Ngũ Định Viễn, Diễm Đình, các võ sĩ dưới trướng Giang Sung cùng môn nhân Côn Luân bước qua cánh cửa khổng lồ nọ. Chỉ thấy bên trong là một sơn động âm u sâu không thấy đáy. Nhân số vào động lên tới mấy trăm người nhưng không hề có cảm giác chen chúc, đủ thấy trong này rộng lớn thế nào.
Tiền Lăng Dị cười nói:
- Đây là Thần Cơ Động sao? Võ công bí kíp ở chỗ nào, mau đi lấy thôi!
Nói rồi nghênh ngang đi lại tựa như đi dạo như trong sân nhà mình.
Giang Sung thấy dáng vẻ của hắn hết sức ngông cuồng, thở dài một tiếng nói:
- Trác chưởng môn kiến thức uyên bác, hẳn cũng đoán được sự lợi hại trong Thần Cơ Động. Ngài hãy trông chừng môn hạ đệ tử ngàn vạn lần không được vọng động, bằng không sẽ chết không có chỗ chôn.
Trác Lăng Chiêu gật đầu ra lệnh:
- Từ lúc này, môn nhân đệ tử ba người xếp thành một hàng. Không có lệnh của ta, tuyệt đối không được vọng động.
Nghe chúng đệ tử cao giọng vâng dạ, Tiền Lăng Dị thầm nghĩ:
- Họ Giang kia lại mang ma quỷ ra dọa người, thực hết sức nhàm chán.
Có điều hắn không dám thất lễ với chưởng môn, cũng lớn tiếng vâng dạ.
Giang Sung nói:
- An thống lĩnh, đốt đuốc lên.
An Đạo Kinh vội lấy đá đánh lửa, ánh sáng chiếu vào trong động. Mọi người dõi mắt nhìn ra xa, thấy các vách đá trong động bằng phẳng bóng loáng tựa hồ do con người gọt đẽo thành, nhất thời đều ngạc nhiên không thôi.
Giang Sung đến bên người Trác Lăng Chiêu, nói:
- Từ lúc này, mọi người chuyên tâm đi thẳng về phía trước. Ngàn vạn lần đừng quay đầu nhìn lại.
Xa xa vang vọng dội lại những lời của y, không biết rốt cuộc là động này sâu đến thế nào.
Trác Lăng Chiêu hỏi:
- Nơi này có gì cổ quái sao?
Trác Lăng Chiêu khẽ gật đầu nói:
- Không dấu các vị. Động này chứa đầy những thiên cơ huyền bí. Lát nữa thấy dị trạng, ngàn vạn lần đừng giật mình kinh hãi.
Mọi người nghe thì cả kinh, có vài kẻ nhát gan liền chui xuống phía sau, không dám đi trước dẫn đường. Tiền Lăng Dị kia cũng hoảng sợ, cấp tốc trốn sau lưng Kim Lăng Sương.
Giang Sung thấy mọi người sợ hãi thì nhìn Trác Lăng Chiêu, ý bảo đối phương đi vào trước. Trác Lăng Chiêu tài cao gan lớn, trong trời đất còn biết sợ thứ gì? Y liền mỉm cười nói:
- Được! Bổn tọa muốn xem trong động này có gì cổ quái?
Y phất ống tay áo một cái, quát:
- Đưa kiếm cho ta!
Một gã đệ tử vội dâng tới một thanh trường kiếm. Chỉ thấy vỏ kiếm đen tuyền mang hình dáng cổ xưa, chính là thanh kiếm Trác Lăng Chiêu thường dùng.
Trác Lăng Chiêu đeo trường kiếm vào hông rồi đi đầu dẫn đường. Giang Sung theo sát phía sau, tiếp đó một hàng mấy trăm người nhộn nhịp đi vào.
Diễm Đình cảm thấy sợ hãi, liền xích lại gần Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thấy khuôn mặt Diễm Đình trắng bệch thì vội cầm lấy tay nàng. Hắn chợt cảm giác da thịt mềm mại trắng mịn không xương, dù đang trong vòng nguy hiểm mà lòng vẫn rung động không thôi.
Động này dài tưởng như vô cùng vô tận thẳng tới địa ngục. Đám người đi được gần một dặm, một số kẻ nhát gan đã muốn quay lại. Giang Sung quát:
- Ta đã nói trước, ngàn vạn lần không được quay đầu! Chỉ cần quay đầu, ắt có đại họa đến thân. Mọi người chuyên tâm đi về phía trước.
Mọi người đành yên lặng đi tiếp, chỉ sợ có sơ xuất liền nắm chặt binh khí trong tay.
Một tên đệ tử Côn Luân sợ hãi hỏi đồng bạn:
- Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì? Sao chưởng môn nhân lại mang chúng ta tới chỗ này?
Tên kia liền nhắc:
- Chuyên tâm đi đường, không nên hỏi nhiều.
Đệ tử nọ quay đầu lại mắng:
- Con mẹ nó, tiểu tử ngươi thật biết vâng lời!
Một người cả kinh nói:
- Ngươi. . . Ngươi vừa quay đầu lại!
Đệ tử kia cười nói:
- Quay đầu thì quay đầu. Mụ nội nó, có gì đặc biệt đâu!
Song lời chưa dứt thì hắn đã hét thảm một tiếng. Không ngờ cái cổ bị gẫy, máu tươi điên cuồng phun lên không trung, thân thể không đầu chậm rãi ngã xuống.
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, đều sợ hãi kêu lớn.
Giang Sung lớn tiếng nói:
- Không cần lo cho hắn! Mọi người tuyệt đối không được quay đầu, mau đi lên phía trước! Đi lên phía trước!
Thi thể không đầu của tên đệ tử kia nằm dưới đất, không biết cái đầu đã bay đi đâu. Những người phía sau hoảng sợ, chỉ dám tránh đường mà đi.
Diễm Đình áp vào ngực Ngũ Định Viễn, sợ tới mức toàn thân nhũn ra nhưng không dám quay đầu chạy trốn. Ngũ Định Viễn ôm chặt nàng, nói:
- Cô đừng sợ, không có chuyện gì.
Có điều chính hắn cũng thấy hoảng sợ, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Mọi người tiếp tục đi lên phía trước. Một gã hảo thủ Cẩm Y Vệ đá trúng một thứ gì đó, vội khom lưng nhìn. Thì ra đó chính là cái đầu tên đệ tử xấu số kia, cơ mặt trên đó vẫn còn lộ đầy sự sợ hãi. Gã Cẩm Y Vệ nọ kinh hãi, làm rơi cây đuốc xuống đất. Chợt nghe bên cạnh có tiếng thở phì phò kì lạ, hắn rút binh khí ra, quay đầu quát:
- Là người nào!
Ngũ Định Viễn cùng Diễm Đình đi sát nhau, vừa khéo đứng sau người đó. Ngũ Định Viễn thấy hắn quay đầu lại thì vội nhắc:
- Không được quay đầu. Mau quay ra trước!
Hảo thủ Cẩm Y Vệ nọ ngẩn ngơ hỏi:
- Cái gì?
Lời còn chưa tắt thì bỗng có thứ gì vụt qua, hảo thủ nọ không kịp kêu thì đã không thấy cái đầu đâu nữa, thi thể không đầu lại đổ về phía Diễm Đình.
Diễm Đình thét lên một tiếng chói tai, định quay đầu chui vào lòng Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn vội quát:
- Không được quay đầu, gắng nhìn lên phía trước!
Sắc mặt Diễm Đình trắng bệch, trơ mắt nhìn thi thể không đầu đổ ập xuống dưới chân, sợ tới mức sắp ngất xỉu.
Ngũ Định Viễn không dám vọng động. Hắn nhặt cương đao của tên hảo thủ nọ lên, mượn thân đao bóng loáng đó phản xạ cảnh tượng phía sau.
Diễm Đình kề sát người hắn, thấp giọng hỏi:
- Ngũ đại gia, huynh nhìn thấy gì?
Bỗng thân hình Ngũ Định Viễn run lên, nói:
- Ta không biết đó là thứ gì, nhưng…không phải là người.
Mới rồi, tuy chỉ trong sát na nhưng Ngũ Định Viễn đã nhìn thấy thứ kia phản chiếu qua cương đao, hình dạng nó rất quái dị, không biết là quái vật phương nào.
Ngũ Định Viễn không dám nói nhiều, mang theo Diễm Đình bước qua thi thể tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, một gã đệ tử Côn Luân không may vấp phải xác chết hảo thủ nọ nên ngã ra. Tên đệ tử này có võ công không kém liền đưa tay chống khẽ xuống đất, thân hình vừa động đã bật lên.
Ai ngờ toàn thân hắn run lẩy bẩy, đưa mắt nhìn Kim Lăng Sương thì hoảng sợ nói:
- Sư bá, ta. . . Vừa rồi ta đã quay đầu lại!
Kim Lăng Sương lắp bắp kêu lên:
- Mọi người mau rút binh khí ra!
Liền lúc này, có một vật lao tới chộp nhanh về ót tên đệ tử kia. Kim Lăng Sương kinh hãi vội quát:
- Mau nằm xuống!
Đệ tử kia xoạc chân một cái định nằm xuống đất, có điều vẫn chậm một bước. Vật kia tới nhanh không tưởng. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, cái đầu tên đệ tử kia không thấy đâu nữa, thi thể không đầu tự đổ gục xuống.
Đám đệ tử Côn Luân còn lại kinh hãi tới phát run. Lúc này Đồ Lăng Tâm đã tới, thấy cảnh tượng bi thảm như vậy, hắn một đời hung bạo tàn nhẫn mà cũng hoảng sợ.
Kim Lăng Sương thì lòng đầy tức giận. Y bước một bước quay đầu lại, trợn mắt đảo một vòng về bóng tối trong động quát:
- Yêu nghiệt phương nào dám tác quái ở đây! Mau lăn ra cho ta!
Y tự tin vào kiếm pháp bản thân nên có ý quay đầu dẫn dụ yêu ma tới, không chút sợ sệt.
Mấy người Côn Luân bội phục trong lòng, cũng không ngại quay đầu đồng loạt giơ kiếm bảo vệ Kim Lăng Sương,
Kim Lăng Sương đang cao giọng mắng to, bỗng nghe thấy tiếng chi chi truyền ra. Y rùng mình nhìn lại, chỉ thấy một con quái vật đang bò trên vách động. Quái vật hình dáng trông như loài vượn, tay chân dài buông thõng, toàn thân mọc đầy lông rậm, trên tay đang tung nghịch một cái đầu người, bộ dáng đầy hung ác.
Kim Lăng Sương thối lui một bước, hoảng sợ nói:
- Đây là con gì?
Quái vật kia chớp mắt nhìn Kim Lăng Sương. Nó kêu to một tiếng rồi xoay mình vọt xuống, đưa tay chộp tới đầu y.
Kim Lăng Sương vội xuất kiếm nhưng vẫn chậm một bước. Đồ Lăng Tâm đứng gần vội quát:
- Không được cậy mạnh! Mau lui!
Hắn nhanh tay lẹ mắt kéo sư huynh lại. Cánh tay quái vật kia trảo vào không trung, không thể lấy đầu Kim Lăng Sương.
Quái vật thấy đám người Côn Luân đồng loạt giơ kiếm chỉ vào nó thì trừng mắt tựa hồ rất tức giận. Nó rống to một tiếng rồi mãnh liệt tát tới phía trước. Một đệ tử đứng mũi chịu sào kêu lên sợ hãi:
- Mẹ ơi!
Thoáng chốc tiếng kêu thảm thiết bị ngắt lại, cái đầu của tên đệ tử đó đã bị tát rụng.
Liên tiếp chết bốn người. Đám đệ tử vừa kinh vừa sợ, không ai dám ngăn cản mà vội chạy tán loạn. Quái vật kia liên tục kêu to, vung tay quạt loạn. Chỉ thấy đầu người bay đầy trời, máu tươi chảy đầm đìa trên đất, tiếng kêu khóc vang lên không ngừng. Đám người Cẩm Y Vệ ở xa xa, thấy môn nhân Côn Luân đang cản đường quái vật liền tranh thủ chạy nhanh về phía trước.
Ngũ Định Viễn thấy không người nào có thể ngăn quái vật nổi một chiêu, liền kéo Diễm Đình lại thấp giọng nói:
- Chúng ta đi nhanh lên!
Hai người chạy nhanh về phía trước, không ngoái lại nhìn lần nào.
Đồ Lăng Tâm thấy nhiều đệ tử chết thảm. Quái vật lại đang tung hoành khắp nơi thì hừ một tiếng, xuất ra "Kiếm Cổ" đâm tới. Nhát kiếm này rất nhanh, quái vật đang mải giết một đệ tử nên nào biết phía sau có cao thủ đột kích. Đến khi nó phát giác đã không kịp né tránh, bị Đồ Lăng Tâm đâm trúng một kiếm.
Đồ Lăng Tâm liền thúc dục âm kình "Kiếm Cổ” đẩy vào trong cơ thể quái vật. Quái vật ré lên một tiếng rồi ngã ra. Đồ Lăng Tâm đuổi theo, đang định bồi thêm một kiếm nữa. Có điều trong chớp mắt, quái vật kia đã chui vào trong một cái động trong vách đá, thân pháp mau lẹ dị thường.
Đồ Lăng Tâm đuổi tới kêu lên:
- Quái vật đã trốn vào trong động!
Hắn canh cửa động rồi lớn tiếng mắng chửi. Đúng là võ dũng chấn ba quân, trước mặt cả yêu ma quỷ quái vẫn đầy hung ác thô bạo.
Giang Sung đang cùng mấy người tiến lên phía trước, nghe phía sau vang lên tiếng thét kinh hãi. Thấy đám thuộc cấp từ sau kích động chạy lên, y dừng lại hỏi:
- Làm sao thế?
Một gã Cẩm Y Vệ còn run lẩy bẩy nói:
- Có quái vật xuất hiện, giết rất nhiều người…
Giang Sung mắng:
- Không phải đã bảo các ngươi đừng quay đầu lại sao? Còn không nghe lời ta?
Người nọ cúi đầu nhu thuận không dám nói gì. Lúc này Ngũ Định Viễn và Diễm Đình cũng chạy tới, nghe Giang Sung trách cứ thì liền nói:
- Cũng không thể trách bọn họ. Quái vật kia thực sự rất hung ác, gặp người liền giết ngay, không ai chống nổi.
An Đạo Kinh kinh ngạc hỏi:
- Rốt cuộc nó là quái vật gì?
Giang Sung thở dài:
- Không dấu các ngươi, quái vật kia là “Trường Hữu” được ghi lại trong Sơn Hải Kinh (1). Nó trông như vượn, toàn thân mọc đầy lông rậm. Chỉ cần có người quay đầu lại nhìn nó, nó sẽ nhào lên cắn chết. Năm đó ta mang binh vào động này, phải cho nó làm thịt mấy trăm người mới tránh được một kiếp.
An Đạo Kinh hoảng hốt nói:
- Chúng ta mau chạy mau đi!
La Ma Thập nghe mấy người nói chuyện thì đi tới, lắc đầu nói:
- An Thống lĩnh nói chưa đúng rồi. Lúc này còn không tiêu diệt quái vật, tử thương sẽ càng thảm trọng. Chúng ta cần tìm ra biện pháp xử “Trường Hữu” nọ.
Giang Sung gật đầu nói:
- Đại sư nói rất phải.
Y chỉ vào An Đạo Kinh, sai rằng:
- An Thống lĩnh, ngươi dẫn người qua đó giải quyết quái vật.
Sắc mặt An Đạo Kinh ủ rũ, trong lòng chửi rủa La Ma Thập:
- Lão đầu trọc chết dẫm, muốn giết quái vật sao không tự động thủ, lại để lão tử đi làm!
Có điều không thể trái lệnh Giang Sung, hắn lẩm bẩm một tiếng rồi nói:
- Mọi người đi theo ta!
Đám người Cẩm Y Vệ đành nén sợ đi theo thống lĩnh. Mọi người đi tới, đã thấy Đồ Lăng Tâm, Kim Lăng Sương đang ngưng trọng canh gác trước cửa động. Kim Lăng Sương thấy An Đạo Kinh đến, liền nói:
- An Thống lĩnh, quái vật kia chạy vào trong động, chúng ta phải làm sao lôi nó ra mà giết?
An Đạo Kinh vừa sợ vừa tức, thầm nghĩ:
- Ngươi muốn giết thì tự đi mà giết, hỏi ta làm gì?
Có điều thân là thống lĩnh Cẩm Y Vệ, sao có thể mất uy phong trước mặt cấp dưới. Hắn hừ một tiếng, nói:
- Ta phụng mệnh Giang đại nhân tới giết yêu hàng ma. Các ngươi tránh ra, xem bản lĩnh của chúng ta.
Đám người Côn Luân vừa mừng vừa sợ vội tách ra. Đồ Lăng Tâm chắp tay nhưng lại nhếch miệng cười nói:
- Đồ mỗ cung kính thưởng lãm thần kỹ của An Thống lĩnh.
An Đạo Kinh đang tính bước vào trong, chợt nghe trong động truyền ra một tiếng rống lớn thì sợ tới mức hồn phi phách tán. Hắn vội chỉ vào hai gã thủ hạ, lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi vào xem đi.
Hai gã hảo thủ hoảng sợ, run giọng nói:
- Tiểu nhân……Chúng tiểu nhân có thể nào. . .
An Đạo Kinh quát:
- Sao không thể? Giữ các ngươi lại làm cái gì? Để ăn cơm mắc áo sao?
Hai người kia lẩm bẩm vài tiếng không tình nguyện, cẩn thận nắm chặt binh khí đi vào cửa động. Chỉ thấy một mảng tối đen không biết nông sâu thế nào.
Một người tên là Lý Tam vốn nhát gan, nói:
- Ngươi đi vào trước đi, ta yểm trợ cho ngươi.
Tên còn lại gọi là Trương Tứ, nghe vậy cả giận nói:
- Con bà nó, sao không phải ngươi đi vào trước?
Hai người tranh chấp một hồi nhưng không ai dám chui vào, cuối cùng lấy ám khí ra ném vào trong. Chỉ thấy ám tiễn, phi đao, cương tiêu bay vào không dứt, không có cái nào là không mang kịch độc.
Hai người ném một trận thì hết ám khí, trong động kia vẫn lặng yên không một tiếng động. Bọn họ cố ý làm cho có lệ, thấy quái vật không ra liền xoay người nhìn mọi người nói:
- Mọi người không cần kinh hoảng. Nhất cử nhất động của quái vật đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Nếu nó dám can đảm tấn công, chúng ta còn có mười tám bộ võ công có thể đối phó, mọi người nên đi thôi!
Hai người tuy nhát gan nhưng cũng biết đạo lý ứng xử nơi công môn khi gặp kỳ biến, chính là "Không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, vĩnh viễn thắng lợi bất bại". Nếu là khư khư cố chấp tìm hiểu, chỉ e lại lộ ra chân tướng. Khi đó lại là "Thấy quái mà lấy làm quái, chưa chiến đã bại”
Kim Lăng Sương hừ một tiếng, nói :
- Các ngươi làm càn một trận như vậy, coi như đã xong sao?
Trương Tứ cười lạnh nói:
- Quái vật đã co đầu rút cổ không ra, chúng ta cần gì ép bức nữa? Đấy không phải là tổn thương hòa khí sao? Phải biết rằng hòa thì dễ mà chiến thì khó! Nếu chúng ta không phải bậc đại trí đại dũng, sao có thể thả cho nó đi như vậy!
Các cao thủ Côn Luân nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ thì đều cười lạnh một tiếng, thần sắc tỏ vẻ khinh thường.
Lý Tam thấy mọi người cười khẩy, vội đáp:
- Quái vật kia hiếm lạ như thế, nghĩ đến cũng có thể ngang hàng với Phi Long, Kỳ Lân, Thần Quy, Phượng Hoàng bốn biểu tượng của điềm lành, nên xem như điều tốt. Ngài cố chấp bức chúng ta phải giết nó. Các bậc thánh hiền như Khổng Tử Mạnh Tử mà biết, chẳng phải sẽ đau lòng lắm sao?
Kim Lăng Sương thở dài một tiếng, quay đầu hỏi An Đạo Kinh:
- An Thống lĩnh, chuyện này tính sao?
An Đạo Kinh hừ một tiếng, nói :
- Quái vật kia sớm chết từ lâu, các ngươi kêu la cái gì? Nếu không tin, ta lôi thi thể nó ra cho xem!
Kim Lăng Sương lắc lắc đầu, nói :
- Tùy các ngươi, nếu quái vật kia không ra thì chúng ta đi thôi.
Hai gã hảo thủ nọ nhìn nhau, thở phào một hơi rồi xoay người trở về. Ai ngờ mới bước được một bước, trong động lại truyền ra tiếng thét chói tai chấn động. Chỉ thấy một bóng đen chợt lóe, quái vật kia lại vọt ra. Hai gã nọ hoảng hốt giơ đao ngăn chặn, có điều cánh tay kịp chưa giơ lên thì cái đầu đã bị trảo rụng.
Quái vật đáng sợ kêu gào loạn xị, hai tay cầm theo hai cái đầu người nhảy đến. Trong đám Cẩm Y Vệ, có mấy người ngã ra đất, liền bị nó dùng trảo bẻ gãy cổ. Đám người cả kinh kêu lên:
- An Thống lĩnh, mau tới cứu chúng ta!
An Đạo Kinh làm gì còn gan ở lại ứng chiến, nghe thuộc hạ kêu khóc thì hắn chính là người chạy trốn đầu tiên.
Mắt thấy quái vật nổi điên, lúc này dù có quay đầu hay không thì nó đều giết sạch. Đám người kinh sợ bỏ chạy tán loạn vào sâu trong động.
Kim Lăng Sương rút trường kiếm ra, quát:
- Yêu quái lớn mật, đỡ một kiếm của ta!
Đồ Lăng Tâm cũng giơ kiếm chém tới quái vật. Quái vật kia hét lên rồi phi thân nhảy ra chỗ khác, tiện tay giết thêm vài người.
Kim Lăng Sương phía trước, Đồ Lăng Tâm phía sau. Hai người liên thủ đuổi theo nhưng thân pháp của quái vật thật sự quá nhanh, mỗi khi trường kiếm công tới thì nó liền nhảy ra xa. Hai người đuổi không kịp, đành trơ mắt nhìn nó giết chóc khắp nơi. Nhất thời nhân mã các bên chạy tán loạn, tiếng kêu khóc vang khắp như trong địa ngục trần gian.
Trác Lăng Chiêu đang đi đầu, nghe đệ tử báo tin liền thi triển khinh công quay lại. Y thấy quái vật hung hăng càn quấy, không ai ngăn cản nổi thì cũng thầm kinh ngạc.
Đám người thấy y thì khóc lớn:
- Trác chưởng môn, mau cứu chúng ta!
Trác Lăng Chiêu quát:
- Toàn bộ tránh ra cho ta!
Đám người tách ra một khoảng trống. Quái vật kia đứng giữa kêu to, hai tay còn đang vân vê một cái đầu người.
Trác Lăng Chiêu mang trường kiếm bên hông, chậm rãi đi đến trước mặt quái vật. Chỉ thấy nó có màu lông xám đen, hai mắt màu vàng lam. Trác Lăng Chiêu chưa từng thấy qua yêu quái kỳ dị thế này, bất giác hai hàng chân mày nhíu chặt. Quái vật cũng nghiêng đầu đánh giá người trước mặt nó.
Mọi người nín thở ngưng thần. Kim Lăng Sương thấp giọng nói:
- Chưởng môn cẩn thận. Quái vật này nhanh như chớp, chỉ cần thấy người quay đầu lại liền vọt tới sát hại.
Trác Lăng Chiêu gật đầu:
- Ra là thế. Tốt!
Y có ý dẫn dụ, bèn xoay người đưa lưng về phía quái vật, sau đó quay lại cười lạnh nhìn nó.
Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu lớn mật như thế thì đều la hoảng. Quái vật bị khiêu khích, thét một tiếng chói tai. Thân ảnh chợt lóe lao thẳng tới đỉnh đầu Trác Lăng Chiêu. Lực tay của nó vốn rất khỏe, dễ dàng đánh bay đầu người. Chúng nhân thấy Trác Lăng Chiêu không phòng ngự, hoảng hốt kêu lên:
- Cẩn thận!
Mắt thấy quái vật sắp chộp tới, Trác Lăng Chiêu hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhấn khóa vỏ kiếm bên hông một cái, nội kình xuất ra khiến thanh kiếm bay vọt đi.
Vút một tiếng, trong động bỗng sáng lóa lên. Trước mắt mọi người trở nên chói lòa. Chỉ nghe mấy tiếng kêu chi chi thảm thiết, thân thể to lớn của quái vật văng thẳng vào vách đá rồi ngã ra, tứ chi không ngừng giật giật.
Trác Lăng Chiêu ra chiêu thật sự quá nhanh. Dù là đám cao thủ ở đây cũng không thấy rõ chiêu thức. Một gã hảo thủ Cẩm Y Vệ hỏi:
- Quái vật đã chết sao?
Một người khác mắng:
- Con mẹ nó, ta làm sao biết được, ngươi qua xem sao đi!
Mọi người sợ muốn chết, không dám tới mà chỉ đùn đẩy lẫn nhau. Bỗng giữa không trung rơi xuống một vật, chính là thủ cấp của con quái thú kia!
Đám người sung sướng vỗ tay hét lớn:
- Giỏi!
Phải nói một kiếm kia của Trác Lăng Chiêu nhanh mạnh tuyệt luân. Lời đồn "Côn Luân kiếm xuất, máu chảy thành sông. Ngàn dặm mênh mông như sông Hoàng Hà” quả không sai, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không thoát khỏi. Lúc này mọi lời khen đều xuất phát từ sự chân thành. Nếu Trác Lăng Chiêu không có võ công trác tuyệt, không biết quái vật kia còn giết bao nhiêu người nữa.
An Đạo Kinh ở xa xa kinh hãi không thôi, thầm nghĩ:
- Không thể tưởng tượng kiếm pháp của họ Trác cao siêu như vậy. Chiêu thức vừa nhanh vừa độc. Nếu ta gặp thì biết tránh thế nào?
Hắn vốn không phục Trác Lăng Chiêu, giờ thấy kiếm thuật của đối phương mới biết hai bên cách nhau một trời một vực. Nhất thời sắc mặt xám như tro, miệng còn thì thào lời gì đó.
Trác Lăng Chiêu tra kiếm vào vỏ, ung dung nói:
- Mọi người đi thôi!
Đám Cẩm Y Vệ kính sợ khom người rồi mới xoay người bước đi. An Đạo Kinh thì không dám chạm mặt Trác Lăng Chiêu, vội đi về phía trước. Chỉ có người của Côn Luân Sơn là thấy hãnh diện quá mức.
Có điều sau trận này, môn hạ Côn Luân chết tám người, Cẩm Y Vệ chết mười lăm người. Hai lộ bị thương vô số kể, kết quả thảm trọng.
Mọi người hội họp cùng Giang Sung, đem tình hình vừa rồi nói qua một lần. Giang Sung vừa mừng vừa sợ, cười nói:
- Đa tạ Trác chưởng môn đã tru diệt yêu nghiệt, trừ hại cho chúng ta.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
- Đâu có, xin Giang đại nhân tiếp tục dẫn đường!
Mọi người nghe nói còn phải đi sâu vào trong thì vô cùng sợ hãi, bất giác trong lòng nổi lên định quay đầu chạy trốn, không cần biết trong Thần Cơ Động có bí mật gì.
Giang Sung trầm tư trong chốc lát, nói:
- Nếu ta nhớ không sai, trước mặt sẽ có một thông đạo nhỏ hẹp, xin mọi người cẩn thận bước theo ta!
Mọi người đi một lát, bị hai vách đá chắn ngang trước mặt. Trác Lăng Chiêu đang định hỏi, đã thấy Giang Sung cúi người đi vào trong khe hở tiếp giáp hai vách. Trác Lăng Chiêu sửng sốt nhưng cũng đi theo. Tiếp đó đám người La Ma Thập, An Đạo Kinh, Đồ Lăng Tâm đều đi vào. Mọi người thấy Giang Sung quen thuộc địa hình như vậy thì ngạc nhiên. Xem ra đối phương không nói xằng bậy, đúng là đã tới đây ba lần.
Ngũ Định Viễn định bước vào, chợt nhiệt khí trên cánh tay có dấu hiệu tán ra. Hắn vừa dừng bước, đã nghe sau lưng có một người thúc giục:
- Ngũ chế sứ, mời vào thôi!
Lời chính là của Kim Lăng Sương.
Ngũ Định Viễn gật đầu rồi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diễm Đình, cả hai cùng bước vào. Kim Lăng Sương thấy hơn trăm người đã vào trong mới theo vào cuối. Y vốn là cao thủ hàng thứ nhì trên Côn Luân Sơn, võ công cùng kinh nghiệm chỉ kém chưởng môn. Lúc trước có “Trường hữu” là tiền lệ, giờ đi đoạn hậu để tránh gặp thêm bất trắc.
Mọi người đi vào trong, là một đường hầm rộng chỉ vài thước, đủ cho một người đi qua. Thỉnh thoảng, hai bên vách có nước chảy xuống. Đường hầm dốc xuống không biết thông tới nơi nào.
Đi một lát, đám người cảm thấy thân mình nóng lên. Đường hầm nóng bức kín bưng như cái nồi hấp, người nào cũng ướt đẫm mồ hôi, thở dốc liên tục. Mấy đệ tử Côn Luân chịu không nổi, đành cởi áo ở trần đi tiếp. Giờ đang mùa đông rét buốt, thực không biết khí hậu nơi đây sao lại kì lạ như vậy.
Mọi người đi được mấy trăm thước thì càng nóng vội, muốn thoát khỏi đây. Ngũ Định Viễn cảm thấy trên tay ngày càng nóng, tựa hồ như độc tố sắp phát tác. Diễm Đình thấy trán hắn nhỏ đầy mồ hôi, lo lắng hỏi:
- Ngũ đại gia, tay huynh lại đau sao?
Ngũ Định Viễn lắc đầu cười:
- Ta ổn, không có chuyện gì.
Diễm Đình lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, bộ dáng đầy vẻ thương xót. Ngũ Định Viễn cảm thấy được an ủi, liền quên đi nỗi đau đớn trên người.
Thêm một lúc thì mọi người đặt chân trên đất bằng. Rốt cuộc ra khỏi đường hầm, hai bên mở rộng rất nhiều, đủ cho mấy người sánh vai nhau mà đi. Chợt nghe có tiếng nước chảy, mấy người giơ đuốc thấy có một con suối nhỏ. Trong ánh lửa, có thể thấy làn nước trong suốt đang chảy róc rách không ngừng.
Giang Sung quen an nhàn sung sướng, đi bộ một hồi cảm thấy mệt mỏi, bèn nói:
- Mọi người ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp!
Đám Cẩm Y Vệ liền bưng qua một khối đá tròn để y ngồi nghỉ tạm. Một gã đệ tử Côn Luân khát nước khó chịu, liền đi tới bờ suối định uống nước. Một đồng bạn vội bảo:
- Cẩn thận một chút, không chừng lại có quái vật gì đó.
Đệ tử kia dùng trường kiếm khua một trận trong nước, hồi lâu không thấy dị trạng mới thở ra một hơi, yên lòng nói:
- Xem ra suối này thật sự sạch sẽ, không có việc gì.
Hắn vốc nước uống mấy bận, lại lớn tiếng khen:
- Nước thật ngọt mát, các ngươi cũng tới uống đi!
Sau đó hắn tiếp tục vùi đầu trong nước, uống vài ngụm to. Mọi người lo lắng sợ hãi nhưng thấy không có việc gì đều mừng rỡ. Mấy gã đệ tử sớm đã miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng đi về con suối.
Giang Sung đang ngồi nghỉ trong một góc, thấy hành động của đám đệ tử Côn Luân thì cả kinh quát:
- Các ngươi đang làm gì đó? Mau lùi lại!
Chúng đệ tử nghe lệnh lui về phía sau. Một người nhanh chóng tới lay lay tên đệ tử còn đang vục đầu xuống nước, nói:
- Ngươi mau ngoi lên, đừng uống nữa!
Đệ tử kia nhấc cái đầu ướt đẫm lên hỏi:
- Sao? Có việc gì?
Liền vào lúc này, mặt nước đột nhiên tách ra rồi một con quái ngư nhảy lên không. Quái ngư này thân đen sì mực xen lẫn sắc màu vàng óng, toàn thân như bao bọc trong một cái vỏ lớn, bộ dáng quái dị khôn kể, nhắm thẳng đầu đệ tử kia mà đớp.
Đệ tử kia chấn động, cuống quít tránh ra nhưng lại nghe một tiếng "Rắc " vang giòn, cánh tay của hắn đã bị đớp trúng. Chỉ chậm thêm một chút thì cái đầu đã bị cắn rụng, có thể nói vô cùng hung hiểm.
Đệ tử nọ đau đến hô cha gọi mẹ, chạy tới chỗ Kim Lăng Sương kêu lên:
- Sư phụ! Cứu con, cứu con!
Trên cánh tay vẫn còn con thủy quái nọ, không biết nó có độc hay không
Gã đệ tử này chính là ái đồ của Kim Lăng Sương. Hai người thân như phụ tử. Kim Lăng Sương cũng hoảng loạn kêu:
- Thiên nhi đừng sợ, sư phụ đến đây!
Vù một tiếng, trường kiếm rời vỏ muốn chém chết quái ngư kia.
Giang Sung thấy thì càng kinh hãi hơn, vội la:
- Con Trai Quỉ này không thể giết được, mau đẩy đệ tử kia xuống nước!
Mọi người nghe đều sửng sốt, Giang Sung lại quát:
- Các ngươi còn chờ gì nữa? Mau ngăn họ Kim lại!
La Ma Thập rùng mình, vung cây thiền trượng sắt chặn trường kiếm của Kim Lăng Sương.
An Đạo Kinh tận dụng thời cơ, liền đá mạnh tên đệ tử kia một cái. Gã nọ la một tiếng rồi bắn thẳng xuống suối, trong miệng vẫn còn hô:
- Sư phụ! Sư phụ!
Kim Lăng Sương vô cùng tức giận, nhưng tính mệnh của ái đồ nguy cấp, không còn lòng dạ nào so đo với An Đạo Kinh. Y muốn lao tới cứu người. Chợt thấy trong lòng nước bắn lên vô số những con trai quỉ dị, không biết tới mấy ngàn mấy vạn con bơi về phía đệ tử kia.
Đệ tử nọ sợ hãi kêu to:
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Kim Lăng Sương lo sợ kêu lên:
- Thiên nhi, mau bơi lên nhanh!
Hai chân y khẽ động, định nhảy xuống cứu nhưng Giang Sung đã la lên:
- Tuyệt đối không thể xuống! Mau mau ngăn hắn lại!
Đồ Lăng Tâm nhanh tay lẹ mắt dùng tay giữ chặt Kim Lăng Sương.
Đệ tử bơi nhanh vào bờ nhưng bầy thủy quái phía sau không ngừng đuổi theo. Kim Lăng Sương đẩy Đồ Lăng Tâm ra, cả giận nói:
- Ngươi đừng cản, ta phải đi cứu Thiên nhi!
Đồ Lăng Tâm thở dài một tiếng, chỉ vào mặt nước rồi lắc đầu nói:
- Nhị sư huynh, không kịp nữa rồi.
Kim Lăng Sương lắp bắp kinh hãi, nhìn lại đã thấy đám quái ngư kia cắn chết đệ tử. Trên mặt nước chan hòa máu tươi, chỉ còn một thanh trường kiếm trôi phập phềnh. Vô vàn quái ngư còn đang tranh nhau thi thể khiến sóng nước cuồn cuộn gào thét.
Kim Lăng Sương kêu thảm thiết:
- Thiên nhi!
Thoáng chốc nước mắt rơi đầy, y choáng váng ngã ngồi xuống đất. Đệ tử kia xưa nay đối xử khá tốt với mọi người. Thấy hắn chết thảm, cả đám Côn Luân Sơn đều che mặt rớt lệ. Ngay cả hạng hung tàn như Đồ Lăng Tâm cũng lắc đầu không thôi.
Ngũ Định Viễn nhìn Kim Lăng Sương, thầm nghĩ:
- Đúng là báo ứng, Côn Luân Sơn giết người không chớp mắt. Giờ chính bọn họ phải nếm mùi vị sinh tử biệt ly, ai! Chính là thuyết nhân quả của nhà Phật!
Bên cạnh chợt truyền ra tiếng khóc của nữ nhân, Ngũ Định Viễn nhìn lại, thấy Diễm Đình cũng rơi lệ đầy mặt. Hiển nhiên cảnh tượng sinh tử biệt ly trước mắt khiến nàng nhớ tới người sư thúc đã chết.
Ngũ Định Viễn khẽ vuốt mái tóc nàng, dịu dàng nói:
- Đừng khóc, đây là sự trừng phạt dành cho những kẻ xấu.
Diễm Đình lau nước mắt, nói:
- Muội biết. Có điều. . Muội vẫn nhịn không được mà khóc.
Lúc này Đồ Lăng Tâm bạo phát hung tính, chỉ thẳng An Đạo Kinh quát:
- Họ An kia, ngươi dựa vào cái gì mà đá đệ tử chúng ta xuống nước?
An Đạo Kinh sửng sốt nói:
- Ngươi không nghe Giang đại nhân sai sử sao? Đại nhân nói không thể giết quái ngư đó, đành phải hi sinh môn hạ kia vậy!
Đồ Lăng Tâm quát lớn:
- Thúi lắm! Chúng ta đối phó được 'Trường hữu', sao không làm gì được lũ quái ngư này? Chẳng lẽ trong mắt mấy tên vương bát đản các ngươi, môn hạ đệ tử của chúng ta còn không bằng một con cá sao?
Lời này ám chỉ Giang Sung, không còn nể mặt đối phương. Y nói tới đây thì hai mắt như phún lửa, toàn thân bốc đầy sát khí.
An Đạo Kinh hắng giọng một tiếng, nói:
- Môn nhân Côn Luân nổi danh thiên hạ, có ai dám bất kính? Đồ huynh, ngàn vạn lần đừng nghĩ vậy.
Đồ Lăng Tâm bước lên hai bước, lạnh lùng thốt:
- An Thống lĩnh, không cần nói những lời vô nghĩa. Hôm nay ta rất khó chịu, muốn hoạt động gân cốt một chút, không biết thống lĩnh có thể chỉ giáo mấy chiêu chăng?
Nói rồi tay đè chuôi kiếm. An Đạo Kinh lui về sau vài bước, xua tay nói:
- Mọi người đều vì chính sự, ngươi đừng gây chuyện.
Đồ Lăng Tâm lạnh mặt nói:
- Ta muốn lĩnh giáo nơi An Thống lĩnh mấy chiêu, có dám hay không? Hay ngươi là dạng đầu thương bọc sáp, chỉ để khoe mẽ!
An Đạo Kinh cũng nổi nóng, lớn tiếng nói:
- Lần trước tại kinh thành, ngươi đả thương rất nhiều thuộc cấp của ta, đừng cho là ta đã quên! Con bá nó, đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao!
Nói rồi xông lên phía trước. Bỗng thấy một người ngăn ở giữa khiến hai người ngẩn ra, người nọ chính là Giang Sung.
Y chậm rãi giơ tay lên, nói:
- An Thống lĩnh, ngươi lui ra.
An Đạo Kinh không dám bất kính, đành bước sang một bên. Mọi người thấy bộ dạng khác thường của Giang Sung thì rùng mình, thoáng chốc trường diện yên tĩnh trở lại.
Giang Sung thở dài một tiếng, nói :
- Đám Trai quỉ này vô cùng hung hãn nguy hiểm, nếu giết một con của chúng. Toàn bộ số còn lại sẽ bị kích thích mà lao lên đất tấn công người. Nơi này có không biết mấy ngàn mấy vạn con quái ngư ấy. Chúng ta đành phải hy sinh một mạng để đổi lấy sự bình an của mọi người, xin các vị hiểu và bỏ quá cho.
Đồ Lăng Tâm quát to:
- Ngươi nghĩ nói mấy câu vô nghĩa thì có thể qua chuyện sao? Lão tử nói cho ngươi biết, đừng hòng!
Mấy câu này thật thô lỗ, hoàn toàn không để ý tới uy quyền của Giang Sung, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
La Ma Thập thấy Trác Lăng Chiêu đang chậm rãi đi tới, cũng bước lên phía trước nói:
- Trác chưởng môn, xin người khuyên nhủ các sư đệ, mọi người dĩ hòa vi quý là hơn!
Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Tam sư đệ của ta đau lòng vì đệ tử đã chết nên khó tránh phẫn nộ, bổn tọa tuy là chưởng môn nhưng không tiện can thiệp.
La Ma Thập nghe thì biết Trác Lăng Chiêu cũng có ý bất mãn. Nếu Giang Sung ứng phó không tốt, chắc chắn sẽ có một hồi huyết chiến. Tâm niệm lão lạt ma này không khỏi lo lắng.
Giang Sung thấy đám người Côn Luân đều dùng vẻ mặt tức giận nhìn bản thân. Y than nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp giọng nói:
- Nhiều năm trước để đến được chỗ này, ta đã hại tới tính mạng của ba vạn tướng sĩ. Quý phái tới giờ mới chết vài người, xem như là may mắn trong bất hạnh. Ta không muốn nhắc chuyện xưa. Nhưng nếu Đồ lão sư đã hỏi, ta không thể không nói.
Nói xong thì hướng về Kim Lăng Sương, khom người vái một cái:
- Kim lão sư, đã hại đệ tử của ngài, cáo lỗi.
Lúc này Kim Lăng Sương đã được người lay tỉnh lại. Thấy Giang Sung hành lễ thì không tiện truy cứu thêm, y thở dài nói:
- Thiên nhi bạc phước bạc mệnh. Không thể trách ai được, Giang đại nhân không cần như vậy.
Giang Sung lắc đầu nói:
- Đừng nói vậy. Người thân của Thiên nhi về sau sẽ do triều đình chiếu cố, xem như là Giang mỗ bồi tội.
Nói xong lại áy náy vái chào thật sâu. Thấy đại gian thần này quá mức cung kính, Trác Lăng Chiêu vừa lòng nói:
- Giang đại nhân đã nói thế, xem như Thiên nhi chết không vô ích. Mọi người đi tiếp thôi!
Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu nhường bước thì thở dài nhẹ nhõm, sôi nổi tiến về phía trước.
Chưởng môn đã như thế, Đồ Lăng Tâm cũng không dám lỗ mãng, thở dài một tiếng rồi nâng Kim Lăng Sương dậy. Chợt nghe một người nói:
- Đồ Lăng Tâm, lần sau ngươi nói chuyện thì tôn trọng ta một chút, nếu không sẽ gánh lấy hậu quả.
Âm thanh ngạo mạn này chính là của An Đạo Kinh. Hắn vừa bị Đồ Lăng Tâm làm mất hết mặt mũi, giờ tranh thủ chiếm chút tiện nghi để tránh đám thuộc hạ xem thường.
Đồ Lăng Tâm cả giận quát:
- Con mẹ nó, ngươi muốn chết sao?
Nói xong đè chuôi kiếm như muốn ra tay giết người. Kim Lăng Sương cản hắn lại, thở dài:
- Quên đi. Thiên nhi đã chết, không cần tính toán cùng hắn. Chúng ta đi thôi.
An Đạo Kinh hừ một tiếng, nói :
- Vẫn là Kim lão nhị hiểu chuyện, ngươi nên học hỏi thêm.
Đồ Lăng Tâm cười lạnh nhìn An Đạo Kinh, trên mặt đằng đằng sát khí, có điều sau một lát cũng tra kiếm vào vỏ theo Kim Lăng Sương.
An Đạo Kinh rùng mình, biết họ Đồ đã kết thù sinh tử với bản thân. Sau này song phương khó thoát khỏi một tràng huyết chiến.
Mọi người lại đi thêm một lát. Xuất hiện một bức tường chặn ngang trước mặt, chỉ còn hai bên trái phải có thể đi. Giang Sung gật đầu lẩm nhẩm:
- “Thân vào huyền cung, Thiên cơ dành cho người trời. Tuân theo lời sấm truyền, tại Thần Quỷ Tự”. Phản tặc thật độc ác, đã bày đầy rẫy những cơ quan hiểm ác trong này, mưu hại mọi người.
Y quay đầu nói với Ngũ Định Viễn:
- Ngũ chế sứ. Giờ trong thiên hạ, chỉ có duy nhất có ngươi đọc được câu sấm truyền trong Thần Quỷ đình, mọi sự đều phải dựa vào ngươi.
Trác Lăng Chiêu hỏi:
- Sao? Giang đại nhân thực sự chưa từng tới nơi này?
Giang Sung thở dài:
- Sao lại chưa từng tới? Chỉ là mê cung phía trước vô cùng đáng sợ, đi sai một bước thì ngàn người chết thảm. Muốn qua cửa này, bắt buộc phải giải được lời sấm truyền trong Thần Quỷ đình.
Thì ra người năm đó bày ra Thần Cơ động là một kỳ nhân xuất thế, trong này không chỉ cất giấu võ công tuyệt thế mà còn có bí mật liên quan đến số mệnh thiên hạ. Người nọ đã đem cách thức vào động chia thành hai phần. Một phần truyền cho đám người Lục Cô Chiêm đồn đại khắp giang hồ, một phần viết trên tấm da dê kia. Nếu không có cả da dê cùng lời giải trên Thần Quỷ đình, dù có bản lĩnh bằng trời cũng vô pháp xâm nhập. Tấm da dê rơi vào tay Khả Hãn Dã Tiên, hai mươi năm qua không hiện thế, mà cũng không có ai hiểu thấu đáo lời sấm truyền trên Thần Quỷ đình. Đến đến giờ, rốt cục mới có người nắm giữ cả hai phần, tới tham ngộ huyền cơ.
Tâm niệm Ngũ Định Viễn chợt động, nhớ đến hai câu "Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục, Nhất Đại Chân Long Hải Trung Sinh". Hắn thầm nghĩ:
- Xem ra hai câu sấm truyền này chính là chìa khóa duy nhất để vào động. Nếu không có ta chỉ dẫn, không kẻ nào có thể đạt được mục đích. Ta có nên lừa gạt người hay không?
Trác Lăng Chiêu thấy hắn trầm ngâm không đáp, liền liếc mắt sang Đồ Lăng Tâm. Đồ Lăng Tâm cười lạnh nói:
- Họ Ngũ kia, ngươi đừng nên có tâm địa khác, kẻo hối hận không kịp.
Nói rồi kéo Diễm Đình lại, đặt bàn tay thô bè lên cổ trắng muốt của nàng.
Tiễn Lăng Dị cười nói:
- Đừng vội giết, mọi người đi đường rất mệt mỏi, không bằng để vui thú hưởng lạc một phen đã!
Ngũ Định Viễn thấy đối phương vô sỉ như vậy, thở dài một tiếng, nói:
- Giang đại nhân. Câu đầu tiên là 'Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục', ta không biết là nó có ý gì. Ngài tự tham ngộ đi.
Giang Sung nghe vậy rùng mình, thấp giọng thì thầm:
- Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục. . . Đây là ý gì?
La Ma Thập trầm tư một hồi thì nói:
- Thần thai bảo huyết. . . Dựa vào ý nghĩa các từ, có lẽ cần dùng máu tươi mới ứng nghiệm.
Giang Sung a một tiếng, nói :
- Theo ý của đại sư, cần lấy máu tươi thấm lên tấm da dê sao?
La Ma Thập gật đầu nói:
- Không chừng là như vậy.
Giang Sung mừng rỡ, nhìn đám Cẩm Y vệ:
- Ai tự nguyện đưa tay ra trích máu, ta sẽ thưởng cho hậu hĩnh.
Đám người Cẩm Y Vệ ở bên, nghe La Ma Thập và Giang Sung nói chuyện thì vui mừng không thôi. Ngày thường bọn hắn luôn mong được vuốt mông ngựa đại gian thần này, giờ cơ hội bày ra trước mắt sao có thể bỏ qua?
Thoáng chốc vô số người đưa tay ra. Giang Sung cười nói:
- Một cánh tay là đủ!
Y lấy ra một thanh đoản đao đâm vào một cánh tay gần đó. Một gã hộ vệ lớn tiếng kêu thảm, máu tươi giàn giụa đương trường. Mọi người hoảng sợ thầm nghĩ:
- Con mẹ nó! Nguy hiểm thật, may là không phải ta bị đâm, tiểu tử kia thật xui xẻo!
Những cánh tay liền rụt trở về.
Giang Sung thấy hộ vệ kia đau đớn thì hòa nhã nói:
- Ngươi nhịn đau một chút, sau này ta cho ngươi làm tham tướng.
Người nọ mừng rỡ gật đầu. Mọi người nghe hai chữ "Tham tướng" lại đầy hâm mộ, trong lòng đều nghĩ:
- Con mẹ nó, tại sao người bị trích máu không phải là ta, tiểu tử kia thật may mắn!
Vô số cánh tay lại chìa ra.
Giang Sung lấy tấm da dê ra rồi đem máu tươi thấm lên. Ngũ Định Viễn ghé đầu nhìn lại. Sau khi hút máu, những hoa văn kì dị trên da dê từ từ biến mất, sau một lát hiện ra một hàng chữ Hán. Ngũ Định Viễn rùng mình thầm nghĩ:
- Thì ra đây mới là chỗ đặc biệt, sao ta không nghĩ tới?
Lúc trước hắn cùng Dương Túc Quan bôn ba khắp nơi, tìm cả những người thông dịch nhưng chỉ là thuốc dùng nhầm bệnh, chẳng trách không nhìn ra cái gì.
Giang Sung cầm lấy da dê, thấy có một hàng chữ:
- Thần Cơ Động tứ hiểm tứ nan. “Trường Hữu, Trai Quỉ, Phì Di, Kim Lân” là tứ hiểm. “Thiên Môn, Huyền Cung, Tâm Sạn, Minh Hải” là tứ nan. Muốn được Thần Cơ, cần trải qua tứ hiểm tứ nan, mới có thể mở động.
Ở giữa tấm da dê hiện ra một tấm bản đồ, xem ra là chỉ dẫn tới động.
Lúc trước đã gặp qua "Thiên Môn", "Trường hữu", "Trai Quỉ". Còn không biết "Phì di", “Kim Lân” "Huyền cung", "Tâm sạn", "Minh Hải" phía sau là những thứ cổ quái gì. Nghĩ đến điều này, sắc mặt tất cả mọi người đều tái nhợt đi.
Giang Sung hít một hơi lạnh. Tới động này nhiều lần nhưng thiếu chỉ dẫn, đến giờ mới hiểu toàn diện về nó. Y lắc đầu than rằng:
- Chẳng trách ta hao binh tổn tướng, thì ra có nhiều cơ quan đáng sợ như thế. Tần Bá Tiên a Tần Bá Tiên. Hôm nay mọi sự sẵn sàng, ngươi đừng mong ngăn cản ta.
Ngũ Định Viễn nghe tới danh tự nọ thì sửng sốt nghĩ thầm:
- Tần Bá Tiên? Đó là ai?
Giang Sung cúi đầu nhìn da dê, thương lượng vài câu cùng đám người Trác Lăng Chiêu, La Ma Thập rồi đi về bên phải. Đám người vội vàng đi theo. Được một lát thì hai vách chuyển sang màu xám, sờ vào không phải vàng cũng không phải đá, không biết là do loại vật chất gì cấu tạo thành. Mấy người phía sau thấy trước mặt là đường thẳng thì vội bước nhanh, chỉ sợ bảo tàng bị người khác chiếm trước.
Chợt nghe có người hô:
- Lại có lối rẽ!
Ngũ Định Viễn thấy trước mặt có chín con đường lớn nhỏ. Bốn lối thẳng tắp về phía trước, bốn lối hướng xuống dưới, chỉ có một lối dốc thẳng lên. An Đạo Kinh hỏi:
- Đại nhân, chúng ta nên đi đường nào?
Giang Sung lấy da dê ra nhìn một lát, trầm ngâm nói:
- Ừm, dường như là đi xuống mới đúng. . .
Trong Cẩm Y Vệ không thiếu những hung đồ bại hoại trên giang hồ. Tuy chứng kiến có người chết thảm nhưng nghĩ tới vàng bạc cùng bí kíp võ công thì cầm lòng không đặng. Một gã hộ vệ cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Ra là phải đi xuống, xem lão tử đây!
Nói xong liền lao vào con đường dốc xuống.
La Ma Thập thấy Giang Sung có vẻ do dự nên cũng ghé đầu vào xem da dê, thấy một nét đỏ chỉ lên trên thì nói:
- Đại nhân, người nhìn lầm rồi, chúng ta đi lên mới phải.
Giang Sung a một tiếng:
- Có lỗi, địa đồ này có chỗ mơ hồ không rõ, vừa rồi ta đã nhìn sai.
Nói xong liền sai An Đạo Kinh:
- Mau gọi tên kia ra, chúng ta phải đi lối dốc lên.
An Đạo Kinh tới cửa lối đi kia, hô lớn:
- Lão Hàn! Ngươi mau trở ra! Chúng ta phải đi lên!
Không thấy bóng dáng cùng tiếng đáp của hộ vệ nọ. Giang Sung nói:
- An Thống lĩnh, ngươi ở đây đợi hắn, chúng ta đi trước một bước.
An Đạo Kinh cười thảm, trên mặt lộ vẻ khó xử. Trong thuộc hạ không ai nguyện ý lưu lại bồi tiếp hắn, cả đám nhanh như chớp chạy lên con dốc kia.
Đúng lúc này, từ lối dốc xuống kia vang lên một tiếng hét thảm rồi câm bặt trong nháy mắt. La Ma Thập rùng mình dừng bước, nói:
- Hình như có thứ gì đó?
Mọi người đang nơm nớp lo sợ, bỗng phía dưới lại truyền đến tiếng gầm gừ như của loài dã thú. Cả đám kinh nghi bất định, vội rút binh khí như lâm đại địch.
Giang Sung nghe tiếng gầm, không nói một lời liền chạy lên dốc. An Đạo Kinh cũng nào kém ai, không quản lời dặn của Giang Sung mà lập tức gọi theo:
-Đại nhân chờ một chút, để ta tới bảo hộ ngài!
Nói xong cũng gấp gáp chạy lên dốc.
Mọi người thấy bộ dạng hối hả của Giang Sung thì đầy kinh ngạc. Bỗng nghe một tiếng rống to như sét đánh truyền tới, sau đó trong lối đi kia hiện lên một cái bóng khổng lồ, chính là một con bò sát cực lớn có tới sáu cái chân, trên lưng còn bốn cái cánh dài chừng hai trượng. Quái vật này lớn hơn cả cá sấu mấy lần, vù vù trườn tới chỗ mọi người.
Giang Sung đang chạy, từ xa trông thấy quái vật thì hoảng sợ kêu:
- Là quái thú trong Sơn Hải Kinh, gọi là “Phì Di”! Các ngươi mau chạy cho nhanh, nếu không đại họa lâm đầu!
Lúc này đám người mới biết sợ, vội chen chúc chạy đi. Trong này chỉ có Trác Lăng Chiêu là vẫn khí định thần nhàn. Một tay y kéo Diễm Đình, tay kia cầm trường kiếm chậm rãi đi lên.
Quái vật nọ thấy đám người bỏ chạy thì ngửa mặt lên trời rống to, bốn cái cánh quẫy động bay tới. Diễm Đình cả kinh kêu a một tiếng.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
- Cô nương chớ sợ, chỉ là một con sâu nhỏ mà thôi. Ngươi sợ hãi chẳng phải là hạ uy phong của Cửu Hoa Sơn sao.
Diễm Đình nghe lời này thì lấy lại bình tĩnh, vuốt lại mái tóc rồi thản nhiên nói:
- Trác chưởng môn giáo huấn không sai. Diễm Đình được ở bên cạnh “Kiếm thần”, dù có tới mười con quái vật cũng không làm gì nổi, đúng là không nên thất kinh.
Trác Lăng Chiêu luôn luôn tự đại. Nghe Diễm Đình khen thì vui mừng trong lòng, nhìn lại thấy nàng diễm lệ thì sinh lòng yêu thích, thầm nghĩ:
- Tiểu liễu đầu này thật đáng yêu. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta thật không nên sát hại ả.
Ngũ Định Viễn đang theo sau, nghe đối đáp hai người khẽ cười khổ không nói nên lời.
Lúc này quái thú lao tới cắn người khắp nơi. Chúng đệ tử Côn Luân Sơn hô cha gọi mẹ. Tiền Lăng Dị cả giận mắng:
- Quái thú chết tiệt, lão tử phải ăn thịt mi!
Đồ Lăng Tâm nghe sư đệ ba hoa thì cũng bực mình:
- Ta kháo! Lão tứ ngươi muốn giết quái vật thì tới mà giết! Sao còn phải trốn?
Trác Lăng Chiêu thấy đám môn nhân sợ chết như vậy thì thở dài nói:
- Ai.... đệ tử Côn Luân ta sao không bằng một tiểu nữ tử, toàn là lũ phế vật...
Môn nhân Côn Luân nhanh chân trốn được nhưng đám người Cẩm Y Vệ thì không may mắn như thế. Lúc này quái vật đã chặn ngang đường. Đám Cẩm Y Vệ chỉ còn nước rút đao đánh bừa. Có điều quái thú quá mức đáng sợ, một gã hộ vệ vung đao chém vào lớp vảy trên thân mà nó không mảy may tổn thương gì, lại há miệng cắn gã kia thành hai đoạn. Máu tươi lênh láng đương trường. Mọi người hoảng sợ đến mặt không còn chút máu.
An Đạo Kinh và Giang Sung chạy nhanh nhất tới đỉnh con dốc. An Đạo Kinh cúi đầu xem thủ hạ cùng quái thú, tuy lòng đầy sợ hãi nhưng lại làm như không có chuyện gì, quay đầu nói với Giang Sung:
- Giang đại nhân yên tâm. Hôm nay dù mất mạng, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ đại nhân bình an.
Giang Sung mặt không còn chút máu, ho khan nói:
- Ngươi làm rất tốt, trở về ta sẽ thăng quan cho ngươi.
An Đạo Kinh mừng rỡ cười gượng, đang định khoe khoang thì nghe mọi người phía dưới kêu:
- An Thống lĩnh cẩn thận!
An Đạo Kinh cúi đầu nhìn, đã thấy quái vật giương cánh bay lại chỗ này. Hắn kêu thảm một tiếng:
- Má ơi!
Liền bỏ chạy thật nhanh, mặc cho Giang Sung ở lại một mình. Giang Sung kinh hoảng la:
- Hoàng thượng của ta!
Y không biết phải chạy đường nào, sợ tới mức toàn thân phát run. Phì Di kia bay tới cực nhanh, đảo mắt đã bức Giang Sung tới một góc vách đá. Giang Sung cả kinh kêu lên:
- Ai mau tới cứu ta!
Bị quái vật gào thét nhìn chằm chặp. Giang Sung dù cao chức trọng, tài hùng biện cực giỏi mà lúc này cũng vô kế khả thi, hoảng sợ tới mức tè ra quần.
Mắt thấy quái thú điên cuồng đớp tới. Hai chân Giang Sung mềm nhũn, quỳ xuống đất khóc ròng:
- Quái thú đại nhân tha mạng! Ta cho ngươi mười vạn lượng hoàng kim! Ngàn vạn lần đừng cắn ta!
Cũng may là y quỳ xuống, quái thú liền đớp hụt vào khoảng không, vẫn còn giữ được cái đầu.
Giang Sung ỷ vào sự thông minh sắc sảo, trước nay mọi sự đều thuận lợi. Ngày thường lấy lợi dụ người, lấy uy làm thế. Dù bị cao thủ võ lâm chặn đường cũng không mảy may lo lắng. Lúc này trước mắt là quái vật chỉ biết ăn thịt người, không biết đến môi thơm mỹ nữ, hoàng kim mê người. Bản thân có khác nào một miếng thịt không hơn không kém. Y lạy sát đất, khóc ròng nói:
- Quái thú đại nhân tại thượng, lão nhân gia người tha cho tiểu nhân một mạng. Ngày sau tiểu nhân sẽ đốt nhang thờ cúng, đúc tượng vàng cho người, cầu người tha cho tiểu nhân một mạng.
Quái thú sửng sốt, tựa hồ như đang lấy làm kỳ vì sao người này không chạy. Nhất thời nó nhìn chằm chằm Giang Sung như gặp được đồng loại.
Tận dụng thời cơ, La Ma Thập liền phi thân tới ôm Giang Sung mà chạy. Quái thú điên cuồng gào thét, gắt gao đuổi theo hai người.
La Ma Thập ôm Giang Sung chạy như bay, miệng quát:
- Bắn!
Hai trăm gã Hỏa Xạ Thủ dàn trận nổ súng. Hỏa quang chớp động, khói súng mịt mù khắp nơi. Quái vật kia trúng hơn hai trăm phát đạn, lại chỉ kêu nhẹ một tiếng rồi vẫn trườn theo hai người.
Thấy hàm răng dày đặc sắc nhọn sắp cắn tới, La Ma Thập kinh hãi quát:
- Bắn!
Đám Hỏa Xạ Thủ lắp đạn bắn thêm lượt nữa. Quái vật trúng hơn thương nặng, gầm rú một hồi rồi cũng ngã vật ra đất. La Ma Thập quát:
- Tiếp tục bắn!
Tiếng súng đoành đoành vang lên. Quái vật kia kêu thảm, lúc này lớp vảy cứng rắn cùng da thịt đã bị tróc ra.
Giang Sung thở ra một hơi, ôm lấy La Ma Thập khóc lớn:
- Nếu không có đại sư, Giang mỗ sao còn sống được tới giờ? Sau này ta nhất định sẽ đúc tượng vàng cho đại sư, thắp hương cúng bái, cả đời không quên ân đức!
Y đem tất cả những chỗ tốt nói với quái thú lúc nãy, giờ chuyển hết qua cho La Ma Thập.
La Ma Thập thấy Giang Sung còn hoảng sợ, liền nâng dậy nói:
- Đây là bổn phận của thuộc hạ, đại nhân chớ để trong lòng.
Giang Sung không nghe mà vẫn ôm lấy đối phương khóc nỉ non. Chợt thấy An Đạo Kinh tới, lớn tiếng nói:
- Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin đại nhân trách phạt!
Giang Sung vừa thấy người này thì cơn giận trong lòng bùng lên, lớn tiếng quát:
- Giờ mới tới, chậm chút nữa là ta chết rồi!
Vừa rồi trong lúc nguy cấp, An Đạo Kinh bất trung bỏ chủ chạy trốn. Giang Sung hận tới không thể chém hắn ngàn đao. Đám người Côn Luân cười thầm, muốn xem An Đạo Kinh ngụy biện thế nào.
Lại nghe An Đạo Kinh lớn tiếng nói:
- Đại nhân nói gì cũng đúng, chỉ riêng lần này không đúng.
Giang Sung cả giận quát:
- Ngươi phóng rắm cái gì? Không sợ ta lấy đầu sao?
An Đạo Kinh quỳ xuống nói:
- Khởi bẩm đại nhân, thuộc hạ đi theo ngài nhiều năm, sớm biết đại nhân có thiên mệnh hộ thể. Quái thú kia dù lợi hại hơn gấp trăm lần cũng không thể động tới một sợi lông của ngài. Vừa rồi đại nhân để La Ma quốc sư cứu giá, chẳng qua để thử lòng trung thành của lão mà thôi. Đại nhân nói có đúng không?
Giang Sung sửng sốt rồi nhanh chóng cười nói:
- Lời này có lý, có lý. Đứng lên, đứng lên nói đi!
An Đạo Kinh thấy chiêu vuốt mông ngựa của bản thân có tác dụng, đứng lên nói:
- Đại nhân anh minh uy phong như vậy, văn so với Khổng Minh, võ đọ với Vân Trường, đại nhân chỉ cần động đầu ngón tay cũng đủ khiến quái thú sợ tè ra quần, không dám bạo động. Chỉ có những hạng tiểu bối giang hồ vô tri mới nghĩ rằng đại nhân sợ nó! Đại nhân nói xem, tiểu nhân nói vậy có lý không?
Nói xong vẻ mặt hắn dương dương tự đắc. Mọi người đều coi thường thầm nghĩ:
- Người này vô sỉ đến cùng cực, đúng là thế gian khó gặp địch thủ.
Giang Sung ngửa mặt lên trời cười to, lớn tiếng khen:
- Hay! An Thống lĩnh nói rất hay!
Y vỗ vai An Đạo Kinh rồi cười nói:
- Trên thế gian, người hiểu được ta chỉ có mỗi An thố
Tiền Lăng Dị cười nói:
- Đây là Thần Cơ Động sao? Võ công bí kíp ở chỗ nào, mau đi lấy thôi!
Nói rồi nghênh ngang đi lại tựa như đi dạo như trong sân nhà mình.
Giang Sung thấy dáng vẻ của hắn hết sức ngông cuồng, thở dài một tiếng nói:
- Trác chưởng môn kiến thức uyên bác, hẳn cũng đoán được sự lợi hại trong Thần Cơ Động. Ngài hãy trông chừng môn hạ đệ tử ngàn vạn lần không được vọng động, bằng không sẽ chết không có chỗ chôn.
Trác Lăng Chiêu gật đầu ra lệnh:
- Từ lúc này, môn nhân đệ tử ba người xếp thành một hàng. Không có lệnh của ta, tuyệt đối không được vọng động.
Nghe chúng đệ tử cao giọng vâng dạ, Tiền Lăng Dị thầm nghĩ:
- Họ Giang kia lại mang ma quỷ ra dọa người, thực hết sức nhàm chán.
Có điều hắn không dám thất lễ với chưởng môn, cũng lớn tiếng vâng dạ.
Giang Sung nói:
- An thống lĩnh, đốt đuốc lên.
An Đạo Kinh vội lấy đá đánh lửa, ánh sáng chiếu vào trong động. Mọi người dõi mắt nhìn ra xa, thấy các vách đá trong động bằng phẳng bóng loáng tựa hồ do con người gọt đẽo thành, nhất thời đều ngạc nhiên không thôi.
Giang Sung đến bên người Trác Lăng Chiêu, nói:
- Từ lúc này, mọi người chuyên tâm đi thẳng về phía trước. Ngàn vạn lần đừng quay đầu nhìn lại.
Xa xa vang vọng dội lại những lời của y, không biết rốt cuộc là động này sâu đến thế nào.
Trác Lăng Chiêu hỏi:
- Nơi này có gì cổ quái sao?
Trác Lăng Chiêu khẽ gật đầu nói:
- Không dấu các vị. Động này chứa đầy những thiên cơ huyền bí. Lát nữa thấy dị trạng, ngàn vạn lần đừng giật mình kinh hãi.
Mọi người nghe thì cả kinh, có vài kẻ nhát gan liền chui xuống phía sau, không dám đi trước dẫn đường. Tiền Lăng Dị kia cũng hoảng sợ, cấp tốc trốn sau lưng Kim Lăng Sương.
Giang Sung thấy mọi người sợ hãi thì nhìn Trác Lăng Chiêu, ý bảo đối phương đi vào trước. Trác Lăng Chiêu tài cao gan lớn, trong trời đất còn biết sợ thứ gì? Y liền mỉm cười nói:
- Được! Bổn tọa muốn xem trong động này có gì cổ quái?
Y phất ống tay áo một cái, quát:
- Đưa kiếm cho ta!
Một gã đệ tử vội dâng tới một thanh trường kiếm. Chỉ thấy vỏ kiếm đen tuyền mang hình dáng cổ xưa, chính là thanh kiếm Trác Lăng Chiêu thường dùng.
Trác Lăng Chiêu đeo trường kiếm vào hông rồi đi đầu dẫn đường. Giang Sung theo sát phía sau, tiếp đó một hàng mấy trăm người nhộn nhịp đi vào.
Diễm Đình cảm thấy sợ hãi, liền xích lại gần Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thấy khuôn mặt Diễm Đình trắng bệch thì vội cầm lấy tay nàng. Hắn chợt cảm giác da thịt mềm mại trắng mịn không xương, dù đang trong vòng nguy hiểm mà lòng vẫn rung động không thôi.
Động này dài tưởng như vô cùng vô tận thẳng tới địa ngục. Đám người đi được gần một dặm, một số kẻ nhát gan đã muốn quay lại. Giang Sung quát:
- Ta đã nói trước, ngàn vạn lần không được quay đầu! Chỉ cần quay đầu, ắt có đại họa đến thân. Mọi người chuyên tâm đi về phía trước.
Mọi người đành yên lặng đi tiếp, chỉ sợ có sơ xuất liền nắm chặt binh khí trong tay.
Một tên đệ tử Côn Luân sợ hãi hỏi đồng bạn:
- Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì? Sao chưởng môn nhân lại mang chúng ta tới chỗ này?
Tên kia liền nhắc:
- Chuyên tâm đi đường, không nên hỏi nhiều.
Đệ tử nọ quay đầu lại mắng:
- Con mẹ nó, tiểu tử ngươi thật biết vâng lời!
Một người cả kinh nói:
- Ngươi. . . Ngươi vừa quay đầu lại!
Đệ tử kia cười nói:
- Quay đầu thì quay đầu. Mụ nội nó, có gì đặc biệt đâu!
Song lời chưa dứt thì hắn đã hét thảm một tiếng. Không ngờ cái cổ bị gẫy, máu tươi điên cuồng phun lên không trung, thân thể không đầu chậm rãi ngã xuống.
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, đều sợ hãi kêu lớn.
Giang Sung lớn tiếng nói:
- Không cần lo cho hắn! Mọi người tuyệt đối không được quay đầu, mau đi lên phía trước! Đi lên phía trước!
Thi thể không đầu của tên đệ tử kia nằm dưới đất, không biết cái đầu đã bay đi đâu. Những người phía sau hoảng sợ, chỉ dám tránh đường mà đi.
Diễm Đình áp vào ngực Ngũ Định Viễn, sợ tới mức toàn thân nhũn ra nhưng không dám quay đầu chạy trốn. Ngũ Định Viễn ôm chặt nàng, nói:
- Cô đừng sợ, không có chuyện gì.
Có điều chính hắn cũng thấy hoảng sợ, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Mọi người tiếp tục đi lên phía trước. Một gã hảo thủ Cẩm Y Vệ đá trúng một thứ gì đó, vội khom lưng nhìn. Thì ra đó chính là cái đầu tên đệ tử xấu số kia, cơ mặt trên đó vẫn còn lộ đầy sự sợ hãi. Gã Cẩm Y Vệ nọ kinh hãi, làm rơi cây đuốc xuống đất. Chợt nghe bên cạnh có tiếng thở phì phò kì lạ, hắn rút binh khí ra, quay đầu quát:
- Là người nào!
Ngũ Định Viễn cùng Diễm Đình đi sát nhau, vừa khéo đứng sau người đó. Ngũ Định Viễn thấy hắn quay đầu lại thì vội nhắc:
- Không được quay đầu. Mau quay ra trước!
Hảo thủ Cẩm Y Vệ nọ ngẩn ngơ hỏi:
- Cái gì?
Lời còn chưa tắt thì bỗng có thứ gì vụt qua, hảo thủ nọ không kịp kêu thì đã không thấy cái đầu đâu nữa, thi thể không đầu lại đổ về phía Diễm Đình.
Diễm Đình thét lên một tiếng chói tai, định quay đầu chui vào lòng Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn vội quát:
- Không được quay đầu, gắng nhìn lên phía trước!
Sắc mặt Diễm Đình trắng bệch, trơ mắt nhìn thi thể không đầu đổ ập xuống dưới chân, sợ tới mức sắp ngất xỉu.
Ngũ Định Viễn không dám vọng động. Hắn nhặt cương đao của tên hảo thủ nọ lên, mượn thân đao bóng loáng đó phản xạ cảnh tượng phía sau.
Diễm Đình kề sát người hắn, thấp giọng hỏi:
- Ngũ đại gia, huynh nhìn thấy gì?
Bỗng thân hình Ngũ Định Viễn run lên, nói:
- Ta không biết đó là thứ gì, nhưng…không phải là người.
Mới rồi, tuy chỉ trong sát na nhưng Ngũ Định Viễn đã nhìn thấy thứ kia phản chiếu qua cương đao, hình dạng nó rất quái dị, không biết là quái vật phương nào.
Ngũ Định Viễn không dám nói nhiều, mang theo Diễm Đình bước qua thi thể tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, một gã đệ tử Côn Luân không may vấp phải xác chết hảo thủ nọ nên ngã ra. Tên đệ tử này có võ công không kém liền đưa tay chống khẽ xuống đất, thân hình vừa động đã bật lên.
Ai ngờ toàn thân hắn run lẩy bẩy, đưa mắt nhìn Kim Lăng Sương thì hoảng sợ nói:
- Sư bá, ta. . . Vừa rồi ta đã quay đầu lại!
Kim Lăng Sương lắp bắp kêu lên:
- Mọi người mau rút binh khí ra!
Liền lúc này, có một vật lao tới chộp nhanh về ót tên đệ tử kia. Kim Lăng Sương kinh hãi vội quát:
- Mau nằm xuống!
Đệ tử kia xoạc chân một cái định nằm xuống đất, có điều vẫn chậm một bước. Vật kia tới nhanh không tưởng. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, cái đầu tên đệ tử kia không thấy đâu nữa, thi thể không đầu tự đổ gục xuống.
Đám đệ tử Côn Luân còn lại kinh hãi tới phát run. Lúc này Đồ Lăng Tâm đã tới, thấy cảnh tượng bi thảm như vậy, hắn một đời hung bạo tàn nhẫn mà cũng hoảng sợ.
Kim Lăng Sương thì lòng đầy tức giận. Y bước một bước quay đầu lại, trợn mắt đảo một vòng về bóng tối trong động quát:
- Yêu nghiệt phương nào dám tác quái ở đây! Mau lăn ra cho ta!
Y tự tin vào kiếm pháp bản thân nên có ý quay đầu dẫn dụ yêu ma tới, không chút sợ sệt.
Mấy người Côn Luân bội phục trong lòng, cũng không ngại quay đầu đồng loạt giơ kiếm bảo vệ Kim Lăng Sương,
Kim Lăng Sương đang cao giọng mắng to, bỗng nghe thấy tiếng chi chi truyền ra. Y rùng mình nhìn lại, chỉ thấy một con quái vật đang bò trên vách động. Quái vật hình dáng trông như loài vượn, tay chân dài buông thõng, toàn thân mọc đầy lông rậm, trên tay đang tung nghịch một cái đầu người, bộ dáng đầy hung ác.
Kim Lăng Sương thối lui một bước, hoảng sợ nói:
- Đây là con gì?
Quái vật kia chớp mắt nhìn Kim Lăng Sương. Nó kêu to một tiếng rồi xoay mình vọt xuống, đưa tay chộp tới đầu y.
Kim Lăng Sương vội xuất kiếm nhưng vẫn chậm một bước. Đồ Lăng Tâm đứng gần vội quát:
- Không được cậy mạnh! Mau lui!
Hắn nhanh tay lẹ mắt kéo sư huynh lại. Cánh tay quái vật kia trảo vào không trung, không thể lấy đầu Kim Lăng Sương.
Quái vật thấy đám người Côn Luân đồng loạt giơ kiếm chỉ vào nó thì trừng mắt tựa hồ rất tức giận. Nó rống to một tiếng rồi mãnh liệt tát tới phía trước. Một đệ tử đứng mũi chịu sào kêu lên sợ hãi:
- Mẹ ơi!
Thoáng chốc tiếng kêu thảm thiết bị ngắt lại, cái đầu của tên đệ tử đó đã bị tát rụng.
Liên tiếp chết bốn người. Đám đệ tử vừa kinh vừa sợ, không ai dám ngăn cản mà vội chạy tán loạn. Quái vật kia liên tục kêu to, vung tay quạt loạn. Chỉ thấy đầu người bay đầy trời, máu tươi chảy đầm đìa trên đất, tiếng kêu khóc vang lên không ngừng. Đám người Cẩm Y Vệ ở xa xa, thấy môn nhân Côn Luân đang cản đường quái vật liền tranh thủ chạy nhanh về phía trước.
Ngũ Định Viễn thấy không người nào có thể ngăn quái vật nổi một chiêu, liền kéo Diễm Đình lại thấp giọng nói:
- Chúng ta đi nhanh lên!
Hai người chạy nhanh về phía trước, không ngoái lại nhìn lần nào.
Đồ Lăng Tâm thấy nhiều đệ tử chết thảm. Quái vật lại đang tung hoành khắp nơi thì hừ một tiếng, xuất ra "Kiếm Cổ" đâm tới. Nhát kiếm này rất nhanh, quái vật đang mải giết một đệ tử nên nào biết phía sau có cao thủ đột kích. Đến khi nó phát giác đã không kịp né tránh, bị Đồ Lăng Tâm đâm trúng một kiếm.
Đồ Lăng Tâm liền thúc dục âm kình "Kiếm Cổ” đẩy vào trong cơ thể quái vật. Quái vật ré lên một tiếng rồi ngã ra. Đồ Lăng Tâm đuổi theo, đang định bồi thêm một kiếm nữa. Có điều trong chớp mắt, quái vật kia đã chui vào trong một cái động trong vách đá, thân pháp mau lẹ dị thường.
Đồ Lăng Tâm đuổi tới kêu lên:
- Quái vật đã trốn vào trong động!
Hắn canh cửa động rồi lớn tiếng mắng chửi. Đúng là võ dũng chấn ba quân, trước mặt cả yêu ma quỷ quái vẫn đầy hung ác thô bạo.
Giang Sung đang cùng mấy người tiến lên phía trước, nghe phía sau vang lên tiếng thét kinh hãi. Thấy đám thuộc cấp từ sau kích động chạy lên, y dừng lại hỏi:
- Làm sao thế?
Một gã Cẩm Y Vệ còn run lẩy bẩy nói:
- Có quái vật xuất hiện, giết rất nhiều người…
Giang Sung mắng:
- Không phải đã bảo các ngươi đừng quay đầu lại sao? Còn không nghe lời ta?
Người nọ cúi đầu nhu thuận không dám nói gì. Lúc này Ngũ Định Viễn và Diễm Đình cũng chạy tới, nghe Giang Sung trách cứ thì liền nói:
- Cũng không thể trách bọn họ. Quái vật kia thực sự rất hung ác, gặp người liền giết ngay, không ai chống nổi.
An Đạo Kinh kinh ngạc hỏi:
- Rốt cuộc nó là quái vật gì?
Giang Sung thở dài:
- Không dấu các ngươi, quái vật kia là “Trường Hữu” được ghi lại trong Sơn Hải Kinh (1). Nó trông như vượn, toàn thân mọc đầy lông rậm. Chỉ cần có người quay đầu lại nhìn nó, nó sẽ nhào lên cắn chết. Năm đó ta mang binh vào động này, phải cho nó làm thịt mấy trăm người mới tránh được một kiếp.
An Đạo Kinh hoảng hốt nói:
- Chúng ta mau chạy mau đi!
La Ma Thập nghe mấy người nói chuyện thì đi tới, lắc đầu nói:
- An Thống lĩnh nói chưa đúng rồi. Lúc này còn không tiêu diệt quái vật, tử thương sẽ càng thảm trọng. Chúng ta cần tìm ra biện pháp xử “Trường Hữu” nọ.
Giang Sung gật đầu nói:
- Đại sư nói rất phải.
Y chỉ vào An Đạo Kinh, sai rằng:
- An Thống lĩnh, ngươi dẫn người qua đó giải quyết quái vật.
Sắc mặt An Đạo Kinh ủ rũ, trong lòng chửi rủa La Ma Thập:
- Lão đầu trọc chết dẫm, muốn giết quái vật sao không tự động thủ, lại để lão tử đi làm!
Có điều không thể trái lệnh Giang Sung, hắn lẩm bẩm một tiếng rồi nói:
- Mọi người đi theo ta!
Đám người Cẩm Y Vệ đành nén sợ đi theo thống lĩnh. Mọi người đi tới, đã thấy Đồ Lăng Tâm, Kim Lăng Sương đang ngưng trọng canh gác trước cửa động. Kim Lăng Sương thấy An Đạo Kinh đến, liền nói:
- An Thống lĩnh, quái vật kia chạy vào trong động, chúng ta phải làm sao lôi nó ra mà giết?
An Đạo Kinh vừa sợ vừa tức, thầm nghĩ:
- Ngươi muốn giết thì tự đi mà giết, hỏi ta làm gì?
Có điều thân là thống lĩnh Cẩm Y Vệ, sao có thể mất uy phong trước mặt cấp dưới. Hắn hừ một tiếng, nói:
- Ta phụng mệnh Giang đại nhân tới giết yêu hàng ma. Các ngươi tránh ra, xem bản lĩnh của chúng ta.
Đám người Côn Luân vừa mừng vừa sợ vội tách ra. Đồ Lăng Tâm chắp tay nhưng lại nhếch miệng cười nói:
- Đồ mỗ cung kính thưởng lãm thần kỹ của An Thống lĩnh.
An Đạo Kinh đang tính bước vào trong, chợt nghe trong động truyền ra một tiếng rống lớn thì sợ tới mức hồn phi phách tán. Hắn vội chỉ vào hai gã thủ hạ, lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi vào xem đi.
Hai gã hảo thủ hoảng sợ, run giọng nói:
- Tiểu nhân……Chúng tiểu nhân có thể nào. . .
An Đạo Kinh quát:
- Sao không thể? Giữ các ngươi lại làm cái gì? Để ăn cơm mắc áo sao?
Hai người kia lẩm bẩm vài tiếng không tình nguyện, cẩn thận nắm chặt binh khí đi vào cửa động. Chỉ thấy một mảng tối đen không biết nông sâu thế nào.
Một người tên là Lý Tam vốn nhát gan, nói:
- Ngươi đi vào trước đi, ta yểm trợ cho ngươi.
Tên còn lại gọi là Trương Tứ, nghe vậy cả giận nói:
- Con bà nó, sao không phải ngươi đi vào trước?
Hai người tranh chấp một hồi nhưng không ai dám chui vào, cuối cùng lấy ám khí ra ném vào trong. Chỉ thấy ám tiễn, phi đao, cương tiêu bay vào không dứt, không có cái nào là không mang kịch độc.
Hai người ném một trận thì hết ám khí, trong động kia vẫn lặng yên không một tiếng động. Bọn họ cố ý làm cho có lệ, thấy quái vật không ra liền xoay người nhìn mọi người nói:
- Mọi người không cần kinh hoảng. Nhất cử nhất động của quái vật đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Nếu nó dám can đảm tấn công, chúng ta còn có mười tám bộ võ công có thể đối phó, mọi người nên đi thôi!
Hai người tuy nhát gan nhưng cũng biết đạo lý ứng xử nơi công môn khi gặp kỳ biến, chính là "Không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, vĩnh viễn thắng lợi bất bại". Nếu là khư khư cố chấp tìm hiểu, chỉ e lại lộ ra chân tướng. Khi đó lại là "Thấy quái mà lấy làm quái, chưa chiến đã bại”
Kim Lăng Sương hừ một tiếng, nói :
- Các ngươi làm càn một trận như vậy, coi như đã xong sao?
Trương Tứ cười lạnh nói:
- Quái vật đã co đầu rút cổ không ra, chúng ta cần gì ép bức nữa? Đấy không phải là tổn thương hòa khí sao? Phải biết rằng hòa thì dễ mà chiến thì khó! Nếu chúng ta không phải bậc đại trí đại dũng, sao có thể thả cho nó đi như vậy!
Các cao thủ Côn Luân nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ thì đều cười lạnh một tiếng, thần sắc tỏ vẻ khinh thường.
Lý Tam thấy mọi người cười khẩy, vội đáp:
- Quái vật kia hiếm lạ như thế, nghĩ đến cũng có thể ngang hàng với Phi Long, Kỳ Lân, Thần Quy, Phượng Hoàng bốn biểu tượng của điềm lành, nên xem như điều tốt. Ngài cố chấp bức chúng ta phải giết nó. Các bậc thánh hiền như Khổng Tử Mạnh Tử mà biết, chẳng phải sẽ đau lòng lắm sao?
Kim Lăng Sương thở dài một tiếng, quay đầu hỏi An Đạo Kinh:
- An Thống lĩnh, chuyện này tính sao?
An Đạo Kinh hừ một tiếng, nói :
- Quái vật kia sớm chết từ lâu, các ngươi kêu la cái gì? Nếu không tin, ta lôi thi thể nó ra cho xem!
Kim Lăng Sương lắc lắc đầu, nói :
- Tùy các ngươi, nếu quái vật kia không ra thì chúng ta đi thôi.
Hai gã hảo thủ nọ nhìn nhau, thở phào một hơi rồi xoay người trở về. Ai ngờ mới bước được một bước, trong động lại truyền ra tiếng thét chói tai chấn động. Chỉ thấy một bóng đen chợt lóe, quái vật kia lại vọt ra. Hai gã nọ hoảng hốt giơ đao ngăn chặn, có điều cánh tay kịp chưa giơ lên thì cái đầu đã bị trảo rụng.
Quái vật đáng sợ kêu gào loạn xị, hai tay cầm theo hai cái đầu người nhảy đến. Trong đám Cẩm Y Vệ, có mấy người ngã ra đất, liền bị nó dùng trảo bẻ gãy cổ. Đám người cả kinh kêu lên:
- An Thống lĩnh, mau tới cứu chúng ta!
An Đạo Kinh làm gì còn gan ở lại ứng chiến, nghe thuộc hạ kêu khóc thì hắn chính là người chạy trốn đầu tiên.
Mắt thấy quái vật nổi điên, lúc này dù có quay đầu hay không thì nó đều giết sạch. Đám người kinh sợ bỏ chạy tán loạn vào sâu trong động.
Kim Lăng Sương rút trường kiếm ra, quát:
- Yêu quái lớn mật, đỡ một kiếm của ta!
Đồ Lăng Tâm cũng giơ kiếm chém tới quái vật. Quái vật kia hét lên rồi phi thân nhảy ra chỗ khác, tiện tay giết thêm vài người.
Kim Lăng Sương phía trước, Đồ Lăng Tâm phía sau. Hai người liên thủ đuổi theo nhưng thân pháp của quái vật thật sự quá nhanh, mỗi khi trường kiếm công tới thì nó liền nhảy ra xa. Hai người đuổi không kịp, đành trơ mắt nhìn nó giết chóc khắp nơi. Nhất thời nhân mã các bên chạy tán loạn, tiếng kêu khóc vang khắp như trong địa ngục trần gian.
Trác Lăng Chiêu đang đi đầu, nghe đệ tử báo tin liền thi triển khinh công quay lại. Y thấy quái vật hung hăng càn quấy, không ai ngăn cản nổi thì cũng thầm kinh ngạc.
Đám người thấy y thì khóc lớn:
- Trác chưởng môn, mau cứu chúng ta!
Trác Lăng Chiêu quát:
- Toàn bộ tránh ra cho ta!
Đám người tách ra một khoảng trống. Quái vật kia đứng giữa kêu to, hai tay còn đang vân vê một cái đầu người.
Trác Lăng Chiêu mang trường kiếm bên hông, chậm rãi đi đến trước mặt quái vật. Chỉ thấy nó có màu lông xám đen, hai mắt màu vàng lam. Trác Lăng Chiêu chưa từng thấy qua yêu quái kỳ dị thế này, bất giác hai hàng chân mày nhíu chặt. Quái vật cũng nghiêng đầu đánh giá người trước mặt nó.
Mọi người nín thở ngưng thần. Kim Lăng Sương thấp giọng nói:
- Chưởng môn cẩn thận. Quái vật này nhanh như chớp, chỉ cần thấy người quay đầu lại liền vọt tới sát hại.
Trác Lăng Chiêu gật đầu:
- Ra là thế. Tốt!
Y có ý dẫn dụ, bèn xoay người đưa lưng về phía quái vật, sau đó quay lại cười lạnh nhìn nó.
Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu lớn mật như thế thì đều la hoảng. Quái vật bị khiêu khích, thét một tiếng chói tai. Thân ảnh chợt lóe lao thẳng tới đỉnh đầu Trác Lăng Chiêu. Lực tay của nó vốn rất khỏe, dễ dàng đánh bay đầu người. Chúng nhân thấy Trác Lăng Chiêu không phòng ngự, hoảng hốt kêu lên:
- Cẩn thận!
Mắt thấy quái vật sắp chộp tới, Trác Lăng Chiêu hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhấn khóa vỏ kiếm bên hông một cái, nội kình xuất ra khiến thanh kiếm bay vọt đi.
Vút một tiếng, trong động bỗng sáng lóa lên. Trước mắt mọi người trở nên chói lòa. Chỉ nghe mấy tiếng kêu chi chi thảm thiết, thân thể to lớn của quái vật văng thẳng vào vách đá rồi ngã ra, tứ chi không ngừng giật giật.
Trác Lăng Chiêu ra chiêu thật sự quá nhanh. Dù là đám cao thủ ở đây cũng không thấy rõ chiêu thức. Một gã hảo thủ Cẩm Y Vệ hỏi:
- Quái vật đã chết sao?
Một người khác mắng:
- Con mẹ nó, ta làm sao biết được, ngươi qua xem sao đi!
Mọi người sợ muốn chết, không dám tới mà chỉ đùn đẩy lẫn nhau. Bỗng giữa không trung rơi xuống một vật, chính là thủ cấp của con quái thú kia!
Đám người sung sướng vỗ tay hét lớn:
- Giỏi!
Phải nói một kiếm kia của Trác Lăng Chiêu nhanh mạnh tuyệt luân. Lời đồn "Côn Luân kiếm xuất, máu chảy thành sông. Ngàn dặm mênh mông như sông Hoàng Hà” quả không sai, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không thoát khỏi. Lúc này mọi lời khen đều xuất phát từ sự chân thành. Nếu Trác Lăng Chiêu không có võ công trác tuyệt, không biết quái vật kia còn giết bao nhiêu người nữa.
An Đạo Kinh ở xa xa kinh hãi không thôi, thầm nghĩ:
- Không thể tưởng tượng kiếm pháp của họ Trác cao siêu như vậy. Chiêu thức vừa nhanh vừa độc. Nếu ta gặp thì biết tránh thế nào?
Hắn vốn không phục Trác Lăng Chiêu, giờ thấy kiếm thuật của đối phương mới biết hai bên cách nhau một trời một vực. Nhất thời sắc mặt xám như tro, miệng còn thì thào lời gì đó.
Trác Lăng Chiêu tra kiếm vào vỏ, ung dung nói:
- Mọi người đi thôi!
Đám Cẩm Y Vệ kính sợ khom người rồi mới xoay người bước đi. An Đạo Kinh thì không dám chạm mặt Trác Lăng Chiêu, vội đi về phía trước. Chỉ có người của Côn Luân Sơn là thấy hãnh diện quá mức.
Có điều sau trận này, môn hạ Côn Luân chết tám người, Cẩm Y Vệ chết mười lăm người. Hai lộ bị thương vô số kể, kết quả thảm trọng.
Mọi người hội họp cùng Giang Sung, đem tình hình vừa rồi nói qua một lần. Giang Sung vừa mừng vừa sợ, cười nói:
- Đa tạ Trác chưởng môn đã tru diệt yêu nghiệt, trừ hại cho chúng ta.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
- Đâu có, xin Giang đại nhân tiếp tục dẫn đường!
Mọi người nghe nói còn phải đi sâu vào trong thì vô cùng sợ hãi, bất giác trong lòng nổi lên định quay đầu chạy trốn, không cần biết trong Thần Cơ Động có bí mật gì.
Giang Sung trầm tư trong chốc lát, nói:
- Nếu ta nhớ không sai, trước mặt sẽ có một thông đạo nhỏ hẹp, xin mọi người cẩn thận bước theo ta!
Mọi người đi một lát, bị hai vách đá chắn ngang trước mặt. Trác Lăng Chiêu đang định hỏi, đã thấy Giang Sung cúi người đi vào trong khe hở tiếp giáp hai vách. Trác Lăng Chiêu sửng sốt nhưng cũng đi theo. Tiếp đó đám người La Ma Thập, An Đạo Kinh, Đồ Lăng Tâm đều đi vào. Mọi người thấy Giang Sung quen thuộc địa hình như vậy thì ngạc nhiên. Xem ra đối phương không nói xằng bậy, đúng là đã tới đây ba lần.
Ngũ Định Viễn định bước vào, chợt nhiệt khí trên cánh tay có dấu hiệu tán ra. Hắn vừa dừng bước, đã nghe sau lưng có một người thúc giục:
- Ngũ chế sứ, mời vào thôi!
Lời chính là của Kim Lăng Sương.
Ngũ Định Viễn gật đầu rồi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diễm Đình, cả hai cùng bước vào. Kim Lăng Sương thấy hơn trăm người đã vào trong mới theo vào cuối. Y vốn là cao thủ hàng thứ nhì trên Côn Luân Sơn, võ công cùng kinh nghiệm chỉ kém chưởng môn. Lúc trước có “Trường hữu” là tiền lệ, giờ đi đoạn hậu để tránh gặp thêm bất trắc.
Mọi người đi vào trong, là một đường hầm rộng chỉ vài thước, đủ cho một người đi qua. Thỉnh thoảng, hai bên vách có nước chảy xuống. Đường hầm dốc xuống không biết thông tới nơi nào.
Đi một lát, đám người cảm thấy thân mình nóng lên. Đường hầm nóng bức kín bưng như cái nồi hấp, người nào cũng ướt đẫm mồ hôi, thở dốc liên tục. Mấy đệ tử Côn Luân chịu không nổi, đành cởi áo ở trần đi tiếp. Giờ đang mùa đông rét buốt, thực không biết khí hậu nơi đây sao lại kì lạ như vậy.
Mọi người đi được mấy trăm thước thì càng nóng vội, muốn thoát khỏi đây. Ngũ Định Viễn cảm thấy trên tay ngày càng nóng, tựa hồ như độc tố sắp phát tác. Diễm Đình thấy trán hắn nhỏ đầy mồ hôi, lo lắng hỏi:
- Ngũ đại gia, tay huynh lại đau sao?
Ngũ Định Viễn lắc đầu cười:
- Ta ổn, không có chuyện gì.
Diễm Đình lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, bộ dáng đầy vẻ thương xót. Ngũ Định Viễn cảm thấy được an ủi, liền quên đi nỗi đau đớn trên người.
Thêm một lúc thì mọi người đặt chân trên đất bằng. Rốt cuộc ra khỏi đường hầm, hai bên mở rộng rất nhiều, đủ cho mấy người sánh vai nhau mà đi. Chợt nghe có tiếng nước chảy, mấy người giơ đuốc thấy có một con suối nhỏ. Trong ánh lửa, có thể thấy làn nước trong suốt đang chảy róc rách không ngừng.
Giang Sung quen an nhàn sung sướng, đi bộ một hồi cảm thấy mệt mỏi, bèn nói:
- Mọi người ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp!
Đám Cẩm Y Vệ liền bưng qua một khối đá tròn để y ngồi nghỉ tạm. Một gã đệ tử Côn Luân khát nước khó chịu, liền đi tới bờ suối định uống nước. Một đồng bạn vội bảo:
- Cẩn thận một chút, không chừng lại có quái vật gì đó.
Đệ tử kia dùng trường kiếm khua một trận trong nước, hồi lâu không thấy dị trạng mới thở ra một hơi, yên lòng nói:
- Xem ra suối này thật sự sạch sẽ, không có việc gì.
Hắn vốc nước uống mấy bận, lại lớn tiếng khen:
- Nước thật ngọt mát, các ngươi cũng tới uống đi!
Sau đó hắn tiếp tục vùi đầu trong nước, uống vài ngụm to. Mọi người lo lắng sợ hãi nhưng thấy không có việc gì đều mừng rỡ. Mấy gã đệ tử sớm đã miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng đi về con suối.
Giang Sung đang ngồi nghỉ trong một góc, thấy hành động của đám đệ tử Côn Luân thì cả kinh quát:
- Các ngươi đang làm gì đó? Mau lùi lại!
Chúng đệ tử nghe lệnh lui về phía sau. Một người nhanh chóng tới lay lay tên đệ tử còn đang vục đầu xuống nước, nói:
- Ngươi mau ngoi lên, đừng uống nữa!
Đệ tử kia nhấc cái đầu ướt đẫm lên hỏi:
- Sao? Có việc gì?
Liền vào lúc này, mặt nước đột nhiên tách ra rồi một con quái ngư nhảy lên không. Quái ngư này thân đen sì mực xen lẫn sắc màu vàng óng, toàn thân như bao bọc trong một cái vỏ lớn, bộ dáng quái dị khôn kể, nhắm thẳng đầu đệ tử kia mà đớp.
Đệ tử kia chấn động, cuống quít tránh ra nhưng lại nghe một tiếng "Rắc " vang giòn, cánh tay của hắn đã bị đớp trúng. Chỉ chậm thêm một chút thì cái đầu đã bị cắn rụng, có thể nói vô cùng hung hiểm.
Đệ tử nọ đau đến hô cha gọi mẹ, chạy tới chỗ Kim Lăng Sương kêu lên:
- Sư phụ! Cứu con, cứu con!
Trên cánh tay vẫn còn con thủy quái nọ, không biết nó có độc hay không
Gã đệ tử này chính là ái đồ của Kim Lăng Sương. Hai người thân như phụ tử. Kim Lăng Sương cũng hoảng loạn kêu:
- Thiên nhi đừng sợ, sư phụ đến đây!
Vù một tiếng, trường kiếm rời vỏ muốn chém chết quái ngư kia.
Giang Sung thấy thì càng kinh hãi hơn, vội la:
- Con Trai Quỉ này không thể giết được, mau đẩy đệ tử kia xuống nước!
Mọi người nghe đều sửng sốt, Giang Sung lại quát:
- Các ngươi còn chờ gì nữa? Mau ngăn họ Kim lại!
La Ma Thập rùng mình, vung cây thiền trượng sắt chặn trường kiếm của Kim Lăng Sương.
An Đạo Kinh tận dụng thời cơ, liền đá mạnh tên đệ tử kia một cái. Gã nọ la một tiếng rồi bắn thẳng xuống suối, trong miệng vẫn còn hô:
- Sư phụ! Sư phụ!
Kim Lăng Sương vô cùng tức giận, nhưng tính mệnh của ái đồ nguy cấp, không còn lòng dạ nào so đo với An Đạo Kinh. Y muốn lao tới cứu người. Chợt thấy trong lòng nước bắn lên vô số những con trai quỉ dị, không biết tới mấy ngàn mấy vạn con bơi về phía đệ tử kia.
Đệ tử nọ sợ hãi kêu to:
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Kim Lăng Sương lo sợ kêu lên:
- Thiên nhi, mau bơi lên nhanh!
Hai chân y khẽ động, định nhảy xuống cứu nhưng Giang Sung đã la lên:
- Tuyệt đối không thể xuống! Mau mau ngăn hắn lại!
Đồ Lăng Tâm nhanh tay lẹ mắt dùng tay giữ chặt Kim Lăng Sương.
Đệ tử bơi nhanh vào bờ nhưng bầy thủy quái phía sau không ngừng đuổi theo. Kim Lăng Sương đẩy Đồ Lăng Tâm ra, cả giận nói:
- Ngươi đừng cản, ta phải đi cứu Thiên nhi!
Đồ Lăng Tâm thở dài một tiếng, chỉ vào mặt nước rồi lắc đầu nói:
- Nhị sư huynh, không kịp nữa rồi.
Kim Lăng Sương lắp bắp kinh hãi, nhìn lại đã thấy đám quái ngư kia cắn chết đệ tử. Trên mặt nước chan hòa máu tươi, chỉ còn một thanh trường kiếm trôi phập phềnh. Vô vàn quái ngư còn đang tranh nhau thi thể khiến sóng nước cuồn cuộn gào thét.
Kim Lăng Sương kêu thảm thiết:
- Thiên nhi!
Thoáng chốc nước mắt rơi đầy, y choáng váng ngã ngồi xuống đất. Đệ tử kia xưa nay đối xử khá tốt với mọi người. Thấy hắn chết thảm, cả đám Côn Luân Sơn đều che mặt rớt lệ. Ngay cả hạng hung tàn như Đồ Lăng Tâm cũng lắc đầu không thôi.
Ngũ Định Viễn nhìn Kim Lăng Sương, thầm nghĩ:
- Đúng là báo ứng, Côn Luân Sơn giết người không chớp mắt. Giờ chính bọn họ phải nếm mùi vị sinh tử biệt ly, ai! Chính là thuyết nhân quả của nhà Phật!
Bên cạnh chợt truyền ra tiếng khóc của nữ nhân, Ngũ Định Viễn nhìn lại, thấy Diễm Đình cũng rơi lệ đầy mặt. Hiển nhiên cảnh tượng sinh tử biệt ly trước mắt khiến nàng nhớ tới người sư thúc đã chết.
Ngũ Định Viễn khẽ vuốt mái tóc nàng, dịu dàng nói:
- Đừng khóc, đây là sự trừng phạt dành cho những kẻ xấu.
Diễm Đình lau nước mắt, nói:
- Muội biết. Có điều. . Muội vẫn nhịn không được mà khóc.
Lúc này Đồ Lăng Tâm bạo phát hung tính, chỉ thẳng An Đạo Kinh quát:
- Họ An kia, ngươi dựa vào cái gì mà đá đệ tử chúng ta xuống nước?
An Đạo Kinh sửng sốt nói:
- Ngươi không nghe Giang đại nhân sai sử sao? Đại nhân nói không thể giết quái ngư đó, đành phải hi sinh môn hạ kia vậy!
Đồ Lăng Tâm quát lớn:
- Thúi lắm! Chúng ta đối phó được 'Trường hữu', sao không làm gì được lũ quái ngư này? Chẳng lẽ trong mắt mấy tên vương bát đản các ngươi, môn hạ đệ tử của chúng ta còn không bằng một con cá sao?
Lời này ám chỉ Giang Sung, không còn nể mặt đối phương. Y nói tới đây thì hai mắt như phún lửa, toàn thân bốc đầy sát khí.
An Đạo Kinh hắng giọng một tiếng, nói:
- Môn nhân Côn Luân nổi danh thiên hạ, có ai dám bất kính? Đồ huynh, ngàn vạn lần đừng nghĩ vậy.
Đồ Lăng Tâm bước lên hai bước, lạnh lùng thốt:
- An Thống lĩnh, không cần nói những lời vô nghĩa. Hôm nay ta rất khó chịu, muốn hoạt động gân cốt một chút, không biết thống lĩnh có thể chỉ giáo mấy chiêu chăng?
Nói rồi tay đè chuôi kiếm. An Đạo Kinh lui về sau vài bước, xua tay nói:
- Mọi người đều vì chính sự, ngươi đừng gây chuyện.
Đồ Lăng Tâm lạnh mặt nói:
- Ta muốn lĩnh giáo nơi An Thống lĩnh mấy chiêu, có dám hay không? Hay ngươi là dạng đầu thương bọc sáp, chỉ để khoe mẽ!
An Đạo Kinh cũng nổi nóng, lớn tiếng nói:
- Lần trước tại kinh thành, ngươi đả thương rất nhiều thuộc cấp của ta, đừng cho là ta đã quên! Con bá nó, đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao!
Nói rồi xông lên phía trước. Bỗng thấy một người ngăn ở giữa khiến hai người ngẩn ra, người nọ chính là Giang Sung.
Y chậm rãi giơ tay lên, nói:
- An Thống lĩnh, ngươi lui ra.
An Đạo Kinh không dám bất kính, đành bước sang một bên. Mọi người thấy bộ dạng khác thường của Giang Sung thì rùng mình, thoáng chốc trường diện yên tĩnh trở lại.
Giang Sung thở dài một tiếng, nói :
- Đám Trai quỉ này vô cùng hung hãn nguy hiểm, nếu giết một con của chúng. Toàn bộ số còn lại sẽ bị kích thích mà lao lên đất tấn công người. Nơi này có không biết mấy ngàn mấy vạn con quái ngư ấy. Chúng ta đành phải hy sinh một mạng để đổi lấy sự bình an của mọi người, xin các vị hiểu và bỏ quá cho.
Đồ Lăng Tâm quát to:
- Ngươi nghĩ nói mấy câu vô nghĩa thì có thể qua chuyện sao? Lão tử nói cho ngươi biết, đừng hòng!
Mấy câu này thật thô lỗ, hoàn toàn không để ý tới uy quyền của Giang Sung, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
La Ma Thập thấy Trác Lăng Chiêu đang chậm rãi đi tới, cũng bước lên phía trước nói:
- Trác chưởng môn, xin người khuyên nhủ các sư đệ, mọi người dĩ hòa vi quý là hơn!
Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Tam sư đệ của ta đau lòng vì đệ tử đã chết nên khó tránh phẫn nộ, bổn tọa tuy là chưởng môn nhưng không tiện can thiệp.
La Ma Thập nghe thì biết Trác Lăng Chiêu cũng có ý bất mãn. Nếu Giang Sung ứng phó không tốt, chắc chắn sẽ có một hồi huyết chiến. Tâm niệm lão lạt ma này không khỏi lo lắng.
Giang Sung thấy đám người Côn Luân đều dùng vẻ mặt tức giận nhìn bản thân. Y than nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp giọng nói:
- Nhiều năm trước để đến được chỗ này, ta đã hại tới tính mạng của ba vạn tướng sĩ. Quý phái tới giờ mới chết vài người, xem như là may mắn trong bất hạnh. Ta không muốn nhắc chuyện xưa. Nhưng nếu Đồ lão sư đã hỏi, ta không thể không nói.
Nói xong thì hướng về Kim Lăng Sương, khom người vái một cái:
- Kim lão sư, đã hại đệ tử của ngài, cáo lỗi.
Lúc này Kim Lăng Sương đã được người lay tỉnh lại. Thấy Giang Sung hành lễ thì không tiện truy cứu thêm, y thở dài nói:
- Thiên nhi bạc phước bạc mệnh. Không thể trách ai được, Giang đại nhân không cần như vậy.
Giang Sung lắc đầu nói:
- Đừng nói vậy. Người thân của Thiên nhi về sau sẽ do triều đình chiếu cố, xem như là Giang mỗ bồi tội.
Nói xong lại áy náy vái chào thật sâu. Thấy đại gian thần này quá mức cung kính, Trác Lăng Chiêu vừa lòng nói:
- Giang đại nhân đã nói thế, xem như Thiên nhi chết không vô ích. Mọi người đi tiếp thôi!
Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu nhường bước thì thở dài nhẹ nhõm, sôi nổi tiến về phía trước.
Chưởng môn đã như thế, Đồ Lăng Tâm cũng không dám lỗ mãng, thở dài một tiếng rồi nâng Kim Lăng Sương dậy. Chợt nghe một người nói:
- Đồ Lăng Tâm, lần sau ngươi nói chuyện thì tôn trọng ta một chút, nếu không sẽ gánh lấy hậu quả.
Âm thanh ngạo mạn này chính là của An Đạo Kinh. Hắn vừa bị Đồ Lăng Tâm làm mất hết mặt mũi, giờ tranh thủ chiếm chút tiện nghi để tránh đám thuộc hạ xem thường.
Đồ Lăng Tâm cả giận quát:
- Con mẹ nó, ngươi muốn chết sao?
Nói xong đè chuôi kiếm như muốn ra tay giết người. Kim Lăng Sương cản hắn lại, thở dài:
- Quên đi. Thiên nhi đã chết, không cần tính toán cùng hắn. Chúng ta đi thôi.
An Đạo Kinh hừ một tiếng, nói :
- Vẫn là Kim lão nhị hiểu chuyện, ngươi nên học hỏi thêm.
Đồ Lăng Tâm cười lạnh nhìn An Đạo Kinh, trên mặt đằng đằng sát khí, có điều sau một lát cũng tra kiếm vào vỏ theo Kim Lăng Sương.
An Đạo Kinh rùng mình, biết họ Đồ đã kết thù sinh tử với bản thân. Sau này song phương khó thoát khỏi một tràng huyết chiến.
Mọi người lại đi thêm một lát. Xuất hiện một bức tường chặn ngang trước mặt, chỉ còn hai bên trái phải có thể đi. Giang Sung gật đầu lẩm nhẩm:
- “Thân vào huyền cung, Thiên cơ dành cho người trời. Tuân theo lời sấm truyền, tại Thần Quỷ Tự”. Phản tặc thật độc ác, đã bày đầy rẫy những cơ quan hiểm ác trong này, mưu hại mọi người.
Y quay đầu nói với Ngũ Định Viễn:
- Ngũ chế sứ. Giờ trong thiên hạ, chỉ có duy nhất có ngươi đọc được câu sấm truyền trong Thần Quỷ đình, mọi sự đều phải dựa vào ngươi.
Trác Lăng Chiêu hỏi:
- Sao? Giang đại nhân thực sự chưa từng tới nơi này?
Giang Sung thở dài:
- Sao lại chưa từng tới? Chỉ là mê cung phía trước vô cùng đáng sợ, đi sai một bước thì ngàn người chết thảm. Muốn qua cửa này, bắt buộc phải giải được lời sấm truyền trong Thần Quỷ đình.
Thì ra người năm đó bày ra Thần Cơ động là một kỳ nhân xuất thế, trong này không chỉ cất giấu võ công tuyệt thế mà còn có bí mật liên quan đến số mệnh thiên hạ. Người nọ đã đem cách thức vào động chia thành hai phần. Một phần truyền cho đám người Lục Cô Chiêm đồn đại khắp giang hồ, một phần viết trên tấm da dê kia. Nếu không có cả da dê cùng lời giải trên Thần Quỷ đình, dù có bản lĩnh bằng trời cũng vô pháp xâm nhập. Tấm da dê rơi vào tay Khả Hãn Dã Tiên, hai mươi năm qua không hiện thế, mà cũng không có ai hiểu thấu đáo lời sấm truyền trên Thần Quỷ đình. Đến đến giờ, rốt cục mới có người nắm giữ cả hai phần, tới tham ngộ huyền cơ.
Tâm niệm Ngũ Định Viễn chợt động, nhớ đến hai câu "Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục, Nhất Đại Chân Long Hải Trung Sinh". Hắn thầm nghĩ:
- Xem ra hai câu sấm truyền này chính là chìa khóa duy nhất để vào động. Nếu không có ta chỉ dẫn, không kẻ nào có thể đạt được mục đích. Ta có nên lừa gạt người hay không?
Trác Lăng Chiêu thấy hắn trầm ngâm không đáp, liền liếc mắt sang Đồ Lăng Tâm. Đồ Lăng Tâm cười lạnh nói:
- Họ Ngũ kia, ngươi đừng nên có tâm địa khác, kẻo hối hận không kịp.
Nói rồi kéo Diễm Đình lại, đặt bàn tay thô bè lên cổ trắng muốt của nàng.
Tiễn Lăng Dị cười nói:
- Đừng vội giết, mọi người đi đường rất mệt mỏi, không bằng để vui thú hưởng lạc một phen đã!
Ngũ Định Viễn thấy đối phương vô sỉ như vậy, thở dài một tiếng, nói:
- Giang đại nhân. Câu đầu tiên là 'Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục', ta không biết là nó có ý gì. Ngài tự tham ngộ đi.
Giang Sung nghe vậy rùng mình, thấp giọng thì thầm:
- Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục. . . Đây là ý gì?
La Ma Thập trầm tư một hồi thì nói:
- Thần thai bảo huyết. . . Dựa vào ý nghĩa các từ, có lẽ cần dùng máu tươi mới ứng nghiệm.
Giang Sung a một tiếng, nói :
- Theo ý của đại sư, cần lấy máu tươi thấm lên tấm da dê sao?
La Ma Thập gật đầu nói:
- Không chừng là như vậy.
Giang Sung mừng rỡ, nhìn đám Cẩm Y vệ:
- Ai tự nguyện đưa tay ra trích máu, ta sẽ thưởng cho hậu hĩnh.
Đám người Cẩm Y Vệ ở bên, nghe La Ma Thập và Giang Sung nói chuyện thì vui mừng không thôi. Ngày thường bọn hắn luôn mong được vuốt mông ngựa đại gian thần này, giờ cơ hội bày ra trước mắt sao có thể bỏ qua?
Thoáng chốc vô số người đưa tay ra. Giang Sung cười nói:
- Một cánh tay là đủ!
Y lấy ra một thanh đoản đao đâm vào một cánh tay gần đó. Một gã hộ vệ lớn tiếng kêu thảm, máu tươi giàn giụa đương trường. Mọi người hoảng sợ thầm nghĩ:
- Con mẹ nó! Nguy hiểm thật, may là không phải ta bị đâm, tiểu tử kia thật xui xẻo!
Những cánh tay liền rụt trở về.
Giang Sung thấy hộ vệ kia đau đớn thì hòa nhã nói:
- Ngươi nhịn đau một chút, sau này ta cho ngươi làm tham tướng.
Người nọ mừng rỡ gật đầu. Mọi người nghe hai chữ "Tham tướng" lại đầy hâm mộ, trong lòng đều nghĩ:
- Con mẹ nó, tại sao người bị trích máu không phải là ta, tiểu tử kia thật may mắn!
Vô số cánh tay lại chìa ra.
Giang Sung lấy tấm da dê ra rồi đem máu tươi thấm lên. Ngũ Định Viễn ghé đầu nhìn lại. Sau khi hút máu, những hoa văn kì dị trên da dê từ từ biến mất, sau một lát hiện ra một hàng chữ Hán. Ngũ Định Viễn rùng mình thầm nghĩ:
- Thì ra đây mới là chỗ đặc biệt, sao ta không nghĩ tới?
Lúc trước hắn cùng Dương Túc Quan bôn ba khắp nơi, tìm cả những người thông dịch nhưng chỉ là thuốc dùng nhầm bệnh, chẳng trách không nhìn ra cái gì.
Giang Sung cầm lấy da dê, thấy có một hàng chữ:
- Thần Cơ Động tứ hiểm tứ nan. “Trường Hữu, Trai Quỉ, Phì Di, Kim Lân” là tứ hiểm. “Thiên Môn, Huyền Cung, Tâm Sạn, Minh Hải” là tứ nan. Muốn được Thần Cơ, cần trải qua tứ hiểm tứ nan, mới có thể mở động.
Ở giữa tấm da dê hiện ra một tấm bản đồ, xem ra là chỉ dẫn tới động.
Lúc trước đã gặp qua "Thiên Môn", "Trường hữu", "Trai Quỉ". Còn không biết "Phì di", “Kim Lân” "Huyền cung", "Tâm sạn", "Minh Hải" phía sau là những thứ cổ quái gì. Nghĩ đến điều này, sắc mặt tất cả mọi người đều tái nhợt đi.
Giang Sung hít một hơi lạnh. Tới động này nhiều lần nhưng thiếu chỉ dẫn, đến giờ mới hiểu toàn diện về nó. Y lắc đầu than rằng:
- Chẳng trách ta hao binh tổn tướng, thì ra có nhiều cơ quan đáng sợ như thế. Tần Bá Tiên a Tần Bá Tiên. Hôm nay mọi sự sẵn sàng, ngươi đừng mong ngăn cản ta.
Ngũ Định Viễn nghe tới danh tự nọ thì sửng sốt nghĩ thầm:
- Tần Bá Tiên? Đó là ai?
Giang Sung cúi đầu nhìn da dê, thương lượng vài câu cùng đám người Trác Lăng Chiêu, La Ma Thập rồi đi về bên phải. Đám người vội vàng đi theo. Được một lát thì hai vách chuyển sang màu xám, sờ vào không phải vàng cũng không phải đá, không biết là do loại vật chất gì cấu tạo thành. Mấy người phía sau thấy trước mặt là đường thẳng thì vội bước nhanh, chỉ sợ bảo tàng bị người khác chiếm trước.
Chợt nghe có người hô:
- Lại có lối rẽ!
Ngũ Định Viễn thấy trước mặt có chín con đường lớn nhỏ. Bốn lối thẳng tắp về phía trước, bốn lối hướng xuống dưới, chỉ có một lối dốc thẳng lên. An Đạo Kinh hỏi:
- Đại nhân, chúng ta nên đi đường nào?
Giang Sung lấy da dê ra nhìn một lát, trầm ngâm nói:
- Ừm, dường như là đi xuống mới đúng. . .
Trong Cẩm Y Vệ không thiếu những hung đồ bại hoại trên giang hồ. Tuy chứng kiến có người chết thảm nhưng nghĩ tới vàng bạc cùng bí kíp võ công thì cầm lòng không đặng. Một gã hộ vệ cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Ra là phải đi xuống, xem lão tử đây!
Nói xong liền lao vào con đường dốc xuống.
La Ma Thập thấy Giang Sung có vẻ do dự nên cũng ghé đầu vào xem da dê, thấy một nét đỏ chỉ lên trên thì nói:
- Đại nhân, người nhìn lầm rồi, chúng ta đi lên mới phải.
Giang Sung a một tiếng:
- Có lỗi, địa đồ này có chỗ mơ hồ không rõ, vừa rồi ta đã nhìn sai.
Nói xong liền sai An Đạo Kinh:
- Mau gọi tên kia ra, chúng ta phải đi lối dốc lên.
An Đạo Kinh tới cửa lối đi kia, hô lớn:
- Lão Hàn! Ngươi mau trở ra! Chúng ta phải đi lên!
Không thấy bóng dáng cùng tiếng đáp của hộ vệ nọ. Giang Sung nói:
- An Thống lĩnh, ngươi ở đây đợi hắn, chúng ta đi trước một bước.
An Đạo Kinh cười thảm, trên mặt lộ vẻ khó xử. Trong thuộc hạ không ai nguyện ý lưu lại bồi tiếp hắn, cả đám nhanh như chớp chạy lên con dốc kia.
Đúng lúc này, từ lối dốc xuống kia vang lên một tiếng hét thảm rồi câm bặt trong nháy mắt. La Ma Thập rùng mình dừng bước, nói:
- Hình như có thứ gì đó?
Mọi người đang nơm nớp lo sợ, bỗng phía dưới lại truyền đến tiếng gầm gừ như của loài dã thú. Cả đám kinh nghi bất định, vội rút binh khí như lâm đại địch.
Giang Sung nghe tiếng gầm, không nói một lời liền chạy lên dốc. An Đạo Kinh cũng nào kém ai, không quản lời dặn của Giang Sung mà lập tức gọi theo:
-Đại nhân chờ một chút, để ta tới bảo hộ ngài!
Nói xong cũng gấp gáp chạy lên dốc.
Mọi người thấy bộ dạng hối hả của Giang Sung thì đầy kinh ngạc. Bỗng nghe một tiếng rống to như sét đánh truyền tới, sau đó trong lối đi kia hiện lên một cái bóng khổng lồ, chính là một con bò sát cực lớn có tới sáu cái chân, trên lưng còn bốn cái cánh dài chừng hai trượng. Quái vật này lớn hơn cả cá sấu mấy lần, vù vù trườn tới chỗ mọi người.
Giang Sung đang chạy, từ xa trông thấy quái vật thì hoảng sợ kêu:
- Là quái thú trong Sơn Hải Kinh, gọi là “Phì Di”! Các ngươi mau chạy cho nhanh, nếu không đại họa lâm đầu!
Lúc này đám người mới biết sợ, vội chen chúc chạy đi. Trong này chỉ có Trác Lăng Chiêu là vẫn khí định thần nhàn. Một tay y kéo Diễm Đình, tay kia cầm trường kiếm chậm rãi đi lên.
Quái vật nọ thấy đám người bỏ chạy thì ngửa mặt lên trời rống to, bốn cái cánh quẫy động bay tới. Diễm Đình cả kinh kêu a một tiếng.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
- Cô nương chớ sợ, chỉ là một con sâu nhỏ mà thôi. Ngươi sợ hãi chẳng phải là hạ uy phong của Cửu Hoa Sơn sao.
Diễm Đình nghe lời này thì lấy lại bình tĩnh, vuốt lại mái tóc rồi thản nhiên nói:
- Trác chưởng môn giáo huấn không sai. Diễm Đình được ở bên cạnh “Kiếm thần”, dù có tới mười con quái vật cũng không làm gì nổi, đúng là không nên thất kinh.
Trác Lăng Chiêu luôn luôn tự đại. Nghe Diễm Đình khen thì vui mừng trong lòng, nhìn lại thấy nàng diễm lệ thì sinh lòng yêu thích, thầm nghĩ:
- Tiểu liễu đầu này thật đáng yêu. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta thật không nên sát hại ả.
Ngũ Định Viễn đang theo sau, nghe đối đáp hai người khẽ cười khổ không nói nên lời.
Lúc này quái thú lao tới cắn người khắp nơi. Chúng đệ tử Côn Luân Sơn hô cha gọi mẹ. Tiền Lăng Dị cả giận mắng:
- Quái thú chết tiệt, lão tử phải ăn thịt mi!
Đồ Lăng Tâm nghe sư đệ ba hoa thì cũng bực mình:
- Ta kháo! Lão tứ ngươi muốn giết quái vật thì tới mà giết! Sao còn phải trốn?
Trác Lăng Chiêu thấy đám môn nhân sợ chết như vậy thì thở dài nói:
- Ai.... đệ tử Côn Luân ta sao không bằng một tiểu nữ tử, toàn là lũ phế vật...
Môn nhân Côn Luân nhanh chân trốn được nhưng đám người Cẩm Y Vệ thì không may mắn như thế. Lúc này quái vật đã chặn ngang đường. Đám Cẩm Y Vệ chỉ còn nước rút đao đánh bừa. Có điều quái thú quá mức đáng sợ, một gã hộ vệ vung đao chém vào lớp vảy trên thân mà nó không mảy may tổn thương gì, lại há miệng cắn gã kia thành hai đoạn. Máu tươi lênh láng đương trường. Mọi người hoảng sợ đến mặt không còn chút máu.
An Đạo Kinh và Giang Sung chạy nhanh nhất tới đỉnh con dốc. An Đạo Kinh cúi đầu xem thủ hạ cùng quái thú, tuy lòng đầy sợ hãi nhưng lại làm như không có chuyện gì, quay đầu nói với Giang Sung:
- Giang đại nhân yên tâm. Hôm nay dù mất mạng, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ đại nhân bình an.
Giang Sung mặt không còn chút máu, ho khan nói:
- Ngươi làm rất tốt, trở về ta sẽ thăng quan cho ngươi.
An Đạo Kinh mừng rỡ cười gượng, đang định khoe khoang thì nghe mọi người phía dưới kêu:
- An Thống lĩnh cẩn thận!
An Đạo Kinh cúi đầu nhìn, đã thấy quái vật giương cánh bay lại chỗ này. Hắn kêu thảm một tiếng:
- Má ơi!
Liền bỏ chạy thật nhanh, mặc cho Giang Sung ở lại một mình. Giang Sung kinh hoảng la:
- Hoàng thượng của ta!
Y không biết phải chạy đường nào, sợ tới mức toàn thân phát run. Phì Di kia bay tới cực nhanh, đảo mắt đã bức Giang Sung tới một góc vách đá. Giang Sung cả kinh kêu lên:
- Ai mau tới cứu ta!
Bị quái vật gào thét nhìn chằm chặp. Giang Sung dù cao chức trọng, tài hùng biện cực giỏi mà lúc này cũng vô kế khả thi, hoảng sợ tới mức tè ra quần.
Mắt thấy quái thú điên cuồng đớp tới. Hai chân Giang Sung mềm nhũn, quỳ xuống đất khóc ròng:
- Quái thú đại nhân tha mạng! Ta cho ngươi mười vạn lượng hoàng kim! Ngàn vạn lần đừng cắn ta!
Cũng may là y quỳ xuống, quái thú liền đớp hụt vào khoảng không, vẫn còn giữ được cái đầu.
Giang Sung ỷ vào sự thông minh sắc sảo, trước nay mọi sự đều thuận lợi. Ngày thường lấy lợi dụ người, lấy uy làm thế. Dù bị cao thủ võ lâm chặn đường cũng không mảy may lo lắng. Lúc này trước mắt là quái vật chỉ biết ăn thịt người, không biết đến môi thơm mỹ nữ, hoàng kim mê người. Bản thân có khác nào một miếng thịt không hơn không kém. Y lạy sát đất, khóc ròng nói:
- Quái thú đại nhân tại thượng, lão nhân gia người tha cho tiểu nhân một mạng. Ngày sau tiểu nhân sẽ đốt nhang thờ cúng, đúc tượng vàng cho người, cầu người tha cho tiểu nhân một mạng.
Quái thú sửng sốt, tựa hồ như đang lấy làm kỳ vì sao người này không chạy. Nhất thời nó nhìn chằm chằm Giang Sung như gặp được đồng loại.
Tận dụng thời cơ, La Ma Thập liền phi thân tới ôm Giang Sung mà chạy. Quái thú điên cuồng gào thét, gắt gao đuổi theo hai người.
La Ma Thập ôm Giang Sung chạy như bay, miệng quát:
- Bắn!
Hai trăm gã Hỏa Xạ Thủ dàn trận nổ súng. Hỏa quang chớp động, khói súng mịt mù khắp nơi. Quái vật kia trúng hơn hai trăm phát đạn, lại chỉ kêu nhẹ một tiếng rồi vẫn trườn theo hai người.
Thấy hàm răng dày đặc sắc nhọn sắp cắn tới, La Ma Thập kinh hãi quát:
- Bắn!
Đám Hỏa Xạ Thủ lắp đạn bắn thêm lượt nữa. Quái vật trúng hơn thương nặng, gầm rú một hồi rồi cũng ngã vật ra đất. La Ma Thập quát:
- Tiếp tục bắn!
Tiếng súng đoành đoành vang lên. Quái vật kia kêu thảm, lúc này lớp vảy cứng rắn cùng da thịt đã bị tróc ra.
Giang Sung thở ra một hơi, ôm lấy La Ma Thập khóc lớn:
- Nếu không có đại sư, Giang mỗ sao còn sống được tới giờ? Sau này ta nhất định sẽ đúc tượng vàng cho đại sư, thắp hương cúng bái, cả đời không quên ân đức!
Y đem tất cả những chỗ tốt nói với quái thú lúc nãy, giờ chuyển hết qua cho La Ma Thập.
La Ma Thập thấy Giang Sung còn hoảng sợ, liền nâng dậy nói:
- Đây là bổn phận của thuộc hạ, đại nhân chớ để trong lòng.
Giang Sung không nghe mà vẫn ôm lấy đối phương khóc nỉ non. Chợt thấy An Đạo Kinh tới, lớn tiếng nói:
- Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin đại nhân trách phạt!
Giang Sung vừa thấy người này thì cơn giận trong lòng bùng lên, lớn tiếng quát:
- Giờ mới tới, chậm chút nữa là ta chết rồi!
Vừa rồi trong lúc nguy cấp, An Đạo Kinh bất trung bỏ chủ chạy trốn. Giang Sung hận tới không thể chém hắn ngàn đao. Đám người Côn Luân cười thầm, muốn xem An Đạo Kinh ngụy biện thế nào.
Lại nghe An Đạo Kinh lớn tiếng nói:
- Đại nhân nói gì cũng đúng, chỉ riêng lần này không đúng.
Giang Sung cả giận quát:
- Ngươi phóng rắm cái gì? Không sợ ta lấy đầu sao?
An Đạo Kinh quỳ xuống nói:
- Khởi bẩm đại nhân, thuộc hạ đi theo ngài nhiều năm, sớm biết đại nhân có thiên mệnh hộ thể. Quái thú kia dù lợi hại hơn gấp trăm lần cũng không thể động tới một sợi lông của ngài. Vừa rồi đại nhân để La Ma quốc sư cứu giá, chẳng qua để thử lòng trung thành của lão mà thôi. Đại nhân nói có đúng không?
Giang Sung sửng sốt rồi nhanh chóng cười nói:
- Lời này có lý, có lý. Đứng lên, đứng lên nói đi!
An Đạo Kinh thấy chiêu vuốt mông ngựa của bản thân có tác dụng, đứng lên nói:
- Đại nhân anh minh uy phong như vậy, văn so với Khổng Minh, võ đọ với Vân Trường, đại nhân chỉ cần động đầu ngón tay cũng đủ khiến quái thú sợ tè ra quần, không dám bạo động. Chỉ có những hạng tiểu bối giang hồ vô tri mới nghĩ rằng đại nhân sợ nó! Đại nhân nói xem, tiểu nhân nói vậy có lý không?
Nói xong vẻ mặt hắn dương dương tự đắc. Mọi người đều coi thường thầm nghĩ:
- Người này vô sỉ đến cùng cực, đúng là thế gian khó gặp địch thủ.
Giang Sung ngửa mặt lên trời cười to, lớn tiếng khen:
- Hay! An Thống lĩnh nói rất hay!
Y vỗ vai An Đạo Kinh rồi cười nói:
- Trên thế gian, người hiểu được ta chỉ có mỗi An thố
/76
|