Quay trở về hiện tại.
Như Mai ngồi co ro trên đất, nép người vào một gốc trong phòng. Cả người cô ta run lên cầm cập, tiếng nức nở từ cổ họng vang lên khe khẽ trong phòng, cô ta ôm cổ tay đã gãy, hoảng sợ lẫn đau đớn đan xen, nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt non dại. Mỗi lần tiếng khóc lớn hơn một chút, ánh mắt lạnh thấu xương vô tình quét qua người Như Mai, cô ta tự giác khép miệng lại, không dám khóc quá to.
Rầm!
Đèn trong phòng vụt sáng.
“Cậu cả!”
Nhất đá tung cửa gọi to, ánh sáng bừng lên chiếu rọi từng ngóc ngách trong phòng, phủ lên bờ vai rộng, Thế Huân chậm rãi nghiêng mặt nhìn. Nhất vừa trông thấy sắc mặt cậu cả, anh ấy phát hoảng ngay lập tức. Mặt cậu cả đỏ lừ, mắt đen mơ màng, cả người run nhẹ.
Như Mai tranh lúc cửa phòng được mở, cô ta phát điên vùng lên, lao như bay về phía Nhất chớp lấy cơ hội thoát ra ngoài: “Ba! Anh hai! Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi!”
Nhất nhanh hơn Như Mai một bước, khi cô ta vừa lao tới, Nhất đá một cước đóng phăng cửa lại. Như Mai bị triệt đường lui, cô ta càng hung hăng hơn, vung tay đẩy Nhất ra. Trong lòng chỉ tâm niệm phải thoát khỏi căn phòng này ngay tức khắc, giải thoát cô ta tránh xa ác ma đội lốt người mang tên cậu cả.
“Cho tôi ra! Làm ơn cho tôi ra!”
“Ba ơi cứu con! Ba ơi cứu con! Anh hai cứu em!” Như Mai gào lên như điên.
Tiếng la lối gào thét của cô ta khiến Nhất đau đầu, anh ấy thẳng tay giáng một cú vào gáy, cô ta ré lên một tiếng, thân thể đổ ập xuống sàn, miệng mồm im bặt.
“Cậu cả mặt cậu…” Nhất không giấu được lo lắng, thốt lên.
“Trúng thuốc.” Thế Huân lãnh đạm đáp.
Loại “thuốc” mà Thế Huân trúng chỉ có thể là… thuốc cấm gây hiệu ứng kích thích bồng lai tiên cảnh. Theo chân cậu cả lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm, mấy loại thuốc này đã không còn xa lạ, thậm chí Nhất còn biết nhiều loại thuốc quái dị hơn nữa. Dẫu biết phải vào phải hang cọp thì mới bắt được cọp, nhưng thứ Tây Đô hạ cho cậu cả không biết là thứ gì, công dụng thực hư thế nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Manh Thê Phúc Hắc
3. Người Anh Yêu Là Em
4. Chiều Hư
=====================================
“Tôi đưa cậu chủ về nhà họ Lê.”
Thế Huân không đáp chỉ gật đầu, hiện tại anh thấy cơ thể rất nóng, đầu óc choáng váng. Huỳnh Mẫn Đạt lo sợ con gái ông ta không đủ sức hút với anh, vì thế ông ta đặc biệt chuẩn bị một liều thuốc kích thích ngấm dần dần. Mượn bản tính ham muốn dục vọng nguyên thủy của con người ép anh phải chạm vào Như Mai. Khi hai người xảy ra quan hệ, cho dù Như Mai có tình nguyện đi chăng nữa, cô ta vẫn là trẻ chưa đủ mười tám tuổi và Thế Huân ẵm chắc tội danh cưỡng hiếp. Đến lúc đó ông ta đã nắm được cán dao.
Thế Huân chau mày, lắc đầu mấy cái xua tan đi cơn choáng. Sức chịu đựng của anh có giới hạn, anh không muốn phát tiết ngay tại đây, phương án ưu tiên nhất là quay trở về nhà trước. Xe lăn đột nhiên bị chắn lại bởi Như Mai đang bất tỉnh gần cửa, Thế Huân cụp mắt liếc nhìn Như Mai nằm dài trên đất, lãnh đạm nói: “Tìm cách đưa cô ta ra khỏi đây, đừng để Mẫn Đạt và Huỳnh Khang biết được.”
“Dạ rõ!” Nhất vác Như Mai lên vai, tay còn lại nâng bộ đàm mini cài trong áo, nói: “Cho người thu xếp đưa cậu cả về trước, sẵn tiện chuẩn bị đường ra cho con tin.”
***
Chi Lan bò mặc Hoài Du ở khuôn viên, cô nhanh chân chạy đi tìm Thế Huân cho bằng được. Song, khi đi được giữa đường, Tam đột nhiên xuất hiện vội vàng chạy đến kéo cô đi, giọng Tam hốt hoảng, sắc mặt không tốt lắm: “Đi thôi mợ cả! Tây Đô sấp loạn rồi.”
Trông thấy bộ dạng gấp gáp của Tam, cô ngầm hiểu ra đôi chút, có lẽ Thế Huân và lão Đạt đàm phán không thành công, thậm chí tình hình hiện tại còn xấu đi gấp bội. Tam đã sắp xếp đường lui cho Chi Lan, nhưng cô không muốn đi, anh còn ở bên trong cơ mà.
Chi Lan rụt tay về, “Thế Huân còn ở trong đó.”
“Cậu cả rút về trước rồi, mợ theo tôi mau.”
Cô ngoảnh đầu nhìn nhà chính biệt thự nhà họ Huỳnh lần nữa, trong lòng không dám nghĩ sâu xa, hy vọng là anh đã bình an rời khỏi đây. Chi Lan gật đầu nói một tiếng: “Đi thôi!”
Tam dắt tay cô chạy như bay ra ngoài, tình hình bắt đầu chuyển xấu.
“Đóng cửa lại! Mau! Đừng để bọn nó thoát!” Tiếng Huỳnh Mẫn Đạt gầm lên. Vệ sĩ và thuộc hạ của lão răm rắp nghe lệnh, bọn họ ùa ra đông như kiến, tràn ra hai bên xông thẳng về phía cổng ra.
Cổng nhà họ Huỳnh đóng sầm lại, nhưng Tam nhanh nhẹn khéo léo, nhanh tay kéo Chi Lan thoát ra khỏi cổng lớn.
Huỳnh Mẫn Đạt phát hiện ra Như Mai đã bị Thế Huân mang đi, ông ta phát điên lên.
“Xả súng cho tao! Bắt con đàn bà mù đó quay trở về đây đổi mạng cho Như Mai!” Lão ta vừa ra lệnh vừa kéo cò bắn một phát mở đầu.
Tiếng đoàng đoàng vang lên kéo theo một trận xả súng liên thanh, Tam đẩy Chi Lan vào trong xe, sau đó nhanh nhẹn leo vào.
“Lái nhanh!”
Chi Lan sực nhớ ra bên trong còn có Hoài Du, cô gào lên: “Hoài Du thì sao?”
“Mặc xác hắn ta! Mạng của mợ cả quan trọng nhất! Lái đi!”
Đoàng!
Viên đạn đồng xuyên qua ô cửa ô tô, Chi Lan vội vàng kéo Tam thụp xuống. Thuộc hạ cầm lái đạp mạnh chân ga phóng đi, tiếng súng ầm đùng vang lên ngay sau lưng. Mô tô phân khối lớn rú lên như thú hoang bị chọc tiết, bọn chúng nổ máy bám sát theo sau.
Tay lái ô tô cũng không vừa, vô lăng xoay liên tục đâm vào mọi ngóc ngách. Cua vào con hẻm hẹp chật chội, xuyên qua con đường tăm tối, rẽ hết hẻm này đến hẻm khác. Tam và Chi Lan ngồi trên xe chao qua đảo lại, bụng cô quặn lên, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ họng.
Khác với Chi Lan, dường như Tam quá quen với mấy cảnh này, cô ấy ngồi thẳng lưng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Có lẽ miệng dứt khoát nói lời mặc kệ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Hoài Du. Tình thế cấp bách, Tam không thể đón hết người quay về, Hoài Du phải tự tìm cách thoát thân.
Chiếc ô tô lao đi bạt mạng, chi viện Thế Huân cử đến đã tới. Mấy chiếc ô tô cùng kiểu dáng và bảng số đầy rẫy trên đường, đua nhau tạt ngang đầu xe đánh lạc hướng bọn truy đuổi. Chẳng mấy chốc xe chở cô và Tam đã thoát khỏi vòng vây, chạy băng băng về nhà họ Lê.
Nhà họ Huỳnh lúc này.
“Ba! Sao ba cho người xả súng loạn lên vậy?” Huỳnh Khang hùng hồn lao tới.
Bốp!
Huỳnh Mẫn Đạt đấm thẳng một cú vào mặt Huỳnh Khang khiến hắn lùi về sau mấy bước, Huỳnh Khang theo phản xạ ôm má phải, trừng mắt nhìn ba mình.
“Mày còn trừng tao hả? Mẹ mày! Thằng bất tài!”
“Chỉ cần dỗ ngọt một con đàn bà mà mày cũng không làm được, Như Mai bị tóm đi rồi! Con mẹ nó!” Lão Đạt nổi đóa, vung tay ném khẩu lục xuống đất.
Huỳnh Khang bị đấm một cú cũng phát rồ, hắn quát lên: “Kế hoạch chó má này là do ông nghĩ ra, có thất bại cũng tại vì ông tính toán không chu toàn! Con Mai nó bao nhiêu tuổi mà ông đem nó ra làm đồ chơi cho thằng Huân?”
“Mày câm! Con gái đặt đâu phải ngồi đó! Hai đứa mày ăn cơm nhà họ Huỳnh, sống phải vì nhà họ Huỳnh.”
Khóe môi Huỳnh Khang nhếch lên, hắn vỗ đùi đen đét cười khẩy: “Ha ha ha! Ông tính toán hay lắm, ngài Venn biết chuyện này rồi, ông tính nữa đi.”
Sắc mặt Huỳnh Mẫn Đạt càng nghiêm trọng hơn, lão ta nhướn mày: “Mày nói cái gì?”
***
“Cậu cả, sau khi uống thuốc giải xong, những biểu hiệu sinh lý sẽ không giảm ngay được, chỉ có thể giảm từ từ mà thôi… cậu có cần… tôi gọi mợ cả lên không…” Lục trực sẵn ở dinh thự vừa đưa cho Thế Huân mấy viên thuốc trắng vừa nói, nụ cười trên môi cũng dần mất nhân tính.
“Đừng cho cô ấy lên đây, ra ngoài khóa cửa lại.”
Thế Huân nốc hết thuốc vào miệng, cả người anh nóng ran, hai má đỏ bừng bừng, cơ thể càng lúc càng ngứa ngáy khó chịu. Bộ dạng nhếch nhách khó coi vô cùng, đây là lý do anh không muốn Chi Lan thấy anh thế này. Anh không dám chắc sau khi thấy cô, anh có còn là con người nữa hay không. Bộ dạng này sẽ khiến Chi Lan phát sợ.
Lục biết Thế Huân trúng loại dược gì, anh ấy khẽ lắc đầu rồi bước ra ngoài. Dù là đàn ông với nhau, nhưng cảnh này… cũng khó nói. Thôi mặc kệ đi, mấy chuyện này đâu tới lượt Lục quan tâm, mà anh ta quan tâm làm gì cơ chứ! Anh ta vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, vô tình quên mất cậu cả dặn dò khóa cửa. Đúng! Tất cả chỉ là “vô tình” quên thôi.
Vừa bước xuống cầu thang mấy bước, anh ta đã bắt gặp mợ cả hớt hải chạy ù lên, Lục vươn tay cản Chi Lan lại.
“Mợ cả đi đâu vội thế?”
Chi Lan hất tay Lục ra nhưng không thành, cô mệt mỏi gập người thở hồng hộc.
“Lúc này không đùa được đâu, Thế Huân về chưa anh?”
Ban đầu, Lục định nói thật với Chi Lan về việc cậu cả trúng thuốc. Song, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của mợ cả, anh ấy cảm thấy mợ cả xứng đáng được đền đáp nhiều hơn. Cậu cả cũng đang khó chịu, hai người gặp nhau như cá gặp nước, tha hồ mà tung hoành. Tình cảm ấy mà, đôi lúc phải thêm một chút gia vị gia tăng tình thú.
Lục ngoảnh đầu nhìn căn phòng cửa gỗ đen, trong bụng cười thầm, nhất định sau chuyến này cậu cả phải cảm ơn anh ấy một tiếng. Đúng là người tốt việc tốt, giúp người đúng nơi đúng lúc. Anh ấy hít một hỏi thật sâu, chuẩn bị tâm lý nhân vật, bắt đầu diễn.
“Ối giồi ôi, mợ cả ơi, bây giờ mợ không lên được đâu. Cậu cả có chuyện khó nói, ra lệnh không ai được phép làm phiền rồi.”
“Chuyện gì khó nói?” Chi Lan nói xong lập tức ngậm miệng lại. Thế Huân mang Như Mai đi nên lão Đạt mới điên tiết như vậy. Anh có chuyện gì khó nói chứ, lẽ nào…
“Trong phòng anh ấy còn có người khác hả?”
Lục vội vàng bịt miệng cô lại: “Chậc! Hét to như thế làm phiền bọn họ.”
“Cái gì?”
“À! Không có gì đâu mợ cả. Tóm lại là hôm nay không lên được.”
Thái độ giấu giấu diếm diếm càng làm cô sốt ruột hơn, rõ ràng là có cái gì mờ ám nên Lục mới căng thẳng như vậy. Thế Huân dám…
Chi Lan không nghĩ nổi nữa, cô thẳng tay đẩy Lục ra, hùng hồn xông lên trên.
“Tôi cứ lên.”
“Mợ cả…” Lục quay đầu gọi Chi Lan nhưng cô không đáp, anh ấy toét miệng cười nhanh chân chuồn đi mất.
“Thế Huân mở cửa!”
Cốc cốc.
“Anh mở cửa ngay cho em!”
“Thế Huân!”
Chi Lan miệng gọi, tay gõ cửa, cô gọi anh liên tục nhưng bên trong không có động tĩnh. Máu trong người cô nóng lên, chẳng lẽ mấy lời Lục nói linh tinh lúc nãy là thật? Đang làm cái gì mà không muốn người ta làm phiền hả? Nghĩ đến đây cô càng giận hơn, ngữ điệu nặng nề hơn hẳn: “Anh không mở cửa là em cho người phá cửa đó!”
Cạch.
Thế Huân mở hé cửa, anh nhìn cô qua khẽ cửa nhỏ. Vừa thấy gương mặt tức giận đỏ hồng, cơ thể không kiềm được mà nóng lên hơn một chút, giọng anh khản đặc: “Em qua phòng riêng đi.”
Chi Lan trợn mắt nhìn anh, Thế Huân đang cởi trần, ánh mắt mơ màng hệt như lúc… Chết tiệt! Anh dám!
“Em không qua! Anh làm cái gì bên trong vậy? Cho em vào! Em muốn vào!”
Hàng mày rậm chau lại, anh bắt đầu khó chịu: “Anh không muốn nhắc lại lần nữa.”
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt nâu tròn đầy uất ức, Chi Lan mím môi: “Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh dám đuổi em đi!”
Anh bị vê mặt hờn dỗi kia xoa dịu, bất giác hạ tông giọng xuống một chút: “Anh không đuổi em, chỉ là hôm nay không ngủ chung.”
Nhân lúc anh buông lỏng đề phòng dỗ dành cô, Chi Lan giương tay đẩy mạnh cửa. Thế Huân chỉ có một chân, cánh cửa bật ra bất ngờ như vậy khiến anh loạng choạng lùi về sau mấy bước. Chi Lan hùng hồ xông vào trong, đảo mắt nhìn một vòng tìm người.
Thế Huân không muốn Chi Lan thấy bộ dạng thê thảm này của anh, anh xoay người gằn giọng: “Em ra ngoài.”
“Em không đi, anh giấu em cái gì đó?”
“Ra ngoài!”
“Cô ta đâu? Cô ta trốn ở đâu?”
Đương nhiên anh không hiểu nổi Chi Lan đang lẩm bẩm cái gì.
“Cô ta?”
“Như Mai đó! Nói đi! Anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh không dám gặp em.”
“Ai nói cho em biết chuyện này?” Thế Huân nghiêng đầu nhìn cô, mắt hơi nheo lại.
“Anh! Vậy là anh lệnh cho người khác giữ bí mật chuyện này?” Cô trợn mắt nhìn anh.
“Em ra ngoài đi, ngày mai anh nói chuyện với em sau.”
Chi Lan không khống chế được cơn giận nữa, trong lòng cô nổi lên cảm giác ghen ghét đố kỵ ghê gớm, cô chưa từng thấy Thế Huân ấp úng giấu giếm cô như vậy. Chắc chắn Như Mai đã chạm vào người anh! Cô ta đã chạm vào người đàn ông của cô!
“Em không đi!” Cô hét lên, sau đó tiến về phía anh, “Thế Huân! Anh để cô ta chạm vào người.”
“Vào phòng tắm với em, cô ta chạm vào anh chỗ nào, em rửa sạch chỗ đó.” Cô vừa nói vừa tóm lấy tay anh kéo đi, lòng bàn tay vừa chạm vào da thịt rắn chắc, Chi Lan sửng sốt, nóng quá! Thân nhiệt của anh rất nóng.
Cô vội vàng buông tay anh ra nhưng quá muộn, Thế Huân xoay người giữ chặt cô, mặt mũi anh đỏ bừng bừng. Anh vươn tay nâng cằm cô lên, hơi thở nam tính nặng nề phả vào mặt.
“Khóa quần, em rửa được không?”
Như Mai ngồi co ro trên đất, nép người vào một gốc trong phòng. Cả người cô ta run lên cầm cập, tiếng nức nở từ cổ họng vang lên khe khẽ trong phòng, cô ta ôm cổ tay đã gãy, hoảng sợ lẫn đau đớn đan xen, nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt non dại. Mỗi lần tiếng khóc lớn hơn một chút, ánh mắt lạnh thấu xương vô tình quét qua người Như Mai, cô ta tự giác khép miệng lại, không dám khóc quá to.
Rầm!
Đèn trong phòng vụt sáng.
“Cậu cả!”
Nhất đá tung cửa gọi to, ánh sáng bừng lên chiếu rọi từng ngóc ngách trong phòng, phủ lên bờ vai rộng, Thế Huân chậm rãi nghiêng mặt nhìn. Nhất vừa trông thấy sắc mặt cậu cả, anh ấy phát hoảng ngay lập tức. Mặt cậu cả đỏ lừ, mắt đen mơ màng, cả người run nhẹ.
Như Mai tranh lúc cửa phòng được mở, cô ta phát điên vùng lên, lao như bay về phía Nhất chớp lấy cơ hội thoát ra ngoài: “Ba! Anh hai! Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi!”
Nhất nhanh hơn Như Mai một bước, khi cô ta vừa lao tới, Nhất đá một cước đóng phăng cửa lại. Như Mai bị triệt đường lui, cô ta càng hung hăng hơn, vung tay đẩy Nhất ra. Trong lòng chỉ tâm niệm phải thoát khỏi căn phòng này ngay tức khắc, giải thoát cô ta tránh xa ác ma đội lốt người mang tên cậu cả.
“Cho tôi ra! Làm ơn cho tôi ra!”
“Ba ơi cứu con! Ba ơi cứu con! Anh hai cứu em!” Như Mai gào lên như điên.
Tiếng la lối gào thét của cô ta khiến Nhất đau đầu, anh ấy thẳng tay giáng một cú vào gáy, cô ta ré lên một tiếng, thân thể đổ ập xuống sàn, miệng mồm im bặt.
“Cậu cả mặt cậu…” Nhất không giấu được lo lắng, thốt lên.
“Trúng thuốc.” Thế Huân lãnh đạm đáp.
Loại “thuốc” mà Thế Huân trúng chỉ có thể là… thuốc cấm gây hiệu ứng kích thích bồng lai tiên cảnh. Theo chân cậu cả lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm, mấy loại thuốc này đã không còn xa lạ, thậm chí Nhất còn biết nhiều loại thuốc quái dị hơn nữa. Dẫu biết phải vào phải hang cọp thì mới bắt được cọp, nhưng thứ Tây Đô hạ cho cậu cả không biết là thứ gì, công dụng thực hư thế nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Manh Thê Phúc Hắc
3. Người Anh Yêu Là Em
4. Chiều Hư
=====================================
“Tôi đưa cậu chủ về nhà họ Lê.”
Thế Huân không đáp chỉ gật đầu, hiện tại anh thấy cơ thể rất nóng, đầu óc choáng váng. Huỳnh Mẫn Đạt lo sợ con gái ông ta không đủ sức hút với anh, vì thế ông ta đặc biệt chuẩn bị một liều thuốc kích thích ngấm dần dần. Mượn bản tính ham muốn dục vọng nguyên thủy của con người ép anh phải chạm vào Như Mai. Khi hai người xảy ra quan hệ, cho dù Như Mai có tình nguyện đi chăng nữa, cô ta vẫn là trẻ chưa đủ mười tám tuổi và Thế Huân ẵm chắc tội danh cưỡng hiếp. Đến lúc đó ông ta đã nắm được cán dao.
Thế Huân chau mày, lắc đầu mấy cái xua tan đi cơn choáng. Sức chịu đựng của anh có giới hạn, anh không muốn phát tiết ngay tại đây, phương án ưu tiên nhất là quay trở về nhà trước. Xe lăn đột nhiên bị chắn lại bởi Như Mai đang bất tỉnh gần cửa, Thế Huân cụp mắt liếc nhìn Như Mai nằm dài trên đất, lãnh đạm nói: “Tìm cách đưa cô ta ra khỏi đây, đừng để Mẫn Đạt và Huỳnh Khang biết được.”
“Dạ rõ!” Nhất vác Như Mai lên vai, tay còn lại nâng bộ đàm mini cài trong áo, nói: “Cho người thu xếp đưa cậu cả về trước, sẵn tiện chuẩn bị đường ra cho con tin.”
***
Chi Lan bò mặc Hoài Du ở khuôn viên, cô nhanh chân chạy đi tìm Thế Huân cho bằng được. Song, khi đi được giữa đường, Tam đột nhiên xuất hiện vội vàng chạy đến kéo cô đi, giọng Tam hốt hoảng, sắc mặt không tốt lắm: “Đi thôi mợ cả! Tây Đô sấp loạn rồi.”
Trông thấy bộ dạng gấp gáp của Tam, cô ngầm hiểu ra đôi chút, có lẽ Thế Huân và lão Đạt đàm phán không thành công, thậm chí tình hình hiện tại còn xấu đi gấp bội. Tam đã sắp xếp đường lui cho Chi Lan, nhưng cô không muốn đi, anh còn ở bên trong cơ mà.
Chi Lan rụt tay về, “Thế Huân còn ở trong đó.”
“Cậu cả rút về trước rồi, mợ theo tôi mau.”
Cô ngoảnh đầu nhìn nhà chính biệt thự nhà họ Huỳnh lần nữa, trong lòng không dám nghĩ sâu xa, hy vọng là anh đã bình an rời khỏi đây. Chi Lan gật đầu nói một tiếng: “Đi thôi!”
Tam dắt tay cô chạy như bay ra ngoài, tình hình bắt đầu chuyển xấu.
“Đóng cửa lại! Mau! Đừng để bọn nó thoát!” Tiếng Huỳnh Mẫn Đạt gầm lên. Vệ sĩ và thuộc hạ của lão răm rắp nghe lệnh, bọn họ ùa ra đông như kiến, tràn ra hai bên xông thẳng về phía cổng ra.
Cổng nhà họ Huỳnh đóng sầm lại, nhưng Tam nhanh nhẹn khéo léo, nhanh tay kéo Chi Lan thoát ra khỏi cổng lớn.
Huỳnh Mẫn Đạt phát hiện ra Như Mai đã bị Thế Huân mang đi, ông ta phát điên lên.
“Xả súng cho tao! Bắt con đàn bà mù đó quay trở về đây đổi mạng cho Như Mai!” Lão ta vừa ra lệnh vừa kéo cò bắn một phát mở đầu.
Tiếng đoàng đoàng vang lên kéo theo một trận xả súng liên thanh, Tam đẩy Chi Lan vào trong xe, sau đó nhanh nhẹn leo vào.
“Lái nhanh!”
Chi Lan sực nhớ ra bên trong còn có Hoài Du, cô gào lên: “Hoài Du thì sao?”
“Mặc xác hắn ta! Mạng của mợ cả quan trọng nhất! Lái đi!”
Đoàng!
Viên đạn đồng xuyên qua ô cửa ô tô, Chi Lan vội vàng kéo Tam thụp xuống. Thuộc hạ cầm lái đạp mạnh chân ga phóng đi, tiếng súng ầm đùng vang lên ngay sau lưng. Mô tô phân khối lớn rú lên như thú hoang bị chọc tiết, bọn chúng nổ máy bám sát theo sau.
Tay lái ô tô cũng không vừa, vô lăng xoay liên tục đâm vào mọi ngóc ngách. Cua vào con hẻm hẹp chật chội, xuyên qua con đường tăm tối, rẽ hết hẻm này đến hẻm khác. Tam và Chi Lan ngồi trên xe chao qua đảo lại, bụng cô quặn lên, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ họng.
Khác với Chi Lan, dường như Tam quá quen với mấy cảnh này, cô ấy ngồi thẳng lưng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Có lẽ miệng dứt khoát nói lời mặc kệ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Hoài Du. Tình thế cấp bách, Tam không thể đón hết người quay về, Hoài Du phải tự tìm cách thoát thân.
Chiếc ô tô lao đi bạt mạng, chi viện Thế Huân cử đến đã tới. Mấy chiếc ô tô cùng kiểu dáng và bảng số đầy rẫy trên đường, đua nhau tạt ngang đầu xe đánh lạc hướng bọn truy đuổi. Chẳng mấy chốc xe chở cô và Tam đã thoát khỏi vòng vây, chạy băng băng về nhà họ Lê.
Nhà họ Huỳnh lúc này.
“Ba! Sao ba cho người xả súng loạn lên vậy?” Huỳnh Khang hùng hồn lao tới.
Bốp!
Huỳnh Mẫn Đạt đấm thẳng một cú vào mặt Huỳnh Khang khiến hắn lùi về sau mấy bước, Huỳnh Khang theo phản xạ ôm má phải, trừng mắt nhìn ba mình.
“Mày còn trừng tao hả? Mẹ mày! Thằng bất tài!”
“Chỉ cần dỗ ngọt một con đàn bà mà mày cũng không làm được, Như Mai bị tóm đi rồi! Con mẹ nó!” Lão Đạt nổi đóa, vung tay ném khẩu lục xuống đất.
Huỳnh Khang bị đấm một cú cũng phát rồ, hắn quát lên: “Kế hoạch chó má này là do ông nghĩ ra, có thất bại cũng tại vì ông tính toán không chu toàn! Con Mai nó bao nhiêu tuổi mà ông đem nó ra làm đồ chơi cho thằng Huân?”
“Mày câm! Con gái đặt đâu phải ngồi đó! Hai đứa mày ăn cơm nhà họ Huỳnh, sống phải vì nhà họ Huỳnh.”
Khóe môi Huỳnh Khang nhếch lên, hắn vỗ đùi đen đét cười khẩy: “Ha ha ha! Ông tính toán hay lắm, ngài Venn biết chuyện này rồi, ông tính nữa đi.”
Sắc mặt Huỳnh Mẫn Đạt càng nghiêm trọng hơn, lão ta nhướn mày: “Mày nói cái gì?”
***
“Cậu cả, sau khi uống thuốc giải xong, những biểu hiệu sinh lý sẽ không giảm ngay được, chỉ có thể giảm từ từ mà thôi… cậu có cần… tôi gọi mợ cả lên không…” Lục trực sẵn ở dinh thự vừa đưa cho Thế Huân mấy viên thuốc trắng vừa nói, nụ cười trên môi cũng dần mất nhân tính.
“Đừng cho cô ấy lên đây, ra ngoài khóa cửa lại.”
Thế Huân nốc hết thuốc vào miệng, cả người anh nóng ran, hai má đỏ bừng bừng, cơ thể càng lúc càng ngứa ngáy khó chịu. Bộ dạng nhếch nhách khó coi vô cùng, đây là lý do anh không muốn Chi Lan thấy anh thế này. Anh không dám chắc sau khi thấy cô, anh có còn là con người nữa hay không. Bộ dạng này sẽ khiến Chi Lan phát sợ.
Lục biết Thế Huân trúng loại dược gì, anh ấy khẽ lắc đầu rồi bước ra ngoài. Dù là đàn ông với nhau, nhưng cảnh này… cũng khó nói. Thôi mặc kệ đi, mấy chuyện này đâu tới lượt Lục quan tâm, mà anh ta quan tâm làm gì cơ chứ! Anh ta vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, vô tình quên mất cậu cả dặn dò khóa cửa. Đúng! Tất cả chỉ là “vô tình” quên thôi.
Vừa bước xuống cầu thang mấy bước, anh ta đã bắt gặp mợ cả hớt hải chạy ù lên, Lục vươn tay cản Chi Lan lại.
“Mợ cả đi đâu vội thế?”
Chi Lan hất tay Lục ra nhưng không thành, cô mệt mỏi gập người thở hồng hộc.
“Lúc này không đùa được đâu, Thế Huân về chưa anh?”
Ban đầu, Lục định nói thật với Chi Lan về việc cậu cả trúng thuốc. Song, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của mợ cả, anh ấy cảm thấy mợ cả xứng đáng được đền đáp nhiều hơn. Cậu cả cũng đang khó chịu, hai người gặp nhau như cá gặp nước, tha hồ mà tung hoành. Tình cảm ấy mà, đôi lúc phải thêm một chút gia vị gia tăng tình thú.
Lục ngoảnh đầu nhìn căn phòng cửa gỗ đen, trong bụng cười thầm, nhất định sau chuyến này cậu cả phải cảm ơn anh ấy một tiếng. Đúng là người tốt việc tốt, giúp người đúng nơi đúng lúc. Anh ấy hít một hỏi thật sâu, chuẩn bị tâm lý nhân vật, bắt đầu diễn.
“Ối giồi ôi, mợ cả ơi, bây giờ mợ không lên được đâu. Cậu cả có chuyện khó nói, ra lệnh không ai được phép làm phiền rồi.”
“Chuyện gì khó nói?” Chi Lan nói xong lập tức ngậm miệng lại. Thế Huân mang Như Mai đi nên lão Đạt mới điên tiết như vậy. Anh có chuyện gì khó nói chứ, lẽ nào…
“Trong phòng anh ấy còn có người khác hả?”
Lục vội vàng bịt miệng cô lại: “Chậc! Hét to như thế làm phiền bọn họ.”
“Cái gì?”
“À! Không có gì đâu mợ cả. Tóm lại là hôm nay không lên được.”
Thái độ giấu giấu diếm diếm càng làm cô sốt ruột hơn, rõ ràng là có cái gì mờ ám nên Lục mới căng thẳng như vậy. Thế Huân dám…
Chi Lan không nghĩ nổi nữa, cô thẳng tay đẩy Lục ra, hùng hồn xông lên trên.
“Tôi cứ lên.”
“Mợ cả…” Lục quay đầu gọi Chi Lan nhưng cô không đáp, anh ấy toét miệng cười nhanh chân chuồn đi mất.
“Thế Huân mở cửa!”
Cốc cốc.
“Anh mở cửa ngay cho em!”
“Thế Huân!”
Chi Lan miệng gọi, tay gõ cửa, cô gọi anh liên tục nhưng bên trong không có động tĩnh. Máu trong người cô nóng lên, chẳng lẽ mấy lời Lục nói linh tinh lúc nãy là thật? Đang làm cái gì mà không muốn người ta làm phiền hả? Nghĩ đến đây cô càng giận hơn, ngữ điệu nặng nề hơn hẳn: “Anh không mở cửa là em cho người phá cửa đó!”
Cạch.
Thế Huân mở hé cửa, anh nhìn cô qua khẽ cửa nhỏ. Vừa thấy gương mặt tức giận đỏ hồng, cơ thể không kiềm được mà nóng lên hơn một chút, giọng anh khản đặc: “Em qua phòng riêng đi.”
Chi Lan trợn mắt nhìn anh, Thế Huân đang cởi trần, ánh mắt mơ màng hệt như lúc… Chết tiệt! Anh dám!
“Em không qua! Anh làm cái gì bên trong vậy? Cho em vào! Em muốn vào!”
Hàng mày rậm chau lại, anh bắt đầu khó chịu: “Anh không muốn nhắc lại lần nữa.”
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt nâu tròn đầy uất ức, Chi Lan mím môi: “Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh dám đuổi em đi!”
Anh bị vê mặt hờn dỗi kia xoa dịu, bất giác hạ tông giọng xuống một chút: “Anh không đuổi em, chỉ là hôm nay không ngủ chung.”
Nhân lúc anh buông lỏng đề phòng dỗ dành cô, Chi Lan giương tay đẩy mạnh cửa. Thế Huân chỉ có một chân, cánh cửa bật ra bất ngờ như vậy khiến anh loạng choạng lùi về sau mấy bước. Chi Lan hùng hồ xông vào trong, đảo mắt nhìn một vòng tìm người.
Thế Huân không muốn Chi Lan thấy bộ dạng thê thảm này của anh, anh xoay người gằn giọng: “Em ra ngoài.”
“Em không đi, anh giấu em cái gì đó?”
“Ra ngoài!”
“Cô ta đâu? Cô ta trốn ở đâu?”
Đương nhiên anh không hiểu nổi Chi Lan đang lẩm bẩm cái gì.
“Cô ta?”
“Như Mai đó! Nói đi! Anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh không dám gặp em.”
“Ai nói cho em biết chuyện này?” Thế Huân nghiêng đầu nhìn cô, mắt hơi nheo lại.
“Anh! Vậy là anh lệnh cho người khác giữ bí mật chuyện này?” Cô trợn mắt nhìn anh.
“Em ra ngoài đi, ngày mai anh nói chuyện với em sau.”
Chi Lan không khống chế được cơn giận nữa, trong lòng cô nổi lên cảm giác ghen ghét đố kỵ ghê gớm, cô chưa từng thấy Thế Huân ấp úng giấu giếm cô như vậy. Chắc chắn Như Mai đã chạm vào người anh! Cô ta đã chạm vào người đàn ông của cô!
“Em không đi!” Cô hét lên, sau đó tiến về phía anh, “Thế Huân! Anh để cô ta chạm vào người.”
“Vào phòng tắm với em, cô ta chạm vào anh chỗ nào, em rửa sạch chỗ đó.” Cô vừa nói vừa tóm lấy tay anh kéo đi, lòng bàn tay vừa chạm vào da thịt rắn chắc, Chi Lan sửng sốt, nóng quá! Thân nhiệt của anh rất nóng.
Cô vội vàng buông tay anh ra nhưng quá muộn, Thế Huân xoay người giữ chặt cô, mặt mũi anh đỏ bừng bừng. Anh vươn tay nâng cằm cô lên, hơi thở nam tính nặng nề phả vào mặt.
“Khóa quần, em rửa được không?”
/96
|