Sau khi đuổi Mark và ngầm cảnh cáo Chi Lan xong, Hoài Du xoay người bước ra ngoài. Hắn muốn ở bên cạnh cô thêm chút nữa, nhưng vụ lô hàng và rắc rối với cục DEA vẫn chưa giải quyết vào đâu, vì vậy Hoài Du không thể nấn ná ở lại thêm. Trước khi đi Hoài Du dặn dò cô đôi câu, sau đó nghiêng mặt lệnh cho người nào đó vào phòng chăm sóc cô.
Chi Lan co người vào một góc tối, tay ôm bụng thật chặt. Cô biết bản thân mình đang nằm gọn trong tay Hoài Du, hắn nhốt cô trong căn phòng kín, tách biệt với thế giới bên ngoài. Không có điện thoại hoặc bất cứ thiết bị nào, camera bố trí đủ bốn góc, đảm bảo căn phòng này không có góc chết. Sự giám sát tuyệt đối này khiến cô bất lực tột độ, cô không có cách liên lạc với Thế Huân.
Căn phòng được bao trùm bởi tĩnh lặng, một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến cô giật mình. Đôi mắt nâu tròn nheo lại, hướng về phía cửa phòng đầy cảnh giác. Dáng người gầy nhỏ xuất hiện trước cửa, bước đi chậm rãi từ tốn. Người đó có mái tóc ngắn ngang vai cùng đôi mắt sáng bên dưới rèm mi cong, giọng nói thiếu nữ lạnh nhạt cất lên: “Khốn thật, tôi không ngờ cô là Ange mà Venn tôn thờ trong lòng đấy.”
Chi Lan buông lỏng cơ thể thoát khỏi trạng thái đề phòng căng cứng, cô chầm chậm ngước mắt nhìn Như Mai, ánh mắt đan xe nhiều phức tạp: “Bị Huỳnh Mẫn Đạt đẩy cho Venn rồi à?”
Huỳnh Khang tốn công tốn sức cứu Như Mai về, không ngờ cô ta vẫn bị xem là một món đồ. Lão Đạt thấy bên gối Venn không có ai, để củng cố địa vị bên cạnh Venn, ông ta không ngần ngại đẩy Như Mai vào vòng tay hắn. Song, Venn không để mắt tới Như Mai, bên cạnh hắn, cô ta chỉ là một nữ hầu. Giống như lúc này, Như Mai nhận lệnh tới chăm sóc thiên thần của hắn.
“Tình nhân của ông trùm ma túy.” Như Mai lạnh nhạt đáp.
“Nghe hay đấy.” Chi Lan nhướng mày nhìn cô ta.
Như Mai nhếch miệng không đáp, nhấc chân tiến về phía Chi Lan dìu cô ngồi lên giường. Như Mai đặt mông ngồi ngay bên cạnh, nâng cánh tay bị thương của Chi Lan lên, bắt đầu sát trùng. Đầu Như Mai cúi gầm, vờ như đang xem vết thương kĩ lưỡng, mái tóc ngang vai vô tình rủ xuống che đi nửa mặt. Như Mai lên tiếng: “Cô nhìn vết thương đi.”
Chi Lan cảm thấy có gì đó mờ ám, cô cúi đầu bắt gặp ánh mắt cẩn trọng của cô ta, cánh môi đỏ bắt đầu mấp máy khẩu hình: “Camera có thể ghi âm.”
“Tôi thấy rồi.” Chi Lan đáp một câu, cố ý trả lời vết thương cũng ngầm ra hiệu cô đã thấy Hoài Du bố trí camera.
Xem xét vết thương xong xuôi, Như Mai ném lên giường một bộ váy ngủ hoàng gia kiểu Pháp, váy rộng và dài chạm gót, kiểu cách giống hệt như váy dành cho thiên thần trong tranh. Chi Lan liếc nhìn bộ váy trên giường, Hoài Du đúng là điên thật rồi, hắn muốn biến cô thành một con búp bê khoác áo thiên thần theo ý hắn.
Như Mai trông thấy sắc mặt phản đối của Chi Lan, cô ta kéo Chi Lan vào trong phòng tắm, nói: “Trước mắt cô phải theo ý ngài Venn, nghĩ tới đứa trẻ trong bụng đi, cô không biết là hắn điên tới mức nào đâu.”
Ánh mắt Chi Lan rơi trên người Như Mai, cô ta đang ngầm nhắc nhở cô phải quy thuận tại thời điểm này. Chi Lan biết bản thân mình không có sự lựa chọn, Hoài Du không dễ dàng gì để yên cho đứa nhỏ trong bụng, hắn đã hạ mình chiều theo ý Chi Lan. Cô cũng phải thể hiện cho hắn thấy, cô là người biết điều. Sau bao đắn đo suy nghĩ, cô chọn cách nhận váy từ tay Như Mai. Cô ta bồi thêm một câu: “Tòa Penthouses này không có đường trốn thoát đâu.”
Chi Lan trầm ngâm một lát, miệng khẽ mấp máy: “Cô có biết cách người mù đọc chữ không?”
Như Mai thoáng ngạc nhiên.
***
Penthouses của Hoài Du nằm chễm chệ ở trung tâm thành phố Nevada, đối diện là khách sạn năm sao Javel. Đa số phòng trong căn Penthouses này đều được lắp kính trong suốt, tầm nhìn hướng ra thành phố. Thông thường, nếu Hoài Du không có nhu cầu ngắm cảnh, tất cả cửa kính đều phải kéo rèm kín bưng. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ting… ting…
Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, hắn liếc mắt nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình. Dường như Hoài Du có phút đắn đo, chuông reo đến hồi thứ ba, hắn mới trượt phím nghe máy. Đầu dây bên kia là chất giọng thâm trầm lạnh lẽo, giọng điệu mất kiên nhẫn đến nỗi chỉ cần kéo dài thêm một chút, đầu dây bên kia sẽ mất kiểm soát hoàn toàn.
“Thả vợ tao ra!”
“Oh, calm down nào ông lớn!” Hoài Du ngửa cổ ra sofa cười cợt, hắn tiếp tục nói, “Mày làm gì còn vợ?”
Calm down: Bình tĩnh.
“Tao không nhắc lại lần hai.” Người bên kia gằn giọng, giới hạn của Thế Huân sắp chạm đến đỉnh. Song, Hoài Du không thèm để tâm tới việc này, hắn sải bước về phía trước, giương tay kéo phăng tấm rèm. Tầng 82 khách sạn Javel, tất cả các phòng đều có người thuê kín, họng súng bắn tỉa gác trên bệ cửa sổ nhắm thẳng về phía này. Hoài Du bật cười, nói: “Tao không giữ vợ con mày.”
Thế Huân xuất hiện đằng sau ô cửa sổ tòa khách sạn đối diện, mắt sắc như báo săn mồi chực chờ Hoài Du lộ diện từng phút một. Hai người mắt đối mắt, cách nhau ở độ cao 82 tầng lầu, ai cũng không kiềm chế được sát ý dành cho đối phương. Thể Huân ném điếu thuốc xuống đất, đích thân vào vị trí nhắm bắn. Điện thoại vẫn kết nối với Hoài Du: “Ngoài phụ nữ và trẻ em, mày còn cái gì để uy hiếp được tao nữa không?”
“Muốn bắn tao hả? Ý tưởng tuyệt đấy, thử đi.” Dứt lời, hắn nhìn Thế Huân cười châm chọc. Bọn Nhất phát điên trước thái độ xấc láo của Hoài Du, anh ta phẩy tay ra hiệu nổ súng. Song, viên đạn từ nòng súng gắn giảm thanh lao đến vị trí của Hoài Du bị ngăn cách bởi tấm kính dày che chắn trước hắn. Mảnh kính trong suốt mới đây đã rạn thành hình vòng tròn trắng đục, vết nứt truyền nhau thành ngàn vạn mảnh nhỏ nhưng không vỡ. Hoài Du đắc chí nhướng mày, đánh mắt nhìn về phía trước, kiêu ngạo nói: “Có vẻ như hôm nay không bắn được tao rồi.”
“Mày chắc chưa?” Thế Huân bắt đầu cong môi cười khẩy, cúi người đặt tầm mắt vào ống nhắm, nòng súng hướng về cái lỗ trắng đục vừa được thuộc hạ tạo ra khi nãy, anh tiếp tục nói: “Đế chế vũ khí nhà họ Lê tồn tại không phải không có lý do.”
Đoàng!
“Đây là mở đầu, nếu Chi Lan và con tao không được bình an vô sự, tao sẽ quật mồ mẹ mày lên.”
Viên đạn đồng mũi nhọn từ họng súng Thế Huân lao ra hướng về phía vết nứt tròn đục, uy lực mạnh mẽ xuyên qua lớp kính chống đạn. Hoài Du chửi đổng một câu “connard”, sau đó nghiêng mình tránh đạn, hắn chỉ kịp nghiêng mình sang trái, cánh tay lãnh trọn một viên đạn đồng. Máu từ bắp tay tràn ra, chảy dọc xuống cánh tay, nhiễu đầy trên mặt đất. Thuộc hạ của Hoài Du hoảng loạn, nhanh tay ấn nút buông rèm xuống.
Connard: Đồ khốn.
Một tốp thuộc hạ nữa tràn vào dẫn đầu là Huỳnh Khang, Hoài Du ôm cánh tay lùi ra phía sau, bắt đầu ra lệnh hạ kính chống trả. Song, chỉ trong thời gian ngắn, người của Thế Huân đã rút đi sạch sẽ. Ô cửa sổ tầng 82 không còn bóng người. Tiếng còi xe cảnh sát bắt đầu văng vẳng bên tai, dưới tòa Penthouses cảnh sát bắt đầu ập vào. Hoài Du biết Thế Huân mượn tay cảnh sát gây khó dễ hắn. Hoài Du nghiêng đầu nhìn Huỳnh Khang: “Mày đi thay tao.”
Huỳnh Khang gật đầu, sau đó cho người dìu Hoài Du lẩn tránh chỗ khác, còn gã nhanh chân xuống lầu tiếp đón cảnh sát. Mấy thuộc hạ dìu Hoài Du vào phòng riêng, bác sĩ trực sẵn tiến hành gắp đạn và xử lí vết thương. Tạm thời tay trái của Hoài Du không thể hoạt động bình thường.
Đêm.
Như Mai thông báo với Chi Lan rằng đêm nay Hoài Du sẽ tới phòng cô. Chi Lan cuộn người ngồi trên giường, dây thần kinh bắt đầu căng như dây đàn, cô không biết sắp tới bản thân sẽ phải đối mặt những gì. Tiếng cành cạch nhỏ vang lên, Chi Lan vội vàng nằm xuống giường kéo chăn phủ người, vờ như bản thân mình đã ngủ. Nhưng mấy trò nhỏ nhặt này không qua nổi mắt Hoài Du, hắn chậm rãi bước đến, tấm đệm êm lún xuống, trái tim Chi Lan đập thình thịch, hoảng loạn khiến bao tử cô quặn lên, cổ họng chua chua buồn nôn.
“Tôi biết em không ngủ.” Hoài Du thẳng thừng vạch trần. Chi Lan vẫn nhắm nghiền mắt, kiên quyết không đáp lời. Nhưng cô càng im lặng, Hoài Du càng quá phận, tay hắn chạm vào tấm lưng gầy, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng. Chi Lan không chịu nổi nữa, lạnh lùng gạt tay hắn ra, cô bước xuống giường ngay tức khắc, quắc mắt nhìn hắn: “Thật kinh tởm!”
Hắn không để mấy lời bài xích của cô vào tai, bàn tay hắn chạm vào lớp đệm êm, nơi còn lưu lại hơi ấm của cô. Hoài Du lặng im một lúc, hắn nghĩ ngợi gì đó rồi từ từ ngoảnh đầu nhìn cô: “Đêm nay tôi có hai câu hỏi, em bắt buộc phải trả lời.”
Cô dò dẫm lùi về sau liên tục, lùi mãi lùi mãi cho đến khi lưng chạm vào bức tường giá lạnh. Bất lực và sợ hãi giày vò khiến cơ thể cô kiệt quệ, Chi Lan ngồi thụp xuống, thu mình trong góc tường đen tối.
Hoài Du không cho phép cô có quyền lựa chọn, hắn vào luôn câu hỏi đầu tiên: “Sia còn sống hay đã chết?”
Kể từ ngày Sia nhận nhiệm vụ phá thai Chi Lan, Hoài Du không tìm được tung tích của Sia, cô ấy biệt tăm biệt tích. Đến ngày tìm ra thiên thần, cái thai trong bụng cô vẫn còn, Hoài Du luôn có dự cảm không lành về Sia.
Câu hỏi của Hoài Du khiến cô phải ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, kể từ khi giao nhiệm vụ đó cho Sia, hắn vẫn có thể hỏi một câu như thế ư? Kể cả Sia còn sống đi chăng nữa, tâm hồn cô ấy đã chết thảm từ lâu.
Đột nhiên cô không muốn hắn biết về Sia, cô muốn Hoài Du phải ôm hy vọng tìm kiếm, để hắn biết thế nào là đánh mất mãi mãi. Khóe môi cô cong lên, nặn ra một nụ cười khinh bỉ: “Kẻ phản bội đó vẫn còn sống.”
Câu trả lời này khiến Hoài Du hài lòng.
Ánh sáng heo hắt từ đèn ngủ phản chiếu trên gương mặt, mắt xanh sáng người, sóng mũi cao vút tôn lên đường nét tuấn tú trên gương mặt. Hắn nghiêng mặt nhưng không ngoảnh đầu nhìn Chi Lan nữa, cô lờ mờ thấy được bờ môi hắn hơi mím lại. Dường như Hoài Du đang bất mãn gì đó, mắt xanh lia qua người cô, hắn gằn giọng: “Tôi có điểm nào không bằng Thế Huân? Tôi thích em như vậy, tại sao em chống đối tôi mãi thế?”
“Tôi cũng có vài điều muốn hỏi anh.”
“Em hỏi đi.”
Chi Lan hít một hơi thật sâu, “Tại sao anh lại yêu tôi?”
“Vì em là thiên thần trong định mệnh, em cứu tôi trong biển lửa, tôi thích đôi mắt trong veo sáng ngời của em. Tôi thích mọi thứ về em.” Hắn đáp một cách chắc nịch.
“Vì tôi cứu anh?” Cô ngơ người, sau đó đỡ trán mỉm cười, nụ cười bất lực chua chát đan xen, “ Nếu tôi là một người mù, chân đi không vững thì sao? Tôi cũng không thể cứu anh ra khỏi hỏa hoạn, liệu anh có yêu tôi không? Nếu đôi mắt tôi trắng đục, anh có đem lòng tôn thờ tôi hay không?”
“Anh sẽ yêu một cô gái mù chứ?”
Hoài Du sửng sốt, hắn quay phắt người nhìn cô, hàng mày nâu nhíu lại đầy khó hiểu. Những câu chất vấn của cô khiến cả người hắn rơi vào mơ hồ, bờ môi hắn mấp máy nhưng không nói thành lời. Liệu chuyện đó là thật, cô có trở thành Ange hắn hằng mong đợi không? Hay chỉ là một cô gái cực kì tầm thường ngoài kia?
“Anh ấy sẽ yêu tôi. Dù là mắt tôi mù lòa hay long lanh rực rỡ, anh ấy vẫn sẽ yêu tôi.”
“Anh có đủ kiên nhẫn uốn nắn từng chữ một cho cô gái mười tám tuổi không biết đọc viết không? Anh có đủ dũng cảm nhảy từ du thuyền xuống biển sâu cứu tôi không? Anh có đủ bao dung chấp nhận tôi từng chết vì yêu một người khác không?”
Nước mắt cô lăn dài trên má như chuỗi trân châu đứt hạt, Thế Huân đã yêu cô nhiều như thế đấy. Liệu ai có thể sánh được với anh? Chi Lan mất khống chế cảm xúc, cô nấc nghẹn: “Anh yêu mọi thứ về tôi? Không, anh chỉ yêu tôi trong lúc tôi rực rỡ nhất mà thôi. Ngay từ khi bắt đầu, anh đã không bằng Thế Huân.”
“Em im miệng!” Hoài Du bị cô đánh đổ lòng tự tôn, hắn gắt lên.
“Tôi hận anh! Tôi hận anh thấu xương! Đời này điều tôi ân hận nhất đó là cứu anh!”
“Ange!” Hoài Du mất kiểm soát tiến về phía cô, hắn thô bạo giương tay kéo Chi Lan bật dậy, đẩy cô ngã xuống giường, tay hắn bắt đầu chạm vào dây áo. Chi Lan hoảng sợ dùng chân đạp mạnh vào người hắn, Hoài Du lùi về sau mấy bước, cô vội vàng trèo xuống giường, vơ lấy đèn ngủ ném xuống đất. Mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, căn phòng bị bóng tối bao phủ trong phút chốc. Cô cúi người mò mẫm trên đất, nhặt mảnh thủy tinh vỡ siết chặt trong tay. Hoài Du bật hệ thống đèn điện, căn phòng vụt sáng lên, trước mắt hắn là Chi Lan nước mắt giàn giụa, mảnh thủy tinh nhọn hoắc chĩa về phía hắn.
“Nếu anh còn ý định đó, một là anh chết.” Cô trừng mắt nhìn hắn đầy hận thù, tay cằm mảnh thủy tinh vỡ kề lên cổ, “Hai là tôi chết.”
“Đừng! Ange, tôi sai rồi.” Hoài Du bắt đầu hoảng loạn, hắn nhận ra bản thân mình mất kiểm soát, vô tình dồn cô đến đường cùng, “Bỏ mảnh vỡ xuống, nhanh lên!”
“Anh biến ra khỏi đây!” Cô hét lên.
“Được, tôi đi, tôi sẽ đi. Em bỏ mảnh vỡ xuống, tôi sẽ ra ngoài ngay.”
“Biến đi!”
“Xin lỗi Ange!” Hoài Du mở cửa bước ra ngoài, hắn thật sự hoảng loạn. Hắn chỉ muốn đến gần cô hơn, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát.
Chi Lan co người vào một góc tối, tay ôm bụng thật chặt. Cô biết bản thân mình đang nằm gọn trong tay Hoài Du, hắn nhốt cô trong căn phòng kín, tách biệt với thế giới bên ngoài. Không có điện thoại hoặc bất cứ thiết bị nào, camera bố trí đủ bốn góc, đảm bảo căn phòng này không có góc chết. Sự giám sát tuyệt đối này khiến cô bất lực tột độ, cô không có cách liên lạc với Thế Huân.
Căn phòng được bao trùm bởi tĩnh lặng, một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến cô giật mình. Đôi mắt nâu tròn nheo lại, hướng về phía cửa phòng đầy cảnh giác. Dáng người gầy nhỏ xuất hiện trước cửa, bước đi chậm rãi từ tốn. Người đó có mái tóc ngắn ngang vai cùng đôi mắt sáng bên dưới rèm mi cong, giọng nói thiếu nữ lạnh nhạt cất lên: “Khốn thật, tôi không ngờ cô là Ange mà Venn tôn thờ trong lòng đấy.”
Chi Lan buông lỏng cơ thể thoát khỏi trạng thái đề phòng căng cứng, cô chầm chậm ngước mắt nhìn Như Mai, ánh mắt đan xe nhiều phức tạp: “Bị Huỳnh Mẫn Đạt đẩy cho Venn rồi à?”
Huỳnh Khang tốn công tốn sức cứu Như Mai về, không ngờ cô ta vẫn bị xem là một món đồ. Lão Đạt thấy bên gối Venn không có ai, để củng cố địa vị bên cạnh Venn, ông ta không ngần ngại đẩy Như Mai vào vòng tay hắn. Song, Venn không để mắt tới Như Mai, bên cạnh hắn, cô ta chỉ là một nữ hầu. Giống như lúc này, Như Mai nhận lệnh tới chăm sóc thiên thần của hắn.
“Tình nhân của ông trùm ma túy.” Như Mai lạnh nhạt đáp.
“Nghe hay đấy.” Chi Lan nhướng mày nhìn cô ta.
Như Mai nhếch miệng không đáp, nhấc chân tiến về phía Chi Lan dìu cô ngồi lên giường. Như Mai đặt mông ngồi ngay bên cạnh, nâng cánh tay bị thương của Chi Lan lên, bắt đầu sát trùng. Đầu Như Mai cúi gầm, vờ như đang xem vết thương kĩ lưỡng, mái tóc ngang vai vô tình rủ xuống che đi nửa mặt. Như Mai lên tiếng: “Cô nhìn vết thương đi.”
Chi Lan cảm thấy có gì đó mờ ám, cô cúi đầu bắt gặp ánh mắt cẩn trọng của cô ta, cánh môi đỏ bắt đầu mấp máy khẩu hình: “Camera có thể ghi âm.”
“Tôi thấy rồi.” Chi Lan đáp một câu, cố ý trả lời vết thương cũng ngầm ra hiệu cô đã thấy Hoài Du bố trí camera.
Xem xét vết thương xong xuôi, Như Mai ném lên giường một bộ váy ngủ hoàng gia kiểu Pháp, váy rộng và dài chạm gót, kiểu cách giống hệt như váy dành cho thiên thần trong tranh. Chi Lan liếc nhìn bộ váy trên giường, Hoài Du đúng là điên thật rồi, hắn muốn biến cô thành một con búp bê khoác áo thiên thần theo ý hắn.
Như Mai trông thấy sắc mặt phản đối của Chi Lan, cô ta kéo Chi Lan vào trong phòng tắm, nói: “Trước mắt cô phải theo ý ngài Venn, nghĩ tới đứa trẻ trong bụng đi, cô không biết là hắn điên tới mức nào đâu.”
Ánh mắt Chi Lan rơi trên người Như Mai, cô ta đang ngầm nhắc nhở cô phải quy thuận tại thời điểm này. Chi Lan biết bản thân mình không có sự lựa chọn, Hoài Du không dễ dàng gì để yên cho đứa nhỏ trong bụng, hắn đã hạ mình chiều theo ý Chi Lan. Cô cũng phải thể hiện cho hắn thấy, cô là người biết điều. Sau bao đắn đo suy nghĩ, cô chọn cách nhận váy từ tay Như Mai. Cô ta bồi thêm một câu: “Tòa Penthouses này không có đường trốn thoát đâu.”
Chi Lan trầm ngâm một lát, miệng khẽ mấp máy: “Cô có biết cách người mù đọc chữ không?”
Như Mai thoáng ngạc nhiên.
***
Penthouses của Hoài Du nằm chễm chệ ở trung tâm thành phố Nevada, đối diện là khách sạn năm sao Javel. Đa số phòng trong căn Penthouses này đều được lắp kính trong suốt, tầm nhìn hướng ra thành phố. Thông thường, nếu Hoài Du không có nhu cầu ngắm cảnh, tất cả cửa kính đều phải kéo rèm kín bưng. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ting… ting…
Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, hắn liếc mắt nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình. Dường như Hoài Du có phút đắn đo, chuông reo đến hồi thứ ba, hắn mới trượt phím nghe máy. Đầu dây bên kia là chất giọng thâm trầm lạnh lẽo, giọng điệu mất kiên nhẫn đến nỗi chỉ cần kéo dài thêm một chút, đầu dây bên kia sẽ mất kiểm soát hoàn toàn.
“Thả vợ tao ra!”
“Oh, calm down nào ông lớn!” Hoài Du ngửa cổ ra sofa cười cợt, hắn tiếp tục nói, “Mày làm gì còn vợ?”
Calm down: Bình tĩnh.
“Tao không nhắc lại lần hai.” Người bên kia gằn giọng, giới hạn của Thế Huân sắp chạm đến đỉnh. Song, Hoài Du không thèm để tâm tới việc này, hắn sải bước về phía trước, giương tay kéo phăng tấm rèm. Tầng 82 khách sạn Javel, tất cả các phòng đều có người thuê kín, họng súng bắn tỉa gác trên bệ cửa sổ nhắm thẳng về phía này. Hoài Du bật cười, nói: “Tao không giữ vợ con mày.”
Thế Huân xuất hiện đằng sau ô cửa sổ tòa khách sạn đối diện, mắt sắc như báo săn mồi chực chờ Hoài Du lộ diện từng phút một. Hai người mắt đối mắt, cách nhau ở độ cao 82 tầng lầu, ai cũng không kiềm chế được sát ý dành cho đối phương. Thể Huân ném điếu thuốc xuống đất, đích thân vào vị trí nhắm bắn. Điện thoại vẫn kết nối với Hoài Du: “Ngoài phụ nữ và trẻ em, mày còn cái gì để uy hiếp được tao nữa không?”
“Muốn bắn tao hả? Ý tưởng tuyệt đấy, thử đi.” Dứt lời, hắn nhìn Thế Huân cười châm chọc. Bọn Nhất phát điên trước thái độ xấc láo của Hoài Du, anh ta phẩy tay ra hiệu nổ súng. Song, viên đạn từ nòng súng gắn giảm thanh lao đến vị trí của Hoài Du bị ngăn cách bởi tấm kính dày che chắn trước hắn. Mảnh kính trong suốt mới đây đã rạn thành hình vòng tròn trắng đục, vết nứt truyền nhau thành ngàn vạn mảnh nhỏ nhưng không vỡ. Hoài Du đắc chí nhướng mày, đánh mắt nhìn về phía trước, kiêu ngạo nói: “Có vẻ như hôm nay không bắn được tao rồi.”
“Mày chắc chưa?” Thế Huân bắt đầu cong môi cười khẩy, cúi người đặt tầm mắt vào ống nhắm, nòng súng hướng về cái lỗ trắng đục vừa được thuộc hạ tạo ra khi nãy, anh tiếp tục nói: “Đế chế vũ khí nhà họ Lê tồn tại không phải không có lý do.”
Đoàng!
“Đây là mở đầu, nếu Chi Lan và con tao không được bình an vô sự, tao sẽ quật mồ mẹ mày lên.”
Viên đạn đồng mũi nhọn từ họng súng Thế Huân lao ra hướng về phía vết nứt tròn đục, uy lực mạnh mẽ xuyên qua lớp kính chống đạn. Hoài Du chửi đổng một câu “connard”, sau đó nghiêng mình tránh đạn, hắn chỉ kịp nghiêng mình sang trái, cánh tay lãnh trọn một viên đạn đồng. Máu từ bắp tay tràn ra, chảy dọc xuống cánh tay, nhiễu đầy trên mặt đất. Thuộc hạ của Hoài Du hoảng loạn, nhanh tay ấn nút buông rèm xuống.
Connard: Đồ khốn.
Một tốp thuộc hạ nữa tràn vào dẫn đầu là Huỳnh Khang, Hoài Du ôm cánh tay lùi ra phía sau, bắt đầu ra lệnh hạ kính chống trả. Song, chỉ trong thời gian ngắn, người của Thế Huân đã rút đi sạch sẽ. Ô cửa sổ tầng 82 không còn bóng người. Tiếng còi xe cảnh sát bắt đầu văng vẳng bên tai, dưới tòa Penthouses cảnh sát bắt đầu ập vào. Hoài Du biết Thế Huân mượn tay cảnh sát gây khó dễ hắn. Hoài Du nghiêng đầu nhìn Huỳnh Khang: “Mày đi thay tao.”
Huỳnh Khang gật đầu, sau đó cho người dìu Hoài Du lẩn tránh chỗ khác, còn gã nhanh chân xuống lầu tiếp đón cảnh sát. Mấy thuộc hạ dìu Hoài Du vào phòng riêng, bác sĩ trực sẵn tiến hành gắp đạn và xử lí vết thương. Tạm thời tay trái của Hoài Du không thể hoạt động bình thường.
Đêm.
Như Mai thông báo với Chi Lan rằng đêm nay Hoài Du sẽ tới phòng cô. Chi Lan cuộn người ngồi trên giường, dây thần kinh bắt đầu căng như dây đàn, cô không biết sắp tới bản thân sẽ phải đối mặt những gì. Tiếng cành cạch nhỏ vang lên, Chi Lan vội vàng nằm xuống giường kéo chăn phủ người, vờ như bản thân mình đã ngủ. Nhưng mấy trò nhỏ nhặt này không qua nổi mắt Hoài Du, hắn chậm rãi bước đến, tấm đệm êm lún xuống, trái tim Chi Lan đập thình thịch, hoảng loạn khiến bao tử cô quặn lên, cổ họng chua chua buồn nôn.
“Tôi biết em không ngủ.” Hoài Du thẳng thừng vạch trần. Chi Lan vẫn nhắm nghiền mắt, kiên quyết không đáp lời. Nhưng cô càng im lặng, Hoài Du càng quá phận, tay hắn chạm vào tấm lưng gầy, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng. Chi Lan không chịu nổi nữa, lạnh lùng gạt tay hắn ra, cô bước xuống giường ngay tức khắc, quắc mắt nhìn hắn: “Thật kinh tởm!”
Hắn không để mấy lời bài xích của cô vào tai, bàn tay hắn chạm vào lớp đệm êm, nơi còn lưu lại hơi ấm của cô. Hoài Du lặng im một lúc, hắn nghĩ ngợi gì đó rồi từ từ ngoảnh đầu nhìn cô: “Đêm nay tôi có hai câu hỏi, em bắt buộc phải trả lời.”
Cô dò dẫm lùi về sau liên tục, lùi mãi lùi mãi cho đến khi lưng chạm vào bức tường giá lạnh. Bất lực và sợ hãi giày vò khiến cơ thể cô kiệt quệ, Chi Lan ngồi thụp xuống, thu mình trong góc tường đen tối.
Hoài Du không cho phép cô có quyền lựa chọn, hắn vào luôn câu hỏi đầu tiên: “Sia còn sống hay đã chết?”
Kể từ ngày Sia nhận nhiệm vụ phá thai Chi Lan, Hoài Du không tìm được tung tích của Sia, cô ấy biệt tăm biệt tích. Đến ngày tìm ra thiên thần, cái thai trong bụng cô vẫn còn, Hoài Du luôn có dự cảm không lành về Sia.
Câu hỏi của Hoài Du khiến cô phải ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, kể từ khi giao nhiệm vụ đó cho Sia, hắn vẫn có thể hỏi một câu như thế ư? Kể cả Sia còn sống đi chăng nữa, tâm hồn cô ấy đã chết thảm từ lâu.
Đột nhiên cô không muốn hắn biết về Sia, cô muốn Hoài Du phải ôm hy vọng tìm kiếm, để hắn biết thế nào là đánh mất mãi mãi. Khóe môi cô cong lên, nặn ra một nụ cười khinh bỉ: “Kẻ phản bội đó vẫn còn sống.”
Câu trả lời này khiến Hoài Du hài lòng.
Ánh sáng heo hắt từ đèn ngủ phản chiếu trên gương mặt, mắt xanh sáng người, sóng mũi cao vút tôn lên đường nét tuấn tú trên gương mặt. Hắn nghiêng mặt nhưng không ngoảnh đầu nhìn Chi Lan nữa, cô lờ mờ thấy được bờ môi hắn hơi mím lại. Dường như Hoài Du đang bất mãn gì đó, mắt xanh lia qua người cô, hắn gằn giọng: “Tôi có điểm nào không bằng Thế Huân? Tôi thích em như vậy, tại sao em chống đối tôi mãi thế?”
“Tôi cũng có vài điều muốn hỏi anh.”
“Em hỏi đi.”
Chi Lan hít một hơi thật sâu, “Tại sao anh lại yêu tôi?”
“Vì em là thiên thần trong định mệnh, em cứu tôi trong biển lửa, tôi thích đôi mắt trong veo sáng ngời của em. Tôi thích mọi thứ về em.” Hắn đáp một cách chắc nịch.
“Vì tôi cứu anh?” Cô ngơ người, sau đó đỡ trán mỉm cười, nụ cười bất lực chua chát đan xen, “ Nếu tôi là một người mù, chân đi không vững thì sao? Tôi cũng không thể cứu anh ra khỏi hỏa hoạn, liệu anh có yêu tôi không? Nếu đôi mắt tôi trắng đục, anh có đem lòng tôn thờ tôi hay không?”
“Anh sẽ yêu một cô gái mù chứ?”
Hoài Du sửng sốt, hắn quay phắt người nhìn cô, hàng mày nâu nhíu lại đầy khó hiểu. Những câu chất vấn của cô khiến cả người hắn rơi vào mơ hồ, bờ môi hắn mấp máy nhưng không nói thành lời. Liệu chuyện đó là thật, cô có trở thành Ange hắn hằng mong đợi không? Hay chỉ là một cô gái cực kì tầm thường ngoài kia?
“Anh ấy sẽ yêu tôi. Dù là mắt tôi mù lòa hay long lanh rực rỡ, anh ấy vẫn sẽ yêu tôi.”
“Anh có đủ kiên nhẫn uốn nắn từng chữ một cho cô gái mười tám tuổi không biết đọc viết không? Anh có đủ dũng cảm nhảy từ du thuyền xuống biển sâu cứu tôi không? Anh có đủ bao dung chấp nhận tôi từng chết vì yêu một người khác không?”
Nước mắt cô lăn dài trên má như chuỗi trân châu đứt hạt, Thế Huân đã yêu cô nhiều như thế đấy. Liệu ai có thể sánh được với anh? Chi Lan mất khống chế cảm xúc, cô nấc nghẹn: “Anh yêu mọi thứ về tôi? Không, anh chỉ yêu tôi trong lúc tôi rực rỡ nhất mà thôi. Ngay từ khi bắt đầu, anh đã không bằng Thế Huân.”
“Em im miệng!” Hoài Du bị cô đánh đổ lòng tự tôn, hắn gắt lên.
“Tôi hận anh! Tôi hận anh thấu xương! Đời này điều tôi ân hận nhất đó là cứu anh!”
“Ange!” Hoài Du mất kiểm soát tiến về phía cô, hắn thô bạo giương tay kéo Chi Lan bật dậy, đẩy cô ngã xuống giường, tay hắn bắt đầu chạm vào dây áo. Chi Lan hoảng sợ dùng chân đạp mạnh vào người hắn, Hoài Du lùi về sau mấy bước, cô vội vàng trèo xuống giường, vơ lấy đèn ngủ ném xuống đất. Mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, căn phòng bị bóng tối bao phủ trong phút chốc. Cô cúi người mò mẫm trên đất, nhặt mảnh thủy tinh vỡ siết chặt trong tay. Hoài Du bật hệ thống đèn điện, căn phòng vụt sáng lên, trước mắt hắn là Chi Lan nước mắt giàn giụa, mảnh thủy tinh nhọn hoắc chĩa về phía hắn.
“Nếu anh còn ý định đó, một là anh chết.” Cô trừng mắt nhìn hắn đầy hận thù, tay cằm mảnh thủy tinh vỡ kề lên cổ, “Hai là tôi chết.”
“Đừng! Ange, tôi sai rồi.” Hoài Du bắt đầu hoảng loạn, hắn nhận ra bản thân mình mất kiểm soát, vô tình dồn cô đến đường cùng, “Bỏ mảnh vỡ xuống, nhanh lên!”
“Anh biến ra khỏi đây!” Cô hét lên.
“Được, tôi đi, tôi sẽ đi. Em bỏ mảnh vỡ xuống, tôi sẽ ra ngoài ngay.”
“Biến đi!”
“Xin lỗi Ange!” Hoài Du mở cửa bước ra ngoài, hắn thật sự hoảng loạn. Hắn chỉ muốn đến gần cô hơn, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát.
/96
|