Chương 13: Tại sao em không gõ cửa?
Bà vừa an ủi cháu trai lớn Lâm Phong, vừa giận nói nói: “Con nhóc chết tiệt kia, đang ở viện yên tĩnh được mấy ngày, về tới nhà một cái lại bắt đầu làm yêu! Rốt cuộc là nó giống ai chứ, sao lại có thể không đứng đắn như thế! Người đâu rồi? Về đến nhà là lập tức trốn đi, lại muốn lén lút làm việc gì xấu đúng không! Còn không quản quản cô ta, cô ta sẽ lật trời luôn đúng không?"
Lâm Tử Khang vẫn còn đang ở công ty, chưa về nhà.
Hứa Mạn múc một chén canh, đặt ở trước mặt bà cụ.
Bà ta vỗ vỗ lưng con trai Lâm Phong, dịu dàng nói với bà cụ: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, đều là trẻ con đùa giỡn mà thôi, không thể cho là thật."
"Con, chính là con đấy. Lúc nào cũng thiên vị con nhóc xấu xa kia! Con cũng không nhìn một chút xem, con nhóc kia là một đứa bé hiểu chuyện sao! Mẹ biết mẹ kế khó làm, nhưng con làm gì, cũng phải xử lý mọi chuyện thật công bằng chứ, Tiểu Phong là con trai do chính con sinh ra đấy! Nhìn xem con nhóc hỗn láo kia bắt nạt cháu trai mẹ như thế nào! Con nhóc chết tiệt kia đâu, mau gọi nó đến đây!"
Lâm Hiểu vốn còn đang ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Nghe được bà cụ nói như vậy xong, cô ta lập tức đứng lên nói: “Để con đi gọi chị cả xuống ăn cơm."
"Ăn cơm cái gì! Thật không biết những năm qua có phải nó ăn cơm đều uổng phí hay không nữa! Mau bảo nó cút xuống đây nhanh!"
Bà cụ Lâm tức giận nói.
Hứa Mạn vội vàng trấn an bà cụ, nhỏ giọng chậm rãi khuyên bảo.
Có điều đáy mắt lại lóe lên vẻ đắc ý, nháy mắt với con gái một cái.
Lâm Hiểu hiểu ý, lập tức lên lầu, đi về phía phòng dành cho khách mà Lâm Nhuế đang ở, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đột nhiên cảm thấy một đồ vật bay tới từ phía đối diện!
Lâm Hiểu không kịp né tránh, bị quyển sách kia vừa vặn đập trúng giữa mặt!
Vốn dĩ Lâm Hiểu còn muốn nhìn thấy Lâm Nhuế khó chịu...
Cô ta vô thức vuốt vuốt cái mũi đang đau rát của mình.
Sau đó lại nhìn xuống dưới chân mình, là một quyển sách, còn là sách rất dày nữa!
Lâm Hiểu rốt cuộc cũng không có bản lĩnh nhẫn nhịn như mẹ của cô ta là Hứa Mạn, bị làm cho tức đến mức toàn thân phát run.
Tay cô chỉ tới ngồi ở kia Lâm Nhuế, tức giận nói nói: “Chị, chị... sao lại đánh em?"
"Tại sao em đi vào lại không gõ cửa?" Lâm Nhuế hỏi lại.
Lâm Hiểu:...
Cô ta siết chặt hai nắm tay, thân thể run lên một hồi lâu, mới ép được cơn phẫn nộ trong lòng xuống.
Nghĩ tới việc cô sắp phải xuống lầu chịu đựng lửa giận của bà cụ Lâm, biểu tình của Lâm Hiểu mới bình thường trở lại được.
Cô ta tủi thân nói: “Chị cả, em vội quá, cho nên mới quên gõ cửa. Vừa rồi Tiểu Phong nói chị bắt nạt thằng bé, bà nội đang rất tức giận đấy, bà bảo chị nhanh xuống dưới, em đang lo..."
Lâm Hiểu còn chưa dứt lời, Lâm Nhuế đã cất bước đi ra ngoài trước.
Cô ta kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Lâm Nhuế.
Cái mũi rất đau, nhưng điều càng quan trọng hơn là, không biết vì sao, dáng vẻ của Lâm Nhuế như vậy lại khiến trong lòng cô ta thấy hơi sợ hãi.
Thế nhưng là sự phẫn nộ sau khi bị đánh, rốt cuộc vẫn chiến thắng cái cảm giác quỷ dị mới lóe lên trong lòng cô ta.
Lâm Hiểu khẽ cắn môi, sau đó dùng sức xoa xoa mắt của mình, cuối cùng mới định thần lại đi xuống lầu dưới.
Hừ! Lâm Nhuế, cô lại dám đánh tôi!
Tôi sẽ cho cô đẹp mặt!
Bên này, Lâm Nhuế đi đến bàn ăn trước, ngồi xuống một cách tự nhiên.
Nhìn một bàn đồ ăn phong phú đầy đủ sắc hương vị, tầm mắt của cô dò xét một lượt xong, cuối cùng phát hiện, những thức ăn này đều không có một chút linh khí nào cả, không có ích gì với việc tu luyện thân thể, chỉ có điều, trong thế giới này có rất nhiều đồ ăn vốn là như thế, nhưng là cảm giác cũng rất tốt.
Lâm Nhuế gắp một miếng thịt chiên xù lên nếm thử, nhíu mày nói: “Thịt này rán hơi quá rồi."
Bà cụ Lâm vốn đang chờ cô xuống để phát giận:...
Thằng nhóc Lâm Phong vốn đang chuẩn bị giả khóc:...
Hứa Mạn vờ làm người mẹ kế hiền hậu đang chuẩn bị xem kịch vui:..
/1435
|