Dì Ba giúp việc từ trong nhà chạy ra đưa áo khoác cho Hoàng Tư Vũ. Đây là người giúp việc mà Lương Văn Thao đưa đến để chăm sóc cô.
Ban đầu cô vốn chỉ định để bà ấy giúp trong vài ngày, về sau thấy bà ấy tay chân nhanh nhẹn làm việc cũng vô cùng tỉ mỉ và ổn thoả nên cô đã giữ bà ấy lại để làm lâu dài. Trong tình huống này vẫn có thể trần tĩnh mà đưa áo cho cô, dì Ba này… có chút ý vị. Hoàng Tư Vũ cầm lấy áo khoác đưa mắt đánh giá dì Ba nhưng rất nhanh liền thu lại ánh mắt nở một nụ cười dịu dàng.
- Cảm ơn dì Ba, mấy ngày nữa con bận dì cũng không cần đến làm, khi nào về con sẽ gọi dì.
- Vâng.
Trước khi lên xe trong lúc không ai để ý Lương Văn Thao nhìn dì Ba gật đầu, sau đó làm ra một động tác tay. Dì Ba nhìn thấy động tác kia bàn tay bất giác siết thật chặt tạp dề.
Đoàn xe rời đi dì Ba vội vã lấy điện thoại gọi đi một cuộc gọi, đầu bên kia mãi không có ai nghe máy làm dì Ba vừa sốt ruột vừa run sợ, dì Ba lại gọi vào một số khác mãi một lúc sau mới có người nghe máy, dì Ba đã vội lên tiếng.
- Thằng Năm cô chủ với cậu Thao bị một nhóm người bắt đi rồi, bọn họ có súng. Dì gọi cho thằng Lâm không được, con mau tới đây đi.
Đầu bên kia Trần Lực nghe xong điện thoại cả người lạnh toát lập tức chạy thẳng lên lầu đập cửa phòng họp xông vào.
Bên trong phòng Gia Lâm cùng với những người khác đang họp. Kể từ khi tiếp quản bang Mắt Mèo cô chủ giao cho Gia Lâm là phó bang chủ đại diện ra mặt giải quyết mọi vấn đề trong bang, nếu có việc gì không giải quyết được thì gọi cho Lương Văn Thao, nếu cả Lương Văn Thao cũng giải quyết không được thì cô mới ra mặt. Vậy cho nên mấy ngày nay 10 anh em bọn họ bận đến mức chân không chạm đất.
Thấy Trần Lực xông cửa vào nhìn thần sắt kia cả nhóm đều đồng loạt đứng lên, Gia Lâm lên tiếng hỏi.
- Có chuyện gì thế.
- Dì Ba vừa gọi đến nói, Cô chủ và anh Thao bị bắt rồi.
- Văn Hải cậu cùng Khải Toàn ở lại đây những người khác đi theo tôi.
Chưa tới 1 tiếng sau bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất có mặt tại nhà của Hoàng Tư Vũ.
- Dì Ba chuyện là thế nào dì nói rõ một chút.
Gia Lâm lên tiếng những người trong phòng cũng căng thẳng. Dì Ba rất nhanh đem toàn bộ sự tình phát sinh vừa rồi kể lại một lần nữa. Tất cả mọi người đều nhíu mày, ở đất Sài Gòn này có gan xông vào nhà dân còn mang theo cả súng, chứng tỏ nhóm người này có thế lực rất lớn.
Trần Lực lo lắng đứng ngồi không yên lên tiếng.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao, thế lực ở đây của chúng ta không đủ. Anh hay chúng ta gọi điện báo với chủ tịch đi, lập tức truy tìm bọn họ cứu cô chủ về.
- Không được báo với chủ tịch.
Dì Ba đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
- Trước khi đi cậu Thao đã lén ra tín hiệu với dì, bảo chúng ta án binh bất động.
Gia Lâm nghe vậy cũng trầm tư, có lẽ đây là ý của cô chủ bằng không sao anh Thao có thể bảo bọn họ án binh bất động. Chưa biết đối phương là ai có mục đích gì, cô chủ cũng không muốn kéo nhà họ Trịnh vào, hoặc là không muốn để lộ ra Hắc Vũ, dù gì bọn họ cũng chỉ mới nắm quyền còn chưa có đứng vững gói chân ở đây.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ.
Những người khác cũng lên tiếng, tuy bọn họ từng là quân nhân, nhưng chuyện liên quan đến an toàn của cô chủ bọn họ không thể không khẩn trương.
- Đầu tiên chúng ta phải tìm cho ra hiện giờ cô chủ đang ở đâu đã, sau đó mới có thể lên kế hoạch cứu người được.
Trên đường đến đây bọn họ đã thử định vị điện thoại của cô chủ và anh Thao rồi, nhưng không có tín hiệu hiện tại chẳng khác nào mò kim đáy biển cả.
- Cái này… cái này hai đứa xem thử có tác dụng không.
Dì Ba lấy ra một cái vỏ bao bì, cả đám nhìn thấy liền đưa mắt nhìn bà như không thể tin nổi.
- Cái này là sáng nay thằng Hào nhờ dì mua dùm nó, nói là làm thí nghiệm gì đó. Lúc cô chủ bị đưa đi dì bỏ vào trong túi áo khoác đưa cho cô chủ.
Chíp định vị, thằng nhỏ kia mới 13 tuổi mua chíp định vị làm thí nghiệm quái gì chứ. Thế nhưng giờ phút này cả Gia Lâm và Trần Lực điều không khỏi thầm cảm ơn thằng cháu trời đánh này của mình.
Một người phụ nữ 60 tuổi gặp nguy không hoảng lại còn có thể nhanh trí như thế. Cho nên khi nhận áo khoác từ tay dì Ba sờ được trong túi áo có vật gì đó, Hoàng Tư Vũ mới ngạc nhiên mà đánh giá bà trong cái chớp mắt kia. Cô không biết dì Ba một mình nuôi bốn đứa cháu đều là bộ đội đặc chủng, có chuyện gì mà bà chưa từng trải qua.
Rất nhanh bọn họ dựa vào chíp định vị lập tức tìm được vị trí của hai người kia, chỉ là vị trí này có cái gì đó không đúng.
- Cái này sao tốc độ di chuyển lại nhanh như vậy.
Gia Lâm nhíu mày chỉ tay vào chấm đỏ trên bản đồ.
- Các cậu nhìn kỹ xem đây là cái gì.
Năm người còn lại cũng ghé sát vào màn hình để xem, một người tên Hổ trong đó từng là bộ đội thông tin nhìn ra được điểm bất thường.
- Là đường hàng không, cô chủ bị đưa lên máy bay rồi, hơn nữa dựa vào hướng định vị chẳng máy chốc nữa sẽ ra khỏi không phận thành phố.
Ban đầu cô vốn chỉ định để bà ấy giúp trong vài ngày, về sau thấy bà ấy tay chân nhanh nhẹn làm việc cũng vô cùng tỉ mỉ và ổn thoả nên cô đã giữ bà ấy lại để làm lâu dài. Trong tình huống này vẫn có thể trần tĩnh mà đưa áo cho cô, dì Ba này… có chút ý vị. Hoàng Tư Vũ cầm lấy áo khoác đưa mắt đánh giá dì Ba nhưng rất nhanh liền thu lại ánh mắt nở một nụ cười dịu dàng.
- Cảm ơn dì Ba, mấy ngày nữa con bận dì cũng không cần đến làm, khi nào về con sẽ gọi dì.
- Vâng.
Trước khi lên xe trong lúc không ai để ý Lương Văn Thao nhìn dì Ba gật đầu, sau đó làm ra một động tác tay. Dì Ba nhìn thấy động tác kia bàn tay bất giác siết thật chặt tạp dề.
Đoàn xe rời đi dì Ba vội vã lấy điện thoại gọi đi một cuộc gọi, đầu bên kia mãi không có ai nghe máy làm dì Ba vừa sốt ruột vừa run sợ, dì Ba lại gọi vào một số khác mãi một lúc sau mới có người nghe máy, dì Ba đã vội lên tiếng.
- Thằng Năm cô chủ với cậu Thao bị một nhóm người bắt đi rồi, bọn họ có súng. Dì gọi cho thằng Lâm không được, con mau tới đây đi.
Đầu bên kia Trần Lực nghe xong điện thoại cả người lạnh toát lập tức chạy thẳng lên lầu đập cửa phòng họp xông vào.
Bên trong phòng Gia Lâm cùng với những người khác đang họp. Kể từ khi tiếp quản bang Mắt Mèo cô chủ giao cho Gia Lâm là phó bang chủ đại diện ra mặt giải quyết mọi vấn đề trong bang, nếu có việc gì không giải quyết được thì gọi cho Lương Văn Thao, nếu cả Lương Văn Thao cũng giải quyết không được thì cô mới ra mặt. Vậy cho nên mấy ngày nay 10 anh em bọn họ bận đến mức chân không chạm đất.
Thấy Trần Lực xông cửa vào nhìn thần sắt kia cả nhóm đều đồng loạt đứng lên, Gia Lâm lên tiếng hỏi.
- Có chuyện gì thế.
- Dì Ba vừa gọi đến nói, Cô chủ và anh Thao bị bắt rồi.
- Văn Hải cậu cùng Khải Toàn ở lại đây những người khác đi theo tôi.
Chưa tới 1 tiếng sau bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất có mặt tại nhà của Hoàng Tư Vũ.
- Dì Ba chuyện là thế nào dì nói rõ một chút.
Gia Lâm lên tiếng những người trong phòng cũng căng thẳng. Dì Ba rất nhanh đem toàn bộ sự tình phát sinh vừa rồi kể lại một lần nữa. Tất cả mọi người đều nhíu mày, ở đất Sài Gòn này có gan xông vào nhà dân còn mang theo cả súng, chứng tỏ nhóm người này có thế lực rất lớn.
Trần Lực lo lắng đứng ngồi không yên lên tiếng.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao, thế lực ở đây của chúng ta không đủ. Anh hay chúng ta gọi điện báo với chủ tịch đi, lập tức truy tìm bọn họ cứu cô chủ về.
- Không được báo với chủ tịch.
Dì Ba đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
- Trước khi đi cậu Thao đã lén ra tín hiệu với dì, bảo chúng ta án binh bất động.
Gia Lâm nghe vậy cũng trầm tư, có lẽ đây là ý của cô chủ bằng không sao anh Thao có thể bảo bọn họ án binh bất động. Chưa biết đối phương là ai có mục đích gì, cô chủ cũng không muốn kéo nhà họ Trịnh vào, hoặc là không muốn để lộ ra Hắc Vũ, dù gì bọn họ cũng chỉ mới nắm quyền còn chưa có đứng vững gói chân ở đây.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ.
Những người khác cũng lên tiếng, tuy bọn họ từng là quân nhân, nhưng chuyện liên quan đến an toàn của cô chủ bọn họ không thể không khẩn trương.
- Đầu tiên chúng ta phải tìm cho ra hiện giờ cô chủ đang ở đâu đã, sau đó mới có thể lên kế hoạch cứu người được.
Trên đường đến đây bọn họ đã thử định vị điện thoại của cô chủ và anh Thao rồi, nhưng không có tín hiệu hiện tại chẳng khác nào mò kim đáy biển cả.
- Cái này… cái này hai đứa xem thử có tác dụng không.
Dì Ba lấy ra một cái vỏ bao bì, cả đám nhìn thấy liền đưa mắt nhìn bà như không thể tin nổi.
- Cái này là sáng nay thằng Hào nhờ dì mua dùm nó, nói là làm thí nghiệm gì đó. Lúc cô chủ bị đưa đi dì bỏ vào trong túi áo khoác đưa cho cô chủ.
Chíp định vị, thằng nhỏ kia mới 13 tuổi mua chíp định vị làm thí nghiệm quái gì chứ. Thế nhưng giờ phút này cả Gia Lâm và Trần Lực điều không khỏi thầm cảm ơn thằng cháu trời đánh này của mình.
Một người phụ nữ 60 tuổi gặp nguy không hoảng lại còn có thể nhanh trí như thế. Cho nên khi nhận áo khoác từ tay dì Ba sờ được trong túi áo có vật gì đó, Hoàng Tư Vũ mới ngạc nhiên mà đánh giá bà trong cái chớp mắt kia. Cô không biết dì Ba một mình nuôi bốn đứa cháu đều là bộ đội đặc chủng, có chuyện gì mà bà chưa từng trải qua.
Rất nhanh bọn họ dựa vào chíp định vị lập tức tìm được vị trí của hai người kia, chỉ là vị trí này có cái gì đó không đúng.
- Cái này sao tốc độ di chuyển lại nhanh như vậy.
Gia Lâm nhíu mày chỉ tay vào chấm đỏ trên bản đồ.
- Các cậu nhìn kỹ xem đây là cái gì.
Năm người còn lại cũng ghé sát vào màn hình để xem, một người tên Hổ trong đó từng là bộ đội thông tin nhìn ra được điểm bất thường.
- Là đường hàng không, cô chủ bị đưa lên máy bay rồi, hơn nữa dựa vào hướng định vị chẳng máy chốc nữa sẽ ra khỏi không phận thành phố.
/161
|