Từng hạt mưa như trút nước, bùn đất cùng máu tươi trộn lẫn vào nhau, cả người Ninh Hân nằm trên mặt đất bất động, thân thể lạnh dần, trước lúc cô hoàn toàn mất đi ý thức, cô nhìn thấy một đôi giày quân đội, có ai đó đang tiến về phía cô. Trong màn mưa Ninh Hân vẫn có thể ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Mùi hương… của kẻ thù.
Bóng tối kéo đến, chỉ còn lại đêm đen vô tận.
- Ninh Hân.
Hoàng Tư Vũ từ trên giường bị ác mộng làm cho bừng tỉnh. Nghe thấy tiếng động Lương Văn Thao ở bên ngoài phòng khách đi vào.
- Cô chủ cô không sao chứ cảm thấy trong người thế nào rồi.
Cô nhìn Lương Văn Thao lại nhìn hoàn cảnh căn phòng mới biết đây là bệnh viện. Trong lòng cô nổi lên một tia bất an không rõ, đã rất lâu rồi cô không có mơ thấy Ninh Hân, lại còn là một giấc mơ đẫm máu như thế. Xem ra cô vẫn phải nhanh tìm Ninh Hân trước chỉ có như vậy cô mới yên tâm được. Hoàng Tư Vũ đè xuống những bất an trong lòng nhìn về phía Lương Văn Thao hỏi.
- Tôi ngủ bao lâu rồi.
- Cô chủ đã ngủ 6 tiếng rồi, bác sĩ nói do cơ thể mệt mỏi quá độ cùng với cảm lạnh nên mới phát sốt.
Lương Văn Thao cẩn thận rót một ly nước ấm đưa đến trước mặt cô. Hoàng Tư Vũ uống một ngụm nước, Lương Văn Thao cẩn thận giúp cô điều chỉnh giường sau đó tiếp nhận ly nước để lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
- Cô chủ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua ít cháo.
- Anh Thao.
Bước chân Lương Văn Thao vừa ra tới cửa bỗng khựng lại, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh ta, không biết vì cái gì lòng Lương Văn Thao lại có chút khẩn trương nhưng vẫn quay đầu cung kính trả lời cô.
- Cô chủ có gì dặn dò sao.
- Không có gì, chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn với anh thôi.
Lòng Lương Văn Thao khẽ chấn động, cô vậy mà lại nói cảm ơn với mình. Nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh như thường. Lương Văn Thao biết cô đây là vì phép lịch sự chứ không phải vì bất kể thứ gì khác.
- Đây là việc tôi nên làm.
Anh ta nói xong cũng xoay người rời đi. Nhìn cánh của khép lại, lại nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi trong lòng Hoàng Tư Vũ bỗng thấy có một chút ấm áp. Con người cô xưa nay ân oán rạch ròi, người hại cô cô sẽ khiến kẻ đó phải trả giá gấp trăm ngàn lần, mà người đối tốt với cô cô cũng sẽ trả lại gấp đôi.
Hoàng Tư Vũ cũng không muốn ở lại bệnh viện, đêm đó liền xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Để tiện chăm sóc cô Lương Văn Thao tìm một nữ giúp việc ngoài giờ tới lo cơm nước cho cô trong mấy ngày này.
*Biệt thự Bạch Phong
Trong phòng làm việc Trác Tùng đến báo cáo tình hình tiến triển của việc tìm người. Đào ba tất đất suốt hơn 1 ngày đêm vẫn không tìm thấy, người phụ nữ kia như bốc hơi khỏi thế giới vậy.
- Cậu chủ còn một việc nữa.
- Chuyện gì.
- Lần trước chúng ta gửi đầu của kẻ kia đến Nam Phi cho Liên Minh Tử Thần, vừa rồi nhận được hồi âm của bên đó từ phó thủ lĩnh của bọn họ. Để tỏ lòng xin lỗi vì sai sót quản người không nghiêm, bên đó sẽ chia quyền quản lý một nữa Hương Cảng cho nhà họ Mạnh.
Kể từ lúc về nước xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không phải vừa rồi nhận được mail hồi âm thì bọn họ cũng đã quên mất việc này.
Mạnh Vũ Thần có chút bất ngờ không phải vì Liên Minh Tử Thần giao ra một nữa Hương Cảng mà là tốc độ làm việc của bên đó quá chậm, đã qua bao nhiêu lâu rồi. Hơn nữa với sự hiểu biết của anh về M10 thì cho dù giải quyết ra sao anh ta cũng sẽ đích thân trả lời anh chứ không phải là giao cho một cấp dưới của mình hồi âm.
- Đi điều tra xem bên phía Liên Minh Tử Thần đã xảy ra chuyện gì.
- Cậu chủ ý cậu là.
- Anh không thấy lần này bọn họ làm việc quá chậm chạp hay sao.
- Vâng thưa cậu chủ.
Trác Tùng vừa đi thì điện thoại của Mạnh Vũ Thần đổ chuông, nhìn thấy là số ẩn thì anh có chút do dự, mãi một lúc sau mới nghe máy.
- Alo.
- Là chú, chú nghe nói cháu gửi yêu cầu nhờ cục tình báo ra người. Có chuyện gì sao?
- Không có gì, chú gọi có chuyện gì sao.
Anh đương nhiên biết người bạn này của ba anh gọi đến vào giờ này không phải vì việc anh nhờ người bên cục tình báo điều tra. Bởi vì mỗi lần Trần Văn Nghiêm gọi cho anh đều không có chuyện gì tốt cả.
Trần Văn Nghiêm cười hì hì, cái tên nhãi này đúng là càng ngày càng đề phòng ông như giặc, ông khẽ gằn giọng.
- Chú có một chút tin tức về người trong vụ bắt cóc năm đó.
Nghe giọng điệu này Mạnh Vũ Thần thừa biết, trước giờ phàm là khi Trần Văn Nghiêm dùng cái giọng điệu này vế sau chính là điều kiện.
- Chú nói đi lần này lại muốn bao nhiêu.
Trần Văn Nghiêm hơi chột dạ, ông cũng không phải muốn ra điều kiện, chỉ là tổ quốc cũng phải vất vả lắm mới lấy được tin tình báo, đâu thể nào cho không như thế được.
Nhà họ Mạnh tuy không làm chính trị nhưng lại nằm trong tay huyết mạch kinh tế quốc gia. Quốc gia hỗ trợ họ lấy tin tức mà họ cần, họ hỗ trợ quốc gia về kinh tế cho các dự án nghiên cứu quân sự và quốc phòng. Xưa giờ vẫn thế, chỉ đến đời Mạnh Vũ Thần thì mới có chút dính líu đến chính trị.
- Hạng mục nghiên cứu huyết thanh Atena 747 gặp chút vấn đề về máy móc.
- Chú gửi danh sách quá chỗ A Lãng đi.
Nghe thấy vậy Trần Văn Nghiêm khẽ thở phào. Thật ra ông biết những việc như thế này chỉ cần chính phủ mở miệng thì nhà họ Mạnh sẽ luôn ủng hộ hết mình. Bên ngoài bọn họ có như thế nào đi nữa thì ở đây bọn họ vẫn luôn dùng hết khả năng của mình để cống hiến cho quốc gia, bởi vậy mới có thể ngồi vững ở vị trí gia tộc số 1 của giới hào môn.
- Còn có một chuyện, đây là chuyện riêng chú muốn nhờ cháu. Đương nhiên sẽ trả cho cháu một cái giá xứng đáng.
- Giá thế nào.
- IBS.
- Được.
Mùi hương… của kẻ thù.
Bóng tối kéo đến, chỉ còn lại đêm đen vô tận.
- Ninh Hân.
Hoàng Tư Vũ từ trên giường bị ác mộng làm cho bừng tỉnh. Nghe thấy tiếng động Lương Văn Thao ở bên ngoài phòng khách đi vào.
- Cô chủ cô không sao chứ cảm thấy trong người thế nào rồi.
Cô nhìn Lương Văn Thao lại nhìn hoàn cảnh căn phòng mới biết đây là bệnh viện. Trong lòng cô nổi lên một tia bất an không rõ, đã rất lâu rồi cô không có mơ thấy Ninh Hân, lại còn là một giấc mơ đẫm máu như thế. Xem ra cô vẫn phải nhanh tìm Ninh Hân trước chỉ có như vậy cô mới yên tâm được. Hoàng Tư Vũ đè xuống những bất an trong lòng nhìn về phía Lương Văn Thao hỏi.
- Tôi ngủ bao lâu rồi.
- Cô chủ đã ngủ 6 tiếng rồi, bác sĩ nói do cơ thể mệt mỏi quá độ cùng với cảm lạnh nên mới phát sốt.
Lương Văn Thao cẩn thận rót một ly nước ấm đưa đến trước mặt cô. Hoàng Tư Vũ uống một ngụm nước, Lương Văn Thao cẩn thận giúp cô điều chỉnh giường sau đó tiếp nhận ly nước để lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
- Cô chủ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua ít cháo.
- Anh Thao.
Bước chân Lương Văn Thao vừa ra tới cửa bỗng khựng lại, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh ta, không biết vì cái gì lòng Lương Văn Thao lại có chút khẩn trương nhưng vẫn quay đầu cung kính trả lời cô.
- Cô chủ có gì dặn dò sao.
- Không có gì, chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn với anh thôi.
Lòng Lương Văn Thao khẽ chấn động, cô vậy mà lại nói cảm ơn với mình. Nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh như thường. Lương Văn Thao biết cô đây là vì phép lịch sự chứ không phải vì bất kể thứ gì khác.
- Đây là việc tôi nên làm.
Anh ta nói xong cũng xoay người rời đi. Nhìn cánh của khép lại, lại nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi trong lòng Hoàng Tư Vũ bỗng thấy có một chút ấm áp. Con người cô xưa nay ân oán rạch ròi, người hại cô cô sẽ khiến kẻ đó phải trả giá gấp trăm ngàn lần, mà người đối tốt với cô cô cũng sẽ trả lại gấp đôi.
Hoàng Tư Vũ cũng không muốn ở lại bệnh viện, đêm đó liền xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Để tiện chăm sóc cô Lương Văn Thao tìm một nữ giúp việc ngoài giờ tới lo cơm nước cho cô trong mấy ngày này.
*Biệt thự Bạch Phong
Trong phòng làm việc Trác Tùng đến báo cáo tình hình tiến triển của việc tìm người. Đào ba tất đất suốt hơn 1 ngày đêm vẫn không tìm thấy, người phụ nữ kia như bốc hơi khỏi thế giới vậy.
- Cậu chủ còn một việc nữa.
- Chuyện gì.
- Lần trước chúng ta gửi đầu của kẻ kia đến Nam Phi cho Liên Minh Tử Thần, vừa rồi nhận được hồi âm của bên đó từ phó thủ lĩnh của bọn họ. Để tỏ lòng xin lỗi vì sai sót quản người không nghiêm, bên đó sẽ chia quyền quản lý một nữa Hương Cảng cho nhà họ Mạnh.
Kể từ lúc về nước xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không phải vừa rồi nhận được mail hồi âm thì bọn họ cũng đã quên mất việc này.
Mạnh Vũ Thần có chút bất ngờ không phải vì Liên Minh Tử Thần giao ra một nữa Hương Cảng mà là tốc độ làm việc của bên đó quá chậm, đã qua bao nhiêu lâu rồi. Hơn nữa với sự hiểu biết của anh về M10 thì cho dù giải quyết ra sao anh ta cũng sẽ đích thân trả lời anh chứ không phải là giao cho một cấp dưới của mình hồi âm.
- Đi điều tra xem bên phía Liên Minh Tử Thần đã xảy ra chuyện gì.
- Cậu chủ ý cậu là.
- Anh không thấy lần này bọn họ làm việc quá chậm chạp hay sao.
- Vâng thưa cậu chủ.
Trác Tùng vừa đi thì điện thoại của Mạnh Vũ Thần đổ chuông, nhìn thấy là số ẩn thì anh có chút do dự, mãi một lúc sau mới nghe máy.
- Alo.
- Là chú, chú nghe nói cháu gửi yêu cầu nhờ cục tình báo ra người. Có chuyện gì sao?
- Không có gì, chú gọi có chuyện gì sao.
Anh đương nhiên biết người bạn này của ba anh gọi đến vào giờ này không phải vì việc anh nhờ người bên cục tình báo điều tra. Bởi vì mỗi lần Trần Văn Nghiêm gọi cho anh đều không có chuyện gì tốt cả.
Trần Văn Nghiêm cười hì hì, cái tên nhãi này đúng là càng ngày càng đề phòng ông như giặc, ông khẽ gằn giọng.
- Chú có một chút tin tức về người trong vụ bắt cóc năm đó.
Nghe giọng điệu này Mạnh Vũ Thần thừa biết, trước giờ phàm là khi Trần Văn Nghiêm dùng cái giọng điệu này vế sau chính là điều kiện.
- Chú nói đi lần này lại muốn bao nhiêu.
Trần Văn Nghiêm hơi chột dạ, ông cũng không phải muốn ra điều kiện, chỉ là tổ quốc cũng phải vất vả lắm mới lấy được tin tình báo, đâu thể nào cho không như thế được.
Nhà họ Mạnh tuy không làm chính trị nhưng lại nằm trong tay huyết mạch kinh tế quốc gia. Quốc gia hỗ trợ họ lấy tin tức mà họ cần, họ hỗ trợ quốc gia về kinh tế cho các dự án nghiên cứu quân sự và quốc phòng. Xưa giờ vẫn thế, chỉ đến đời Mạnh Vũ Thần thì mới có chút dính líu đến chính trị.
- Hạng mục nghiên cứu huyết thanh Atena 747 gặp chút vấn đề về máy móc.
- Chú gửi danh sách quá chỗ A Lãng đi.
Nghe thấy vậy Trần Văn Nghiêm khẽ thở phào. Thật ra ông biết những việc như thế này chỉ cần chính phủ mở miệng thì nhà họ Mạnh sẽ luôn ủng hộ hết mình. Bên ngoài bọn họ có như thế nào đi nữa thì ở đây bọn họ vẫn luôn dùng hết khả năng của mình để cống hiến cho quốc gia, bởi vậy mới có thể ngồi vững ở vị trí gia tộc số 1 của giới hào môn.
- Còn có một chuyện, đây là chuyện riêng chú muốn nhờ cháu. Đương nhiên sẽ trả cho cháu một cái giá xứng đáng.
- Giá thế nào.
- IBS.
- Được.
/161
|