Thị Y Thần có chút bối rối rời khỏi vòng tay của Lục Thần Hòa, không nhìn Thị Y Vân, trực tiếp lướt qua người cô ta bước vào phòng.
Thị Y Vân không hề để tâm, chuyển ánh nhìn về phía Lục Thần Hòa, phô bày ra nụ cười mà cô cho là xinh đẹp nhất, "Anh đẹp trai, không biết anh còn nhớ em không?"
Lục Thần Hòa nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh khi gặp Thị Y Thần lần thứ hai, lúc đó người ngồi chung với Cao Minh Dương chính là cô gái này. Vậy nên, anh gật đầu.
Thị Y Vân hài lòng cười nói: "Xin chào, em là em họ của Y Thần, Y Vân."
Lục Thần Hòa lịch sự trả lời: "Xin chào, Lục Thần Hòa, bạn trai của Y Thần."
Thị Y Vân mỉm cười, đôi mắt sáng lại dời ánh nhìn về phía gương mặt đang cứng đờ của Cao Minh Dương, "Em cho rằng sau chuyện xảy ra lần trước, anh sẽ không đến nhà em nữa. Nếu đã đến rồi, tại sao vẫn còn đứng ngoài cửa không chịu bước vào?"
Lục Thần Hòa nhìn ra được thái độ của Cao Minh Dương đối với Thị Y Vân không được tốt cho lắm. Tuy đối với anh mà nói chuyện của Thị Y Thần và Cao Minh Dương phát sinh trong lúc đó bản thân anh không hiểu rõ lắm, nhưng chuyện lần trước ở quán ăn, người mù cũng có thể nhận ra "Chị em bất hòa".
Lục Thần Hòa cùng Cao Minh Dương lần lượt bước vào nhà họ Thị, người nhà họ Thị đều nhiệt tình như nhau.
Lục Thần Hòa rốt cục hiểu được lời kể của Thị Y Thần về cuộc sống sinh hoạt đặc biệt của người nhà Thị gia, quả thật là một đại gia đình. Một nhà ba người của Thị Y Thần, một nhà ba người Thị Y Vân, còn lại là nhà của dì lớn có sáu người. Một nhà hơn người người ngồi quanh một cái bàn, không thể kể hết sự náo nhiệt. Thị Y Thần giới thiệu một chút, anh chăm chú lắng nghe.
Về phần Cao Minh Dương, dễ nhận thấy anh ta đã quen rồi.
Có lẽ vì Thị gia đối với bạn trai của Thị Y Thần vẫn luôn rất mong đợi, cho nên đối với xử Lục Thần Hòa cũng giống như đã từng đối xử Cao Minh Dương trước kia, khi anh ta mới bước vào nhà, cực kỳ nhiệt tình. Trong suốt bữa cơm, mọi tiêu điểm tập tập trung hết lên người Lục Thần Hòa.
"Tiểu Lục, nào, uống hai ly." Dượng lớn cầm chai rượu ngon cùng với cái ly.
Lục Thần Hòa từ chối, "Thật ngại quá, cháu lái xe đến đây, vì nhà ở khá xa, đón xe quay về không tiện cho lắm, đêm nay không thể bồi các vị trưởng bối được."
Dượng nhỏ nói: "Tiểu Lục à, con không phải là bị đại gia đình nhà chúng ta dọa chết đó chứ? Làm quen dần là được rồi. Trước đây Tiểu Cao có lúc cũng không thích ứng được."
Lục Thần Hòa liền vội vàng nói: "Không có, không có, không đến mức bị dọa sợ, có chút bất ngờ. Nhưng mà cảm thấy rất tốt, rất hòa thuận, rất ấm áp."
"Tiểu Lục này, nhà cháu ở đâu thế?"
"Tiểu Lục này, nhà cháu có mấy người?"
"Tiểu Lục này, cháu làm công việc gì?"
"Tiểu Lục này..."
Vấn đề này trước đó cũng làm Thị Y Thần lo lắng, người lớn ở nhà nói rất nhiều. Chuyện gì cũng hỏi không chừa một đường lùi nào.
Thị Y Thần khẽ liếc mắt nhìn anh, mỉm cười thắng lợi, như muốn nói: Có bản lĩnh thì đừng nói.
Lục Thần Hòa mím môi liếc nhìn cô một cái, ánh mắt linh hoạt, sau đó từ từ trả lời từng câu một, "Cha vẫn rất khỏe mạnh, mẹ bệnh đã qua đời, trên vẫn còn một người chị, dưới vẫn còn một đứa em trai. Nhà ở ngoại ô thành phố, rất gần thành phố M, đi chừng hai mươi phút. Nghề nghiệp..." Lục Thần Hòa dừng một chút, "Nghề nông."
Ngụm nước trái cây trong miệng Thị Y Thần vừa uống vào suýt chút nữa thì phun ra ngoài. Cô ngất mất! Thị Y Thần bất ngờ khi lần đầu tiên nghe được anh nói bản thân làm công việc bán mặt cho đất, bán lưng cho trời – chiến sĩ cải tạo địa cầu.
"Nghề nông?" Toàn bộ Thị gia đều im lặng, liếc mắt nhìn về phía Thị Y Thần. Nam phượng hoàng* sao?
* Nam phượng hoàng: chỉ những người trông mặt mà bất hình dong, không thể nhìn vẻ bề ngoài. Những người xuất thân nghèo khó, nhờ cố gắng, nỗ lực hơn người có một ngày lột xác đổi đời.
Chẳng biết ai dè dặt hỏi một câu: "Nhà cậu... Ở nông thôn?"
Lục Thần Hòa cười nhẹ nói: "Cũng không thể cho là vậy, cháu là người bản xứ, chỉ là làm việc ở nông thôn, làm nghiên cứu nông nghiệp. Thật ra ngành nông nghiệp hiện tại đang phát triển, nhiều sản phẩm chất lượng cao, nghiên cứu tự nhiên, cây lương thực và rau quả hữu cơ. Hơn nữa trồng cây, sản xuất, chế biến, vận chuyển, tiêu thụ đã trở thành một thể thống nhất, đồng thời cũng là một mắc xích quan trọng trong việc phát triển ngành công nghiệp ở thời điểm hiện nay."
"Ồ..." Mọi người có chuyện hiểu có chuyện không, ánh mắt ngây ra.
Thị Y Vân không hề để tâm, chuyển ánh nhìn về phía Lục Thần Hòa, phô bày ra nụ cười mà cô cho là xinh đẹp nhất, "Anh đẹp trai, không biết anh còn nhớ em không?"
Lục Thần Hòa nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh khi gặp Thị Y Thần lần thứ hai, lúc đó người ngồi chung với Cao Minh Dương chính là cô gái này. Vậy nên, anh gật đầu.
Thị Y Vân hài lòng cười nói: "Xin chào, em là em họ của Y Thần, Y Vân."
Lục Thần Hòa lịch sự trả lời: "Xin chào, Lục Thần Hòa, bạn trai của Y Thần."
Thị Y Vân mỉm cười, đôi mắt sáng lại dời ánh nhìn về phía gương mặt đang cứng đờ của Cao Minh Dương, "Em cho rằng sau chuyện xảy ra lần trước, anh sẽ không đến nhà em nữa. Nếu đã đến rồi, tại sao vẫn còn đứng ngoài cửa không chịu bước vào?"
Lục Thần Hòa nhìn ra được thái độ của Cao Minh Dương đối với Thị Y Vân không được tốt cho lắm. Tuy đối với anh mà nói chuyện của Thị Y Thần và Cao Minh Dương phát sinh trong lúc đó bản thân anh không hiểu rõ lắm, nhưng chuyện lần trước ở quán ăn, người mù cũng có thể nhận ra "Chị em bất hòa".
Lục Thần Hòa cùng Cao Minh Dương lần lượt bước vào nhà họ Thị, người nhà họ Thị đều nhiệt tình như nhau.
Lục Thần Hòa rốt cục hiểu được lời kể của Thị Y Thần về cuộc sống sinh hoạt đặc biệt của người nhà Thị gia, quả thật là một đại gia đình. Một nhà ba người của Thị Y Thần, một nhà ba người Thị Y Vân, còn lại là nhà của dì lớn có sáu người. Một nhà hơn người người ngồi quanh một cái bàn, không thể kể hết sự náo nhiệt. Thị Y Thần giới thiệu một chút, anh chăm chú lắng nghe.
Về phần Cao Minh Dương, dễ nhận thấy anh ta đã quen rồi.
Có lẽ vì Thị gia đối với bạn trai của Thị Y Thần vẫn luôn rất mong đợi, cho nên đối với xử Lục Thần Hòa cũng giống như đã từng đối xử Cao Minh Dương trước kia, khi anh ta mới bước vào nhà, cực kỳ nhiệt tình. Trong suốt bữa cơm, mọi tiêu điểm tập tập trung hết lên người Lục Thần Hòa.
"Tiểu Lục, nào, uống hai ly." Dượng lớn cầm chai rượu ngon cùng với cái ly.
Lục Thần Hòa từ chối, "Thật ngại quá, cháu lái xe đến đây, vì nhà ở khá xa, đón xe quay về không tiện cho lắm, đêm nay không thể bồi các vị trưởng bối được."
Dượng nhỏ nói: "Tiểu Lục à, con không phải là bị đại gia đình nhà chúng ta dọa chết đó chứ? Làm quen dần là được rồi. Trước đây Tiểu Cao có lúc cũng không thích ứng được."
Lục Thần Hòa liền vội vàng nói: "Không có, không có, không đến mức bị dọa sợ, có chút bất ngờ. Nhưng mà cảm thấy rất tốt, rất hòa thuận, rất ấm áp."
"Tiểu Lục này, nhà cháu ở đâu thế?"
"Tiểu Lục này, nhà cháu có mấy người?"
"Tiểu Lục này, cháu làm công việc gì?"
"Tiểu Lục này..."
Vấn đề này trước đó cũng làm Thị Y Thần lo lắng, người lớn ở nhà nói rất nhiều. Chuyện gì cũng hỏi không chừa một đường lùi nào.
Thị Y Thần khẽ liếc mắt nhìn anh, mỉm cười thắng lợi, như muốn nói: Có bản lĩnh thì đừng nói.
Lục Thần Hòa mím môi liếc nhìn cô một cái, ánh mắt linh hoạt, sau đó từ từ trả lời từng câu một, "Cha vẫn rất khỏe mạnh, mẹ bệnh đã qua đời, trên vẫn còn một người chị, dưới vẫn còn một đứa em trai. Nhà ở ngoại ô thành phố, rất gần thành phố M, đi chừng hai mươi phút. Nghề nghiệp..." Lục Thần Hòa dừng một chút, "Nghề nông."
Ngụm nước trái cây trong miệng Thị Y Thần vừa uống vào suýt chút nữa thì phun ra ngoài. Cô ngất mất! Thị Y Thần bất ngờ khi lần đầu tiên nghe được anh nói bản thân làm công việc bán mặt cho đất, bán lưng cho trời – chiến sĩ cải tạo địa cầu.
"Nghề nông?" Toàn bộ Thị gia đều im lặng, liếc mắt nhìn về phía Thị Y Thần. Nam phượng hoàng* sao?
* Nam phượng hoàng: chỉ những người trông mặt mà bất hình dong, không thể nhìn vẻ bề ngoài. Những người xuất thân nghèo khó, nhờ cố gắng, nỗ lực hơn người có một ngày lột xác đổi đời.
Chẳng biết ai dè dặt hỏi một câu: "Nhà cậu... Ở nông thôn?"
Lục Thần Hòa cười nhẹ nói: "Cũng không thể cho là vậy, cháu là người bản xứ, chỉ là làm việc ở nông thôn, làm nghiên cứu nông nghiệp. Thật ra ngành nông nghiệp hiện tại đang phát triển, nhiều sản phẩm chất lượng cao, nghiên cứu tự nhiên, cây lương thực và rau quả hữu cơ. Hơn nữa trồng cây, sản xuất, chế biến, vận chuyển, tiêu thụ đã trở thành một thể thống nhất, đồng thời cũng là một mắc xích quan trọng trong việc phát triển ngành công nghiệp ở thời điểm hiện nay."
"Ồ..." Mọi người có chuyện hiểu có chuyện không, ánh mắt ngây ra.
/81
|