_ Mà nãy em làm gì vậy sao lại nói Uyên là người em để ý , nhỏ đó mà tưởng thiệt là vui luôn đó nha …-vừa mới bước vào quán kem hắn đã cằn nhằn tôi .
_ Trời anh đừng lo mà , Uyên hiểu chuyện của em và anh rồi hi hi . Em tính kể cho anh nghe chuyện này nè . Nhỏ Uyên đúng là hiểu chuyện thiệt , nói chuyện với nó thoải mái lắm . Em nghĩ chắc chuyện hồi nãy nhỏ Uyên cũng hiểu mà anh đừng lo , chỉ sợ bị tụi trong lớp chọc thôi ….-tôi cười
_ Trời anh ko ngờ con nhỏ Uyên như thế mà cũng hiểu chuyện và người lớn quá há ….uhm từ nay em có thêm một người bạn nữa rồi cũng tốt ….
-hắn vừa ăn kem vừa nói , mà hắn nói cũng đúng thêm một người bạn như nhỏ Uyên cũng tốt .
Trên đường về tôi cứ mãi suy nghĩ chuyện về ông thầy sao ông thầy có thể nhìn thấy và hiểu dc . Tôi che dấu tâm trạng của mình rất tốt nhưng sao lần này ông thầy đó có thể nhìn ra . Nghe thằng Sơn nói thì hình như ổng sẽ còn ở lại trường mấy năm nữa để dạy cho tụi tui về cái môn tâm lý gì đấy thay thế cho cô Tâm .
Chán thật đúng là thầy tâm lý có khác mới nhìn đã biết tôi nghĩ gì rồi . Hôm nay sao mà xui xẻo thế , né dc bà Loan ai ngờ cũng dính ông thầy này mới ghê . Nếu hôm nay hắn ko bận thì tôi rủ hắn đi chơi rồi , hôm nay tâm trạng thật ko tốt chút nào cứ thấy bất an hoài .
_ Em về nhà nhớ ngủ sớm nha , đừng có thức nữa có gì tối nay anh gọi điện thoại nha ….uhm thôi bây giờ anh về nha bb em ….
-hắn quay xe chạy mất chắc lại trễ giờ học thêm nên như thế. Hôm nay tôi cứ cảm thấy bất an , có cảm giác ko an toàn chút nào định nói cho hắn nghe nhưng mà sợ hắn lo nên ko dám
Yêu nhau cũng là cả một nghệ thuật và người yêu cũng là một nghệ sĩ , quan trọng là yêu nhau nhưng đừng để mẹ biết he he .Đang suy nghĩ lung tung thì tôi thấy nhà hàng xóm hình như có ai đó đang dọn nhà. Căn nhà đó bỏ trống hơn 1 năm rồi nhưng sao hôm nay lại có người dọn đến ở vậy ta . Thôi kệ dù sao có hàng xóm tôi cũng thấy vui vui , hình như gia đình này cũng khá giả tôi thấy đồ đạc dọn vào rất nhiều . Hi vọng hàng xóm sẽ là một người thật dễ thương và tốt bụng nữa ..
_ Ủa em đi đâu đây Kha em đến kiếm thầy hả , sao mà em biết nhà thầy ở đây mà đến thế . Hay là em muốn trả lời câu hỏi lúc nãy về người yêu của em ….
-công nhận ông thầy vừa vô duyên mà còn gian nữa .Ánh mắt ổng nhìn tôi có cái gì đó rất khác thường phải nói là đáng sợ . Ủa mà ổng vừa nói là đây là nhà ổng ko lẽ ổng chính là hàng xóm mới của tôi .
_ Trời thầy tự tin ghê , em kiếm thầy làm gì nhà em cũng ở trong khu này . Em về nhà thôi sao ko nói thầy theo em đi ….-tôi nhìn thầy ko thiện cảm .
_ Vậy em là hàng xóm của thầy rồi , ha ha vui nha . Thầy ko ngờ hàng xóm của thầy lại là em . Mà nè ở ngoài ko cần kếu anh là thầy cứ kêu là anh Thanh đi . Nãy anh giới thiệu tên anh trên lớp rồi mà em ko nhớ hả . Anh tên là Thanh , nhớ chưa nhóc thôi bây giờ anh phải dọn dẹp nhà cửa nữa bb em.
…..-trời thầy giáo gì mà kì vậy ta lại muốn học sinh kêu mình bằng anh mới ghê chứ . Sao lại có thầy giáo ở gần nhà tôi chứ mà lại là 1 ông thầy ko bình thường chán thật . Thôi đi vào nhà ăn cơm cái đã mặc kệ ông thầy đi , mệt quá rồi hôm nay toàn gặp chuyện gì đâu ko hà ..
Về nhà ăn cơm àh , sao hôm nay tôi lại có cái ý nghĩ như thế nhỉ ? Nhà tôi có bao giờ nấu cơm đâu toàn là tôi ăn cơm tiệm vậy mà hôm nay tôi lại có cái ý nghĩ là về nhà ăn cơm buồn cười thật . Có lẽ những lúc bên Tùng đã làm cho tôi quên hết mọi bất hạnh , quên đi cả cái cuộc sống thường ngày của tôi .
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy cô đơn bây giờ cũng ko muốn đi ăn nữa , muốn nằm một chổ thật yên tĩnh dù cái bụng tôi đang réo ầm ầm . Hay là gọi điện thoại rủ hắn đi ăn , mà thôi bây giờ chắc hắn đang học thêm rồi . Tôi ko nên có cái gì cũng kêu hắn ra làm như vậy thì tội nghiệp cho hắn lắm . Tôi càng ko muốn trở thành gánh nặng của hắn , thôi kệ đi ăn một mình thôi . Đang lay hoay kiếm chìa khóa thì tôi nghe tiếng chuông cửa ….trời ko lẽ là tâm linh tương thông hắn đến rủ tôi đi ăn sao .. hi hi sướng qúa .Ai ngờ …
_ Hì , nhóc Kha ăn cơm chưa thầy …ah ko anh mới tới nên ko biết gì khu này . Mà bây giờ đói bụng quá Kha dẫn anh đi ăn nha …-trời ơi , mở cửa ra tôi thoáng giật mình vì cách ăn mặc của ông thầy rất giống Giang đặc biệt là hôm nay ổng mặc cái áo màu trắng nhìn càng giống dáng học sinh của Giang . Sao người mà tôi mong gặp thì ko thấy còn người mà tôi ko ưa thì cứ đến vậy trời .
_ Thôi mệt we em ko biết đâu thầy cứ ra đầu đường đó , người ta bán thiếu gì đồ ăn . Đâu cần em dẫn thầy đi đâu , mà hôm nay em cũng ko muốn đi ăn, mệt quá đi nha ….-tôi nói .
_ Sao em lại ghét anh thế , anh có làm gì em đâu nè . Thật tình là anh chưa wen đường chỗ này nên mới nhờ em thôi . Nha em đi với anh nha nhóc, sao em mè hay cáu kỉnh thế lại còn nạt nộ thầy giáo em quá đáng ghê luôn đó …- sao ông thầy này cứ ca mãi cái điệp khúc anh em thế nhỉ rồi bây giờ còn hăm dọa tôi nữa chứ chán thật ….nhìn mặt ông thầy lúc này cũng tội tội . Mà tôi cũng vô duyên ghê tự nhiên la người ta, tại tôi đang bực bội mà .Thôi kệ dù gì tôi cũng chưa ăn gì , thôi thì dẫn ông thầy đi ăn vậy .
_ Uhm em xin lỗi thầy , nhưng mà cũng thầy nói là hãy xem thầy như anh mà nên em đâu có nạt nộ thầy giáo, thôi thầy về lấy xe đi mình đi ăn đi , thầy mà ko nhanh lên là em đổi ý đó nha …-tôi nhăn nhó .
_ Hì hì tại em có chịu kêu thầy bằng anh đâu , nên thầy vẫn là thầy giáo của em . Chừng nào em kêu thầy là anh đi thì tính , chờ chút anh về lấy xe ….- ông thầy của tôi vừa nói vừa nhảy chân sáo vào nhà , nhí nhảnh thấy ghê .
Ngồi sau lưng ông thầy tôi cảm thấy thật trống rỗng , tôi rất nhớ hắn , rất nhớ . Nhớ cả nụ cười và hơi hấm của hắn . Tôi rất muốn gặp hắn nhưng tôi ko thể làm phiền hắn mãi như thế . Tôi ko thích chờ đợi , ko thích phải hi vọng vào bất cứ cái gì nhưng hôm nay tôi rất mong hắn đến , mong chờ người đứng trước cửa là hắn .
Tôi cứ như trẻ con lúc nào cũng luôn miệng “ Anh về đi em ko sao đâu “ , nhưng thật sự rất muốn gặp hắn , muốn bên hắn mỗi ngày , muốn được hắn chăm sóc . Có lẽ tôi cần phải mạnh mẽ hơn và ít dựa vào hắn hơn nữa . Suốt buổi đi ăn tôi có nói gì đâu mà ông thầy cũng biết chỗ ăn đó thôi, vậy mà ổng nói là ko biết gì …
_ Trời anh đừng lo mà , Uyên hiểu chuyện của em và anh rồi hi hi . Em tính kể cho anh nghe chuyện này nè . Nhỏ Uyên đúng là hiểu chuyện thiệt , nói chuyện với nó thoải mái lắm . Em nghĩ chắc chuyện hồi nãy nhỏ Uyên cũng hiểu mà anh đừng lo , chỉ sợ bị tụi trong lớp chọc thôi ….-tôi cười
_ Trời anh ko ngờ con nhỏ Uyên như thế mà cũng hiểu chuyện và người lớn quá há ….uhm từ nay em có thêm một người bạn nữa rồi cũng tốt ….
-hắn vừa ăn kem vừa nói , mà hắn nói cũng đúng thêm một người bạn như nhỏ Uyên cũng tốt .
Trên đường về tôi cứ mãi suy nghĩ chuyện về ông thầy sao ông thầy có thể nhìn thấy và hiểu dc . Tôi che dấu tâm trạng của mình rất tốt nhưng sao lần này ông thầy đó có thể nhìn ra . Nghe thằng Sơn nói thì hình như ổng sẽ còn ở lại trường mấy năm nữa để dạy cho tụi tui về cái môn tâm lý gì đấy thay thế cho cô Tâm .
Chán thật đúng là thầy tâm lý có khác mới nhìn đã biết tôi nghĩ gì rồi . Hôm nay sao mà xui xẻo thế , né dc bà Loan ai ngờ cũng dính ông thầy này mới ghê . Nếu hôm nay hắn ko bận thì tôi rủ hắn đi chơi rồi , hôm nay tâm trạng thật ko tốt chút nào cứ thấy bất an hoài .
_ Em về nhà nhớ ngủ sớm nha , đừng có thức nữa có gì tối nay anh gọi điện thoại nha ….uhm thôi bây giờ anh về nha bb em ….
-hắn quay xe chạy mất chắc lại trễ giờ học thêm nên như thế. Hôm nay tôi cứ cảm thấy bất an , có cảm giác ko an toàn chút nào định nói cho hắn nghe nhưng mà sợ hắn lo nên ko dám
Yêu nhau cũng là cả một nghệ thuật và người yêu cũng là một nghệ sĩ , quan trọng là yêu nhau nhưng đừng để mẹ biết he he .Đang suy nghĩ lung tung thì tôi thấy nhà hàng xóm hình như có ai đó đang dọn nhà. Căn nhà đó bỏ trống hơn 1 năm rồi nhưng sao hôm nay lại có người dọn đến ở vậy ta . Thôi kệ dù sao có hàng xóm tôi cũng thấy vui vui , hình như gia đình này cũng khá giả tôi thấy đồ đạc dọn vào rất nhiều . Hi vọng hàng xóm sẽ là một người thật dễ thương và tốt bụng nữa ..
_ Ủa em đi đâu đây Kha em đến kiếm thầy hả , sao mà em biết nhà thầy ở đây mà đến thế . Hay là em muốn trả lời câu hỏi lúc nãy về người yêu của em ….
-công nhận ông thầy vừa vô duyên mà còn gian nữa .Ánh mắt ổng nhìn tôi có cái gì đó rất khác thường phải nói là đáng sợ . Ủa mà ổng vừa nói là đây là nhà ổng ko lẽ ổng chính là hàng xóm mới của tôi .
_ Trời thầy tự tin ghê , em kiếm thầy làm gì nhà em cũng ở trong khu này . Em về nhà thôi sao ko nói thầy theo em đi ….-tôi nhìn thầy ko thiện cảm .
_ Vậy em là hàng xóm của thầy rồi , ha ha vui nha . Thầy ko ngờ hàng xóm của thầy lại là em . Mà nè ở ngoài ko cần kếu anh là thầy cứ kêu là anh Thanh đi . Nãy anh giới thiệu tên anh trên lớp rồi mà em ko nhớ hả . Anh tên là Thanh , nhớ chưa nhóc thôi bây giờ anh phải dọn dẹp nhà cửa nữa bb em.
…..-trời thầy giáo gì mà kì vậy ta lại muốn học sinh kêu mình bằng anh mới ghê chứ . Sao lại có thầy giáo ở gần nhà tôi chứ mà lại là 1 ông thầy ko bình thường chán thật . Thôi đi vào nhà ăn cơm cái đã mặc kệ ông thầy đi , mệt quá rồi hôm nay toàn gặp chuyện gì đâu ko hà ..
Về nhà ăn cơm àh , sao hôm nay tôi lại có cái ý nghĩ như thế nhỉ ? Nhà tôi có bao giờ nấu cơm đâu toàn là tôi ăn cơm tiệm vậy mà hôm nay tôi lại có cái ý nghĩ là về nhà ăn cơm buồn cười thật . Có lẽ những lúc bên Tùng đã làm cho tôi quên hết mọi bất hạnh , quên đi cả cái cuộc sống thường ngày của tôi .
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy cô đơn bây giờ cũng ko muốn đi ăn nữa , muốn nằm một chổ thật yên tĩnh dù cái bụng tôi đang réo ầm ầm . Hay là gọi điện thoại rủ hắn đi ăn , mà thôi bây giờ chắc hắn đang học thêm rồi . Tôi ko nên có cái gì cũng kêu hắn ra làm như vậy thì tội nghiệp cho hắn lắm . Tôi càng ko muốn trở thành gánh nặng của hắn , thôi kệ đi ăn một mình thôi . Đang lay hoay kiếm chìa khóa thì tôi nghe tiếng chuông cửa ….trời ko lẽ là tâm linh tương thông hắn đến rủ tôi đi ăn sao .. hi hi sướng qúa .Ai ngờ …
_ Hì , nhóc Kha ăn cơm chưa thầy …ah ko anh mới tới nên ko biết gì khu này . Mà bây giờ đói bụng quá Kha dẫn anh đi ăn nha …-trời ơi , mở cửa ra tôi thoáng giật mình vì cách ăn mặc của ông thầy rất giống Giang đặc biệt là hôm nay ổng mặc cái áo màu trắng nhìn càng giống dáng học sinh của Giang . Sao người mà tôi mong gặp thì ko thấy còn người mà tôi ko ưa thì cứ đến vậy trời .
_ Thôi mệt we em ko biết đâu thầy cứ ra đầu đường đó , người ta bán thiếu gì đồ ăn . Đâu cần em dẫn thầy đi đâu , mà hôm nay em cũng ko muốn đi ăn, mệt quá đi nha ….-tôi nói .
_ Sao em lại ghét anh thế , anh có làm gì em đâu nè . Thật tình là anh chưa wen đường chỗ này nên mới nhờ em thôi . Nha em đi với anh nha nhóc, sao em mè hay cáu kỉnh thế lại còn nạt nộ thầy giáo em quá đáng ghê luôn đó …- sao ông thầy này cứ ca mãi cái điệp khúc anh em thế nhỉ rồi bây giờ còn hăm dọa tôi nữa chứ chán thật ….nhìn mặt ông thầy lúc này cũng tội tội . Mà tôi cũng vô duyên ghê tự nhiên la người ta, tại tôi đang bực bội mà .Thôi kệ dù gì tôi cũng chưa ăn gì , thôi thì dẫn ông thầy đi ăn vậy .
_ Uhm em xin lỗi thầy , nhưng mà cũng thầy nói là hãy xem thầy như anh mà nên em đâu có nạt nộ thầy giáo, thôi thầy về lấy xe đi mình đi ăn đi , thầy mà ko nhanh lên là em đổi ý đó nha …-tôi nhăn nhó .
_ Hì hì tại em có chịu kêu thầy bằng anh đâu , nên thầy vẫn là thầy giáo của em . Chừng nào em kêu thầy là anh đi thì tính , chờ chút anh về lấy xe ….- ông thầy của tôi vừa nói vừa nhảy chân sáo vào nhà , nhí nhảnh thấy ghê .
Ngồi sau lưng ông thầy tôi cảm thấy thật trống rỗng , tôi rất nhớ hắn , rất nhớ . Nhớ cả nụ cười và hơi hấm của hắn . Tôi rất muốn gặp hắn nhưng tôi ko thể làm phiền hắn mãi như thế . Tôi ko thích chờ đợi , ko thích phải hi vọng vào bất cứ cái gì nhưng hôm nay tôi rất mong hắn đến , mong chờ người đứng trước cửa là hắn .
Tôi cứ như trẻ con lúc nào cũng luôn miệng “ Anh về đi em ko sao đâu “ , nhưng thật sự rất muốn gặp hắn , muốn bên hắn mỗi ngày , muốn được hắn chăm sóc . Có lẽ tôi cần phải mạnh mẽ hơn và ít dựa vào hắn hơn nữa . Suốt buổi đi ăn tôi có nói gì đâu mà ông thầy cũng biết chỗ ăn đó thôi, vậy mà ổng nói là ko biết gì …
/149
|