Trong lòng khó chịu quá những bước chân của tôi cũng thật nặng nề , tôi lê về phòng của hắn thật chậm chạp ko biết có cần phải nói cho hắn biết ko nhỉ . Nếu hắn biết thì hắn sẽ lo cho tôi lắm , sao tôi cứ hay gây ra rắc rối cho bản thân mình thế . Lần trước thì ngu ngốc nghe theo lời con Vân để bị gạt chạy ra ở Thác Giang Điền, còn lần này thì lại nhiều chuyện nếu lúc nãy tôi ko lên cầu thang an ủi con Vân thì chắc sẽ ko có chuyện Vân té xuống thê thảm như vậy . Đúng là đôi khi lòng tốt của mình cũng bị phản tác dụng ko như ý mình muốn . ….
Tôi định bước vào phòng của hắn thì tôi thấy ông bác sĩ đang khám bệnh cho hắn và quan tâm đến hắn rất nhiều nên tôi đứng lui ra . Ông bác sĩ này tên Thành cũng khá tốt và rất nhiệt tình nhưng hình như chỉ đối với hắn mà thôi . Tôi nghe mấy chị y tá nói ông này là bác sĩ thực tập nhưng lại là con của giám đốc bệnh viện nên dc đưa về đây làm luôn đúng là “Nhất thân nhì thế” mà . Tôi còn nghe mấy chị y tá khen ổng quá trời nào là : đẹp trai , ga lăng , có trách nhiệm nhưng hơi lạnh lùng . Mà công nhận rằng ổng đẹp thật dáng người cao , ít nhất cũng cao hơn tôi một cái đầu chứ ko ít …….tóc màu nâu , sóng mũi cao và nhất là đôi mắt có nét rất lạnh lùng nhưng lại thu hút người đối diện . Mỗi lần thấy ông ta chăm sóc hắn tôi lại cảm thấy khó chịu và ko vui , đa số các bệnh nhân ông ta chỉ thăm bệnh và khám một cách sơ sài nhưng đối với hắn thì khác hẳn , ông bác sĩ quan tâm chăm sóc , lại còn hỏi han sin số điện thoại nữa ….. đó có lẽ la bình thường với một ng bác sĩ tận tâm nhưng trong ánh mắt ổng nhìn Tùng thì tôi lại thấy có cái gì đó ko bình thường , đôi mắt lạnh lùng đó mỗi khi nhìn Tùng thì nó lại tràn đầy tình cảm , nồng nàn làm cho ngta có cảm giác bình yên ……
_ Nhóc sao em đứng ngoài đó vậy vào đây đi ……..- mãi lo suy nghĩ tôi để cho hắn thấy tôi lúc nào ko hay ………..
_ Dạ tại em thấy bác sĩ đang khám cho anh nên ko dám vào …
_ Có gì đâu tụi anh chỉ đang nói chuyện thôi mà nhóc , anh Thành muốn hôm nào rủ bọn mình đi chơi nè ………….- hắn cười với tôi .
Tôi đưa mắt nhìn sang ông Thành tôi cười với ổng một cái nhưng nhận dc chỉ là ánh mắt khó chịu và lạnh lùng sao đối với hắn thì thân thiện còn với tôi thì lại nhìn tôi với ánh mắt ko thiện cảm như thế khó hiểu thật …….điều đặcbiệt hơn là tôi vừa bứơc vào phòng thì ông Thành đã bỏ đi mất cứ như là ổng ko hài lòng với sự có mặt của tôi . Tôi nhảy vào ngồi trong lòng hắn khi bóng ông Thành đã khuất ……….
_ Đi đâu chơi vậy anh ……- tôi hỏi hắn .
_ Ah ko có gì anh Thành chỉ hỏi mình có rảnh ko vì khoảng 2 tuần nữa anh đi công tác lên Đà Lạt nhưng lại đi một minh nên rủ anh theo cho vui , anh tính kêu em rủ nguyên đám quỷ kia đi luôn đó mà ………..hắn nhìn tôi cười vui vẻ ..
_ Àh thì ra là người ta rủ anh thôi chứ có rủ em đâu mà anh kéo em theo …em thấy hình như ông Thành ko có thích em đâu………tôi phụng phịu với hắn ….- mà cũng ko biết có nên kể cho hắn nghe chuyện con Vân ko nữa …
_Em chỉ giỏi nghĩ lung tung .mà sao hôm nay anh nhìn em thấy suy tư thế nói cho anh nghe coi , hay là sáng đi ăn sáng bị con Uyên ăn hiếp hả ……….em ăn sáng gì mà lâu gh6 luôn nha nhóc …………- hắn nhìn chằm chằm vào tôi .
Tôi cũng định ko nói cho hắn nghe nhưng tôi biết ko thể dấu hắn dc ..thế nào hắn cũng biết thông qua con Uyên hay là người khác thôi . Bây giờ trong lòng tôi rối lắm cũng phải kể cho hắn nghe để có người chia sẻ với tôi chứ ………….Hắn ngồi chăm chú nghe tôi nói làm cho tôi có cảm giác mỗi chữ tôi nói ra hắn đều đang cố nuốt lấy vậy ….. Tôi càng kể thì gương mặt hắn càng nhăn nhó và căng thẳng thấy rõ , cuối cùng thi tôi kết thúc câu truyện thì hắn đứng lên …
_ Mau thu dọn đồ đạc mình về thôi , nếu mà nơi này có Vân thì ko nên ở lại nữa …ko phải anh muốn em chạy trốn nhưng mà bây giờ ko nên làm cho tình hình căng thẳng cứ về nhà đi rồi chừng nào mà em muốn thăm cũng dc ………- hắn vừa nói vừa đứng lên thu dọn đồ đạc , còn tôi thì nhin hắn sững sờ .
_ Nhưng vết thương của anh chưa hết mà , anh có dc ra khỏi bệnh viện đâu …
_ Yên tâm nãy anh Thành có nói anh có thể xuất viện dc rồi ,ko sao cả dù sao anh cũng chỉ bị thương nhẹ thôi mà ……thôi em làm thủ tục cho anh xuất viện đi nha nhóc …- anh nói rồi nhanh tay dọn đồ vào cái túi .
Tôi cũng chẳng biết gì hơn ngoài việc nghe lời hắn ra ngoài làm thủ tục cho hắn xuất viện . NHìn hắn thì cũng ko đến nỗi các vết thương cũng ko nặng lắm chỉ là ngoài da thôi nhưng sao tôi vẫn thấy lo quá hic taị tôi mà hắn phải xuất viện sớm sao tôi toàn làm phiền đến hắn ko thế …………
Chiếc xe taxi chở tôi và hắn lao đi thật nhanh phải nói rằng ra khỏi bệnh viện làm cho người ta thấy thoải mái lắm . Tôi thấy gương mặt của hắn tươi rói và hồng hào có lẽ hắn đã thật sự khỏe lại rồi tôi cũng ko nên lo lắng quá . ….
Vừa về đến nhà tôi là hắn đòi đi chợ nấu cơm mới ghê chứ tôi phải van xin , nài nỉ cho đến giận dỗi thì hắn mới chịu nằm yên nghỉ ngơi để cho tôi đi chợ nấu ăn ……NHìn hắn nằm trên ghế thiu thiu ngủ còn tôi thì xuống bếp nấu ăn cho hắn ăn làm cho tôi có cảm giác thật hạnh phúc giống như đôi vợ chồng vậy ………
Thức ăn cũng sắp chín tôi muốn kêu hắn dậy ăn thì nghe có người đang nhấn chuông cửa . Sao lại có người đến nhà tôi giờ này chán ghê , con Uyên thì chẳng bao giờ lịch sự nhấn chuông cửa mỗi lần nó tới là la hét sum sùm , những ng tôi quen cũng toàn kêu réo tôi , mẹ và hai em thì có chìa khóa nhà hết mà ……….mấy hôm nay tôi và hắn chưa có không gian nào bên nhau hôm nay mới dc một ngày bên nhau thì lại bị quấy rầy , tôi bực bội chạy ra mở cửa ………
_ Mày làm gì mà giờ này mới ra mở cửa hả , có biết là tao đứng chịu nắng nãy giờ ko hả ?????………..tôi bất ngờ đến ko nói nỗi nên lời trứơc mắt tôi là dì của tôi
Sao hôm nay dì tôi lại đến nhà tôi cơ chứ , mỗi lần muốn gặp mẹ tôi thì dì đều đến bệnh viện gặp mẹ hoặc là mẹ tôi đến nhà dì . Nhìn gương mặt căng thẳng của dì tôi cũng hiểu là có chuyện sắp đến rồi ………..
_ Dạ mẹ con đi làm rồi dì đến có chuyện gì ko ? ……….- tôi cố hết sức dùng giọng nhỏ nhẹ nhất nói với dì dù trong lòng tôi rất khó chịu …….
_ Ko phải kiếm mẹ mày mà là ………….- dì tôi bỗng nhiên im bặt đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận , tôi quay sang nhìn theo hướng mắt của dì
Tôi định bước vào phòng của hắn thì tôi thấy ông bác sĩ đang khám bệnh cho hắn và quan tâm đến hắn rất nhiều nên tôi đứng lui ra . Ông bác sĩ này tên Thành cũng khá tốt và rất nhiệt tình nhưng hình như chỉ đối với hắn mà thôi . Tôi nghe mấy chị y tá nói ông này là bác sĩ thực tập nhưng lại là con của giám đốc bệnh viện nên dc đưa về đây làm luôn đúng là “Nhất thân nhì thế” mà . Tôi còn nghe mấy chị y tá khen ổng quá trời nào là : đẹp trai , ga lăng , có trách nhiệm nhưng hơi lạnh lùng . Mà công nhận rằng ổng đẹp thật dáng người cao , ít nhất cũng cao hơn tôi một cái đầu chứ ko ít …….tóc màu nâu , sóng mũi cao và nhất là đôi mắt có nét rất lạnh lùng nhưng lại thu hút người đối diện . Mỗi lần thấy ông ta chăm sóc hắn tôi lại cảm thấy khó chịu và ko vui , đa số các bệnh nhân ông ta chỉ thăm bệnh và khám một cách sơ sài nhưng đối với hắn thì khác hẳn , ông bác sĩ quan tâm chăm sóc , lại còn hỏi han sin số điện thoại nữa ….. đó có lẽ la bình thường với một ng bác sĩ tận tâm nhưng trong ánh mắt ổng nhìn Tùng thì tôi lại thấy có cái gì đó ko bình thường , đôi mắt lạnh lùng đó mỗi khi nhìn Tùng thì nó lại tràn đầy tình cảm , nồng nàn làm cho ngta có cảm giác bình yên ……
_ Nhóc sao em đứng ngoài đó vậy vào đây đi ……..- mãi lo suy nghĩ tôi để cho hắn thấy tôi lúc nào ko hay ………..
_ Dạ tại em thấy bác sĩ đang khám cho anh nên ko dám vào …
_ Có gì đâu tụi anh chỉ đang nói chuyện thôi mà nhóc , anh Thành muốn hôm nào rủ bọn mình đi chơi nè ………….- hắn cười với tôi .
Tôi đưa mắt nhìn sang ông Thành tôi cười với ổng một cái nhưng nhận dc chỉ là ánh mắt khó chịu và lạnh lùng sao đối với hắn thì thân thiện còn với tôi thì lại nhìn tôi với ánh mắt ko thiện cảm như thế khó hiểu thật …….điều đặcbiệt hơn là tôi vừa bứơc vào phòng thì ông Thành đã bỏ đi mất cứ như là ổng ko hài lòng với sự có mặt của tôi . Tôi nhảy vào ngồi trong lòng hắn khi bóng ông Thành đã khuất ……….
_ Đi đâu chơi vậy anh ……- tôi hỏi hắn .
_ Ah ko có gì anh Thành chỉ hỏi mình có rảnh ko vì khoảng 2 tuần nữa anh đi công tác lên Đà Lạt nhưng lại đi một minh nên rủ anh theo cho vui , anh tính kêu em rủ nguyên đám quỷ kia đi luôn đó mà ………..hắn nhìn tôi cười vui vẻ ..
_ Àh thì ra là người ta rủ anh thôi chứ có rủ em đâu mà anh kéo em theo …em thấy hình như ông Thành ko có thích em đâu………tôi phụng phịu với hắn ….- mà cũng ko biết có nên kể cho hắn nghe chuyện con Vân ko nữa …
_Em chỉ giỏi nghĩ lung tung .mà sao hôm nay anh nhìn em thấy suy tư thế nói cho anh nghe coi , hay là sáng đi ăn sáng bị con Uyên ăn hiếp hả ……….em ăn sáng gì mà lâu gh6 luôn nha nhóc …………- hắn nhìn chằm chằm vào tôi .
Tôi cũng định ko nói cho hắn nghe nhưng tôi biết ko thể dấu hắn dc ..thế nào hắn cũng biết thông qua con Uyên hay là người khác thôi . Bây giờ trong lòng tôi rối lắm cũng phải kể cho hắn nghe để có người chia sẻ với tôi chứ ………….Hắn ngồi chăm chú nghe tôi nói làm cho tôi có cảm giác mỗi chữ tôi nói ra hắn đều đang cố nuốt lấy vậy ….. Tôi càng kể thì gương mặt hắn càng nhăn nhó và căng thẳng thấy rõ , cuối cùng thi tôi kết thúc câu truyện thì hắn đứng lên …
_ Mau thu dọn đồ đạc mình về thôi , nếu mà nơi này có Vân thì ko nên ở lại nữa …ko phải anh muốn em chạy trốn nhưng mà bây giờ ko nên làm cho tình hình căng thẳng cứ về nhà đi rồi chừng nào mà em muốn thăm cũng dc ………- hắn vừa nói vừa đứng lên thu dọn đồ đạc , còn tôi thì nhin hắn sững sờ .
_ Nhưng vết thương của anh chưa hết mà , anh có dc ra khỏi bệnh viện đâu …
_ Yên tâm nãy anh Thành có nói anh có thể xuất viện dc rồi ,ko sao cả dù sao anh cũng chỉ bị thương nhẹ thôi mà ……thôi em làm thủ tục cho anh xuất viện đi nha nhóc …- anh nói rồi nhanh tay dọn đồ vào cái túi .
Tôi cũng chẳng biết gì hơn ngoài việc nghe lời hắn ra ngoài làm thủ tục cho hắn xuất viện . NHìn hắn thì cũng ko đến nỗi các vết thương cũng ko nặng lắm chỉ là ngoài da thôi nhưng sao tôi vẫn thấy lo quá hic taị tôi mà hắn phải xuất viện sớm sao tôi toàn làm phiền đến hắn ko thế …………
Chiếc xe taxi chở tôi và hắn lao đi thật nhanh phải nói rằng ra khỏi bệnh viện làm cho người ta thấy thoải mái lắm . Tôi thấy gương mặt của hắn tươi rói và hồng hào có lẽ hắn đã thật sự khỏe lại rồi tôi cũng ko nên lo lắng quá . ….
Vừa về đến nhà tôi là hắn đòi đi chợ nấu cơm mới ghê chứ tôi phải van xin , nài nỉ cho đến giận dỗi thì hắn mới chịu nằm yên nghỉ ngơi để cho tôi đi chợ nấu ăn ……NHìn hắn nằm trên ghế thiu thiu ngủ còn tôi thì xuống bếp nấu ăn cho hắn ăn làm cho tôi có cảm giác thật hạnh phúc giống như đôi vợ chồng vậy ………
Thức ăn cũng sắp chín tôi muốn kêu hắn dậy ăn thì nghe có người đang nhấn chuông cửa . Sao lại có người đến nhà tôi giờ này chán ghê , con Uyên thì chẳng bao giờ lịch sự nhấn chuông cửa mỗi lần nó tới là la hét sum sùm , những ng tôi quen cũng toàn kêu réo tôi , mẹ và hai em thì có chìa khóa nhà hết mà ……….mấy hôm nay tôi và hắn chưa có không gian nào bên nhau hôm nay mới dc một ngày bên nhau thì lại bị quấy rầy , tôi bực bội chạy ra mở cửa ………
_ Mày làm gì mà giờ này mới ra mở cửa hả , có biết là tao đứng chịu nắng nãy giờ ko hả ?????………..tôi bất ngờ đến ko nói nỗi nên lời trứơc mắt tôi là dì của tôi
Sao hôm nay dì tôi lại đến nhà tôi cơ chứ , mỗi lần muốn gặp mẹ tôi thì dì đều đến bệnh viện gặp mẹ hoặc là mẹ tôi đến nhà dì . Nhìn gương mặt căng thẳng của dì tôi cũng hiểu là có chuyện sắp đến rồi ………..
_ Dạ mẹ con đi làm rồi dì đến có chuyện gì ko ? ……….- tôi cố hết sức dùng giọng nhỏ nhẹ nhất nói với dì dù trong lòng tôi rất khó chịu …….
_ Ko phải kiếm mẹ mày mà là ………….- dì tôi bỗng nhiên im bặt đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận , tôi quay sang nhìn theo hướng mắt của dì
/149
|