Chương 16.1: Nhận được vai diễn
Sau khi người thử vai thứ hai đếm ngược từ dưới lên là Tô Tĩnh Phỉ rời đi, Tưởng Hoa giơ tay bóp bóp trán, trong mắt không thể ngăn được thất vọng.
Phó đạo diễn Trương Phát Đạt nhân cơ hội nói: “Đạo diễn Tưởng, nữ diễn viên tiếp theo nghe cũng chưa nghe qua tên, có lẽ kỹ thuật diễn cũng chẳng ra gì. Chúng ta đã tốn nhiều thời gian như vậy, tôi thấy Dương Quả Nhi rất thích hợp, chọn cô ta luôn đi. Huống hồ công ty quản lý của cô ta lại báo giá thù lao không cao, thù lao đóng phim hoàn toàn nằm trong dự toán của chúng ta.”
Tưởng Hoa trầm mặc, không lên tiếng.
Trương Phát Đạt nhìn sắc mặt ông ta, mới nói tiếp: “Nhân vật Trúc Quân này yêu cầu đủ xinh đẹp, khuôn mặt của Dương Quả Nhi rất xinh đẹp, dáng người cũng đủ nóng bỏng, chỉ thiếu mỗi chút khí chất, theo tôi thấy thứ như khí chất này là hư vô, khí chất không đủ, chúng ta dùng quần áo và trang điểm, tạo hình cho ra, miễn miễn cưỡng cưỡng sẽ phù hợp, tôi chỉ sợ kéo dài nữa sẽ lỡ mất thời gian khởi động máy, mọi chuyện kế tiếp phải hoãn lại hết, khẳng định sẽ phải lùi lại ngày chiếu phim.”
Tưởng Hoa nghe xong, thở dài, xua tay nói: “Bảo người casting cuối cùng vào thử đi.”
Thấy vậy, sắc mặt Trương Phát Đạt vui vẻ, cuối cùng đạo diễn Tưởng cũng có ý nới lỏng, không uổng công mình tốn hết miệng lưỡi, Trương Phát Đạt nhanh chóng vẫy tay: “Thông báo người tiếp theo đi.”
Cộc cộc….
Cô chưa tiến vào, người bên trong đã nghe được tiếng giày cao gót với tiết tấu đều đều đặc biệt, đang từ từ tới gần cửa lớn, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đẩy cửa ra….
Người đẹp lộ ra chân dung, Tưởng Hoa cùng phó đạo diễn, biên kịch chính ngước mắt lên nhìn, đồng thời đối mặt với nhiều ánh mắt đánh giá như vậy, Vưu Thiển chỉ bình tĩnh cong môi.
“Chào mọi người.”
Dáng vẻ đoan trang, cử chỉ có độ, rõ ràng là hình tượng nghiêm túc như vậy, lại mơ hồ lộ ra một hương vị quyến rũ, hai mắt của Tưởng Hoa và biên kịch đều sáng ngời.
Hóa ra trên đời thực sự có một loại mỹ nhân, cô ấy thoát ra khỏi sự gợi cảm của thế tục, rồi lại chân chính quyến rũ đến tận xương tủy, rốt cuộc là đẹp đến mức độ nào chứ? Cô ấy đứng trước mặt bạn, bạn sẽ hoài nghi sự tồn tại của cô ấy, rồi lại không có cách nào phủ định sự tồn tại của cô ấy.
Lúc trước, hơn mười nữ diễn viên đều không được, chính vì thiếu loại cảm giác này, loại khí chất này, chỉ có báu vật như thế này mới có thể quyến rũ ông chủ gian xảo khôn khéo kia đến chết mê chết mệt.
Những người ở đây khựng lại, không khỏi nín thở theo dõi hành động tiếp theo của Vưu Thiển.
Giữa sân khấu có một nhân viên chuyên hỗ trợ cho vai chính, Vưu Thiển nhìn về phía anh ta, ánh mắt ôn hòa, nhưng chỉ liếc mắt một cái, hai mắt anh ta đã ngẩn ngơ, thiếu chút nữa quên lời.
“Anh đang sợ tôi?” Vưu Thiển lặng lẽ tới gần anh ta.
Nam nhân viên hỗ trợ ngơ ngác ngẩng đầu: “Sợ? Tại sao tôi phải sợ cô?”
Ngón tay thon dài kia nâng cằm anh ta lên, cô bỡn cợt cười: “Bởi vì, tôi sẽ ăn anh….”
Tiếng nói rất trầm, sâu xa đánh thẳng vào lòng anh ta.
“Tôi…. Tôi cho cô ăn.” Nam nhân viên gần như là buột miệng thốt ra.
“Khụ khụ…” Tưởng Hoa vốn đang bình tĩnh không thể không lên tiếng ngăn lại.
Thật ra, nam nhân viên này biết đã làm hỏng việc ngay khi anh ta nói ra… Anh ta không khỏi xấu hổ cúi đầu. Trong lòng âm thầm trấn an bản thân, không trách mình thất thố, thật sự vì nữ diễn viên này quá dẫn người nhập vai, một giây kia cả người anh ta giống như mất khống chế, cam tâm tình nguyện chấp nhận đối phương quyến rũ mình.
“Dừng.” Tưởng Hoa ra hiệu.
Nam nhân viên đáng thương đột nhiên nhấc chân, vô cùng lo lắng mà chạy ra cửa, anh ta không muốn đối mặt với sự trêu chọc của đồng nghiệp, vẫn nên tránh đi một chút.
“Cô tên là Vưu Thiển?” Lúc này khuôn mặt Tưởng Hoa thả lỏng, cho thấy tâm trạng rất tốt.
Vưu Thiển đối mặt với Tưởng Hoa, gật đầu: “Vâng, tên tôi là Vưu Thiển.”
Trợ lý đằng sau Tưởng Hoa vỗ vỗ vai ông ta, đưa cho ông ta một tờ giấy, Tưởng Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra, vỗ đầu: “Xem tôi này, dạo này bận đến hồ đồ, thiếu chút nữa quên mất hôm nay cô tới thử vai.”
….
/1638
|