Mặc dù đã đánh Hoài Du một trận nhưng Thế Huân vẫn hầm hầm sát khí, mặt mũi cau có khó coi. Chi Lan lặng thinh không dám hé môi câu nào, tập trung lê từng bước dìu anh vào phòng, bầu không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng.
Thế Huân cao to khỏe mạnh, Chi Lan dìu anh một lúc đã thấm mệt. Cô thầm cản thán chính mình, ngày đó ở Jabal Althalj, sức lực của cô đúng là vô hạn.
Cô khẽ thở dài, thôi không suy nghĩ nữa, len lén nhìn Thế Huân ngồi trên giường. Chi Lan biết anh đang cáu kỉnh kinh khủng, Thế Huân tuy lạnh lùng kiệm lời, nhưng nổi giận rất đáng sợ. Song, lần này anh chỉ ngồi trên giường im lặng, mà sự im lặng trong mối một quan hệ còn đáng sợ hơn phát điên gấp bội lần.
Hít một hơi thật sâu, Chi Lan muốn dùng oxi đổi lấy can đảm, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Đành cúi gầm mặt, lí nhí như một đứa trẻ nhận lỗi: “Chuyện là em…”
Không để cho cô nói hết câu, Thế Huân cắt ngang: “Ra ngoài đi.”
“Thật sự là em với Hoài Du không có gì cả.” Cô đánh bạo tiếp tục nói.
“Ra ngoài.”
Chi Lan cúi đầu nhìn xuống vô tình phát hiện ra ga giường đã bị xé mất một mảng, tay anh vẫn còn siết chặt mảnh vải rách. Thế Huân đang mất kiên nhẫn thật sự. Cô nuốt nước bọt, lần trước anh phát điên là đêm tân hôn, hình ảnh đáng sợ đó cô vẫn nhớ mãi. Xem ra lúc này không thể nói chuyện với anh được rồi. Cô lùi về sau hai bước, sau đó ngoan ngoãn mở cửa ra ngoài. Cánh cửa chưa kịp khép lại hoàn toàn, tiếng đập vỡ đồ đạc khiến cô giật bắn người, lập tức đóng chặt cánh cửa.
Nếu nấn ná thêm ít phút nữa, cô cũng không đoán được kết cục của chính mình.
***
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Sau khi tắm rửa lấy lại tinh thần, Chi Lan quyết định sẽ sang phòng riêng của anh nói chuyện một lần nữa. Ấm ức trong lòng khiến cô đứng ngồi không yên, rõ ràng chỉ là vô tình, vậy mà cô có cảm giác như thể mình là đồ xấu xa vụng trộm sau lưng chồng vậy.
Tuy bản thân cô cảm thấy ấm ức, nhưng gan không đủ lớn để nổi giận đùng đùng trước mặt anh. Thế Huân khó chiều từ trong máu, mềm mại không nghe, cứng rắn với anh càng không được. Cô chỉ còn cách vừa cương vừa nhu, cứng rắn gặp anh, nhu mì giải thích mọi chuyện. Chi Lan thở dài, ai bảo lấy chồng nhàn cơ chứ.
Cạch.
Cửa phòng của anh không khóa, rõ ràng là cố ý đợi cô.
Do hai tay phải bê một chậu nước ấm, vì thế cô phải dùng vai đẩy cửa vào trong. Bãi chiến trường anh trút giận đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Thế Huân vẫn còn cau có, ngồi im lìm trên giường. Anh biết rõ Chi Lan đã bước vào phòng, nhưng thân thể vẫn không động đậy.
Chi Lan đặt chậu nước ấm xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó lí nhí nói: “Em lau người cho anh nha.”
Thật ra từ khi Thế Huân gãy chân đến nay, tính khí anh cáu gắt hơn bình thường rất nhiều, bởi anh ưa sạch sẽ, nhưng cái chân gãy không cho phép anh tắm táp thường xuyên. Cũng vì thế mà cô nảy ra ý tưởng xoa dịu Thế Huân bằng cách giúp anh lau người, có lẽ như vậy anh sẽ thoải mái hơn một chút.
Cô đứng bên cạnh đợi anh trả lời, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp. Chi Lan bắt đầu sốt ruột, nếu cô không giải thích rõ ràng cho anh hiểu, có lẽ cô sẽ mất ngủ một tháng. Vậy nên cô đánh liều, khom người trước mặt anh, vừa tháo cúc áo vừa nhẹ nhàng giải thích.
“Lúc đó Tam có công việc bận, nên là em được Hoài Du đưa về…” Tay cô tháo tới hàng cúc thứ ba, anh vẫn bất động. Chi Lan biết anh đang lắng nghe, cô tiếp tục: “Hoài Du tự ý đưa em đi, lúc em nhận ra không phải đường về nhà, em đã kiên quyết xuống xe.”
“Lần trước em cứu Hoài Du, nên lần này anh ta muốn trả ơn em.” Chi Lan vừa nói vừa cởi áo sơ mi. Làn da màu đồng cùng đôi cánh tay rắn rỏi khỏe mạnh, vai rộng eo nhỏ, cơ thể cân đối hoàn mỹ.
Cơ thể Thế Huân khẽ cử động, cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh, dường như anh bắt đầu nổi cáu nữa rồi. Chi Lan im lặng một lúc, cô vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau trước ngực anh. Khăn ấm lướt qua mấy vết sẹo chằng chịt trước ngực, mỗi lần như thế tay cô bất giác lau nhẹ hơn một chút, tựa như sợ làm anh đau.
“Sao không nói nữa?” Chất giọng thâm trầm khàn khàn vang lên, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, ngữ điệu không dễ chịu tí nào.
Chi Lan mím môi, lí nhí nói: “Hoài Du nói chỉ cần em ngồi yên xem hoàng hôn, sau này anh ta không làm phiền em nữa.”
Bất giác cô cảm nhận được hơi lạnh từ đỉnh đầu kéo dài xuống gáy, cô rùng mình một cái, cảm giác như ai đó đang nhìn mình với ánh mắt lạnh thấu xương. Chi Lan ngước mắt nhìn Thế Huân, quả nhiên anh đang nhìn cô chằm chằm, mắt đen bật sẵn chết độ săn mồi chuẩn bị dồn mục tiêu vào chỗ chết, anh nhướn mày trái, lạnh giọng nói: “Vậy nên cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn đến tối?”
Cô biết ngay anh sẽ hỏi câu này, Chi Lan đã chuẩn bị tinh thần từ trước, vẫn bình tĩnh vừa lau người vừa đáp: “Em và Hoài Du không có gì với nhau cả.”
“Tại sao xin tha cho hắn?”
“Hoài Du cũng là người cứu ông nội, bắn chết anh ta, ông nội sẽ…”
“Chi Lan!”
Đột nhiên cổ tay cô bị tóm chặt, Thế Huân dùng lực kéo cô bổ nhào người anh, cánh tay khỏe mạnh gắt gao giam cô lại.
“Em dám mở miệng xin tha cho thằng đàn ông khác, miệng của em bạo như vậy từ lúc nào?”
Chi Lan giương tay chạm vào bờ ngực rắn chắc, cố giữ cả thân thể không dính chặt vào người anh. Đối mặt với ánh mắt sắc như dao, lưng cô trở nên lạnh toát.
“Thật sự em và Hoài Du chẳng có gì cả! Em xin tha vì Hoài Du còn phải chữa trị cho ông nội, ngoài ra không vì cái gì cả.”
Cánh tay đặt ở eo cô càng siết chặt hơn, mạnh bạo kéo cô áp sát vào lòng.
“Bác sĩ ở Lâm Thượng chết bất đắc kỳ tử hết rồi sao? Chết một tên bác sĩ nhỏ nhoi cũng khiến em để tâm cầu xin?”
Eo Chi Lan bị Thế Huân siết chặt đến mức suýt gãy, kiểu ôm mạnh bạo thế này khiến mắt cô đỏ lên vì đau. Chi Lan vặn người muốn thoát ra ra khỏi lồng giam rắn chắc, cô nhăn nhó kên lên: “Buông em ra.”
Tính tình tàn bạo của anh dường như là vô phương cứu chữa, mềm mỏng thì không chịu, cứng rắn càng bị kiểm soát hơn. Thế Huân nhếch môi cười, nụ cười khô khốc đáng sợ, tay càng siết chặt cô hơn: “Sao hả? Người chưa chết đã xót đỏ mắt rồi à?”
Rõ ràng là cô khóc vì đau, anh không biết cánh tay anh khỏe cỡ nào ư? Lý lẽ quái quỷ gì vậy? Cô cắn răng, ấm ức nói: “Em không có! Huân đang làm em đau đó!”
Cô đau không chịu nổi, đành dùng con bài yếu đuối mỏng manh hòng thoát thân. Chi Lan hạ tông giọng xuống, nói rất khẽ, ngữ điệu pha thêm chút nũng nịu: “Anh biết trong lòng em có ai mà.”
“Có ai?”
Cánh tay Thế Huân thả lỏng đôi chút, tận dụng thời cơ đó, cô vùi đầu vào ngực anh.
“Có Huân, trong lòng em chỉ có Huân. Em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu được đây? Em thương anh, chỉ thương anh.”
Thế Huân không nói không rằng, một tay kéo cô lên giường, ghì chặt thân thể xuống đệm. Hai tay cô bị anh khoát đặt trên đỉnh đầu, không có cơ hội kháng cự. Thế Huân cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm chiếu xuống gương mặt xinh đẹp, cô ngước mắt nhìn anh, mắt nâu tròn nhưng phủ một tầng nước mỏng, long lanh sáng ngời.
Chi Lan bất ngờ bị anh kiểm soát, cánh môi anh đào khẽ mấp máy. Nhưng lời chưa kịp tuôn ra, môi đã bị khóa chặt, Thế Huân không chút thương tiếc ngấu nghiến đôi môi mềm mại, trong khuấy đảo, ngoài giày vò. Anh điên cuồng hôn cô, ngang ngược đến mức cô không thở nổi. Chi Lan bị anh hôn đến choáng váng, Thế Huân chỉ chừa cho cô ít phút để thở, sau đó lại cúi xuống hôn sâu.
“Chết tiệt! Anh là thú cưng của em hả? Chọc anh điên tiết rồi dỗ ngọt vuốt đuôi là xong chuyện à?”
Chi Lan vẫn còn mơ màng vì mấy nụ hôn giáng xuống môi liên tiếp, cô yếu ớt phản kháng: “Em chỉ nói sự thật, em thương anh, nếu anh không chịu hiểu nữa, em sẽ nói đến khi nào anh hiểu thì thôi.”
“Không cần.”
Xoẹt.
Váy lụa trên người cô rách đôi, đường cong trắng nõn mê hồn thoắt ẩn thoắt hiện ngay trước mắt. Hơi thở nóng rẫy phả xuống cổ, môi anh ghét sát tai cô thầm thì: “Để cơ thể em nói đi.”
Nhiệt độ cơ thể Chi Lan tăng không phanh, hai má đỏ lựng, cô vặn mình muốn thoát khỏi anh: “Không được! Chân anh đang gãy!”
Lời từ chối của Chi Lan bị anh bỏ ngoài tai, mùi hương cơ thể cùng mật ngọt chốn khoang miệng khiến anh điên lên. Con quỷ chiếm hữu trong người Thế Huân sống dậy ngay tức khắc, anh muốn cơ thể cô, muốn nghe nỉ non yêu anh, muốn dùng đặc quyền của riêng anh.
Thế Huân cắn mạnh vào cổ, hơi thở nóng hổi phả vào khiến Chi Lan co người mềm nhũn.
Chất giọng trầm trầm vừa gấp gáp vừa khàn tăng độ quyến rũ lên đến đỉnh điểm.
“Cơ thể em thành thật hơn miệng em nhiều.”
Chi Lan biết cô không tránh được đêm nay, thân thể Thế Huân rạo rực, người nóng hừng hực. Tay trái khóa chặt hai tay cô, tay phải bắt đầu lân la những vị trí cấm địa. Mỗi cái va chạm lưu manh trêu ghẹo khiến Chi Lan không cầm lòng được mà kêu lên từng tiếng mê hoặc. Thanh âm càng nhiều, càng dày đặc càng khiến anh thỏa mãn thích thú. Anh hiểu rõ từng tấc thịt trên người cô, mỗi hành động trêu ngươi đều khiến cô chìm trong lưới tình khó thoát.
Hai mắt Chi Lan bắt đầu mơ màng, cảm nhận rõ ràng anh đang nhấp nháp hương vị của cô từng chút một, cô không phản kháng, đúng hơn là không muốn phản kháng. Chi Lan muốn chiều chuộng anh, chiều chuộng cả bản thân mình, đâu đó trong cô muốn được cùng anh cuồng dại. Cô choàng tay qua cổ Thế Huân, rướn người trao anh nụ hôn vụng về. Anh đáp lại sự vụng về của cô bằng nụ hôn cuồng nhiệt, bằng những đợt thăm thú cơ thể.
Trước khi chìm trong cuộc yêu suốt một đêm dài.
Chi Lan nghe được giọng anh thầm thì bên tai: “Hắn đưa em đi ngắm hoàng hôn đúng không? Vậy đêm nay anh đưa em đi ngắm thiên đàng.”
Thế Huân cao to khỏe mạnh, Chi Lan dìu anh một lúc đã thấm mệt. Cô thầm cản thán chính mình, ngày đó ở Jabal Althalj, sức lực của cô đúng là vô hạn.
Cô khẽ thở dài, thôi không suy nghĩ nữa, len lén nhìn Thế Huân ngồi trên giường. Chi Lan biết anh đang cáu kỉnh kinh khủng, Thế Huân tuy lạnh lùng kiệm lời, nhưng nổi giận rất đáng sợ. Song, lần này anh chỉ ngồi trên giường im lặng, mà sự im lặng trong mối một quan hệ còn đáng sợ hơn phát điên gấp bội lần.
Hít một hơi thật sâu, Chi Lan muốn dùng oxi đổi lấy can đảm, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Đành cúi gầm mặt, lí nhí như một đứa trẻ nhận lỗi: “Chuyện là em…”
Không để cho cô nói hết câu, Thế Huân cắt ngang: “Ra ngoài đi.”
“Thật sự là em với Hoài Du không có gì cả.” Cô đánh bạo tiếp tục nói.
“Ra ngoài.”
Chi Lan cúi đầu nhìn xuống vô tình phát hiện ra ga giường đã bị xé mất một mảng, tay anh vẫn còn siết chặt mảnh vải rách. Thế Huân đang mất kiên nhẫn thật sự. Cô nuốt nước bọt, lần trước anh phát điên là đêm tân hôn, hình ảnh đáng sợ đó cô vẫn nhớ mãi. Xem ra lúc này không thể nói chuyện với anh được rồi. Cô lùi về sau hai bước, sau đó ngoan ngoãn mở cửa ra ngoài. Cánh cửa chưa kịp khép lại hoàn toàn, tiếng đập vỡ đồ đạc khiến cô giật bắn người, lập tức đóng chặt cánh cửa.
Nếu nấn ná thêm ít phút nữa, cô cũng không đoán được kết cục của chính mình.
***
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Sau khi tắm rửa lấy lại tinh thần, Chi Lan quyết định sẽ sang phòng riêng của anh nói chuyện một lần nữa. Ấm ức trong lòng khiến cô đứng ngồi không yên, rõ ràng chỉ là vô tình, vậy mà cô có cảm giác như thể mình là đồ xấu xa vụng trộm sau lưng chồng vậy.
Tuy bản thân cô cảm thấy ấm ức, nhưng gan không đủ lớn để nổi giận đùng đùng trước mặt anh. Thế Huân khó chiều từ trong máu, mềm mại không nghe, cứng rắn với anh càng không được. Cô chỉ còn cách vừa cương vừa nhu, cứng rắn gặp anh, nhu mì giải thích mọi chuyện. Chi Lan thở dài, ai bảo lấy chồng nhàn cơ chứ.
Cạch.
Cửa phòng của anh không khóa, rõ ràng là cố ý đợi cô.
Do hai tay phải bê một chậu nước ấm, vì thế cô phải dùng vai đẩy cửa vào trong. Bãi chiến trường anh trút giận đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Thế Huân vẫn còn cau có, ngồi im lìm trên giường. Anh biết rõ Chi Lan đã bước vào phòng, nhưng thân thể vẫn không động đậy.
Chi Lan đặt chậu nước ấm xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó lí nhí nói: “Em lau người cho anh nha.”
Thật ra từ khi Thế Huân gãy chân đến nay, tính khí anh cáu gắt hơn bình thường rất nhiều, bởi anh ưa sạch sẽ, nhưng cái chân gãy không cho phép anh tắm táp thường xuyên. Cũng vì thế mà cô nảy ra ý tưởng xoa dịu Thế Huân bằng cách giúp anh lau người, có lẽ như vậy anh sẽ thoải mái hơn một chút.
Cô đứng bên cạnh đợi anh trả lời, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp. Chi Lan bắt đầu sốt ruột, nếu cô không giải thích rõ ràng cho anh hiểu, có lẽ cô sẽ mất ngủ một tháng. Vậy nên cô đánh liều, khom người trước mặt anh, vừa tháo cúc áo vừa nhẹ nhàng giải thích.
“Lúc đó Tam có công việc bận, nên là em được Hoài Du đưa về…” Tay cô tháo tới hàng cúc thứ ba, anh vẫn bất động. Chi Lan biết anh đang lắng nghe, cô tiếp tục: “Hoài Du tự ý đưa em đi, lúc em nhận ra không phải đường về nhà, em đã kiên quyết xuống xe.”
“Lần trước em cứu Hoài Du, nên lần này anh ta muốn trả ơn em.” Chi Lan vừa nói vừa cởi áo sơ mi. Làn da màu đồng cùng đôi cánh tay rắn rỏi khỏe mạnh, vai rộng eo nhỏ, cơ thể cân đối hoàn mỹ.
Cơ thể Thế Huân khẽ cử động, cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh, dường như anh bắt đầu nổi cáu nữa rồi. Chi Lan im lặng một lúc, cô vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau trước ngực anh. Khăn ấm lướt qua mấy vết sẹo chằng chịt trước ngực, mỗi lần như thế tay cô bất giác lau nhẹ hơn một chút, tựa như sợ làm anh đau.
“Sao không nói nữa?” Chất giọng thâm trầm khàn khàn vang lên, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, ngữ điệu không dễ chịu tí nào.
Chi Lan mím môi, lí nhí nói: “Hoài Du nói chỉ cần em ngồi yên xem hoàng hôn, sau này anh ta không làm phiền em nữa.”
Bất giác cô cảm nhận được hơi lạnh từ đỉnh đầu kéo dài xuống gáy, cô rùng mình một cái, cảm giác như ai đó đang nhìn mình với ánh mắt lạnh thấu xương. Chi Lan ngước mắt nhìn Thế Huân, quả nhiên anh đang nhìn cô chằm chằm, mắt đen bật sẵn chết độ săn mồi chuẩn bị dồn mục tiêu vào chỗ chết, anh nhướn mày trái, lạnh giọng nói: “Vậy nên cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn đến tối?”
Cô biết ngay anh sẽ hỏi câu này, Chi Lan đã chuẩn bị tinh thần từ trước, vẫn bình tĩnh vừa lau người vừa đáp: “Em và Hoài Du không có gì với nhau cả.”
“Tại sao xin tha cho hắn?”
“Hoài Du cũng là người cứu ông nội, bắn chết anh ta, ông nội sẽ…”
“Chi Lan!”
Đột nhiên cổ tay cô bị tóm chặt, Thế Huân dùng lực kéo cô bổ nhào người anh, cánh tay khỏe mạnh gắt gao giam cô lại.
“Em dám mở miệng xin tha cho thằng đàn ông khác, miệng của em bạo như vậy từ lúc nào?”
Chi Lan giương tay chạm vào bờ ngực rắn chắc, cố giữ cả thân thể không dính chặt vào người anh. Đối mặt với ánh mắt sắc như dao, lưng cô trở nên lạnh toát.
“Thật sự em và Hoài Du chẳng có gì cả! Em xin tha vì Hoài Du còn phải chữa trị cho ông nội, ngoài ra không vì cái gì cả.”
Cánh tay đặt ở eo cô càng siết chặt hơn, mạnh bạo kéo cô áp sát vào lòng.
“Bác sĩ ở Lâm Thượng chết bất đắc kỳ tử hết rồi sao? Chết một tên bác sĩ nhỏ nhoi cũng khiến em để tâm cầu xin?”
Eo Chi Lan bị Thế Huân siết chặt đến mức suýt gãy, kiểu ôm mạnh bạo thế này khiến mắt cô đỏ lên vì đau. Chi Lan vặn người muốn thoát ra ra khỏi lồng giam rắn chắc, cô nhăn nhó kên lên: “Buông em ra.”
Tính tình tàn bạo của anh dường như là vô phương cứu chữa, mềm mỏng thì không chịu, cứng rắn càng bị kiểm soát hơn. Thế Huân nhếch môi cười, nụ cười khô khốc đáng sợ, tay càng siết chặt cô hơn: “Sao hả? Người chưa chết đã xót đỏ mắt rồi à?”
Rõ ràng là cô khóc vì đau, anh không biết cánh tay anh khỏe cỡ nào ư? Lý lẽ quái quỷ gì vậy? Cô cắn răng, ấm ức nói: “Em không có! Huân đang làm em đau đó!”
Cô đau không chịu nổi, đành dùng con bài yếu đuối mỏng manh hòng thoát thân. Chi Lan hạ tông giọng xuống, nói rất khẽ, ngữ điệu pha thêm chút nũng nịu: “Anh biết trong lòng em có ai mà.”
“Có ai?”
Cánh tay Thế Huân thả lỏng đôi chút, tận dụng thời cơ đó, cô vùi đầu vào ngực anh.
“Có Huân, trong lòng em chỉ có Huân. Em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu được đây? Em thương anh, chỉ thương anh.”
Thế Huân không nói không rằng, một tay kéo cô lên giường, ghì chặt thân thể xuống đệm. Hai tay cô bị anh khoát đặt trên đỉnh đầu, không có cơ hội kháng cự. Thế Huân cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm chiếu xuống gương mặt xinh đẹp, cô ngước mắt nhìn anh, mắt nâu tròn nhưng phủ một tầng nước mỏng, long lanh sáng ngời.
Chi Lan bất ngờ bị anh kiểm soát, cánh môi anh đào khẽ mấp máy. Nhưng lời chưa kịp tuôn ra, môi đã bị khóa chặt, Thế Huân không chút thương tiếc ngấu nghiến đôi môi mềm mại, trong khuấy đảo, ngoài giày vò. Anh điên cuồng hôn cô, ngang ngược đến mức cô không thở nổi. Chi Lan bị anh hôn đến choáng váng, Thế Huân chỉ chừa cho cô ít phút để thở, sau đó lại cúi xuống hôn sâu.
“Chết tiệt! Anh là thú cưng của em hả? Chọc anh điên tiết rồi dỗ ngọt vuốt đuôi là xong chuyện à?”
Chi Lan vẫn còn mơ màng vì mấy nụ hôn giáng xuống môi liên tiếp, cô yếu ớt phản kháng: “Em chỉ nói sự thật, em thương anh, nếu anh không chịu hiểu nữa, em sẽ nói đến khi nào anh hiểu thì thôi.”
“Không cần.”
Xoẹt.
Váy lụa trên người cô rách đôi, đường cong trắng nõn mê hồn thoắt ẩn thoắt hiện ngay trước mắt. Hơi thở nóng rẫy phả xuống cổ, môi anh ghét sát tai cô thầm thì: “Để cơ thể em nói đi.”
Nhiệt độ cơ thể Chi Lan tăng không phanh, hai má đỏ lựng, cô vặn mình muốn thoát khỏi anh: “Không được! Chân anh đang gãy!”
Lời từ chối của Chi Lan bị anh bỏ ngoài tai, mùi hương cơ thể cùng mật ngọt chốn khoang miệng khiến anh điên lên. Con quỷ chiếm hữu trong người Thế Huân sống dậy ngay tức khắc, anh muốn cơ thể cô, muốn nghe nỉ non yêu anh, muốn dùng đặc quyền của riêng anh.
Thế Huân cắn mạnh vào cổ, hơi thở nóng hổi phả vào khiến Chi Lan co người mềm nhũn.
Chất giọng trầm trầm vừa gấp gáp vừa khàn tăng độ quyến rũ lên đến đỉnh điểm.
“Cơ thể em thành thật hơn miệng em nhiều.”
Chi Lan biết cô không tránh được đêm nay, thân thể Thế Huân rạo rực, người nóng hừng hực. Tay trái khóa chặt hai tay cô, tay phải bắt đầu lân la những vị trí cấm địa. Mỗi cái va chạm lưu manh trêu ghẹo khiến Chi Lan không cầm lòng được mà kêu lên từng tiếng mê hoặc. Thanh âm càng nhiều, càng dày đặc càng khiến anh thỏa mãn thích thú. Anh hiểu rõ từng tấc thịt trên người cô, mỗi hành động trêu ngươi đều khiến cô chìm trong lưới tình khó thoát.
Hai mắt Chi Lan bắt đầu mơ màng, cảm nhận rõ ràng anh đang nhấp nháp hương vị của cô từng chút một, cô không phản kháng, đúng hơn là không muốn phản kháng. Chi Lan muốn chiều chuộng anh, chiều chuộng cả bản thân mình, đâu đó trong cô muốn được cùng anh cuồng dại. Cô choàng tay qua cổ Thế Huân, rướn người trao anh nụ hôn vụng về. Anh đáp lại sự vụng về của cô bằng nụ hôn cuồng nhiệt, bằng những đợt thăm thú cơ thể.
Trước khi chìm trong cuộc yêu suốt một đêm dài.
Chi Lan nghe được giọng anh thầm thì bên tai: “Hắn đưa em đi ngắm hoàng hôn đúng không? Vậy đêm nay anh đưa em đi ngắm thiên đàng.”
/96
|