Hình như lớp tôi có mặt đầy đủ hết chỉ có mấy đứa vì gia đình có việc nên ko thể đi được ( theo lời giải thích của nhỏ Uyên ) . Nhưng ko hiểu sao ngay từ đầu tôi cảm thấy như nhỏ Vân cứ cố tình bám theo Tùng , hễ Tùng đứng đâu là Vân sẽ ngay bên cạnh .
Bạn bè thì cũng là chuyện thường nhưng mà tôi cảm thấy thật khó chịu , cảm thấy thật bất an . Tôi rất muốn chạy lại bên hắn nhưng mà cứ bị nhỏ Uyên và nhỏ Linh đi chung nên ko thể có hành động nào với hắn . Không khí buổi tiệc thật là vui nhưng mà tôi cứ cảm thấy bực bội …biết vậy ko đi đâu hic .
Nhỏ Vân đang cắt bánh kem và nhận quà từ tay bạn bè với gương mặt thật hạnh phúc . Tùng cũng đang đưa quà cho Vân- món quà mà tôi và hắn đã mua bỗng ………chụt …trước mặt mọi người Vân vừa nhận quà vừa hôn vào má Tùng ….trời tôi như muốn nổi điên lên ….còn bọn trong lớp thì hét lên còn vỗ tay nữa chứ . Tôi hoàn toàn mất bình tĩnh tôi muốn xóa khỏi trí óc tôi những hình ảnh vừa thấy , tôi muốn chạy khỏi nơi này thật nhanh nhưng mà tôi biết ko thể làm chuyện mất bình tĩnh như thế .
Thế là suốt buổi tiệc ai cũng vui vẻ chỉ có tôi là như người mất hồn cứ đi tới đi lui kiếm hắn . Nhưng mà hắn đâu rồi sao tôi ko thấy hắn thế nhỉ , chẳng biết hắn đang làm gì nữa . Nhỏ Uyên với Linh thì cũng đi đâu mất tiêu rồi , chỉ còn tôi đứng đây với hình ảnh của hắn và Vân .
Sao lúc đó hắn ko đẩy Vân ra mà lại mỉm cười nhìn Vân như thế ko lẽ những điều hắn nói với tôi trước đây chỉ là giả dối . Xung quanh tôi ai cũng cười nói vui vẻ nhưng sao tôi lại cảm thấy lạc lõng giống như đang ở một thế giới khác , trong tôi chỉ còn thất vọng và chán nản . Đi một vòng nhà nhưng tôi vẫn ko thấy hắn ở đâu nữa ko hiểu là hắn đang ở đâu . Tôi hỏi Sơn thì mới biết là hình như hắn đang ở sau nhà , chắc tôi phải đi kiếm hắn để nói chuyện thôi .
Nhưng mà vừa bước ra vườn sau tôi đã thấy một cảnh tượng ko thể nào chịu nổi : hắn đang ôm Vân rất thân mật , hai người như đang hòa quyện làm 1 …ko vòng tay đó chỉ là của tôi thôi , hắn chỉ có quyền ôm một mình tôi thôi. Cánh tay , hơi ấm và cả bờ vai của hắn nữa chỉ để dành cho tôi thôi . Nhưng hôm nay thì hắn đang ôm một người con gái khác mà người đó lại ko phải là tôi . Uhm cũng đúng thôi Vân vừa xin đẹp lại rất đáng yêu học giỏi …tôi thì làm sao mà sánh bằng và quan trọng hơn hết là ngươi ta là con gái …thật xứng đôi với hắn còn tôi thì………. Nếu mà hắn lựa chọn như thế thì cũng được thôi , tôi sẽ chấp nhận . Có lẽ những ngày vừa qua tôi đang nằm mơ và bây giờ đã đến lúc phải tỉnh dậy . Tôi ko đứng ở đó nữa , tôi bước ra chổ của nhỏ Uyên và Linh .
Tôi đã rất cố gắng giữ vui vẻ nhưng hình như tôi vẫn ko thể qua mặt dc nhỏ Uyên , nhỏ cứ nhìn tôi chăm chăm nhưng mà tôi biết nói gì hơn là mỉm cười . Chán nản thật tôi cứ tưởng đã tìm được cho mình một tình yêu thật sự nhưng mà ko ngờ tất cả chỉ là giả dối …tức cười thật . Tôi mỉm cười chua chát cho thân phận của mình tất cả chỉ là do tôi tưởng tượng .
Cuối buổi tiệc tôi vẫn còn rất bình tĩnh nhưng đó chỉ là ngụy tạo có ai biết rằng trong lòng tôi bây giờ tan nát và ko còn gì gọi là lòng tin. Dù rằng có thể một cái ôm ko nói lên cái gì nhưng trong tôi vẫn trống rỗng và chán nản . Vân tiễn tôi và hắn ra đến tận cổng rồi còn mỉm cười nhìn theo . Ngồi trên xe của hắn nhưng tôi thấy sao xa lạ quá , tấm lưng vững chãi và ấm áp ngày nào bây giờ ko còn là của tôi nữa , suốt khoảng đường về tôi chỉ biết im lặng …bây giờ tâm trạng ko ổn định có lẽ tôi sẽ nói những điều ko nên nói …nên tốt nhất là im lặng . …
Bạn bè thì cũng là chuyện thường nhưng mà tôi cảm thấy thật khó chịu , cảm thấy thật bất an . Tôi rất muốn chạy lại bên hắn nhưng mà cứ bị nhỏ Uyên và nhỏ Linh đi chung nên ko thể có hành động nào với hắn . Không khí buổi tiệc thật là vui nhưng mà tôi cứ cảm thấy bực bội …biết vậy ko đi đâu hic .
Nhỏ Vân đang cắt bánh kem và nhận quà từ tay bạn bè với gương mặt thật hạnh phúc . Tùng cũng đang đưa quà cho Vân- món quà mà tôi và hắn đã mua bỗng ………chụt …trước mặt mọi người Vân vừa nhận quà vừa hôn vào má Tùng ….trời tôi như muốn nổi điên lên ….còn bọn trong lớp thì hét lên còn vỗ tay nữa chứ . Tôi hoàn toàn mất bình tĩnh tôi muốn xóa khỏi trí óc tôi những hình ảnh vừa thấy , tôi muốn chạy khỏi nơi này thật nhanh nhưng mà tôi biết ko thể làm chuyện mất bình tĩnh như thế .
Thế là suốt buổi tiệc ai cũng vui vẻ chỉ có tôi là như người mất hồn cứ đi tới đi lui kiếm hắn . Nhưng mà hắn đâu rồi sao tôi ko thấy hắn thế nhỉ , chẳng biết hắn đang làm gì nữa . Nhỏ Uyên với Linh thì cũng đi đâu mất tiêu rồi , chỉ còn tôi đứng đây với hình ảnh của hắn và Vân .
Sao lúc đó hắn ko đẩy Vân ra mà lại mỉm cười nhìn Vân như thế ko lẽ những điều hắn nói với tôi trước đây chỉ là giả dối . Xung quanh tôi ai cũng cười nói vui vẻ nhưng sao tôi lại cảm thấy lạc lõng giống như đang ở một thế giới khác , trong tôi chỉ còn thất vọng và chán nản . Đi một vòng nhà nhưng tôi vẫn ko thấy hắn ở đâu nữa ko hiểu là hắn đang ở đâu . Tôi hỏi Sơn thì mới biết là hình như hắn đang ở sau nhà , chắc tôi phải đi kiếm hắn để nói chuyện thôi .
Nhưng mà vừa bước ra vườn sau tôi đã thấy một cảnh tượng ko thể nào chịu nổi : hắn đang ôm Vân rất thân mật , hai người như đang hòa quyện làm 1 …ko vòng tay đó chỉ là của tôi thôi , hắn chỉ có quyền ôm một mình tôi thôi. Cánh tay , hơi ấm và cả bờ vai của hắn nữa chỉ để dành cho tôi thôi . Nhưng hôm nay thì hắn đang ôm một người con gái khác mà người đó lại ko phải là tôi . Uhm cũng đúng thôi Vân vừa xin đẹp lại rất đáng yêu học giỏi …tôi thì làm sao mà sánh bằng và quan trọng hơn hết là ngươi ta là con gái …thật xứng đôi với hắn còn tôi thì………. Nếu mà hắn lựa chọn như thế thì cũng được thôi , tôi sẽ chấp nhận . Có lẽ những ngày vừa qua tôi đang nằm mơ và bây giờ đã đến lúc phải tỉnh dậy . Tôi ko đứng ở đó nữa , tôi bước ra chổ của nhỏ Uyên và Linh .
Tôi đã rất cố gắng giữ vui vẻ nhưng hình như tôi vẫn ko thể qua mặt dc nhỏ Uyên , nhỏ cứ nhìn tôi chăm chăm nhưng mà tôi biết nói gì hơn là mỉm cười . Chán nản thật tôi cứ tưởng đã tìm được cho mình một tình yêu thật sự nhưng mà ko ngờ tất cả chỉ là giả dối …tức cười thật . Tôi mỉm cười chua chát cho thân phận của mình tất cả chỉ là do tôi tưởng tượng .
Cuối buổi tiệc tôi vẫn còn rất bình tĩnh nhưng đó chỉ là ngụy tạo có ai biết rằng trong lòng tôi bây giờ tan nát và ko còn gì gọi là lòng tin. Dù rằng có thể một cái ôm ko nói lên cái gì nhưng trong tôi vẫn trống rỗng và chán nản . Vân tiễn tôi và hắn ra đến tận cổng rồi còn mỉm cười nhìn theo . Ngồi trên xe của hắn nhưng tôi thấy sao xa lạ quá , tấm lưng vững chãi và ấm áp ngày nào bây giờ ko còn là của tôi nữa , suốt khoảng đường về tôi chỉ biết im lặng …bây giờ tâm trạng ko ổn định có lẽ tôi sẽ nói những điều ko nên nói …nên tốt nhất là im lặng . …
/149
|