Ngày giông bão.
Núi Cửu Môn.
Chi Lan một thân một mình leo đến tận đỉnh Cửu Môn, quay trở về căn nhà cháy rụi lúc trước. Trần Nguyệt trở về phục hồi lại căn nhà ọp ẹp, bà vẫn ở đây hưởng thụ đất trời như xưa. Tiếng mưa ào ạt rì rào đột nhiên xuất hiện thêm tiếng gõ cửa cốc cốc. Trần Nguyệt bước xuống ghế mây, phe phẩy quạt bước đến. Cánh cửa gỗ mở ra, người đứng ngoài cửa đã bị gió mưa vùi dập tả tơi, đôi vai gầy run run vì lạnh.
“Cô Nguyệt…”
“Tôi biết cô sẽ đến tìm tôi.” Trần Nguyệt gấp quạt lại, bà dẫn Chi Lan vào nhà, tìm cho cô một bộ đồ khô ráo. Trần Nguyệt bảo Chi Lan thay quần áo, lau khô tóc trước, xong xuôi mới bắt đầu trò chuyện cùng cô.
Chi Lan thay đồ xong, cô ngồi trên ghế mây bên cạnh Trần Nguyệt.
“Thế Huân đã mất thị lực rồi…”
“Ừm, cậu ấy tới hạn đổi rồi.” Trần Nguyệt ậm ừ, bà nghiêng mặt, tránh né ánh mắt đau khổ của Chi Lan.
Cuộc trò chuyện của hai người rơi vào yên lặng, bên ngoài tiếng gió mưa vẫn rì rào xào xạc. Chi Lan cụp mắt, mười ngón tay đan vào nhau, cô trầm ngâm một lúc, sau đó vươn tay giữ chặt tay bà Nguyệt: “Cô giúp con với.”
“Để mắt Thế Huân sáng trở lại, cái gì con cũng nguyện đổi.”
Đáp lại Chi Lan chỉ có tiếng thở dài. Trần Nguyệt hướng mắt nhìn ô cửa sổ giăng đầy mưa bão, số phận hai người này như vòng lặp lẩn quẩn, tạo hóa nhẫn tâm trêu đùa bọn họ. Hai người đã bỏ lỡ nhau nhiều kiếp như vậy, đến kiếp có thể bên nhau lại không được trọn vẹn. Quả thật, trong lòng Trần Nguyệt cũng đã ươm mầm thương xót bọn họ. Nhưng ý trời đã định, muốn xoay chuyển bắt buộc phải đánh đổi. Bà uể oải khép hờ mi mắt, mãi một lúc lâu mới từ tốn lên tiếng: “Mười năm khỏe mạnh của cô, được chứ?”
“Được.”
“Cậu ấy sẽ sáng mắt, nhưng tôi không hứa trước là khi nào.”
***
Thế Huân hồi phục sau ba tháng nằm viện, bác sĩ nói có thể ngày nào đó mắt anh sẽ bình phục, tình hình hiện tại không khả quan cho lắm. Bác sĩ nói ông ấy luôn tin vào kỳ tích, hy vọng ngày nào đó ánh sáng có thể quay về đôi mắt Thế Huân một lần nữa. Bây giờ mắt anh vẫn chìm trong bóng tối âm u. Anh xuất viện và được đưa về dinh thự nhà họ Lê, do thị lực đã mất, hiện tại cây gậy vàng ngày xưa hay chống nay đã đến lượt anh dùng. Thế Huân đối diện với đôi mắt khiếm khuyết rất bình thản, chưa một lời oán trách bất kì ai. Người giúp việc trước giờ luôn sợ ông lớn, hôm nay trông thấy dáng vẻ chật vật của anh, mọi người đều cảm thấy buồn.
Đồ đạc sắt nhọn trong nhà đều được Chi Lan cho người bịt kín, cô sợ anh không thấy đường, vô tình làm bản thân bị thương. Chi Lan vừa trông con vừa để mắt đến anh.
Thế Huân cố gắng để Chi Lan không bận tâm về anh quá nhiều, anh vẫn giữ tác phong như bình thường, tự lo liệu chăm sóc bản thân tốt nhất có thể. Nhất trở thành người đại diện của anh, thông qua quyết định của Thế Huân, ra mặt giải quyết công việc làm ăn bên ngoài. Cũng vì vậy mà anh có nhiều thời gian bên cạnh vợ con hơn.
Chi Lan ngồi bên cạnh Thế Huân, cô bế đứa trẻ ba tháng tuổi đặt vào vòng tay anh. Sinh mệnh bé bỏng khẽ cựa quậy trong lòng, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt ngón tay anh, bé con vui vẻ nhoẻn miệng cười. Anh nghiêng mặt, đôi mắt vô hồn muốn cúi xuống nhìn con. Song, hình ảnh đứa trẻ vẫn bị bóng tối thay thế. Chi Lan hiểu hành động của anh hơn bất kì ai, cô chua xót hôn lên đôi môi mềm, thì thầm vào tai Thế Huân: “Thế Dương có đôi mắt tròn, hàng mi dài giống em, mũi cao giống anh.”
“Con cười có giống em không?” Anh dịu dàng hỏi.
Câu hỏi của anh khiến cô bật cười, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, hít hà mùi hương quen thuộc.
“Con còn chưa mọc răng, đương nhiên không cười giống em được rồi.”
Mái tóc ướt vô tình thấm qua áo anh, Thế Huân nhẽ cau mày: “Lại không chịu lau khô tóc.”
Chi Lan ôm đứa trẻ đặt vào trong nôi, mới đây mà Thế Dương đã ngủ rồi.
“Khi nãy con khóc nên em đến dỗ, quên mất tóc ướt chưa lau.”
Thế Huân bước xuống giường, anh dựa theo trí nhớ tìm khăn bông lau. Trông thấy anh mò mẫm tìm khăn, cô xót xa nói: “Em tự lau tóc được mà.”
Anh không để ý đến lời cô nói, nhẹ giọng gọi: “Em đến đây.”
Khi cô ngoảnh đầu lại, anh quay ngồi ngay ngắn trên giường. Chi Lan ngẩn ngơ nhìn anh một lúc, sau cùng vẫn nhấc chân leo lên giường, cô ngồi trong lòng anh như một thói quen. Khăn bông bắt đầu chạm vào mái tóc đen ướt, nhẹ nhàng lau đi vết nước còn đọng lại. Động tác anh vẫn nhẹ nhàng như ngày thường, Chi Lan co người hưởng thụ dịu dàng từ anh. Bỗng chốc cô nhớ về lần đầu tiên anh lau tóc cho cô, tay chân cứng nhắc hơn bây giờ rất nhiều. Thế Huân từ tốn lau khô mái tóc, cúi đầu hôn lên suối tóc đen. Chi Lan lại nhớ về lần đầu tiên đó, anh cũng cúi đầu hôn cô như thế, nhưng anh không dám để cô hay biết, chỉ dùng môi lướt ngang đầy lưu luyến.
Thời gian thay đổi con người rất nhiều, lúc đó cô còn rất sợ anh, bây giờ lại không sợ anh nổi.
Hóa ra cô và anh đã trải qua nhiều thứ đến vậy, cô ngả vào lòng anh thiếp đi, tìm kiếm sự an toàn xoa dịu trái tim cô.
Nửa đêm.
Chi Lan xoay người ôm Thế Huân, cô nhận ra người bên gối đã biến mất. Chi Lan hốt hoảng ngồi bật dậy, ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình anh. Vóc dáng cao lớn ngồi bệt trên đất, anh mò mẫm đưa nôi cho con. Thế Huân không biết dỗ trẻ, nhóc con cứ oa oa khóc suốt, anh kiên nhẫn ngồi trò chuyện với con: “Đừng khóc nữa, mẹ mệt lắm rồi, để mẹ ngủ một chút nào.”
Dường như bé con hiểu ý anh, nó ngừng khóc ngay lập tức, bàn tay nhỏ bé huơ huơ muốn chạm vào anh, tiếc là anh không thể nhìn thấy. Chi Lan cuộn người trên giường, vừa hưởng thụ ngọt ngào vừa giày vò đau đớn.
***
Chi Lan sinh con xong gặp phải biến cố, người cô càng lúc càng gầy. Nhan sắc tươi trẻ tiều tụy đi nhiều, Thế Huân cho người nấu đồ ăn tẩm bổ. Song, cô không ăn được bao nhiêu. Hai người ngồi trên bàn ăn, cô gắp thức ăn đặt vào bát anh, mỗi món cô đều nhắc cho anh biết là món gì, vị trí đĩa thức ăn nằm ở đâu. Thế Huân ậm ừ, sau đó vươn tay kéo đĩa tôm về phía mình, xúc giác cho anh biết rằng anh đã chọn đúng món. Thế Huân gắp con tôm vào bát, dùng tay trần bóc vỏ, hiện tại anh không thấy đường, động tác bóc vỏ rất chậm. Chi Lan ngăn tay anh lại, cô nói: “Để em.”
Thế Huân gạt tay cô ra, khẽ nói: “Bẩn tay em.”
Dù động tác có chậm nhưng con tôm anh bốc sạch sẽ gọn gàng, Thế Huân lần mò tìm chén của Chi Lan, gắp tôm bỏ vào đó. Cô ngỡ ngàng nhìn con tôm nõn trong bát, Thế Huân đã bắt đầu bóc con thứ hai. Dù anh mù nhưng vẫn giữ lại thói quen bóc tôm cho cô, chậm rãi từng chút một, lần lượt đặt tôm lột vỏ vào bát cô.
“Dạo này em gầy xuống nhiều lắm.”
“…”
“Chi Lan.”
“Chi Lan?”
Cô buông đũa xuống, che miệng ngăn cho tiếng nấc không vang lên.
Đôi lúc Chi Lan thầm ước, nếu Thế Huân không yêu cô, có lẽ cuộc đời của anh sẽ không đau khổ thế này.
“Lại lén anh khóc rồi.” Thế Huân đẩy ghế đứng dậy, dùng gậy dò dẫm đi về phía Chi Lan. Cô nhanh tay quệt ngang nước mắt, cố giấu đi hàng lệ nóng trên má, cô chạy đến đỡ anh, miệng chối bay: “Không có, em không có khóc.”
Anh vươn tay chạm vào gò má cô, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại ươn ướt. Điều khiến anh đau lòng không phải vì Chi Lan rơi nước mắt mà vì cô đã trở nên hiểu chuyện, người càng hiểu chuyện càng đau khổ. Anh cô ôm vào lòng, vốn muốn tặng cô một đời vô âu, cuối cùng lại trở thành lo lắng lớn nhất trong lòng cô.
“Anh xin lỗi, xin lỗi em.”
Cái ôm của anh càng khiến cô không kìm được nước mắt, Chi Lan vòng tay qua eo anh, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng xin lỗi em nữa, em đau lòng lắm.”
“Chúng ta cảm ơn nhau thay vì xin lỗi được không?”
Vòng tay Chi Lan ôm chặt anh hơn.
“Cảm ơn anh vì đã yêu em nhiều như vậy, cảm ơn anh.”
Núi Cửu Môn.
Chi Lan một thân một mình leo đến tận đỉnh Cửu Môn, quay trở về căn nhà cháy rụi lúc trước. Trần Nguyệt trở về phục hồi lại căn nhà ọp ẹp, bà vẫn ở đây hưởng thụ đất trời như xưa. Tiếng mưa ào ạt rì rào đột nhiên xuất hiện thêm tiếng gõ cửa cốc cốc. Trần Nguyệt bước xuống ghế mây, phe phẩy quạt bước đến. Cánh cửa gỗ mở ra, người đứng ngoài cửa đã bị gió mưa vùi dập tả tơi, đôi vai gầy run run vì lạnh.
“Cô Nguyệt…”
“Tôi biết cô sẽ đến tìm tôi.” Trần Nguyệt gấp quạt lại, bà dẫn Chi Lan vào nhà, tìm cho cô một bộ đồ khô ráo. Trần Nguyệt bảo Chi Lan thay quần áo, lau khô tóc trước, xong xuôi mới bắt đầu trò chuyện cùng cô.
Chi Lan thay đồ xong, cô ngồi trên ghế mây bên cạnh Trần Nguyệt.
“Thế Huân đã mất thị lực rồi…”
“Ừm, cậu ấy tới hạn đổi rồi.” Trần Nguyệt ậm ừ, bà nghiêng mặt, tránh né ánh mắt đau khổ của Chi Lan.
Cuộc trò chuyện của hai người rơi vào yên lặng, bên ngoài tiếng gió mưa vẫn rì rào xào xạc. Chi Lan cụp mắt, mười ngón tay đan vào nhau, cô trầm ngâm một lúc, sau đó vươn tay giữ chặt tay bà Nguyệt: “Cô giúp con với.”
“Để mắt Thế Huân sáng trở lại, cái gì con cũng nguyện đổi.”
Đáp lại Chi Lan chỉ có tiếng thở dài. Trần Nguyệt hướng mắt nhìn ô cửa sổ giăng đầy mưa bão, số phận hai người này như vòng lặp lẩn quẩn, tạo hóa nhẫn tâm trêu đùa bọn họ. Hai người đã bỏ lỡ nhau nhiều kiếp như vậy, đến kiếp có thể bên nhau lại không được trọn vẹn. Quả thật, trong lòng Trần Nguyệt cũng đã ươm mầm thương xót bọn họ. Nhưng ý trời đã định, muốn xoay chuyển bắt buộc phải đánh đổi. Bà uể oải khép hờ mi mắt, mãi một lúc lâu mới từ tốn lên tiếng: “Mười năm khỏe mạnh của cô, được chứ?”
“Được.”
“Cậu ấy sẽ sáng mắt, nhưng tôi không hứa trước là khi nào.”
***
Thế Huân hồi phục sau ba tháng nằm viện, bác sĩ nói có thể ngày nào đó mắt anh sẽ bình phục, tình hình hiện tại không khả quan cho lắm. Bác sĩ nói ông ấy luôn tin vào kỳ tích, hy vọng ngày nào đó ánh sáng có thể quay về đôi mắt Thế Huân một lần nữa. Bây giờ mắt anh vẫn chìm trong bóng tối âm u. Anh xuất viện và được đưa về dinh thự nhà họ Lê, do thị lực đã mất, hiện tại cây gậy vàng ngày xưa hay chống nay đã đến lượt anh dùng. Thế Huân đối diện với đôi mắt khiếm khuyết rất bình thản, chưa một lời oán trách bất kì ai. Người giúp việc trước giờ luôn sợ ông lớn, hôm nay trông thấy dáng vẻ chật vật của anh, mọi người đều cảm thấy buồn.
Đồ đạc sắt nhọn trong nhà đều được Chi Lan cho người bịt kín, cô sợ anh không thấy đường, vô tình làm bản thân bị thương. Chi Lan vừa trông con vừa để mắt đến anh.
Thế Huân cố gắng để Chi Lan không bận tâm về anh quá nhiều, anh vẫn giữ tác phong như bình thường, tự lo liệu chăm sóc bản thân tốt nhất có thể. Nhất trở thành người đại diện của anh, thông qua quyết định của Thế Huân, ra mặt giải quyết công việc làm ăn bên ngoài. Cũng vì vậy mà anh có nhiều thời gian bên cạnh vợ con hơn.
Chi Lan ngồi bên cạnh Thế Huân, cô bế đứa trẻ ba tháng tuổi đặt vào vòng tay anh. Sinh mệnh bé bỏng khẽ cựa quậy trong lòng, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt ngón tay anh, bé con vui vẻ nhoẻn miệng cười. Anh nghiêng mặt, đôi mắt vô hồn muốn cúi xuống nhìn con. Song, hình ảnh đứa trẻ vẫn bị bóng tối thay thế. Chi Lan hiểu hành động của anh hơn bất kì ai, cô chua xót hôn lên đôi môi mềm, thì thầm vào tai Thế Huân: “Thế Dương có đôi mắt tròn, hàng mi dài giống em, mũi cao giống anh.”
“Con cười có giống em không?” Anh dịu dàng hỏi.
Câu hỏi của anh khiến cô bật cười, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, hít hà mùi hương quen thuộc.
“Con còn chưa mọc răng, đương nhiên không cười giống em được rồi.”
Mái tóc ướt vô tình thấm qua áo anh, Thế Huân nhẽ cau mày: “Lại không chịu lau khô tóc.”
Chi Lan ôm đứa trẻ đặt vào trong nôi, mới đây mà Thế Dương đã ngủ rồi.
“Khi nãy con khóc nên em đến dỗ, quên mất tóc ướt chưa lau.”
Thế Huân bước xuống giường, anh dựa theo trí nhớ tìm khăn bông lau. Trông thấy anh mò mẫm tìm khăn, cô xót xa nói: “Em tự lau tóc được mà.”
Anh không để ý đến lời cô nói, nhẹ giọng gọi: “Em đến đây.”
Khi cô ngoảnh đầu lại, anh quay ngồi ngay ngắn trên giường. Chi Lan ngẩn ngơ nhìn anh một lúc, sau cùng vẫn nhấc chân leo lên giường, cô ngồi trong lòng anh như một thói quen. Khăn bông bắt đầu chạm vào mái tóc đen ướt, nhẹ nhàng lau đi vết nước còn đọng lại. Động tác anh vẫn nhẹ nhàng như ngày thường, Chi Lan co người hưởng thụ dịu dàng từ anh. Bỗng chốc cô nhớ về lần đầu tiên anh lau tóc cho cô, tay chân cứng nhắc hơn bây giờ rất nhiều. Thế Huân từ tốn lau khô mái tóc, cúi đầu hôn lên suối tóc đen. Chi Lan lại nhớ về lần đầu tiên đó, anh cũng cúi đầu hôn cô như thế, nhưng anh không dám để cô hay biết, chỉ dùng môi lướt ngang đầy lưu luyến.
Thời gian thay đổi con người rất nhiều, lúc đó cô còn rất sợ anh, bây giờ lại không sợ anh nổi.
Hóa ra cô và anh đã trải qua nhiều thứ đến vậy, cô ngả vào lòng anh thiếp đi, tìm kiếm sự an toàn xoa dịu trái tim cô.
Nửa đêm.
Chi Lan xoay người ôm Thế Huân, cô nhận ra người bên gối đã biến mất. Chi Lan hốt hoảng ngồi bật dậy, ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình anh. Vóc dáng cao lớn ngồi bệt trên đất, anh mò mẫm đưa nôi cho con. Thế Huân không biết dỗ trẻ, nhóc con cứ oa oa khóc suốt, anh kiên nhẫn ngồi trò chuyện với con: “Đừng khóc nữa, mẹ mệt lắm rồi, để mẹ ngủ một chút nào.”
Dường như bé con hiểu ý anh, nó ngừng khóc ngay lập tức, bàn tay nhỏ bé huơ huơ muốn chạm vào anh, tiếc là anh không thể nhìn thấy. Chi Lan cuộn người trên giường, vừa hưởng thụ ngọt ngào vừa giày vò đau đớn.
***
Chi Lan sinh con xong gặp phải biến cố, người cô càng lúc càng gầy. Nhan sắc tươi trẻ tiều tụy đi nhiều, Thế Huân cho người nấu đồ ăn tẩm bổ. Song, cô không ăn được bao nhiêu. Hai người ngồi trên bàn ăn, cô gắp thức ăn đặt vào bát anh, mỗi món cô đều nhắc cho anh biết là món gì, vị trí đĩa thức ăn nằm ở đâu. Thế Huân ậm ừ, sau đó vươn tay kéo đĩa tôm về phía mình, xúc giác cho anh biết rằng anh đã chọn đúng món. Thế Huân gắp con tôm vào bát, dùng tay trần bóc vỏ, hiện tại anh không thấy đường, động tác bóc vỏ rất chậm. Chi Lan ngăn tay anh lại, cô nói: “Để em.”
Thế Huân gạt tay cô ra, khẽ nói: “Bẩn tay em.”
Dù động tác có chậm nhưng con tôm anh bốc sạch sẽ gọn gàng, Thế Huân lần mò tìm chén của Chi Lan, gắp tôm bỏ vào đó. Cô ngỡ ngàng nhìn con tôm nõn trong bát, Thế Huân đã bắt đầu bóc con thứ hai. Dù anh mù nhưng vẫn giữ lại thói quen bóc tôm cho cô, chậm rãi từng chút một, lần lượt đặt tôm lột vỏ vào bát cô.
“Dạo này em gầy xuống nhiều lắm.”
“…”
“Chi Lan.”
“Chi Lan?”
Cô buông đũa xuống, che miệng ngăn cho tiếng nấc không vang lên.
Đôi lúc Chi Lan thầm ước, nếu Thế Huân không yêu cô, có lẽ cuộc đời của anh sẽ không đau khổ thế này.
“Lại lén anh khóc rồi.” Thế Huân đẩy ghế đứng dậy, dùng gậy dò dẫm đi về phía Chi Lan. Cô nhanh tay quệt ngang nước mắt, cố giấu đi hàng lệ nóng trên má, cô chạy đến đỡ anh, miệng chối bay: “Không có, em không có khóc.”
Anh vươn tay chạm vào gò má cô, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại ươn ướt. Điều khiến anh đau lòng không phải vì Chi Lan rơi nước mắt mà vì cô đã trở nên hiểu chuyện, người càng hiểu chuyện càng đau khổ. Anh cô ôm vào lòng, vốn muốn tặng cô một đời vô âu, cuối cùng lại trở thành lo lắng lớn nhất trong lòng cô.
“Anh xin lỗi, xin lỗi em.”
Cái ôm của anh càng khiến cô không kìm được nước mắt, Chi Lan vòng tay qua eo anh, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng xin lỗi em nữa, em đau lòng lắm.”
“Chúng ta cảm ơn nhau thay vì xin lỗi được không?”
Vòng tay Chi Lan ôm chặt anh hơn.
“Cảm ơn anh vì đã yêu em nhiều như vậy, cảm ơn anh.”
/96
|