Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em
Chương 16 - Chương X: Chuyện Người Đàn Ông Đó Dạy Tôi
/27
|
Tôi rất ít khi nhắc đến cha tôi với người khác. Nói ra có lẽ không ai tin, lần gần đây nhất tôi gặp cha là vào trước ngày cưới của tôi, tôi hỏi ông có muốn tới tham gia hôn lễ không, ông ái ngại xoa tay nói, hay là thôi vậy.
Năm tôi bốn tuổi, ông ngoại tình nên cha mẹ tôi nhanh chóng ly hôn, tôi và Quan Triều đều theo mẹ. Sau khi trở thành đứa trẻ không có cha, cảm nhận trực tiếp nhất của tôi là gia đình bỗng nhiên trở nên nghèo túng. Cha tôi nhanh chóng tái hôn, người vợ mới quản lý ông rất chặt chẽ, hồi đó chi phí sinh hoạt hàng tháng mà tòa án yêu cầu là 85 đồng, và mỗi tháng ông gửi cho chúng tôi đúng 85 đồng thật.
Thời gian đó chúng tôi sống rất vất vả, mẹ không có việc làm. Bà rất mạnh mẽ, không chịu về nhà, quả thực chính bà đã một tay nuôi nấng chúng tôi. Sau đó bà nhận việc về làm, công việc là gấp hộp giấy, nhà tôi hồi ấy chất đầy những thứ bìa các tông màu vàng sẫm thấp kém đó, gấp một hộp được một xu, nội trong ba ngày phải gấp 10.000 cái.
Sau này tôi kể lại chuyện đó cho F nghe, lão không dám tin, lão không ngờ bây giờ vẫn có công việc tính tiền công bằng đơn vị “xu”. Đúng vậy, trong thực tế vẫn có những công việc như thế, nhờ công việc này, mẹ có tiền cho chúng tôi đi mẫu giáo rồi xin học lớp chọn, hồi ấy rất ít người vào học lớp chọn, ai cũng nói mẹ tôi đang lãng phí tiền của. Bà bảo dù khổ nữa bà cũng phải cho con học lớp chọn, con của bà không thể kém cỏi hơn người khác.
Chính là bắt đầu từ thời điểm này, tính cách tôi thay đổi rất nhiều, từ một đứa trẻ vô tâm vô tính trở thành con bé tự ti sợ này sợ nọ. Tôi còn nhớ có thời gian mẹ tôi rất vất vả. Hàng ngày đều phải dậy từ bốn giờ sáng đi giao sữa, bảy giờ về làm đồ ăn sáng cho chúng tôi, sau đó mười giờ làm cơm suất rồi dùng xe đẩy mang ra đường bán, bà làm việc vất vả hơn trước rất nhiều nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn túng thiếu. Tôi nhớ hồi đó mọi người đều đổ xô đi mua thuốc bổ cho con, trên TV cũng thường phát quảng cáo thuốc. Thuốc trong chai màu xanh là ngon nhất, tôi rất muốn nếm thử để xem mùi vị nó như thế nào. Con nhà người khác thì thiếu canxi, thiếu kẽm, thiếu sắt; còn tôi với Quan Triều chỉ biết hùng hổ nó đúng hai chữ: thiếu tiền!
Nhớ lại ngày ấy đúng là đau khổ vô cùng, nếu tôi có tài văn chương hơn nữa có lẽ còn viết được cả bộ “Hồng Lâu Mộng” cũng nên. Tôi từng kiên quyết cho rằng tôi và F không thể ở bên nhau, vì hoàn cảnh của chúng tôi khác nhau một trời một vực. Lão là hoàng tử trong nhà, trong cuộc sống toàn ánh sáng đẹp đẽ, tốt đẹp đến không thể tốt hơn. Còn tôi thì tự ti, mâu thuẫn, yếu đuối, vừa được ánh nắng chiếu tới đã vội lùi lại. Trước kia Quan Triều hỏi tôi tâm nguyện lớn nhất là gì, tôi nói em nhất định phải cưới người yêu em sâu đậm, người đó có thể không giàu có nhưng em muốn cho con cái của em một gia đình bình thường có đủ cả cha lẫn mẹ, để nó lớn lên trong vô vàn tình thương chứ không phải chỉ biết đến tình yêu ảo tưởng trong sách và phim ảnh, còn trong cuộc sống thực thì luôn gặp phải khó khăn và lúc nào cũng sợ hãi.
Do cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ, một thời gian rất dài tôi không tin trên đời này còn tồn tại cặp đôi nào thật lòng yêu nhau cả đời. Sau này F kể cho tôi nghe một câu chuyện:
Hồi xưa, lão hỏi ba lão: con từ đâu đến? Ba lão không giống những ông bố bình thường, trả lời con qua loa cho xong kiểu như “nhặt ở đống rác” hay “từ trên trời rơi xuống”. Mà ông nói: “Con là thiên sứ trên trời, thượng đế cảm thấy mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian nên đã phái con tới bảo vệ mẹ.” “Vậy cha thì sao?” Tiểu F hỏi: “Khi con trưởng thành và xa mẹ, cha sẽ nhận trách nhiệm ở bên mẹ con đến già.” Đây là câu trả lời lãng mạn nhất mà tôi từng được nghe.
Mấy năm trước có chiếu bộ phim “Cuộc phiêu lưu của nhà Croods”, tôi và F cùng đi xem. Trong đó có một đoạn, người cha muốn bảo vệ cả gia đình nên đã lần lượt đẩy người thân của mình xuống dưới vách đá. Tôi rất bất ngờ khi thấy nhiều bạn nhỏ khóc nức nở trong rạp chiếu phim. Tôi rất đau lòng, tình thương của người cha là sự bảo vệ dịu dàng luôn khắc sâu trong huyết mạch, nhiều người vừa ra đời đã nghiễm nhiên có được, còn tôi thì chưa bao giờ cảm nhận được nó. Khi lọt lòng, ông bế tôi, chẳng nói năng gì nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ của cái ôm đó, thật ấm áp, bao gồm cả thấu hiểu và tình yêu. Lúc mười tuổi, tôi ngây thơ cho rằng mình sẽ không yêu thêm một ai nữa, tôi không chắc bản thân có khả năng yêu người khác không. Nhưng lão F đã nói cho tôi biết, yêu là bản năng của con người, là thứ đã cắm rễ cùng với cuộc đời mỗi người, bất kể mảnh đất đó có cằn cỗi thế nào chăng nữa, nó sẽ không biến mất, chỉ cần con người nhận ra, sẽ thấy nó luôn ở đó.
Năm tôi bốn tuổi, ông ngoại tình nên cha mẹ tôi nhanh chóng ly hôn, tôi và Quan Triều đều theo mẹ. Sau khi trở thành đứa trẻ không có cha, cảm nhận trực tiếp nhất của tôi là gia đình bỗng nhiên trở nên nghèo túng. Cha tôi nhanh chóng tái hôn, người vợ mới quản lý ông rất chặt chẽ, hồi đó chi phí sinh hoạt hàng tháng mà tòa án yêu cầu là 85 đồng, và mỗi tháng ông gửi cho chúng tôi đúng 85 đồng thật.
Thời gian đó chúng tôi sống rất vất vả, mẹ không có việc làm. Bà rất mạnh mẽ, không chịu về nhà, quả thực chính bà đã một tay nuôi nấng chúng tôi. Sau đó bà nhận việc về làm, công việc là gấp hộp giấy, nhà tôi hồi ấy chất đầy những thứ bìa các tông màu vàng sẫm thấp kém đó, gấp một hộp được một xu, nội trong ba ngày phải gấp 10.000 cái.
Sau này tôi kể lại chuyện đó cho F nghe, lão không dám tin, lão không ngờ bây giờ vẫn có công việc tính tiền công bằng đơn vị “xu”. Đúng vậy, trong thực tế vẫn có những công việc như thế, nhờ công việc này, mẹ có tiền cho chúng tôi đi mẫu giáo rồi xin học lớp chọn, hồi ấy rất ít người vào học lớp chọn, ai cũng nói mẹ tôi đang lãng phí tiền của. Bà bảo dù khổ nữa bà cũng phải cho con học lớp chọn, con của bà không thể kém cỏi hơn người khác.
Chính là bắt đầu từ thời điểm này, tính cách tôi thay đổi rất nhiều, từ một đứa trẻ vô tâm vô tính trở thành con bé tự ti sợ này sợ nọ. Tôi còn nhớ có thời gian mẹ tôi rất vất vả. Hàng ngày đều phải dậy từ bốn giờ sáng đi giao sữa, bảy giờ về làm đồ ăn sáng cho chúng tôi, sau đó mười giờ làm cơm suất rồi dùng xe đẩy mang ra đường bán, bà làm việc vất vả hơn trước rất nhiều nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn túng thiếu. Tôi nhớ hồi đó mọi người đều đổ xô đi mua thuốc bổ cho con, trên TV cũng thường phát quảng cáo thuốc. Thuốc trong chai màu xanh là ngon nhất, tôi rất muốn nếm thử để xem mùi vị nó như thế nào. Con nhà người khác thì thiếu canxi, thiếu kẽm, thiếu sắt; còn tôi với Quan Triều chỉ biết hùng hổ nó đúng hai chữ: thiếu tiền!
Nhớ lại ngày ấy đúng là đau khổ vô cùng, nếu tôi có tài văn chương hơn nữa có lẽ còn viết được cả bộ “Hồng Lâu Mộng” cũng nên. Tôi từng kiên quyết cho rằng tôi và F không thể ở bên nhau, vì hoàn cảnh của chúng tôi khác nhau một trời một vực. Lão là hoàng tử trong nhà, trong cuộc sống toàn ánh sáng đẹp đẽ, tốt đẹp đến không thể tốt hơn. Còn tôi thì tự ti, mâu thuẫn, yếu đuối, vừa được ánh nắng chiếu tới đã vội lùi lại. Trước kia Quan Triều hỏi tôi tâm nguyện lớn nhất là gì, tôi nói em nhất định phải cưới người yêu em sâu đậm, người đó có thể không giàu có nhưng em muốn cho con cái của em một gia đình bình thường có đủ cả cha lẫn mẹ, để nó lớn lên trong vô vàn tình thương chứ không phải chỉ biết đến tình yêu ảo tưởng trong sách và phim ảnh, còn trong cuộc sống thực thì luôn gặp phải khó khăn và lúc nào cũng sợ hãi.
Do cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ, một thời gian rất dài tôi không tin trên đời này còn tồn tại cặp đôi nào thật lòng yêu nhau cả đời. Sau này F kể cho tôi nghe một câu chuyện:
Hồi xưa, lão hỏi ba lão: con từ đâu đến? Ba lão không giống những ông bố bình thường, trả lời con qua loa cho xong kiểu như “nhặt ở đống rác” hay “từ trên trời rơi xuống”. Mà ông nói: “Con là thiên sứ trên trời, thượng đế cảm thấy mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian nên đã phái con tới bảo vệ mẹ.” “Vậy cha thì sao?” Tiểu F hỏi: “Khi con trưởng thành và xa mẹ, cha sẽ nhận trách nhiệm ở bên mẹ con đến già.” Đây là câu trả lời lãng mạn nhất mà tôi từng được nghe.
Mấy năm trước có chiếu bộ phim “Cuộc phiêu lưu của nhà Croods”, tôi và F cùng đi xem. Trong đó có một đoạn, người cha muốn bảo vệ cả gia đình nên đã lần lượt đẩy người thân của mình xuống dưới vách đá. Tôi rất bất ngờ khi thấy nhiều bạn nhỏ khóc nức nở trong rạp chiếu phim. Tôi rất đau lòng, tình thương của người cha là sự bảo vệ dịu dàng luôn khắc sâu trong huyết mạch, nhiều người vừa ra đời đã nghiễm nhiên có được, còn tôi thì chưa bao giờ cảm nhận được nó. Khi lọt lòng, ông bế tôi, chẳng nói năng gì nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ của cái ôm đó, thật ấm áp, bao gồm cả thấu hiểu và tình yêu. Lúc mười tuổi, tôi ngây thơ cho rằng mình sẽ không yêu thêm một ai nữa, tôi không chắc bản thân có khả năng yêu người khác không. Nhưng lão F đã nói cho tôi biết, yêu là bản năng của con người, là thứ đã cắm rễ cùng với cuộc đời mỗi người, bất kể mảnh đất đó có cằn cỗi thế nào chăng nữa, nó sẽ không biến mất, chỉ cần con người nhận ra, sẽ thấy nó luôn ở đó.
/27
|