Chương 20: Anh từ chối
Lúc Dương Dĩ Đồng gọi điện thoại cho cô thì cô rối rắm cuối cùng có nên hẹn Thẩm Duy An ra không. Trước khi cô đi đã nhắn cho Thẩm Duy An một tin. Kiếp trước là anh nói kết hôn trước. Người yêu sau khi kết hôn trước cũng là anh.
Tất cả mọi chuyện sau đó nước chảy thành sông. Kiếp trước và kiếp này cô chưa từng nhắn tin cho nam sinh nào.
Hôm nay cô để Thẩm Duy An trả tiền, lần sau còn có lý do quang minh chính đại để trả cho anh. Anh với em đi, trước lạ sau quen, bắt lấy Thẩm Duy An vào tay.
Dương Dĩ Đồng nhắn tin cho cô nàng này thì cô nàng này vẫn nói không rảnh, không biết đang bận cái gì.
"Bối Bối, cậu đi đâu mà không gọi được?"
"Tôi đi uống cà phê với Thẩm Duy An rồi."
Hình như Tưởng Nhất Bối nghe thấy tiếng người bên kia hít một hơi.
"Bối Bối, tiến triển khá nhanh, còn uống cà phê rồi. Nói cho anh một chút đã tới bước nào rồi."
Cô vuốt tóc mình, không biết xấu hổ mà nói: "Dáng dấp đẹp mắt. Ngoài lý do này tôi không nghĩ ra được điều gì khác."
Dương Dĩ Đồng: "..." Lý do này khiến cô ta không thể phản bác được.
Tưởng Nhất Bối nói chuyện uống cà phê cho cô ta nghe rồi hỏi: "Đồng Đồng, cậu cảm thấy lần sau tôi nên hẹn Thẩm Duy An đi đâu thì tốt?"
Người đầu bên kia không suy nghĩ gì đã nói luôn: "Khu vui chơi."
Lần đầu tiên anh cô ta cũng hẹn bạn gái tới khu vui chơi.
Tưởng Nhất Bối: "..."
Không phải muốn mời anh đi ăn cơm à? Sao lại trở thành đi khu vui chơi rồi.
Cô ta nói: "Bối Bối, cậu đừng khinh thường đề nghị này. Cậu xem nhiều phim thần tượng ngôn tình thế, khu vui chơi là điều kiện tất yếu. Lúc cậu ngồi cáp treo có thể giả vờ sợ hãi, sau đó ôm lấy cậu ấy. Còn cái gì mà lúc vòng quay chọc trời lên tới điểm cao nhất thì có thể hôn đối phương. Chẳng lẽ cậu không động lòng à."
"Sao cậu biết nhiều thế?"
Dương Dĩ Đồng phiền nhất là chuyện tình tình yêu yêu. Đương nhiên cô ta không thể hiểu nhiều như vậy.
"Cậu quên là anh tôi thích dẫn bạn gái của anh ấy tới khu vui chơi nhất à."
Đây là Dương Dĩ Đồng nói dối. Anh cô ta không nói những điều này với cô ta. Đây đều là nữ sinh nhỏ ngồi sau cô ta nói. Không học cho tốt, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương, lúc yêu đương thì nên đi đâu. Còn nói lúc vòng quay chọc trời elen tới điểm cao nhất thì người yêu nhau hôn nhau sẽ ở bên nhau cả đời, xác suất ly hôn sẽ không cao nữa. Quả đúng là nói bậy nói bạ.
Trong lòng Tưởng Nhất Bối đã có ý tưởng, bắt đầu nghiêm túc suy xét đề nghị của cô ta.
Cô nhắn cho Thẩm Duy An một tin. Cô đặt tên cho anh là Thượng tướng đại nhân.
Tưởng Nhất Bối: Cảm ơn vì cậu đã mời tôi ăn cơm. Ngày mai có rảnh không?
Hẹn anh ra trước, mời anh ăn cơm, ăn xong thì tới khu vui chơi. Vòng quay chọc trời, tôi tới đây. Cô lớn thế nhưng chưa từng chơi vòng quay chọc trời, còn có Thẩm Duy An ở cạnh, quá hạnh phúc.
Cách năm phút cô lại nhìn đồng hồ một lần, mở chuông điện thoại ở mức tối đa, chỉ sợ để lỡ tin nhắn.
Có lẽ anh đang tắm nên không thấy tin. Đúng, chắc chắn là như thế.
Cô nằm trên giường, vẫn chờ tới mười một giờ, thật sự là không chống đỡ nổi nữa. Cô thức khuya chiến đấu hăng hái cả đêm, ngày nào cũng đọc sách. Hai ngày nay thi phải tập trung cao độ, tối nay lại bị vây trong trong thái hưng phấn nên bây giờ cơ thể vô cùng mệt mỏi. Cô chờ một lúc rồi ngủ mất, trước khi ngủ còn an ủi mình chắc chắn là anh ngủ rồi mới không thấy.
Ngày hôm sau cô bị ác mộng làm cho thức giấc. Trong mơ, Thẩm Duy An vẫn luôn nói với cô: "Tôi không rảnh." "Tôi không rảnh."
Rõ ràng trong phòng mở điều hòa, sau lưng lại toát mồ hôi.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, trời bên ngoài đã sáng rõ. Cô lấy điện thoại ra nhìn, mới sáu giờ rưỡi.
Trong thời gian này đồng hồ sinh học đều chỉ sáu giờ. Tưởng Nhất Bối vội vàng mở tin nhắn ra. Gì chứ? Thẩm Duy An hoàn toàn không để ý tới cô, hu hu, cô sắp khóc rồi.
Nói không đau lòng chắc chắn là giả. Tối hôm qua cô vẫn nhớ anh,muốn thể hiện tốt nhất trước mặt anh, hôn trên vòng xoay chọc trời...những việc này chỉ nghĩ thôi đã thấy là chuyện rất hạnh phúc.
Cô tính toán tất cả mọi chuyện sau khi gặp nhau ổn rồi, chỉ không tính tới anh sẽ từ chối cô.
Cô đã quên rằng anh không nhớ cô. Người nhớ tất cả mọi chuyện chỉ có mình cô.
Với anh mà nói, cô chỉ là một người xa lạ không quan trọng, không khác gì người qua đường.
/730
|