Sáng nay tôi dậy sớm hơn thường ngày phần vì lo lắng cho hắn cũng một phần vì phải mua đố ăn sáng cho hắn …..tất cả lý do tôi dậy sớm đều vì hắn . Lúc hắn chưa về Việt Nam thì sáng nào tôi cũng nằm mơ thấy hắn , đến nỗi phải giật mình thức dậy , còn khi hắn về rồi thì xảy ra đủ thứ chuyện mà nguyện nhân hắn gặp chuyện toàn là do tôi , chán thật ko biết đến khi nào bọn tôi mới bình yên………. . Lúc tôi rời khỏi phòng thì hình như hắn chưa dậy chắc tại hôm qua hắn mệt quá . Viết vội cho hắn một mảnh giấy tôi phóng như bay về nhà , dù gì cũng phải tắm rửa một chút chứ hôm qua tới giờ tôi có tắm rửa gì đâu hèn chi giờ ngứa ngáy quá …. Nãy đi vội quá quên hỏi hắn thích ăn gì rồi thôi lát mua cháo cho hắn vâỵ chứ đồ ăn bệnh viện làm sao mà hắn nuốt nổi ..
HÔm nay sao nhà tôi lại có người ở nhà chứ , chuyện lạ nha bình thường giờ này mẹ tôi ở bệnh viện rồi . Hai em của tôi giờ đang ngồi trên lớp mà làm sao mà về nhà dc chứ ,ko biết co chuyện gì ……….. Tôi đẩy cửa bước nhanh vào nhà , mẹ tôi đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đặt giữa nhà … Gương mặt mẹ lạnh tanh ko chút tình cảm , tôi chào mẹ nhưng mẹ cũng chẳng nói gì chỉ lặng thinh nhìn ra cửa ..
Chẳng biết phải nói gì với mẹ , tôi mở tủ lấy quần áo rồi bước nhanh vào phòng tắm . Tôi và mẹ lúc nào cũng thế , lúc nào cũng một ng nói và một ng nghe ko bao giờ tôi và mẹ có thể ngồi xuống nói chuyện một cách vui vẻ . Mẹ luôn sợ rằng tôi sẽ làm mẹ mất mặt vì tôi chưa bao giờ làm cho mẹ hãnh diện ……….Nhưng sao tôi vẫn buồn mỗi khi gặp mẹ , tôi muốn mẹ la hét khi tôi về trễ , muốn mẹ lo lắng mỗi lấn tôi ko ăn uống chứ ko phải là mẹ bỏ mặc tôi muốn làm gì cũng dc ……….Từng dòng nước nóng đổ xuống người tôi , làm cho cơ thể tôi cảm thấy thật thoải mái ;thoải mái nhất là những dòng nước mắt nóng hổi của tôi cũng trôi theo dòng nước nóng mà ko ai biết
Tôi vừa thay quần áo định bước ra khỏi nhà thì …….
_ Rầm, rầm ………..mẹ tôi đẩy ngã cái ghế đặt giữa nhà nhìn tôi chăm chăm , ánh mắt mẹ tôi hằn lên sự tức giận ..
_ Dạ chuyện gì dạ mẹ , sao mẹ lại quăng cái ghế như thế ………….- tôi sợ hãi hỏi mẹ vì tôi rất ít thấy mẹ như thế …
_ Coi đi ………..- mẹ ném vào mặt tôi một xấp giấy ..
Cầm xấp giấy trên tay tôi còn chưa biết đó là cái thứ gì mà có thế làm cho mẹ tôi tức giận như thế ……. Nhìn kỹ thìn những xấp giấy đó chính là những lá thư của hắn gửi cho tôi …sao mẹ lại có những thứ này cơ chứ …..thì ra những lá thư của hắn gửi cho tôi con Vân đếu giữ lại và bây giờ nó đem đưa cho mẹ tôi đúng như lời hôm qua nó nói với tôi …… tay run run tôi mở từng bức thư của hắn ra đọc , còn mẹ thì vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi ………
“Hôm nay trời lạnh lắm em àh .. trong lòng anh nhớ em lắm . Ko biết bây giờ em làm gì có nhớ đến anh ko , còn anh thì bất cứ nhìn vào cái gì cũng thấy hình ảnh của em …sao em ko trả lời thư cho anh vậy ko lẽ em vẫn ko tin và ko hiểu cho anh sao … anh nhớ em nhiều …
“ Hôm nay anh bị bệnh rồi , anh mệt lắm …khó chịu lắm sao em vẫn ko trả lời thư cho anh , sao em vẫn giữ thái độ im lặng như thế … làm ơn đi Kha làm ơn đi Kha chỉ một lần thôi , chỉ một lần trả lời thư của anh cũng dc . Anh muốn biết tin tức của em mà , anh nhớ em nhiều lắm ……trả lời tin cho anh nha ..-
còn nhiều , nhiều lắm những bức thư đầy nước mắt và lời trách móc của hắn dành cho tôi .. bây giờ thì tôi mới hiều hắn là ngừơi đâu khổ nhất ,là người mệt mỏi nhất . Những giọt nước mắt tôi rơi xuống ko là gì với nỗi khỗ của hắn …
_ Mày là một thằng gay àh ….- mẹ tôi bây giờ đã bình tĩnh hơn , bà nhìn tôi bằng một đôi mắt sắc lạnh ko tình cảm ..
Tôi ko ngờ mẹ có thể hỏi tôi một câu vô cảm thế : “ Mày là một thằng gay àh” sao nó ko giống như một lời nói của một người mẹ mà cứ giống như dư luận xã hội đang lên án tôi . Tôi cứ như đang bị lôi ra trước vành móng ngựa để mặc cho người khác lên tiếng chỉ trích và trong đó có mẹ của tôi , luôn nhìn tôi bằng con mắt lạnh lùng ..
_ Dạ đúng như những gì mẹ đọc trong thư ,…….- tôi lấy can đảm nói dù gì tôi đang nghĩ , sớm muộn gì mẹ tôi cũng phải biết chuyện này …
_ Hay thật thì ra bao nhiêu năm nay tôi lại nuôi một thằng bệnh hoạn , mày có biết lúc vừa mới làm một ca phẫu thuật khó khăn tao lại phải đối mặt với những thứ này trên bàn làm việc cũa may là ko có ai thấy nếu ko thì………….- mẹ tôi nói
Tôi nghe mà cứ như là từng mũi dao đang đâm vào lòng mình , ko ngờ mẹ chỉ sợ mất mặt còn tôi thì mong sao mẹ cũng giống như những bà mẹ khác . Tôi mong mẹ la hét , đánh đập hay là mẹ sẽ ko cho tôi ra khỏi nhà thì có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn vì tôi biết ít nhất trong lòng mẹ vẫn có tôi , vẫn quan tâm và lo lắng cho tôi …..
Nhưng ngược với những người mẹ khác , mẹ tôi rất lạnh lùng ….ngay từ lúc tôi còn nhỏ cũng thế , tôiko bao giờ dc sà vào lòng mẹ , ko bao giờ dc than thở với mẹ bất cứ điều và cũng ko bao giờ dc khóc như những đứa con nít khác … Mẹ lo cho tôi ko thiếu bất cứ thứ gì nhưng tôi vẫn thấy trống rỗng bởi tôi chưa bao giờ dc sự nâng niu chăm sóc thật sự của một ng mẹ ..
_ Dạ con xin lỗi đã làm mẹ mất mặt xin lỗi mẹ………- nghẹn ngào tôi ko biết noí gì hơn nữa ..
HÔm nay sao nhà tôi lại có người ở nhà chứ , chuyện lạ nha bình thường giờ này mẹ tôi ở bệnh viện rồi . Hai em của tôi giờ đang ngồi trên lớp mà làm sao mà về nhà dc chứ ,ko biết co chuyện gì ……….. Tôi đẩy cửa bước nhanh vào nhà , mẹ tôi đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đặt giữa nhà … Gương mặt mẹ lạnh tanh ko chút tình cảm , tôi chào mẹ nhưng mẹ cũng chẳng nói gì chỉ lặng thinh nhìn ra cửa ..
Chẳng biết phải nói gì với mẹ , tôi mở tủ lấy quần áo rồi bước nhanh vào phòng tắm . Tôi và mẹ lúc nào cũng thế , lúc nào cũng một ng nói và một ng nghe ko bao giờ tôi và mẹ có thể ngồi xuống nói chuyện một cách vui vẻ . Mẹ luôn sợ rằng tôi sẽ làm mẹ mất mặt vì tôi chưa bao giờ làm cho mẹ hãnh diện ……….Nhưng sao tôi vẫn buồn mỗi khi gặp mẹ , tôi muốn mẹ la hét khi tôi về trễ , muốn mẹ lo lắng mỗi lấn tôi ko ăn uống chứ ko phải là mẹ bỏ mặc tôi muốn làm gì cũng dc ……….Từng dòng nước nóng đổ xuống người tôi , làm cho cơ thể tôi cảm thấy thật thoải mái ;thoải mái nhất là những dòng nước mắt nóng hổi của tôi cũng trôi theo dòng nước nóng mà ko ai biết
Tôi vừa thay quần áo định bước ra khỏi nhà thì …….
_ Rầm, rầm ………..mẹ tôi đẩy ngã cái ghế đặt giữa nhà nhìn tôi chăm chăm , ánh mắt mẹ tôi hằn lên sự tức giận ..
_ Dạ chuyện gì dạ mẹ , sao mẹ lại quăng cái ghế như thế ………….- tôi sợ hãi hỏi mẹ vì tôi rất ít thấy mẹ như thế …
_ Coi đi ………..- mẹ ném vào mặt tôi một xấp giấy ..
Cầm xấp giấy trên tay tôi còn chưa biết đó là cái thứ gì mà có thế làm cho mẹ tôi tức giận như thế ……. Nhìn kỹ thìn những xấp giấy đó chính là những lá thư của hắn gửi cho tôi …sao mẹ lại có những thứ này cơ chứ …..thì ra những lá thư của hắn gửi cho tôi con Vân đếu giữ lại và bây giờ nó đem đưa cho mẹ tôi đúng như lời hôm qua nó nói với tôi …… tay run run tôi mở từng bức thư của hắn ra đọc , còn mẹ thì vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi ………
“Hôm nay trời lạnh lắm em àh .. trong lòng anh nhớ em lắm . Ko biết bây giờ em làm gì có nhớ đến anh ko , còn anh thì bất cứ nhìn vào cái gì cũng thấy hình ảnh của em …sao em ko trả lời thư cho anh vậy ko lẽ em vẫn ko tin và ko hiểu cho anh sao … anh nhớ em nhiều …
“ Hôm nay anh bị bệnh rồi , anh mệt lắm …khó chịu lắm sao em vẫn ko trả lời thư cho anh , sao em vẫn giữ thái độ im lặng như thế … làm ơn đi Kha làm ơn đi Kha chỉ một lần thôi , chỉ một lần trả lời thư của anh cũng dc . Anh muốn biết tin tức của em mà , anh nhớ em nhiều lắm ……trả lời tin cho anh nha ..-
còn nhiều , nhiều lắm những bức thư đầy nước mắt và lời trách móc của hắn dành cho tôi .. bây giờ thì tôi mới hiều hắn là ngừơi đâu khổ nhất ,là người mệt mỏi nhất . Những giọt nước mắt tôi rơi xuống ko là gì với nỗi khỗ của hắn …
_ Mày là một thằng gay àh ….- mẹ tôi bây giờ đã bình tĩnh hơn , bà nhìn tôi bằng một đôi mắt sắc lạnh ko tình cảm ..
Tôi ko ngờ mẹ có thể hỏi tôi một câu vô cảm thế : “ Mày là một thằng gay àh” sao nó ko giống như một lời nói của một người mẹ mà cứ giống như dư luận xã hội đang lên án tôi . Tôi cứ như đang bị lôi ra trước vành móng ngựa để mặc cho người khác lên tiếng chỉ trích và trong đó có mẹ của tôi , luôn nhìn tôi bằng con mắt lạnh lùng ..
_ Dạ đúng như những gì mẹ đọc trong thư ,…….- tôi lấy can đảm nói dù gì tôi đang nghĩ , sớm muộn gì mẹ tôi cũng phải biết chuyện này …
_ Hay thật thì ra bao nhiêu năm nay tôi lại nuôi một thằng bệnh hoạn , mày có biết lúc vừa mới làm một ca phẫu thuật khó khăn tao lại phải đối mặt với những thứ này trên bàn làm việc cũa may là ko có ai thấy nếu ko thì………….- mẹ tôi nói
Tôi nghe mà cứ như là từng mũi dao đang đâm vào lòng mình , ko ngờ mẹ chỉ sợ mất mặt còn tôi thì mong sao mẹ cũng giống như những bà mẹ khác . Tôi mong mẹ la hét , đánh đập hay là mẹ sẽ ko cho tôi ra khỏi nhà thì có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn vì tôi biết ít nhất trong lòng mẹ vẫn có tôi , vẫn quan tâm và lo lắng cho tôi …..
Nhưng ngược với những người mẹ khác , mẹ tôi rất lạnh lùng ….ngay từ lúc tôi còn nhỏ cũng thế , tôiko bao giờ dc sà vào lòng mẹ , ko bao giờ dc than thở với mẹ bất cứ điều và cũng ko bao giờ dc khóc như những đứa con nít khác … Mẹ lo cho tôi ko thiếu bất cứ thứ gì nhưng tôi vẫn thấy trống rỗng bởi tôi chưa bao giờ dc sự nâng niu chăm sóc thật sự của một ng mẹ ..
_ Dạ con xin lỗi đã làm mẹ mất mặt xin lỗi mẹ………- nghẹn ngào tôi ko biết noí gì hơn nữa ..
/149
|