“Bà Nguyệt mất cách đây vài tháng rồi, làm sao có thể đối chấp?” Hoàng Kha bình tĩnh nói.
“Thì bảo bà ấy sống lại thôi.” Thế Huân dứt lời, anh phóng tầm mắt ra ngoài phòng khách, “Được không cô Nguyệt?”
Tầm mắt của mọi người bị câu nói của Thế Huân kéo ra ngoài cửa. Trong tất cả mọi người ở đây, Hoàng Kha là người sốc nhất, xếp thứ nhì chắc chắn là Chi Lan. Hai mắt cô mở to, dường như không tin vào tai mình. Trần Nguyệt còn sống ư? Nhưng tất cả bằng chứng về cái chết của Trần Nguyệt đã được mọi người xác nhận hết rồi mà? Xác cũng được chôn cất sâu dưới ba tấc đất, vậy mà bây giờ còn có chuyện bà Nguyệt đội mồ sống dậy.
Quả nhiên là chuyện đó có thật.
Từ ngoài cửa có người chậm rãi bước vào, vóc dáng cao và thần thái như được nhuốm đầy ma lực, đôi mắt tinh anh sáng ngời cùng với nốt ruồi lệ ở dưới mắt. Người này là Trần Nguyệt bằng xương bằng thịt, bà ấy tiến về phía Hoàng Kha, cúi người nhặt lá thư từ tay ông ta.
“Có chỗ nào không giống chữ của tôi nhỉ?”
Vũ Quang và Đinh Tiền thoáng giật mình, trước sự góp mặt của Trần Nguyệt - một người vừa chết mấy tháng trước.
Sự trở lại của bà chủ khiến Hoàng Kha giật mình, sắc mặt ông ta tái đi, miệng mồm lắp bắp: “Bà… bà chủ…”
Trần Nguyệt hạ người xuống ghế bành bằng gỗ, phẩy phẩy tay với Hoàng Kha: “Đừng gọi tôi là bà chủ, tôi đâu phải chủ của ông. Venn mới là chủ của ông cơ mà, ngày căn nhà ở núi Cửu Môn bốc cháy, chính ông là người chăm lửa còn gì?”
Hoàng Kha im bặt, ông ta không nghĩ Trần Nguyệt biết nhiều như thế. Hôm nay ông ta đến xin quyền quản lý Nam Đô theo lời ngài Venn, Huỳnh Mẫn Đạt dựa vào mối quan hệ cũ kêu gọi thuộc hạ từ Tây Đô. Nếu vụ này thành công, Lâm Thượng có thể chia ra làm hai, một nửa theo Venn và một nửa theo ông lớn. Song, chuyện Trần Nguyệt còn sống là chuyện không ai ngờ tới. Vậy cái xác chết cháy trong căn nhà đó là ai?
“Đang tò mò ai là người chết thay à?” Trần Nguyệt hỏi.
Thật ra không chỉ riêng mình Hoàng Kha thắc mắc, Chi Lan và hai ông trùm còn lại cũng đặt một dấu chấm hỏi lớn về vấn đề này.
Thấy Hoàng Kha không đáp, bà Nguyệt cũng không bận tâm lắm, bà ấy buông một câu khiến Hoàng Kha rã rời: “Về nhà kiểm tra danh sách thành viên gia đình đi, thiếu mặt ai thì chính là người đó.”
Thế Huân trông thấy bà chủ Nam Đô tự mình ra mặt giải quyết thuộc hạ, anh cũng không tiếp tục xử lý Hoàng Kha, việc này nhường lại cho Trần Nguyệt.
Bốn người bắt đầu bàn về việc chia lại địa bàn, Tây Đô không thể xẻ ra làm ba mỗi người một ít được. Quyền lực như một cái bánh ngon, người háu ăn luôn muốn phần nhiều, để có phần nhiều hơn người khác bắt buộc phải dùng thủ đoạn. Đối với mỗi ông trùm, dù họ đã có bánh ngon của riêng mình. Song, trước miếng ngon béo bở khác, không ai lại nỡ từ chối. Chi bằng anh đem cái bánh này đưa cho một người khác, cắt đi sự thèm thuồng của những người còn lại, bọn họ tự khắc quay về chăm chút cho chiếc bánh của mình.
“Tây Đô dưới tay Huỳnh Mẫn Đạt hoạt động rất tốt, nhưng có một vấn đề nhiều năm qua ông ta giải quyết mãi không xong.” Thế Huân nói.
“Tây Đô hiện tại thiếu hụt tài chính, lão Đạt đã rút hết tiền của quay ngoắt theo Venn. Ông lớn tiền nhiệm đã cấp thêm sòng bạc và một số mối làm ăn nhưng phục hồi rất chậm.” Đinh Tiền lên tiếng và Thế Huân đồng tình với ông ấy, anh gật đầu một cái sau đó nói: “Tây Đô cần tiền, một khoản tiền rất lớn vậy nên tôi sẽ thay chủ mới cho khu vực Tây Đô và đền bù theo yêu cầu những người ở đây.”
Trần Nguyệt, Vũ Quang, Đinh Tiền không có ý kiến, Lý Nhân vắng mặt và không cần phải hỏi ý kiến.
“Ông lớn muốn đưa ai lên vị trí đó?” Vũ Quang mở lời.
“Tây Đô cần tiền, người ngồi lên vị trí mới phải có rất nhiều tiền.” Anh đáp.
“Còn ai ngoài lão già chết lười Thành Luân nữa?” Trần Nguyệt ngả lưng ra sau ghế, bà ấy đánh mắt nhìn Chi Lan một cái, sau đó lại nói: “Năm xưa người được chọn quản lý Tây Đô là lão Luân, nhưng lão khăng khăng từ chối, ông lớn tiền nhiệm không thuyết phục được mới chọn tạm lão Đạt. Sau này ông Luân làm ăn phát đạt có gia tộc tài phiệt hậu thuẫn, ông ta càng không muốn nhúng tay vào giới mafia.”
Trần Nguyệt đột nhiên khựng lại, có cái gì đó không đúng lắm. Chẳng phải ông ta đã gả con gái vào nhà mafia khét tiếng rồi sao? Vậy quan điểm của lão đã có sự thay đổi.
Vũ Quang trầm ngâm một lúc, bất ngờ anh ấy đưa ra ý kiến: “Chú Luân không thích nhúng tay vào giới này, nhưng có cách hợp thức hóa để ông ấy đồng ý đó chính là biến Tây Đô thành một khu du lịch đánh bạc tương tự Macaria. Nhà họ Đặng đóng vai trò công ty chủ đầu tư phát triển du lịch, bốn khu còn lại tham gia với vai trò nhà đầu tư và chi phối sòng bạc bên dưới. Ông Luân chỉ rót tiền vào kinh doanh du lịch và dịch vụ, những hoạt động liên quan đến thế giới ngầm sẽ do chúng ta lo liệu.”
“Ý này không tồi.” Đinh Tiền nhanh chóng tán thành.
Rất nhanh sau đó, ba người đã đi đến quyết định cuối cùng.
Tây Đô của tương lai sẽ trở thành biểu tượng liên kết của Ngũ Đô.
Chi Lan lui xuống trước, cô có nhiệm vụ sắp xếp một buổi gặp mặt giữa ba và Thế Huân. Những người còn lại lần lượt ra về, phòng khách lúc này chỉ còn Trần Nguyệt, bà ấy chống cằm than vãn: “Đáng lẽ tôi mai danh ẩn tích cho khỏe người, nhưng cuối cùng vẫn phải quay về.”
“Cô Nguyệt không trốn được đâu, Nam Đô vẫn đợi cô.”
Trần Nguyệt ngao ngán thở dài, bà ấy nhìn Thế Huân một lúc, nhịn không được đành nói: “Cậu sợ sau này cậu không đủ sức bảo vệ Chi Lan nữa, sợ cô ấy bị ức hiếp vậy nên cậu mang quyền lực tới cho ông Luân hy vọng sau này ông ấy có thể vững mạnh che chở cho cô ấy.”
“Cậu đã tính xong chốn về Chi Lan, còn cậu thì sao? Thời gian đánh đổi của cậu sắp đến rồi.”
Thế Huân nhàn nhạt đáp: “Tôi còn bao lâu nữa?”
“Những sự kiện diễn ra sau năm cậu 30 tuổi ở kiếp trước đã bị dồn lên trước, nói trắng ra là trả xong ân oán thì cậu phải đổi ngay.”
Kiếp trước Thế Huân tự sát vào 30 tuổi, nửa đời con lại là thời điểm sóng gió nổi lên. Tức là kiếp trước Hoài Du trở về và cái chết của ông nội sẽ diễn ra sau lần sinh nhật thứ ba mươi. Nhưng anh tự sát thành ra ân oán kiếp trước chưa trả được, sau khi Thế Huân trùng sinh mọi chuyện xuất hiện sớm hơn. Sau khi kết thúc duyên nghiệp anh sẽ phải thực hiện đánh đổi đã chọn.
“Tôi hiểu rồi.” Giọng Thế Huân trầm xuống, nặng trịch.
“Một vài sự kiện ân oán sẽ có sự thay đổi vì kiếp trước cậu chưa kết hôn, tôi khuyên cậu nên cẩn thận, giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.”
***
Giai đoạn thay ông nội nắm quyền Lâm Thượng là giai đoạn khó khăn nhất. Thế Huân xoay vòng với hàng tá công việc, phòng làm việc của anh lúc nào cũng sáng đèn, Lục và Nhất túc trực hỗ trợ điều hành thuộc hạ. Chi Lan không dám làm phiền anh, cô thường tản bộ bên ngoài khuôn viên, thỉnh thoảng nghe ngóng động thái từ phía ba. Lời ngỏ ý hợp tác biến Tây Đô thành khu du lịch sòng bạc vẫn chưa nhận được hồi đáp từ ba.
Chi Lan nhận được cuộc gọi từ thuộc hạ ẩn danh: “Như Mai được Huỳnh Khang đưa đi rồi bà lớn.”
“Vậy sao? Tạm thời để cô ta theo Huỳnh Khang đi.”
“Còn Cao Lệ Chi thì sao ạ? Đã thu đủ bằng chứng cô ta rửa tiền bẩn giúp Huỳnh Khang.”
“Bán tin đó cho cánh nhà báo đi.”
“Vâng.”
Chi Lan tắt máy, vươn tay hái một bông hoa lan.
“Chi Lan.” Từ xa có tiếng gọi tên, cô ngoảnh đầu lại tìm chủ nhân của giọng nói kia.
“Chị về rồi, tối nay chúng ta ăn cơm gia đình nhé.”
Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, nửa đêm sẽ có pháo hoa ngợp trời.
Sắc mặt Tam thoáng ngạc nhiên, sắc mặt nghiêm nghị giảm đi mấy phần. Cô ấy không thích cười, nhưng Chi Lan biết cô ấy đang vui, cảm xúc trong ánh mắt là thứ khó giấu nhất trên đời.
Thấy Tam vui vẻ như thế, Chi Lan cũng vui vẻ theo, cô dúi vào tay Tam một hộp quà nhỏ.
“Đây là quà năm mới của chị, em và chị Tâm cùng chọn đó.”
Cánh tay nhận quà của Tam khẽ run, cô ấy cụp mắt nhìn, trong hộp là một sợi dây bạch kim, mặt dây chuyền là hình mặt cười.
“Chị Tâm nói mặt chị lúc nào cũng lạnh lùng thiếu niềm vui, nên là mặt cười này sẽ thay chị cười.”
Tam sững người một lát, Lục thường nói Tam là cục đá vô tri vô giác không biết cười. Anh ta thường trêu Tam như thế, mỗi lần bị trêu như thế, Tam không chấp. Bởi vì cô ấy không biết cười thật.
Đột nhiên thanh âm mềm mại văng vẳng từ trong tâm trí xuất hiện.
Sau này em sẽ đợi chị về.
Tam nhận ra cô ấy bắt đầu có một cô em gái rồi.
“Thì bảo bà ấy sống lại thôi.” Thế Huân dứt lời, anh phóng tầm mắt ra ngoài phòng khách, “Được không cô Nguyệt?”
Tầm mắt của mọi người bị câu nói của Thế Huân kéo ra ngoài cửa. Trong tất cả mọi người ở đây, Hoàng Kha là người sốc nhất, xếp thứ nhì chắc chắn là Chi Lan. Hai mắt cô mở to, dường như không tin vào tai mình. Trần Nguyệt còn sống ư? Nhưng tất cả bằng chứng về cái chết của Trần Nguyệt đã được mọi người xác nhận hết rồi mà? Xác cũng được chôn cất sâu dưới ba tấc đất, vậy mà bây giờ còn có chuyện bà Nguyệt đội mồ sống dậy.
Quả nhiên là chuyện đó có thật.
Từ ngoài cửa có người chậm rãi bước vào, vóc dáng cao và thần thái như được nhuốm đầy ma lực, đôi mắt tinh anh sáng ngời cùng với nốt ruồi lệ ở dưới mắt. Người này là Trần Nguyệt bằng xương bằng thịt, bà ấy tiến về phía Hoàng Kha, cúi người nhặt lá thư từ tay ông ta.
“Có chỗ nào không giống chữ của tôi nhỉ?”
Vũ Quang và Đinh Tiền thoáng giật mình, trước sự góp mặt của Trần Nguyệt - một người vừa chết mấy tháng trước.
Sự trở lại của bà chủ khiến Hoàng Kha giật mình, sắc mặt ông ta tái đi, miệng mồm lắp bắp: “Bà… bà chủ…”
Trần Nguyệt hạ người xuống ghế bành bằng gỗ, phẩy phẩy tay với Hoàng Kha: “Đừng gọi tôi là bà chủ, tôi đâu phải chủ của ông. Venn mới là chủ của ông cơ mà, ngày căn nhà ở núi Cửu Môn bốc cháy, chính ông là người chăm lửa còn gì?”
Hoàng Kha im bặt, ông ta không nghĩ Trần Nguyệt biết nhiều như thế. Hôm nay ông ta đến xin quyền quản lý Nam Đô theo lời ngài Venn, Huỳnh Mẫn Đạt dựa vào mối quan hệ cũ kêu gọi thuộc hạ từ Tây Đô. Nếu vụ này thành công, Lâm Thượng có thể chia ra làm hai, một nửa theo Venn và một nửa theo ông lớn. Song, chuyện Trần Nguyệt còn sống là chuyện không ai ngờ tới. Vậy cái xác chết cháy trong căn nhà đó là ai?
“Đang tò mò ai là người chết thay à?” Trần Nguyệt hỏi.
Thật ra không chỉ riêng mình Hoàng Kha thắc mắc, Chi Lan và hai ông trùm còn lại cũng đặt một dấu chấm hỏi lớn về vấn đề này.
Thấy Hoàng Kha không đáp, bà Nguyệt cũng không bận tâm lắm, bà ấy buông một câu khiến Hoàng Kha rã rời: “Về nhà kiểm tra danh sách thành viên gia đình đi, thiếu mặt ai thì chính là người đó.”
Thế Huân trông thấy bà chủ Nam Đô tự mình ra mặt giải quyết thuộc hạ, anh cũng không tiếp tục xử lý Hoàng Kha, việc này nhường lại cho Trần Nguyệt.
Bốn người bắt đầu bàn về việc chia lại địa bàn, Tây Đô không thể xẻ ra làm ba mỗi người một ít được. Quyền lực như một cái bánh ngon, người háu ăn luôn muốn phần nhiều, để có phần nhiều hơn người khác bắt buộc phải dùng thủ đoạn. Đối với mỗi ông trùm, dù họ đã có bánh ngon của riêng mình. Song, trước miếng ngon béo bở khác, không ai lại nỡ từ chối. Chi bằng anh đem cái bánh này đưa cho một người khác, cắt đi sự thèm thuồng của những người còn lại, bọn họ tự khắc quay về chăm chút cho chiếc bánh của mình.
“Tây Đô dưới tay Huỳnh Mẫn Đạt hoạt động rất tốt, nhưng có một vấn đề nhiều năm qua ông ta giải quyết mãi không xong.” Thế Huân nói.
“Tây Đô hiện tại thiếu hụt tài chính, lão Đạt đã rút hết tiền của quay ngoắt theo Venn. Ông lớn tiền nhiệm đã cấp thêm sòng bạc và một số mối làm ăn nhưng phục hồi rất chậm.” Đinh Tiền lên tiếng và Thế Huân đồng tình với ông ấy, anh gật đầu một cái sau đó nói: “Tây Đô cần tiền, một khoản tiền rất lớn vậy nên tôi sẽ thay chủ mới cho khu vực Tây Đô và đền bù theo yêu cầu những người ở đây.”
Trần Nguyệt, Vũ Quang, Đinh Tiền không có ý kiến, Lý Nhân vắng mặt và không cần phải hỏi ý kiến.
“Ông lớn muốn đưa ai lên vị trí đó?” Vũ Quang mở lời.
“Tây Đô cần tiền, người ngồi lên vị trí mới phải có rất nhiều tiền.” Anh đáp.
“Còn ai ngoài lão già chết lười Thành Luân nữa?” Trần Nguyệt ngả lưng ra sau ghế, bà ấy đánh mắt nhìn Chi Lan một cái, sau đó lại nói: “Năm xưa người được chọn quản lý Tây Đô là lão Luân, nhưng lão khăng khăng từ chối, ông lớn tiền nhiệm không thuyết phục được mới chọn tạm lão Đạt. Sau này ông Luân làm ăn phát đạt có gia tộc tài phiệt hậu thuẫn, ông ta càng không muốn nhúng tay vào giới mafia.”
Trần Nguyệt đột nhiên khựng lại, có cái gì đó không đúng lắm. Chẳng phải ông ta đã gả con gái vào nhà mafia khét tiếng rồi sao? Vậy quan điểm của lão đã có sự thay đổi.
Vũ Quang trầm ngâm một lúc, bất ngờ anh ấy đưa ra ý kiến: “Chú Luân không thích nhúng tay vào giới này, nhưng có cách hợp thức hóa để ông ấy đồng ý đó chính là biến Tây Đô thành một khu du lịch đánh bạc tương tự Macaria. Nhà họ Đặng đóng vai trò công ty chủ đầu tư phát triển du lịch, bốn khu còn lại tham gia với vai trò nhà đầu tư và chi phối sòng bạc bên dưới. Ông Luân chỉ rót tiền vào kinh doanh du lịch và dịch vụ, những hoạt động liên quan đến thế giới ngầm sẽ do chúng ta lo liệu.”
“Ý này không tồi.” Đinh Tiền nhanh chóng tán thành.
Rất nhanh sau đó, ba người đã đi đến quyết định cuối cùng.
Tây Đô của tương lai sẽ trở thành biểu tượng liên kết của Ngũ Đô.
Chi Lan lui xuống trước, cô có nhiệm vụ sắp xếp một buổi gặp mặt giữa ba và Thế Huân. Những người còn lại lần lượt ra về, phòng khách lúc này chỉ còn Trần Nguyệt, bà ấy chống cằm than vãn: “Đáng lẽ tôi mai danh ẩn tích cho khỏe người, nhưng cuối cùng vẫn phải quay về.”
“Cô Nguyệt không trốn được đâu, Nam Đô vẫn đợi cô.”
Trần Nguyệt ngao ngán thở dài, bà ấy nhìn Thế Huân một lúc, nhịn không được đành nói: “Cậu sợ sau này cậu không đủ sức bảo vệ Chi Lan nữa, sợ cô ấy bị ức hiếp vậy nên cậu mang quyền lực tới cho ông Luân hy vọng sau này ông ấy có thể vững mạnh che chở cho cô ấy.”
“Cậu đã tính xong chốn về Chi Lan, còn cậu thì sao? Thời gian đánh đổi của cậu sắp đến rồi.”
Thế Huân nhàn nhạt đáp: “Tôi còn bao lâu nữa?”
“Những sự kiện diễn ra sau năm cậu 30 tuổi ở kiếp trước đã bị dồn lên trước, nói trắng ra là trả xong ân oán thì cậu phải đổi ngay.”
Kiếp trước Thế Huân tự sát vào 30 tuổi, nửa đời con lại là thời điểm sóng gió nổi lên. Tức là kiếp trước Hoài Du trở về và cái chết của ông nội sẽ diễn ra sau lần sinh nhật thứ ba mươi. Nhưng anh tự sát thành ra ân oán kiếp trước chưa trả được, sau khi Thế Huân trùng sinh mọi chuyện xuất hiện sớm hơn. Sau khi kết thúc duyên nghiệp anh sẽ phải thực hiện đánh đổi đã chọn.
“Tôi hiểu rồi.” Giọng Thế Huân trầm xuống, nặng trịch.
“Một vài sự kiện ân oán sẽ có sự thay đổi vì kiếp trước cậu chưa kết hôn, tôi khuyên cậu nên cẩn thận, giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.”
***
Giai đoạn thay ông nội nắm quyền Lâm Thượng là giai đoạn khó khăn nhất. Thế Huân xoay vòng với hàng tá công việc, phòng làm việc của anh lúc nào cũng sáng đèn, Lục và Nhất túc trực hỗ trợ điều hành thuộc hạ. Chi Lan không dám làm phiền anh, cô thường tản bộ bên ngoài khuôn viên, thỉnh thoảng nghe ngóng động thái từ phía ba. Lời ngỏ ý hợp tác biến Tây Đô thành khu du lịch sòng bạc vẫn chưa nhận được hồi đáp từ ba.
Chi Lan nhận được cuộc gọi từ thuộc hạ ẩn danh: “Như Mai được Huỳnh Khang đưa đi rồi bà lớn.”
“Vậy sao? Tạm thời để cô ta theo Huỳnh Khang đi.”
“Còn Cao Lệ Chi thì sao ạ? Đã thu đủ bằng chứng cô ta rửa tiền bẩn giúp Huỳnh Khang.”
“Bán tin đó cho cánh nhà báo đi.”
“Vâng.”
Chi Lan tắt máy, vươn tay hái một bông hoa lan.
“Chi Lan.” Từ xa có tiếng gọi tên, cô ngoảnh đầu lại tìm chủ nhân của giọng nói kia.
“Chị về rồi, tối nay chúng ta ăn cơm gia đình nhé.”
Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, nửa đêm sẽ có pháo hoa ngợp trời.
Sắc mặt Tam thoáng ngạc nhiên, sắc mặt nghiêm nghị giảm đi mấy phần. Cô ấy không thích cười, nhưng Chi Lan biết cô ấy đang vui, cảm xúc trong ánh mắt là thứ khó giấu nhất trên đời.
Thấy Tam vui vẻ như thế, Chi Lan cũng vui vẻ theo, cô dúi vào tay Tam một hộp quà nhỏ.
“Đây là quà năm mới của chị, em và chị Tâm cùng chọn đó.”
Cánh tay nhận quà của Tam khẽ run, cô ấy cụp mắt nhìn, trong hộp là một sợi dây bạch kim, mặt dây chuyền là hình mặt cười.
“Chị Tâm nói mặt chị lúc nào cũng lạnh lùng thiếu niềm vui, nên là mặt cười này sẽ thay chị cười.”
Tam sững người một lát, Lục thường nói Tam là cục đá vô tri vô giác không biết cười. Anh ta thường trêu Tam như thế, mỗi lần bị trêu như thế, Tam không chấp. Bởi vì cô ấy không biết cười thật.
Đột nhiên thanh âm mềm mại văng vẳng từ trong tâm trí xuất hiện.
Sau này em sẽ đợi chị về.
Tam nhận ra cô ấy bắt đầu có một cô em gái rồi.
/96
|