? Bằng ấy năm rồi, em vẫn chưa quên chuyện đó? Vẫn chưa suy nghĩ xong chăng?” Diệp Như Thìn bỗng nắm tay cô, kéo về phía cuối hành lang.
“Diệp Như Thìn, anh muốn gì?” Thẩm Hy Mạt ra sức xoay cổ tay, cố vùng ra, nhưng không được.
Diệp Như Thìn thoáng sững sờ, ánh mắt khóa chặt lấy cô.
“Diệp Như Thìn, anh muốn gì?” Câu nói đó một dạo từng in sâu như đóng dấu trong lòng Diệp Như Thìn. Hồi đó, mỗi lần anh làm cô bực bội, Thẩm Hy Mạt hay nói câu đó nhất. Anh cũng không thích cô nói câu nói đó nhất, nhưng lúc này nghe lại thấy quen thuộc lạ lùng.
“Thẩm Hy Mạt, nếu em có lòng kiên nhẫn, thì cứ tiếp tục làm con đà điểu đi!” Diệp Như Thìn bất thần vung tay buông tay cô.
Bất ngồ mất đi hơi ấm quen thuộc, cảm giác hơi trống trải
Đà điểu ư? Thẩm Hy Mạt bất giác cười thầm, mình biến thành đà điểu từ lúc nào nhỉ? Thâm tâm cô biết rõ, tình cảm giữa họ đã bị cắt đứt từ ngày chia tay, không còn vấn vương gì nữa. Cô lẩn tránh không phải muốn làm con đà điểu, mà chỉ vì sợ, sợ mình bất cẩn rơi vào tầm mắt anh.
“Anh nghe đây, Diệp Như Thìn, từ nay tôi đi với ai đều không liên quan đến anh, phiền anh đừng lo cho tôi.” Thẩm Hy Mạt nói một cách tuyệt tình, không muốn để cho mình bất kỳ đường lui nào.
Nhưng phàm là khi để cho mình một đường lui về tình cảm, nếu kiểm soát tốt, có thể sẽ có kết cục tốt đẹp. Nếu sai lầm trong kiểm soát, sẽ không còn đường thoát, sẽ rơi vào kết cục bi thảm mình đầy thương tích.
Thẩm Hy Mạt không phải không có lòng tin vào tình cảm mà cô kiểm soát, chỉ có điều năm tháng đổi thay, thứ mà cô không kiểm soát được không phải là tình cảm đó, mà là trái tim đang thay đổi theo thời gian.
“Đúng, tôi đang lo cho em!” Diệp Như Thìn hùng hồn nói, mắt lóng lánh nhìn cô: “Những năm qua, em có biết, tôi luôn lo lắng điều gì cho em không?”
Trái tim cô chợt xốn xang, như được chùm ánh sáng nóng ấm chiếu vào Thì ra, xa cách bao lâu, cuối cùng anh vẫn luôn nhớ cô?
“Anh lo em trở thành gái già, không tìm được người chồng tử tế.” Diệp Như Thìn mặt điềm nhiên, trầm tĩnh như đang nói một chuyện hệ trọng, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn lên.
Sắc mặt Thẩm Hy Mạt bỗng chốc giống như một bảng màu bị đổ, đỏ cam vàng lục lam tím chàm, lần lượt hiện ra, thay đổi rất nhẹ, nhưng vẫn bị phát hiện. Cô mở to mắt nhìn anh, một thoáng bối rối từ chân tay lan ra, lan đến các đầu dây thần kinh, khiến cô xấu hổ không biết trốn vào đâu.
Diệp Như Thìn mặt tỉnh bơ, khóe miệng kiên nghị hơi nhếch, nhưng đôi mắt tinh quái lóe lên đầy tà ý.
“Cứ coi như cả thế giới này không có ai cần tôi, cứ coi như tôi sẽ trở thành gái già, anh cũng đừng tưởng tôi sẽ đi tìm anh.” Bộ dạng đó của Diệp Như Thìn làm cô tức lộn ruột.
“Ờ.” Diệp Như Thìn cười ranh mãnh, một tay chống tường, cúi nhìn Thẩm Hy Mạt, ánh mắt lạnh lùng và nghiệt ngã nói dằn từng chữ: “Có bản lĩnh, thì cả đời đừng đến tìm tôi!”
Anh nói cơ hồ như một sự hiển nhiên, cứ như Thẩm Hy Mạt sẽ không cưỡng lại được sức quyến rũ của anh, chịu khuất phục, ngoan ngoãn đi tìm anh. Cô không thích những lời như thế, nhưng không muốn phản bác.
Cả đời ư? Cả đời thật sự giống như một đại dương xa thẳm không thấy bến bờ!
“Em có chuyện gì phiền lòng hả?” Trịnh Gia Vũ hỏi khi đưa Thẩm Hy Mạt về đến khu chung cư của cô. Trong lúc ăn tối, anh không khó nhận ra tâm trạng bất an của cô.
“Chuyện phiền lòng ư?” Thẩm Hy Mạt hỏi lại.
“Lúc ăn tối, em…”
Ạnh vừa nói thế, cô lập tức hiểu ra, thầm nghĩ: Biểu hiện của mình trong buổi tối hôm nay thật sự bất thường. Cô cố gắng kiềm chế, mìm cười nói: “Không có gì đâu, em đang nghĩ đến một phương án thiết kế thôi.”
“Em thích ngôi nhà phong cách thế nào?” Trịnh Gia Vũ hỏi.
Thẩm Hy Mạt làm thiết kế nội thất đã được mấy năm, rất thông thạo thiết kế, trang trí, nhưng đến nay vẫn chưa tậu được ngôi nhà cho mình. Ngôi nhà lý tưởng của cô là bốn phía có cây xanh, nhiều dải cây xanh, mở cửa sổ là có thể nhìn biển xanh thẳm, những con sóng bạc đầu và bãi cát nắng chan hòa. Nhưng với điều kiện kinh tế hiện nay của cô, đó là điều không tưởng, chỉ có thể giấu giấc mơ thật sâu trong lòng, để nó dần lên men, đợi ngày trở thành hiện thực.
“Một ngôi nhà có biển bao quanh.” Thẩm Hy Mạt nói.
“Vậy thì anh nghĩ, em nên đi du lịch một hòn đảo nhỏ nào đó vài ngày, xem có thích hợp không.” Mưa vẫn nối nhau như những chuỗi ngọc từ không trung rơi xuống, Trịnh Gia Vũ nghiêng ô về phía Thẩm Hy Mạt.
“Anh cho là em đi du lịch mấy ngày sẽ chán, bỏ về giữa chừng sao?” Thẩm Hy Mạt cố ý lườm anh một cái, vừa bước xuống mái hiên vừa nói: “Ngôi nhà lý tưởng của em không như anh nghĩ đâu. Thôi muộn rồi, anh về nghỉ đi.”
“Đợi đã” Trịnh Gia Vũ gọi.
“Có chuyện gì không?” Thẩm Hy Mạt quay đầu nhìn anh.
“Chuyện đó…em suy nghĩ đến đâu rồi… chuyện đi gặp mẹ anh ấy.”
Thẩm Hy Mạt hơi nhếch mép, tế nhị đáp: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Lần trước, khi Trịnh Gia Vũ nói chuyện đó, Thẩm Hy Mạt không khỏi kinh ngạc. Ý tứ của anh với cô, tuy anh cưa nói thẳng ra nhưng thâm tâm cô đã hiểu. Còn chuyện đi gặp mẹ anh, sau khi suy nghĩ kỹ, cô cảm thấy không ổn. Cô đến gặp mẹ anh với thân phận gì, gặp rồi sẽ nói những gì? Với quan hệ hiện nay của hai người, cô cảm thấy vẫn quá sớm.
Trịnh Gia Vũ mím môi, trầm ngâm giây lát, nói: “Được. Anh nghe em.” Nói xong, đi vào màn mưa, cái bóng đó sao mà cô đơn.
“Bà, cháu đã về.” Sau khi vào nhà, Thẩm Hy Mạt thấy bà đang sắp bát đĩa ra bàn ăn, trên bàn rõ ràng thức ăn nhiều hơn thường ngày, cô ngạc nhiên hỏi: “Ai đến nhà mình hả bà?”
Bà nội để bát đũa xuống bàn, mắt cười cười nhìn cô hỏi: “Chàng trai ban nãy là ai thế?”
“Bà nói ai cơ?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên.
“Lẽ nào còn có những ai khác?” Bà cầm khăn lau bàn, nói đầy ẩn ý: “Người vừa che ô cho cháu đó.”
“Bà…” Thẩm Hy Mạt đi đến, cùng bà chuẩn bị bàn ăn, chuyển chủ đề khác: “Chú đến phải không bà?”
“Vẫn chuyện mua nhà cho con trai.” Bà thở dài.
“Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ nghĩ cách.”
Từ sau khi Thẩm Hy Mạt tốt nghiệp, chú cô rất chăm đến đây, thỉnh thoảng cũng đem ít đồ bổ dưỡng biếu bà, nhưng phần lớn là đến vay tiền.
“Phải nộp bao nhiêu?” Thẩm Hy Mạt lấy khăn lau từ trong tay bà, hỏi.
“26 vạn.” Nói xong, bà hơi sầm mặt, nhưng liền đó, lông mày lại giãn ra, “Cháu có thể giúp được bao nhiêu thì giúp, đừng cố quá, khổ thân!”
Thẩm Hy Mạt giật mình khi nghe con số đó, đấy là khoản tiền lớn đối với cô, làm sao có thể gom ngay được? Lòng bế tắc, ngao ngán.
“Bà…” Thẩm Hy Mạt tần ngần, muốn nói lại thôi. Tâm sự trong lòng cô vẫn chưa nói với bà. Lần trước, cô bị đánh không phải chuyện bất ngờ, cũng không phải lần đầu. Lúc còn sống, cha cô đã vay tiền của bang xã hội đen Tiền Trang, sau khi cha qua đời, bọn chúng thỉnh thoảng lại đến tìm cô đòi tiền, cả gốc lẫn lãi, đòi không được thì đấm đá không nương tay. Số tiền đó cô chưa trả hết, giờ lại thêm vấn đề nan giải này.
/31
|