Ở trên xe Bạch Vân và Ninh Hân vẫn luôn quan sát bên ngoài, nhìn thấy phản ứng của Lâm Dũng, cảm thấy có cái gì đó không đúng cả hai đồng thời mở cửa xe dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến chỗ anh ta.
Khi nhìn rõ người đang nằm trên mắt đất, một gương mặt vừa quen vừa lạ khiến Bạch Vân cũng ngẩng người, trong vô thức ông gọi một tiếng.
- Chị.
Phải người đang nằm đó chính là Bạch Linh, cho dù gương mặt có trở nên gầy gò hốc hác hơn trước hay dù đã cách hơn 20 năm Bạch Vân vẫn không thể nào nhìn nhầm được. Ông chợt hoàn hồn lập tức ngồi xuống lấy ngâm châm trong người ra châm vào vài huyệt vị trên người Bạch Linh để ngăn máu đang chảy.
Lúc này từ bên rừng cây truyền đến vô số tiếng động, Lâm Dũng nghe thấy cũng lập tức lấy lại tinh thần, Bạch Vân hạ lệnh.
- Mau mang người lên xe.
Ninh Hân ngồi xuống Bạch Vân vội vàng đỡ Bạch Linh lên lưng Ninh Hân, Lâm Dũng ở phía sau cầm súng yểm trợ. Tiếng động càng ngày càng gần, có thể nghe ra có hơn mười người đang tới, hơn nữa Bạch Vân có thể cảm nhận được khí tức trên người đám người đó toàn bộ đều là sát thủ, nếu để bọn chúng đuổi đến kịp hôm nay bốn người chỉ sợ sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Bước chân Ninh Hân càng ngày càng nhanh, chỉ cách xe có mấy mét mà thấy như xa tít mù. Đến chỗ xe Ninh Hân lại không thể ném thẳng người vào trong, vì sợ ảnh hưởng tới vết thương của Bạch Linh cho nên phải chậm rãi nhẹ nhàng.
Đợi đến lúc hoàn toàn đặt Bạch Linh trên ghế, ba người vừa đóng cửa lại thì phía sau đã truyền tới hàng loạt tiếng súng. Lâm Dũng nắm chặt vô lăng nhấn ga lao nhanh về phía trước, thế nhưng phía trước cũng bị chặn đầu, một loạt đạn bắn vào đầu xe khiến kính chống đạn cũng bị nứt ra. Lâm Dũng vẫn siết chặt vô lăng không chút lưu tình đâm bay hai tên cản đường. Chiếc xe trong màn đêm lao nhanh như tên lửa, chạy thoát khỏi sự tấn công của một đám người không rõ lai lịch.
Trong bóng đêm nhìn chiếc xe mất hút phía trước, kẻ dẫn đầu trong đám người ấn vào tai nghe lạnh giọng báo cáo.
- Vật phẩm 03 đã tẩu thoát bị người mang đi, biển số xe 48JV5719.
Đầu bên kia trầm ngâm một lúc lâu sau đó mới hạ lệnh.
- Hạ táng.
Mệnh lệnh vừa được ban ra người đàn ông kia lập tức giơ súng nhắm thẳng vào một đám người trước mặt liên phanh nã đạn. Mười tên sát thủ không kịp phản ứng cứ như vậy mà ngã xuống, cho đến lúc chết bọn họ cũng không biết mình vì cái gì mà bị giết.
Người đàn ông kia sau khi giết hết đám người thì lấy ra trong người mấy cái lọ màu xanh đổ vào đống xác chết. Rất nhanh một ngọn lửa màu xanh bùng lên trong màn đêm tựa như ngọn lửa ma trơ, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một đống bột mịn trên mặt đất bị gió cuốn đi.
Ở bên này sau khi thoát khỏi đám người Lâm Dũng cũng không hề giảm tốc độ hay ngừng lại mà còn dùng tốc độ nhanh nhất lái suốt đêm để đi đến nơi ở của Lương Văn Thao.
Tất cả xe mà gia chủ và cậu chủ sử dụng khi ra ngoài đều có tính năng tự động thay đổi biển số không chỉ vậy nó còn có thể màu sắc dựa theo khúc xạ mặt trời, ban đêm xe bọn họ không thể đổi màu nhưng vẫn đổi được biển số.
Đây là một dãy những căn nhà gỗ nhỏ nằm bên sườn đồi, trước đó Lương Văn Thao đã nhận được điện thoại của cô chủ biết sư phụ của cô ấy sẽ đến để huấn luyện quân đoàn Thần Vũ. Theo như tính toán Lương Văn Thao cho rằng cũng phải gần trưa bọn họ mới tới nơi.
Thế nhưng chỉ mới 4 giờ sáng thì trạm gác trên đồi cao đã vang lên chuông báo động, tin từ trạm quan sát gửi về có một chiếc xe hơi màu đen mang biển số 98SA1237 đang tiến vào khu vực của bọn họ. Sau khi xác nhận biển số lại lần nữa đúng là biển số xe mà cô chủ nói Lương Văn Thao lệnh tắt hên thống phòng ngự cùng công kích từ xa, cho phép xe tiến vào.
*Biên giới phía bắc Việt Nam -Trung Quốc
Huyện Đồng Văn tỉnh Hà Giang (Việt Nam)- Tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc).
Bên trong một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, một vị giáo sư già đang quỳ cả người ông ra run lên, tai bên trái đã bị cắt đứt máu tươi chảy xuống ướt đẫm chiếc áo blu trắng, gương mặt không còn chút huyết sắc nào lung lây sắp ngã. Trước mặt ông ta là một người phụ nữ trẻ tuổi toàn thân trên dưới mặc một bộ đồ đen, đôi con ngươi u lãnh và tàn độc nhìn ông ta.
- Nhớ kỹ vật phẩm 03 thí nghiệm thất bại đã mang đi tiêu hủy, đã rõ chưa.
- Vâng…
Vị giáo sư già run run, ông ta biết lần này để vật phẩm thí nghiệm chạy thoát là do sơ xuất của bọn họ, nếu để vị kia biết tất cả bọn họ nhất định sẽ phải chôn cùng, làm sao ông ta dám nói lung tung chứ.
Vệ Dao xoay người bước khỏi phòng thí nghiệm, cô thân là một ám vệ, chủ nhân giao cho cô trông coi phòng thí nghiệm, để vật phẩm trốn thoát cô là người có tội nặng nhất, sẽ không tránh khỏi kết cục bi thảm, thế nhưng cô không cam lòng, cô muốn sống.
Tất cả ám vệ bọn họ đều là cô nhi không cha không mẹ, cô thậm chí còn không có tên. Bọn họ nhặt cô về khi cô còn đang quấn trong tã, bọn họ muốn huấn luyện cô thành lưỡi dao sắt bén nhất cho nên gọi cô là Dao, lại dùng chữ “Vệ” trong “Ám Vệ” làm họ cho cô.
Vệ Dao đứng trong rừng đang suy nghĩ thì người dẫn đầu đán sát thủ khi nãy đi đến.
- Chị.
- Xử lý hết chưa.
- Đã dọn sạch sẽ rồi chị yên tâm.
Vệ Dao xoay người nhìn người cậu thanh niên quỳ dưới đất, ánh trăng chiếu lên người cô ta khiến cô ta càng trở nên tịch mịch và lãnh khốc.
- Tiêu Chiến, em biết việc em làm hôm nay đồng nghĩa với cái gì không.
Tiêu Chiến cúi người, cậu ta đương nhiên biết hôm nay bọn họ diệt sạch toàn bộ những người biết chuyện và tham gia truy tìm Bạch Linh, nghĩa là không muốn để ai biết, đều này cũng đồng nghĩa với việc chị ấy phản bội lại hoàng thất. Một khi lộ ra bất kể là chuyện trước hay chuyện sau, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có địa ngục tu la.
- Em biết, nhưng em không hối hận.
Khi nhìn rõ người đang nằm trên mắt đất, một gương mặt vừa quen vừa lạ khiến Bạch Vân cũng ngẩng người, trong vô thức ông gọi một tiếng.
- Chị.
Phải người đang nằm đó chính là Bạch Linh, cho dù gương mặt có trở nên gầy gò hốc hác hơn trước hay dù đã cách hơn 20 năm Bạch Vân vẫn không thể nào nhìn nhầm được. Ông chợt hoàn hồn lập tức ngồi xuống lấy ngâm châm trong người ra châm vào vài huyệt vị trên người Bạch Linh để ngăn máu đang chảy.
Lúc này từ bên rừng cây truyền đến vô số tiếng động, Lâm Dũng nghe thấy cũng lập tức lấy lại tinh thần, Bạch Vân hạ lệnh.
- Mau mang người lên xe.
Ninh Hân ngồi xuống Bạch Vân vội vàng đỡ Bạch Linh lên lưng Ninh Hân, Lâm Dũng ở phía sau cầm súng yểm trợ. Tiếng động càng ngày càng gần, có thể nghe ra có hơn mười người đang tới, hơn nữa Bạch Vân có thể cảm nhận được khí tức trên người đám người đó toàn bộ đều là sát thủ, nếu để bọn chúng đuổi đến kịp hôm nay bốn người chỉ sợ sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Bước chân Ninh Hân càng ngày càng nhanh, chỉ cách xe có mấy mét mà thấy như xa tít mù. Đến chỗ xe Ninh Hân lại không thể ném thẳng người vào trong, vì sợ ảnh hưởng tới vết thương của Bạch Linh cho nên phải chậm rãi nhẹ nhàng.
Đợi đến lúc hoàn toàn đặt Bạch Linh trên ghế, ba người vừa đóng cửa lại thì phía sau đã truyền tới hàng loạt tiếng súng. Lâm Dũng nắm chặt vô lăng nhấn ga lao nhanh về phía trước, thế nhưng phía trước cũng bị chặn đầu, một loạt đạn bắn vào đầu xe khiến kính chống đạn cũng bị nứt ra. Lâm Dũng vẫn siết chặt vô lăng không chút lưu tình đâm bay hai tên cản đường. Chiếc xe trong màn đêm lao nhanh như tên lửa, chạy thoát khỏi sự tấn công của một đám người không rõ lai lịch.
Trong bóng đêm nhìn chiếc xe mất hút phía trước, kẻ dẫn đầu trong đám người ấn vào tai nghe lạnh giọng báo cáo.
- Vật phẩm 03 đã tẩu thoát bị người mang đi, biển số xe 48JV5719.
Đầu bên kia trầm ngâm một lúc lâu sau đó mới hạ lệnh.
- Hạ táng.
Mệnh lệnh vừa được ban ra người đàn ông kia lập tức giơ súng nhắm thẳng vào một đám người trước mặt liên phanh nã đạn. Mười tên sát thủ không kịp phản ứng cứ như vậy mà ngã xuống, cho đến lúc chết bọn họ cũng không biết mình vì cái gì mà bị giết.
Người đàn ông kia sau khi giết hết đám người thì lấy ra trong người mấy cái lọ màu xanh đổ vào đống xác chết. Rất nhanh một ngọn lửa màu xanh bùng lên trong màn đêm tựa như ngọn lửa ma trơ, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một đống bột mịn trên mặt đất bị gió cuốn đi.
Ở bên này sau khi thoát khỏi đám người Lâm Dũng cũng không hề giảm tốc độ hay ngừng lại mà còn dùng tốc độ nhanh nhất lái suốt đêm để đi đến nơi ở của Lương Văn Thao.
Tất cả xe mà gia chủ và cậu chủ sử dụng khi ra ngoài đều có tính năng tự động thay đổi biển số không chỉ vậy nó còn có thể màu sắc dựa theo khúc xạ mặt trời, ban đêm xe bọn họ không thể đổi màu nhưng vẫn đổi được biển số.
Đây là một dãy những căn nhà gỗ nhỏ nằm bên sườn đồi, trước đó Lương Văn Thao đã nhận được điện thoại của cô chủ biết sư phụ của cô ấy sẽ đến để huấn luyện quân đoàn Thần Vũ. Theo như tính toán Lương Văn Thao cho rằng cũng phải gần trưa bọn họ mới tới nơi.
Thế nhưng chỉ mới 4 giờ sáng thì trạm gác trên đồi cao đã vang lên chuông báo động, tin từ trạm quan sát gửi về có một chiếc xe hơi màu đen mang biển số 98SA1237 đang tiến vào khu vực của bọn họ. Sau khi xác nhận biển số lại lần nữa đúng là biển số xe mà cô chủ nói Lương Văn Thao lệnh tắt hên thống phòng ngự cùng công kích từ xa, cho phép xe tiến vào.
*Biên giới phía bắc Việt Nam -Trung Quốc
Huyện Đồng Văn tỉnh Hà Giang (Việt Nam)- Tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc).
Bên trong một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, một vị giáo sư già đang quỳ cả người ông ra run lên, tai bên trái đã bị cắt đứt máu tươi chảy xuống ướt đẫm chiếc áo blu trắng, gương mặt không còn chút huyết sắc nào lung lây sắp ngã. Trước mặt ông ta là một người phụ nữ trẻ tuổi toàn thân trên dưới mặc một bộ đồ đen, đôi con ngươi u lãnh và tàn độc nhìn ông ta.
- Nhớ kỹ vật phẩm 03 thí nghiệm thất bại đã mang đi tiêu hủy, đã rõ chưa.
- Vâng…
Vị giáo sư già run run, ông ta biết lần này để vật phẩm thí nghiệm chạy thoát là do sơ xuất của bọn họ, nếu để vị kia biết tất cả bọn họ nhất định sẽ phải chôn cùng, làm sao ông ta dám nói lung tung chứ.
Vệ Dao xoay người bước khỏi phòng thí nghiệm, cô thân là một ám vệ, chủ nhân giao cho cô trông coi phòng thí nghiệm, để vật phẩm trốn thoát cô là người có tội nặng nhất, sẽ không tránh khỏi kết cục bi thảm, thế nhưng cô không cam lòng, cô muốn sống.
Tất cả ám vệ bọn họ đều là cô nhi không cha không mẹ, cô thậm chí còn không có tên. Bọn họ nhặt cô về khi cô còn đang quấn trong tã, bọn họ muốn huấn luyện cô thành lưỡi dao sắt bén nhất cho nên gọi cô là Dao, lại dùng chữ “Vệ” trong “Ám Vệ” làm họ cho cô.
Vệ Dao đứng trong rừng đang suy nghĩ thì người dẫn đầu đán sát thủ khi nãy đi đến.
- Chị.
- Xử lý hết chưa.
- Đã dọn sạch sẽ rồi chị yên tâm.
Vệ Dao xoay người nhìn người cậu thanh niên quỳ dưới đất, ánh trăng chiếu lên người cô ta khiến cô ta càng trở nên tịch mịch và lãnh khốc.
- Tiêu Chiến, em biết việc em làm hôm nay đồng nghĩa với cái gì không.
Tiêu Chiến cúi người, cậu ta đương nhiên biết hôm nay bọn họ diệt sạch toàn bộ những người biết chuyện và tham gia truy tìm Bạch Linh, nghĩa là không muốn để ai biết, đều này cũng đồng nghĩa với việc chị ấy phản bội lại hoàng thất. Một khi lộ ra bất kể là chuyện trước hay chuyện sau, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có địa ngục tu la.
- Em biết, nhưng em không hối hận.
/161
|