Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em
Chương 9 - Chương Vi: Cuộc Đời Dài Lắm, Nên Phải Sống Bên Người Đáng Yêu
/27
|
1.
Mùa đông năm ngoái không hiểu sao tôi lại bị dị ứng nổi mẩn.
Đi khám bệnh rồi mang cả tá thuốc về nhà. Bác sĩ dặn tôi phải ăn kiêng, không được ăn hải sản, không được uống sữa, không được ăn trứng, không được ăn thịt bò thịt dê, không được ăn ớt…
Nghe thế, tôi cảm thấy đời này không còn gì đáng lưu luyến nữa.
- Sống tiếp còn có nghĩa lý gì? Con người sống trên đời không phải để ăn cho sướng miệng hay sao?
Lão lườm tôi một cái:
- Xem em có tương lai chưa kìa!
Dưới sự giám sát của bạn F, nhà tôi quả thực có thể đi đăng ký vào đội quân bảo vệ môi trường được rồi. Bàn cơm xanh ngắt toàn rau là rau, ăn rau nhiều đến nỗi làm mắt tôi chuyển sang màu xanh lá. Thấy tôi đáng thương, cuối cùng lão cũng cho phép tôi được ăn thịt.
Tối đó một bàn toàn thịt là thịt, tôi ăn đến chảy cả nước mắt, nói lời thật lòng:
- Em cảm thấy trên đời này, chữ làm người ta hạnh phúc nhất chính là “thịt”!
Hết mùa đông tôi cũng khỏi bệnh, bắp chân bị tôi gãi đến trầy cả da. Mùa hè mặc váy ngắn, bạn bè ai cũng hỏi tôi bị sao?
Tôi liếc mắt nhìn lão F, giả vờ đáng thương nói:
- Vì tớ không ngoan nên bị bạo lực gia đình.
Lão sững người trong giây lát rồi vênh mặt nói:
- Anh cảnh cáo em không được nói cho người khác biết rồi mà, chuẩn bị về ăn đòn đi là vừa.
Hahahaha, tôi không nhịn được cười!
2.
Ngày cưới của tôi và F, lão bị chuốc khá nhiều, chủ yếu là vì lão ngăn không cho tôi uống nên toàn bộ số rượu lẽ ra là của tôi đều chui vào bụng gã.
Lúc kính rượu, lão vẫn nắm tay tôi, nắm rất chặt. Tôi cười hỏi: Anh sợ em chạy mất à?
Lão gật đầu trịnh trọng: Phải đấy, vất vả lắm mới lừa được em về nhà. Tôi nói: Yên tâm, em không chạy đâu, trừ khi Châu Kiệt Luân đến cướp cô dâu.
Tiếp đó lão này say khướt, trút bỏ bề ngoài lạnh lùng như núi đá mọi khi, lão cầm chén rượu, nói mớ:
- Hôm nay tôi rất vui, quan khách có ai có thể nói hộ tôi không? Tôi chân thành cảm ơn Thái Y Lâm, Hầu Bội Sâm, hai người phải hạnh phúc với Châu Kiệt Luân đấy…
Người tham dự chẳng ai hiểu gì, chỉ có tôi cười đến sặc cả cơm.
3.
Trước ngày cưới, đám bạn gái thân muốn tôi tổ chức một buổi “party độc thân”. F thường gọi bọn chúng tôi là lũ dở hơi, và quả thực đúng là như thế. Được tụ tập với hội bạn thân, tôi hết sức phấn khởi, cứ gặp chuyện gì vui là lại gọi tôi ra uống rượu. Tôi còn nhớ tối đó tôi luôn tay chạm ly với mọi người, rượu vang, cocktail, bia… tôi uống đủ thứ. Cuối cùng tôi uống đến say khướt, không còn biết trời đất trăng sao gì nữa.
Hôm sau mê man ngủ đến tận bốn giờ chiều. Lúc tỉnh giấc, tôi hỏi lão F:
- Hôm qua em say à?
Lão gật đầu.
- Em… không làm anh sợ chứ?
- Nghĩ đến đã thấy khủng khiếp!
- Em đã làm gì hả?
- Cầm micro rống lên với người phục vụ, kêu người ta gọi gái xinh nhất quán đến hầu rượu, rồi bắt tất cả mọi người đều phải khen em xinh gái. Cầm ảnh Châu Kiệt Luân, lảm nhảm xin lỗi rồi thề kiếp sau phải lấy anh ta bằng được…
Tôi úp mặt xuống đầu gối, đúng là không dám nghe tiếp nữa.
- Nhưng tối qua người đáng sợ nhất không phải em, mà là Quan Triều?
- Sao?
- Mất bao nhiêu công sức mới dỗ được em về nhà, bỗng nhiên em ôm lấy Quan Triều rồi khóc hu hu.
- Tại sao?
- Vừa khóc em vừa xin lỗi Quan Triều, em nói trước kia người em yêu nhất là anh ấy, nhưng bây giờ em không thể tiếp tục yêu anh ấy nữa!
F nhịn cười nói tiếp:
- Quan Triều vội vàng giải thích với người bên cạnh: tôi là anh trai nó, nhưng người ta càng nhìn anh ấy với ánh mắt kỳ lạ hơn…
4.
Tôi bị ngọng âm “N” với “L”.
Mỗi lần muốn nói “Bò nướng”, tôi đều nói thành “Bò lướng”.
Đối với người nào đó, chuyện này lúc nào cũng là chủ đề gây cười. Lúc không có việc gì làm, lão chỉ thích trêu tôi:
- Em nói “Bò nướng”đi.
Tôi không phục. Tại sao mười lần đều nói sai cả mười được? Thế là ngoan ngoãn nói:
- Bò lướng.
Nói xong mới biết mình mắc bẫy, lão cười sằng sặc nửa ngày trời.
Tôi thì chẳng thấy có gì buồn cười hết!
5.
Lão F có một đứa cháu, nó là nhân vật nổi tiếng ở trường nhưng rất ông cụ non. Mỗi lần thấy nó, tôi lại có cảm giác như nhìn thấy F thời trẻ con vậy, không thể không trêu đùa.
- Nghe nói cháu dán câu khẩu hiệu của trường Oxford ở đầu giường hả?
Cháu bé cho tôi biết:
- Bây giờ chuyển thành Harvard rồi ạ.
- Không đi Anh nữa à?
Cháu bé nghiêm túc trả lời:
- Nguồn nước ở Anh nhiều khoáng chất quá, ở lâu dễ bị hói đầu lắm ạ.
Tôi nhìn trộm lão F.
Cháu bé tranh thủ thổ lộ với nam thần trong lòng nó:
- Nhưng cháu rất thích trường chú F.
F xoa đầu cháu bé, ừm, biết thưởng thức đấy.
- Mẹ cháu bảo ngành của chú F rất khó thi vào.
Tôi trêu nó:
- Không khó lắm đâu, chủ yếu nhìn mặt thôi.
Cháu bé không tin:
- Cô không nói đùa chứ?
Tôi nghiêm túc:
- Họ phỏng vấn mà. Giáo sư ở trường thấy ai đẹp là tuyển ngay.
- Thật không vậy?
- Dĩ nhiên là thật.
Nhân sinh quan của cháu bé như phải chịu một đả kích lớn, quay sang hỏi F, nước mắt lưng tròng:
- Nhờ mặt tiền thật hả chú?
Bạn F im lặng một lúc rồi nói:
- Cũng không hoàn toàn là như vậy.
Lão nói tiếp mà mặt mày vẫn tỉnh bơ:
- Thỉnh thoảng cũng có xác suất khác.
…
Mấy năm nay lão bị tôi làm hỏng rồi. Trước đây lão là chính nhân quân tử hàng xịn cơ mà!
6.
Tôi có một thói quen rất lạ, cứ vào nhà WC là phải đọc sách. Lão F trêu tôi: Sau khi tốt nghiệp, những tri thức mà em tiếp nhận được đã chuyển từ trường học sang nhà vệ sinh.
Một lần vội quá quên mang sách theo, tôi đành cầm chai xà phòng giặt, đọc hướng dẫn sử dụng không sót một chữ.
Lúc đi ra, tôi hỏi lão liệu có thể lắp một cái giá sách trong nhà vệ sinh được không?
Lão lườm tôi một cái:
- Không được!
- Ai quy định không được để giá sách trong nhà vệ sinh?
- Anh quy định!
- Không được thương lượng ạ?
- Đừng hòng!
Tôi lóe ra một ý tưởng, nói:
- Em đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
Lão hừ một tiếng:
- Em định nói hay là lắp một cái bồn cầu trong phòng đọc sách chứ gì? Đừng mơ!
Lão thong thả bổ sung:
- Cái suy nghĩ đó của em, cách hai con phố anh cũng nghe thấy!
Làm tôi giận đến mức phải nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Không ngờ lão lại đoán đúng…
7.
Cuối tuần trước đi dự tiệc với lão, đại Boss công ty lão cũng có mặt nên tôi không dám lỗ mãng mà tỏ ra rất nghe lời.
Không biết từ đâu mà đại Boss biết tôi học chuyên ngành Tiếng Trung ở đại học. Ông ta nhờ tôi giới thiệu sách cho con gái.
- Trong mấy cuốn sách mà con gái tôi xem, nam nữ chính cả ngày chỉ biết yêu đương, chẳng lẽ họ không phải làm việc? Không có gánh nặng xã hội? Đúng là nhảm nhí!
Tôi chột dạ gật đầu hùa theo, lén lườm nguýt ông ta nhưng vẫn phải tỏ vẻ:
- Bình thường cháu chỉ đọc sách văn học chính thống thôi ạ.
Sau đó, tôi và ông ta nói chuyện về phong cách sáng tác của Stendhal và đặc điểm của các tiểu thuyết thời đại Victoria.
Bữa cơm trở nên chẳng khác gì buổi bảo vệ luận văn.
Trên đường về tôi than thở với lão F
- Đại Boss của các anh thật khó chiều.
- Ông nội của ông ấy là XXX đấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, đó là nhà văn nổi tiếng được bao người tôn kính! Mới cách đây không lâu tôi còn đọc tác phẩm của nhà văn này mà!
- Thế ban nãy chẳng phải em đã múa rìu qua mắt thợ sao?
- Không đến nỗi… nhưng… có thật là “bình thường cháu chỉ đọc sách văn học chính thống” không đấy? Tối qua ai thức đêm đọc truyện ngôn tình hả???
Tôi tỉnh bơ:
- Không biết, chẳng lẽ là vợ bé của anh?
Mùa đông năm ngoái không hiểu sao tôi lại bị dị ứng nổi mẩn.
Đi khám bệnh rồi mang cả tá thuốc về nhà. Bác sĩ dặn tôi phải ăn kiêng, không được ăn hải sản, không được uống sữa, không được ăn trứng, không được ăn thịt bò thịt dê, không được ăn ớt…
Nghe thế, tôi cảm thấy đời này không còn gì đáng lưu luyến nữa.
- Sống tiếp còn có nghĩa lý gì? Con người sống trên đời không phải để ăn cho sướng miệng hay sao?
Lão lườm tôi một cái:
- Xem em có tương lai chưa kìa!
Dưới sự giám sát của bạn F, nhà tôi quả thực có thể đi đăng ký vào đội quân bảo vệ môi trường được rồi. Bàn cơm xanh ngắt toàn rau là rau, ăn rau nhiều đến nỗi làm mắt tôi chuyển sang màu xanh lá. Thấy tôi đáng thương, cuối cùng lão cũng cho phép tôi được ăn thịt.
Tối đó một bàn toàn thịt là thịt, tôi ăn đến chảy cả nước mắt, nói lời thật lòng:
- Em cảm thấy trên đời này, chữ làm người ta hạnh phúc nhất chính là “thịt”!
Hết mùa đông tôi cũng khỏi bệnh, bắp chân bị tôi gãi đến trầy cả da. Mùa hè mặc váy ngắn, bạn bè ai cũng hỏi tôi bị sao?
Tôi liếc mắt nhìn lão F, giả vờ đáng thương nói:
- Vì tớ không ngoan nên bị bạo lực gia đình.
Lão sững người trong giây lát rồi vênh mặt nói:
- Anh cảnh cáo em không được nói cho người khác biết rồi mà, chuẩn bị về ăn đòn đi là vừa.
Hahahaha, tôi không nhịn được cười!
2.
Ngày cưới của tôi và F, lão bị chuốc khá nhiều, chủ yếu là vì lão ngăn không cho tôi uống nên toàn bộ số rượu lẽ ra là của tôi đều chui vào bụng gã.
Lúc kính rượu, lão vẫn nắm tay tôi, nắm rất chặt. Tôi cười hỏi: Anh sợ em chạy mất à?
Lão gật đầu trịnh trọng: Phải đấy, vất vả lắm mới lừa được em về nhà. Tôi nói: Yên tâm, em không chạy đâu, trừ khi Châu Kiệt Luân đến cướp cô dâu.
Tiếp đó lão này say khướt, trút bỏ bề ngoài lạnh lùng như núi đá mọi khi, lão cầm chén rượu, nói mớ:
- Hôm nay tôi rất vui, quan khách có ai có thể nói hộ tôi không? Tôi chân thành cảm ơn Thái Y Lâm, Hầu Bội Sâm, hai người phải hạnh phúc với Châu Kiệt Luân đấy…
Người tham dự chẳng ai hiểu gì, chỉ có tôi cười đến sặc cả cơm.
3.
Trước ngày cưới, đám bạn gái thân muốn tôi tổ chức một buổi “party độc thân”. F thường gọi bọn chúng tôi là lũ dở hơi, và quả thực đúng là như thế. Được tụ tập với hội bạn thân, tôi hết sức phấn khởi, cứ gặp chuyện gì vui là lại gọi tôi ra uống rượu. Tôi còn nhớ tối đó tôi luôn tay chạm ly với mọi người, rượu vang, cocktail, bia… tôi uống đủ thứ. Cuối cùng tôi uống đến say khướt, không còn biết trời đất trăng sao gì nữa.
Hôm sau mê man ngủ đến tận bốn giờ chiều. Lúc tỉnh giấc, tôi hỏi lão F:
- Hôm qua em say à?
Lão gật đầu.
- Em… không làm anh sợ chứ?
- Nghĩ đến đã thấy khủng khiếp!
- Em đã làm gì hả?
- Cầm micro rống lên với người phục vụ, kêu người ta gọi gái xinh nhất quán đến hầu rượu, rồi bắt tất cả mọi người đều phải khen em xinh gái. Cầm ảnh Châu Kiệt Luân, lảm nhảm xin lỗi rồi thề kiếp sau phải lấy anh ta bằng được…
Tôi úp mặt xuống đầu gối, đúng là không dám nghe tiếp nữa.
- Nhưng tối qua người đáng sợ nhất không phải em, mà là Quan Triều?
- Sao?
- Mất bao nhiêu công sức mới dỗ được em về nhà, bỗng nhiên em ôm lấy Quan Triều rồi khóc hu hu.
- Tại sao?
- Vừa khóc em vừa xin lỗi Quan Triều, em nói trước kia người em yêu nhất là anh ấy, nhưng bây giờ em không thể tiếp tục yêu anh ấy nữa!
F nhịn cười nói tiếp:
- Quan Triều vội vàng giải thích với người bên cạnh: tôi là anh trai nó, nhưng người ta càng nhìn anh ấy với ánh mắt kỳ lạ hơn…
4.
Tôi bị ngọng âm “N” với “L”.
Mỗi lần muốn nói “Bò nướng”, tôi đều nói thành “Bò lướng”.
Đối với người nào đó, chuyện này lúc nào cũng là chủ đề gây cười. Lúc không có việc gì làm, lão chỉ thích trêu tôi:
- Em nói “Bò nướng”đi.
Tôi không phục. Tại sao mười lần đều nói sai cả mười được? Thế là ngoan ngoãn nói:
- Bò lướng.
Nói xong mới biết mình mắc bẫy, lão cười sằng sặc nửa ngày trời.
Tôi thì chẳng thấy có gì buồn cười hết!
5.
Lão F có một đứa cháu, nó là nhân vật nổi tiếng ở trường nhưng rất ông cụ non. Mỗi lần thấy nó, tôi lại có cảm giác như nhìn thấy F thời trẻ con vậy, không thể không trêu đùa.
- Nghe nói cháu dán câu khẩu hiệu của trường Oxford ở đầu giường hả?
Cháu bé cho tôi biết:
- Bây giờ chuyển thành Harvard rồi ạ.
- Không đi Anh nữa à?
Cháu bé nghiêm túc trả lời:
- Nguồn nước ở Anh nhiều khoáng chất quá, ở lâu dễ bị hói đầu lắm ạ.
Tôi nhìn trộm lão F.
Cháu bé tranh thủ thổ lộ với nam thần trong lòng nó:
- Nhưng cháu rất thích trường chú F.
F xoa đầu cháu bé, ừm, biết thưởng thức đấy.
- Mẹ cháu bảo ngành của chú F rất khó thi vào.
Tôi trêu nó:
- Không khó lắm đâu, chủ yếu nhìn mặt thôi.
Cháu bé không tin:
- Cô không nói đùa chứ?
Tôi nghiêm túc:
- Họ phỏng vấn mà. Giáo sư ở trường thấy ai đẹp là tuyển ngay.
- Thật không vậy?
- Dĩ nhiên là thật.
Nhân sinh quan của cháu bé như phải chịu một đả kích lớn, quay sang hỏi F, nước mắt lưng tròng:
- Nhờ mặt tiền thật hả chú?
Bạn F im lặng một lúc rồi nói:
- Cũng không hoàn toàn là như vậy.
Lão nói tiếp mà mặt mày vẫn tỉnh bơ:
- Thỉnh thoảng cũng có xác suất khác.
…
Mấy năm nay lão bị tôi làm hỏng rồi. Trước đây lão là chính nhân quân tử hàng xịn cơ mà!
6.
Tôi có một thói quen rất lạ, cứ vào nhà WC là phải đọc sách. Lão F trêu tôi: Sau khi tốt nghiệp, những tri thức mà em tiếp nhận được đã chuyển từ trường học sang nhà vệ sinh.
Một lần vội quá quên mang sách theo, tôi đành cầm chai xà phòng giặt, đọc hướng dẫn sử dụng không sót một chữ.
Lúc đi ra, tôi hỏi lão liệu có thể lắp một cái giá sách trong nhà vệ sinh được không?
Lão lườm tôi một cái:
- Không được!
- Ai quy định không được để giá sách trong nhà vệ sinh?
- Anh quy định!
- Không được thương lượng ạ?
- Đừng hòng!
Tôi lóe ra một ý tưởng, nói:
- Em đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
Lão hừ một tiếng:
- Em định nói hay là lắp một cái bồn cầu trong phòng đọc sách chứ gì? Đừng mơ!
Lão thong thả bổ sung:
- Cái suy nghĩ đó của em, cách hai con phố anh cũng nghe thấy!
Làm tôi giận đến mức phải nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Không ngờ lão lại đoán đúng…
7.
Cuối tuần trước đi dự tiệc với lão, đại Boss công ty lão cũng có mặt nên tôi không dám lỗ mãng mà tỏ ra rất nghe lời.
Không biết từ đâu mà đại Boss biết tôi học chuyên ngành Tiếng Trung ở đại học. Ông ta nhờ tôi giới thiệu sách cho con gái.
- Trong mấy cuốn sách mà con gái tôi xem, nam nữ chính cả ngày chỉ biết yêu đương, chẳng lẽ họ không phải làm việc? Không có gánh nặng xã hội? Đúng là nhảm nhí!
Tôi chột dạ gật đầu hùa theo, lén lườm nguýt ông ta nhưng vẫn phải tỏ vẻ:
- Bình thường cháu chỉ đọc sách văn học chính thống thôi ạ.
Sau đó, tôi và ông ta nói chuyện về phong cách sáng tác của Stendhal và đặc điểm của các tiểu thuyết thời đại Victoria.
Bữa cơm trở nên chẳng khác gì buổi bảo vệ luận văn.
Trên đường về tôi than thở với lão F
- Đại Boss của các anh thật khó chiều.
- Ông nội của ông ấy là XXX đấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, đó là nhà văn nổi tiếng được bao người tôn kính! Mới cách đây không lâu tôi còn đọc tác phẩm của nhà văn này mà!
- Thế ban nãy chẳng phải em đã múa rìu qua mắt thợ sao?
- Không đến nỗi… nhưng… có thật là “bình thường cháu chỉ đọc sách văn học chính thống” không đấy? Tối qua ai thức đêm đọc truyện ngôn tình hả???
Tôi tỉnh bơ:
- Không biết, chẳng lẽ là vợ bé của anh?
/27
|