Ảnh Hậu Tái Sinh

Chương 6: Người con của biển

/29


Tô Khả Tinh đứng trước gương kiểm tra lại đầu tóc lần cuối. Lần ghi hình thử này không được phép trang điểm, nên đám con gái đành phải tập trung vào chăm chút kiểu tóc của mình. Trán cô hơi rộng nên phải để mái bằng che bớt khuyết điểm đó đi.

 

Cánh cửa phòng tập đột nhiên mở tung ra, Minh Vi đứng ngay trước cửa lúng túng không biết phải làm gì. Một bàn tay phía sau lưng đẩy cô một cái, sau đó cánh cửa đóng lại vào như cũ.

 

Minh Vi vẫn mặc tạp dề và đi ủng, đầu tóc rối bù, trông thật nhếch nhác. Đám con gái trong phòng quan sát một hồi, sau đó thầm cười với nhau.

 

Vẻ hoảng hốt vụt thoáng qua trên khuôn mặt Tô Khả Tinh, cô vội vàng đứng dậy, nở nụ cười cứng ngắc rồi đi tới trước mặt Minh Vi.

 

- Minh Vi, cậu cũng đến rồi à? Mình tưởng cậu không muốn tham gia casting.

 

Minh Vi nhìn Tô Khả Tinh cười nhẹ nhàng.

 

- Mình cũng vừa mới biết thôi.

 

- Cậu vừa mới biết thôi sao? – Tô Khả Tinh làm bộ ngạc nhiên hơi quá. – Chẳng bao giờ nghe thấy cậu nhắc đến chuyện này nên mình tưởng cậu không có hứng thú, hóa ra là cậu không biết.

 

- Đâu phải vậy. – Minh Vi vẫn cười nhạt. – Sém chút nữa bị lỡ mất, nguy hiểm thật.

 

- Bây giờ thì may rồi. – Tô Khả Tinh kéo cô ngồi xuống ghế. – Lần này hình như tuyển một lúc bốn người luôn.

 

- Đường Hựu Đình không tham gia diễn xuất à?

 

- Anh ấy chỉ ghi phần hát thôi.

 

- Thế chẳng phải cơ hội của bọn mình sẽ nhiều hơn sao?

 

- Đúng rồi. – Tô Khả Tinh cười ha ha. – Ôi trời, tay cậu lạnh quá. Cậu ngồi yên đây, để mình đi rót cho cậu một cốc nước nóng.

 

Tô Khả Tinh chạy đi rồi, Minh Vi vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười ngồi xuống ghế.

 

Một tiếng cười mỉa mai vang lên bên cạnh:

 

- Bạn của cậu đấy à?

 

Minh Vi quay đầu sang đó. Người vừa lên tiếng là một cô gái trông mặt khá quen, đôi mắt phượng rất đẹp, mang vẻ hết sức phong lưu.

 

Minh Vi cân nhắc:

 

- Là bạn cùng phòng.

 

Cô gái đó tỏ ra mình đã hiểu, cười giễu:

 

- Thảo nào.

 

Minh Vi cười cay đắng một tiếng. Xét trên phương diện tâm lý lứa tuổi, từ đầu đến cuối cô vẫn không sao kết thành bạn tri âm với những c bé kém mình tới mười tuổi này được. Con gái vốn tính tình nhỏ nhen bẩm sinh, chuyện đấu đá nội bộ là không thể tránh khỏi.

 

Cô gái kia nói tiếp:

 

- Mình là Chung Thiên Dao.

 

Minh Vi cũng tự giới thiệu tên mình, sau đó bỏ tạp dề ra.

 

Chung Thiên Dao đột nhiên cười đầy hàm ý:

 

- Vừa nãy mình trông thấy rồi.

 

- Trông thấy cái gì?

 

- Người đẩy cậu vào, mình trông thấy rồi.

 

Minh Vi cố làm ra bộ mặt ngây thơ, nhưng dường như khó duy trì được nụ cười ngây thơ trong sáng phù hợp với tuổi tác của cô lúc này.

 

- Chắc cậu nhìn nhầm.

 

- Cũng có thể… – Chung Thiên Dao nhón chân lên. – Cậu có quan hệ tốt với anh ta như vậy mà vẫn bị bạn cùng phòng cản trở. Nếu mình là cậu, chắc chắn phải tự xem xét lại bản thân rồi.

 

- Chắc là phải vậy. – Minh Vi tự nói với mình.

 

Lúc đó Tô Khả Tinh cầm hai cốc nước quay lại. Minh Vi lập tức nở nụ cười thân thiết, đứng dậy đón lấy.

 

Minh Vi không phải một cô thiếu nữ đơn thuần vừa phát hiện mình bị ức hiếp đã lập tức trở mặt tuyệt giao với đối phương. Dù rằng kiếp trước Trương Minh Vi quang minh chính đại, không thch so đo thiệt hơn, nhưng sự khoáng đại này được thiết lập trên cơ sở điều kiện tài chính vững chắc. Còn giờ đây, Chu Minh Vi chỉ là một cô gái con nhà nghèo hoàn toàn không có thứ gì, muốn nắm lấy cơ hội phải biết chủ động suy tính. Cố Thành Quân đã dạy cho cô môn học về sự phản bội, cho nên giờ phút này, Minh Vi đã có thể không lo buồn giận dữ, lúc nào cũng vui vẻ như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.

 

Vậy nên lúc casting, sau khi Đường Hựu Đình thuận miệng ra đề: “Hãy ôm người đứng bên cạnh bạn”. Minh Vi vẫn có thể dang tay ra ôm lấy Tô Khả Tinh với vẻ hết sức tự nhiên.

 

Minh Vi tiên phát chế nhân, hướng khuôn mặt mình về phía ban giám khảo, còn khuôn mặt Tô Khả Tinh bị che khuất hoàn toàn. Cảm xúc cô đều biểu hiện ra lúc đó là một vẻ thân thiết thực sự phù hợp, động tác nhẹ nhàng tinh tế, bàn tay còn khẽ vuốt lên lưng Tô Khả Tinh, dường như muốn an ủi người bạn tốt mà mình yêu quý.

 

Sau khi động tác kết thúc, hai người rời nhau ra.

 

Tô Khả Tinh vẫn còn sững sờ vì hành vi đó. Chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, cô không kịp phản ứng mà hoàn toàn bị Minh Vi điều khiển.

 

Đường Hựu Đình ngồi trên ghế giám khảo, chân bắt chéo, những ngón tay thon dài khẽ vuốt dưới cằm. Anh không nói lời gì, đôi mắt sâu hút, khóe miệng hơi cong lên một vòng cung tinh tế.

 

Bắt gặp ánh mắt thăm dò đầy thăm dò của Đường Hựu Đình, Minh Vi cười thản nhiên.

 

Cố Thành Quân đứng bên ngoài cửa phòng tập cũng mỉm cười.

 

Cô gái ấy không phải đóa hoa sen trắng yếu đuối, mà là đóa tường vi đang rực rỡ nở giữa mùa hè, đẹp đẽ nhưng cũng nhiều dáng vẻ, sức sống đang tràn trề, chịu được nắng lửa tuyết sương, hơn nữa còn có gai nhọn để tự bảo vệ mình.

 

Chỉ cần cho cô ấy một giá đỡ, cô ấy sẽ bừng nở đầy cây cho bạn.

 

Buổi casting kết thúc, đại diện ban giám khảo đi ra từ phòng tập công bố luôn kết quả.

 

Nhân viên của công ty đón lấy tờ giấy ghi kết quả rồi đọc từ từ:

 

- Hà Miêu, Chung Thiên Dao, Lâm Tú Viên… Chu Minh Vi

 

Nghe cái tên cuối cùng được đọc lên, Tô Khả Tinh cảm thấy như sấm nổ bên tai, tay chân lạnh ngắt.

 

Minh Vi đứng bên cạnh cầm lấy tay Tô Khả Tinh, nói nhẹ nhàng:

 

- Không có gì đâu, Khả Tinh. Rất nhiều khi chỉ do may mắn, chứ điều đó không chứng minh thực lực.

 

- Vậy vận số của mình quả là tệ. – Tô Khả Tinh cố cười nhưng trông khuôn mặt còn khó coi hơn khóc mấy lần. – Cậu xem bản thân cậu ấy, khi phỏng vấn được thầy Đàm Lập Đạt công nhận, sau khi vào công ty rồi lại được chủ tịch Cố và Đường Hựu Đình để mắt tới…

 

Tô Khả Tinh nói không hề nhỏ nên những cô gái xung quanh đều nghe, liền quay sang nhìn Minh Vi với vẻ ngạc nhiên. Minh Vi không ngờ được rằng Tô Khả Tinh có thể phơi bày cô ra giữa đám đông như vậy nên nụ cười đông cứng trên khuôn mặt.

 

Tô Khả Tinh ngước mắt lên nhìn Minh Vi rồi nói giọng oán thán và tự thương hại:

 

- Mình không có nền tảng tốt như cậu nên hoàn toàn không thể so sánh được với cậu.

 

- Cô nói vậy là có ý gì? – Chung Thiên Dao không biết đã đến đứng sau lưng Minh Vi từ lúc nào, trông điệu bộ hung hăng. – Ý cô là chúng tôi trúng tuyển đều nhờ có người hậu thuẫn chứ gì?

 

Câu nói của Chung Thiên Dao không chỉ giải cứu Minh Vi khỏi tình thế khó khăn, mà còn thành công trong việc chĩa mũi nhọn của mọi người sang phía Tô Khả Tinh.

 

Chung Thiên Dao có cá tính mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là người mà Tô Khả Tinh dễ đối phó. Thiên Dao đứng chống nạnh cười giễu cợt, nói toáng lên:

 

- Bản thân mình không có khả năng, chỉ biết nói người khác đi cửa sau. Cô có thể tự an ủi mình như vậy, nhưng đừng có hắt nước bẩn lên người khác! Tất cả đều là bạn học sao phải hại lẫn nhau?

 

Sắc mặt Tô Khả Tinh hết đỏ lại trắng, lúng túng không biết phải phản bác thế nào. Minh Vi cũng tỏ ra bối rối, song chỉ đứng lặng yên ở một bên.

 

Hai cô gái được chọn còn lại cũng đứng lên đi tới đó, cùng chống lại kẻ thù chung, giận giữ nhìn Tô Khả Tinh.

 

Minh Vi thấy tình hình bất lợi, vội vàng chen vào giải hòa:

 

- Đừng giận nữa, cậu ấy chỉ là có chút hiểu lầm với mình thôi. Chúng ta như vậy để giáo viên nhìn thấy cũng không hay lắm đâu.

 

Cánh cửa phòng tập đột nhiên bật mở, Cố Thành Quân chậm rãi từng bước vào trong. Tất cả đám nữ sinh đều ngạc nhiên hơn là mừng rỡ, mặt mày biến sắc, đồng thời im bặt, hệt như một bầy chim non đang sợ hãi. Sắc mặt Minh Vi cũng chợt tái đi, cô cắn môi đứng cúi đầu.

 

Tô Khả Tinh rốt cuộc vẫn là cô gái còn ít tuổi, lần đầu tiên đứng trước một thế lực lớn như vậy, lại vừa bị mấy người dồn vào bắt nạt sợ tới mức nước mắt đã long lanh, nước mắt sắp trào ra.

 

Cố Thành Quân nhìn quanh một lượt rồi bất chợt cười khẽ:

 

- Đều làm sao cả thế? Không biết tôi ư?

 

Đám thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm, lập tức lên tiếng chào Thành Quân:

 

- Chào chủ tịch.

 

Cố Thành Quân mỉm cười, trông giống hệt một bậc đàn anh hiền từ. Anh nhanh chóng tìm ra trung tâm của vụ lộn xộn rồi đi tới đó. Chung Thiên Dao dù là một cô gái to gan nhưng khi ấy cũng không thể không nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.

 

Cố Thành Quân đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đang đọng giọt nước mắt của Tô Khả Tinh. Nụ cười trên môi càng rõ hơn, giọng nói của anh đầy vẻ thương xót và cưng nựng.

 

- Em là Tô Khả Tinh đúng không? Sao lại đến nỗi khóc lóc thế này?

 

Tô Khả Tinh cảm tưởng như được nghe thấy âm thanh ở trên trời, xúc động tới mức lắp ba lắp bắp, nước mắt càng trào ra dữ dội hơn.

 

Cố Thành Quân lấy chiếc khăn tay ra rồi đưa cho cô bé:

 

- Lau nước mắt đi, khóc tới mắt sưng lên trông xấu lắm.

 

- Thầy… thầy Cố. – Tô Khả Tinh cầm chiếc khăn tay mà toàn thân run bắn.

 

Cố Thành Quân cười dịu dàng, mềm mỏng:

 

- Chẳng phải là chỉ một vai diễn trong MV thôi sao, gì mà tới mức sống chết như vậy. Như thế tốt hơn rồi đấy.

 

Anh nghĩ ngợi một chút, rồi sau đó nói tiếp với vẻ không mấy quan tâm:

 

- Bài hát định trong MV chào mừng năm mới của “Cực quang Boy” sẽ cho em đóng vai chính nhé.

 

Tiếng xì xào nổi lên trong phòng tập, Tô Khả tinh ngạc nhiên tới mức ngừng khóc, đứng ngẩn người ra nhìn Cố Thành Quân. Minh Vi lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Thành Quân, đến khi anh nhìn lại đã cúi xuống như cũ. Ánh mắt anh chỉ lướt qua khuôn mặt đang cúi thấp của cô mà không dừng lại.

 

- Vậy cứ chốt thế đi. – Cố Thành Quân vỗ vỗ lên cánh tay đang cầm chiếc khăn mùi soa của Tô Khả Tinh. – Cố gắng nỗ lực lên, tôi sẽ chờ xem màn biểu diễn tuyệt vời của em.

 

Tô Khả Tinh vẫn còn chìm đắm trong sự ngạc nhiên tới mức chấn động, quên cả việc nói cảm ơn. Cô cũng giống như mọi người ở đó, chỉ biết giương mắt lên nhìn Cố Thành Quân đi khuất.

 

Khi đó Minh Vi mới ngẩng mặt lên, ánh mắt theo dõi bóng người cao lớn của anh cho tới khi mất hút sau cánh cửa.

 

Người đàn ông này định chơi trò gì?

 

Chỉ một câu nói là có thể lôi một cô gái từ dưới rồi đẩy đến tận nơi cao. Mánh khóe còn công khai như vậy, không cần giấu giếm, cũng không quan tâm đến việc cô gái đó có thể đảm trách được hay không. Hưởng thụ niềm vui được chơi đùa và nắm giữ số mệnh của người khác trong tay mình? Tạm thời bỏ tấm áo khoác ngoài của diễn viên, bên trong chính là một người lãnh đạo có tố chất bẩm sinh, suy nghĩ sâu xa, coi thường tất cả người khác ngoài mình.

 

Tiếng xì xào bàn tán vang lên trong phòng tập, những ánh mắt dò xét, ngưỡng mộ và đố kị đều hướng vào Tô Khả Tinh. Chung Thiên Dao cười giễu cợt, ánh mắt cứ chuyển từ Tô Khả Tinh lại sang Minh Vi. Chỉ có Minh Vi là người bình thản nhất ở đó. Ánh mắt cô phảng lặng như vực nước su dưới núi, giọng nói vẫn đều đều không nhanh không chậm:

 

- Khả Tinh, như vậy là tốt rồi nhé. Cậu cũng có thể đóng vai nữ chính trong MV rồi.

 

- Phải đấy. – Tô Khả Tinh hít sâu một hơi, đưa tay lau nước mắt trên mặt. Cô nhìn xoáy vào Minh Vi, nửa cười nửa không. – Cậu nói đúng, tất cả đều là vận số, giờ đây vận số của mình đã tới rồi.

 

Tô Khả Tinh nói với ẩn ý sâu xa, cố nhiên Minh Vi không thể không nghe ra, nhưng cô không hề đổi sắc mặt, vẫn mỉm cười như cũ. Ánh mắt của hai người con gái gặp nhau giữa không trung, bắn tóe ra tia lửa.

 

Tô Khả Tinh cầm lấy chiếc tạp dề Minh Vi để trên ghế, mặc vào mình:

 

- Minh Vi cậu chưa trực nhật xong đúng không? Đây đáng lẽ là ngày trực nhật của mình, mình phải đi làm nốt. Cám ơn cậu đã giúp.

 

- Đừng khách sáo như vậy. – Minh Vi đáp lại nhẹ nhàng.

 

- Vậy lát nữa gặp ở ký túc. – Tô Khả Tinh đã lấy lại được sự thân mật trước đó.

 

- Lát gặp lại.

 

Vẫn giữ nụ cười trên môi, Tô Khả Tinh đi thẳng ra khỏi phòng, không nhìn bất kì ai. Chung Thiên Dao không thể không cười khẩy một tiếng, lắc đầu nhìn sang phía Minh Vi. Đứng giữa đám đông với những lời xì xào bàn tán, Minh Vi vẫn giữ được nụ cười nhã nhặn có tiết chế của mình.

 

Cánh cửa phòng casting lại mở ra lần nữa, Đường Hựu Đình và các thành viên ban giám khảo bước vào. Ngay lập tức đã có nhân viên báo cáo sự việc xảy ra. Đường Hựu Đình nghe mấy câu nhướng mày lên nhìn về phía bọn Minh Vi.

 

Cả bốn người trúng tuyển đều hơi lúng túng. Bọn họ mới được nếm uy phong của Cố Thành Quân, vừa sợ vừa ấm ức, song vẫn cảm thấy tủi thân đến mức nực cười.

 

Minh Vi đối diện với ánh mắt thăm dò của Đường Hựu Đình, hơi nghiêng người xuống.

 

Đường Hựu Đình thấy bộ dạng bình thản và trầm tĩnh của cô, miệng hơi hé mở. Anh vốn định chọc cười mấy câu, lời đã đến miệng nhưng lại thôi vì nhận ra xung quanh có quá nhiều người, không phải chỉ riêng tư mỗi hai người họ. Minh Vi biết Đường Hựu Đình là người khắt khe quá mức, nên biết anh cũng không định làm mất đi hình tượng trầm tĩnh vốn có của mình trước mặt mọi người.

 

- Sáng mai bốn người các bạn có mặt tại đây. Mang theo giày múa, sẽ tập vũ đạo trước.

 

Bốn cô gái trúng tuyển gật đầu.

 

- Vất vả cho các bạn rồi. – Khi đi qua cả nhóm, Đường Hựu Đình dừng lại trong giây lát. – Chúng ta hãy cố gắng để quay MV “Horizon” cho trọn vẹn nhé.

 

Nghe thấy một từ quen thuộc, Minh Vi bỗng chộn rộn trong lòng. Đường Hựu Đình nhìn cô với ánh mắt đầy hàm ý, sau đó quay người đi.

 

Single mới nhất của Đường Hựu Đình quả nhiên có tên là “Horizon”

 

Đó là tên một ca khúc trữ tình, đoạn dạo đầu là tiếng Guitar sắc nét, Đường Hựu Đình hát theo với giọng thanh. Sau đoạn đầu tiên, các nhạc cụ khác mới hòa vào, giai điệu du dương êm dịu, lúc đến cao trào thì bừng dậy đam mê, tràn đầy sức lan tỏa.

 

Lời bài hát do Đường Hựu Đình tự viết, câu từ đơn giản nhưng trôi chảy, sinh động đầy sức sống, trong từ ngữ đều ngập tràn niềm vui được cất cánh bay lên.

 

Nơi tận cùng của thế giới đang trải rộng ra ngay dưới đôi chân

 

Anh mang theo trái tim em, khởi hành đi tìm chân trời phía bên kia trong cổ tích

 

Cánh rừng đầy những bóng thiên thần, hay bến cảng với những nàng tiên cá

 

Em nói chỉ có sắc màu của bầu trời mới có thể nhuộm xanh mặt biển

 

Nàng công chú khẽ vén mái tóc dài, dạ oanh đi tìm bụi gai làm bạn

 

Phù thủy bắt đầu nhảy múa trong bóng tối, lời nguyền không thể nào hóa giải được sự trói buộc giữa chúng ta

 

Anh vượt qua ngàn núi vạn sông, trên đầu là bầu trời sao lấp lánh

 

Đuổi theo đường chân trời, một mình anh dang rộng cánh buồm

 

Tình cảm của em ấm nóng trong lòng, hóa ra tình yêu lại lãng mạn đến thế

 

Anh nhớ ngày hè hôm đó, ai đã nói thầm bên tai

 

Xem kìa, mặt biển biếc xanh…

 

Lực bùng phát trong giọng hát của Đường Hựu Đình rất lớn, khi hát một khúc ballad nhẹ nhàng như vậy trở nên tinh khiết và rõ ràng. Tiếng hát vừa cất lên, Minh Vi lập tức có cảm giác toàn thân chìm xuống một dòng suối ấm áp vô cùng.

 

Một bài hát hay, một ca sĩ đang nổi, thêm vào đó là những chuyện buồn vui chìm lấp trong quá khứ, nếu như làm tốt khâu quảng cáo và tiếp thị, single mới này của Đường Hựu Đình hẳn sẽ giành được thành công xứng đáng.

 

Công ty cũng đã đầu tư một lượng lớn nhân lực, vật lực vào MV này. Ngoài bốn nhân vật nữ trong đó có Minh Vi sẽ quay những hình ảnh đặc tả, công ty còn sử dụng gần hai mươi thực tập sinh nam khác hoạt động làm nền ở phía sau.

 

Tình tiết câu chuyện trong MV tương hỗ cho ca từ của bài hát, kể về một chàng trai mạo hiểm vì người mình yêu. Ban đầu Đường Hựu Đình chỉ định tham gia phần hát, song không hiểu sao lại bị thuyết phục nên đồng ý diễn vai nam chính.

 

Minh Vi cùng ba người còn lại chia nhau diễn các vai mà lời hát nhắc đến: thiên thần, nàng tiên cá, công chúa và phù thủy. Bọn họ sẽ lần lượt gặp nhân vật nam chính, sau đó tìm cách níu chân anh lại. Nhân vật nam chính lần lượt tìm cách thoát khỏi họ để tiếp tục cuộc hành trình.

 

Căn cứ vào đặc điểm của từng người mà đạo diễn nhanh chóng phân vai cho họ. Hà Miêu ngây thơ đáng yêu vào vai công chúa, Chung Thiên Dao xinh đẹp trở thành phù thủy, Lâm Tú Viên tao nhã đóng vai thiên thần, còn Minh Vi nhận vai nàng tiên cá.

 

- Minh Vi có vẻ đẹp thanh khiết lại quyến rũ, đóng vai nàng tiên cá là phù hợp nhất. – Khi thiết kế tạo hình, chuyên gia hóa trang nói.

 

Bất cứ thiếu nữ nào hẳn cũng từng mơ được làm mỹ nhân ngư, từng tưởng tượng sẽ có một ngày mình hy sinh cho chàng hoàng tử, sau đó hóa thành những bọt sóng màu hồng nhạt.

 

Song đối với Minh Vi, cô chỉ thèm muốn được như Chung Thiên Dao, chỉ cần thay áo và đội tóc giả là xong việc hóa trang. Đằng này cô lại còn phải cố hết sức để nhét đôi chân mình vào chiếc đuôi cá làm bằng cao su.

 

Nghe nói, ban đầu đạo diễn chỉ định lấy cảnh mỹ nhân ngư ngâm mình dưới nước, còn việc quẫy chiếc đuôi cá có thể xử lý bằng máy tính. Song Đường Hựu Đình không biết nghe ai xui mà đột nhiên nói rằng, nếu nàng tiên cá chỉ ngâm mình dưới nước sẽ không thể hiện được đặc trưng, nên đề nghị quay một cảnh toàn thân.

 

Khi Đường Hựu Đình bước vào phòng hóa trang, đã thấy ngay một Mỹ Nhân Ngư đang vươn tay ra lấy nước.

 

Minh Vi đã hóa trang xong, khoác một chiếc khăn bên ngoài. Sau khi mặc chiếc áo đuôi cá vào, hai chân có chỉ có thể hơi gấp lại, ngay cả khi ngồi trên ghế cũng hết sức khó chịu. Các nhân viên xung quanh tất bật đi lại, còn mình cô ngồi yên, buồn thiu trong góc, cổ lại hơi khát.

 

Trên chiếc bàn bên cạnh có một cốc nước, Minh Vi đưa tay ra với mới nhận thấy nó cách xa mình cả một quãng. Cô mặc đuôi cá nên không thể dịch chuyển, sợ nếu bước xuống đất sẽ làm hỏng nó, cho nên đành cố gắng nghiêng người, vươn tay thêm một chút.

 

Khi ngón tay vừa chạm vào cốc nước thì cơ thể mất thăng bằng, chiếc ghế nghiêng hẳn sang một bên khiến cả người cô cũng đổ ngã theo. Trong tình huống cấp bách như thế, hai tay Minh Vi bám lấy cạnh bàn, phải khó khăn lắm mới giữ được người để tránh rơi vào thảm kịch.

 

Định thần lại, cô nhận ra tình trạng của mình khi đó không khả quan chút nào. Cảnh tượng này trông hơi quen. Lúc trước hình như cũng có người cũng từng tiến thoái lưỡng nan, cơ thể mắc kẹt giữa không trung. Khi đó Minh Vi không hề nghĩ rằng mình cũng có ngày rơi vào tình cảnh như vậy.

 

Cá nhân viên đều đang bận rộn nên cũng không chú ý đến chuyện xảy ra trong góc phòng. Minh Vi khổ sở để giữ nguyên tư thế, tính xem gọi người đến giải cứu hay để ình ngã xuống, cách nào đỡ mất mặt hơn.

 

Trước mắt bỗng xuất hiện một đôi bốt, tiếng gót giày gõ trên mặt sàn nghe rõ mồn một, những chiếc khuy đồng gắn trên giày sáng lấp lánh.

 

- Chu sư muội, sư muội đang tập Yoga ư?

 

Một câu hỏi đầy vẻ chế nhạo ác ý, Minh Vi không cần đoán cũng biết nó phát ra từ miệng ai.

 

Cô giận giữ ngẩng đầu lên.

 

Đường Hựu Đình mặc một chiếc quần bó màu đen, chân đi bốt, phía trên là áo sơ mi rộng màu trắng, cổ để thoáng lộ ra cơ rắn rỏi. Tóc anh được quấn hơi quăn, trán đầy và trơn mịn. Chuyên gia hóa trang đã đánh thêm những bóng khuất trên khuôn mặt khiến đường nét càng trở nên rõ ràng hơn.

 

Đường Hựu Đình vốn rất đẹp trai, nay trang điểm thêm vào càng quyến rũ hơn mấy phần, trong sự liều lĩnh và ngay thẳng lại mang một chút thần bí thanh tao.

 

Song lúc này Minh Vi không lòng dạ đâu mà ngắm nhìn một mỹ nam như vậy. Bàn tay bám vào bàn của cô đã bắt đầu trở nên tê dại, khó giữ được lâu.

 

Đường Hựu Đình hả hê khoanh tay trước ngực, thưởng thức tai họa của người khác, cười:

 

- Cô đang luyện động tác Yoga gì mà tôi chưa từng thấy bao giờ?

 

- Anh cứ định đứng ở đó cười giễu tôi như vậy sao? – Mặt Minh Vi đỏ bừng.

 

- Đâu có. Tôi chỉ thưởng thức tư thế này của sư muội thôi. – Đường Hựu Đình vẫn đứng im với thái độ bàng quan. – Dù sư muội không phải là một đại minh tinh, cũng không có đôi tai không biết nghe những lời nói của người bình thường, nhưng động tác của sư muội làm hoàn toàn không kém của tôi đâu.

 

Minh Vi rít từng từ qua kẽ răng:

 

- Ngoài việc mỉa mai người khác ra anh không biết làm gì hơn à?

 

- Môn học lễ nghi của sư muội không chuẩn rồi. – Đường Hựu Đình cười với vẻ hết sức gian tà. – Đã muốn ta giúp, phải mở miệng ra cầu cứu. Phải dùng những lời lẽ thật chân thành, thật lễ phép, thật khiêm tốn mà cầu xin ta. Nếu sư muội cầu xin ta như vậy, ta sẽ cố gắng để tự tay mình giúp muội vượt qua tình thế khó khăn này.

 

- Cái gì? – Minh Vi cáu tiết. – Đến lúc này rồi mà anh vẫn… Tôi không hiểu nhận thức của anh ở tuổi nào?

 

Câu nói này đã chạm vào hệ thống thần kinh nhạy cảm của Đường Hựu Đình.

 

- Không biết cảm ơn lại còn… Cô có biết rằng tôi đã nói giúp với đạo diễn mấy câu đề cô có được vai diễn này không?

 

- Cái gì? Là anh… – Minh Vi bắt đầu nổi giận thực sự. – Việc casting là anh kéo tôi đi, việc đi cửa sau cũng là anh chủ động làm, tôi không nhờ anh giúp!

 

Nụ cười trên mặt Đường Hựu Đình vụt biến mất:

 

- Thật ư? Vậy coi như tôi cảm ơn cô đã tìm sợi lắc bạc cho tôi. Hiện giờ Chu sư muội đã tự lo được cho bản thân, vậy tôi cũng yên tâm.

 

Anh ta nói xong liền quay người bước đi.

 

Minh Vi giận tới mức toàn thân bốc hỏa, quả thực không còn hơi sức đâu mà tranh cãi với anh ta. Bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay dần dần tuột khỏi mép bàn. Cô đã cầm cự quá lâu, tới sức cùng lực kiệt.

 

Thấy tay mình sắp không giữ được nữa, cô dứt khoát nhắm mắt lại, buông ra.

 

Cú va chạm và cảm giác đau điếng không xảy ra như trong dự kiến. Một đôi tay đã ôm lấy cô kịp thời.

 

Minh Vi ngạc nhiên mở mắt, lập tức thấy khuôn mặt xoay nghiêng với sống mũi thẳng tắp của Đường Hựu Đình.

 

Đường Hựu Đình ôm lấy Minh Vi, để cô ngồi trên mình. Anh thậm chí còn cẩn thận chỉnh lại tư thế ngồi của cô để tránh làm hỏng chiếc đuôi cá mỹ nhân ngư.

 

Minh Vi ngẩn người ra nhìn Đường Hựu Đình, mãi lâu sau vẫn chưa nói được lời nào.

 

Đường Hựu Đình thở dài một tiếng, trên khuôn mặt đẹp trai hiện rõ vẻ lo lắng. Anh làm như không nhìn thấy ánh mắt bối rối của Minh Vi, mím chặt môi không nói gì.

 

Một động tác lớn như vậy dĩ nhiên khiến cho tất cả các nhân viên đều nhận ra. Mấy người giúp việc trường quay và chuyên gia hóa trang đều chạy lại.

 

- Hựu Đình, thế nào rồi? Minh Vi không sao chứ?

 

- Không sao. – Đường Hựu Đình đáp ngắn gọn. – Chỉ là cô ấy mặc chiếc đuôi cá này nên cử động hơi bất tiện.

 

Minh Vi lúng túng cười trừ.

 

Nhân viên trường quay định chạy tới giúp Minh Vi ngồi thẳng dậy, song Đường Hựu Đình đã cau mày, xua tay bảo họ lùi ra rồi tự mình bế Minh Vi đứng lên.

 

- Cần bỏ con cá này vào đâu đây?

 

Nhân viên trường quay nín cười, chỉ ra chỗ chiếc bục gỗ sơn màu xanh lá cây được tạo hình một tảng đá bên bờ biển. Đường Hựu Đình bế Minh Vi đến đó rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc bục.

 

- Cảm ơn sư huynh! – Minh Vi khẽ nói.

 

Đường Hựu Đình liếc nhìn cô một cái, cười mà như không, liền sau đó bị chuyên gia hóa trang kéo đi chỉnh sửa lại.

 

Minh Vi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài ra theo hướng dẫn của nhân viên trường quay, chợt nghe thấy chuyên gia trang điểm của Đường Hựu Đình kêu lên.

 

- Ôi, Hựu Đình, áo của cậu… vừa mới bị dính vào đúng không?

 

Đường Hựu Đình cúi đầu nhìn, phát hiện thấy bên vai dính một vết son màu đỏ, rõ ràng vừa rồi môi Minh Vi vừa quệt qua đây. Cô gái ấy giống như một cánh bướm rơi vào vòng tay anh, thoảng chốc đã bay mất đi, chỉ còn lưu lại một vết son mờ.

 

- Bẩn thì thay cái khác là được rồi, sao phải kêu giật giọng lên như thế?

 

Đường Hựu Đình nhanh chóng mở cúc, cởi chiếc áo ra rồi vứt vào tay trợ lý. Ánh đèn trong trường quay chiếu lên cơ thể cân đối khiến từng vòm cơ gọn gàng hắt lên một quầng sáng mờ mờ.

 

Ngay cả chuyên gia trang điểm đang chỉnh sửa lại quần áo cho Minh Vi cũng phải dừng tay thì thầm:

 

- Trời ạ, vóc người của Đường Hựu Đình tuyệt quá. Đúng chuẩn dáng đàn ông.

 

- Phải đấy. – Trợ lý của chị ta đứng bên cạnh cũng hào hứng nói – Từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ bỏ áo ra, lần này chúng ta đã được mở rộng tầm mắt. Khi mặc áo trông anh ấy gầy thế, không ngờ cơ bắp cũng thật rắn chắc.

 

Đường Hựu Đình thong thả, điềm nhiên thay một chiếc áo khác trước ánh mắt trầm trồ và cả những lời thì thầm bàn tán. Khi quay người lại, gặp đúng lúc Minh Vi đang quay mặt đi chỗ khác với vẻ thiếu tự nhiên, trên khuôn mặt là một màu hồng ửng đáng ngờ, nụ cười vừa biến mất lại trở lại trên môi Đường Hựu Đình.

 

“Bắt đầu thôi”.

 

Nhân viên phục vụ mở chai rượu vang bằng một động tác hết sức thuần thục, sau đó rót cho từng khách một. Chất lỏng màu thạch lựu khẽ sóng sánh trong chiếc ly rượu bằng thủy tinh đế cao, một mùi hương ngây ngất say lòng người nhẹ nhàng lan tỏa.

 

Đây là nhà hàng nằm trong tòa nhà cao nhất thành phố, chỉ dành cho những ai có thẻ hội viên. Ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn thấy những khu phố đông vui với lịch sử lâu đời nhất, mang nét đặc trưng nhất của thành phố này.

 

- Cố tình mời anh đến chỗ này, chắc không phải để uống rượu suông. – Cố Thành Quân đặt ly rượu xuống rồi nhìn người ngồi trước mặt mình khẽ mỉm cười.

 

Chân Tích lắc nhẹ chiếc ly làm sóng sánh chất lỏng đựng bên trong, giọng nói mềm mại uyển chuyển:

 

- Chẳng lẽ em không thể mời anh ra đây đơn giản chỉ là để ăn một bữa thôi hay sao? Đã bao lâu rồi hai chúng ta không ăn cơm cùng nhau? Đây là chỗ dành riêng cho hội viên, chúng ta cũng không sợ bị người thường trông thấy. Anh không cần thiết phải lo lắng như vậy.

 

- Anh không lo gì hết. – Cố Thành Quân nói. – Nếu việc chúng ta gặp nhau là quang minh chính đại, anh chẳng quan tâm đến việc bị ai trông thấy. Song Minh Vi mới mất, anh không muốn người khác vì thế mà cười nhạo cô ấy.

 

Nụ cười Chân Tích lập tức đông cứng lại.

 

- Anh cứ nhất thiết phải nhắc đến cô ta trong mỗi lần gặp em hay sao?

 

- Sao lại không? – Cố Thành Quân cắn một miếng sườn. – Cô ấy là vợ anh, khi nói chuyện anh sao phải tránh nhắc tới cô ấy.

 

Chân Tích mất hứng, vứt bộ dao dĩa xuống sàn.

 

- Nhưng em không muốn nghe thấy tên cô ta.

 

Cố Thành Quân dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Chân Tích.

 

Bàn tay Chân Tích siết chiếc khăn ăn tới mức các khớp đều trắng bệch ra.

 

- Chúng ta đi đến được ngày hôm nay đâu có dễ dàng? Nếu không có cô ta, chúng ta sẽ không phải trải qua bao nhiêu khổ sở như vậy. Hẳn chúng ta đã lấy nhau, trở thành một đôi vợ chồng minh tinh được nhiều người ngưỡng mộ và chúc phúc. Thậm chí chúng ta đã có con từ lâu rồi. Thành Quân, em biết anh rất muốn có con.

 

- Anh thích có con. – Cố Thành Quân lại cúi đầu xuống. – Nhưng em nghĩ mọi việc đơn giản quá. Có Minh Vi, chúng ta mới có cuộc sống huy hoàng ngày hôm nay. Còn nếu không có cô ấy, chúng ta có thể thành công như ngày hôm nay không?

 

Sắc mặt Chân Tích trắng nhợt:

 

- Anh, anh xem trọng cô ta đến thế sao?

 

- Không phải anh xem trọng cô ấy, mà cô ấy thực sự quan trọng. – Cố Thành Quân nói một cách nghiêm túc. – Trong cuộc đời anh, Trương Minh Vi là người phụ nữ quan trọng nhất. Cô ấy đã làm thay đổi số phận của anh, về điểm này không thể nào phủ nhận được.

 

Chân Tích nhìn chằm chặp vào Cố Thành Quân, mãi lâu sau mới cười mỉa mai:

 

- Anh không cần tiếp tục diễn kịch trước mặt em như vậy. Giữa chúng ta không hề có bí mật mà, Thành Quân. Ngay từ khi bắt đầu, em đã là người hiểu anh nhất trên đời. Những lời yêu thương quang minh chính đại đó không cần phải nói cho em nghe đâu.

 

Cố Thành Quân nở một nụ cười nhạt. Anh chậm rãi ăn một miếng sườn, sau đó mới nói:

 

- Hôm nay em hẹn anh ra đây với vẻ nghiêm túc như vậy, anh cũng muốn nhân cơ hội này để nói rõ với em mấy việc.

 

- Cái gì? – Chân Tích hỏi lại với vẻ bất an.

 

Cố Thành Quân ngẩng đầu lên.

 

- Chân Tích, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi.

 

Chân Tích nghe như có tiếng nổ oành bên tai, mãi sau mới nói ra lời:

 

- Anh muốn nói chia tay với em.

 

Cố Thành Quân nhấp một ngụm rượu.

 

- Chúng ta đã chia tay nhau từ tám năm trước rồi, Tiểu Tích.

 

Môi Chân Tích run run:

 

- Anh… đã rất nhiều năm rồi anh không còn gọi em là Tiểu Tích.

 

Cố Thành Quân dùng chiếc dĩa chọc vào đĩa sa lát.

 

- Hôm nay chúng ta ngồi đây không phải để nhớ về những chuyện xưa cũ.

 

Chân Tích cười nhạt:

 

- Đừng nói với em những lời cũ kiểu như “Chúng ta không thể nào quay lại được!” Năm đó anh muốn em đợi anh, em đã đợi, đến bây giờ anh lại nói sẽ kết thúc quan hệ với em? Cố Thành Quân, anh không cảm thấy làm người cũng phải có một chút lương tâm ư?

 

Cố Thành Quân bình thản trả lời:

 

- Ngày anh và Minh Vi kết hôn anh cũng đã nói với em một lần rồi, bảo em đừng đợi anh nữa.

 

- Anh nói không đợi thì em sẽ không đợi sao? – Giọng Chân Tích chợt trở nên nhọn hoắt.

 

Những vị khách ngồi xung quanh lần lượt quay đầu lại.

 

Cố Thành Quân xua tay tỏ ý ngăn tiếp viên trưởng của nhà hàng khi đó đang định đi tới rót thêm rượu vào ly cho Chân Tích.

 

- Chân Tích, tình cảm em dành cho anh, giờ đây đúng là anh không có cách nào báo đáp lại. Chúng ta từng có một quá khứ trong sá và tươi đẹp, nhưng giữa chúng ta đã có quá nhiều chuyện. Quả thực chúng ta đã không có cách nào quay lại được nữa.

 

Chân Tích ngồi thần ra, thấp giọng nói:

 

- Hồi đó anh đã từng nói với em, anh đã thề với em rằng anh sẽ không bao giờ yêu cô ta.

 

Cố Thành Quân trở nên trầm mặc.

 

Chân Tích nhìn vào anh trối chết:

 

- Anh đã yêu cô ta thật lòng đúng không? Anh đã thực sự cảm động đúng không? Anh đã nhận ra điều đó từ khi nào? Trước hay sau khi cô ta chết?

 

Chiếc dao trên tay Cố Thành Quân miết xuống chiếc đĩa ăn tạo nên một âm thanh chói tai.

 

Chân Tích bắt đầu cười giễu cợt:

 

- Sau khi chết, có đúng không, đúng không? Khi người đã chết rồi, anh mới nhận ra những điểm tốt của cô ta. Bất kể trước đây cô ta có làm những chuyện quá đáng, tất cả cũng tiêu tan đi cùng cái chết của cô ta. Từ lúc đó trở đi, anh chỉ nhớ rằng cô ta đã chết tốt đẹp biết bao, còn quên đi hết những chuyện cô ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi xấu xa nào để chia rẽ chúng ta ngày trước!

 

Cố Thành Quân đặt dao dĩa xuống, cầm khăn ăn lên lau miệng.

 

- Người sống làm sao so với người chết? – Chân Tích tiếp tục mỉa mai. – Người sống sẽ phạm sai lầm, còn người chết sẽ được tô vẽ, làm đẹp không ngừng trong kí ức của anh, tới khi trở nên hoàn hảo không tỳ vết, Trương Minh Vi nhiệt tình thẳng thắn, Trương Minh Vi có tình yêu sâu sắc với anh…

 

- Chân Tích. – Cố Thành Quân nhướng mày lên nhìn, trên khóe môi loáng thoáng có nét cười nhưng giọng nói lạnh như băng. – Đừng có dùng giọng điệu ấy để nhắc đến Minh Vi, như vậy hơi xấc láo với cô ấy.

 

Sống lưng Chân Tích lạnh toát, lời đang nói bỗng tắc nghẹn lại giữa chừng, cuối cùng bất lực cười cay đắng:

 

- Em đã sớm biết thế nào cũng có ngày này. Song em vẫn ngốc nghếch đến vậy, cố tin mà không chịu tỉnh ngộ, sau khi tốt nghiệp lại còn đầu quân cho Vĩnh Thành, vẫn bám theo từng bước chân anh cho đến bây giờ.

 

Cố Thành Quân chỉ nói một câu đơn giản:

 

- Đây không phải là lỗi của bất kì ai.

 

Chân Tích cười khẩy:

 

- Anh nói nghe nhẹ nhàng thế. Chẳng phải hai chúng ta là người hiểu rõ nhất tại sao Minh Vi lại chết hay sao?

 

- Đừng có làm như chính chúng ta là người hại chết cô ấy. – Cố Thành Quân nghiêm giọng nói. – Cái chết của cô ấy chỉ là một sự cố.

 

- Thế ư? – Chân Tích khoanh tay ngồi tựa lưng vào sa lông. – Cô ta yếu đuối quá, mới biết có tí tẹo thế thôi đã tức chết rồi. Nếu như cô ta còn sống, biết hết mọi chuyện thì anh nói xem, cô ta sẽ thế nào? Hoặc nếu các cơ quan truyền thông biết, sẽ như thế nào?

 

Cố Thành Quân cuối cùng cũng đặt dao dĩa trong tay xuống.

 

- Cái gọi là hết mọi chuyện đó em cũng có một phần đấy Chân Tích.

 

- Vậy có vấn đề gì? – Chân Tích liền hất cằm lên. – Nếu không phải vì anh thì bao nhiêu năm qua em đã vì ai? Tình yêu này rốt cuộc là gì đây?

 

Cố Thành Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ mê muội của Chân Tích.

 

- Thực sự em định làm gì? Bất chấp cả chính danh dự và tiền đồ của bản thân để cho thiên hạ biết hết mọi chuyện sao?

 

- Đương nhiên em không muốn thế rồi. – Chân Tích rút khăn ăn ra, khẽ lau miệng. – Tuy nhiên, Cố Thành Quân, anh đừng mơ tưởng rằng như vậy đã xong với em. Chân Tích này không phải tấm thảm để anh giẫm lên, lau chán rồi thấy bẩn thỉu thì vứt toẹt đi. Anh là của em, mãi mãi là của em. Ngay cả Minh Vi còn sống cũng không cướp nổi anh, thì chết rồi càng không thể cướp được. Nếu như anh muốn xóa sạch mọi mối quan hệ với em, em sẵn lòng cũng chết với anh.

 

Thấy Cố Thành Quân tỏ ra giận giữ nhưng vẫn cố kiềm lại, Chân Tích trong bụng cười hả hê:

 

- Còn nữa, Hứa Nhã Văn nhất quyết không chịu để kịch bản đó cho em, em cũng không thèm so đo với cô ta nữa. Hiện giờ em đã nhắm vào một vai nữ chính trong bộ phim truyền hình khác, anh phải dành nó cho em.

 

- Bộ phim nào?

 

- Là bộ phim anh sắp đóng vai chính, “Cố viên xuân thu”. Chân Tích cầm túi đứng dậy. – Tốt nhất là để em giành được giải Mẫu đơn nhờ vai này. Em vẫn còn thiếu giải mẫu đơn, anh cũng biết rồi.

 

Nói xong, Chân Tích bước đi uốn éo rời khỏi nhà hàng, để lại những ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ và cả ghen tị ở phía sau.

 

Cố Thành Quân bỏ khăn ăn xuống, cầm ly rượu lên uống cạn.

 

Rời khỏi nhà hàng, ngồi trong xe, Cố Thành Quân nghĩ tới căn nhà trống trải lạnh lẽo nên lái xe trở lại công ty.

 

Sắp đến cuối năm, để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc mừng năm mới của gia tộc Vĩnh Thành nên các nhân viên vẫn ở lại công ty làm việc dù đã hết giờ chiều. Bên phía khu lớp học và phòng tập dành cho thực tập sinh cũng còn sáng đèn, các nghệ sĩ sẽ biểu diễn trong nhạc hội đang tích cực luyện tập thêm.

 

Trên bàn làm việc của Cố Thành Quân có một tập hồ sơ, đó là kế hoạch truyền thông cho single mới của Đường Hựu Đình mà thư kí để lại trước khi ra về. Bên trong đính kèm một đĩa DVD, khi đó Cố Thành Quân mới nhớ ra MV của Đường Hựu Đình đã quay xong.

 

Tự pha lấy một cốc trà Phổ Nhị, Cố Thành Quân nhét chiếc đĩa vào đầu DVD, sau đó bật chiếc màn hình tinh thể lỏng lớn treo trên tường.

 

Sau logo và thông báo bản quyền của công ty, tiếng ghita nhẹ nhàng vang lên.

 

Đây là lần đầu tiên Cố Thành Quân nghe bài hát này. Anh gật đầu với vẻ tán thưởng, rồi ngồi xuống sa-lông.

 

Vì phần xử lý hậu kì trên máy tính được đầu tư một khoản tiền lớn nên hiệu quả của MV này đã vượt xa so với những MV có mức vốn ít hơn lúc trước. Cảnh tượng như trong miền cổ tích trông thực sự sống động, khu rừng rậm mà nhân vật nam chính đi qua được dựng không kém gì so với khu rừng trong siêu phẩm “Avatar”. Vì bám theo lời bài hát nên các tình tiết trong MV đầy ý vị tuyệt vời.

 

Cố Thành Quân cúi xuống nhấp một hớp trà, khi ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt quen thuộc đó hiện trên màn hình.

 

Dưới ánh sáng của vầng trăng chiếu rọi, mặt biển gợn lên những lớp sóng dập dềnh. Mỹ nhân ngư bé nhỏ ngồi trên tảng đá bên bờ biển chải mái tóc dài. Chiếc đuôi cá còn đẹp hơn cả ánh trăng chốc chốc lại quẫy nhẹ trên mặt nước.

 

Tiếng bước chân người đang đi tới khiến nàng giật mình, chiếc lược rơi xuống. Nàng hốt hoảng nhảy ùm vào làn nước, trốn phía sau nhìn ra.

 

Chàng trai trẻ tuổi đi tới bên tảng đá, quỳ gối nhìn xuống đó. Mặt nước lay động, một cô gái bơi lên, tò mò nhìn thẳng vào đôi mắt chàng trai. Cô vén mái tóc dài bồng bềnh hệt như bọt sóng của mình lên, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ.

 

Các chuyên gia trang điểm đã hóa trang cho Minh Vi một cách thật tự nhiên. Cũng chỉ một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mới có khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng rạng ngời, dù để tự nhiên như vậy. Bởi làn da của họ trơn mịn, đôi mắt trong sáng giống như nước suối giữa thung sâu, còn đôi môi mềm mại như những cánh hoa hồng.

 

Ánh trăng rớt trên vai đôi vai để trần của cô gái, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô.

 

Bàn tay của mỹ nhân ngư nhẹ nhàng trượt từ trên mái tóc xuống tai của chàng trai, sau đó vuốt khẽ trên gò má. Sự đụng chạm của nàng hết sức thận trọng, ánh mắt nhìn chàng đắm đuối, trong vắt như pha lê, phản chiếu lại vẻ mải mê của chàng trai.

 

Chàng trai trẻ giống như bị thôi miên, chợt giữ chặt lấy bàn tay để trên má mình.

 

Camera bắt ra cảnh rộng, tư thế của hai người lúc đó tạo thành một bức tranh.

 

Trong MV kéo dài hơn bốn phút, phần của Minh Vi chỉ được hơn ba mươi giây, nhưng có đến mấy lần đặc tả khuôn mặt, nhờ đó ghi lại một cách trung thực nét đẹp trong sáng của cô.

 

Khi MV kết thúc, Cố Thành Quân vẫn giữ nguyên tư thế cầm cốc trà trên tay một lúc lâu.

 

Trong công ty có biết bao nghệ sĩ, những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp quơ một phát là được cả đám, nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp cô gái này anh luôn bị thu hút tới vậy?

 

Là do biểu hiện của cô ấy trong ngày tang lễ?

 

Là do quan hệ mập mờ giữa cô ấy và Đường Hựu Đình?

 

Là do cái tên của cô?

 

Hay là vì trên khuôn mặt cô gái ấy có một thần thái luôn khiến anh cảm thấy quá đỗi quen thuộc?

 

Mềm mỏng nhưng không kém phần kiên định, vô cùng thuần khiết, đơn giản và bộc trực. Khi cô ấy nhìn anh bằng ánh mắt tin cậy, anh sẽ cảm thấy mọi âm mưu trên thế gian này đều không liên quan gì đến cô. Sự trong sáng của cô là món đồ quý giá khó có được nhất mà anh tìm thấy.

 

Tuy nhiên Trương Minh Vi ngày trước sinh ra trong gia đình giàu có, lớn lên trong sự yêu chiều, nên có thể giữ được tâm tính thuần phác và thẳng thắn. Còn Chu Minh Vi hiện giờ xuất thân thấp kém, lại rơi vào vòng xoáy của ngành giải trí đầy phức tạp, sự ngây thơ của cô liệu có thể giữ được bao lâu?

 

Còn hai tuần nữa mới đến Lễ Giáng Sinh, song không khí nhộn nhịp tưng bừng đã ngập tran khắp thành phố. Các cửa hàng lần lượt trang trí cây thông Noel, đèn nhấp nháy được giăng trên mọi ngả đường. Mùa giảm giá kịch liệt bắt đầu, trên truyền hình cũng đã phát sóng những chương trình dành cho ngày giáng sinh và Tết dương lịch.

 

Thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới hàng năm vốn là lúc các ngôi sao, nghệ sĩ bận rộn nhất. Đủ loại chương trình giải trí và show diễn mang tính thương mại đăng đầy trên các bản tin, nên đây cũng là thời cơ rất tốt để các ca sĩ mới đẩy mình lên hạng.

 

Đường Hựu Đình cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trên chương trình được người xem ưa thích nhất – “Thiên đường âm nhạc” với một hình ảnh hoàn toàn mới.

 

Áo trắng quần tây đen đơn giản gọn gàng, mái tóc hơi quăn, các đường nét tuyệt đẹp, hệt như một bức tượng điêu khắc. So với khi trước, trông anh bình thản và trường thành hơn mấy phần.

 

Khúc nhạc dạo “Horizon” nổi lên trong tiếng hô vang của các fan hâm mộ.

 

Giai điệu đẹp đẽ và lời ca trôi chảy khiến cho bài hát rất dễ hát theo. Sau khi lời ca hiện lên màn hình, Đường Hựu Đình hát lại lần thứ hai, các fan hâm mộ phía dưới đã có thể hát cùng với anh.

 

Những chiếc que phát sáng màu xanh tím trong tay fan hâm mộ giơ lên kết thành một mảng lớn. Đường Hựu Đình đứng trên sân khấu nơi anh đã tạm vắng một thời gian dài, phóng tầm mắt ra xa, thấy cảnh tượng vừa thân thuộc vừa xa lạ.

 

Tiếng vỗ tay và gào thét vang lên như một đợt sóng thủy triều nhấn chìm Đường Hựu Đình. Một vùng biển xanh từ những chiếc que phát sáng dần biến thành màu tím tinh khiết của những đóa hoa lan, phía sau sân khấu cũng chật kín người.

 

Có người đi tới ôm lấy cổ Đường Hựu Đình từ phía sau, áp vầng trán ướt của mình vào má anh.

 

Họ cùng dùng chung một chiếc micro, cùng hát vang lên. Hát về tình bạn, tình yêu và mơ ước.

 

Bên dưới đài sáu mươi ngàn fan hâm mộ đang bừng bừng khí thế, là một đại dương mênh mông những đóa hoa lan. Mấy người bọn họ đứng ở trung tâm sân khấu, trên màn hình lớn hiện lên một đoạn clip ngày xưa. Thời khắc đó, bọn họ chính là những ông hoàng không vương miện của thế giới này.

 

- Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của Triệu Thừa Trác, cũng là ngày kỉ niệm năm năm ra đời của Legend. Cảm ơn tất cả các bạn, nhờ có các bạn đồng hành nên chúng tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay. Cảm ơn mẹ Thừa Trác đã cho cậu ấy một cuộc đời, để chúng tôi có được một người anh em tốt như vậy.

 

Chiếc bánh gato có thắp nến và pháo sáng được các nhân viên đẩy lên sân khấu, Đường Hựu Đình bắt nhịp để cho sáu vạn fan hâm mộ cùng đồng thanh hát vang bài “Happy birthday”

 

Giọng Triệu Thừa Trác nghẹn lại giữa bài hát.

 

Khi câu cuối cùng vừa dứt, các fan hâm mộ đều đứng cả dậy, đung đưa chiếc que phát sáng trong tay tạo thành từng lớp sóng. Cảnh tượng huy hoàng đó sẽ mãi được ghi lại trong biên niên sử của các buổi hòa nhạc.

 

- Chúc mừng sinh nhật, Thừa Trác. – Các fan hâm mộ cùng đồng thanh chúc phúc.

 

- Cảm ơn các bạn, cảm ơn các đồng đội của tôi. Tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên ngày hôm nay. – Triệu Thừa Trác tay cẩm micro nước mắt đã ướt đẫm trên hai má. – Gặp được anh Hựu Đình là may mắn nhất cuộc đời tôi. Chúng tôi sẽ là anh em tốt suốt đời.

 

- Được, suốt đời. – Đường Hựu Đình mỉm cười, dang rộng vòng tay rồi ôm ghì lấy Triệu Thừa Trác.

 

Suốt một đời ư.

 

Hơn bốn tháng sau ngày đó, Triệu Thừa Trác tách ra khỏi người quản lý và trợ lý, rồi mở đầy gas trong căn hộ của mình.

 

Chỉ trong một thời gian ngắn ca khúc “Horizon” của Đường Hựu Đình đã tạo được tiếng vang lớn. Đi trên phố cũng có thể nghe thấy giai điệu này vang lên trong các cửa hàng. Đường Hựu Đình liên tục xuất hiện trong các chương trình âm nhạc, biểu diễn phỏng vấn, quảng bá cho single mới.

 

Các fan hâm mộ nhanh chóng phát hiện ra sau khi hát đơn, Đường Hựu Đình trở nên trầm lắng hơn nhiều. Thái độ lịch thiệp hơn, vẻ ngang ngạnh trước đây cũng không còn. Không có sự hỗ trợ của ban nhạc, anh hoàn toàn một mình trả lời người dẫn chương trình, lời lẽ trôi chảy, bình thản đáp lại từng câu hỏi.

 

Nụ cười cũng xuất hiện trên mặt Đường Hựu Đình nhiều hơn, vẻ xấc xược trong quá khứ đã không còn. Anh lúc nào cũng đeo chiếc lắc tay mà Triệu Thừa Trác tặng, tuy nhiên không một người dẫn chương trình nào dám nhắc đến chuyện đó. Khi bị hỏi những câu nhạy cảm, anh luôn có thói quen vuốt vuốt sợi dây.

 

Người hâm mộ bàn tán sự trở lại mạnh mẽ của Đường Hựu Đình, trong một thời gian ngắn, những cụm từ khóa “Legend giải tán” “Đường Hựu Đình và Triệu Thừa Trác”, “Triệu Thừa Trác tự sát” được tìm kiếm nhiều nhất trên internet.

 

“Horizon” vừa ra mắt một tuần đã dành được vị trí số một trong bảng xếp hạng nhạc Pop của Trung Quốc.

 

Tuần thứ hai, trở thành ca khúc vàng được tìm kiếm nhiều nhất trên Internet, đứng thứ năm trong bảng xếp hạng các ca khúc ăn khách nhất châu Á.

 

Tuần thứ ba vươn lên vị trí số một Châu Á.

 

Tuần thứ tư, MV của “Horizon” được cư dân mạng bình chọn là MV được yêu thích nhất, Đường Hựu Đình được bình chọn là ca sĩ được chào đón nhất.

 

Tuần thứ năm, lượng phát hành single “Horizon” vượt mốc hai mươi vạn…

 

Trong suốt hai tuần lễ, Đường Hựu Đình và album mới của anh áp đảo trên các chương trình truyền hình và mạng Internet. Sau những sóng gió vì chuyện Triệu Thừa Trác tự sát và ban nhạc giải tán, Đường Hựu Đình, với sự giúp đỡ mạnh mẽ của bộ phận truyền thông của Vĩnh Thành, đã quay trở lại sân khấu một cách thành công với hình tượng hoàn hảo, đem đến cho ngành giải trí một cơn bão mới.

 

Trong khi Đường Hựu Đình bận rộn với việc ra mắt album mới thì Minh Vi lại có một kì nghỉ Tết an nhàn và thoải mái.

 

Công ty cho nghỉ một tuần, cô và bà Vương sau khi đến thăm mộ người cha quá cố, đã về quên ngoại chơi. Ở thị trấn nhỏ đó, Minh Vi đã quen với cậu mợ, biết thêm các chị em họ của mình, còn có cả những người họ hàng xa mà cô không thể nào nhớ hết thứ bậc.

 

Họ hàng ngay lập tức phát hiện Minh Vi đã bước vào ngành giải trí. Từ hôm đó hễ có người nào tới chơi, bà Vương rất sung sướng mở lại MV có con gái mình đóng trong đó cho họ xem.

 

- Minh Vi nhà chúng ta xuất hiện nhiều nhất đúng không?

 

- Không, không, nó chỉ diễn một vai phụ thôi.

 

- Nó xinh nhất đúng không?

 

- Đâu nào? Mấy con bé trong đó cũng xinh mà.

 

- Được diễn chung với ngôi sao lớn đương nhiên là tốt rồi. Tuy nhiên sau này Minh Vi có nổi tiếng hay không cũng khó nói lắm.

 

Những người họ hàng không ai là không tỏ ra ngưỡng mộ:

 

- Giờ thím cũng coi như được mở mày mở mặt rồi, sau này có thể hưởng phúc từ con gái. Minh Vi à, sau này cháu trở thành ngôi sao lớn cũng đừng lờ những người họ hàng nghèo chúng ta đây nhé.

 

Sau khi trở về thành phố, Minh Vi hẹn hai chị em Giai Ni đến chơi.

 

Tống Mẫn vừa gặp đã hỏi ngay:

 

- Em đã được Cố Thành Quân ký tên cho chưa?

 

- Ngay cả người còn không gặp, em làm sao lấy chữ kí của anh ta được? – Minh Vi cười xin lỗi. – Chữ kí của Đường Hựu Đình có được không? Mấy hôm trước anh ta rất hào phóng kí cho em cả chục chữ, đều là ký tên trên các tờ rơi quảng cáo album mới.

 

- Ôi đây đúng là bản sưu tập. – Tống Mẫn nhào ngay lên.

 

Minh Vi có bản DVD của album “Horizon”, hình ảnh rõ nét hơn nhiều so với bản phát trên Internet. Chị em Giai Ni xem xong, vui mừng tới mức nhảy múa loạn xạ.

 

- Trước đây chỉ biết Đường Hựu Đình giỏi viết nhạc, không ngờ ca từ của anh ấy cũng hay đến vậy. – Giai Ni cầm chiếc CD lên tán thưởng.

 

Tống Mẫn nói:

 

- Trước đây việc viết lời là của Triệu Thừa Trác. Giờ Triệu Thừa Trác chết rồi, anh ấy dĩ nhiên là phải tự mình làm.

 

- Ôi, chị nói xem từ “em” ở trong bài hát đó có phải là chỉ Triệu Thừa Trác hay không? – Giai Ni bắt đầu liên tưởng lan man đến tận mây xanh. – Chị xem đi, lời lẽ trong bài hát đều là kí ức về “em”, mang theo trái tim của “em” để lên đường. Đây chẳng phải sau khi Triệu Thừa Trác chết đi, anh ấy gánh vác di nguyện của Triệu Thừa Trác để tiếp tục phấn đấu vươn lên hay sao?

 

- Chắc chắn là Thừa Trác! – Tống Mẫn nói như đinh đóng cột. – Đường Hựu Đình cũng luôn đeo sợi lắc bạc của Thừa Trác tặng còn gì?

 

Minh Vi cuối cùng cũng cảm thấy tò mò, chen vào hỏi:

 

- Anh chàng Triệu Thừa Trác đó có đúng là tự sát chết không?

 

- Đúng vậy. – Tống Mẫn thở dài một tiếng. – Là tự sát bằng khí gas. Hôm đó, khi trợ lý của anh ấy thấy có dấu hiệu bất thường, đã xô cửa vào cấp cứu nhưng không kịp.

 

- Đó chưa phải phần kinh khủng nhất. – Giai Ni bổ sung. – Khi đó Đường Hựu Đình đang cùng với các thành viên khác trong ban nhạc biểu diễn bên ngoài, công ty sợ ảnh hưởng đến show diễn nên giấu kín không cho họ biết. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, một tay phóng viên lắm lời đã hỏi Đường Hựu Đình có biết việc Triệu Thừa Trác tự tử không?

 

Đường Hựu Đình đã nổi giận đùng đùng với phóng viên đó, nói “các người đừng có nói bậy, tối hôm qua tôi vẫn gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy rất đang bình thường”

 

- Vậy… sau đó thì sao? – Minh Vi nghe thấy vậy hơi ngẩn ra. Thời điểm Triệu Thừa Trác tự sát rồi sau đó là Legend giải tán, Cố Thành Quân đang đóng phim “Mùa hạ cuối” nên Minh Vi cũng theo chồng đến trường quay, chỉ biết đại khái về sự việc này.

 

- Sau đó, bọn Đường Hựu Đình quay lại hậu trường mới được công ty cho biết. Bọn họ đã đi thẳng từ nơi biểu diễn ra sân bay, nghe nói khi vừa xuống đã tới thẳng nhà xác bệnh viện, sau đó nữa thì… Mấy tháng sau đám tang Triệu Thừa Trác, Legend tuyên bố giả tán.

 

- Các fan hâm mộ đều không muốn Legend giải tán, có tin đông rằng chính Đường Hựu Đình là người muốn vậy. Thế nên không ít fan hâm mộ rất hận anh ấy. – Tống Mẫn nói.

 

- Bây giờ mình đã hiểu. – Giai Ni lật chiếc đĩa trong tay lên. – Legend khi không còn Triệu Thừa Trác nữa đã không còn là Legend, việc giải tán là điều không tránh khỏi. Bọn họ đã trở thành truyền thuyết, sự huy hoàng đó không bao giờ tái hiện nữa.

 

Minh Vi khẽ vuốt lên những dòng chữ in trên tập lời bài hát, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Đường Hựu Đình ngồi một mình ngoài lan can viết lời.

 

Có người từng nói với anh ấy rằng muốn đi nghỉ bên bờ biển. Anh ấy chưa bao giờ quên chuyện đó.

 

Kì nghỉ kết thúc, quay trở lại công ty, việc đầu tiên nhóm thực tập sinh cùng lứa với Minh Vi tiếp nhận là sắp xếp lại người ở phòng ký túc.

 

Trải qua mấy tháng đào tạo, một số người đã bị loại vì không qua kì sát hạch, cũng có những người chủ động xin rút, ký túc xá trở nên vắng hơn. Để tiết kiệm, công ty đã bố trí lại, chuyển người vào vị trí trống. Phòng của Minh Vi cũng không tránh khỏi bị phân tán.

 

Vì mới có một thời gian ngắn nên tình cảm của mọi người chưa quá sâu sắc, lại ít nhiều xảy ra chuyện ghen ghét hiềm tị, nên đám bạn cùng phòng với Minh Vi không hề buồn bã hay lưu luyến, ngoan ngoãn thu dọn hành lý của mình.

 

Minh Vi và Tô Khả Tinh bị chuyển về hai phòng khác nhau.

 

Tình bạn giữa đám con gái thường mỏng manh. Sau lần casting cho MV năm ngoái, tuy bên ngoài Tô Khả Tinh và Minh Vi vẫn duy trì tình bạn tốt nhưng bản chất bên trong đã khác, không thể như trước. Từ nay trở đi, mỗi người một nẻo, không còn vì tình bạn mà phải e ngại những chuyện tính toán, cạnh tranh.

 

Như vậy cũng tốt, Minh Vi nghĩ, cả hai đều cảm thấy thoải mái trong lòng.

 

- Tháng sau sẽ diễn MV mới cho nhóm “Cực quang Boy” – Khi chia tay nhau, Tô Khả Tinh nói với Minh Vi. – Khác với MV của Đường Hựu Đình, ở đây chỉ mình là nhân vật nữ chính thôi.

 

- Thế à? Cố lên nhé. – Minh Vi mỉm cười. – Bảy anh chàng đẹp trai vây quanh cậu, thật may mắn.

 

- Mình dĩ nhiên phải cố gắng rồi. – Tô Khả Tinh cũng cười nhạt. – Chỉ có điều, sau này sẽ không có cậu trực nhật thay ình, cảm thấy hơi tiếc.

 

Bọn trẻ bây giờ phát triển tâm lý nhanh thật. Khẩu khí sặc mùi súng đạn, tới bà chị như cô cũng không đối phó kịp. Lúc trước không hiểu sao cô lại nghĩ Tô Khả Tinh là một cô gái ngây thơ thuần khiết? Chứng tỏ Trương Minh Vi sống đến hai kiếp rồi vẫn không có mắt nhìn người, nên bị thiệt thòi cũng phải.

 

- Nếu có chuyện gì gấp cứ đến tìm mình. – Minh Vi cười hết sức khoan dung, đưa tay ra ôm Tô Khả Tinh một cách thân tình. – Chúng ta cố gắng sau này có thể đóng chung một bộ phim nhé.

 

Theo thông báo, Minh Vi bị chuyển sang phòng ký túc mới, vừa đẩy cửa vào đã nhận ra ngay một khuôn mặt quen thuộc.

 

Chung Thiên Dao còn chưa chào cô đã nói luôn: “Người nào đến trước thì được chọn. Mình đến trước, chỗ bên cửa sổ là của mình”

 

Dù thấy Chung Thiên Dao ngang ngược như vậy nhưng Minh Vi cũng không giận, chỉ đặt hành lý xuống, thở phào một tiếng rồi cười vui vẻ.

 

Những ngày sau đó lại là những ngày luyện tập nhàm chán đối với thực tập sinh, việc lên lớp và đến phòng tập chiếm hầu hết thời gian. Thỉnh thoảng có cơ hội nhận được quảng cáo trên báo, mấy đứa con gái cùng tranh nhau vài suất. Với ngoại hình xinh đẹp và thuần khiết nên Minh Vi được các công ty quảng cáo rất thích, nếu có năm cơ hội, cô phải nhận được ba. Riêng việc này cũng đủ để người khác ghen tị.

 

Trời vừa ấm lên vài ngày đã gặp ngay đợt không khí lạnh cuối xuân. Trong khu ký túc xuất hiện nhiều người bị cúm, Minh Vi cũng thuộc số đó. Vì uống thuốc vào nên thấy buồn ngủ, nên cô xin nghỉ nửa ngày, ở trong phòng nghỉ ngơi. Đang chìm vào giấc ngủ nặng nề, chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo như còi cứu hỏa.

 

Minh Vi mơ màng nhận điện thoại, lập tức nghe thấy giọng chị Lưu bên tổ nghệ sĩ nói toáng:

 

- Chu Minh Vi em đang làm trò gì vậy? Sao xin nghỉ đúng hôm nay? Thôi được rồi, cho em mười lăm phút, mau chuẩn bị nhanh, có bộ phim truyền hình casting đấy.

 

- Ôi… – Minh Vi gãi gãi đầu. – A?

 

- A cái gì mà a? Mau chuẩn bị đi. Mười lăm phút nữa chị sẽ đến đón em bên dưới ký túc xá.

 

Minh Vi tắt điện thoại xong cũng không thể tin nổi.

 

Chị Lưu bên tổ nghệ sĩ là người phụ trách điều động thực tập sinh, tính tình nóng nảy, nhiều nhân viên nam phải nhường chị ấy vài phần, còn đám thực tập sinh đứa nào cũng sợ. Minh Vi giờ không còn như khi trước nữa, không thể coi mình như chủ nhà, cũng phải thuận theo đám đông, luôn tỏ ra là một thực tập sinh biết nghe lời trước mặt chị ta.

 

- Biết là đi casting sao không ăn mặc cẩn thận. – Chị Lưu vừa thấy Minh Vi đã bắt đầu quở trách. – Bị cảm à? Sao lại bị cúm đúng lúc này. Khi thử vai cố gắng nhịn lại cho tôi, đừng có sịt mũi biết chưa?

 

Minh Vi hỏi bóng gió:

 

- Chị Lưu, sao bên đó họ lại chọn em?

 

- Bên công ty giới thiệu vài người, đạo diễn chọn đúng cô. – Chị Lưu đáp. – Nói là xem MV của Đường Hựu Đình, cảm thấy hình tượng của cô thích hợp.

 

- Vậy, là vai gì ạ?

 

- Vai diễn này không lớn lắm, cũng không thuộc phần quan trọng của bộ phim, tuy nhiên có mấy phần đóng cặp đôi với nam chính. Cô biết nhân vật nam chính đó là ai không? – Chị Lưu cười hai tiếng làm ra vẻ thần bí. – Là Cố Thành Quân.

/29

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status