1.
Năm nay vì thay đổi chức vụ nên tôi thường xuyên phải đi công tác. Nhiều hôm tôi về nhà thì lão đã đi làm, lão về nhà thì tôi cũng đi rồi. Một lần dài nhất là hai tháng chúng tôi không gặp nhau. Tối họp đến 11h, đột nhiên nhớ ra phải gọi điện cho lão: “Anh đang làm việc không?”
“Đang họp. Em có đang làm việc không?”
“Cũng đang họp đây.”
Quá yên tâm, đôi vợ chồng bận rộn đến nỗi không có thời gian đi ngoại tình.
2.
Tôi phải đi công tác. Trước khi ra khỏi nhà, ôm lấy lão F, nói: “Trẫm lần này phải thân chinh ngự giá đến miền Nam, không biết lúc nào mới có thể trở về, ái phi mau đứng dậy cho trẫm mi một cái nào!”
Lão lười biếng trở mình, chẳng buồn nhìn tôi một cái: “Đừng diễn trò nữa, tới nơi gọi về cho anh.”
“Ừ.”
Tôi giận dỗi bò xuống giường, xách va ly chuẩn bị đi.
Lão đột nhiên hỏi: “Hoàng Thượng còn ở nhà không?”
“Còn đây, còn đây!”
“Nhân thể mang rác đi luôn nhé…”
3.
Tổ chức thay đổi kế hoạch đột xuất, thế là đợt công tác hai tuần bị kéo dài thành không biết ngày về. Biết chuyện lão F không vui, than vãn nửa ngày trong điện thoại. Tôi thì đang bận đến tối tăm mặt mũi, cãi nhau được hai câu, tôi giận dữ nói lão cơ bản không lo đến cảm nhận của tôi. “Em cũng đâu có nghĩ đến cảm nhận của anh!” Lão thẽ thọt: “Anh nhớ em mà.” Tôi suýt nữa thì khóc ròng.
4.
Thực ra bản chất lão F là người rất truyền thống, ít khi nói mấy lời kiểu như “Anh yêu em” hay “Anh nhớ em”; một khi lão nói thì tất nhiên là không bình thường, cảm giác như nói “I do” trong lễ thành hôn vậy. Trước kia tôi không phải người mặt dày. Hồi mới yêu nhau, mỗi lần thổ lộ điều gì đó tôi phải ngắc ngứ mãi mới dám nói. Sống với nhau lâu mới nhận ra có thể trêu chọc lão, bây giờ thì mấy câu kiểu như “Em nhớ anh lắm”, “Em ngày càng thích anh đến điên đảo”, “Sao anh có thể tốt đến thế nhỉ?” tôi có thể sẵn sàng nói ra bất cứ lúc nào. Phản ứng của lão thì rất buồn cười, chỉ chau mày rồi nói với giọng cực kỳ bất đắc dĩ “Đừng có nói mấy câu đó nữa”, nói thì nói thế nhưng mặt mày cũng hớn hở hẳn. Đúng là khẩu thị tâm phi!
5.
Công ty sắp xếp cho tôi một cô trợ lý. Đó là một cô gái trẻ mới tốt nghiệp đại học, tính tình sôi nổi nhiệt tình, chúng tôi khá dễ chung sống. Một hôm cô nàng hỏi tôi: “Sao chị lấy chồng sớm vậy?”
“Gặp được người phù hợp thì lấy thôi em.”
“Nhưng sao chị có thể kết luận anh ấy là người phù hợp?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại cô bé: “Không câu nệ quan hệ cấp trên với cấp dưới, em thấy con người chị thế nào?”
“Giỏi giang, chuyên nghiệp, khả năng tốt, quan trọng là tính tình siêu nice.”
Tôi nói: “Nhưng chồng chị không nhận định như thế. Trong mắt anh ấy, chị trẻ con, ngây thơ, lóng ngóng vụng về, là đứa trẻ không chịu lớn.”
“Anh ấy không hiểu chị!”
“Hoàn toàn không.” Tôi cười híp mắt: “Trên đời này, anh ấy là người thấu hiểu chị nhất đấy!”
Buổi tối tôi gọi điện cho lão F như thường lệ, nhớ ra chuyện này liền hỏi lão: “Tại sao anh quyết định lấy vợ sớm thế?”
Người nào đó trả lời thật rõ ràng dễ hiểu: “Đêm dài lắm mộng, cưới vợ phải cưới liền tay.”
Tôi: “…”
6.
Một đêm trước ngày về, lão F chủ động gọi điện cho tôi thú tội: “Anh vừa làm đổ lọ sơn móng tay của em!”
“Sau đó?” Tôi cảnh giác hỏi.
“Cả một lọ nước tẩy móng nữa, làm bẩn hết sàn nhà rồi.”
“Chỉ làm bẩn mỗi sàn nhà thôi hả?”
Lão im lặng một lúc rồi nói rất nhỏ: “Cả chiếc dây chuyền mà em thích nhất nữa!”
…
Tôi giận đến mức thiếu nước ngất xỉu: “Anh rảnh rỗi thế? Tự nhiên động vào sơn móng tay của em làm gì?”
Lão nghiêm túc bịa chuyện: “Anh huấn luyện quân sự cho tụi nó, ai ngờ thể chất của bạn Sơn móng tay tệ quá, tự nhiên lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh…”
7.
Ở ngoài gặp phải đối tác rất không chịu hợp tác, bị lỡ hẹn bất ngờ. Mười hai giờ đêm, một mình tôi kéo hành lý đến sân bay, trên đường không thấy bóng dáng xe cộ gì, gió lạnh mưa phùn thì kéo dài đến gần hai tiếng. Lão F gọi điện đến, tôi nổi giận đùng đùng nói: dù thế nào đi nữa em cũng phải nghỉ việc! Lão không nói gì mà lẳng lặng đặt vé máy bay rồi kêu tôi cứ về nhà rồi tính sau. Sau khi đánh một giấc ngon lành trên máy bay, tôi lại cảm thấy chuyện cũng không có gì to tát. Lão tới đón tôi về.
Trên đường, lão hỏi: “Viết xong đơn thôi việc chưa?”
Tôi rất xấu hổ, đành nói: “Không muốn nghỉ việc nữa.”
“Hả? Trong điện thoại anh tưởng em sắp khóc đến nơi.”
“Đúng vậy. Người ta luôn nói khi thượng đế đóng cánh cửa này lại thì đồng thời cũng mở ra một cánh cửa khác cho bạn. Lúc đó em nghĩ thượng đế một là đã quên mất em, hai là mở cho một cánh cửa có lắp khóa chống trộm.”
“Có gì to tát đâu.” Lão nói như thật: “Bạn Tiểu Kiều của chúng ta là nhân vật có máu mặt, dù gặp phải cửa chống trộm hay không được mở cửa, bạn ấy cũng có thể trèo lên bê cả nóc nhà quẳng đi.” Suýt nữa làm tôi cười đến vỡ bụng.
8.
Đi máy bay về Bắc Kinh, người ngồi cạnh tôi là một bác gái trung niên tầm tuổi mẹ tôi, bác ấy rất nhiệt tình nói chuyện với tôi. Lão F tới đón tôi ở sân bay, bác gái khen lão thật nhiệt tình rồi hỏi tôi là ai. Tôi cười khúc khích trả lời:
“Anh cháu đấy ạ, bác có cô nào tốt thì giới thiệu cho anh cháu nhé?”
Lão F không còn lạ gì chuyện tôi hay nói vớ vẩn như thế nên chẳng buồn nói gì, chỉ nhận lấy hành lý trong tay tôi rồi lặng lẽ đi trước.
Bác gái không tin: “Chồng cháu chứ gì?”
“Bác quen anh ấy ạ?”
“Không, nhưng nhìn mắt cháu là biết liền.”
Hình như đúng là như vậy thật. Dù có mệt mỏi hay bực bội đến đâu, chỉ cần thấy lão là tôi lại vui vẻ như thường. Theo lời của trưởng phòng ký túc thì ánh mắt tôi lúc nhìn lão F giống hệt như mắt cún nhà nó nhìn thấy cây xúc xích vậy, mỗi tội không có đuôi để vẫy. Tình yêu của con người với một người khác là thứ không thể che giấu, không tin bạn hãy xem ánh mắt của Lý Tử Hà tiên tử khi nhìn Chí Tôn Bảo trong “Đại thoại Tây Du” mà xem, chan chứa trong đó là tình yêu.
9.
Chắc là ở ngoài lâu quá nên về nhà tôi ngủ không được ngon lắm, thường xuyên mất ngủ. Lão F biết ngày bé tôi không được cha mẹ kể truyện cổ tích trước khi đi ngủ nên rất thương tôi, chủ động đề nghị mỗi tối sẽ đọc truyện cổ tích cho tôi nghe. Hiếm khi nào người đàn ông Ma Kết lại lãng mạn như thế, tôi hết sức cảm động. Ngày đầu tiên lão kể “Nàng công chúa và hạt đậu”, hôm thứ hai là “Cô bé tí hon”. Đến ngày thứ ba, đáng ra phải đọc truyện “Nàng tiên cá” nhưng lão bảo không muốn đọc nữa, tôi nói đàn ông đã nói là phải làm, lão ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng ngồi xuống, giở sách ra, đọc cho tôi nghe bằng giọng nghiêm túc: “Ngày xửa ngày xưa có một nàng tiên cá, nàng chỉ thích sống dưới đáy biển chứ chẳng thích đến nơi nào khác, cứ thế vui vẻ sống đến cuối đời. Hết.” Andersen cũng bị anh làm cho tức giận, có khi phải đội mồ sống dậy cũng nên!
10.
Hiếm có ngày nào cả hai chúng tôi đều ở nhà, cuối tuần dậy sớm nấu đồ ăn sáng. Hồi cấp một, mỗi lần thi cuối kỳ, mẹ tôi đều chuẩn bị cho tôi và Quan Triều hai quả trứng với một cây xúc xích, ngụ ý là thi được 100 điểm. Tôi hỏi lão F có được thế không, lão lắc đầu: “Không, anh vẫn ăn như mọi ngày thôi.”
Tôi cười lão: “Thời thơ ấu của anh thật vô vị.”
Lão lau miệng, nhã nhặn nói: “Anh không ăn trứng vẫn có thể thi được 100 điểm.” Rồi liếc mắt nhìn tôi: “Còn em thì chưa chắc.”
11.
Một tối đi xe qua phố Trường An, đột nhiên nhớ lại lúc chúng tôi mới yêu nhau. Lúc ấy lão đến đón tôi về nhà, chúng tôi lên chuyến xe bus hai tầng, ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Lúc đó phố Trường An rực rỡ sắc màu, đúng lúc gió mùa thu đang hiu hiu thổi. Xe không có khách, tất cả đều rất “đúng lúc”, tôi đột nhiên nghĩ: bây giờ là thời khắc rất thích hợp để hôn! Tôi không nghĩ, buột miệng nói: “Tiếp theo có phải chúng ta nên hôn nhau không anh?” Lão cũng sửng sốt, cứ ngây ra nhìn tôi. Gặp đèn đỏ, xe bus dừng bánh. Tôi thầm đếm ngược trong lòng, nghĩ bụng: mình sẽ chủ động hôn anh ấy lúc đèn xanh sáng, mắt tôi liếc trộm con số đếm ngược trên cột đèn giao thông: “5…4…3…2…” Lão bất ngờ rướn người về phía tôi, nhẹ nhàng chạm lên môi tôi. Đầu tôi trống rỗng, bản năng thúc giục đón nhận nụ hôn này. Tim tôi như được chiếc lông chim xẹt qua, ngưa ngứa tê tê. Sau đó tôi đỏ mặt mắng lão xấu xa. Lão cười khúc khích, thoải mái thừa nhận: “Ừ, anh xấu thế đấy!” Đó là nụ hôn đầu của chúng tôi.
12.
Giữa trưa tôi thay drap giường, lão sán tới giúp. Thay xong tôi lăn lộn trên giường, ngửi mùi nắng mới trên tấm ga, lòng thầm nhủ: hạnh phúc quá đi mất! Lão mắng tôi trẻ con nhưng lại nằm xuống cạnh tôi. Tôi quay lại chui vào lòng lão.
13.
Viết cuốn sách này nên dạo này thường nhớ lại lúc mới kết bạn với lão.
Hôm qua tôi hỏi lão F: “Anh còn nhớ câu đầu tiên anh nói với em không?”
Lão hỏi: “Là gì vậy?”
“Đợt xếp lại chỗ ngồi sau kỳ thi giữa kỳ, em chủ động ngồi cạnh anh rồi chủ động bắt chuyện với anh luôn, em hỏi anh có phải đang nghe nhạc của Châu Kiệt Luân không?”
Lão cười cười: “Nhớ ra rồi.”
“Lúc đó anh có cảm giác gì?”
“Chẳng có cảm giác gì.”
Tôi vốn đang YY lão có cảm giác gì đó với mình, kiểu như nhất kiến chung tình, sấm sét đánh giữa trời quang này nọ, nhưng nghĩ lại, đừng nói đến người như lão, ngay cả tôi đây cũng không ngờ khúc gỗ cứng đơ này cuối cùng lại trở thành chồng yêu của mình.
“Đó là lần đầu tiên bọn mình nói chuyện phải không?”
Lão lắc đầu: “Không phải. Ngày đầu tiên sau khai giảng, tổng vệ sinh, đèn lớp hỏng, còn nhớ không?”
Tôi gật đầu, vẫn nhớ.
“Em thích thể hiện, nhảy lên bàn đứng thay bóng đèn, lúc xuống thì suýt ngã, may mà có anh đến đỡ.”
Tôi nghĩ lại, hình như đúng là có chuyện này thật, nhưng tôi không biết thì ra lão chính là người đỡ tôi lần ấy. Hóa ra duyên phận đến sớm hơn tôi tưởng. Tôi không nhớ, lão toàn nhớ hộ tôi.
14.
Một hôm hai giờ sáng nhận được điện thoại của bạn trai cũ. Tên này say rượu, đầu óc không bình thường, luôn miệng càu nhàu trong điện thoại. Bị đánh thức, lão F hỏi tôi ai gọi, tôi thành thật nói là bạn trai cũ. Mặt lão F liền chảy dài ra… lão vẫn để bụng chuyện tôi có bạn trai trong thời gian lão đi du học, thực ra tôi với chàng trai kia chỉ qua lại có một tháng. Tôi thẳng tay bật sang chế độ loa ngoài. Sau đó, chúng tôi nghe thấy anh chàng kia nói một câu không đầu không cuối: “Tay giám sát của bọn anh ngu như bò nhưng cứ cho là mình thông minh. Anh thì chẳng thấy thế tí nào. Anh rất ủng hộ vụ Google thu mua Motorola. Theo anh thấy chương trình nghị sự của Liên Hiệp Quốc nên lập ra một nguyên tắc, kiên quyết không để món trứng luộc trong nước trà xanh của chúng ta biến thành món ăn của bọn Hàn Quốc…” Nghe gã nói chuyện, lão F chẳng hiểu mô tê gì. Tôi đoán chắc lão đang nghĩ: thì ra đối thủ này không cùng một level với mình, giống như một chiến sĩ được trang bị đầy đủ nào áo giáp, nào mũ giáp, nào gươm giáo… sau khi ra chiến trường mới biết thì ra đối thủ chỉ là một cọng rau muống.
Tôi nói: “Dạo này công việc của anh ta không được thuận lợi.”
Lão hừ một tiếng: “Nếu có một cấp dưới thế này, anh sa thải lâu rồi.”
Tôi không thể cho lão biết sự thật, rằng công ty đó là công ty của cha hắn.
“Nếu nó là con anh, anh đã sớm tống cổ ra khỏi nhà, từ mặt rồi.”
Tôi: “…”
Tôi cầm điện thoại chỉnh sang chế độ im lặng rồi quẳng sang một bên. Lão F vẫn chưa thôi, còn nghiêm túc phê bình tôi: “Em không biết chọn bạn trai gì hết!” Sau đó phát hiện ra mình cũng là một trong số những “bạn trai” của tôi, liền sửa lại ngay: “May mà em biết quay đầu là bờ.”
Tôi cúi đầu nhận sai, cười xin tổ chức khoan hồng rồi kéo anh lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau dậy tôi cầm điện thoại lên xem, nhật ký cuộc gọi hiển thị: 3 giờ 23 phút. Trời, thiếu gia này có bao nhiêu uất hận muốn được chia sẻ vậy?
Năm nay vì thay đổi chức vụ nên tôi thường xuyên phải đi công tác. Nhiều hôm tôi về nhà thì lão đã đi làm, lão về nhà thì tôi cũng đi rồi. Một lần dài nhất là hai tháng chúng tôi không gặp nhau. Tối họp đến 11h, đột nhiên nhớ ra phải gọi điện cho lão: “Anh đang làm việc không?”
“Đang họp. Em có đang làm việc không?”
“Cũng đang họp đây.”
Quá yên tâm, đôi vợ chồng bận rộn đến nỗi không có thời gian đi ngoại tình.
2.
Tôi phải đi công tác. Trước khi ra khỏi nhà, ôm lấy lão F, nói: “Trẫm lần này phải thân chinh ngự giá đến miền Nam, không biết lúc nào mới có thể trở về, ái phi mau đứng dậy cho trẫm mi một cái nào!”
Lão lười biếng trở mình, chẳng buồn nhìn tôi một cái: “Đừng diễn trò nữa, tới nơi gọi về cho anh.”
“Ừ.”
Tôi giận dỗi bò xuống giường, xách va ly chuẩn bị đi.
Lão đột nhiên hỏi: “Hoàng Thượng còn ở nhà không?”
“Còn đây, còn đây!”
“Nhân thể mang rác đi luôn nhé…”
3.
Tổ chức thay đổi kế hoạch đột xuất, thế là đợt công tác hai tuần bị kéo dài thành không biết ngày về. Biết chuyện lão F không vui, than vãn nửa ngày trong điện thoại. Tôi thì đang bận đến tối tăm mặt mũi, cãi nhau được hai câu, tôi giận dữ nói lão cơ bản không lo đến cảm nhận của tôi. “Em cũng đâu có nghĩ đến cảm nhận của anh!” Lão thẽ thọt: “Anh nhớ em mà.” Tôi suýt nữa thì khóc ròng.
4.
Thực ra bản chất lão F là người rất truyền thống, ít khi nói mấy lời kiểu như “Anh yêu em” hay “Anh nhớ em”; một khi lão nói thì tất nhiên là không bình thường, cảm giác như nói “I do” trong lễ thành hôn vậy. Trước kia tôi không phải người mặt dày. Hồi mới yêu nhau, mỗi lần thổ lộ điều gì đó tôi phải ngắc ngứ mãi mới dám nói. Sống với nhau lâu mới nhận ra có thể trêu chọc lão, bây giờ thì mấy câu kiểu như “Em nhớ anh lắm”, “Em ngày càng thích anh đến điên đảo”, “Sao anh có thể tốt đến thế nhỉ?” tôi có thể sẵn sàng nói ra bất cứ lúc nào. Phản ứng của lão thì rất buồn cười, chỉ chau mày rồi nói với giọng cực kỳ bất đắc dĩ “Đừng có nói mấy câu đó nữa”, nói thì nói thế nhưng mặt mày cũng hớn hở hẳn. Đúng là khẩu thị tâm phi!
5.
Công ty sắp xếp cho tôi một cô trợ lý. Đó là một cô gái trẻ mới tốt nghiệp đại học, tính tình sôi nổi nhiệt tình, chúng tôi khá dễ chung sống. Một hôm cô nàng hỏi tôi: “Sao chị lấy chồng sớm vậy?”
“Gặp được người phù hợp thì lấy thôi em.”
“Nhưng sao chị có thể kết luận anh ấy là người phù hợp?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại cô bé: “Không câu nệ quan hệ cấp trên với cấp dưới, em thấy con người chị thế nào?”
“Giỏi giang, chuyên nghiệp, khả năng tốt, quan trọng là tính tình siêu nice.”
Tôi nói: “Nhưng chồng chị không nhận định như thế. Trong mắt anh ấy, chị trẻ con, ngây thơ, lóng ngóng vụng về, là đứa trẻ không chịu lớn.”
“Anh ấy không hiểu chị!”
“Hoàn toàn không.” Tôi cười híp mắt: “Trên đời này, anh ấy là người thấu hiểu chị nhất đấy!”
Buổi tối tôi gọi điện cho lão F như thường lệ, nhớ ra chuyện này liền hỏi lão: “Tại sao anh quyết định lấy vợ sớm thế?”
Người nào đó trả lời thật rõ ràng dễ hiểu: “Đêm dài lắm mộng, cưới vợ phải cưới liền tay.”
Tôi: “…”
6.
Một đêm trước ngày về, lão F chủ động gọi điện cho tôi thú tội: “Anh vừa làm đổ lọ sơn móng tay của em!”
“Sau đó?” Tôi cảnh giác hỏi.
“Cả một lọ nước tẩy móng nữa, làm bẩn hết sàn nhà rồi.”
“Chỉ làm bẩn mỗi sàn nhà thôi hả?”
Lão im lặng một lúc rồi nói rất nhỏ: “Cả chiếc dây chuyền mà em thích nhất nữa!”
…
Tôi giận đến mức thiếu nước ngất xỉu: “Anh rảnh rỗi thế? Tự nhiên động vào sơn móng tay của em làm gì?”
Lão nghiêm túc bịa chuyện: “Anh huấn luyện quân sự cho tụi nó, ai ngờ thể chất của bạn Sơn móng tay tệ quá, tự nhiên lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh…”
7.
Ở ngoài gặp phải đối tác rất không chịu hợp tác, bị lỡ hẹn bất ngờ. Mười hai giờ đêm, một mình tôi kéo hành lý đến sân bay, trên đường không thấy bóng dáng xe cộ gì, gió lạnh mưa phùn thì kéo dài đến gần hai tiếng. Lão F gọi điện đến, tôi nổi giận đùng đùng nói: dù thế nào đi nữa em cũng phải nghỉ việc! Lão không nói gì mà lẳng lặng đặt vé máy bay rồi kêu tôi cứ về nhà rồi tính sau. Sau khi đánh một giấc ngon lành trên máy bay, tôi lại cảm thấy chuyện cũng không có gì to tát. Lão tới đón tôi về.
Trên đường, lão hỏi: “Viết xong đơn thôi việc chưa?”
Tôi rất xấu hổ, đành nói: “Không muốn nghỉ việc nữa.”
“Hả? Trong điện thoại anh tưởng em sắp khóc đến nơi.”
“Đúng vậy. Người ta luôn nói khi thượng đế đóng cánh cửa này lại thì đồng thời cũng mở ra một cánh cửa khác cho bạn. Lúc đó em nghĩ thượng đế một là đã quên mất em, hai là mở cho một cánh cửa có lắp khóa chống trộm.”
“Có gì to tát đâu.” Lão nói như thật: “Bạn Tiểu Kiều của chúng ta là nhân vật có máu mặt, dù gặp phải cửa chống trộm hay không được mở cửa, bạn ấy cũng có thể trèo lên bê cả nóc nhà quẳng đi.” Suýt nữa làm tôi cười đến vỡ bụng.
8.
Đi máy bay về Bắc Kinh, người ngồi cạnh tôi là một bác gái trung niên tầm tuổi mẹ tôi, bác ấy rất nhiệt tình nói chuyện với tôi. Lão F tới đón tôi ở sân bay, bác gái khen lão thật nhiệt tình rồi hỏi tôi là ai. Tôi cười khúc khích trả lời:
“Anh cháu đấy ạ, bác có cô nào tốt thì giới thiệu cho anh cháu nhé?”
Lão F không còn lạ gì chuyện tôi hay nói vớ vẩn như thế nên chẳng buồn nói gì, chỉ nhận lấy hành lý trong tay tôi rồi lặng lẽ đi trước.
Bác gái không tin: “Chồng cháu chứ gì?”
“Bác quen anh ấy ạ?”
“Không, nhưng nhìn mắt cháu là biết liền.”
Hình như đúng là như vậy thật. Dù có mệt mỏi hay bực bội đến đâu, chỉ cần thấy lão là tôi lại vui vẻ như thường. Theo lời của trưởng phòng ký túc thì ánh mắt tôi lúc nhìn lão F giống hệt như mắt cún nhà nó nhìn thấy cây xúc xích vậy, mỗi tội không có đuôi để vẫy. Tình yêu của con người với một người khác là thứ không thể che giấu, không tin bạn hãy xem ánh mắt của Lý Tử Hà tiên tử khi nhìn Chí Tôn Bảo trong “Đại thoại Tây Du” mà xem, chan chứa trong đó là tình yêu.
9.
Chắc là ở ngoài lâu quá nên về nhà tôi ngủ không được ngon lắm, thường xuyên mất ngủ. Lão F biết ngày bé tôi không được cha mẹ kể truyện cổ tích trước khi đi ngủ nên rất thương tôi, chủ động đề nghị mỗi tối sẽ đọc truyện cổ tích cho tôi nghe. Hiếm khi nào người đàn ông Ma Kết lại lãng mạn như thế, tôi hết sức cảm động. Ngày đầu tiên lão kể “Nàng công chúa và hạt đậu”, hôm thứ hai là “Cô bé tí hon”. Đến ngày thứ ba, đáng ra phải đọc truyện “Nàng tiên cá” nhưng lão bảo không muốn đọc nữa, tôi nói đàn ông đã nói là phải làm, lão ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng ngồi xuống, giở sách ra, đọc cho tôi nghe bằng giọng nghiêm túc: “Ngày xửa ngày xưa có một nàng tiên cá, nàng chỉ thích sống dưới đáy biển chứ chẳng thích đến nơi nào khác, cứ thế vui vẻ sống đến cuối đời. Hết.” Andersen cũng bị anh làm cho tức giận, có khi phải đội mồ sống dậy cũng nên!
10.
Hiếm có ngày nào cả hai chúng tôi đều ở nhà, cuối tuần dậy sớm nấu đồ ăn sáng. Hồi cấp một, mỗi lần thi cuối kỳ, mẹ tôi đều chuẩn bị cho tôi và Quan Triều hai quả trứng với một cây xúc xích, ngụ ý là thi được 100 điểm. Tôi hỏi lão F có được thế không, lão lắc đầu: “Không, anh vẫn ăn như mọi ngày thôi.”
Tôi cười lão: “Thời thơ ấu của anh thật vô vị.”
Lão lau miệng, nhã nhặn nói: “Anh không ăn trứng vẫn có thể thi được 100 điểm.” Rồi liếc mắt nhìn tôi: “Còn em thì chưa chắc.”
11.
Một tối đi xe qua phố Trường An, đột nhiên nhớ lại lúc chúng tôi mới yêu nhau. Lúc ấy lão đến đón tôi về nhà, chúng tôi lên chuyến xe bus hai tầng, ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Lúc đó phố Trường An rực rỡ sắc màu, đúng lúc gió mùa thu đang hiu hiu thổi. Xe không có khách, tất cả đều rất “đúng lúc”, tôi đột nhiên nghĩ: bây giờ là thời khắc rất thích hợp để hôn! Tôi không nghĩ, buột miệng nói: “Tiếp theo có phải chúng ta nên hôn nhau không anh?” Lão cũng sửng sốt, cứ ngây ra nhìn tôi. Gặp đèn đỏ, xe bus dừng bánh. Tôi thầm đếm ngược trong lòng, nghĩ bụng: mình sẽ chủ động hôn anh ấy lúc đèn xanh sáng, mắt tôi liếc trộm con số đếm ngược trên cột đèn giao thông: “5…4…3…2…” Lão bất ngờ rướn người về phía tôi, nhẹ nhàng chạm lên môi tôi. Đầu tôi trống rỗng, bản năng thúc giục đón nhận nụ hôn này. Tim tôi như được chiếc lông chim xẹt qua, ngưa ngứa tê tê. Sau đó tôi đỏ mặt mắng lão xấu xa. Lão cười khúc khích, thoải mái thừa nhận: “Ừ, anh xấu thế đấy!” Đó là nụ hôn đầu của chúng tôi.
12.
Giữa trưa tôi thay drap giường, lão sán tới giúp. Thay xong tôi lăn lộn trên giường, ngửi mùi nắng mới trên tấm ga, lòng thầm nhủ: hạnh phúc quá đi mất! Lão mắng tôi trẻ con nhưng lại nằm xuống cạnh tôi. Tôi quay lại chui vào lòng lão.
13.
Viết cuốn sách này nên dạo này thường nhớ lại lúc mới kết bạn với lão.
Hôm qua tôi hỏi lão F: “Anh còn nhớ câu đầu tiên anh nói với em không?”
Lão hỏi: “Là gì vậy?”
“Đợt xếp lại chỗ ngồi sau kỳ thi giữa kỳ, em chủ động ngồi cạnh anh rồi chủ động bắt chuyện với anh luôn, em hỏi anh có phải đang nghe nhạc của Châu Kiệt Luân không?”
Lão cười cười: “Nhớ ra rồi.”
“Lúc đó anh có cảm giác gì?”
“Chẳng có cảm giác gì.”
Tôi vốn đang YY lão có cảm giác gì đó với mình, kiểu như nhất kiến chung tình, sấm sét đánh giữa trời quang này nọ, nhưng nghĩ lại, đừng nói đến người như lão, ngay cả tôi đây cũng không ngờ khúc gỗ cứng đơ này cuối cùng lại trở thành chồng yêu của mình.
“Đó là lần đầu tiên bọn mình nói chuyện phải không?”
Lão lắc đầu: “Không phải. Ngày đầu tiên sau khai giảng, tổng vệ sinh, đèn lớp hỏng, còn nhớ không?”
Tôi gật đầu, vẫn nhớ.
“Em thích thể hiện, nhảy lên bàn đứng thay bóng đèn, lúc xuống thì suýt ngã, may mà có anh đến đỡ.”
Tôi nghĩ lại, hình như đúng là có chuyện này thật, nhưng tôi không biết thì ra lão chính là người đỡ tôi lần ấy. Hóa ra duyên phận đến sớm hơn tôi tưởng. Tôi không nhớ, lão toàn nhớ hộ tôi.
14.
Một hôm hai giờ sáng nhận được điện thoại của bạn trai cũ. Tên này say rượu, đầu óc không bình thường, luôn miệng càu nhàu trong điện thoại. Bị đánh thức, lão F hỏi tôi ai gọi, tôi thành thật nói là bạn trai cũ. Mặt lão F liền chảy dài ra… lão vẫn để bụng chuyện tôi có bạn trai trong thời gian lão đi du học, thực ra tôi với chàng trai kia chỉ qua lại có một tháng. Tôi thẳng tay bật sang chế độ loa ngoài. Sau đó, chúng tôi nghe thấy anh chàng kia nói một câu không đầu không cuối: “Tay giám sát của bọn anh ngu như bò nhưng cứ cho là mình thông minh. Anh thì chẳng thấy thế tí nào. Anh rất ủng hộ vụ Google thu mua Motorola. Theo anh thấy chương trình nghị sự của Liên Hiệp Quốc nên lập ra một nguyên tắc, kiên quyết không để món trứng luộc trong nước trà xanh của chúng ta biến thành món ăn của bọn Hàn Quốc…” Nghe gã nói chuyện, lão F chẳng hiểu mô tê gì. Tôi đoán chắc lão đang nghĩ: thì ra đối thủ này không cùng một level với mình, giống như một chiến sĩ được trang bị đầy đủ nào áo giáp, nào mũ giáp, nào gươm giáo… sau khi ra chiến trường mới biết thì ra đối thủ chỉ là một cọng rau muống.
Tôi nói: “Dạo này công việc của anh ta không được thuận lợi.”
Lão hừ một tiếng: “Nếu có một cấp dưới thế này, anh sa thải lâu rồi.”
Tôi không thể cho lão biết sự thật, rằng công ty đó là công ty của cha hắn.
“Nếu nó là con anh, anh đã sớm tống cổ ra khỏi nhà, từ mặt rồi.”
Tôi: “…”
Tôi cầm điện thoại chỉnh sang chế độ im lặng rồi quẳng sang một bên. Lão F vẫn chưa thôi, còn nghiêm túc phê bình tôi: “Em không biết chọn bạn trai gì hết!” Sau đó phát hiện ra mình cũng là một trong số những “bạn trai” của tôi, liền sửa lại ngay: “May mà em biết quay đầu là bờ.”
Tôi cúi đầu nhận sai, cười xin tổ chức khoan hồng rồi kéo anh lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau dậy tôi cầm điện thoại lên xem, nhật ký cuộc gọi hiển thị: 3 giờ 23 phút. Trời, thiếu gia này có bao nhiêu uất hận muốn được chia sẻ vậy?
/27
|