Chương 1: Có Lẽ Yêu Đàn Ông Ma Kết Là Như Thế Đấy
1. Năm ngoái lão F đi công tác Nhật Bản, tôi đọc được một bài viết ở trên mạng “Các chị em thường nhắn tin trêu bạn trai mình như thế nào?”. Đủ loại đáp án làm tôi cười sặc sụa.
Hôm ấy lại đúng là ngày tôi thay số điện thoại mới, liền gửi cho lão một tin nhắn nặc danh:
“Sếp à, anh có cần phục vụ đặc biệt không?”
Lão không thèm để ý.
Tôi lại gửi tiếp:
“Mèo hoang nhỏ cô đơn, nhiệt tình như lửa, dâng lên tận cửa, chắc chắn khiến quý ngài vừa ý.”
Hồi lâu sau, lão mới gọi lại, câu đầu tiên là:
“Em ở nhà rảnh quá phải không?”
Tôi hết sức ngỡ ngàng:
“Quái, sao anh biết là em?”
Lão bảo:
“Chỉ có em mới vô vị thế.” – Ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Ngày kia anh về.”
“Sớm thế, sao bảo cuối tuần?”
“Tạm thời có thay đổi.”
Không lâu sau đó, đồng nghiệp của lão đến nhà tôi ăn cơm, nhắc đến chuyến đi Nhật Bản lần này, cậu ta bảo:
- F nhà chị không kịp tham gia buổi lễ chúc mừng, vừa làm xong ‘chính sự’ đã vội vàng phi ngay ra sân bay không dám chậm trễ một giây, anh ấy bảo ở nhà không có ai nên phải về chăm mèo.
Rồi cậu ta nhìn ngó xung quanh, tò mò hỏi:
- Thế mèo nhà anh chị đâu?
Mặt tôi đỏ bừng, lão F gắp vào bát tôi một miếng cá kho tàu rồi nói mà không hề thay đổi sắc mặt:
- Nó nhát gan nên sợ người lạ.
Tôi chỉ hận không thể cắm mặt vào bát cơm.
2.
Trước mặt người ngoài, lão F cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng và kiêu ngạo, người ta tặng cho lão biệt danh là “Ice Man”. Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại, như người mắc bệnh thần kinh nhiều năm, rất thích diễn trò, lão thường mắng tôi không làm diễn viên thật đáng tiếc.
Lúc ăn cơm ở ngoài, tôi bỗng dừng lại rồi hỏi lão:
- Anh rể, chúng mình làm thế này… liệu có khiến chị em đau lòng không?
Mới đầu cả lão lẫn người phục vụ đều có vẻ mặt như sét đánh ngang tai, lâu dần thành quen, hôm qua lão còn bình thản trả lời tôi:
- Chị em dưới suối vàng sẽ chúc phúc cho chúng ta.
Có lần tôi hăng máu, nói với lão:
- Em phải diễn vai nam thứ si tình!
Sau đó tôi nhanh chóng nhập vai, gào thét với lão:
- Tôi mới là người yêu Kiều Nhất nhất trên đời! Tôi sẽ không giao cô ấy cho anh đâu!
Anh đứng cạnh giá sách, bình thản mở sách ra xem rồi trả lời tôi bằng giọng điệu thờ ơ:
- ‘Anh’ cứ lấy đi.
Tôi sững người, nội dung tình tiết đừng phát triển như thế chứ!
Tôi nói:
- Đêm nay tôi sẽ đưa cô ấy đi, rời xa anh mãi mãi.
Lão gập sách lại đánh cụp một tiếng, lạnh lùng bảo:
- ‘Anh’ cứ thử xem, nếu cô ấy dám cao chạy xa bay cùng người khác, tôi đánh gãy chân!
Shit! Ai cho anh sửa kịch bản lung tung hả!!!
3.
Tầng trên nhà tôi đang tân trang nên ngày nào cũng rất ầm ĩ. Tôi quyết định ra khách sạn thuê phòng để được yên tĩnh viết văn.
Lão F tối nào cũng đến mang cơm cho tôi, hai mắt tôi sáng ngời, hỏi lão:
- Chúng mình thế này có giống đang yêu đương vụng trộm không anh?
Lão lườm tôi một cái thật dữ tợn.
Ai dè sau khi vào phòng, gã này nhanh nhẹn cởi hết quần áo, tôi hỏi lão đang làm gì vậy?
Lão tỏ vẻ nghiêm túc:
- Nhanh lên em, năm giờ vợ anh tan ca rồi.
4.
Đi công tác về, tôi nhận được cuộc điện thoại của cô bạn thân khi vẫn chưa kịp rời khỏi sân bay, nàng ta thất tình, khóc nức khóc nở. Tôi xách va ly đi uống rượu với nàng ta.
Tôi nói tình yêu chung thủy tuyệt chủng rồi, nó chẳng khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cơ bản không thể mong nó là hộp cơm, cứ đến giờ ăn là mỗi người một hộp được.
Về đến nhà lòng tôi rất buồn, ôm lấy lão F và nói:
- Vận may của em rất tệ, may mắn nhất trong đời em là được gặp anh, vì thế em cực kỳ, cực kỳ trân trọng. Ngần này tuổi, yêu anh có lẽ là điều em kiên trì nhất!
Lão nói:
- Ừm, em nghĩ thế khiến anh rất cảm động. – Dừng lại một lúc lại nói: - Nhưng đừng tưởng làm thế là anh tha cho em tội ba giờ sáng mới về đến nhà nhé!
Sau đó lão lườm tôi một cái cháy mắt rồi đứng dậy vào bếp pha một cốc nước mật ong cho tôi giải rượu.
5.
Tôi nói rất nhiều, lúc nào cũng luôn miệng thì thầm vào tai anh nói đến không ngừng nghỉ. Một hôm tôi bất ngờ hỏi:
- Anh có thấy em rách việc không?
Lúc đó lão đang lái xe, mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, rồi trả lời tôi mà vẻ mặt không hề thay đổi chút nào:
- Cực kỳ rách việc là đằng khác!
Tôi hơi thất vọng, thì ra lão cũng thấy tôi phiền phức.
Rồi tự nhiên lão mỉm cười, nói:
- Dù sao cũng phải nghe em lảm nhảm đến cuối đời, anh phải làm quen thôi.
6.
Tôi và lão học cùng cấp ba. Hồi còn đi học lão cũng hệt như bây giờ, ngoài miệng thì độc địa nhưng tấm lòng rất lương thiện, luôn chăm sóc tôi chu đáo. Sau đó xảy ra một việc, hồi ấy bọn tôi vẫn chưa trưởng thành nên xảy ra chút việc nhỏ đã vội vàng cắt đứt.
Lão đi Anh du học, chúng tôi nhiều năm không liên lạc với nhau. Hôm họp lớp có người nhắc đến lão, người đó nói vô tình bấm nhầm số, gọi vào số di động ngày xưa của lão mà không ngờ lại gọi được, lúc đó mới biết thì ra mấy năm nay lão F vẫn dùng số cũ.
- Làm thế chẳng phải là bất tiện lắm sao?
Ai nấy đều lấy làm thắc mắc, cuối cùng họ thống nhất đưa ra kết luận là: đám người phàm tục chúng tôi chẳng thể lý giải nổi hành vi của đại thần .
Ít lâu sau là sinh nhật của lão, tôi lấy hết sức can đảm nhắn tin cho lão rồi nhìn chằm chằm điện thoại suốt một đêm mà vẫn không nhận được tin nhắn reply của lão. Mãi đến chiều hôm sau lão mới reply, chỉ có hai chữ vô cùng khách sáo và xa cách:
“Cảm ơn!”
Sau đó lão về nước, tôi một mình dũng cảm đến Bắc Kinh tìm lão, chúng tôi làm lành và quyết định ở bên nhau. Một hôm tôi tìm thấy trên giá sách con điện thoại Nokia N97 lão dùng trước kia, bèn bật lên thì thấy nhật ký cuộc gọi và tin nhắn đều đã bị xóa sạch, chỉ còn mấy dòng trong mục nháp, tôi ấn vào thì thấy trong đó có mấy chục bản nháp.
Hôm nay gặp một cô gái rất giống cậu ở Asda.
Paul ra album mới, nghe nhạc mà cứ có cảm giác như cậu đang ngồi bên cạnh.
Trường Sa(1) lạnh rồi, nhớ mặc thêm quần áo.
Mình tha lỗi cho cậu rồi, gọi điện cho mình đi, được không?
…
Cái cuối cùng là: Mình nhớ cậu lắm!
Thời gian: Ngày sinh nhật lão.
(Trường Sa: thủ phủ của tỉnh Hồ Nam, TQ)
7.
Năm ngoái khi đang làm hoạt động trên vùng cao xa xôi hẻo lánh, đứng trong đám đông, tôi té ngã vì bị người ta xô đẩy, đập chân vào tảng đá làm tôi đau đến ứa nước mắt. Đồng nghiệp đỡ tôi dậy rồi hỏi có sao không, tôi đứng dậy phủi tay rồi đáp không sao, dán hai miếng băng cứu thương và tiếp tục làm việc.
Lúc về mới thấy máu đã thấm đẫm nửa quần. Khập khiễng đi đến phòng y tế, bác sĩ nói phải khâu 2 mũi nhưng trạm y tế lại không có thuốc tê. Hôm sau vẫn còn công việc phải làm, không thể chậm trễ nên tôi dằn lòng, nói: Khâu đi, tôi chịu được.
Cuối cùng tôi cũng chịu được, không hé răng kêu một tiếng nào. Đồng nghiệp đứng bên cạnh chứng kiến cả quá trình. Một người đàn ông trưởng thành quê ở Đông Bắc cao hơn mét tám mà lại ngậm ngùi. Anh ta nói: Anh thật bái phục em!
Tôi thấy rất ngại bèn nói:
- Đã là gì, trước đây em làm phẫu thuật còn đau hơn thế này trăm lần mà vẫn chịu được.
Về tới Bắc Kinh, lão F tới đón chúng tôi. Tôi vừa lên xe đã ngủ vùi, trên đường đi có lúc tỉnh giấc tôi nghe thấy người đồng nghiệp kia đang nói chuyện với lão, anh ta bảo nếu tôi ra đời sớm hơn vài chục năm thì chắc chắn chính là Lưu Hồ Lan(1).
(1) Lưu Hồ Lan (1932-1947) nổi tiếng là tầng lớp tiên phong của Cách Mạng Trung Quốc, là đội viên đội du kích ngay từ những ngày đầu trong cuộc chiến kháng Nhật.
- Ở nhà cô ấy cũng mạnh mẽ thế à?
Lão F nói:
- Không, ở nhà rất hay nhõng nhẽo, thường khóc thút thít khi xem phim mè nheo bắt tôi phải dỗ dành, hệt như đứa con nít vậy.
Đồng nghiệp rất ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Bởi vì chỉ ở trước mặt tôi, cô ấy mới không cần phải mạnh mẽ.
Tôi lẳng lặng nghe, bỗng nhiên thấy mũi cay cay.
Trước kia tôi từng đọc được một câu trong sách và có ấn tượng rất sâu đậm với nó. Sách nói: Trong cuộc đời của một con người, gặp được tình yêu không phải là hiếm có, cái hiếm có là gặp được người hiểu mình.
Tôi nghĩ đây chính là “hiểu”.
8.
Công ty đang lên kế hoạch về “ký ức tuổi trẻ”.
Tôi gửi tin nhắn cho các bạn bè của mình: Người mà bạn thích hồi còn đi học giờ như thế nào?
Nhận được các câu trả lời sau:
- Trở thành bố trẻ con của người khác rồi.
- Kết hôn, sinh con, đêm qua mơ thấy người đó, người đó vẫn khinh khỉnh không thèm để ý đến tôi như vậy. Dường như tôi có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng không theo kịp bước chân anh ấy. Trong giấc mơ ấy tôi rất khó chịu, vì anh ấy không làm sai gì cả, chỉ không yêu tôi mà thôi.
- Hồi còn đi học chỉ yêu mỗi bộ đề ôn thi.
Xem tiếp thì nhận ra mình vô tình đã gửi cả tin nhắn cho lão F, tôi không mong đợi nhiều vì cơ bản lão thường không trả lời những tin nhắn kiểu này. Đợi thêm lúc nữa, quả nhiên là không trả lời.
Công việc đó khiến chúng tôi bận tối mắt tối mũi. Tôi về đến nhà đã 11 giờ đêm, lão về còn muộn hơn cả tôi. Đang ngủ say thì mơ màng cảm thấy lão rón rén đứng trên nền nhà chỉnh lại chăn cho tôi.
Hôm sau dậy thì lão đã đi rồi. Đến công ty mới thấy có tin nhắn chưa đọc, mở ra xem thì thấy câu trả lời của lão:
- Trở thành vợ tôi, đang ngủ bên cạnh tôi nè.
Thời gian: 2h45 sáng.
9.
Lúc mới yêu lão F tôi không chắc chắn về mối tình này. Lão là người cố chấp, nên lần nào cãi nhau tôi cũng là người phải xin lỗi và chủ động giảng hòa.
Một lần chúng tôi cãi nhau, lão bỏ rơi tôi một tuần, tôi mặt dày đến chủ động làm lành nhưng vẫn không được lão để ý tới. Đúng hôm đó trên xe đang phát ca khúc “Bảo Bối” của Trương Huyền, trong bài hát có một câu : Tiểu Quỷ của anh, trêu em cho vui, làm cho em thích cả thế giới này.
Tôi nói:
- Có phải anh chính là người viết lời cho bài hát này không? Cứ như trẻ con ấy, tưởng cả thế giới này đều là của anh hả?!
Tôi độc thoại lâu ơi là lâu, giọng nói ngày càng xịt dần, ngày càng nghẹn ngào, ấm ức muốn chết, hạ quyết tâm: không cần mình nữa thì thôi, chia tay cũng được.
Suốt quãng đường chúng tôi không nói chuyện với nhau. Xe dừng lại trước cửa công ty tôi, tôi đang định mở cửa xuống xe thì đột nhiên lão giữ chặt tôi lại, hạ giọng ủ rũ nói:
- Nhưng… Anh có thích thế giới này đâu, anh chỉ thích em thôi.
Nước mắt tôi cứ thế tràn khỏi bờ mi.
10.
Bà ngoại tôi đã cao tuổi nên đầu óc hơi lú lẫn, cả nhà chỉ có lão F là có thể nói chuyện được với bà, chúng tôi ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên. Một năm về ăn tết với ông bà, tôi phụ mẹ làm cơm, lão F ngồi ngoài sân nói chuyện với bà, tôi nghe thấy lão dạy bà ngoại tôi nói tiếng Anh.
- I love you nghĩa là anh/em yêu em/anh.
- Cháu nói chậm lại tí đi, ai(1) gì cơ?
Lão F kiên nhẫn nói:
- Ai – lớp - ziu…
Bà ngoại gật đầu đầy tin tưởng:
- Nhớ rồi!
Trong bữa cơm tối, tôi cố tình hỏi bà:
- Nghe nói bà biết tiếng Anh?
Bà rất vui:
- Tiểu F dạy bà đấy.
Lão F quay sang hỏi bà:
- Anh/em yêu em/anh nói thế nào hả bà?
- Ai… Ai… Ai – Bà suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nhớ ra: - Ai – đớp – ziu.
Mọi người cười lăn lộn.
Giữa đêm tôi đi ra uống nước thì thấy đèn trong phòng bà ngoại vẫn sáng nên nghĩ là bà quên không tắt đèn. Đến trước cửa phòng bà, tôi thấy bà một mình ngồi trên ghế, khẽ nói với tấm di ảnh của ông ngoại đang cầm trên tay:
- Mình ơi, ai đớp ziu.
…
Đêm đó, lão F ôm tôi nói:
- Bà ngoại cô đơn lắm, bọn mình phải năng về chơi với bà.
Đột nhiên tôi rất muốn khóc.
Người không quen với lão F đều cảm thấy lão rất lãnh đạm, ít nói như tảng đá vậy.
Chỉ mình tôi biết là không phải như vậy.
Lão rất dịu dàng, là người đàn ông dịu dàng nhất mà tôi từng gặp.
11.
Đêm trước ngày đăng ký kết hôn, tôi hỏi lão:
- Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?
Lão trả lời:
- Chẳng nhớ nữa.
- Nhưng tại sao lại là em chứ?
- Tại sao lại không là em?
- Em hẹp hòi, lại hay ghen bóng ghen gió.
- Anh cũng thế mà.
- Em sợ mình không xứng đáng được anh yêu.
- Anh cũng thế.
- Em không biết yêu nhau là như thế nào, không biết tình yêu là gì.
- Anh cũng không biết vậy.
Rồi lão dịu dàng nắm tay tôi:
- Nhưng anh biết một điều, cứ nghĩ đến việc có thể ở bên cạnh em suốt quãng đời còn lại, anh lại cảm thấy hy vọng tràn trề với những ngày tháng sau này.
16 tuổi, chúng tôi ngồi cùng bàn, giữa hai cánh tay chỉ cách nhau 10cm, trong mắt tôi chỉ có lão.
26 tuổi, tôi mở mắt thức dậy, quay sang thấy ánh nắng đang chiếu lên mặt lão, tôi chỉ muốn cứ thế già đi cùng lão.
Có lẽ đây chính là tình yêu chăng?
/27
|