“Vương thị là tập đoàn do Vương gia lập ra và chính do con cháu của Vương gia điều hành, đâu thể có chuyện cho một con ả không có chung nguồn gốc lên nắm quyền được?”
Nói đoạn, Vương Chí Nguyên chỉ thẳng tay vào mặt của Hiểu Phù.
“Khéo có khi, sau khi giao tập đoàn cho nó, nọ lại đi cưới chồng khác rồi lấy nguyên cả tập đoàn của chúng ta cho thằng đấy thì sao?! Hoá ra chẳng phải công lao bao đời nay của chúng ta đều sẽ bị cướp một cách trắng trợn như vậy à?”
Đã có một số người lưỡng lự, bắt đầu suy nghĩ lại những gì mà hắn ta vừa mới nói.
Vương Chí Nguyên đắc ý hếch mặt về phía của Hiểu Phù, thấy trong ánh mắt cô nhìn hắn đã lạnh đi vài phần.
Bất chợt từ trong bầu không khí đang xao động phát ra tiếng ngáp của Vương Nhã Nhã.
Cô ta giơ nắm ngón tay lên ngắm nhìn bộ móng mới vừa làm, uể oải nói.
“Vương gia có phong tục, một khi đã cưới thì một vợ một chồng không đổi đến chết.” Chuyện này có liên quan đến phân chia tài sản khi ly hôn nên Vương Nhã Nhã chẳng muốn kết hôn chút nào: “Mà kể cả là có vậy, Hiểu Phù cũng sẽ không bao giờ dứt tình nổi với Đề Hiền đâu.”
Nhìn Vương Chí Nguyên còn định phản bác, Vương Nhã Nhã đã trực tiếp chặn họng hắn ta lại.
“Hay chúng ta giơ tay bầu chọn nhé? Những ai muốn bầu cho Hiểu Phù lên làm tổng giám đốc thì giơ tay lên.”
Nói rồi, Vương Nhã Nhã duỗi thẳng cổ tay giơ lên cao.
Cả căn phòng lại bắt đầu rục rịch, bọn họ nhìn nhau không biết có nên giơ tay hay không, đột ngột có thêm một cánh tay nữa giơ lên.
Vương Quân Thuỵ đã giơ tay, tiếp theo đó là Vương Đề Mã, dần dần có thêm cả những người khác nữa.
Những người còn đang mơ màng chưa chắc chắn nên đi theo ai, thấy mọi người đồng loạt bầu cho Hiểu Phù cũng vội vã mà giơ tay theo.
Cả những người mới ban nãy còn tin lời Vương Chí Nguyên nói cũng theo đám đông mà hưởng ứng chọn cho Hiểu Phù.
Đến hiện tại, đã là tất cả mọi người cùng giơ tay.
Thu được kết quả chắc chắn như thế này, Vương đại lão gia gật đầu chốt lại.
“Hiểu Phù từ nay sẽ lên nắm chức vụ tổng giám đốc.”
Vương Chí Nguyên vẫn chưa thể tin nổi được chuyện này, hắn ta há hốc nhìn xung quanh cả căn phòng đều đồng nhất đưa Hiểu Phù lên nắm toàn quyền Vương thị.
Hiểu Phù nhìn lên vẻ mặt hoảng hốt của hắn ta, khoé môi khẽ nhếch lên cười khẩy.
Trong đáy mắt ánh lên những tia nhìn sắc lạnh.
Vương thị hiện tại chính là thành quả và công sức của Vương Đề Hiền, cô sẽ không bao giờ để cho những kẻ đã hãm hại anh đắc ý vơ vét, dù là một chút cũng không bao giờ.
…
Hiểu Phù ngồi ở ghế lái phụ, được Vương Nhã Nhã chở đi bằng chiếc Ferrari mui trần có một màu đỏ tươi như máu.
“Hiệu ứng đám đông sao? Cô chồng cũng thật tinh ranh đấy.”
Hiểu Phù dựa tay lên thành cửa, chống cằm tận hưởng những luồng gió mát luồn qua từng kẽ tóc, vuốt lên da mặt cô.
“Những con cừu tội nghiệp ấy nên chỉ răm rắp nghe theo lời của chó săn thôi.” Vương Nhã Nhã rút ra một điếu thuốc mạ vàng rồi đưa lên miệng.
(Cừu là loài động vật sống theo bầy đàn, chúng đi cùng đi, đứng cùng đứng, ăn cùng ăn đồng loạt theo nhau.
Là một ví dụ điển hình của hiệu ứng đám đông.
Chó thường được dùng ở trong những trang trại nuôi cừu để lùa cừu về chuồng khi được thả ra.)
Hiểu Phù im lặng, nghiêng đầu nhìn lên bầu trời cao.
Hôm nay trời quang mây, có thể nhìn được rất nhiều sao, thậm trí, cô còn thấy được cả sao băng.
“Sao mà nhìn mặt đăm chiêu thế? Nghĩ gì hả?” Vương Nhã Nhã cười cười, vừa đẩy bao thuốc lá đến trước mặt cô: “Làm một điếu không?”
Hiểu Phù nhìn gói thuốc lá trên tay Cô, thở dài đẩy tay Vương Nhã Nhã ra xa.
“Không hút đâu.
Hút nhiều chết sớm.”
“Coi cái miệng ai nói kìa.
Cái đứa mới hồi sáng ngửa tay xin mình một điếu giờ đang nói gì kìa.
Lọt tai ghê.”
“Sáng khác, tối khác, giờ nghĩ lại rồi.
Hút thuốc chỉ tổ vàng răng, hại tim gan phèo phổi.”Đôi mắt của Hiểu Phù khép hờ lại: “Cháu vẫn muốn được sống thọ thêm một chút.
Những bệnh nhân mắc bệnh tim không thể cứu chữa được mỗi ngày đều kêu trời xin ông cho con thêm một chút thời gian.”
Vương Nhã Nhã đánh tay lái rẽ vào một con đường để đi vào trong trung tâm thành phố, vừa đánh mắt nhìn sang Hiểu phù, cười đùa.
“Em đã từng mắc bệnh tim rồi à? Sao bỗng dưng nói năng âm trầm thế?”
Hiểu Phù không đáp lại câu nói ấy, chỉ cười cười rồi ngả lưng dựa vào ghế xe.
Hiện tại đúng thật là bệnh tim của cô đã không còn nữa, nhưng cô vẫn ham muốn được sống thật lâu, để có thể chờ cho đến khi được gặp lại Vương Đề Hiền.
Nhất định phải sống tiếp.
Cô nhất định phải chờ được cho đến khi Vương Đề Hiền bình phục lại, món nợ tình cảm từ kiếp trước, cô sẽ đền bù lại cho anh.
Bỗng, điện thoại trong chiếc ví xách tay của cô rung lên một hồi
Hiểu Phù lấy điện thoại, mở khoá màn hình đọc email do Plouton gửi đến.
Cô có nhờ cậu ta điều tra danh tính của những kẻ đứng đằng sau vụ tai nạn ngày hôm ấy, đây là kết quả điều tra được do cậu ta gửi lại.
Nhận ra sắc mặt của Hiểu Phù đột ngột bỗng trở nên lạnh lẽo, Vương Nhã Nhã cũng không còn trêu chọc cô nữa.
“Có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu.” Hiểu Phù cất lại điện thoại vào trong ví: “Nhờ cô chở cháu đến một nơi.”
Cô nghiến răng.
“Cháu phải đích thân gặp mặt kẻ đó.”.
/92
|