“Là như thế này, tôi chuẩn bị mua một căn hộ mới, căn hộ kia vị trí không tốt lắm, có điều căn hộ trong trung tâm thành phố mắc quá, tôi còn thiếu ít tiền, cho nên anh có thể cho tôi mượn ba trăm vạn không?”
“Ba trăm vạn?”
Giọng nói của Tạ Duyên có vẻ rất nghi hoặc, mọi người cũng rất tò mò nhìn Tô San tại sao lại nói vậy.
Tô San thực sự cảm thấy quá xấu hổ, Tạ Duyên chắc bị cô làm cho ngơ luôn rồi, rõ ràng bình thường một bữa cơm cô cũng không muốn thiếu người ta, giờ lại đột ngột mượn ba trăm vạn, không biết liệu Tạ Duyên có thể nghe ra chuyện kỳ lạ hay không.
“Đúng vậy, chính là căn hộ ở quận Vũ Tâm, mấy ngày trước tôi có tới đó xem thấy căn hộ kia khá được, chỉ là vừa vặn thiếu ba trăm vạn, nếu anh không tiện thì tôi sẽ hỏi mượn người khác.”
Tô San ho nhẹ một tiếng, cô đã nói rõ ràng vậy rồi, không thể nào Tạ Duyên còn chưa nhận ra điều gì.
Quả nhiên, người bên đầu dây bên kia hơi im lặng một chút, bỗng nhiên nói:
“Cô nghĩ là có tiện hay không?”
Dứt lời, mấy người đội bên kia đều che miệng lại, cố gắng không phát ra âm thanh.
Thấy thời gian không còn nhiều lắm, Tô San chỉ có thể nói:
“Vậy anh có cho mượn hay không?”
Nghe vậy, Tạ Duyên lại nghiêm túc nói:
“Có thể, có điều lãi suất của tôi rất cao.”
Biết được là Tạ Duyên đã nghe ra mới nói vậy, cũng may nhiệm vụ hoàn thành, lúc này Chu Tuấn ngồi đối diện lập tức lên tiếng:
“Chào anh, Tạ duyên, chúng tôi hiện đang ghi hình chương trình!”
Nói xong, Dương Vận bên cạnh kích động ghé qua nói:
“Tạ lão sư, tôi là fan của anh!”
Tay Tô San gần như sắp bị Dương Vận bóp nát, có thể thấy cô ấy kích động như thế nào, rất giống Đồng Nhạc.
“Duyên ca, khi nào anh mới cho em mượn ba trăm vạn!”
Vương Trừng bên kia cũng gân cổ lên hô.
Thật ra mọi người đều biết lúc nãy Tạ Duyên chắc chắn đã nghe ra đang ghi hình gì đó, câu cuối cùng rõ ràng là nói giỡn.
“Thâm tâm của Tạ lão sư nhất định là từ chối!”
Dương Vận cười nhạo Vương Trừng.
“Được rồi, chào anh Tạ Duyên, chúng tôi đang ghi hình “Hôm nay có hỉ”, lúc nãy là chơi trò chơi, anh có thể chào các vị khán giả và mọi người.”
Viên Tranh nháy mặt lập tức nghiêm túc điều chỉnh không khí.
Dứt lời, trong điện thoại vang lên giọng nói không nhanh không chậm:
“Chào quý khán giả, tôi là Tạ Duyên.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, Dương Vận bên cạnh kích động túm chặt cánh tay của Tô San:
“A a a a!”
“Được rồi được rồi, không có chuyện gì nữa, cúp máy.”
Tô San lập tức giật lấy điện thoại của mình, không chờ đầu dây bên kia nói gì đã ngắt máy.
Không cần biết biên tập phải cắt nối như thế nào, có điều lúc cuối Tạ Duyên đã đồng ý cho cô mượn tiền nghe là biết nói giỡn, khán giả chắc chắn cũng sẽ nhận ra.
“Được đó, sau này ngày nào cũng có người hỏi mượn tiền của Tạ lão sư.”
Trương Thiên Thiên nói giỡn.
Thấy vậy, Tô San đứng đắn nói:
“Thực ra Tạ lão sư rất tốt, lúc đóng phim cũng chỉ dạy tụi tôi rất nhiều thứ.”
“Đúng vậy, anh ấy có khi cũng chỉ tôi cách đọc lời thoại, ngắt câu như thế nào, thường ngày cũng khá bình dân.”
Vương Trừng cũng nghiêm trang ca tụng.
Tô San không nhịn được quay qua nhìn Vương Trừng, sao cô lại không thấy Tạ Duyên bình dân tí nào…
Mọi người cũng phụ hoa vài câu, sau đó tới lượt Trương Thiên Thiên gọi điện thoại, cô ấy bốc trung tấm thẻ ghi “Tôi bị sốt”.
Người cô ấy phải gọi điện là một nam nghệ sỹ, gần đây trên mạng cũng có đưa tin, là bạn trai tin đồn của cô ấy, là một idol trẻ tuổi có đông fan hâm mộ, có điều không ngờ là, sau khi Trương Thiên Thiên nói như vậy, đầu dây bên kia lập tức nói không do dự:
“Giờ anh qua chỗ em.”
Trong chốc lát, cả trường quay sôi trào, la ó, lúc này có lẽ người bên kia cũng nghe ra là đang ghi hình, nhưng chắc chắn nghe vậy là biết quan hệ giữa hai người này không tầm thường, Trương Thiên Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đó đỏ mặt.
Nhưng phần này quay thì quay nhưng lúc phát sóng thì không thể đưa lên, mặc dù mọi người đều biết có ái muội, nhưng nếu đưa lên truyền hình thì coi như công khai, hơn nữa Trương Thiên Thiên cũng không có ý công khai, ban tổ chức tất nhiên cũng sẽ không làm vậy, dù sao là thành viên cố định, còn phải hợp tác dài dài với nhau, cho nên ban tổ chức cũng để hai người phối hợp nói chuyện lại qua điện thoại một lần nữa, lần này nói chuyện bình thường hơn để coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Không ngờ lại xảy ra tình huống hay ho như vậy, tất cả mọi người đều khá kinh ngạc, thế nên mấy cuộc điện thoại sau đó cũng không quá chú ý nhiều nữa.
Trò chơi này xong thì đội thắng là đội đỏ, đây coi như là kịch bản của ban tổ chức, cần để cho mỗi đội thắng một lần nhưng vậy mới có cảm giác thực lực ngang nhau, gay cấn hơn.
Đội của Tô San lần này phải nhận hình phạt là bị đội bên kia vẽ rùa lên mặt, là dùng son môi để vẽ, cuối cùng mọi người lại phải đi tẩy trang rồi trang điểm lại mới có thể quay tiếp.
Mỗi đội đều giành một gợi ý, sau đó từng người vào trong trấn tìm vị cao nhân kia, theo kịch bản, hai đội trên đường gặp nhau, có điều Vương Trừng nói đói bụng, nhất định bắt mọi người vào quán mì ăn hoành thánh. Kết cục là đội đỏ tìm được cao nhân trước, là một võ sư Kungfu. Nhìn tổng thể mà nói, chương trình kỳ này cũng đã đủ hài hước và đặc sắc, mặc dù sự cố cuộc điện thoại của Trương Thiên Thiên không thể đưa lên phát sóng, nhưng lúc nãy khi ghi hình lại một lần nữa hai người nói chuyện điện thoại cũng đã đủ mờ ám rồi.
Ghi hình đến 9 giờ tối mới kết thúc, sau đó Viên Tranh làm chủ bao mọi người đi ăn uống, nam thì uống rượu, các cô gái thì ngồi tám chuyện linh tinh về mỹ phẩm, bảo dưỡng da gì đó.
“Tô San, cô học đàn tranh bao lâu rồi?”
Diệp Mông ngồi cạnh cô bỗng nhiên hỏi.
Trừ Tô San, mấy cô gái khác cũng không dám ăn quá nhiều, Tô San ăn nửa chén cơm, trong tay hiện còn đang cầm một ly nước ép, nghe Diệp Mông hỏi vậy, quay đầu qua cười cười đáp:
“Ông ngoại tôi khá thích mấy nghệ thuật truyền thống như vậy, cho nên từ nhỏ ông ngoại cho tôi học rồi.”
Dứt lời, Dương Vận bên kia cũng rất buồn bực uống một ngụm nước rồi than vãn:
“Người với người sao khác nhau như vậy, tôi chỉ có nước sôi để nguội cũng không dám uống nhiều, mọi người xem Tô San còn ăn hơn nửa chén cơm, dáng người vẫn đẹp như vậy, tôi nếu có được dáng người thế này cũng sẽ đi đóng phim thần tượng.”
Tô San: “……”
Cô cho rằng bản thân ăn đã ít rồi, nhưng nhìn thấy người khác như vậy, cô cảm thấy ăn nhiều một miếng cơm cũng là tội ác.
“Vậy cô có thể đóng phim kinh dị!”
Chu Tuấn không nhịn được bắt đầu chế nhạo cô ấy, Dương Vận lại quay qua mắng lại anh ta mấy câu.
“Tô San người ta là đầu bếp đó, tới đây, tôi cho mấy người xem!”
Lúc này Vương Trừng mở ảnh chụp trong điện thoại ra, chính là tấm hình chụp ở nhà Tô San hôm trước. Chu Tuấn ghé qua nhìn:
“Không thể nào? Đây là do Tô San nấu?”
Thấy Chu Tuấn có vẻ không tin, Vương Trừng giải thích nói:
“Chắc chắn a! Hơn nữa hương vị tuyệt vời siêu cấp, ăn một bữa cơm của cô ấy, anh có thể tăng ba ký!”
Dương Vận cũng ghé lại gần nhìn hình chụp, lập tức kéo tay Tô San:
“Nhìn thèm quá đi, nhưng tôi còn đang giảm cân, làm sao đây.”
Thấy Vương Trừng vẫn đang ở đó thổi phồng, Tô San cũng cảm thấy nhức đầu, cô đang ở giới giải trí, cô cũng không tính đá chéo sang giới ẩm thực.
“Thực ra chỉ cần ăn uống hợp lý, cũng không mập lên nhiều đâu, tôi thường xuyên làm mấy loại bánh rau củ, calo thấp, tôi thường xuyên ăn mấy món đó để khống chế cân nặng, mọi người khi nào rảnh có thể tới nhà tôi, muốn ăn cái gì cũng được.”
Cô cười nói.
Mặc kệ đó có phải lời nói khách sáo hay không, ấn tượng của những người khác với cô cũng khá tốt, lúc sau còn add WeChat, theo dõi Weibo của nhau, đến lúc cơm nước xong xuôi, Dương Vận còn nói khi nào muốn qua nhà cô ăn ké.
Tô San tất nhiên đáp ứng. Mọi người quay về khách sạn, thu thập hành lý ngày mai quay trở về.
Lúc ngủ, cô nhớ tới việc nối máy trong chương trình hôm nay, Tô San không biết có nên giải thích lại một lần với Tạ Duyên hay không, nhưng cuối cùng nghĩ lại, trên chương trình cũng đã giải thích rồi, cô cũng không cần nói nhiều làm gì.
Cho đến hôm sau, cô ngồi máy bay trở lại Thượng Hải, ba của cô tất nhiên có tiền hơn cô, hiện ba mẹ đang ở một căn biệt thự, đến lúc cô về tới nhà, mẹ cô đang ở trong phòng bếp bận túi bụi.
Ba cô ngồi ở phòng khách ngồi nói chuyện với một người đàn ông trung niên, còn có một hình bóng vô cùng quen thuộc!
“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến! Anh xem, con bé này cuối cùng cũng về tới.”
Ba Tô nhìn thấy cô, lập tức vẫy tay:
“Còn thất thần cái gì, con mau lại đây chào bác Đàm.”
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, lúc nhìn thấy Tô San cũng cười hòa ái:
“Đã lớn thế rồi à, tôi còn nhớ mới sinh ra nhỏ như vậy, thoắt cái đã thành đại cô nương rồi.”
Tô San đổi lại dép rồi đi qua cười cười:
“Cháu chào bác Đàm.”
Nói xong, cô lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi bên kia:
“Chào anh Hạo Chi.”
Người đàn ông mặc âu phục màu đen, Tô San lướt qua đã nhìn thấy trên cổ tay còn đeo một cái đồng hồ bản giới hạn, khuôn mặt trong trí nhớ có thay đổi một chút, nhưng lúc sau chính nguyên chủ (Tô San lúc trước) cũng có xem hình của hắn, không sai, người này chính là thanh mai trúc mã mà nguyên chủ đã từng yêu thầm lúc trước!
Có điều, người ta có vẻ chỉ xem nguyên chủ là em gái, lúc mười sáu tuổi, cả nhà hắn đều ra nước ngoài, nghe nói gần đây mới trở lại, Tô San còn nhớ rõ, nguyên chủ còn có viết một bức thư tình gửi cho đối phương, có điều không biết hắn có nhận được hay không mà lúc sau thái độ đối với cô ấy cũng chẳng có thay đổi gì.
“Haizz, nháy mắt chúng ta đều già rồi, còn nhớ rõ lúc cả hai đứa đều còn nhỏ, giờ đều đã trưởng thành hết rồi.”
Ba Tô tháo mắt kính xuống cảm khái, vẻ mặt hoài niệm.
Cô gái trước mắt mặc một cái váy xanh ngọc bích tôn lên dáng người hoàn mỹ, khác xa với cô bé trong trí nhớ, khuôn mặt tinh xảo thanh thuần nhưng lại mang theo khí chất bình thản, khác hoàn toàn với trước đây chỉ biết đi theo hắn, giờ lại tạo cảm giác có chút xa lạ khách sáo.
Đàm Hạo Chi đứng dậy nhìn cô cười một cái, khách khí nói:
“Lâu rồi không gặp, em cao hơn rồi.”
Tô San hơi đảo mắt, cũng khách khí cười nói:
“Không cao được như anh.”
Nhìn hai đứa nhỏ nói chuyện, ba Tô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nháy mắt với ba Đàm, hai người cầm tách trà đi vào thư phòng nói chuyện.
Khi toàn bộ đại sảnh chỉ còn hai người, Tô San lại cảm thấy không biết làm gì, cứ đơ ra, cô sợ nhất chính là tình cảm có khúc mắc, hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào.
“Anh ngồi đi.”
Cô lui ra sau hai bước, ngồi xuống chiếc ghế bên kia.
Thấy cô có vẻ hơi câu nệ, Đàm Hạo Chi bất đắc dĩ cười cười:
“Đây là nhà em, sao em nhìn còn hồi hộp hơn anh vậy?”
Hắn cười rội lên khiến người ta có cảm giác tắm trong gió xuân, Tô San lại hơi xấu hổ ôm lấy cái gối đặt trên sô pha, ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn:
“Không ngờ đột nhiên anh lại về nước, sau này sẽ lại xuất ngoại sao?”
Đối với trúc mã này, nguyên chủ vẫn luôn nhớ mãi không quên, thường xuyên hỏi ba của cô ấy tin tức, biết được người ta đã có bằng tiến sĩ luật, có nước ngoài còn thắng kiện mấy vụ nổi tiếng, hiện giờ đột nhiên về nước, nhìn có vẻ tính phát triển sự nghiệp ở trong nước luôn.
“Anh cùng bạn mở một văn phòng, lúc sau định hướng sẽ phát triển trong nước.”
Nói tới đây, hắn bỗng nghiêm túc nhìn cô:
“Nghe nói giờ em đã tiến vào giới giải trí, trước đây sao không hề biết em có hứng thú này vậy?”
Nguyên chủ thực ra đã sớm có ước mơ này rồi, chẳng qua Đàm Hạo Chi lúc đó chỉ chú tâm vào chuyện học tập, làm gì có thời gian lắng nghe ước mơ của cô ấy.
“À, thực ra em có ý định này từ lâu rồi, còn người mà, dù sao cũng phải vì ước mơ của mình mà phấn đấu một lần.”
Cô khách khí cười cười.
Thấy cách nói chuyện của cô với trong trí nhớ khác xa nhau, tâm tình Đàm Hạo Chi cũng hơi phức tạp, thời gian đúng là có thể khiến nhiều thứ thay đổi.
Không biết nghĩ tới điều gì, mày hắn hơi nhướng lên, nghiêm túc nhìn cô nói:
“Lúc trước anh có xem trailer phim của em với Tạ Duyên, em diễn rất tốt, trước kia không ngờ em lại có khả năng này.”
Hai người nhìn nhau, đối phương có vẻ khen cô, nhưng Tô San bỗng nhớ tới cảnh hôn của cô và Tạ Duyên, không biết anh ta có biết chuyện này không, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
Đang lúc Tô San tính nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, cô đành phải xin lỗi Đàm Hạo Chi, đứng lên nghe điện thoại.
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nói nhanh nhẹn của chị Lưu:
“Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
Dứt lời, Tô San lại nhìn lướt qua Đàm Hạo Chi ngồi đó, rồi chạy ra gần cửa sổ nghe điện thoại, nói:
“Tin tốt.”
Hiện giờ cô rất cần một tin tốt để hóa giải cảm giác ngại ngùng!
Chị Lưu đầu dây bên kia lập tức nói:
“Bộ phim thần tượng tình yêu đô thị kia đã quyết định để em làm nữ chính rồi, ngày mốt vừa lúc em có thời gian, em đi cùng với chị qua đó ký hợp đồng, tiện thể ăn cơm cùng với bên nhà sản xuất, đúng rồi, Tạ Duyên cũng tới.”
---Hết Chương 31---
“Ba trăm vạn?”
Giọng nói của Tạ Duyên có vẻ rất nghi hoặc, mọi người cũng rất tò mò nhìn Tô San tại sao lại nói vậy.
Tô San thực sự cảm thấy quá xấu hổ, Tạ Duyên chắc bị cô làm cho ngơ luôn rồi, rõ ràng bình thường một bữa cơm cô cũng không muốn thiếu người ta, giờ lại đột ngột mượn ba trăm vạn, không biết liệu Tạ Duyên có thể nghe ra chuyện kỳ lạ hay không.
“Đúng vậy, chính là căn hộ ở quận Vũ Tâm, mấy ngày trước tôi có tới đó xem thấy căn hộ kia khá được, chỉ là vừa vặn thiếu ba trăm vạn, nếu anh không tiện thì tôi sẽ hỏi mượn người khác.”
Tô San ho nhẹ một tiếng, cô đã nói rõ ràng vậy rồi, không thể nào Tạ Duyên còn chưa nhận ra điều gì.
Quả nhiên, người bên đầu dây bên kia hơi im lặng một chút, bỗng nhiên nói:
“Cô nghĩ là có tiện hay không?”
Dứt lời, mấy người đội bên kia đều che miệng lại, cố gắng không phát ra âm thanh.
Thấy thời gian không còn nhiều lắm, Tô San chỉ có thể nói:
“Vậy anh có cho mượn hay không?”
Nghe vậy, Tạ Duyên lại nghiêm túc nói:
“Có thể, có điều lãi suất của tôi rất cao.”
Biết được là Tạ Duyên đã nghe ra mới nói vậy, cũng may nhiệm vụ hoàn thành, lúc này Chu Tuấn ngồi đối diện lập tức lên tiếng:
“Chào anh, Tạ duyên, chúng tôi hiện đang ghi hình chương trình!”
Nói xong, Dương Vận bên cạnh kích động ghé qua nói:
“Tạ lão sư, tôi là fan của anh!”
Tay Tô San gần như sắp bị Dương Vận bóp nát, có thể thấy cô ấy kích động như thế nào, rất giống Đồng Nhạc.
“Duyên ca, khi nào anh mới cho em mượn ba trăm vạn!”
Vương Trừng bên kia cũng gân cổ lên hô.
Thật ra mọi người đều biết lúc nãy Tạ Duyên chắc chắn đã nghe ra đang ghi hình gì đó, câu cuối cùng rõ ràng là nói giỡn.
“Thâm tâm của Tạ lão sư nhất định là từ chối!”
Dương Vận cười nhạo Vương Trừng.
“Được rồi, chào anh Tạ Duyên, chúng tôi đang ghi hình “Hôm nay có hỉ”, lúc nãy là chơi trò chơi, anh có thể chào các vị khán giả và mọi người.”
Viên Tranh nháy mặt lập tức nghiêm túc điều chỉnh không khí.
Dứt lời, trong điện thoại vang lên giọng nói không nhanh không chậm:
“Chào quý khán giả, tôi là Tạ Duyên.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, Dương Vận bên cạnh kích động túm chặt cánh tay của Tô San:
“A a a a!”
“Được rồi được rồi, không có chuyện gì nữa, cúp máy.”
Tô San lập tức giật lấy điện thoại của mình, không chờ đầu dây bên kia nói gì đã ngắt máy.
Không cần biết biên tập phải cắt nối như thế nào, có điều lúc cuối Tạ Duyên đã đồng ý cho cô mượn tiền nghe là biết nói giỡn, khán giả chắc chắn cũng sẽ nhận ra.
“Được đó, sau này ngày nào cũng có người hỏi mượn tiền của Tạ lão sư.”
Trương Thiên Thiên nói giỡn.
Thấy vậy, Tô San đứng đắn nói:
“Thực ra Tạ lão sư rất tốt, lúc đóng phim cũng chỉ dạy tụi tôi rất nhiều thứ.”
“Đúng vậy, anh ấy có khi cũng chỉ tôi cách đọc lời thoại, ngắt câu như thế nào, thường ngày cũng khá bình dân.”
Vương Trừng cũng nghiêm trang ca tụng.
Tô San không nhịn được quay qua nhìn Vương Trừng, sao cô lại không thấy Tạ Duyên bình dân tí nào…
Mọi người cũng phụ hoa vài câu, sau đó tới lượt Trương Thiên Thiên gọi điện thoại, cô ấy bốc trung tấm thẻ ghi “Tôi bị sốt”.
Người cô ấy phải gọi điện là một nam nghệ sỹ, gần đây trên mạng cũng có đưa tin, là bạn trai tin đồn của cô ấy, là một idol trẻ tuổi có đông fan hâm mộ, có điều không ngờ là, sau khi Trương Thiên Thiên nói như vậy, đầu dây bên kia lập tức nói không do dự:
“Giờ anh qua chỗ em.”
Trong chốc lát, cả trường quay sôi trào, la ó, lúc này có lẽ người bên kia cũng nghe ra là đang ghi hình, nhưng chắc chắn nghe vậy là biết quan hệ giữa hai người này không tầm thường, Trương Thiên Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đó đỏ mặt.
Nhưng phần này quay thì quay nhưng lúc phát sóng thì không thể đưa lên, mặc dù mọi người đều biết có ái muội, nhưng nếu đưa lên truyền hình thì coi như công khai, hơn nữa Trương Thiên Thiên cũng không có ý công khai, ban tổ chức tất nhiên cũng sẽ không làm vậy, dù sao là thành viên cố định, còn phải hợp tác dài dài với nhau, cho nên ban tổ chức cũng để hai người phối hợp nói chuyện lại qua điện thoại một lần nữa, lần này nói chuyện bình thường hơn để coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Không ngờ lại xảy ra tình huống hay ho như vậy, tất cả mọi người đều khá kinh ngạc, thế nên mấy cuộc điện thoại sau đó cũng không quá chú ý nhiều nữa.
Trò chơi này xong thì đội thắng là đội đỏ, đây coi như là kịch bản của ban tổ chức, cần để cho mỗi đội thắng một lần nhưng vậy mới có cảm giác thực lực ngang nhau, gay cấn hơn.
Đội của Tô San lần này phải nhận hình phạt là bị đội bên kia vẽ rùa lên mặt, là dùng son môi để vẽ, cuối cùng mọi người lại phải đi tẩy trang rồi trang điểm lại mới có thể quay tiếp.
Mỗi đội đều giành một gợi ý, sau đó từng người vào trong trấn tìm vị cao nhân kia, theo kịch bản, hai đội trên đường gặp nhau, có điều Vương Trừng nói đói bụng, nhất định bắt mọi người vào quán mì ăn hoành thánh. Kết cục là đội đỏ tìm được cao nhân trước, là một võ sư Kungfu. Nhìn tổng thể mà nói, chương trình kỳ này cũng đã đủ hài hước và đặc sắc, mặc dù sự cố cuộc điện thoại của Trương Thiên Thiên không thể đưa lên phát sóng, nhưng lúc nãy khi ghi hình lại một lần nữa hai người nói chuyện điện thoại cũng đã đủ mờ ám rồi.
Ghi hình đến 9 giờ tối mới kết thúc, sau đó Viên Tranh làm chủ bao mọi người đi ăn uống, nam thì uống rượu, các cô gái thì ngồi tám chuyện linh tinh về mỹ phẩm, bảo dưỡng da gì đó.
“Tô San, cô học đàn tranh bao lâu rồi?”
Diệp Mông ngồi cạnh cô bỗng nhiên hỏi.
Trừ Tô San, mấy cô gái khác cũng không dám ăn quá nhiều, Tô San ăn nửa chén cơm, trong tay hiện còn đang cầm một ly nước ép, nghe Diệp Mông hỏi vậy, quay đầu qua cười cười đáp:
“Ông ngoại tôi khá thích mấy nghệ thuật truyền thống như vậy, cho nên từ nhỏ ông ngoại cho tôi học rồi.”
Dứt lời, Dương Vận bên kia cũng rất buồn bực uống một ngụm nước rồi than vãn:
“Người với người sao khác nhau như vậy, tôi chỉ có nước sôi để nguội cũng không dám uống nhiều, mọi người xem Tô San còn ăn hơn nửa chén cơm, dáng người vẫn đẹp như vậy, tôi nếu có được dáng người thế này cũng sẽ đi đóng phim thần tượng.”
Tô San: “……”
Cô cho rằng bản thân ăn đã ít rồi, nhưng nhìn thấy người khác như vậy, cô cảm thấy ăn nhiều một miếng cơm cũng là tội ác.
“Vậy cô có thể đóng phim kinh dị!”
Chu Tuấn không nhịn được bắt đầu chế nhạo cô ấy, Dương Vận lại quay qua mắng lại anh ta mấy câu.
“Tô San người ta là đầu bếp đó, tới đây, tôi cho mấy người xem!”
Lúc này Vương Trừng mở ảnh chụp trong điện thoại ra, chính là tấm hình chụp ở nhà Tô San hôm trước. Chu Tuấn ghé qua nhìn:
“Không thể nào? Đây là do Tô San nấu?”
Thấy Chu Tuấn có vẻ không tin, Vương Trừng giải thích nói:
“Chắc chắn a! Hơn nữa hương vị tuyệt vời siêu cấp, ăn một bữa cơm của cô ấy, anh có thể tăng ba ký!”
Dương Vận cũng ghé lại gần nhìn hình chụp, lập tức kéo tay Tô San:
“Nhìn thèm quá đi, nhưng tôi còn đang giảm cân, làm sao đây.”
Thấy Vương Trừng vẫn đang ở đó thổi phồng, Tô San cũng cảm thấy nhức đầu, cô đang ở giới giải trí, cô cũng không tính đá chéo sang giới ẩm thực.
“Thực ra chỉ cần ăn uống hợp lý, cũng không mập lên nhiều đâu, tôi thường xuyên làm mấy loại bánh rau củ, calo thấp, tôi thường xuyên ăn mấy món đó để khống chế cân nặng, mọi người khi nào rảnh có thể tới nhà tôi, muốn ăn cái gì cũng được.”
Cô cười nói.
Mặc kệ đó có phải lời nói khách sáo hay không, ấn tượng của những người khác với cô cũng khá tốt, lúc sau còn add WeChat, theo dõi Weibo của nhau, đến lúc cơm nước xong xuôi, Dương Vận còn nói khi nào muốn qua nhà cô ăn ké.
Tô San tất nhiên đáp ứng. Mọi người quay về khách sạn, thu thập hành lý ngày mai quay trở về.
Lúc ngủ, cô nhớ tới việc nối máy trong chương trình hôm nay, Tô San không biết có nên giải thích lại một lần với Tạ Duyên hay không, nhưng cuối cùng nghĩ lại, trên chương trình cũng đã giải thích rồi, cô cũng không cần nói nhiều làm gì.
Cho đến hôm sau, cô ngồi máy bay trở lại Thượng Hải, ba của cô tất nhiên có tiền hơn cô, hiện ba mẹ đang ở một căn biệt thự, đến lúc cô về tới nhà, mẹ cô đang ở trong phòng bếp bận túi bụi.
Ba cô ngồi ở phòng khách ngồi nói chuyện với một người đàn ông trung niên, còn có một hình bóng vô cùng quen thuộc!
“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến! Anh xem, con bé này cuối cùng cũng về tới.”
Ba Tô nhìn thấy cô, lập tức vẫy tay:
“Còn thất thần cái gì, con mau lại đây chào bác Đàm.”
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, lúc nhìn thấy Tô San cũng cười hòa ái:
“Đã lớn thế rồi à, tôi còn nhớ mới sinh ra nhỏ như vậy, thoắt cái đã thành đại cô nương rồi.”
Tô San đổi lại dép rồi đi qua cười cười:
“Cháu chào bác Đàm.”
Nói xong, cô lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi bên kia:
“Chào anh Hạo Chi.”
Người đàn ông mặc âu phục màu đen, Tô San lướt qua đã nhìn thấy trên cổ tay còn đeo một cái đồng hồ bản giới hạn, khuôn mặt trong trí nhớ có thay đổi một chút, nhưng lúc sau chính nguyên chủ (Tô San lúc trước) cũng có xem hình của hắn, không sai, người này chính là thanh mai trúc mã mà nguyên chủ đã từng yêu thầm lúc trước!
Có điều, người ta có vẻ chỉ xem nguyên chủ là em gái, lúc mười sáu tuổi, cả nhà hắn đều ra nước ngoài, nghe nói gần đây mới trở lại, Tô San còn nhớ rõ, nguyên chủ còn có viết một bức thư tình gửi cho đối phương, có điều không biết hắn có nhận được hay không mà lúc sau thái độ đối với cô ấy cũng chẳng có thay đổi gì.
“Haizz, nháy mắt chúng ta đều già rồi, còn nhớ rõ lúc cả hai đứa đều còn nhỏ, giờ đều đã trưởng thành hết rồi.”
Ba Tô tháo mắt kính xuống cảm khái, vẻ mặt hoài niệm.
Cô gái trước mắt mặc một cái váy xanh ngọc bích tôn lên dáng người hoàn mỹ, khác xa với cô bé trong trí nhớ, khuôn mặt tinh xảo thanh thuần nhưng lại mang theo khí chất bình thản, khác hoàn toàn với trước đây chỉ biết đi theo hắn, giờ lại tạo cảm giác có chút xa lạ khách sáo.
Đàm Hạo Chi đứng dậy nhìn cô cười một cái, khách khí nói:
“Lâu rồi không gặp, em cao hơn rồi.”
Tô San hơi đảo mắt, cũng khách khí cười nói:
“Không cao được như anh.”
Nhìn hai đứa nhỏ nói chuyện, ba Tô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nháy mắt với ba Đàm, hai người cầm tách trà đi vào thư phòng nói chuyện.
Khi toàn bộ đại sảnh chỉ còn hai người, Tô San lại cảm thấy không biết làm gì, cứ đơ ra, cô sợ nhất chính là tình cảm có khúc mắc, hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào.
“Anh ngồi đi.”
Cô lui ra sau hai bước, ngồi xuống chiếc ghế bên kia.
Thấy cô có vẻ hơi câu nệ, Đàm Hạo Chi bất đắc dĩ cười cười:
“Đây là nhà em, sao em nhìn còn hồi hộp hơn anh vậy?”
Hắn cười rội lên khiến người ta có cảm giác tắm trong gió xuân, Tô San lại hơi xấu hổ ôm lấy cái gối đặt trên sô pha, ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn:
“Không ngờ đột nhiên anh lại về nước, sau này sẽ lại xuất ngoại sao?”
Đối với trúc mã này, nguyên chủ vẫn luôn nhớ mãi không quên, thường xuyên hỏi ba của cô ấy tin tức, biết được người ta đã có bằng tiến sĩ luật, có nước ngoài còn thắng kiện mấy vụ nổi tiếng, hiện giờ đột nhiên về nước, nhìn có vẻ tính phát triển sự nghiệp ở trong nước luôn.
“Anh cùng bạn mở một văn phòng, lúc sau định hướng sẽ phát triển trong nước.”
Nói tới đây, hắn bỗng nghiêm túc nhìn cô:
“Nghe nói giờ em đã tiến vào giới giải trí, trước đây sao không hề biết em có hứng thú này vậy?”
Nguyên chủ thực ra đã sớm có ước mơ này rồi, chẳng qua Đàm Hạo Chi lúc đó chỉ chú tâm vào chuyện học tập, làm gì có thời gian lắng nghe ước mơ của cô ấy.
“À, thực ra em có ý định này từ lâu rồi, còn người mà, dù sao cũng phải vì ước mơ của mình mà phấn đấu một lần.”
Cô khách khí cười cười.
Thấy cách nói chuyện của cô với trong trí nhớ khác xa nhau, tâm tình Đàm Hạo Chi cũng hơi phức tạp, thời gian đúng là có thể khiến nhiều thứ thay đổi.
Không biết nghĩ tới điều gì, mày hắn hơi nhướng lên, nghiêm túc nhìn cô nói:
“Lúc trước anh có xem trailer phim của em với Tạ Duyên, em diễn rất tốt, trước kia không ngờ em lại có khả năng này.”
Hai người nhìn nhau, đối phương có vẻ khen cô, nhưng Tô San bỗng nhớ tới cảnh hôn của cô và Tạ Duyên, không biết anh ta có biết chuyện này không, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
Đang lúc Tô San tính nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, cô đành phải xin lỗi Đàm Hạo Chi, đứng lên nghe điện thoại.
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nói nhanh nhẹn của chị Lưu:
“Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
Dứt lời, Tô San lại nhìn lướt qua Đàm Hạo Chi ngồi đó, rồi chạy ra gần cửa sổ nghe điện thoại, nói:
“Tin tốt.”
Hiện giờ cô rất cần một tin tốt để hóa giải cảm giác ngại ngùng!
Chị Lưu đầu dây bên kia lập tức nói:
“Bộ phim thần tượng tình yêu đô thị kia đã quyết định để em làm nữ chính rồi, ngày mốt vừa lúc em có thời gian, em đi cùng với chị qua đó ký hợp đồng, tiện thể ăn cơm cùng với bên nhà sản xuất, đúng rồi, Tạ Duyên cũng tới.”
---Hết Chương 31---
/111
|