Ngay từ ban đầu đã biết chẳng thể có một kết cục nhưng khi tiếng chuông đồng hồ chuẩn bị điểm những tiếng biệt ly thì tôi lại bắt đầu liều mạng truy đuổi, truy đuổi từng bước một, truy đuổi một kết quả không có tương lai…
Ngày trở về Munich tôi nói với Mont về chuyến bay mà mình đã đặt. Bàn tay cầm đàn của anh hơi dừng lại rồi ừ một tiếng. Tối hôm đó khi quay lưng vào nhau, chúng tôi đều biết người kia cũng mất ngủ.
Ngày tiếp theo tôi và Mont đến khu vườn nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu. Anh đàn một khúc ca tôi chưa từng nghe qua. Giai điệu chưa hoàn chỉnh, thậm chí anh còn kéo sai vài nhịp nhưng tôi vẫn ngồi nghe cả buổi chiều. Chỉ có điều trong đầu tôi suy nghĩ lung tung, chẳng nghe được nhiều…
“Mont, anh nói sau này chúng ta có gặp lại nhau không?”.Trên đường về khách sạn, chúng tôi nắm chặt tay nhau bước thật chậm.
“Anh không biết”. Mont thành thật lắc đầu.
“Chắc là không đâu”. Tôi cố cười: “Anh và em vốn là hai đường thẳng song song khác biệt. Hơn nữa chúng ta còn cách nhau bốn tiếng máy bay. Ai bảo thế giới này nhỏ chứ. Thật ra nó vẫn cực kì lớn”.
Mont nắm chặt tay tôi hơn nhưng im lặng.
Tôi biết mình chẳng thể tiếp tục lang thang và Mon chẳng thể dừng chân nơi nào đó.
Tôi cùng anh bên nhau hai mươi lăm ngày đêm nhưng cả hai chưa từng hứa hẹn gì với nhau, chưa từng nói một lời yêu.
Nhưng tôi biết tôi yêu người đàn ông này, như một đoàn tàu mất phanh, cứ lao đi không khống chế được. Tôi không xác định được anh có yêu tôi không. Chỉ biết mỗi khi nhìn sâu vào mắt anh, tôi lại thấy bóng dáng mình trong đó. Tôi hi vọng, tấm gương trong lòng anh cũng chiếu rõ bóng hình tôi như thế.
Vào đêm trước khi rời đi, kết quả trận đấu là đội Đức thắng. Người Đức từng nhóm từng nhóm mang theo quốc kỳ, mang theo cả men say từ sân vận động Olympic đổ xuống đường. Trong màn đêm từng chùm pháo hoa nổ tung, sáng rực cả bầu trời. Tiếng hoan hô, hét hò, ca hát, huýt sáo ầm ỹ đã át mất tiếng đàn của Mont, biến màn đêm trở nên cuồng nhiệt.
Chúng tôi theo dòng người tiến vào trạm điện ngầm. Mont nhìn tôi bước lên toa tàu. Chúng tôi cứ nhìn nhau nhưng chẳng nói tạm biệt. Bên này cánh cửa, chuyến tàu sẽ đưa tôi đến trạm tàu lửa. Ở đó tôi sẽ bắt chuyến tàu đêm trở về Frankfurt rồi lên một chuyến bay trở về quê hương tôi, kết thúc cuộc hành trình đầy mộng ảo này. Còn ở bên kia, Mont sẽ tìm một quán trọ nào đó ở lại thành phố này vài ngày, rồi sau đó sẽ tiếp tục cuộc sống lang thang của anh…
Khi chuyến bay của tôi cất cánh, tôi có thể chắc chắn xác định ngày đó tuy chúng tôi chưa nói lời biệt ly nhưng thật sự đã xa nhau rồi. Chúng tôi chính là một đoạn nhạc đệm trong cuộc đời của người kia. Tuy nó đặc biệt, nó khó quên nhưng nó không phải là đoạn nhạc chính trong cuộc đời hai chúng tôi, đến một lúc nào đó rồi sẽ trở thành quá khứ.
Kết thúc
Cuộc sống sau khi đi làm của tôi rất đơn điệu. Trừ đôi lúc phải tăng ca hoặc liên hoan thì cuộc sống của tôi chỉ có một nhịp buồn. Cuộc sống an nhàn khiến người ta dễ dàng lãng quên. Tôi lại một lần nữa chen chúc trong đám người ở thành phố này. Có những đêm tôi cũng sẽ mất ngủ, tựa như cảm thấy bản thân chẳng thể tiếp tục được nữa.
Một năm, hai năm trôi qua. Thời gian càng khiến tôi khắc sâu vào trí nhớ bóng dáng của người kia. Tôi rất muốn quên đi cái ôm ấm áp và tiếng đần đầy mê hoặc đó…Nhưng tôi cũng sợ, đến cuối cùng, nhiệt tình của tôi đối với thế giới này sẽ biến mất cùng với đôi mắt màu xanh lam đó…
Sau khi tối nghiệp được ba năm, thông qua bạn bè giới thiệu tôi có bạn trai. Đó là một người thận trọng, thu nhập khá tốt. Tôi dần dần thấy con đường tương lai của mình…
Cho đến buổi tối hôm đó, tôi nhận lời mời của bạn trai đi nghe nhạc ở nhà hát. Khi thấy bóng dáng người kia trên sân khấu, khi những giai điệu quen thuộc một lần nữa vang lên bên tai, tôi khiếp sợ mở tờ giấy giới thiệu tiết mục…
Tôi thấy cái tên quen thuộc đó cùng một câu nói in bên cạnh.
Gửi cho người đã từng cùng tôi lang thang – Mont.
Hoàn
Ngày trở về Munich tôi nói với Mont về chuyến bay mà mình đã đặt. Bàn tay cầm đàn của anh hơi dừng lại rồi ừ một tiếng. Tối hôm đó khi quay lưng vào nhau, chúng tôi đều biết người kia cũng mất ngủ.
Ngày tiếp theo tôi và Mont đến khu vườn nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu. Anh đàn một khúc ca tôi chưa từng nghe qua. Giai điệu chưa hoàn chỉnh, thậm chí anh còn kéo sai vài nhịp nhưng tôi vẫn ngồi nghe cả buổi chiều. Chỉ có điều trong đầu tôi suy nghĩ lung tung, chẳng nghe được nhiều…
“Mont, anh nói sau này chúng ta có gặp lại nhau không?”.Trên đường về khách sạn, chúng tôi nắm chặt tay nhau bước thật chậm.
“Anh không biết”. Mont thành thật lắc đầu.
“Chắc là không đâu”. Tôi cố cười: “Anh và em vốn là hai đường thẳng song song khác biệt. Hơn nữa chúng ta còn cách nhau bốn tiếng máy bay. Ai bảo thế giới này nhỏ chứ. Thật ra nó vẫn cực kì lớn”.
Mont nắm chặt tay tôi hơn nhưng im lặng.
Tôi biết mình chẳng thể tiếp tục lang thang và Mon chẳng thể dừng chân nơi nào đó.
Tôi cùng anh bên nhau hai mươi lăm ngày đêm nhưng cả hai chưa từng hứa hẹn gì với nhau, chưa từng nói một lời yêu.
Nhưng tôi biết tôi yêu người đàn ông này, như một đoàn tàu mất phanh, cứ lao đi không khống chế được. Tôi không xác định được anh có yêu tôi không. Chỉ biết mỗi khi nhìn sâu vào mắt anh, tôi lại thấy bóng dáng mình trong đó. Tôi hi vọng, tấm gương trong lòng anh cũng chiếu rõ bóng hình tôi như thế.
Vào đêm trước khi rời đi, kết quả trận đấu là đội Đức thắng. Người Đức từng nhóm từng nhóm mang theo quốc kỳ, mang theo cả men say từ sân vận động Olympic đổ xuống đường. Trong màn đêm từng chùm pháo hoa nổ tung, sáng rực cả bầu trời. Tiếng hoan hô, hét hò, ca hát, huýt sáo ầm ỹ đã át mất tiếng đàn của Mont, biến màn đêm trở nên cuồng nhiệt.
Chúng tôi theo dòng người tiến vào trạm điện ngầm. Mont nhìn tôi bước lên toa tàu. Chúng tôi cứ nhìn nhau nhưng chẳng nói tạm biệt. Bên này cánh cửa, chuyến tàu sẽ đưa tôi đến trạm tàu lửa. Ở đó tôi sẽ bắt chuyến tàu đêm trở về Frankfurt rồi lên một chuyến bay trở về quê hương tôi, kết thúc cuộc hành trình đầy mộng ảo này. Còn ở bên kia, Mont sẽ tìm một quán trọ nào đó ở lại thành phố này vài ngày, rồi sau đó sẽ tiếp tục cuộc sống lang thang của anh…
Khi chuyến bay của tôi cất cánh, tôi có thể chắc chắn xác định ngày đó tuy chúng tôi chưa nói lời biệt ly nhưng thật sự đã xa nhau rồi. Chúng tôi chính là một đoạn nhạc đệm trong cuộc đời của người kia. Tuy nó đặc biệt, nó khó quên nhưng nó không phải là đoạn nhạc chính trong cuộc đời hai chúng tôi, đến một lúc nào đó rồi sẽ trở thành quá khứ.
Kết thúc
Cuộc sống sau khi đi làm của tôi rất đơn điệu. Trừ đôi lúc phải tăng ca hoặc liên hoan thì cuộc sống của tôi chỉ có một nhịp buồn. Cuộc sống an nhàn khiến người ta dễ dàng lãng quên. Tôi lại một lần nữa chen chúc trong đám người ở thành phố này. Có những đêm tôi cũng sẽ mất ngủ, tựa như cảm thấy bản thân chẳng thể tiếp tục được nữa.
Một năm, hai năm trôi qua. Thời gian càng khiến tôi khắc sâu vào trí nhớ bóng dáng của người kia. Tôi rất muốn quên đi cái ôm ấm áp và tiếng đần đầy mê hoặc đó…Nhưng tôi cũng sợ, đến cuối cùng, nhiệt tình của tôi đối với thế giới này sẽ biến mất cùng với đôi mắt màu xanh lam đó…
Sau khi tối nghiệp được ba năm, thông qua bạn bè giới thiệu tôi có bạn trai. Đó là một người thận trọng, thu nhập khá tốt. Tôi dần dần thấy con đường tương lai của mình…
Cho đến buổi tối hôm đó, tôi nhận lời mời của bạn trai đi nghe nhạc ở nhà hát. Khi thấy bóng dáng người kia trên sân khấu, khi những giai điệu quen thuộc một lần nữa vang lên bên tai, tôi khiếp sợ mở tờ giấy giới thiệu tiết mục…
Tôi thấy cái tên quen thuộc đó cùng một câu nói in bên cạnh.
Gửi cho người đã từng cùng tôi lang thang – Mont.
Hoàn
/7
|