“Chị cũng không tính xen vào chuyện riêng của em, chỉ cần tụi em chú ý đừng để bị người ta chụp lại là được. Bộ phim này chính là một lợi thế rất lớn cho em có thể tiến sâu vào giới điện ảnh, cho nên nhất định em không được để xảy ra sự cố gì. Nữ chính phim này là Đinh Nghiên, cô ta có tiếng là thích chèn ép những nữ diễn viên khác trong đoàn, thêm nữa là cô ta có quan hệ không tồi với Sầm Thanh, em nhất định phải cẩn thận.”
Đinh Nghiên cũng là một nghệ sỹ khá có tên tuổi trong giới, danh tiếng của cô ấy thăng tiến rất nhanh. Mặc dù chỉ mới hơn ba mươi nhưng cũng đã một lần đạt giải Ảnh hậu. Phong cách diễn xuất có thể biến hóa đa dạng nhiều thể loại, là một nữ diễn viên rất được các đạo diễn nổi tiếng ưu ái. Mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng ngoại hình trông rất được, hơn nữa còn có vẻ trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Việc cô ấy thủ vai nữ chính trong bộ phim này cũng không phải là việc ngòai dự đoán của mọi người. Trong mắt của khán giả xem phim thì cô ấy là người rất tốt, nhưng những lời đồn về cô ấy truyền tai những người trong giới thì không ra gì. Cô ấy là người có tiếng nào là hay bắt bẻ, nào là rất khó hợp tác. Nhưng có điều là chỉ có một mình nữ diễn viên có tên tuổi lại có diễn xuất như cô ấy mới phù hợp với hình tượng nữ chính của phim này, cho nên cũng không còn cách nào khác.
“Em biết phải làm thế nào. Đúng rồi, mấy hôm trước em có nói về bộ phim cổ trang “Li Cung” kia, chị có thể trao đổi thêm với phía nhà sản xuất xem liệu có thể thay đổi một vài chi tiết trong kịch bản được không.”
Tô San bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
Nghe vậy, chị Lưu khẽ gật đầu:
“Chị sẽ hỏi họ xem sao. Có điều những người cạnh tranh với em để đóng phim này cũng không phải ít, chị nghe nói bên phía nhà sản xuất cũng khá thích mấy ngôi sao có tên tuổi lớn như Đường Toàn, nhưng hình như đạo diễn thì lại ủng hộ em, cho nên bên phía nhà sản xuất mới mời em đóng phim này. Nhưng dù sao thì 30 cũng chưa phải là Tết, chưa đến lúc cuối cùng cũng không biết liệu có xảy ra chuyện gì không, chị sẽ thương lượng kỹ càng với bên đó chi tiết các hạng mục công việc.”
Nghe vậy Tô San nhẹ nhàng “uhm” một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Đến lúc gần tới giờ bay rồi bắt đầu tiến hành làm thủ tục. Thời gian này hay có paparazzi canh giữ ở đây để săn ảnh, còn có một vài fan hâm mộ chuyên chụp lén, Tô San cũng không biết mình có bị chụp hay không, suốt chuyến đi cô đều đeo khẩu trang rồi đội mũ.
Đến lúc đặt chân tới Giang Thị đã là 12 giờ trưa, buổi chiều sẽ cử hành nghi thức khởi quay nên Tô San lập tức đi xe tới phim trường luôn. Phim trường lần này là một khu vực biệt lập, được tạo dựng theo phong cách của thời kỳ dân quốc, rất nhiều bộ phim liên quan tới thời kỳ kháng chiến đều quay ở đây. Bắt đầu từ vài năm trở lại đây, lại càng có thêm nhiều người tới đây để tranh thủ cơ hội làm diễn viên quần chúng, mỗi ngày thù lao khoảng mấy chục đồng, còn có người mang theo hy vọng trông chờ vào vận may có thể có được cơ hội đặt chân vào giới giải trí. Dù sao họ đều cho rằng nghề này vừa kiếm được nhiều tiền lại còn có được danh tiếng, ai chả muốn làm vai chính được mọi người cung phụng. Chỉ tiếc là tất cả những người này đều không có chỗ chống lưng thì mãi mãi chỉ vẫn là tép riu mà thôi. Nếu Tô San mà không có sự giúp đỡ của chị cô thì cũng không khá hơn mấy người này là bao.
Phim trường là khu biệt lập, không cho phép người không liên quan ra vào, vì vậy phóng viên cũng không được vào. Hôm nay trời có mưa nhỏ, trong con hẻm lát đá xanh ẩm ướt, toàn bộ phim trường đều được phủ lên một màn mưa trắng xóa, nếu không phải dành để quay phim thì nơi này cũng là một địa điểm rất lý tưởng để du lịch.
Đoàn làm phim lần này còn hơi mê tín. Mỗi lần đi lên trước bục đều phải cúi chào thần linh giống như mấy gánh hát tuồng thời cổ đại vậy. Thời gian khởi máy cũng đã mời người bấm quẻ tính toán kỹ lưỡng, cho nên không được tới trễ. Nhưng có điều đến 12 giờ 55 phút mà Đinh Nghiên vẫn chưa thấy tới, sắc mặt của cả đạo diễn và nhà sản xuất phim đều không tốt cho lắm, mọi người cũng đều nghe nói việc Đinh Nghiên thích chèn ép, làm cao, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến thì lại là chuyện khác.
Cho tới 12 giờ 59 phút thì một cô gái mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ mới vội vàng đi tới, phía sau còn có vài trợ lý đi theo. Có lẽ cũng biết là mình tới trễ, cô ấy cũng cười cười nói xin lỗi với nhà sản xuất phim. Mặc dù trong lòng không vui nhưng cô ấy cũng mở miệng xin lỗi rồi nên nhà sản xuất cũng không nói gì nữa, nói mọi người nhanh chóng tập trung để thắp hương.
Chắc chắn là Đinh Nghiên sẽ được sử dụng một phòng trang điểm riêng. Tô San thì dùng chung phòng trang điểm với một nữ diễn viên khác, hơn nữa trong phòng chỉ có một chuyên viên trang điểm. Vốn dĩ bình thường là sẽ có hai chuyên viên trang điểm, nhưng bên chỗ Đinh Nghiên nói bên đó không đủ người cho nên lại gọi thêm một người qua. Dù sao đây cũng là mấy chuyện nhỏ nhặt, Tô San cũng không nhiều lời làm gì, chẳng qua tính tình của nữ diễn viên còn lại chung phòng với cô thì không tốt được như vậy.
“Cho rằng mình to lắm sao, còn bắt cả ba chuyên viên trang điểm phải vây quanh cô ta. Mỗi ngày đều suốt ngày nói mình là vẻ đẹp tự nhiên, làm như không có ai biết cô ta từng động dao kéo vậy á.”
Tiết Chỉ Ngưng còn đang ngậm một điếu thuốc lá, ngồi bắt chéo chân, mắt liếc một cái, sau đó lại nhìn sang Tô San còn đang ngồi đó đọc kịch bản:
“Tô San, tôi nói cho cô biết cái này, kiểu người như cô ta rất thích được nước lấn tới, hôm nay thì cướp chuyên viên trang điểm của cô, ngày mai có thể cắt bớt đất diễn của cô!”
Tô San đang ngồi đọc kịch bản cũng chỉ cười cười, ngẩng đầu nhìn cô ấy nói:
“Cô nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy còn chưa tới mức có thể cắt đất diễn của người khác.”
Những kiểu phim nghệ thuật như thế này đều do đạo diễn quyết định, rất ít khi phía nhà sản xuất phim can thiệp vào việc quay phim. Không nói tới việc liệu Đinh Nghiên có đủ khả năng để can thiệp vào nội dung kịch bản hay không, cho dù có đi chăng nữa, cô cũng là do Hạ Hoa đề cử, chỉ cần với quan hệ của đạo diễn và Hạ Hoa, đạo diễn sẽ không dễ gì mà thay đổi đất diễn của cô.
“Vậy cũng khó nói lắm. Cô ta có tiếng trong việc thích chèn ép những nữ diễn viên cùng đóng phim với mình, lại còn rất thích cặp kè với mấy cậu trai trẻ cùng hợp tác, nghe nói cũng thường xuyên bí mật hẹn hò với mấy người mẫu nam. Cô ta còn ở trong một hội chơi bời rất phóng túng. Tháng trước cô có biết vụ bức ảnh của Lý Cẩn bơi lội cùng với một người mẫu nam ở nước ngoài bị phát tán trên mạng không? Tôi nói cho cô biết, cậu người mẫu kia là do Đinh Nghiên giới thiệu. Bọn họ rất thích làm mấy chuyện dẫn mối để tạo mối quan hệ. Nếu không cô cho rằng tại sao cô ta lại có nhiều tiềm lực như vậy, được tham gia đóng toàn siêu phẩm!”
Tiết Chỉ Ngưng hít một hơi thuốc, chậm rãi thở ra một làn khói, nhìn là biết một người nghiện thuốc lá.
Chuyên viên trang điểm còn đang làm tóc cho Tô San, Tô San nghe lời nói của Tiết Chỉ Ngưng thì cũng chỉ cười cười không nói gì. Trong giới này trước giờ đã rất hỗn loạn, đàn ông có nhu cầu, phụ nữ cũng có nhu cầu. Mấy nữ nghệ sỹ lớn tuổi ai mà không thích trai tân trẻ tuổi đẹp trai, chẳng qua là giấu diếm quá tốt mà thôi. Càng những nghệ sỹ bề ngoài trông rất nghiêm chỉnh, mẫu mực thì bản chất lại càng đen tối.
Tiết Chỉ Ngưng cũng là một nữ diễn viên có chút tên tuổi ở mảng phim truyền hình. Năng lực diễn xuất của cô ấy không tồi, nhưng từ trước tới giờ không quá hot mà cũng không phải chìm nghỉm, điều này có lẽ liên quan tới tính cách nghĩ sao nói vậy của cô ấy. Dù sao thì điều vô cùng quan trọng trong giới này là phải biết khống chế cảm xúc và lời nói của bản thân.
Chiều nay chủ yếu là cảnh quay của hai nhân vật nam nữ chính. Cho đến tối mới có cảnh của Tô San đóng, là một cảnh trong đoạn giữa của bộ phim. Đạo diễn Lê khá nghiêm khắc, giảng giải rất tỉ mỉ từng chi tiết sẽ quay như thế nào.
“Vị của loại thuốc là này khá nhẹ, cô nhớ sau khi nam chính nói xong câu đầu tiên thì cô liền thở ra một làn khói thuốc, đến lúc điếu thuốc đã cháy hết một nửa, cô mới nói tiếp lời thoại.”
Đạo diễn Lê ngồi đằng sau máy theo dõi đưa cho cô một bao thuốc trong đó còn vài điếu. Lúc Tô San cầm lấy mới thấy hình như là một nhãn hiệu thuốc lá được sản xuất vào thời kỳ dân quốc, đoàn phim này đúng là làm rất tỉ mỉ, kể cả những chi tiết cực kì nhỏ.
“Trịnh Đồng, lát nữa khi cậu tiến vào thì trước hết sẽ phủi phủi những giọt nước mưa đọng trên người, phủi xong mới nhìn qua Tô San, đừng có nhìn cô ấy trước rồi mới phủi nước mưa.”
Đạo diễn Lê nghiêm túc nhìn qua Trịnh Đồng.
Trong tòa nhà nhỏ được xây dựng theo phong cách cổ xưa, người người qua lại, tổ ánh sáng còn đang điều chỉnh đèn điện, trong không gian nhỏ hẹp hơi chật chội, chen chúc, mà Định Nghiên hiện giờ đang mặc trang phục đóng phim thì ngồi trên một chiếc ghế bành ở trong góc thảnh thơi uống cà phê, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua hướng đạo diễn.
Trịnh Đồng thì đang được nhà tạo hình sửa sang quần áo trên người, anh ta nghe đạo diễn nói thì chỉ gật đầu vẫn tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.
Tô San cầm bao thuốc lá kia tới ngồi trên bệ cửa sổ để tìm cảm hứng diễn. Cửa sổ đang được mở, ngoài trời đang mưa phùn không dứt. Hôm nay ở phim trường không yên tĩnh lắm, thỉnh thoảng còn truyền tới âm thanh lửa đạn ầm ĩ của một bộ phim đề tài kháng chiến khác cũng đang quay ở đây.
Cô mặc một chiếc sườn xám đỏ thẫm, xẻ tới đùi, nhưng do có áo choàng bên ngoài nên chỉ loáng thoáng thấy phần đầu gối trắng nõn lâu lâu lộ ra, ánh đèn trong này mờ ảo, sườn mặt xinh đẹp tinh xảo trang điểm rất đậm, môi đỏ rực hơi mím lại, ngón tay thanh tú thong thả mở bao thuốc ra.
Sau khi đạo diễn đã hài lòng với khung cảnh này, sau đó cầm loa lên hô lớn:
“Tất cả mọi người mau tránh khỏi phạm vi của máy quay, nhân viên ánh sáng dịch sang bên cạnh một tí, đúng, được rồi, chuẩn bị, action!”
Một nhân viên quay phim cầm máy quay đảo qua từ cô gái đang ngồi trên bệ cửa sổ, dần dần dừng lại quay tới cửa. Lúc này cánh cửa cỗ bị đẩy mở ra, một người đàn ông cao lớn vội vàng từ bên ngoài đi vào trong. Anh ta đi vào rồi đóng cửa lại, sau đó vỗ vỗ mấy giọt nước mưa đọng trên vai, sau đó ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cô gái bên cửa sổ.
Khi máy quay tới gần một lần nữa, Tô San rút một điếu thuốc ra từ trong bao thuốc, bật lửa lên, chậm rãi đưa điếu thuốc kề bên môi hít một hơi thật sâu, làn mi dày cong của cô khẽ nhúc nhích, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Trịnh Đồng tiến lên vài bước, tới một chỗ cách cô khoảng 2 mét, hơi dừng lại, sau đó nghiêm túc nói:
“Vì sao không giết anh ta? Cô có biết là cơ hội như thế này khó khăn lắm mới có được hay không?”
Khi hắn dứt lời, Tô San hơi hé mở đôi môi đỏ mọng, chậm rãi thở ra một làn khói thuốc, mi mắt hơi rũ xuống:
“Đôi lúc tôi có suy nghĩ rằng, tôi giúp anh nhiều như vậy, còn anh thì hình như chẳng cho tôi được cái gì.”
Giọng nói của cô vừa mang theo vẻ lười biếng lại mang theo một sự thờ ơ, Trịnh Đồng bình tĩnh nhìn cô gái bên cửa sổ kia, đôi môi mỏng hơi mím lại, bỗng nhiên tiến lên một bước:
“Nếu cô thực sự muốn có thứ gì, thì sẽ không để tới tận hôm nay mới nói với tôi.”
“Cho nên là, anh chắc chắn rằng tôi sẽ để mặc cho anh tùy ý bài bố sao?”
Tô San hơi thoáng nhìn anh ta, hai ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc, ở khóe miệng hiện ra một nụ cười đầy sự châm chọc:
“Anh có biết là mỗi ngày ở Bến Thượng Hải này có bao nhiêu người chết không? Tôi đang nghĩ liệu một ngày nào đó có phải tôi cũng sẽ trở thành một trong số đó hay không.”
Ánh đèn trong căn phòng này không sáng lắm, nhưng vẻ đẹp tinh xảo của cô gái vẫn không hề bị giảm bớt, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng cùng với đôi mắt hơi nheo lại nhìn xa xăm thì lại khiến người ta cảm thấy được sự tang thương.
Đạo diễn ngồi đằng sau máy theo dõi cũng cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm vào màn hình. Ngay cả Đinh Nghiên đang ngồi trong góc uống cà phê cũng cười như có như không mà nhìn hai người đang diễn. Thật thú vị! Còn trẻ tuổi mà linh hoạt như vậy, xem ra là người không đơn giản, nếu không cũng không dễ gì có thể tóm được Tạ Duyên.
“Cô không phải là người tham sống sợ chết như vậy.”
Trịnh Đồng bình tĩnh nhìn cô, sau đó lại đội mũ lên, quay người chuẩn bị rời khỏi đây.
Tô San lại cười nhạo một tiếng, hít sâu một hơi thuốc:
“Sao anh lại biết tôi không phải là người tham sống sợ chết?”
Thấy anh ta hơi dừng bước, Tô San lại đi giày cao gót bước tới hai bước, một tay cầm điếu thuốc nhìn anh ta:
“Tôi nói cho anh biết, không phải tất cả mọi người đều hiên ngang lẫm liệt giống như anh, anh muốn tôi giúp thì tôi phải giúp anh sao? Anh cho tôi được thứ gì?”
“Cô……”
“Anh có phải lại tính nói vì dân chúng vô tội, tôi phải hy sinh mới là điều đúng đắn?”
Tô San cười lạnh, sau đó lại hút một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi đi tới bên cửa sổ:
“Tôi giúp những người dân vô tội phải chịu khốn khổ đó, còn tôi chịu khổ thì có ai giúp tôi không?”
“Tôi lúc mười hai tuổi thì ba mẹ đã trúng bom nổ mà chết, tôi may mắn chạy thoát, theo một đám ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ, lúc đó có ai giúp tôi không?”
Tô San kích động trừng mắt thật lớn, lại hít một hơi thật sậu, giọng nói lại lạnh nhạt trở lại:
“Mùa đông ở Bến Thượng Hải lạnh như vậy, nhớ rõ năm đó suýt nữa thì tôi bị chết cóng, cuối cùng lại có một người phụ nữ ném cho tôi một đồng tiền, ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy vẻ khinh thường, nhưng tôi vẫn vô cùng vui mừng, nhưng mà…”
Cô đặt tay lên bệ cửa sổ, móng tay hồng hồng nắm chặt lại:
“Đồng tiền đó lại bị cướp mất rồi, bọn họ lấy đi rồi còn ở đó cười nhạo tôi, anh có biết lúc đó tôi tuyệt vọng thế nào không, lúc ấy thì ai giúp tôi?”
Trịnh Đồng không nói gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô gái trước mặt hiện đã lâm vào hồi ức.
“Cho đến một ngày, có một người chuyên buôn lậu đưa tôi về nhà, cho tôi tắm rửa sạch sẽ, cho tôi được ăn ngon. Lúc đó tôi nghĩ rằng hóa ra trên đời này còn có người tốt như vây, cho tới khi lão ta bán tôi vào……”
Giọng nói Tô San đột nhiên dừng lại, quay đầu sang, nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt sáng quắc:
“Lúc đó, có ai tới cứu tôi?”
“Cắt!”
Đến lúc tiếng đạo diện vang lên, Tô San hình như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi được tâm trạng của nhân vật, vẫn chỉ đứng bên cửa sổ hít sâu mấy hơi, sau đó mới cười cười đi tới phía máy theo dõi.
“Trạng thái cảm xúc của cô không tồi, nhưng Tô San, lúc nói chuyện thì cô nên nói chậm lại hơn, cái này không phải là hồi ức, mà chỉ là tường thuật lại. Nhân vật này giờ đã hết hy vọng rồi, nên giờ cô ấy chỉ giống như đang kể lại quá khứ của người khác thôi.”
Đạo diễn nghiêm túc nhìn cô. Nghe vậy, Tô San gật gật đầu, lại mở kịch bản ra suy ngẫm lại.
Mặc dù lúc ở hôn lễ của Tưởng Liên Khải cô cũng đã từng gặp mặt Trịnh Đồng, nhưng Tô San cũng không có thân quen gì với anh ta lắm. Ngược lại, anh ta với Tạ Duyên ở một mặt nào đó cũng được xem là đối thủ cạnh tranh, bởi vì hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, fan hâm mộ rất thích mang hai người ra để so sánh, sau đó lại tranh cãi náo loạn, so sánh từ ngoại hình, sau đó lại tới năng lực diễn xuất. Vị thế của hai người như nước với lửa, nhưng thực chất quan hệ của Tạ Duyên và Trịnh Đồng cũng không tệ đến vậy, nhưng cũng chẳng quen thân là bao.
Lúc sau lại NG vài lần mới xong. Đến lúc quay về tới khách sạn thì đã hơn 10 giờ rồi. Cô vừa vào phòng thì chuông điện thoại liền vang lên.
Nhìn thấy là Tạ Duyên gọi, Tô San không hiểu sao lại có một chút sợ không dám bắt máy, nhưng ngẫm lại giờ cô cũng đâu có đứng ở trước mặt hắn, sợ cái gì.
Sau khi điện thoại được thông, phía đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói trầm thấp điềm tĩnh:
“Đã kết thúc công việc chưa?”
Tô San đi qua rót một ly nước, sau đó bưng ly nước đi qua sô pha ngồi xuống:
“Vừa về tới khách sạn, sao vậy?”
Tạ Duyên bình thường không phải là người thích nấu cháo điện thoại, đột nhiên gọi tới chắc chắn có chuyện gì đó.
“Có cần anh qua đó thăm em không?”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh.
Nghe vậy, Tô San lại cảm thấy hơi ngại ngùng, tui cô chỉ mới tách nhau ra sáng hôm nay mà thôi…
Uống một ngụm nước lọc, cô ngồi xếp bằng trên sô pha, nhẹ giọng nói vào điện thoại:
“Không phải là anh đang bị paparazzi theo dõi gắt gao sao? Nếu phiền phức quá thì thôi đi, em ở đây cũng tạm ổn.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, sau đó lại vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Uhm, bộ phim này của em có cảnh hôn không?”
Thực ra phim nghệ thuật thường sẽ có mức độ táo bạo hơn rất nhiều so với phim thương mại thông thường. Khi nghe Tạ Duyên hỏi điều này, không hiểu sao Tô San lại hơi chột dạ, nghĩ một hồi lâu mới chậm rì rì nói:
“Hình….hình như….em có một cảnh hôn má.”
Đinh Nghiên cũng là một nghệ sỹ khá có tên tuổi trong giới, danh tiếng của cô ấy thăng tiến rất nhanh. Mặc dù chỉ mới hơn ba mươi nhưng cũng đã một lần đạt giải Ảnh hậu. Phong cách diễn xuất có thể biến hóa đa dạng nhiều thể loại, là một nữ diễn viên rất được các đạo diễn nổi tiếng ưu ái. Mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng ngoại hình trông rất được, hơn nữa còn có vẻ trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Việc cô ấy thủ vai nữ chính trong bộ phim này cũng không phải là việc ngòai dự đoán của mọi người. Trong mắt của khán giả xem phim thì cô ấy là người rất tốt, nhưng những lời đồn về cô ấy truyền tai những người trong giới thì không ra gì. Cô ấy là người có tiếng nào là hay bắt bẻ, nào là rất khó hợp tác. Nhưng có điều là chỉ có một mình nữ diễn viên có tên tuổi lại có diễn xuất như cô ấy mới phù hợp với hình tượng nữ chính của phim này, cho nên cũng không còn cách nào khác.
“Em biết phải làm thế nào. Đúng rồi, mấy hôm trước em có nói về bộ phim cổ trang “Li Cung” kia, chị có thể trao đổi thêm với phía nhà sản xuất xem liệu có thể thay đổi một vài chi tiết trong kịch bản được không.”
Tô San bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
Nghe vậy, chị Lưu khẽ gật đầu:
“Chị sẽ hỏi họ xem sao. Có điều những người cạnh tranh với em để đóng phim này cũng không phải ít, chị nghe nói bên phía nhà sản xuất cũng khá thích mấy ngôi sao có tên tuổi lớn như Đường Toàn, nhưng hình như đạo diễn thì lại ủng hộ em, cho nên bên phía nhà sản xuất mới mời em đóng phim này. Nhưng dù sao thì 30 cũng chưa phải là Tết, chưa đến lúc cuối cùng cũng không biết liệu có xảy ra chuyện gì không, chị sẽ thương lượng kỹ càng với bên đó chi tiết các hạng mục công việc.”
Nghe vậy Tô San nhẹ nhàng “uhm” một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Đến lúc gần tới giờ bay rồi bắt đầu tiến hành làm thủ tục. Thời gian này hay có paparazzi canh giữ ở đây để săn ảnh, còn có một vài fan hâm mộ chuyên chụp lén, Tô San cũng không biết mình có bị chụp hay không, suốt chuyến đi cô đều đeo khẩu trang rồi đội mũ.
Đến lúc đặt chân tới Giang Thị đã là 12 giờ trưa, buổi chiều sẽ cử hành nghi thức khởi quay nên Tô San lập tức đi xe tới phim trường luôn. Phim trường lần này là một khu vực biệt lập, được tạo dựng theo phong cách của thời kỳ dân quốc, rất nhiều bộ phim liên quan tới thời kỳ kháng chiến đều quay ở đây. Bắt đầu từ vài năm trở lại đây, lại càng có thêm nhiều người tới đây để tranh thủ cơ hội làm diễn viên quần chúng, mỗi ngày thù lao khoảng mấy chục đồng, còn có người mang theo hy vọng trông chờ vào vận may có thể có được cơ hội đặt chân vào giới giải trí. Dù sao họ đều cho rằng nghề này vừa kiếm được nhiều tiền lại còn có được danh tiếng, ai chả muốn làm vai chính được mọi người cung phụng. Chỉ tiếc là tất cả những người này đều không có chỗ chống lưng thì mãi mãi chỉ vẫn là tép riu mà thôi. Nếu Tô San mà không có sự giúp đỡ của chị cô thì cũng không khá hơn mấy người này là bao.
Phim trường là khu biệt lập, không cho phép người không liên quan ra vào, vì vậy phóng viên cũng không được vào. Hôm nay trời có mưa nhỏ, trong con hẻm lát đá xanh ẩm ướt, toàn bộ phim trường đều được phủ lên một màn mưa trắng xóa, nếu không phải dành để quay phim thì nơi này cũng là một địa điểm rất lý tưởng để du lịch.
Đoàn làm phim lần này còn hơi mê tín. Mỗi lần đi lên trước bục đều phải cúi chào thần linh giống như mấy gánh hát tuồng thời cổ đại vậy. Thời gian khởi máy cũng đã mời người bấm quẻ tính toán kỹ lưỡng, cho nên không được tới trễ. Nhưng có điều đến 12 giờ 55 phút mà Đinh Nghiên vẫn chưa thấy tới, sắc mặt của cả đạo diễn và nhà sản xuất phim đều không tốt cho lắm, mọi người cũng đều nghe nói việc Đinh Nghiên thích chèn ép, làm cao, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến thì lại là chuyện khác.
Cho tới 12 giờ 59 phút thì một cô gái mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ mới vội vàng đi tới, phía sau còn có vài trợ lý đi theo. Có lẽ cũng biết là mình tới trễ, cô ấy cũng cười cười nói xin lỗi với nhà sản xuất phim. Mặc dù trong lòng không vui nhưng cô ấy cũng mở miệng xin lỗi rồi nên nhà sản xuất cũng không nói gì nữa, nói mọi người nhanh chóng tập trung để thắp hương.
Chắc chắn là Đinh Nghiên sẽ được sử dụng một phòng trang điểm riêng. Tô San thì dùng chung phòng trang điểm với một nữ diễn viên khác, hơn nữa trong phòng chỉ có một chuyên viên trang điểm. Vốn dĩ bình thường là sẽ có hai chuyên viên trang điểm, nhưng bên chỗ Đinh Nghiên nói bên đó không đủ người cho nên lại gọi thêm một người qua. Dù sao đây cũng là mấy chuyện nhỏ nhặt, Tô San cũng không nhiều lời làm gì, chẳng qua tính tình của nữ diễn viên còn lại chung phòng với cô thì không tốt được như vậy.
“Cho rằng mình to lắm sao, còn bắt cả ba chuyên viên trang điểm phải vây quanh cô ta. Mỗi ngày đều suốt ngày nói mình là vẻ đẹp tự nhiên, làm như không có ai biết cô ta từng động dao kéo vậy á.”
Tiết Chỉ Ngưng còn đang ngậm một điếu thuốc lá, ngồi bắt chéo chân, mắt liếc một cái, sau đó lại nhìn sang Tô San còn đang ngồi đó đọc kịch bản:
“Tô San, tôi nói cho cô biết cái này, kiểu người như cô ta rất thích được nước lấn tới, hôm nay thì cướp chuyên viên trang điểm của cô, ngày mai có thể cắt bớt đất diễn của cô!”
Tô San đang ngồi đọc kịch bản cũng chỉ cười cười, ngẩng đầu nhìn cô ấy nói:
“Cô nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy còn chưa tới mức có thể cắt đất diễn của người khác.”
Những kiểu phim nghệ thuật như thế này đều do đạo diễn quyết định, rất ít khi phía nhà sản xuất phim can thiệp vào việc quay phim. Không nói tới việc liệu Đinh Nghiên có đủ khả năng để can thiệp vào nội dung kịch bản hay không, cho dù có đi chăng nữa, cô cũng là do Hạ Hoa đề cử, chỉ cần với quan hệ của đạo diễn và Hạ Hoa, đạo diễn sẽ không dễ gì mà thay đổi đất diễn của cô.
“Vậy cũng khó nói lắm. Cô ta có tiếng trong việc thích chèn ép những nữ diễn viên cùng đóng phim với mình, lại còn rất thích cặp kè với mấy cậu trai trẻ cùng hợp tác, nghe nói cũng thường xuyên bí mật hẹn hò với mấy người mẫu nam. Cô ta còn ở trong một hội chơi bời rất phóng túng. Tháng trước cô có biết vụ bức ảnh của Lý Cẩn bơi lội cùng với một người mẫu nam ở nước ngoài bị phát tán trên mạng không? Tôi nói cho cô biết, cậu người mẫu kia là do Đinh Nghiên giới thiệu. Bọn họ rất thích làm mấy chuyện dẫn mối để tạo mối quan hệ. Nếu không cô cho rằng tại sao cô ta lại có nhiều tiềm lực như vậy, được tham gia đóng toàn siêu phẩm!”
Tiết Chỉ Ngưng hít một hơi thuốc, chậm rãi thở ra một làn khói, nhìn là biết một người nghiện thuốc lá.
Chuyên viên trang điểm còn đang làm tóc cho Tô San, Tô San nghe lời nói của Tiết Chỉ Ngưng thì cũng chỉ cười cười không nói gì. Trong giới này trước giờ đã rất hỗn loạn, đàn ông có nhu cầu, phụ nữ cũng có nhu cầu. Mấy nữ nghệ sỹ lớn tuổi ai mà không thích trai tân trẻ tuổi đẹp trai, chẳng qua là giấu diếm quá tốt mà thôi. Càng những nghệ sỹ bề ngoài trông rất nghiêm chỉnh, mẫu mực thì bản chất lại càng đen tối.
Tiết Chỉ Ngưng cũng là một nữ diễn viên có chút tên tuổi ở mảng phim truyền hình. Năng lực diễn xuất của cô ấy không tồi, nhưng từ trước tới giờ không quá hot mà cũng không phải chìm nghỉm, điều này có lẽ liên quan tới tính cách nghĩ sao nói vậy của cô ấy. Dù sao thì điều vô cùng quan trọng trong giới này là phải biết khống chế cảm xúc và lời nói của bản thân.
Chiều nay chủ yếu là cảnh quay của hai nhân vật nam nữ chính. Cho đến tối mới có cảnh của Tô San đóng, là một cảnh trong đoạn giữa của bộ phim. Đạo diễn Lê khá nghiêm khắc, giảng giải rất tỉ mỉ từng chi tiết sẽ quay như thế nào.
“Vị của loại thuốc là này khá nhẹ, cô nhớ sau khi nam chính nói xong câu đầu tiên thì cô liền thở ra một làn khói thuốc, đến lúc điếu thuốc đã cháy hết một nửa, cô mới nói tiếp lời thoại.”
Đạo diễn Lê ngồi đằng sau máy theo dõi đưa cho cô một bao thuốc trong đó còn vài điếu. Lúc Tô San cầm lấy mới thấy hình như là một nhãn hiệu thuốc lá được sản xuất vào thời kỳ dân quốc, đoàn phim này đúng là làm rất tỉ mỉ, kể cả những chi tiết cực kì nhỏ.
“Trịnh Đồng, lát nữa khi cậu tiến vào thì trước hết sẽ phủi phủi những giọt nước mưa đọng trên người, phủi xong mới nhìn qua Tô San, đừng có nhìn cô ấy trước rồi mới phủi nước mưa.”
Đạo diễn Lê nghiêm túc nhìn qua Trịnh Đồng.
Trong tòa nhà nhỏ được xây dựng theo phong cách cổ xưa, người người qua lại, tổ ánh sáng còn đang điều chỉnh đèn điện, trong không gian nhỏ hẹp hơi chật chội, chen chúc, mà Định Nghiên hiện giờ đang mặc trang phục đóng phim thì ngồi trên một chiếc ghế bành ở trong góc thảnh thơi uống cà phê, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua hướng đạo diễn.
Trịnh Đồng thì đang được nhà tạo hình sửa sang quần áo trên người, anh ta nghe đạo diễn nói thì chỉ gật đầu vẫn tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.
Tô San cầm bao thuốc lá kia tới ngồi trên bệ cửa sổ để tìm cảm hứng diễn. Cửa sổ đang được mở, ngoài trời đang mưa phùn không dứt. Hôm nay ở phim trường không yên tĩnh lắm, thỉnh thoảng còn truyền tới âm thanh lửa đạn ầm ĩ của một bộ phim đề tài kháng chiến khác cũng đang quay ở đây.
Cô mặc một chiếc sườn xám đỏ thẫm, xẻ tới đùi, nhưng do có áo choàng bên ngoài nên chỉ loáng thoáng thấy phần đầu gối trắng nõn lâu lâu lộ ra, ánh đèn trong này mờ ảo, sườn mặt xinh đẹp tinh xảo trang điểm rất đậm, môi đỏ rực hơi mím lại, ngón tay thanh tú thong thả mở bao thuốc ra.
Sau khi đạo diễn đã hài lòng với khung cảnh này, sau đó cầm loa lên hô lớn:
“Tất cả mọi người mau tránh khỏi phạm vi của máy quay, nhân viên ánh sáng dịch sang bên cạnh một tí, đúng, được rồi, chuẩn bị, action!”
Một nhân viên quay phim cầm máy quay đảo qua từ cô gái đang ngồi trên bệ cửa sổ, dần dần dừng lại quay tới cửa. Lúc này cánh cửa cỗ bị đẩy mở ra, một người đàn ông cao lớn vội vàng từ bên ngoài đi vào trong. Anh ta đi vào rồi đóng cửa lại, sau đó vỗ vỗ mấy giọt nước mưa đọng trên vai, sau đó ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cô gái bên cửa sổ.
Khi máy quay tới gần một lần nữa, Tô San rút một điếu thuốc ra từ trong bao thuốc, bật lửa lên, chậm rãi đưa điếu thuốc kề bên môi hít một hơi thật sâu, làn mi dày cong của cô khẽ nhúc nhích, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Trịnh Đồng tiến lên vài bước, tới một chỗ cách cô khoảng 2 mét, hơi dừng lại, sau đó nghiêm túc nói:
“Vì sao không giết anh ta? Cô có biết là cơ hội như thế này khó khăn lắm mới có được hay không?”
Khi hắn dứt lời, Tô San hơi hé mở đôi môi đỏ mọng, chậm rãi thở ra một làn khói thuốc, mi mắt hơi rũ xuống:
“Đôi lúc tôi có suy nghĩ rằng, tôi giúp anh nhiều như vậy, còn anh thì hình như chẳng cho tôi được cái gì.”
Giọng nói của cô vừa mang theo vẻ lười biếng lại mang theo một sự thờ ơ, Trịnh Đồng bình tĩnh nhìn cô gái bên cửa sổ kia, đôi môi mỏng hơi mím lại, bỗng nhiên tiến lên một bước:
“Nếu cô thực sự muốn có thứ gì, thì sẽ không để tới tận hôm nay mới nói với tôi.”
“Cho nên là, anh chắc chắn rằng tôi sẽ để mặc cho anh tùy ý bài bố sao?”
Tô San hơi thoáng nhìn anh ta, hai ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc, ở khóe miệng hiện ra một nụ cười đầy sự châm chọc:
“Anh có biết là mỗi ngày ở Bến Thượng Hải này có bao nhiêu người chết không? Tôi đang nghĩ liệu một ngày nào đó có phải tôi cũng sẽ trở thành một trong số đó hay không.”
Ánh đèn trong căn phòng này không sáng lắm, nhưng vẻ đẹp tinh xảo của cô gái vẫn không hề bị giảm bớt, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng cùng với đôi mắt hơi nheo lại nhìn xa xăm thì lại khiến người ta cảm thấy được sự tang thương.
Đạo diễn ngồi đằng sau máy theo dõi cũng cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm vào màn hình. Ngay cả Đinh Nghiên đang ngồi trong góc uống cà phê cũng cười như có như không mà nhìn hai người đang diễn. Thật thú vị! Còn trẻ tuổi mà linh hoạt như vậy, xem ra là người không đơn giản, nếu không cũng không dễ gì có thể tóm được Tạ Duyên.
“Cô không phải là người tham sống sợ chết như vậy.”
Trịnh Đồng bình tĩnh nhìn cô, sau đó lại đội mũ lên, quay người chuẩn bị rời khỏi đây.
Tô San lại cười nhạo một tiếng, hít sâu một hơi thuốc:
“Sao anh lại biết tôi không phải là người tham sống sợ chết?”
Thấy anh ta hơi dừng bước, Tô San lại đi giày cao gót bước tới hai bước, một tay cầm điếu thuốc nhìn anh ta:
“Tôi nói cho anh biết, không phải tất cả mọi người đều hiên ngang lẫm liệt giống như anh, anh muốn tôi giúp thì tôi phải giúp anh sao? Anh cho tôi được thứ gì?”
“Cô……”
“Anh có phải lại tính nói vì dân chúng vô tội, tôi phải hy sinh mới là điều đúng đắn?”
Tô San cười lạnh, sau đó lại hút một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi đi tới bên cửa sổ:
“Tôi giúp những người dân vô tội phải chịu khốn khổ đó, còn tôi chịu khổ thì có ai giúp tôi không?”
“Tôi lúc mười hai tuổi thì ba mẹ đã trúng bom nổ mà chết, tôi may mắn chạy thoát, theo một đám ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ, lúc đó có ai giúp tôi không?”
Tô San kích động trừng mắt thật lớn, lại hít một hơi thật sậu, giọng nói lại lạnh nhạt trở lại:
“Mùa đông ở Bến Thượng Hải lạnh như vậy, nhớ rõ năm đó suýt nữa thì tôi bị chết cóng, cuối cùng lại có một người phụ nữ ném cho tôi một đồng tiền, ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy vẻ khinh thường, nhưng tôi vẫn vô cùng vui mừng, nhưng mà…”
Cô đặt tay lên bệ cửa sổ, móng tay hồng hồng nắm chặt lại:
“Đồng tiền đó lại bị cướp mất rồi, bọn họ lấy đi rồi còn ở đó cười nhạo tôi, anh có biết lúc đó tôi tuyệt vọng thế nào không, lúc ấy thì ai giúp tôi?”
Trịnh Đồng không nói gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô gái trước mặt hiện đã lâm vào hồi ức.
“Cho đến một ngày, có một người chuyên buôn lậu đưa tôi về nhà, cho tôi tắm rửa sạch sẽ, cho tôi được ăn ngon. Lúc đó tôi nghĩ rằng hóa ra trên đời này còn có người tốt như vây, cho tới khi lão ta bán tôi vào……”
Giọng nói Tô San đột nhiên dừng lại, quay đầu sang, nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt sáng quắc:
“Lúc đó, có ai tới cứu tôi?”
“Cắt!”
Đến lúc tiếng đạo diện vang lên, Tô San hình như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi được tâm trạng của nhân vật, vẫn chỉ đứng bên cửa sổ hít sâu mấy hơi, sau đó mới cười cười đi tới phía máy theo dõi.
“Trạng thái cảm xúc của cô không tồi, nhưng Tô San, lúc nói chuyện thì cô nên nói chậm lại hơn, cái này không phải là hồi ức, mà chỉ là tường thuật lại. Nhân vật này giờ đã hết hy vọng rồi, nên giờ cô ấy chỉ giống như đang kể lại quá khứ của người khác thôi.”
Đạo diễn nghiêm túc nhìn cô. Nghe vậy, Tô San gật gật đầu, lại mở kịch bản ra suy ngẫm lại.
Mặc dù lúc ở hôn lễ của Tưởng Liên Khải cô cũng đã từng gặp mặt Trịnh Đồng, nhưng Tô San cũng không có thân quen gì với anh ta lắm. Ngược lại, anh ta với Tạ Duyên ở một mặt nào đó cũng được xem là đối thủ cạnh tranh, bởi vì hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, fan hâm mộ rất thích mang hai người ra để so sánh, sau đó lại tranh cãi náo loạn, so sánh từ ngoại hình, sau đó lại tới năng lực diễn xuất. Vị thế của hai người như nước với lửa, nhưng thực chất quan hệ của Tạ Duyên và Trịnh Đồng cũng không tệ đến vậy, nhưng cũng chẳng quen thân là bao.
Lúc sau lại NG vài lần mới xong. Đến lúc quay về tới khách sạn thì đã hơn 10 giờ rồi. Cô vừa vào phòng thì chuông điện thoại liền vang lên.
Nhìn thấy là Tạ Duyên gọi, Tô San không hiểu sao lại có một chút sợ không dám bắt máy, nhưng ngẫm lại giờ cô cũng đâu có đứng ở trước mặt hắn, sợ cái gì.
Sau khi điện thoại được thông, phía đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói trầm thấp điềm tĩnh:
“Đã kết thúc công việc chưa?”
Tô San đi qua rót một ly nước, sau đó bưng ly nước đi qua sô pha ngồi xuống:
“Vừa về tới khách sạn, sao vậy?”
Tạ Duyên bình thường không phải là người thích nấu cháo điện thoại, đột nhiên gọi tới chắc chắn có chuyện gì đó.
“Có cần anh qua đó thăm em không?”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh.
Nghe vậy, Tô San lại cảm thấy hơi ngại ngùng, tui cô chỉ mới tách nhau ra sáng hôm nay mà thôi…
Uống một ngụm nước lọc, cô ngồi xếp bằng trên sô pha, nhẹ giọng nói vào điện thoại:
“Không phải là anh đang bị paparazzi theo dõi gắt gao sao? Nếu phiền phức quá thì thôi đi, em ở đây cũng tạm ổn.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, sau đó lại vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Uhm, bộ phim này của em có cảnh hôn không?”
Thực ra phim nghệ thuật thường sẽ có mức độ táo bạo hơn rất nhiều so với phim thương mại thông thường. Khi nghe Tạ Duyên hỏi điều này, không hiểu sao Tô San lại hơi chột dạ, nghĩ một hồi lâu mới chậm rì rì nói:
“Hình….hình như….em có một cảnh hôn má.”
/111
|