Editor: Yuri Ilukh
Nhất Diệp bị thiên lôi đánh nửa sống nửa chết, vất vả phi thăng lên thượng giới, đứng trong kết giới bảy màu nhìn ra bên ngoài không có lấy một người nào quen, trên mặt bây giờ chỉ toàn là mất mát. Chồng không ở đây, Bảo Bảo không ở đây, anh trai cũng không luôn, tại sao lại không có người nào tới đón cô chứ? Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ cô sẽ phi thăng nhanh như vậy sao??
"Xin hỏi tiên tử có phải em gái ruột Hoa Nhất Diệp của Cửu Liên chân quân không?" Nhất Diệp đang đứng ngơ ngẩn ở Đăng Tiên Đài thì một tu sĩ trẻ tuổi mặc đồ trắng đai đỏ đi đến trước mặt Nhất Diệp, khách sáo thi lễ rồi mới lên tiếng hỏi.
"Hả?" Nhất Diệp chớp mắt kinh ngạc, "Anh... anh biết tôi?"
"Cửu Liên chân quân bảo đệ tử ở đây chờ đã nhiều ngày" Tu sĩ đã từng thấy tranh của Nhất Diệp nên khi cô vừa xuất hiện thì anh ta đã nhận ra. Vốn định chờ Nhất Diệp ra khỏi Đăng Tiên Đài sẽ đi lên chào hỏi, kết quả Nhất Diệp trực tiếp đứng ngơ ngẩn trong đó nên anh ta mới bước tới giải thích.
"Có" Chàng trai lấy ngọc giản mà Cửu Liên chân quân đưa trước khi rời Khôn Hoà Tông cho Nhất Diệp xem.
Nhất Diệp nhận lấy ngọc giản, nghe được giọng nói quen thuộc của anh trai thì lập tức thả lỏng, cười cười đi ra khỏi kết giới, đến bên người chàng trai thi lễ nói, "Làm phiền sư huynh".
Nhất Diệp gọi sư huynh là vì tu sĩ của chàng trai nào cao hơn cô một chút.
"Tiên tử khách sáo rồi" Tu sĩ đáp lễ, "Cửu Liên chân quân có việc phải đi đại lục phía Tây, chưa định ngày về nên tôi dẫn tiên tử tới động phủ của chân quân trước".
Nhất Diệp cũng không có ý kiến gì, đi theo chàng trai tới Khôn Hoà Tông, nhìn thấy một ngọn núi trắng xoá giữa muôn trùng núi xanh thì lập tức bay qua theo bản năng.
"Cảm ơn sư huynh" Nhất Diệp vươn tay nhận lấy.
"Đây là truyền tin phù của tôi, có việc gì thì cứ gọi tôi" Chàng trai hơi mỉm cười nói.
"Làm phiền sư huynh rồi" Nhất Diệp khách sáo nói.
Chàng trai hơi chắp tay rồi xoay người rời đi. Nhất Diệp nhìn ngọn núi bị băng tuyết bao phủ không một bóng người, cảm nhận không khí rét lạnh quen thuộc, tâm trạng chậm rãi vui vẻ, hơn một ngàn năm, cuối cùng cô cũng gặp lại anh trai. Tìm được anh trai cũng tương đương với việc tìm được cha mẹ, sau đó lại đi tìm chồng cô, từ đó người một nhà có thể vui vẻ sinh sống cùng nhau.
Nhất Diệp nhớ tới trong ngọc giản anh trai cô nói ba tháng sau mới trở về thì quyết định trong khoảng thời gian này sẽ ở trong động phủ ổn định cảnh giới, chờ anh trai và Bảo Bảo trở về thì cho bọn họ một sự bất ngờ.
"Thành thị là nơi tụ tập tu sĩ khắp nơi, ngươi triệu tập nhiều mây sét như vậy, chỉ lát nữa thì mọi người đều sẽ phát hiện ở đây có một con Lôi Viêm Thần Điểu" Cửu Liên nhắc nhở.
"Nhân tu đê tiện" Bôn Lôi ôm chặt lấy Bảo Bảo, cắn răng nói, "Có chết thì ta cũng sẽ không để bị nhân tu các người bắt đi".
"..." Nếu ngươi không bắt cháu trai ta thì ta cũng lười để ý đến ngươi.
Bôn Lôi cúi đầu nhìn Bảo Bảo trong ngực, nghĩ tới mình bỗng nhiên tìm được một đứa trẻ trong tộc, tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện, vì vậy quay qua nói với Cửu Liên, dùng ngữ khí vô cùng không cam lòng nói, "Nhân tu kia, chúng ta giao dịch đi. Hôm nay thả bọn ta đi, ta nhận lời hỗ trợ độ kiếp một lần".
"...." Cửu Liên chân quân đầy vẻ mất kiên nhẫn, nếu không phải thấy ngươi không có địch ý với cháu trai ta thì ta còn đứng đây nghe ngươi nói lời vô nghĩa sao.
"Hai lần?" Bôn Lôi cho rằng đối phương không hài lòng với điều kiện trao đổi của mình, nhịn đau tăng thêm một lần.
"Nhân lúc người khác còn chưa chạy tới, nhanh trả đứa trẻ cho ta" Cửu Liên lạnh lùng nói.
"Nếu không phải sợ bị phát hiện, ngươi cảm thấy với tu vi..." Bôn Lôi còn chưa nói xong thì chợt thấy một thanh kiếm bay đến trước mặt, lập tức ôm Bảo Bảo lắc người né tránh, ánh mắt lộ ra sự hung dữ nhìn về phía Cửu Liên chân quân.
"Cậu, cậu ơi" Bảo Bảo vất vả lắm mới tiêu hoá xong sức mạnh của tia sét kia, cậu lập tức giãy giụa.
"Đừng cử động" Bôn Lôi tức muốn chết, chẳng lẽ đứa nhỏ này bị nhân tu nuôi dưỡng đến mơ hồ rồi sao? Chẳng lẽ không cảm nhận được sự hấp dẫn của dòng máu Lôi Viêm Thần Điểu sao? Sao lại thích nhân tu kia hơn mình vậy.
"Nếu nói không được thì trực tiếp ra tay đi" Cửu Liên có thể cảm nhận được tu vi của con Lôi Viêm Thần Điểu này cao hơn mình một chút, do đó vừa ra tay liền dùng hết toàn lực, nơi kiếm khí bay qua đều có sương trắng nổi lên, làm hơi nước trong không khí ngưng tụ thành giọt nước li ti rớt xuống mặt đất, giống y như tuyết rơi.
Bôn Lôi thấy Cửu Liên chỉ là một nhân tu ở Hợp Thể hậu kỳ, tuy rằng linh căn không tồi nhưng còn kém anh ta một cảnh giới nên không sợ gì cả. Nhưng khi anh ta phóng một tia sét xuống thì Bảo Bảo liền há mồm hút, tia thứ hai đánh xuống cũng bị Bảo Bảo hút mất. Không phải Bôn Lôi không thể đánh thêm nhiều sét xuống mà anh ta sợ đứa trẻ trong lòng hấp thu không được sẽ bị tổn thương kinh mạch. Nếu vậy sẽ như lấy trứng chọi đá, anh ta do dự không biết làm thế nào cho phải.
"Băng linh trận" Theo một tiếng kêu, thanh kiếm Cửu Liên chân quân vừa thu lại đã lập tức phóng ra thành bảy bảy bốn mươi chín thanh kiếm khí rồi hoá thành cọc băng, từng cọc từng cọc vây quanh Bôn Lôi.
Bôn Lôi hết hồn, giơ tay vừa dùng sấm sét đánh tan cọc băng vừa cúi đầu hung dữ nói với Bảo Bảo, "Không muốn chết thì không được hấp thu sấm sét nữa".
Bảo Bảo không nghe lời anh ta, lại há mồm muốn hút thêm, Cửu Liên bên cạnh thấy thế thì lập tức quát lên, "Ngoan ngoãn đợi đi".
Cửu Liên cũng biết đạo lý nhiều quá hoá dở, uy áp của những tia sét này mạnh hơn trước nhiều, Bảo Bảo còn nhỏ, Cửu Liên sợ cậu nhóc hấp thu quá nhiều linh lực sẽ nổ tan xác.
Bảo Bảo vẫn rất nghe lời cậu mình, lập tức ngậm miệng, yên tâm chờ cậu đánh thắng người xấu tới cứu mình, cậu bé ngập tràn lòng tin với người cậu kia của mình.
Bôn Lôi thấy đứa trẻ nghe lời thì vô cùng đau lòng, đây là hoàn toàn bị thuần hoá rồi sao.
Mà trên bầu trời, khi tia sét và cọc băng lao vào nhau, 49 thanh kiếm khí hoá thành cọc băng đập nát sấm sét trong nháy mắt, đồng thời bay về phía Bôn Lôi.
Bôn Lôi né tránh, vất vả lắm mới tránh khỏi phạm vi công kích của kiếm khí, Cửu Liên lại bay lên, xuất hiện sau lưng Bôn Lôi, vươn tay đâm ra một kiếm.
"Nhanh lên" Bôn Lôi cảm thấy không ổn, cánh chim sau lưng bật ra, tăng tốc bay đi.
"Ngưng!" Cửu Liên đặt kiếm trước mặt, mũi kiếm hướng lên trên, tay trái bấm pháp quyết, không khí bỗng nhiên im lặng như tờ.
Bôn Lôi cảm nhận được sự nguy hiểm, dùng thần thức dò xét, phát hiện trong phạm vi mười trượng quanh người, các giọt nước đều được liên kết bằng một sợi băng mỏng chứa linh lực thuần khiết của người đàn ông trước mặt. Người này vậy mà lợi dụng hơi nước trong không khí, tạo ra một cái thiên la địa võng thật lớn. Thời gian ngắn như vậy mà lại có thể bện ra một cái màng lớn đến thế, là kiểu linh lực và năng lực phản ứng cỡ nào vậy. Đây căn bản không phải thứ mà một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ có thể làm được.
Bỗng nhiên sắc mặt Bôn Lôi tái đi, anh ta cảm nhận được có người đang tới gần nơi này, lại còn có nhiều người hơn đang theo sau không ngừng đi tới. Một người đã phiền phức như vậy rồi, lại thêm vài người đến thì phải làm sao. Ánh mắt Bôn Lôi hiện lên sự tàn nhẫn, ngưng tụ linh lực toàn thân tạo ra một quả cầu sấm sét thật lớn, định dùng sức lao ra khỏi thiên la địa võng do Cửu Liên bố trí.
Ánh mắt Cửu Liên chân quân lạnh lùng, kiếm băng sương khởi động biến thành hàng ngàn hàng vạn kiếm khí bay về phía Bôn Lôi, ban đầu Bôn Lôi còn có thể né tránh vài cái, sau đó bốn phương tám hướng đều bị kiếm khí bao vây thì không thể tránh nổi nữa, nghĩ tới chuyện làm sao để làm đứa trẻ trong ngực không bị thương, nhưng khi anh ta đang định che chở thì phát hiện những thanh kiếm khí kia đều đã tự động tránh đứa trẻ trong ngực mình.
Bôn Lôi lao khỏi thiên la địa võng, nhìn vết thương chồng chất trên người rồi lại nhìn đứa nhỏ trong ngực không tổn hao gì, ánh mắt chớp chớp nhìn về phía Cửu Liên.
"Woa, cậu thật đỉnh, cậu thật là lợi hại" Chiêu của Cửu Liên vừa mạnh vừa đẹp khiến Bảo Bảo nhìn anh với hai mắt toả sáng.
Bôn Lôi cũng phát hiện linh khí dày đặc quanh người đàn ông kia đang dao động, sắc mặt lập tức tối sầm, trong lòng hoảng sợ, vậy mà có thể lên cấp trong lúc đang chiến đấu. Người này mới ở Hợp Thể hậu kỳ mà đã có uy lực lớn đến thế, nếu lên cấp thành Độ Kiếp kỳ thì mình làm sao có thể đi được nữa.
Cửu Liên cầm băng sương kiếm, cảm nhận linh khí đang điên cuồng chảy vào cơ thể mình, biết mình vừa thành công lĩnh ngộ vạn vật kiếm khí, một lần hao hết linh lực và hiểu được cách đột phá hàng rào lên cấp.
Cửu Liên dùng kiếm chỉ về phía Bôn Lôi, định tốc chiến tốc thắng. Nếu lát nữa lên cấp, để người khác phát hiện Bảo Bảo cũng là một con Lôi Viêm Thần Điểu thì phiền phức rất lớn.
"Anh là ai?" Sắc mặt Bôn Lôi thay đổi liên tục, cuối cùng nhìn người đàn ông trước mặt hỏi.
"Khôn Hoà Tông, Hoa Cửu Liên" Cửu Liên lạnh giọng trả lời.
"Đứa trẻ cứ để ở chỗ anh trước, sau này sẽ lại tới tìm anh" Bôn Lôi nói xong liền ném đứa trẻ trong lồng ngực sang cho Cửu Liên, còn bản thân thì hoá thành một luồng khói đen biến mất.
Cửu Liên đón được Bảo Bảo, nhìn phương hướng Bôn Lôi rời đi rồi thu hồi linh lực, sau đó lại nhìn về phía thành thị, chỉ thấy bốn năm người đang nhanh chóng đuổi tới.
"Sư đệ, sao lại thế này?" Người bay đến đầu tiên là Phong Dã chân nhân, thấy Cửu Liên chân quân ôm Bảo Bảo trong ngực, nhìn không khí vẫn còn sự dao động của linh lực thì biết lúc nãy đã có một phen ác chiến.
"Không có gì" Cửu Liên chân quân đưa Bảo Bảo cho Phong Dã chân nhân rồi nói, "Đệ phải lên cấp, hộ pháp giúp đệ".
Đồng thời anh cũng truyền âm cho Bảo Bảo, nói cậu bé đợi anh, đừng chạy loạn, Bảo Bảo nghe lời gật đầu.
"Lên cấp?" Phong Dã chân nhân lắp bắp kinh hãi, cùng những tu sĩ khác tới xem náo nhiệt trợn mắt há mồm nhìn sư đệ nhà mình bị sét đánh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, xem ra Thanh La Đan không cần đưa cho sư đệ.
Một tháng sau,
Nhất Diệp củng cố xong tu vi thì đi ra khỏi động phủ, nhìn về phía chân trời rồi dùng thần thức kêu gọi chồng mình. Nhất Diệp và Vũ Quân đã ký khế ước vợ chồng, được Thiên Đạo thừa nhận, đó là khế ước hà khắc nhất thiên hạ, trực tiếp khắc vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, khác với khế ước vợ chồng bình thường bị mất đi sau khi phi thăng. Khế ước khắc trong linh hồn này, chỉ cần thần thức không tiêu tan thì khế ước sẽ mãi mãi không bị mất đi.
Lúc trước khi Vũ Quân phi thăng, Nhất Diệp nghĩ sau này khi cô phi thăng có thể dùng thần thức gọi Vũ Quân, như vậy thì cô có thể thông báo cho chồng mình rằng cô đã phi thăng. Nhưng một tháng qua, ngày nào Nhất Diệp cũng gọi Vũ Quân một lần nhưng mãi không thấy hồi đáp.
"Chồng ơi, rốt cuộc là anh bị sao vậy?" Nếu không phải không biết nên đi đâu để tìm Vũ Quân thì Nhất Diệp cũng không ngồi yên chịu đựng như vậy.
Tại một đại lục khác, giữa vùng biển rộng lớn, ở một hòn đảo nhỏ lơ lửng trôi. Trong một nửa bị chìm trong nước biển của đảo nhỏ, có mấy trăm sợi xích sắt hợp với mấy trăm khối băng tạo thành một cái hộp, và mấy trăm khối băng đó đều đang chậm rãi toả ra ánh sáng vàng.
"Đảo chủ, thiếu chủ muốn thức tỉnh" Một đệ tử mặc áo bào màu xanh lam thắt đai vàng quỳ gối trước đại điện.
"Sao lại thức tỉnh sớm hơn dự định?" Tu sĩ trung niên được gọi là đảo chủ hơi nhíu mày, không giận tự uy hỏi.
"Hình như có người kêu gọi thiếu chủ" Đệ tử trả lời.
Đảo chủ hơi sửng sốt, vươn tay trên không trung một cái, một thấu kính thuỷ tinh xuất hiện trong không trung, ở đó hiện lên hình ảnh bên trong chiếc hộp trong suốt bằng băng, Vũ Quân lẳng lặng nằm trong đó, ngũ quan hoàn mỹ hơi hơi nhăn lại, giống như ngủ không ngon, ánh sáng giữa mày chợt loé chợt tắt, giống như đang đáp lại gì đó.
"Không thể ngờ thằng bé có một người vợ ở tiểu thế giới, hơn nữa vẫn còn mối liên hệ thần thức" Đảo chủ nhìn hình ảnh trên tấm gương, nhàn nhạt nói, "Hiện tượng này bắt đầu từ khi nào?"
"Một tháng trước, ngay từ đầu cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là trong khoảng thời gian này cảm ứng ngày càng mạnh, giống như thiếu chủ có tri giác" Đệ tử báo cáo.
"Đi điều tra một chút, một tháng trước có nữ tu nào phi thăng lên Đăng Tiên Đài ở đại lục phía Đông không. Nhân dịp Thiên Huyền còn chưa tỉnh thì đi giải quyết cho xong".
"Vâng".
Đảo chủ nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Vũ Quân trong tấm gương nói: "Tu sĩ cấp thấp ở tiểu thế giới sao có thể xứng với cháu trai ta được".
/96
|