Thế Huân đưa cô về nhà ba mẹ ruột đón tết, anh chào hỏi ba mẹ một lúc rồi đi. Trước khi đi không quên dặn dò Tam để mắt tới cô nhiều hơn một chút. Cô tiễn anh ra tận cửa, ôm một cái đầy lưu luyến rồi để anh đi.
“Thời gian này Thế Huân vất vả quá.” Mẹ dắt tay Chi Lan vào trong, vừa đi vừa nói: “Con phải giúp chồng lo liệu nhang khói cho ông nội, những chuyện này chính tay con làm vẫn hơn.”
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn vâng lời mẹ, Chi Lan cũng không có ý định dọn về nhà mẹ ở một thời gian. Cô chọn cách cân bằng đi đi về về giữa hai bênh, chăm chút ngôi nhà của cả hai và tận dụng thời gian về thăm ba mẹ nhiều hơn.
Thời gian rảnh cô làm thêm mấy tấm bùa bình an nữa tặng cho ba mẹ mỗi người một cái, chị Tâm và chị Tam cũng có phần.
Tết đến xuân về là thời gian nghỉ ngơi thư giãn, cô ngồi trên sofa xem tin tức, hôm nay bản tin có loạt tin tức cô mong đợi nhất. Màn hình tivi sáng lên, MC chương trình thời sự thông báo về sự việc nữ minh tinh Cao Lệ Chi rửa tiền thay tổ chức phi pháp thông qua việc thành lập công ty ma và tổ chức gây quỹ từ thiện, đầu tư du lịch. Với hào quang và sự nổi tiếng của minh tinh được yêu thích nhất hiện nay, mọi sự dưới tay Cao Lệ Chi đều suôn sẻ mượt mà.
Thế lực của Huỳnh Khang ở trong nước tuột dốc không phanh, sau khi mất quyền quản lý Tây Đô nhà họ Huỳnh bị quan chức cấp cao quay lưng, đàn em dưới trướng chuyển sang đầu quân cho những khu còn lại. Hiện tại cả nhà họ Huỳnh đều dựa vào thế lực của Venn hoạt động tại Mỹ. Xem ra Cao Lệ Chi phải ngồi tù dài dài, bởi vì Huỳnh Khang không hao tâm tổn sức vào một con bài đã không còn giá trị sử dụng nữa.
Kiếp trước cô ta hại chết Chi Lan, kiếp này cô phải giày vò ả ta từng chút một, rửa sạch mối hận này mới thôi. Cô nhặt điện thoại trên bàn, gọi cho thuộc hạ ẩn danh: “Thả manh mối để cảnh sát điều tra ra việc buôn bán thân xác của Cao Lệ Chi, chọn ra vài người không có giá trị trên chính trường xác nhận đã từng qua đêm với ả.”
“Dặn dò đội trưởng cho cấp dưới để mắt tới cô ta, đừng để Huỳnh Khang xuống tay thành công.”
Đầu kia bên kia dạ vâng một câu, sau đó Chi Lan tắt máy. Cô đã cho người điều tra Cao Lệ Chi từ lâu, từng việc xấu cô ta làm sẽ được công bố trước công chúng, giết chết cô ta ngay lập tức là cái kết quá dễ dàng với ả, Cao Lệ Chi phải sống trong ngục tù bị chi phối bởi giai cấp và tội ác trong trại giam, sống không bằng chết.
Chi Lan tắt tivi ngả lưng xuống sofa ngủ một giấc, hận thù trong lòng đã buông xuống một nửa, giấc ngủ cô trải qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
***
Đúng 8 giờ tối mỗi ngày, anh đều gọi về thăm cô. Chi Lan vui vẻ kể Thế Huân nghe những việc cô đã làm trong ngày, Thế Huân lẳng lặng nhìn cô nói cười. Anh đề cập thoáng qua về tình hình bên đó, hiện tại Thế Huân và Venn đang tranh chấp địa bàn, sắp tới có lẽ có hỗn chiến. Chi Lan lo lắng vô cùng, cô đề nghị sang bên đó cùng anh nhưng Thế Huân từ chối. Venn luôn âm thầm nhắm đến Chi Lan, anh không muốn cô gặp nguy hiểm. Tạm thời Lâm Thượng là nơi an toàn nhất, cô ở lại, anh có thể yên tâm về cô.
Trông thấy Chi Lan ủ rủ, anh vươn tay chạm nhẹ vào màn hình động tác như đang xoa đầu cô, tông giọng nhẹ đi rất nhiều: “Giữa tháng sau anh sẽ về thăm em.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
***
Sau khi Thế Huân đi, tình trạng sức khỏe của Chi Lan suy giảm không phanh, cô thường xuyên mệt mỏi, sắc mặt tái xanh. Nhược Tâm sang thăm cô, trông thấy có thể Chi Lan gầy xuống, chị ấy đỡ trán: “Trời! Chồng mới đi có ba tuần mà sa sút đến mức này hả?”
“Không phải mà, trùng hợp thôi, em cũng không biết em trúng phải cái gì nữa. Dạo gần đây em rất mệt… liệu có phải em trúng tà không?”
Hai người cùng nhau dạo bước trong khuôn viên, Nhược Tâm nghe thấy Chi Lan lo lắng như bà cụ non, chị ấy phì cười: “Chị không tin đất Lâm Thượng này có người dám chơi ngải em đó.”
“Em gọi bác sĩ đến khám chưa?”
Chi Lan lắc đầu, “Em nghĩ là bệnh nhẹ cần nghỉ ngơi ít ngày là khỏe.”
Mỗi tối nói chuyện cùng Thế Huân, cô đều không đề cập tới chuyện sức khỏe không ổn. Cô cũng dặn dò Tam đừng báo cáo chuyện này với anh. Thế Huân biết tin nhất định sẽ bỏ hết công việc bay về, tình hình địa bàn hiện tại gay gắt, cô muốn anh tập trung vào công việc.
Nhược Tâm cau mày búng vào trán cô một cái, mắng: “Đồ ngốc! Có bệnh phải khám chứ.”
Dứt lời, chị ấy xoay người định chạy vào trong gọi bác sĩ đến khám. Chi Lan sợ chị ấy làm kinh động đến ba mẹ, cô không muốn họ lo lắng vậy nên cô đuổi theo Nhược Tâm: “Khoan đã! Gọi trong âm thầm thôi chị.”
Chi Lan đuổi theo được mấy bước, đột nhiên đầu óc cô quay cuồng choáng váng, hai mắt mới đây còn thấy rõ bây giờ đã hoa lên. Chân cũng không đủ lực đuổi theo, cô khuỵu xuống đất, yếu ớt gọi: “Chị Tâm…”
Nhược Tâm linh cảm không tốt, chị ấy ngoảnh đầu lại trông thấy cô nằm gục trên đất. Sắc mặt Nhược Tâm tái xanh, vội vàng hô hoán mọi người đến. Nhược Tâm lao về phía Chi Lan, liên tục gọi: “Chi Lan, Chi Lan, em làm sao vậy?”
Hai mắt cô nhắm nghiền, không thể đáp lời Nhược Tâm.
***
Chi Lan không biết mình ngất đi bao lâu, cô mệt mỏi nâng mắt tỉnh dậy, khung cảnh xung quanh là phòng ngủ riêng.
Nhược Tâm là người đầu tiên phát hiện cô đã tỉnh dậy, chị ấy reo lên vui mừng: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi.”
“Con bé này làm chị sợ chết khiếp.”
Mẹ vội vàng bước tới cạnh giường cô, nhoẻn miệng cười tươi như hoa, tay nắm chặt tay cô.
“Chi Lan, con có thai rồi, đứa nhỏ được hai tuần rồi.”
Cô bật dậy ngay lập tức, ngơ ngác nhìn mẹ rồi đến nhìn Nhược Tâm. Chị Tâm mỉm cười gật gật đầu, xác nhận lại lời của mẹ một lần nữa. Chi Lan cảm giác như bản thân mình đang lạc vào trong mộng, giấc mộng thật đẹp về một gia đình nhỏ ba người. Bất giác cô vươn tay sờ vào chiếc bụng phẳng lì, bên trong đang ấp ủ một sinh linh bé nhỏ. Bàn tay cô run lên bần bật, cảm giác hạnh phúc khiến khiến cô không kiềm được nước mắt mà khóc òa lên. Chi Lan rướn người ôm chầm lấy mẹ và Nhược Tâm.
“Con có thai rồi, cuối cùng con cũng có thai rồi.”
Mẹ lau nước mắt ôm chặt hai cô con gái vào lòng. khoảnh khắc thiêng liêng này cả mẹ và Nhược Tâm đều hiểu rất rõ, đón chào một sinh linh mang dòng máu và tình yêu của hai người đến với thế giới này, đó là diễm phúc không phải ai cũng có được.
Chi Lan khóc rất lâu, ôm chặt lấy bụng mình. Cuối cùng cô cũng có thể cho anh một hậu duệ, hoàn thành tâm nguyện trước khi mất của ông nội. Cô đã làm được rồi.
Nhược Tâm lau nước mắt, chị ấy xoay người báo cho Tam biết tin, bảo Tam thông báo với ông lớn. Song, Tam xoay người toan đi thông báo nhưng Chi Lan ngăn lại, cô muốn chính miệng thông báo với anh. Giữa tháng sau Thế Huân về nước, cô sẽ tặng cho anh niềm hạnh phúc bất ngờ này.
“Mọi người giúp con giữa bí mật chuyện này được không? Con muốn tặng bất ngờ cho Thế Huân.”
Chi Lan vốn dĩ là một nàng công chúa, hôm nay mang thai một bước trở thành nữ hoàng, ai cũng muốn nuông chiều cô hết mực. Rất nhanh mọi người đã đồng ý chuyện giữ bí mật cái thai, còn kỳ công giúp cô lên kế hoạch chuẩn bị tiệc bất ngờ.
Niềm vui đến bất chợt khiến cô lâng lâng như người trên mây, nhất quyết quay về dinh thự báo tin cho ông nội biết, dưới suối vàng ông nội chắc chắn sẽ rất vui.
Đêm đến cô chủ động gọi cho anh, sắc mặt hồng hào ngập tràn hạnh phúc. Thông quan màn hình, cô vươn tay chạm nhẹ vào môi anh, chẳng hiểu vì sao bây giờ cô rất muốn hôn Thế Huân một cái.
“Em muốn hôn Huân.”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn hôn anh, sắc mặt Thế Huân thoáng thay đổi, thầm nghĩ có phải bây giờ hai người không hôn nhau được nên cô cố tình trêu anh hay không?
“Hôm nay nghĩ ra trò vui trêu anh rồi à?”
Cô bật cười lắc lắc đầu, “Không phải, em thật sự rất muốn hôn anh.”
Thế Huân cúi đầu, dí mặt sát vào màn hình, anh cảm thấy hành động này có chút trẻ con. Nhưng biết làm sao được, anh cũng muốn được Chi Lan hôn. Thế Huân hắng giọng: “Em hôn đi.”
Chi Lan bật cười nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của anh khi dí mặt vào màn hình. Ông trùm lạnh lùng nghiêm nghị chỉ một cái nhìn đã dọa người ta phát sợ lại buông bỏ mũ giáp thuận theo trò làm nũng trẻ con của cô. Chi Lan vui vẻ chạm môi vào màn hình một cái, vị trí đó nằm ở má anh.
“Tại sao không hôn vào môi?” Anh muốn được Chi Lan chủ động hôn vào môi hơn.
“Em để dành khi nào anh về Lâm Thượng sẽ hôn.”
Anh không đồng ý chuyện này.
“Nó có biến mất đâu mà em phải để dành?”
Dứt lời, Thế Huân cúi đầu thấp hơn nữa, cố gắng đưa môi cho Chi Lan xem, còn không quên nghiêm túc nhắc nhở: “Hôn vào môi anh.”
Chi Lan cảm thấy tình huống này rất buồn cười, cô ôm bụng cười mãi không thôi. Thế Huân nghiêm túc muốn được hôn, nhưng đối phương chỉ lăn ra cười, anh cau mày kiên nhẫn nhắc lại: “Anh muốn em hôn vào môi.”
Cùng lúc đó Lục đẩy cửa bước vào, trông thấy ông lớn dí mặt vào màn hình laptop, miệng liên tục đòi hôn như một đứa trẻ. Sắc mặt Lục tái xanh như thể vừa gặp ma, tiếng động của Lục cũng thu hút sự chú ý của Thế Huân. Anh quay đầu nhìn Lục, ánh mắt ngập tràn sát khí, Lục vào phòng anh mà không gõ cửa. Tóc gáy của Lục dựng đứng, anh ấy vội vàng chạy ngược ra ngoài, phắn khỏi tầm mắt của ông lớn càng xa càng tốt.
Trốn được nửa đường thì Lục gặp được Nhất, Nhất chặn anh ấy lại, quan tâm hỏi: “Anh đi đâu vậy, sắc mặt tệ thế?”
“Nói với ông lớn là anh không thấy gì hết.”
“Hả?”
“Vô tình thấy thứ không nên thấy.”
Nhất nghệch mặt ra, rốt cuộc trong phòng làm việc ông lớn có thứ gì khiến Lục mặt cắt không còn giọt máu thế kia.
“Anh đã thấy cái gì vậy?” Nhất đuổi theo hỏi cho bằng được, Lục bèn dừng bước xoay người nhìn Nhất: “Anh muốn em hôn vào môi.”
Câu nói ám muội này khiến Nhất nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì?”
“Tao thấy cái đó.”
“…” Sắc mặt Nhất càng lúc càng dị.
“Thời gian này Thế Huân vất vả quá.” Mẹ dắt tay Chi Lan vào trong, vừa đi vừa nói: “Con phải giúp chồng lo liệu nhang khói cho ông nội, những chuyện này chính tay con làm vẫn hơn.”
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn vâng lời mẹ, Chi Lan cũng không có ý định dọn về nhà mẹ ở một thời gian. Cô chọn cách cân bằng đi đi về về giữa hai bênh, chăm chút ngôi nhà của cả hai và tận dụng thời gian về thăm ba mẹ nhiều hơn.
Thời gian rảnh cô làm thêm mấy tấm bùa bình an nữa tặng cho ba mẹ mỗi người một cái, chị Tâm và chị Tam cũng có phần.
Tết đến xuân về là thời gian nghỉ ngơi thư giãn, cô ngồi trên sofa xem tin tức, hôm nay bản tin có loạt tin tức cô mong đợi nhất. Màn hình tivi sáng lên, MC chương trình thời sự thông báo về sự việc nữ minh tinh Cao Lệ Chi rửa tiền thay tổ chức phi pháp thông qua việc thành lập công ty ma và tổ chức gây quỹ từ thiện, đầu tư du lịch. Với hào quang và sự nổi tiếng của minh tinh được yêu thích nhất hiện nay, mọi sự dưới tay Cao Lệ Chi đều suôn sẻ mượt mà.
Thế lực của Huỳnh Khang ở trong nước tuột dốc không phanh, sau khi mất quyền quản lý Tây Đô nhà họ Huỳnh bị quan chức cấp cao quay lưng, đàn em dưới trướng chuyển sang đầu quân cho những khu còn lại. Hiện tại cả nhà họ Huỳnh đều dựa vào thế lực của Venn hoạt động tại Mỹ. Xem ra Cao Lệ Chi phải ngồi tù dài dài, bởi vì Huỳnh Khang không hao tâm tổn sức vào một con bài đã không còn giá trị sử dụng nữa.
Kiếp trước cô ta hại chết Chi Lan, kiếp này cô phải giày vò ả ta từng chút một, rửa sạch mối hận này mới thôi. Cô nhặt điện thoại trên bàn, gọi cho thuộc hạ ẩn danh: “Thả manh mối để cảnh sát điều tra ra việc buôn bán thân xác của Cao Lệ Chi, chọn ra vài người không có giá trị trên chính trường xác nhận đã từng qua đêm với ả.”
“Dặn dò đội trưởng cho cấp dưới để mắt tới cô ta, đừng để Huỳnh Khang xuống tay thành công.”
Đầu kia bên kia dạ vâng một câu, sau đó Chi Lan tắt máy. Cô đã cho người điều tra Cao Lệ Chi từ lâu, từng việc xấu cô ta làm sẽ được công bố trước công chúng, giết chết cô ta ngay lập tức là cái kết quá dễ dàng với ả, Cao Lệ Chi phải sống trong ngục tù bị chi phối bởi giai cấp và tội ác trong trại giam, sống không bằng chết.
Chi Lan tắt tivi ngả lưng xuống sofa ngủ một giấc, hận thù trong lòng đã buông xuống một nửa, giấc ngủ cô trải qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
***
Đúng 8 giờ tối mỗi ngày, anh đều gọi về thăm cô. Chi Lan vui vẻ kể Thế Huân nghe những việc cô đã làm trong ngày, Thế Huân lẳng lặng nhìn cô nói cười. Anh đề cập thoáng qua về tình hình bên đó, hiện tại Thế Huân và Venn đang tranh chấp địa bàn, sắp tới có lẽ có hỗn chiến. Chi Lan lo lắng vô cùng, cô đề nghị sang bên đó cùng anh nhưng Thế Huân từ chối. Venn luôn âm thầm nhắm đến Chi Lan, anh không muốn cô gặp nguy hiểm. Tạm thời Lâm Thượng là nơi an toàn nhất, cô ở lại, anh có thể yên tâm về cô.
Trông thấy Chi Lan ủ rủ, anh vươn tay chạm nhẹ vào màn hình động tác như đang xoa đầu cô, tông giọng nhẹ đi rất nhiều: “Giữa tháng sau anh sẽ về thăm em.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
***
Sau khi Thế Huân đi, tình trạng sức khỏe của Chi Lan suy giảm không phanh, cô thường xuyên mệt mỏi, sắc mặt tái xanh. Nhược Tâm sang thăm cô, trông thấy có thể Chi Lan gầy xuống, chị ấy đỡ trán: “Trời! Chồng mới đi có ba tuần mà sa sút đến mức này hả?”
“Không phải mà, trùng hợp thôi, em cũng không biết em trúng phải cái gì nữa. Dạo gần đây em rất mệt… liệu có phải em trúng tà không?”
Hai người cùng nhau dạo bước trong khuôn viên, Nhược Tâm nghe thấy Chi Lan lo lắng như bà cụ non, chị ấy phì cười: “Chị không tin đất Lâm Thượng này có người dám chơi ngải em đó.”
“Em gọi bác sĩ đến khám chưa?”
Chi Lan lắc đầu, “Em nghĩ là bệnh nhẹ cần nghỉ ngơi ít ngày là khỏe.”
Mỗi tối nói chuyện cùng Thế Huân, cô đều không đề cập tới chuyện sức khỏe không ổn. Cô cũng dặn dò Tam đừng báo cáo chuyện này với anh. Thế Huân biết tin nhất định sẽ bỏ hết công việc bay về, tình hình địa bàn hiện tại gay gắt, cô muốn anh tập trung vào công việc.
Nhược Tâm cau mày búng vào trán cô một cái, mắng: “Đồ ngốc! Có bệnh phải khám chứ.”
Dứt lời, chị ấy xoay người định chạy vào trong gọi bác sĩ đến khám. Chi Lan sợ chị ấy làm kinh động đến ba mẹ, cô không muốn họ lo lắng vậy nên cô đuổi theo Nhược Tâm: “Khoan đã! Gọi trong âm thầm thôi chị.”
Chi Lan đuổi theo được mấy bước, đột nhiên đầu óc cô quay cuồng choáng váng, hai mắt mới đây còn thấy rõ bây giờ đã hoa lên. Chân cũng không đủ lực đuổi theo, cô khuỵu xuống đất, yếu ớt gọi: “Chị Tâm…”
Nhược Tâm linh cảm không tốt, chị ấy ngoảnh đầu lại trông thấy cô nằm gục trên đất. Sắc mặt Nhược Tâm tái xanh, vội vàng hô hoán mọi người đến. Nhược Tâm lao về phía Chi Lan, liên tục gọi: “Chi Lan, Chi Lan, em làm sao vậy?”
Hai mắt cô nhắm nghiền, không thể đáp lời Nhược Tâm.
***
Chi Lan không biết mình ngất đi bao lâu, cô mệt mỏi nâng mắt tỉnh dậy, khung cảnh xung quanh là phòng ngủ riêng.
Nhược Tâm là người đầu tiên phát hiện cô đã tỉnh dậy, chị ấy reo lên vui mừng: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi.”
“Con bé này làm chị sợ chết khiếp.”
Mẹ vội vàng bước tới cạnh giường cô, nhoẻn miệng cười tươi như hoa, tay nắm chặt tay cô.
“Chi Lan, con có thai rồi, đứa nhỏ được hai tuần rồi.”
Cô bật dậy ngay lập tức, ngơ ngác nhìn mẹ rồi đến nhìn Nhược Tâm. Chị Tâm mỉm cười gật gật đầu, xác nhận lại lời của mẹ một lần nữa. Chi Lan cảm giác như bản thân mình đang lạc vào trong mộng, giấc mộng thật đẹp về một gia đình nhỏ ba người. Bất giác cô vươn tay sờ vào chiếc bụng phẳng lì, bên trong đang ấp ủ một sinh linh bé nhỏ. Bàn tay cô run lên bần bật, cảm giác hạnh phúc khiến khiến cô không kiềm được nước mắt mà khóc òa lên. Chi Lan rướn người ôm chầm lấy mẹ và Nhược Tâm.
“Con có thai rồi, cuối cùng con cũng có thai rồi.”
Mẹ lau nước mắt ôm chặt hai cô con gái vào lòng. khoảnh khắc thiêng liêng này cả mẹ và Nhược Tâm đều hiểu rất rõ, đón chào một sinh linh mang dòng máu và tình yêu của hai người đến với thế giới này, đó là diễm phúc không phải ai cũng có được.
Chi Lan khóc rất lâu, ôm chặt lấy bụng mình. Cuối cùng cô cũng có thể cho anh một hậu duệ, hoàn thành tâm nguyện trước khi mất của ông nội. Cô đã làm được rồi.
Nhược Tâm lau nước mắt, chị ấy xoay người báo cho Tam biết tin, bảo Tam thông báo với ông lớn. Song, Tam xoay người toan đi thông báo nhưng Chi Lan ngăn lại, cô muốn chính miệng thông báo với anh. Giữa tháng sau Thế Huân về nước, cô sẽ tặng cho anh niềm hạnh phúc bất ngờ này.
“Mọi người giúp con giữa bí mật chuyện này được không? Con muốn tặng bất ngờ cho Thế Huân.”
Chi Lan vốn dĩ là một nàng công chúa, hôm nay mang thai một bước trở thành nữ hoàng, ai cũng muốn nuông chiều cô hết mực. Rất nhanh mọi người đã đồng ý chuyện giữ bí mật cái thai, còn kỳ công giúp cô lên kế hoạch chuẩn bị tiệc bất ngờ.
Niềm vui đến bất chợt khiến cô lâng lâng như người trên mây, nhất quyết quay về dinh thự báo tin cho ông nội biết, dưới suối vàng ông nội chắc chắn sẽ rất vui.
Đêm đến cô chủ động gọi cho anh, sắc mặt hồng hào ngập tràn hạnh phúc. Thông quan màn hình, cô vươn tay chạm nhẹ vào môi anh, chẳng hiểu vì sao bây giờ cô rất muốn hôn Thế Huân một cái.
“Em muốn hôn Huân.”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn hôn anh, sắc mặt Thế Huân thoáng thay đổi, thầm nghĩ có phải bây giờ hai người không hôn nhau được nên cô cố tình trêu anh hay không?
“Hôm nay nghĩ ra trò vui trêu anh rồi à?”
Cô bật cười lắc lắc đầu, “Không phải, em thật sự rất muốn hôn anh.”
Thế Huân cúi đầu, dí mặt sát vào màn hình, anh cảm thấy hành động này có chút trẻ con. Nhưng biết làm sao được, anh cũng muốn được Chi Lan hôn. Thế Huân hắng giọng: “Em hôn đi.”
Chi Lan bật cười nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của anh khi dí mặt vào màn hình. Ông trùm lạnh lùng nghiêm nghị chỉ một cái nhìn đã dọa người ta phát sợ lại buông bỏ mũ giáp thuận theo trò làm nũng trẻ con của cô. Chi Lan vui vẻ chạm môi vào màn hình một cái, vị trí đó nằm ở má anh.
“Tại sao không hôn vào môi?” Anh muốn được Chi Lan chủ động hôn vào môi hơn.
“Em để dành khi nào anh về Lâm Thượng sẽ hôn.”
Anh không đồng ý chuyện này.
“Nó có biến mất đâu mà em phải để dành?”
Dứt lời, Thế Huân cúi đầu thấp hơn nữa, cố gắng đưa môi cho Chi Lan xem, còn không quên nghiêm túc nhắc nhở: “Hôn vào môi anh.”
Chi Lan cảm thấy tình huống này rất buồn cười, cô ôm bụng cười mãi không thôi. Thế Huân nghiêm túc muốn được hôn, nhưng đối phương chỉ lăn ra cười, anh cau mày kiên nhẫn nhắc lại: “Anh muốn em hôn vào môi.”
Cùng lúc đó Lục đẩy cửa bước vào, trông thấy ông lớn dí mặt vào màn hình laptop, miệng liên tục đòi hôn như một đứa trẻ. Sắc mặt Lục tái xanh như thể vừa gặp ma, tiếng động của Lục cũng thu hút sự chú ý của Thế Huân. Anh quay đầu nhìn Lục, ánh mắt ngập tràn sát khí, Lục vào phòng anh mà không gõ cửa. Tóc gáy của Lục dựng đứng, anh ấy vội vàng chạy ngược ra ngoài, phắn khỏi tầm mắt của ông lớn càng xa càng tốt.
Trốn được nửa đường thì Lục gặp được Nhất, Nhất chặn anh ấy lại, quan tâm hỏi: “Anh đi đâu vậy, sắc mặt tệ thế?”
“Nói với ông lớn là anh không thấy gì hết.”
“Hả?”
“Vô tình thấy thứ không nên thấy.”
Nhất nghệch mặt ra, rốt cuộc trong phòng làm việc ông lớn có thứ gì khiến Lục mặt cắt không còn giọt máu thế kia.
“Anh đã thấy cái gì vậy?” Nhất đuổi theo hỏi cho bằng được, Lục bèn dừng bước xoay người nhìn Nhất: “Anh muốn em hôn vào môi.”
Câu nói ám muội này khiến Nhất nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì?”
“Tao thấy cái đó.”
“…” Sắc mặt Nhất càng lúc càng dị.
/96
|