Chương 17: Cô đúng là muốn mua phi tiêu
Tiểu Thất Bảo thấy Lâm Nhuế vào, lập tức ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt.
Sau đó cậu ta thấy Lâm Nhuế bưng một khay thịt rim mắm.
"Wow! Chủ nhân, đây là cho ta ăn à?"
Đôi mắt vàng sáng xinh đẹp rực rỡ.
Nếu sau lưng thằng nhóc này có cái đuôi nhỏ nhất định sẽ vẫy vẫy.
Cô mỉm cười gật đầu, sau đó đưa khay thịt cho Thất Bảo.
Tuy Thất Bảo đã ích cốc nhưng vẫn có tính cách trẻ con, đương nhiên không kháng cự được đồ ăn ngon.
Thấy cậu ta ăn vui vẻ như vậy, Lâm Nhuế sờ đầu cậu ta.
Cô nói: "Thất Bảo, chờ sau này ta làm nhiều thức ăn cho ngươi chút. Thức ăn trong thế giới này đa dạng nhiều lại, rất nhiều thứ có mùi vị không tệ. Chỉ có điều những thức ăn kia nấu quá đơn giản, ta phải luyện một chút mới có thể làm ra mùi vị tốt nhất."
"Món ăn chủ nhân nấu nhất định sẽ là món ngon nhất thiên hạ!"
Thất Bảo vừa ăn vừa vỗ lên cái mông nhỏ hồng hào. Có điều cậu ta lập tức nghĩ lại thấy không đúng thì bổ sung:"Cũng là món ngon nhất trên trời!"
Lâm Nhuế phì cười.
Cô không biết trên trời thế nào.
Dù sao lúc trước khi cô lên trời chẳng phải bị sét đánh rơi xuống à.
Nhớ tới cảm giác đau đớn khi cơ thể bị xé nát lúc đó, cô híp mắt.
Vốn cô nắm chắc chuyện lên trời, rốt cuộc có vấn đề chỗ nào?
Tuy lúc trước lòng cô đầy nghi ngờ với chuyện độ kiếp thất bại.
Nhưng cô biết bây giờ việc cấp bách là phải làm thế nào để cơ thể vô dụng này có thể tu hành lần nữa.
Cô phải tìm được A Hành trước.
Cô tra một chút trên mạng, muốn tìm được vài thứ có linh lực thì phải tới chợ đồ cổ tìm vận may.
Hơn nữa có Thất Bảo ở đây, cô rất có lòng tin với việc tìm được báu vật.
Cho nên một ngày trước khi khai giảng, đúng vào chủ nhật, cô định tới Cổ Ngoạn Thành lớn nhất Cẩm Thành đi dạo.
Cô mặc quần jeans màu xanh bạc màu, áo thun trắng ngắn tay và giày Converse.
Cộng thêm mái tóc ngắn gọn gàng hoạt bát, nhìn cô rất nhanh nhẹn.
Chứ đừng nhắc tới ngũ quan xinh xắn đẹp tới không phân trai gái, như trân châu vượt ra khỏi trần thế càng cướp ánh nhìn.
Thấy cách ăn mặc bình thường của cháu gái lớn và mấy món ăn cháu gái lớn làm mấy ngày qua vô cùng ngon miệng.
Bà cụ Lâm vốn không ghét cô như trước.
Nhưng bây giờ thấy cô lại ra ngoài, lông mày bà ta cau lại.
"Nhuế Nhuế định đi đâu?"
Cô biết xương sườn mềm (điểm yếu) của bà lão này ở đâu, chắc chắn là lo cô lại ra ngoài chơi với mấy đứa lêu lổng.
Cô mỉm cười nói: "Bà nội, mai phải đi học, con ra ngoài mua ít văn phòng phẩm."
Lâm Hiểu ở bên cạnh đập hạt óc chó cho bà cụ không kiềm được oán thầm trong lòng.
Lâm Nhuế muốn học tập thật giỏi vậy chẳng phải là mọc trời mọc từ đằng tây à!
Sợ là không tìm được lý do ra ngoài nên mới viện cớ để đi lêu lổng!
Cô ta thầm cười mỉa trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào.
Cô ta nói: "Chị cả, em mua nhiều văn phòng phẩm lắm. Chị qua thẳng phòng em mà lấy. Trời nắng như vậy chị còn phải ra ngoài một chuyến sẽ đen mất."
Lâm Nhuế quan sát Lâm Hiểu.
Con hàng này đúng là không lúc nào không bày chuyện tình cảm chị em ra!
Nhưng tình chị em này còn dai hơn cả túi nilon, chỉ có bà cụ Lâm là không phát hiện ra thôi.
À không, còn cả nguyên chủ Lâm Nhuế cũng không phát hiện.
Cô cười híp mắt nhìn Lâm Hiểu, nói: "Nhưng thứ chị muốn em có không."
"Chị cả, chị cần văn phòng phẩm gì? Chỗ em có đủ hết."
"Chị định mua một bộ phi tiêu và cái bia treo trên cửa. Em có không?"
Nụ cười trên mặt Lâm Hiểu cứng lại.
Mẹ nó, mũi lại đau.
Cô đúng là muốn mua phi tiêu!
/1435
|