Khi Hoàng Tư Vũ trở về đám người Trác Tùng đã rời đi. Đúng 10 giờ thì Lương Văn Thao tìm đến đưa tài liệu về nhà họ Hạ và thẻ ngân hàng cho cô, không những vậy còn chu đáo mang bữa sáng đến. Hoàng Tư Vũ không vội để ý đến xấp tài liệu kia mà nhã nhã ăn sáng, đã rất lâu rồi cô không được thư thả như vậy, cô thích cuộc sống như thế này, đi giữa ánh mặt trời.
Hoàng Tư Vũ dùng xong bữa sáng khẽ nhấp một ngụm trà sau đó nói với Lương Văn Thao.
- Bảo với Lão Minh trở về thủ đô đi, có việc gì tôi sẽ liên hệ, không cần ở nơi này tạo thêm phiền phức.
Trịnh Trí Minh là một nhân vật lớn trong giới kinh doanh trong nước, nếu để ông ấy ở mãi nơi này sẽ dẫn đến sự chú ý không cần thiết.
- Vâng thưa cô chủ.
Lương Văn Thao cúi đầu cung kính đứng một bên. Hoàng Tư Vũ lật tài liệu ra xem từng trang một, đúng là điều tra vô cùng tỉ mỉ ngay cả các chi họ hàng xa tít của nhà họ Hạ cũng không bỏ qua, năng lực này không tồi, xem ra người này có thể dùng nhưng vẫn phải đào tạo thêm.
Cô đăm chiêu nhìn những thông tin trong tài liệu, ngón tay vô thức gõ lên bàn. Thì ra thế lực phía sau nhà họ Hạ vậy mà lại là hoàng thất. Người cô này Hoàng Tư Vũ nhớ rất rõ, là em gái cùng cha khác mẹ với mẹ cô, nói trắng ra chính là con gái của một tiểu tam thượng vị. Hai năm ở nhà họ Hạ trước khi bị bán đi, cô đã ăn không ít cực khổ từ bà ta. Không ngờ với cái tư chất kém cỏi đó mà bà ta còn có thể leo lên người của hoàng thất.
- Hạ Chương, xem ra chỗ dựa của ông ta đúng là lớn thật.
Lương Văn Thao đứng một bên nhìn thấy phản ứng của cô khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó mới cẩn trọng lên tiếng.
- Cô chủ thật ra hoàng thất cũng không phải là vấn đề lớn đối với tập đoàn Thịnh Gia.
Hoàng Tư Vũ nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lương Văn Thao khẽ đưa mắt nhìn anh ta.
Đối diện với ánh mắt của cô chủ mới nhận này Lương Văn Thao vẫn chưa thích ứng kịp kẽ run lên sau đó nghiêm túc nói tiếp.
- Bên ngoài có tin đồn rằng hoàng thất và nhà họ Mạnh sẽ kết thông gia, mà người được chọn chính là quận chúa Bách Liên con gái của đệ nhị phu nhân, cũng là cháu gái của Hạ Chương.
Nhà họ Mạnh, hình như cô đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải, nhưng giờ lại không thể nào nhớ nỗi. Xem ra cô cần phải nắm rõ một lược các thế gia vọng tộc ở Việt Nam cũng như tình hình chính trị ở nơi này.
Thân là người Việt thuần chủng nhưng hơn 20 năm xa cố hương, thứ cho cô không hiểu rõ cũng là lẽ đương nhiên. Nếu không phải trong 8 năm ở với sư phụ, ông ấy ép buộc ba người bọn họ phải giao tiếp bằng Tiếng Việt thì không khéo ngay cả tiếng mẹ đẻ cô còn không nhớ được. Hai tuổi cô bị đưa sang Trung Quốc, sau đó bị ném đến tam giác vàng, cô có thể nói tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Thái, tiếng Campuchia nhưng tất cả đều là tiếng bồi bập bẹ, mãi đến khi đi cùng sư phụ, sư phụ nói bất kể cô làm gì ở đâu đều không được quên cội nguồn của mình, cho dù là yêu hay là hận cũng phải nhớ rõ.
Tiếp theo đó Lương Văn Thao bị bắt phổ cập giáo dục cho cô, càng nghe Hoàng Tư Vũ càng cảm thấy nó rối như một mớ bòng bong. Nhưng tóm lại thế lực trong nước chia làm 3 nhánh chính bao gồm chính phủ, hoàng thất và các gia tộc lớn, đứng đầu các gia tộc này là nhà họ Mạnh.
Nhà họ Mạnh là một gia tộc lâu đời, là trung thần trấn quốc qua các triều đại. Gần trăm năm trước, khi thế giới rơi vào thế chiến thứ hai rất nhiều các quốc gia phong kiến ở châu á dần trở thành thuộc địa của người phương tây. Lúc bấy giờ hoàng triều hỗn loạn, hoàng đế đã không còn đủ sức gánh vác cả dân tộc, cách mạng nổ ra, trước tình hình đó nhà họ Mạnh lấy cương vị đại thần giám quốc đứng ra đàm phán với quân đội cách mạng.
Nhà họ Mạnh đồng ý bỏ ra tiền bạc giúp chính quyền cách mạng kháng chiến với thực dân. Cách mạng thành công sẽ giao quyền kiểm soát đất nước cho chính phủ, chỉ cần chính phủ đồng ý để cho hoàng thất cùng tồn tại.
Nhờ nguồn tài lực của nhà họ Mạnh cùng sự hiệp sức đồng lòng của nhân dân cả nước rất nhanh đánh đuổi được ngoại bang. Sau khi kiến thiết đất nước, danh tiếng nhà họ Mạnh trong dân chúng càng thêm dâng cao, cũng vì thế mà chính phủ và cả hoàng thất đều phải kiên dè.
Hiện tại nếu hoàng thất và nhà họ Mạnh liên hôn chỉ sợ ngay cả thế lực của chính phủ cũng không dám động đến họ. Tiềm lực của nhà họ Mạnh lớn đến đâu không một ai có thể biết rõ, chỉ biết một cái giơ tay nhất chân của bọn họ cũng đủ làm cho đất nước này rung chuyển.
Xem ra cô phải lên một kế hoạch thật chặt chẽ mới được. Đối diện với một con quái thú khổng lồ cô không thể tay không bắt giặc.
(Đây là thiết lập thế giới giả tưởng không liên quan đến tình hình chính trị và lịch sử của đất nước, độc giả vui lòng không đánh đồng hai thế giới với nhau, xin cảm ơn.)
Hoàng Tư Vũ dùng xong bữa sáng khẽ nhấp một ngụm trà sau đó nói với Lương Văn Thao.
- Bảo với Lão Minh trở về thủ đô đi, có việc gì tôi sẽ liên hệ, không cần ở nơi này tạo thêm phiền phức.
Trịnh Trí Minh là một nhân vật lớn trong giới kinh doanh trong nước, nếu để ông ấy ở mãi nơi này sẽ dẫn đến sự chú ý không cần thiết.
- Vâng thưa cô chủ.
Lương Văn Thao cúi đầu cung kính đứng một bên. Hoàng Tư Vũ lật tài liệu ra xem từng trang một, đúng là điều tra vô cùng tỉ mỉ ngay cả các chi họ hàng xa tít của nhà họ Hạ cũng không bỏ qua, năng lực này không tồi, xem ra người này có thể dùng nhưng vẫn phải đào tạo thêm.
Cô đăm chiêu nhìn những thông tin trong tài liệu, ngón tay vô thức gõ lên bàn. Thì ra thế lực phía sau nhà họ Hạ vậy mà lại là hoàng thất. Người cô này Hoàng Tư Vũ nhớ rất rõ, là em gái cùng cha khác mẹ với mẹ cô, nói trắng ra chính là con gái của một tiểu tam thượng vị. Hai năm ở nhà họ Hạ trước khi bị bán đi, cô đã ăn không ít cực khổ từ bà ta. Không ngờ với cái tư chất kém cỏi đó mà bà ta còn có thể leo lên người của hoàng thất.
- Hạ Chương, xem ra chỗ dựa của ông ta đúng là lớn thật.
Lương Văn Thao đứng một bên nhìn thấy phản ứng của cô khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó mới cẩn trọng lên tiếng.
- Cô chủ thật ra hoàng thất cũng không phải là vấn đề lớn đối với tập đoàn Thịnh Gia.
Hoàng Tư Vũ nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lương Văn Thao khẽ đưa mắt nhìn anh ta.
Đối diện với ánh mắt của cô chủ mới nhận này Lương Văn Thao vẫn chưa thích ứng kịp kẽ run lên sau đó nghiêm túc nói tiếp.
- Bên ngoài có tin đồn rằng hoàng thất và nhà họ Mạnh sẽ kết thông gia, mà người được chọn chính là quận chúa Bách Liên con gái của đệ nhị phu nhân, cũng là cháu gái của Hạ Chương.
Nhà họ Mạnh, hình như cô đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải, nhưng giờ lại không thể nào nhớ nỗi. Xem ra cô cần phải nắm rõ một lược các thế gia vọng tộc ở Việt Nam cũng như tình hình chính trị ở nơi này.
Thân là người Việt thuần chủng nhưng hơn 20 năm xa cố hương, thứ cho cô không hiểu rõ cũng là lẽ đương nhiên. Nếu không phải trong 8 năm ở với sư phụ, ông ấy ép buộc ba người bọn họ phải giao tiếp bằng Tiếng Việt thì không khéo ngay cả tiếng mẹ đẻ cô còn không nhớ được. Hai tuổi cô bị đưa sang Trung Quốc, sau đó bị ném đến tam giác vàng, cô có thể nói tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Thái, tiếng Campuchia nhưng tất cả đều là tiếng bồi bập bẹ, mãi đến khi đi cùng sư phụ, sư phụ nói bất kể cô làm gì ở đâu đều không được quên cội nguồn của mình, cho dù là yêu hay là hận cũng phải nhớ rõ.
Tiếp theo đó Lương Văn Thao bị bắt phổ cập giáo dục cho cô, càng nghe Hoàng Tư Vũ càng cảm thấy nó rối như một mớ bòng bong. Nhưng tóm lại thế lực trong nước chia làm 3 nhánh chính bao gồm chính phủ, hoàng thất và các gia tộc lớn, đứng đầu các gia tộc này là nhà họ Mạnh.
Nhà họ Mạnh là một gia tộc lâu đời, là trung thần trấn quốc qua các triều đại. Gần trăm năm trước, khi thế giới rơi vào thế chiến thứ hai rất nhiều các quốc gia phong kiến ở châu á dần trở thành thuộc địa của người phương tây. Lúc bấy giờ hoàng triều hỗn loạn, hoàng đế đã không còn đủ sức gánh vác cả dân tộc, cách mạng nổ ra, trước tình hình đó nhà họ Mạnh lấy cương vị đại thần giám quốc đứng ra đàm phán với quân đội cách mạng.
Nhà họ Mạnh đồng ý bỏ ra tiền bạc giúp chính quyền cách mạng kháng chiến với thực dân. Cách mạng thành công sẽ giao quyền kiểm soát đất nước cho chính phủ, chỉ cần chính phủ đồng ý để cho hoàng thất cùng tồn tại.
Nhờ nguồn tài lực của nhà họ Mạnh cùng sự hiệp sức đồng lòng của nhân dân cả nước rất nhanh đánh đuổi được ngoại bang. Sau khi kiến thiết đất nước, danh tiếng nhà họ Mạnh trong dân chúng càng thêm dâng cao, cũng vì thế mà chính phủ và cả hoàng thất đều phải kiên dè.
Hiện tại nếu hoàng thất và nhà họ Mạnh liên hôn chỉ sợ ngay cả thế lực của chính phủ cũng không dám động đến họ. Tiềm lực của nhà họ Mạnh lớn đến đâu không một ai có thể biết rõ, chỉ biết một cái giơ tay nhất chân của bọn họ cũng đủ làm cho đất nước này rung chuyển.
Xem ra cô phải lên một kế hoạch thật chặt chẽ mới được. Đối diện với một con quái thú khổng lồ cô không thể tay không bắt giặc.
(Đây là thiết lập thế giới giả tưởng không liên quan đến tình hình chính trị và lịch sử của đất nước, độc giả vui lòng không đánh đồng hai thế giới với nhau, xin cảm ơn.)
/161
|