Trịnh Trí Minh không nói nửa câu sau nhưng Hoàng Tư Vũ vẫn nghe ra ý tứ trong lời nói của ông. Xem ra 20 năm qua một nhà bọn họ phát triển không tệ, đến nỗi Trịnh Trí Minh cũng phải kiên dè. Cô bỗng nhiên nhớ đến thái độ trước kia của M10, mỗi lần cô muốn tin tức của bọn họ M10 lúc nào cũng như có như không muốn cô buông bỏ quá khứ. Có lẽ phía sau nhà họ Hạ là một thế lực đến cả Liên Minh Tử Thần cũng phải kiên kỵ. Nhưng thế thì đã sao, Hoàng Tư Vũ cô có thể bò từ địa ngục trở về thì trên đời này còn cái gì có thể cản được bước chân cô, đừng nói là một Hạ gia kể cả Liên Minh Tử Thần đi chăng nữa thì cô cũng sẽ từ từ tính với bọn họ.
Hoàng Tư Vũ lạnh lùng nhìn Trịnh Trí Minh.
- Sao ông sợ à.
Nghe được câu hỏi cùng thái độ rét lạnh kia Trịnh Trí Minh vội vàng lên tiếng giải thích.
- Không cô chủ đừng hiểu lầm, tôi đã từng thề mạng của tôi là của cô chủ, tuyệt đối không nuốt lời, tôi chỉ là lo cho an toàn của cô chủ.
- Yên tâm kiếp này của Hoàng Tư Vũ tôi, chỉ có tôi giết người khác chứ tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào đoạt mạng tôi cho dù có là diêm vương cũng không được.
Trịnh Trí Minh nghe mà tâm chấn động, cái gì gọi là ngạo khí, cái gì gọi là ngang tàn cũng chỉ có cô gái trước mặt ông mới dám nói ra những lời những vậy. Có điều cả ông và Lương Văn Thao điều bỏ qua một điểm, đó là cô đã nói kiếp này chứ không phải là đời này, một đời ngắn ngủi chớp mắt một cái chính là hai kiếp người.
Hoàng Tư Vũ nói xong chuyện cần nói thì cũng đứng lên ra về. Trịnh Trí Minh muốn tiễn cô xuống sảnh nhưng cô từ chối chỉ để Lương Văn Thao tiễn mình. Thang máy đóng lại, Hoàng Tư Vũ lúc này mới lên tiếng nói chuyện với Lương Văn Thao.
- Anh đi theo Trịnh Trí Minh bao lâu rồi.
Đột nhiên bị hỏi khiến Lương Văn Thao có chút giật mình sau đó cung kính đáp.
- Gần 20 năm thưa cô chủ.
Cô gái này ngay cả chủ tịch cũng gọi cô là cô chủ thì Lương Văn Thao đương nhiên phải gọi theo, bởi vì anh ta biết địa vị của cô trong lòng chỉ tịch rất lớn, mà chủ tịch đối với anh có công dưỡng dục cho nên ông ấy bảo anh đi theo ai anh sẽ đi theo người đó.
- 20 năm không tệ, trước khi đến đây Trịnh Trí Minh đã nói với anh về tôi rồi đúng chứ.
Có thể dẫn người này đến đây gặp cô Trịnh Trí Minh hẳn rất tin tưởng anh ta. Cô đương nhiên biết Trịnh Trí Minh nói cái gì, ông ấy là một lão già thông minh cái gì nên nói cái gì không nên nói, từ lúc bước ra khỏi khu vực tam giác vàng ông ấy cũng đã rõ.
- Vâng thưa cô chủ, chủ tịch nói cô chủ đã cứu mạng ông ấy và toàn bộ tập đoàn Thịnh Gia, muốn tôi về sau xem cô như chủ, chỉ cần là lời của cô đều đáp ứng.
Hoàng Tư Vũ từ xưa tới nay chỉ tin người do đích thân cô lựa chọn, Lương Văn Thao này bề ngoài kính cẩn lễ độ, trầm tĩnh ổn trọng, thế nhưng biển sâu hung hiểm lòng người khó dò. Hôm nay nếu không phải Trịnh Trí Minh trước sau một mực đảm bảo thì cô tuyệt đối sẽ không giữ anh ta lại bên cạnh mình.
Hoàng Tư Vũ lướt ánh mắt lạnh lẽo về phía Lương Văn Thao một lần nữa đánh giá người đàn ông này, cuối cùng buông ra một câu hững hờ.
- Anh là một người thông minh, có những chuyện biết là được, sống để bụng chết mang theo. Còn nữa từ xưa đến nay phàm là những kẻ phản bội tôi, tôi điều sẽ tự tay đưa tiễn bọn họ xuống hoàng tuyền.
Cả người Lương Văn Thao run rẩy, chân cũng sắp không đứng vững, anh ta biết đây là lời cảnh cáo dành cho mình, chuyện anh ta nghe được biết được, thân phận của cô, mối quan hệ giữa cô và Trịnh Trí Minh, nếu anh ta để lọt ra ngoài chỉ có con đường chết. Hơn hết đó là kể từ nay về sau anh chỉ có thể đi theo người này bất kể có cam tâm hay không.
Bản thân anh ta hiểu rõ cô gái trẻ trước mặt này không phải là người mà anh ta có thể mạo phạm. Khí thế tỏa ra trên người cô, ánh mắt sắt lạnh khi cô nhìn người khác, tất cả giống như một bậc đế vương đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh khiến người khiếp sợ lại không thể không cúi đầu thuần phục. Lương Văn Thai khẽ cúi người cũng kính đáp một tiếng " vâng".
Hoàng Tư Vũ tương đối hài lòng với thái độ của Lương Văn Thao.
- Mười giờ sáng mai tôi muốn thấy được tất cả tư liệu về nhà họ Hạ, nếu anh không thể làm được vậy thì cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.
- Vâng thưa cô chủ.
Đây là khảo nghiệm mà cô dành cho Lương Văn Thao, nếu anh ta không thể hoàn thành vậy chứng tỏ anh ta không có đủ năng lực, bên cạnh cô từ trước đến nay chưa bao giờ có chỗ cho những kẻ kém cỏi.
Lương Văn Thao khẽ hít một ngụm khí lạnh trong lòng, anh ta biết đây là khảo hạch mà cô chủ dành cho anh ta. Nếu ngày mai anh ta không giao được tài liệu mà cô chủ cần, vậy chỉ sợ về sau đừng nói là cô chủ dù là nhà họ Trịnh hay tập đoàn Thịnh Gia anh cũng sẽ không có tư cách xuất hiện ở những nơi đó nữa.
Hoàng Tư Vũ lạnh lùng nhìn Trịnh Trí Minh.
- Sao ông sợ à.
Nghe được câu hỏi cùng thái độ rét lạnh kia Trịnh Trí Minh vội vàng lên tiếng giải thích.
- Không cô chủ đừng hiểu lầm, tôi đã từng thề mạng của tôi là của cô chủ, tuyệt đối không nuốt lời, tôi chỉ là lo cho an toàn của cô chủ.
- Yên tâm kiếp này của Hoàng Tư Vũ tôi, chỉ có tôi giết người khác chứ tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào đoạt mạng tôi cho dù có là diêm vương cũng không được.
Trịnh Trí Minh nghe mà tâm chấn động, cái gì gọi là ngạo khí, cái gì gọi là ngang tàn cũng chỉ có cô gái trước mặt ông mới dám nói ra những lời những vậy. Có điều cả ông và Lương Văn Thao điều bỏ qua một điểm, đó là cô đã nói kiếp này chứ không phải là đời này, một đời ngắn ngủi chớp mắt một cái chính là hai kiếp người.
Hoàng Tư Vũ nói xong chuyện cần nói thì cũng đứng lên ra về. Trịnh Trí Minh muốn tiễn cô xuống sảnh nhưng cô từ chối chỉ để Lương Văn Thao tiễn mình. Thang máy đóng lại, Hoàng Tư Vũ lúc này mới lên tiếng nói chuyện với Lương Văn Thao.
- Anh đi theo Trịnh Trí Minh bao lâu rồi.
Đột nhiên bị hỏi khiến Lương Văn Thao có chút giật mình sau đó cung kính đáp.
- Gần 20 năm thưa cô chủ.
Cô gái này ngay cả chủ tịch cũng gọi cô là cô chủ thì Lương Văn Thao đương nhiên phải gọi theo, bởi vì anh ta biết địa vị của cô trong lòng chỉ tịch rất lớn, mà chủ tịch đối với anh có công dưỡng dục cho nên ông ấy bảo anh đi theo ai anh sẽ đi theo người đó.
- 20 năm không tệ, trước khi đến đây Trịnh Trí Minh đã nói với anh về tôi rồi đúng chứ.
Có thể dẫn người này đến đây gặp cô Trịnh Trí Minh hẳn rất tin tưởng anh ta. Cô đương nhiên biết Trịnh Trí Minh nói cái gì, ông ấy là một lão già thông minh cái gì nên nói cái gì không nên nói, từ lúc bước ra khỏi khu vực tam giác vàng ông ấy cũng đã rõ.
- Vâng thưa cô chủ, chủ tịch nói cô chủ đã cứu mạng ông ấy và toàn bộ tập đoàn Thịnh Gia, muốn tôi về sau xem cô như chủ, chỉ cần là lời của cô đều đáp ứng.
Hoàng Tư Vũ từ xưa tới nay chỉ tin người do đích thân cô lựa chọn, Lương Văn Thao này bề ngoài kính cẩn lễ độ, trầm tĩnh ổn trọng, thế nhưng biển sâu hung hiểm lòng người khó dò. Hôm nay nếu không phải Trịnh Trí Minh trước sau một mực đảm bảo thì cô tuyệt đối sẽ không giữ anh ta lại bên cạnh mình.
Hoàng Tư Vũ lướt ánh mắt lạnh lẽo về phía Lương Văn Thao một lần nữa đánh giá người đàn ông này, cuối cùng buông ra một câu hững hờ.
- Anh là một người thông minh, có những chuyện biết là được, sống để bụng chết mang theo. Còn nữa từ xưa đến nay phàm là những kẻ phản bội tôi, tôi điều sẽ tự tay đưa tiễn bọn họ xuống hoàng tuyền.
Cả người Lương Văn Thao run rẩy, chân cũng sắp không đứng vững, anh ta biết đây là lời cảnh cáo dành cho mình, chuyện anh ta nghe được biết được, thân phận của cô, mối quan hệ giữa cô và Trịnh Trí Minh, nếu anh ta để lọt ra ngoài chỉ có con đường chết. Hơn hết đó là kể từ nay về sau anh chỉ có thể đi theo người này bất kể có cam tâm hay không.
Bản thân anh ta hiểu rõ cô gái trẻ trước mặt này không phải là người mà anh ta có thể mạo phạm. Khí thế tỏa ra trên người cô, ánh mắt sắt lạnh khi cô nhìn người khác, tất cả giống như một bậc đế vương đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh khiến người khiếp sợ lại không thể không cúi đầu thuần phục. Lương Văn Thai khẽ cúi người cũng kính đáp một tiếng " vâng".
Hoàng Tư Vũ tương đối hài lòng với thái độ của Lương Văn Thao.
- Mười giờ sáng mai tôi muốn thấy được tất cả tư liệu về nhà họ Hạ, nếu anh không thể làm được vậy thì cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.
- Vâng thưa cô chủ.
Đây là khảo nghiệm mà cô dành cho Lương Văn Thao, nếu anh ta không thể hoàn thành vậy chứng tỏ anh ta không có đủ năng lực, bên cạnh cô từ trước đến nay chưa bao giờ có chỗ cho những kẻ kém cỏi.
Lương Văn Thao khẽ hít một ngụm khí lạnh trong lòng, anh ta biết đây là khảo hạch mà cô chủ dành cho anh ta. Nếu ngày mai anh ta không giao được tài liệu mà cô chủ cần, vậy chỉ sợ về sau đừng nói là cô chủ dù là nhà họ Trịnh hay tập đoàn Thịnh Gia anh cũng sẽ không có tư cách xuất hiện ở những nơi đó nữa.
/161
|