Hai tuần sau, nó và nhỏ bước vào kì thi tốt nghiệp không chút âu lo và bước ra với tâm trạng nhẹ nhõm, hai đứa đã làm bài rất tốt, chắc chắn sẽ đạt thành tích cao. Sau khi công bố kết quả, người có số điểm cao nhất chính là nó còn thứ hai chính là nhỏ. Nhân dịp hai đứa tốt nghiệp, hắn cùng Gia long đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà. Buổi sáng, hai người đuổi khéo hai đứa đi ra ngoài để ở nhà nấu nướng và dọn dẹp, đến gần tối mới gọi hai đứa về. Vừa bước vào nhà, hai đứa đã bị hắn và Gia Long bịt mắt lại và dẫn vào trong. Đến nơi, hai người mới bỏ tay ra. Nhìn những thứ trước mắt, hai đứa không kiềm được giọt nước mắt hạnh phúc. Trên bàn là những món ăn mà nó và nhỏ thích nhất, nào là súp nấm, cơm chiên bọc trứng, canh trứng, lại còn có cả bánh sakura nữa. Nhưng điều khiến nó và nhỏ khóc chính là những vết thương trên tay hắn và Gia Long, nắm tay hắn, nó nghẹn ngào nói:
- Cám ơn anh, hic, em hạnh phúc quá, anh có đau lắm không?
- Không, em đừng khóc, anh không sao đâu, chỉ cần em vui, anh làm gì cũng được hết – Hắn mỉm cười, lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi nó – Có phải em nên thưởng cho anh không?
- Anh muốn em thưởng cái gì? – Nó mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp – Anh muốn gì em cũng sẽ cho anh hết
- Em nói đó nha, không được từ chối đâu đó – Hắn cười gian
Không đợi nó kịp trả lời, hắn đặt vào môi nó một nụ hôn rồi ngước lên nhìn nó, mỉm cười:
- Món quà của em, anh đã nhận được rồi, anh đang rất vui em biết không?
Nó đơ người nhìn hắn, khi nhận thức được vấn đề, gương mặt nó dần đỏ ửng lên, nó ngại ngùng nói:
- Anh kì quá đi, Giao Châu và Gia Long đang ở đây mà – Nó đánh nhẹ vào ngực hắn
- Vậy mà tui tưởng bà quên luôn sự có mặt của tui rồi chứ – Nhỏ lên tiếng trêu chọc nó rồi quay sang nhìn Gia Long – Phải không anh?
Gia Long cười cười không đáp và bất ngờ cúi xuống hôn nhỏ, một nụ hôn rất nhanh nhưng cũng đủ để khiến nhỏ hoá thành quả cà chua<đỏ mặt ý mà>. Nhìn vẻ mặt nhỏ, nó bật cười:
- Vậy mà bà nói tui, không biết ai vừa mới được hôn vậy ta? – Nó lè lưỡi ra trêu nhỏ rồi quay sang nhìn Gia Long mỉm cười – Em giao con bạn ngốc này cho anh đó nha, anh nhớ chăm sóc nó thật tốt đó, hihi
- Dĩ nhiên rồi, em cứ yên tâm – Gia Long gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nó nhìn hắn mỉm cười, nó cảm thấy an tâm khi nhỏ đã tìm được một bến bờ hạnh phúc để trao thân gửi phận và nó cũng vậy, nghĩ đến đó, lòng nó tràn đầy hạnh phúc, mọi nghi ngờ đều biến mất bởi vì chỉ một tuần nữa thôi, nó và hắn sẽ chính thức kết hôn, sẽ chính thức thuộc về nhau.
Đứng cãi nhau với nhỏ một lát, cả bọn kéo nhau lên bàn ngồi ăn, vừa ngồi xuống được vài phút, chưa kịp cầm thìa lên thì tiếng chuông cửa đã vang lên inh ỏi. Nó định đứng dậy để đi mở cửa thì đã bị hắn đẩy xuống ghế, hắn mỉm cười:
- Để anh mở cho.
Nói rồi, hắn đi nhanh ra cửa, miệng thầm rủa người khách bất lịch sự làm gián đoạn bữa tiệc
Cánh cửa vừa mở ra, hắn đơ người 3 giây rồi mới lên tiếng:
- Lan, em đến đây có chuyện gì không?
- Dạ không, em ở nhà buồn chán quá nên đến tìm anh chơi cho vui – Tuyết Lan mỉm cười rồi chớp mắt nhìn hắn – Anh không thích em đến chơi sao?
Nói rồi, Tuyết Lan lén nhìn vào trong nhà, nhìn thấy băng rôn treo trên tường, cô ta đã thầm đoán được hắn đang tổ chức tiệc mừng, muốn đuổi cô ta về sao? Không có cửa đâu, nghĩ vậy, Tuyết Lan buồn bã nhìn hắn:
- À, em hiểu rồi, thì ra nhà anh đang có tiệc thân mật, xem ra em phá đám rồi, thôi em về đây.
- Khoan đã, thôi, em vào trong ăn với bọn anh cho vui, dù gì em cũng là người trong nhà mà – Hắn cũng hơi khó xử nhưng cũng không nỡ đuổi Tuyết Lan về.
- Vậy có tiện không anh? Em sợ chị Nguyệt không thích em – Tuyết Lan buồn bã nói, hai mắt long lanh như sắp khóc.
- Không sao đâu, em cứ vào nhà đi – Hắn mỉm cười dịu dàng rồi kéo Tuyết Lan vào nhà.
Đi sau lưng hắn, miệng Tuyết Lan nhếch lên thành một nụ cười xảo trá nhưng nhanh chóng biến mất. Đợi mãi không thấy hắn vào, nó định đi ra ngoài xem thử thì thấy hắn và…..có cả Tuyết Lan, nó hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Nó lấy thêm một cái chén cho Tuyết Lan và kéo thêm ghế, mỉm cười nhìn hắn:
- Sao anh mời Tuyết Lan mà không báo cho em biết trước?
- À không, em tự đến, anh Phong không mời em, tại hôm nay em thấy buồn nên muốn rủ anh Phong đi chơi, không ngờ lại đến lúc mọi người đang tổ chức tiệc – Tuyết Lan ngại ngùng nói – Thôi, chắc là em nên về, không làm phiền mọi người nữa.
Nói rồi, Tuyết Lan quay đi định ra về nhưng nó đã giữ cô ta lại, mỉm cười thân thiện:
- Không sao đâu em, càng đông càng vui mà, em cứ tự nhiên đi
- Vâng ạ, em cám ơn chị – Tuyết Lan cảm động nói.
Nó mỉm cười và dẫn Tuyết Lan vào chỗ ngồi rồi về chỗ của mình. Nhỏ đợi nó ngồi xuống rồi ghé vào tai nó thì thầm:
- Này, sao bà không đuổi cô ta về đi, tui không thích con nhỏ này chút nào hết – Nhỏ hơi cau mày, vốn dĩ nhỏ chẳng có chút thiện cảm nào với Tuyết Lan, hôm trước lại nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của cô ta nên càng có ác cảm.
- Bà đừng vậy, Tuyết Lan là em của Chấn Phong mà, người nhà hết mà, hơn nữa em ấy cũng là người tốt – Nó mỉm cười, tuy nó không thật sự mến Tuyết Lan lắm nhưng cũng không hẳn là ghét.
- Bà đừng có mà tin người quá đáng, tui nghĩ con nhỏ này không đơn giản đâu – Nhỏ nghiêm túc nói
- Tui biết rồi, thôi ăn nhanh đi, lát tui cho bà xem cái này – Nó mỉm cười, múc cho nhỏ một chén súp nóng.
Nhỏ thở dài rồi cúi xuống ăn, tự hỏi bản thân sao lại có con bạn tin người như nó. Một lát sau, khi đã ăn xong, hai đứa kéo nhau lên phòng còn hắn và Gia Long lãnh nhiệm vụ dọn dẹp. Ban đầu Tuyết Lan cũng phụ giúp nhưng một lúc sau thì lấy cớ muốn nói chuyện với bọn nó để lên lầu, cô ta vốn rất ghét phải dọn dẹp nhưng vì muốn gây ấn tượng tốt với hắn nên mới giúp. Hắn cũng không phản đối và chỉ phòng của nó cho Tuyết Lan. Vừa lên tới phòng nó, Tuyết Lan đã nghe giọng nhỏ vang lên:
- Woa, trái tim này đẹp quá, nếu theo như bà kể thì đây là vật đính ước của bà với Chấn Phong phải không?
- Ừ, hihi, đẹp không? Tui cũng thấy đẹp lắm đó, hihi – Nó mỉm cười đáp lại.
Đứng bên ngoài nghe hai đứa nói chuyện, Tuyết Lan tức lắm, cô ta không ngờ giữa nó và hắn lại có vật đính ước, mà còn là trái tim nữa chứ, lúc trước cô ta cũng nằng nặc đòi hắn mua cho sợi dây chuyền hình trái tim nhưng hắn không chịu mua bởi vì hắn nói rằng hắn chỉ tặng trái tim cho người hắn yêu mà thôi. Lấy lại bình tĩnh, Tuyết Lan gõ nhẹ vào cửa, mỉm cười:
- Chào hai chị, em vào được không ạ?
- Được chứ, em cứ vào đi – Nó mỉm cười đáp lại còn nhỏ thì làm lơ.
- Vâng ạ – Tuyết Lan cười tươi – Woa, chị có thể cho em mượn trái tim đó một chút không ạ? Thật là đẹp quá.
- Ừ, cũng được – Nó mỉm cười hơi miễn cưỡng và đưa cho Tuyết Lan trái tim pha lê.
Nhận trái tim từ tay nó, Tuyết Lan tiếp tục nói, vẻ mặt đã có chút biến đổi:
- Chị Nguyệt nè, lần trước bị tai nạn, chị có điều tra được là do ai làm chưa?
- Vẫn chưa, chị cũng không quan tâm lắm, chuyện đã qua lâu rồi mà – Nó mỉm cười – Mà sao em lại quan tâm đến chuyện này?
- Dạ không có gì, em chỉ tiếc tại sao hôm đó chị lại quá may mắn – Tuyết Lan nhếch mép – Nếu không thì bây giờ chị đâu có ngồi đây nhỉ?
Nghe Tuyết Lan nói, gương mặt nó lộ nên vẻ khó hiểu còn mặt nhỏ bắt đầu đen lại, nằng nặc sát khí. Nó ngạc nhiên nói:
- Em nói vậy là sao hả Lan? Chị không hiểu em đang nói gì.
- Haha – Tuyết Lan cười khinh bỉ – Vậy mà cũng không hiểu sao? Tôi không ngờ chị ngu đến vậy đó, ý tôi là nếu hôm đó không phải do chị được xô ra thì chắc chắn chị sẽ chết.
- Cái gì? Không lẽ chiếc xe đó là do em? – Nó cau mày lại, trong lòng ngạc nhiên tột cùng.
- Đúng, là do tôi – Tuyết Lan nhếch mép – Còn lần trước cũng là do tôi xoá tin nhắn của chị và kéo anh Phong đi ăn, lần trước anh ấy thất hẹn với chị là vì đang ở bên tôi.
- Cái gì? – Nó trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên đến mức không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được. Lại còn cái gì mà do ở bên cô ta nên hắn mới đến muộn, rốt cuộc là giữa hắn và cô ta có quan hệ gì?
Trong lúc nó còn chìm trong suy nghĩ, nhỏ mặt mày đen như mực, sát khí bắt đầu toả ra, nhỏ gằn từng tiếng:
- Thỉ ra là do mày
Nói rồi, nhỏ vừa định tiến tới xử Tuyết Lan thì nó đã cản nhỏ lại
- Khoan đã, tui còn có chuyện muốn hỏi cô ta – Nó nhìn thẳng vào mắt nhỏ rồi quay sang Tuyết Lan – Cô nói vậy là ý gì? Cái gì mà anh Phong ở bên cạnh cô?
- Hahaha, nói vậy mà cô vẫn không hiểu sao? Anh Phong chỉ đang trêu đùa với cô thôi, người anh ấy yêu chính là tôi, có bao giờ cô thấy ảnh từ chối tôi chưa? Lần trước khi tôi hôn vào má anh Phong, anh ấy đã hôn vào môi tôi đấy, chắc cô cũng thấy mà đúng không? – Tuyết Lan mỉm cười
Nghe Tuyết Lan nói xong, mặt nó dần dần trở nên đen lại, nó vốn là người giữ bình tĩnh rất tốt nhưng vào giờ phút này thì không. Đúng là lúc đó nó thấy cô ta hôn hắn nhưng sau đó thì có một chiếc xe chạy qua khiến nó không thấy được chuyện tiếp theo, nhưng sau đó nó thấy hắn cười, chẳng lẽ những gì cô ta nói là thật? Nghĩ tới đó, tim nó bỗng đau nhói. Tuyết Lan ngồi nhìn nó rồi mỉm cười, nói tiếp:
- Trái tim này chắc có ý nghĩa quan trọng với cô lắm hả? Chẳng\\ qua chỉ là một khối đá thôi, chẳng có bất cứ ý nghĩa nào đâu, cũng như cô đối với anh Phong, chẳng có chút ý nghĩa gì cả.
Nói rồi, Tuyết Lan giơ cao trái tim pha lê lên, ném mạnh vào tường.
“CHOANG”, trái tim pha lê của nó đã vỡ tan, nhìn những mảnh vỡ lấp lánh văng tung toé ra khắp nơi, trái tim nó đau nhói. Lúc tặng nó, hắn đã nói đây là trái tim của hắn, vậy mà bây giờ, trái tim đó đã vỡ nát.
- Cám ơn anh, hic, em hạnh phúc quá, anh có đau lắm không?
- Không, em đừng khóc, anh không sao đâu, chỉ cần em vui, anh làm gì cũng được hết – Hắn mỉm cười, lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi nó – Có phải em nên thưởng cho anh không?
- Anh muốn em thưởng cái gì? – Nó mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp – Anh muốn gì em cũng sẽ cho anh hết
- Em nói đó nha, không được từ chối đâu đó – Hắn cười gian
Không đợi nó kịp trả lời, hắn đặt vào môi nó một nụ hôn rồi ngước lên nhìn nó, mỉm cười:
- Món quà của em, anh đã nhận được rồi, anh đang rất vui em biết không?
Nó đơ người nhìn hắn, khi nhận thức được vấn đề, gương mặt nó dần đỏ ửng lên, nó ngại ngùng nói:
- Anh kì quá đi, Giao Châu và Gia Long đang ở đây mà – Nó đánh nhẹ vào ngực hắn
- Vậy mà tui tưởng bà quên luôn sự có mặt của tui rồi chứ – Nhỏ lên tiếng trêu chọc nó rồi quay sang nhìn Gia Long – Phải không anh?
Gia Long cười cười không đáp và bất ngờ cúi xuống hôn nhỏ, một nụ hôn rất nhanh nhưng cũng đủ để khiến nhỏ hoá thành quả cà chua<đỏ mặt ý mà>. Nhìn vẻ mặt nhỏ, nó bật cười:
- Vậy mà bà nói tui, không biết ai vừa mới được hôn vậy ta? – Nó lè lưỡi ra trêu nhỏ rồi quay sang nhìn Gia Long mỉm cười – Em giao con bạn ngốc này cho anh đó nha, anh nhớ chăm sóc nó thật tốt đó, hihi
- Dĩ nhiên rồi, em cứ yên tâm – Gia Long gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nó nhìn hắn mỉm cười, nó cảm thấy an tâm khi nhỏ đã tìm được một bến bờ hạnh phúc để trao thân gửi phận và nó cũng vậy, nghĩ đến đó, lòng nó tràn đầy hạnh phúc, mọi nghi ngờ đều biến mất bởi vì chỉ một tuần nữa thôi, nó và hắn sẽ chính thức kết hôn, sẽ chính thức thuộc về nhau.
Đứng cãi nhau với nhỏ một lát, cả bọn kéo nhau lên bàn ngồi ăn, vừa ngồi xuống được vài phút, chưa kịp cầm thìa lên thì tiếng chuông cửa đã vang lên inh ỏi. Nó định đứng dậy để đi mở cửa thì đã bị hắn đẩy xuống ghế, hắn mỉm cười:
- Để anh mở cho.
Nói rồi, hắn đi nhanh ra cửa, miệng thầm rủa người khách bất lịch sự làm gián đoạn bữa tiệc
Cánh cửa vừa mở ra, hắn đơ người 3 giây rồi mới lên tiếng:
- Lan, em đến đây có chuyện gì không?
- Dạ không, em ở nhà buồn chán quá nên đến tìm anh chơi cho vui – Tuyết Lan mỉm cười rồi chớp mắt nhìn hắn – Anh không thích em đến chơi sao?
Nói rồi, Tuyết Lan lén nhìn vào trong nhà, nhìn thấy băng rôn treo trên tường, cô ta đã thầm đoán được hắn đang tổ chức tiệc mừng, muốn đuổi cô ta về sao? Không có cửa đâu, nghĩ vậy, Tuyết Lan buồn bã nhìn hắn:
- À, em hiểu rồi, thì ra nhà anh đang có tiệc thân mật, xem ra em phá đám rồi, thôi em về đây.
- Khoan đã, thôi, em vào trong ăn với bọn anh cho vui, dù gì em cũng là người trong nhà mà – Hắn cũng hơi khó xử nhưng cũng không nỡ đuổi Tuyết Lan về.
- Vậy có tiện không anh? Em sợ chị Nguyệt không thích em – Tuyết Lan buồn bã nói, hai mắt long lanh như sắp khóc.
- Không sao đâu, em cứ vào nhà đi – Hắn mỉm cười dịu dàng rồi kéo Tuyết Lan vào nhà.
Đi sau lưng hắn, miệng Tuyết Lan nhếch lên thành một nụ cười xảo trá nhưng nhanh chóng biến mất. Đợi mãi không thấy hắn vào, nó định đi ra ngoài xem thử thì thấy hắn và…..có cả Tuyết Lan, nó hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Nó lấy thêm một cái chén cho Tuyết Lan và kéo thêm ghế, mỉm cười nhìn hắn:
- Sao anh mời Tuyết Lan mà không báo cho em biết trước?
- À không, em tự đến, anh Phong không mời em, tại hôm nay em thấy buồn nên muốn rủ anh Phong đi chơi, không ngờ lại đến lúc mọi người đang tổ chức tiệc – Tuyết Lan ngại ngùng nói – Thôi, chắc là em nên về, không làm phiền mọi người nữa.
Nói rồi, Tuyết Lan quay đi định ra về nhưng nó đã giữ cô ta lại, mỉm cười thân thiện:
- Không sao đâu em, càng đông càng vui mà, em cứ tự nhiên đi
- Vâng ạ, em cám ơn chị – Tuyết Lan cảm động nói.
Nó mỉm cười và dẫn Tuyết Lan vào chỗ ngồi rồi về chỗ của mình. Nhỏ đợi nó ngồi xuống rồi ghé vào tai nó thì thầm:
- Này, sao bà không đuổi cô ta về đi, tui không thích con nhỏ này chút nào hết – Nhỏ hơi cau mày, vốn dĩ nhỏ chẳng có chút thiện cảm nào với Tuyết Lan, hôm trước lại nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của cô ta nên càng có ác cảm.
- Bà đừng vậy, Tuyết Lan là em của Chấn Phong mà, người nhà hết mà, hơn nữa em ấy cũng là người tốt – Nó mỉm cười, tuy nó không thật sự mến Tuyết Lan lắm nhưng cũng không hẳn là ghét.
- Bà đừng có mà tin người quá đáng, tui nghĩ con nhỏ này không đơn giản đâu – Nhỏ nghiêm túc nói
- Tui biết rồi, thôi ăn nhanh đi, lát tui cho bà xem cái này – Nó mỉm cười, múc cho nhỏ một chén súp nóng.
Nhỏ thở dài rồi cúi xuống ăn, tự hỏi bản thân sao lại có con bạn tin người như nó. Một lát sau, khi đã ăn xong, hai đứa kéo nhau lên phòng còn hắn và Gia Long lãnh nhiệm vụ dọn dẹp. Ban đầu Tuyết Lan cũng phụ giúp nhưng một lúc sau thì lấy cớ muốn nói chuyện với bọn nó để lên lầu, cô ta vốn rất ghét phải dọn dẹp nhưng vì muốn gây ấn tượng tốt với hắn nên mới giúp. Hắn cũng không phản đối và chỉ phòng của nó cho Tuyết Lan. Vừa lên tới phòng nó, Tuyết Lan đã nghe giọng nhỏ vang lên:
- Woa, trái tim này đẹp quá, nếu theo như bà kể thì đây là vật đính ước của bà với Chấn Phong phải không?
- Ừ, hihi, đẹp không? Tui cũng thấy đẹp lắm đó, hihi – Nó mỉm cười đáp lại.
Đứng bên ngoài nghe hai đứa nói chuyện, Tuyết Lan tức lắm, cô ta không ngờ giữa nó và hắn lại có vật đính ước, mà còn là trái tim nữa chứ, lúc trước cô ta cũng nằng nặc đòi hắn mua cho sợi dây chuyền hình trái tim nhưng hắn không chịu mua bởi vì hắn nói rằng hắn chỉ tặng trái tim cho người hắn yêu mà thôi. Lấy lại bình tĩnh, Tuyết Lan gõ nhẹ vào cửa, mỉm cười:
- Chào hai chị, em vào được không ạ?
- Được chứ, em cứ vào đi – Nó mỉm cười đáp lại còn nhỏ thì làm lơ.
- Vâng ạ – Tuyết Lan cười tươi – Woa, chị có thể cho em mượn trái tim đó một chút không ạ? Thật là đẹp quá.
- Ừ, cũng được – Nó mỉm cười hơi miễn cưỡng và đưa cho Tuyết Lan trái tim pha lê.
Nhận trái tim từ tay nó, Tuyết Lan tiếp tục nói, vẻ mặt đã có chút biến đổi:
- Chị Nguyệt nè, lần trước bị tai nạn, chị có điều tra được là do ai làm chưa?
- Vẫn chưa, chị cũng không quan tâm lắm, chuyện đã qua lâu rồi mà – Nó mỉm cười – Mà sao em lại quan tâm đến chuyện này?
- Dạ không có gì, em chỉ tiếc tại sao hôm đó chị lại quá may mắn – Tuyết Lan nhếch mép – Nếu không thì bây giờ chị đâu có ngồi đây nhỉ?
Nghe Tuyết Lan nói, gương mặt nó lộ nên vẻ khó hiểu còn mặt nhỏ bắt đầu đen lại, nằng nặc sát khí. Nó ngạc nhiên nói:
- Em nói vậy là sao hả Lan? Chị không hiểu em đang nói gì.
- Haha – Tuyết Lan cười khinh bỉ – Vậy mà cũng không hiểu sao? Tôi không ngờ chị ngu đến vậy đó, ý tôi là nếu hôm đó không phải do chị được xô ra thì chắc chắn chị sẽ chết.
- Cái gì? Không lẽ chiếc xe đó là do em? – Nó cau mày lại, trong lòng ngạc nhiên tột cùng.
- Đúng, là do tôi – Tuyết Lan nhếch mép – Còn lần trước cũng là do tôi xoá tin nhắn của chị và kéo anh Phong đi ăn, lần trước anh ấy thất hẹn với chị là vì đang ở bên tôi.
- Cái gì? – Nó trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên đến mức không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được. Lại còn cái gì mà do ở bên cô ta nên hắn mới đến muộn, rốt cuộc là giữa hắn và cô ta có quan hệ gì?
Trong lúc nó còn chìm trong suy nghĩ, nhỏ mặt mày đen như mực, sát khí bắt đầu toả ra, nhỏ gằn từng tiếng:
- Thỉ ra là do mày
Nói rồi, nhỏ vừa định tiến tới xử Tuyết Lan thì nó đã cản nhỏ lại
- Khoan đã, tui còn có chuyện muốn hỏi cô ta – Nó nhìn thẳng vào mắt nhỏ rồi quay sang Tuyết Lan – Cô nói vậy là ý gì? Cái gì mà anh Phong ở bên cạnh cô?
- Hahaha, nói vậy mà cô vẫn không hiểu sao? Anh Phong chỉ đang trêu đùa với cô thôi, người anh ấy yêu chính là tôi, có bao giờ cô thấy ảnh từ chối tôi chưa? Lần trước khi tôi hôn vào má anh Phong, anh ấy đã hôn vào môi tôi đấy, chắc cô cũng thấy mà đúng không? – Tuyết Lan mỉm cười
Nghe Tuyết Lan nói xong, mặt nó dần dần trở nên đen lại, nó vốn là người giữ bình tĩnh rất tốt nhưng vào giờ phút này thì không. Đúng là lúc đó nó thấy cô ta hôn hắn nhưng sau đó thì có một chiếc xe chạy qua khiến nó không thấy được chuyện tiếp theo, nhưng sau đó nó thấy hắn cười, chẳng lẽ những gì cô ta nói là thật? Nghĩ tới đó, tim nó bỗng đau nhói. Tuyết Lan ngồi nhìn nó rồi mỉm cười, nói tiếp:
- Trái tim này chắc có ý nghĩa quan trọng với cô lắm hả? Chẳng\\ qua chỉ là một khối đá thôi, chẳng có bất cứ ý nghĩa nào đâu, cũng như cô đối với anh Phong, chẳng có chút ý nghĩa gì cả.
Nói rồi, Tuyết Lan giơ cao trái tim pha lê lên, ném mạnh vào tường.
“CHOANG”, trái tim pha lê của nó đã vỡ tan, nhìn những mảnh vỡ lấp lánh văng tung toé ra khắp nơi, trái tim nó đau nhói. Lúc tặng nó, hắn đã nói đây là trái tim của hắn, vậy mà bây giờ, trái tim đó đã vỡ nát.
/54
|