Có những cảm giác, những rung động, thậm chí những nỗi nhớ cũng chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc nhất thời, một khi qua đi, tất cả sẽ như gió thoảng mây trôi, biến thành chút trải nghiệm nhẹ nhàng, chút cảm giác nhàn nhạt trong lòng.
Nắng hắt qua kẽ tán lá ngô đồng sum sê, từng tia long lanh chiếu xuống người Thẩm Hy Mạt.
Mấy tiếng ve, tiếng chim thoảng qua tai, lúc này càng khiến cô phiền muộn.
Đang đi đến đầu đường, một con mèo đen bất ngờ nhảy ra, đôi mắt nó long lanh thoáng vẻ hốt hoảng. Cô đi thẳng, không dừng lại vuốt ve cái đầu bé nhỏ của nó như mọi lần.
Cô gặp một cô bé người quen, cô bé có hai bím tóc tết đuôi sam, tay cầm que kem, nhảy tung tăng đi đến bên, cười hớn hở nhìn cô, cất giọng lảnh lót gọi rõ ngọt “Chị Thẩm Mạt”. Thẩm Hy Mạt coi như không nghe thấy, mặt lạnh tanh liếc cô bé một cái, rồi đi thẳng.
Cô không biết mình đã đi đến căn phòng nhỏ đó như thế nào, chỉ biết con đường này dường như rất xa, cô đã đi đến mấy năm.
Phải, mỗi bước đi giống như nhát dao đâm vào tim, từng trận đau nhói.
Cứ đến căn phòng đó, là cô lại bắt đầu lục tung tủ sắp xếp lại quần áo.
Cô bực bội ném cái áo đang gấp xuống giường, người run run cảm giác toàn thân rã rời, không còn sức lực, nhưng cô không muốn ngồi, không muốn ngồi xuống chiếc giường đó chút nào, chiếc giường thuộc về anh ta.
Cô đứng tựa vào cửa sổ, nhắm mắt mặc cho ánh nắng bỏng rát chiếu thẳng vào mặt khiến làn da trắng muốt càng trong như bạch ngọc.
Ánh nắng dù ấm đến mấy, cũng không thể rọi đến nơi sâu nhất trái tim cô.
Cô đã gọi cho anh mất lần, nhưng anh không một lần nhấc máy.
Rõ ràng có bao nhiêu lời muốn nói với anh, rõ ràng lòng đau như cắt, rõ ràng biết, có những chuyện một khi đã làm là không thể còn cơ hội ngoái đầu… nhưng anh đã không còn ở bên cô nữa.
Không lâu sau, có tiếng mở khóa loáng thoáng vọng đến…
Là anh, nhất định là anh!
Cuối cùng, anh đã trở về.
Anh mặc chiếc áp sơ mi màu xanh thẫm, sạch sẽ và bảnh bao, cúc áo màu vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời… Khoảng lưng thon, rắn chắc chìm trong ánh nắng… Sau đó, anh quay người, chậm rãi đi về phía cô, ánh mắt dịu dàng.
Cô từng coi anh là người thân thiết nhất, giờ bỗng thấy sao mà xa lạ.
Anh bước đến gần, cái bóng lộn ngược của cô từ từ hiện trong đôi đồng tử trong veo của anh.
Cô từng nghĩ, khi gặp anh, nhất định sẽ quát hỏi tại sao anh không nghe điện thoại. Nhưng khi đứng trước mặt anh rồi cô lại không làm gì hết, chỉ nhìn anh với ánh mắt thản nhiên như nhìn một người xa lạ.
Hóa ra, cô có thể thản nhiên như vậy. Là cô đã trở nên cứng rắn, hay nỗi đau trong lòng đã tê dại?
“Hy Mạt.” Anh bước đến trước mặt, mỉm cười, trìu mến nhìn cô.
Gió nhẹ luồn qua cánh cửa sổ khép hờ, lay lay lọn tóc trước trán anh.
Mấy lọn tóc xõa xuống bờ vai yêu kiều của cô, vài sợi vương trên ngực.
Anh giơ bàn tay thon dài, định vuốt tóc cô, nhưng cái ngoảnh đầu né tránh quá nhanh của cô, làm anh sửng sốt.
Trước giờ anh vốn là người chỉn chu, khẽ nhíu mày nhìn đống quần áo bừa bãi trên giường, giọng hơi trầm thoảng qua tai cô: “Em định làm gì?”
“Anh từng nói, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không giấu em, đúng không?” Thẩm Hy Mạt lạnh lùng nói.
“Đúng!” Anh thừa nhận.
“Vậy anh…” Thẩm Hy Mạt hít một hơi thật sâu, khóe miệng lộ nụ cười đau khổ, “Anh có chuyện gì giấu em không?”
Anh im lặng mấy giây, mới nói bằng cái giọng chậm rãi rất hay của mình: “Theo em, anh có làm thế không?”
Thẩm Hy Mạt không đáp, trầm ngâm tự nói với mình: “Chúng ta xưa nay luôn thành thật với nhau, em cũng luôn tin anh. Nhưng, có những chuyện, hầu như mọi người đều biết, chỉ có em là không.”
“Em nghe được những gì từ ai?” Anh nhìn cô cúi đầu, giọng sôi nổi, “Lẽ nào em thà tin lời người khác chứ không tin anh?”
Đã nói rõ như vậy, mà vãn không chịu nói ra? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, cô hy vọng anh sẽ nói thật với mình, không ngờ vẫn kín như bưng.
“Anh đã nói vậy, thì em không còn gì để nói nữa.” Thẩm Hy Mạt nhìn đống quần áo trên giường. Lát sau đi đến, lại bắt đầu gấp quần áo.
Chiếc váy hoa lấm tấm trong tay – đây chính là chiếc váy đầu tiên anh mua cho cô. Thẩm Hy Mạt còn nhớ, khi đưa cho cô, anh còn ngượng ngịu, mặt đỏ bừng. Nhưng sau này khi anh dần trưởng thành, không nhìn thấy vẻ ngượng ngùng như thế nữa.
Có lẽ, chỉ có thủa ban đầu tình yêu, mới có thể nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của người ta! Vậy là, càng về sau những ký ức như thế càng trở nên quý giá.
Anh lặng lẽ đứng một bên, như một người ngoài, nhìn cô thu xếp quần áo gấp từng chiếc để vào tủ.
Họ im lặng rất lâu, thời gian như ngừng lại.
Rất lâu, rất lâu, cô liếc mắt nhìn anh sải bước đi lại phía mình, mùi thơm nhẹ từ cơ thể đó vấn vít quanh cô.
Anh bước đến bên, không nói không rằng, giật cái áo trên tay cô, vứt sang một bên, giọng trở nên lạnh lùng, khẽ hỏi: “Em muốn thế nào?”
Thẩm Hy Mạt nhìn chiếc áo bị quẳng ra xa, cười nhạt: “Không nhận ra sao? Tôi muốn đi khỏi đây.”
“Em đã nghĩ kỹ rồi?” Anh xoay vai cô lại, nhìn thẳng vào cô.
“Đúng, tôi đã nghĩ rất kỹ, rất rõ ràng.” Thẩm Hy Mạt hất tay anh, vẻ ghê tởm, sau đó đi nhặt chiếc áo bị quẳng xuống sàn.
Chưa kịp nhặt, đã bị anh tóm lấy cổ tay, cô bị bất ngờ, trượt chân ngã ngay vào tay anh.
Vòng tay này Thẩm Hy Mạt từng quen thuộc và lưu luyến bao nhiêu, bây giờ lại không mảy may muốn chạm vào. Cô sợ, sợ một khi rơi vào vòng tay ấm ấp, cô sẽ không còn can đảm ra đi.
Có những cuộc chia ly rất lưu luyến, có những cuộc chia ly rất vấn vương, còn cuộc chia ly của cô đau đớn đến độ suốt cuộc đời cô không muốn nhớ lại.
“Em định đi đâu?” Anh nghiêm giọng hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
“Anh nghe cho rõ đây.” Thẩm Hy Mạt nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng rành mạch: “Từ nay về sau, bất luận tôi đi đâu, làm gì, giao du với ai, đều không có bất kỳ liên quan nào đến anh.”
Anh chau cặp mày rậm, lòng chùng xuống.
Lát sau, anh nắm chặt tay cô, sắc mặt lạnh lùng: “Em là của anh, trước nay đều như thế.”
“Tôi không phải là con mèo, con chó, không phải anh muốn dẫn đi đâu là được.” Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra, nhưng bị nắm càng chặt, lòng bàn tay đau điếng.
“Đừng tự lừa dối mình!” Khóe miệng anh nhếch lên rất nhẹ, hơi nghiêng người, bất thần ôm choàng hai cánh tay cô, cúi xuống, hôn mạnh vào môi cô.
Dư hương thơm dịu và quen thuộc lan tỏa, cảm giác này quá tuyệt diệu. Anh bất giác chìm trong đó, tham lam hít.
Giờ này, khắc này, anh không muốn buông cô dù chỉ một giây.
Thẩm Hy Mạt ngây người nhìn anh, ngực phập phồng nhè nhẹ, tay nắm chặt, tiếp tục kháng cự, nhưng vô ích.
Anh càng ôm chặt, hôn sâu, môi ra sức tách miệng cô, mơn trớn lưỡi cô.
Cô chau mày, cố tránh.
Anh một tay giữ đầu cô, hôn càng sâu.
Không biết bao lâu, bỗng anh kêu “ối” một tiếng, lúc buông cô ra, đã thấy vị tanh lan trong miệng.
Thẩm Hy Mạt thở hổn hển, môi mím chặt, trợn mắt nhìn anh.
Anh tóm cằm cô, ánh mắt dồn ép: “Em tưởng làm thế, tôi sẽ để em đi sao?”
Thẩm Hy Mạt nghiến răng: “Đi hay không là quyền của tôi.”
“Được.” Anh bất thần đẩy cô xuống giường, đè lên người, nói dằn từng từ, “có bản lĩnh thì đi đi!” Nói xong giật tung áo cô.
Thẩm Hy Mạt bị đẩy ngã, đầu choáng váng, sau khi định thần mới túm lấy tay anh, định chống lại, nhưng vô ích.
Khi bàn tay ấy chạm vào làn da ấm nóng nhạy cảm của cô, người Thẩm Hy Mạt run lên.
Anh nhìn cô, vừa hoang mang vừa phẫn nộ. Hôm qua còn tốt thế, tại sao đột nhiên muốn rời bỏ anh? Tại sao ngay cả lý do bỏ đi cũng không chịu nói?
Anh cúi người, chưa kịp làm gì đã nhận được một cái tát. “Bốp” một tiếng, đanh gọn. Cảm giác mặt đau rát, anh lại tóm tay cô, khẽ hét: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Thẩm Hy Mạt cắn môi, dường như dùng hết sức lực để nói: “Tôi không muốn gì, chỉ muốn ra khỏi đây, ra khỏi cuộc đời của anh.”
Nếu thế giới của cô không còn anh nữa, có lẽ đau khổ sẽ vợi đi chăng?
Bàn tay nắm cô từ từ siết lại, Thẩm Hy Mạt cảm thấy đau không thể chịu nổi, nhưng cố chịu đựng không kêu, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Anh cúi nhìn cô, mãi không nói.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
Một lát sau, cuối cùng anh lên tiếng: “Trước khi đi, nhất thiết phải để lại đứa bé trong bụng.”
Vậy là, duyên phận của họ đột ngột kết thúc vào cái ngày hè đó.
Đã năm năm trôi qua, Thẩm Hy Mạt vẫn nhớ như in cái giọng thô bạo và lạnh băng của người đàn ông đó khi anh yêu cầu cô để lại đứa bé.
Lúc này, mình vận bộ đồng phục công sở trang nhã ngồi trong phòng làm việc của công ty, bất chợt nhớ đến buổi chiều hè tương tự, nghĩ đến những cảnh tượng mới gần mà đã rất xa xăm đó, đôi mắt thẫn thờ mà vẫn đẹp mê hồn của Thẩm Hy Mạt đã thấm buồn từ lúc nào mà chính cô cũng không biết.
Nếu não bộ có cài phím xóa, cô rất muốn có thể xóa đi những ký ức dường như đã hóa đá trong lòng mình.
Cái vĩnh hằng mà cô một mực đặt lòng tin sâu sắc như một tín đồ, phút chốc đổ vỡ tan tành như chiếc bình hoa rơi xuống đất. Cô bàng hoàng sực tỉnh, ngộ ra một điều, có những sự vĩnh hằng, chỉ như mây khói thoảng qua.
Cô biết tất cả những gì mình đã mất, sẽ không thể nào tìm lại được. Giống như một khách bộ hành đi mãi, đánh mất cuốn nhật ký yêu dấu, cứ men theo đường cũ mải miết tìm, nhưng không tài nào tìm thấy.
Thẩm Hy Mạt thẫn thờ nhìn dòng xe nối nhau lao vun vút ngoài cửa sổ, bỗng một giọng nói lanh lảnh vẳng lại: “Hy Mạt, hết giờ làm rồi, Kị sĩ bóng đêm của chị sao vẫn chưa đến?” Cô bừng tỉnh, ngoảnh đầu, nhìn thấy khuôn mặt đầy thắc mắc của Tiền Khê Khê.
“Nói vớ vẩn, Kị sĩ nào của chị?”
“Oa! Chị lừa được người khác nhưng đừng hòng lừa em nhé. Hai người…” Tiền Khê Khê giơ hai ngón tay: “… có phải đã gọi cho nhau không?”
“Phải.” Thẩm Hy Mạt gật đầu: “Bọn mình nhận điện thoại của nhau có thể coi là gọi cho nhau không?”
“Coi cái đầu chị!” Tiền Khê Khê dí ngón tay vào trán Thẩm Hy Mạt: “Nhưng mà, chị gọi cho anh ấy cũng tốt, hỏi anh ấy lúc nào đến đón.” Cô bạn vừa nói vừa giơ ngón cái và ngón út làm động tác gọi điện.
“Bớt quậy đi nhóc.” Thẩm Hy Mạt không nói thêm nữa.
Kị sĩ bóng đêm mà Tiền Khê Khê nhắc đến chính là Trịnh Gia Vũ, người đàn ông luôn đứng chờ Thẩm Hy Mạt dưới tòa nhà của công ty rất đúng giờ. Thẩm Hy Mạt đã bảo anh không cần làm thế, nhưng anh nhất quyết không nghe.
Buổi trưa, anh đã gọi điện thoại hẹn cô sau giờ làm việc sẽ cùng đi ăn tối, anh cũng thường xuyên đến đón cô như vậy, nhưng hôm nay đã quá giờ hẹ vẫn chưa thấy đâu.
Thẩm Hy Mạt đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là thành phố đang chìm trong hoàng hôn, dòng người tấp nập, dòng xe như mắc cửi nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Đợi thêm một lúc, không thể nhẫn nại hơn nữa, cô rút điện thoại rồi ấn số.
Tiếng “tút, tút” vang rất lâu, nhưng không ai nhấc máy.
“Có lẽ anh đang bận gì chăng? Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt không đợi nữa, đi thẳng đến nhà hàng “Hẹn gặp lại” nơi hai người đã hẹn. Sau đó, gửi tin nhắn bảo anh đến luôn đó không cần qua đón cô.
Nắng hắt qua kẽ tán lá ngô đồng sum sê, từng tia long lanh chiếu xuống người Thẩm Hy Mạt.
Mấy tiếng ve, tiếng chim thoảng qua tai, lúc này càng khiến cô phiền muộn.
Đang đi đến đầu đường, một con mèo đen bất ngờ nhảy ra, đôi mắt nó long lanh thoáng vẻ hốt hoảng. Cô đi thẳng, không dừng lại vuốt ve cái đầu bé nhỏ của nó như mọi lần.
Cô gặp một cô bé người quen, cô bé có hai bím tóc tết đuôi sam, tay cầm que kem, nhảy tung tăng đi đến bên, cười hớn hở nhìn cô, cất giọng lảnh lót gọi rõ ngọt “Chị Thẩm Mạt”. Thẩm Hy Mạt coi như không nghe thấy, mặt lạnh tanh liếc cô bé một cái, rồi đi thẳng.
Cô không biết mình đã đi đến căn phòng nhỏ đó như thế nào, chỉ biết con đường này dường như rất xa, cô đã đi đến mấy năm.
Phải, mỗi bước đi giống như nhát dao đâm vào tim, từng trận đau nhói.
Cứ đến căn phòng đó, là cô lại bắt đầu lục tung tủ sắp xếp lại quần áo.
Cô bực bội ném cái áo đang gấp xuống giường, người run run cảm giác toàn thân rã rời, không còn sức lực, nhưng cô không muốn ngồi, không muốn ngồi xuống chiếc giường đó chút nào, chiếc giường thuộc về anh ta.
Cô đứng tựa vào cửa sổ, nhắm mắt mặc cho ánh nắng bỏng rát chiếu thẳng vào mặt khiến làn da trắng muốt càng trong như bạch ngọc.
Ánh nắng dù ấm đến mấy, cũng không thể rọi đến nơi sâu nhất trái tim cô.
Cô đã gọi cho anh mất lần, nhưng anh không một lần nhấc máy.
Rõ ràng có bao nhiêu lời muốn nói với anh, rõ ràng lòng đau như cắt, rõ ràng biết, có những chuyện một khi đã làm là không thể còn cơ hội ngoái đầu… nhưng anh đã không còn ở bên cô nữa.
Không lâu sau, có tiếng mở khóa loáng thoáng vọng đến…
Là anh, nhất định là anh!
Cuối cùng, anh đã trở về.
Anh mặc chiếc áp sơ mi màu xanh thẫm, sạch sẽ và bảnh bao, cúc áo màu vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời… Khoảng lưng thon, rắn chắc chìm trong ánh nắng… Sau đó, anh quay người, chậm rãi đi về phía cô, ánh mắt dịu dàng.
Cô từng coi anh là người thân thiết nhất, giờ bỗng thấy sao mà xa lạ.
Anh bước đến gần, cái bóng lộn ngược của cô từ từ hiện trong đôi đồng tử trong veo của anh.
Cô từng nghĩ, khi gặp anh, nhất định sẽ quát hỏi tại sao anh không nghe điện thoại. Nhưng khi đứng trước mặt anh rồi cô lại không làm gì hết, chỉ nhìn anh với ánh mắt thản nhiên như nhìn một người xa lạ.
Hóa ra, cô có thể thản nhiên như vậy. Là cô đã trở nên cứng rắn, hay nỗi đau trong lòng đã tê dại?
“Hy Mạt.” Anh bước đến trước mặt, mỉm cười, trìu mến nhìn cô.
Gió nhẹ luồn qua cánh cửa sổ khép hờ, lay lay lọn tóc trước trán anh.
Mấy lọn tóc xõa xuống bờ vai yêu kiều của cô, vài sợi vương trên ngực.
Anh giơ bàn tay thon dài, định vuốt tóc cô, nhưng cái ngoảnh đầu né tránh quá nhanh của cô, làm anh sửng sốt.
Trước giờ anh vốn là người chỉn chu, khẽ nhíu mày nhìn đống quần áo bừa bãi trên giường, giọng hơi trầm thoảng qua tai cô: “Em định làm gì?”
“Anh từng nói, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không giấu em, đúng không?” Thẩm Hy Mạt lạnh lùng nói.
“Đúng!” Anh thừa nhận.
“Vậy anh…” Thẩm Hy Mạt hít một hơi thật sâu, khóe miệng lộ nụ cười đau khổ, “Anh có chuyện gì giấu em không?”
Anh im lặng mấy giây, mới nói bằng cái giọng chậm rãi rất hay của mình: “Theo em, anh có làm thế không?”
Thẩm Hy Mạt không đáp, trầm ngâm tự nói với mình: “Chúng ta xưa nay luôn thành thật với nhau, em cũng luôn tin anh. Nhưng, có những chuyện, hầu như mọi người đều biết, chỉ có em là không.”
“Em nghe được những gì từ ai?” Anh nhìn cô cúi đầu, giọng sôi nổi, “Lẽ nào em thà tin lời người khác chứ không tin anh?”
Đã nói rõ như vậy, mà vãn không chịu nói ra? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, cô hy vọng anh sẽ nói thật với mình, không ngờ vẫn kín như bưng.
“Anh đã nói vậy, thì em không còn gì để nói nữa.” Thẩm Hy Mạt nhìn đống quần áo trên giường. Lát sau đi đến, lại bắt đầu gấp quần áo.
Chiếc váy hoa lấm tấm trong tay – đây chính là chiếc váy đầu tiên anh mua cho cô. Thẩm Hy Mạt còn nhớ, khi đưa cho cô, anh còn ngượng ngịu, mặt đỏ bừng. Nhưng sau này khi anh dần trưởng thành, không nhìn thấy vẻ ngượng ngùng như thế nữa.
Có lẽ, chỉ có thủa ban đầu tình yêu, mới có thể nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của người ta! Vậy là, càng về sau những ký ức như thế càng trở nên quý giá.
Anh lặng lẽ đứng một bên, như một người ngoài, nhìn cô thu xếp quần áo gấp từng chiếc để vào tủ.
Họ im lặng rất lâu, thời gian như ngừng lại.
Rất lâu, rất lâu, cô liếc mắt nhìn anh sải bước đi lại phía mình, mùi thơm nhẹ từ cơ thể đó vấn vít quanh cô.
Anh bước đến bên, không nói không rằng, giật cái áo trên tay cô, vứt sang một bên, giọng trở nên lạnh lùng, khẽ hỏi: “Em muốn thế nào?”
Thẩm Hy Mạt nhìn chiếc áo bị quẳng ra xa, cười nhạt: “Không nhận ra sao? Tôi muốn đi khỏi đây.”
“Em đã nghĩ kỹ rồi?” Anh xoay vai cô lại, nhìn thẳng vào cô.
“Đúng, tôi đã nghĩ rất kỹ, rất rõ ràng.” Thẩm Hy Mạt hất tay anh, vẻ ghê tởm, sau đó đi nhặt chiếc áo bị quẳng xuống sàn.
Chưa kịp nhặt, đã bị anh tóm lấy cổ tay, cô bị bất ngờ, trượt chân ngã ngay vào tay anh.
Vòng tay này Thẩm Hy Mạt từng quen thuộc và lưu luyến bao nhiêu, bây giờ lại không mảy may muốn chạm vào. Cô sợ, sợ một khi rơi vào vòng tay ấm ấp, cô sẽ không còn can đảm ra đi.
Có những cuộc chia ly rất lưu luyến, có những cuộc chia ly rất vấn vương, còn cuộc chia ly của cô đau đớn đến độ suốt cuộc đời cô không muốn nhớ lại.
“Em định đi đâu?” Anh nghiêm giọng hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
“Anh nghe cho rõ đây.” Thẩm Hy Mạt nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng rành mạch: “Từ nay về sau, bất luận tôi đi đâu, làm gì, giao du với ai, đều không có bất kỳ liên quan nào đến anh.”
Anh chau cặp mày rậm, lòng chùng xuống.
Lát sau, anh nắm chặt tay cô, sắc mặt lạnh lùng: “Em là của anh, trước nay đều như thế.”
“Tôi không phải là con mèo, con chó, không phải anh muốn dẫn đi đâu là được.” Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra, nhưng bị nắm càng chặt, lòng bàn tay đau điếng.
“Đừng tự lừa dối mình!” Khóe miệng anh nhếch lên rất nhẹ, hơi nghiêng người, bất thần ôm choàng hai cánh tay cô, cúi xuống, hôn mạnh vào môi cô.
Dư hương thơm dịu và quen thuộc lan tỏa, cảm giác này quá tuyệt diệu. Anh bất giác chìm trong đó, tham lam hít.
Giờ này, khắc này, anh không muốn buông cô dù chỉ một giây.
Thẩm Hy Mạt ngây người nhìn anh, ngực phập phồng nhè nhẹ, tay nắm chặt, tiếp tục kháng cự, nhưng vô ích.
Anh càng ôm chặt, hôn sâu, môi ra sức tách miệng cô, mơn trớn lưỡi cô.
Cô chau mày, cố tránh.
Anh một tay giữ đầu cô, hôn càng sâu.
Không biết bao lâu, bỗng anh kêu “ối” một tiếng, lúc buông cô ra, đã thấy vị tanh lan trong miệng.
Thẩm Hy Mạt thở hổn hển, môi mím chặt, trợn mắt nhìn anh.
Anh tóm cằm cô, ánh mắt dồn ép: “Em tưởng làm thế, tôi sẽ để em đi sao?”
Thẩm Hy Mạt nghiến răng: “Đi hay không là quyền của tôi.”
“Được.” Anh bất thần đẩy cô xuống giường, đè lên người, nói dằn từng từ, “có bản lĩnh thì đi đi!” Nói xong giật tung áo cô.
Thẩm Hy Mạt bị đẩy ngã, đầu choáng váng, sau khi định thần mới túm lấy tay anh, định chống lại, nhưng vô ích.
Khi bàn tay ấy chạm vào làn da ấm nóng nhạy cảm của cô, người Thẩm Hy Mạt run lên.
Anh nhìn cô, vừa hoang mang vừa phẫn nộ. Hôm qua còn tốt thế, tại sao đột nhiên muốn rời bỏ anh? Tại sao ngay cả lý do bỏ đi cũng không chịu nói?
Anh cúi người, chưa kịp làm gì đã nhận được một cái tát. “Bốp” một tiếng, đanh gọn. Cảm giác mặt đau rát, anh lại tóm tay cô, khẽ hét: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Thẩm Hy Mạt cắn môi, dường như dùng hết sức lực để nói: “Tôi không muốn gì, chỉ muốn ra khỏi đây, ra khỏi cuộc đời của anh.”
Nếu thế giới của cô không còn anh nữa, có lẽ đau khổ sẽ vợi đi chăng?
Bàn tay nắm cô từ từ siết lại, Thẩm Hy Mạt cảm thấy đau không thể chịu nổi, nhưng cố chịu đựng không kêu, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Anh cúi nhìn cô, mãi không nói.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
Một lát sau, cuối cùng anh lên tiếng: “Trước khi đi, nhất thiết phải để lại đứa bé trong bụng.”
Vậy là, duyên phận của họ đột ngột kết thúc vào cái ngày hè đó.
Đã năm năm trôi qua, Thẩm Hy Mạt vẫn nhớ như in cái giọng thô bạo và lạnh băng của người đàn ông đó khi anh yêu cầu cô để lại đứa bé.
Lúc này, mình vận bộ đồng phục công sở trang nhã ngồi trong phòng làm việc của công ty, bất chợt nhớ đến buổi chiều hè tương tự, nghĩ đến những cảnh tượng mới gần mà đã rất xa xăm đó, đôi mắt thẫn thờ mà vẫn đẹp mê hồn của Thẩm Hy Mạt đã thấm buồn từ lúc nào mà chính cô cũng không biết.
Nếu não bộ có cài phím xóa, cô rất muốn có thể xóa đi những ký ức dường như đã hóa đá trong lòng mình.
Cái vĩnh hằng mà cô một mực đặt lòng tin sâu sắc như một tín đồ, phút chốc đổ vỡ tan tành như chiếc bình hoa rơi xuống đất. Cô bàng hoàng sực tỉnh, ngộ ra một điều, có những sự vĩnh hằng, chỉ như mây khói thoảng qua.
Cô biết tất cả những gì mình đã mất, sẽ không thể nào tìm lại được. Giống như một khách bộ hành đi mãi, đánh mất cuốn nhật ký yêu dấu, cứ men theo đường cũ mải miết tìm, nhưng không tài nào tìm thấy.
Thẩm Hy Mạt thẫn thờ nhìn dòng xe nối nhau lao vun vút ngoài cửa sổ, bỗng một giọng nói lanh lảnh vẳng lại: “Hy Mạt, hết giờ làm rồi, Kị sĩ bóng đêm của chị sao vẫn chưa đến?” Cô bừng tỉnh, ngoảnh đầu, nhìn thấy khuôn mặt đầy thắc mắc của Tiền Khê Khê.
“Nói vớ vẩn, Kị sĩ nào của chị?”
“Oa! Chị lừa được người khác nhưng đừng hòng lừa em nhé. Hai người…” Tiền Khê Khê giơ hai ngón tay: “… có phải đã gọi cho nhau không?”
“Phải.” Thẩm Hy Mạt gật đầu: “Bọn mình nhận điện thoại của nhau có thể coi là gọi cho nhau không?”
“Coi cái đầu chị!” Tiền Khê Khê dí ngón tay vào trán Thẩm Hy Mạt: “Nhưng mà, chị gọi cho anh ấy cũng tốt, hỏi anh ấy lúc nào đến đón.” Cô bạn vừa nói vừa giơ ngón cái và ngón út làm động tác gọi điện.
“Bớt quậy đi nhóc.” Thẩm Hy Mạt không nói thêm nữa.
Kị sĩ bóng đêm mà Tiền Khê Khê nhắc đến chính là Trịnh Gia Vũ, người đàn ông luôn đứng chờ Thẩm Hy Mạt dưới tòa nhà của công ty rất đúng giờ. Thẩm Hy Mạt đã bảo anh không cần làm thế, nhưng anh nhất quyết không nghe.
Buổi trưa, anh đã gọi điện thoại hẹn cô sau giờ làm việc sẽ cùng đi ăn tối, anh cũng thường xuyên đến đón cô như vậy, nhưng hôm nay đã quá giờ hẹ vẫn chưa thấy đâu.
Thẩm Hy Mạt đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là thành phố đang chìm trong hoàng hôn, dòng người tấp nập, dòng xe như mắc cửi nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Đợi thêm một lúc, không thể nhẫn nại hơn nữa, cô rút điện thoại rồi ấn số.
Tiếng “tút, tút” vang rất lâu, nhưng không ai nhấc máy.
“Có lẽ anh đang bận gì chăng? Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt không đợi nữa, đi thẳng đến nhà hàng “Hẹn gặp lại” nơi hai người đã hẹn. Sau đó, gửi tin nhắn bảo anh đến luôn đó không cần qua đón cô.
/31
|