Quả đúng như Chi Lan dự đoán, khách quý mà cô Liên không dám tiếp là người mà cô vừa trách móc lúc sáng. Xe lăn vẫn đứng yên trước cửa nhà họ Đặng, người giúp việc ngỏ ý muốn đẩy Thế Huân vào nhưng anh từ chối. Thấy thế bước chân Chi Lan càng lúc càng gấp gáp hơn, đầu óc cô lúc này xuất hiện hàng tá suy nghĩ. Liệu có phải anh đích thân đến đây hỏi tội cô không? Hay là mấy lời lúc sáng đã chọc giận Thế Huân, vì thế anh đến đón cô về nhà luôn?
Càng đến gần cô càng nhìn rõ sắc mặt của Thế Huân hơn, vẻ mặt thản nhiên không thể hiện cảm xúc như thường ngày. Dáng vẻ ngồi xe lăn kiêu ngạo như vua thượng vị trên ngai vàng vậy. Thật ra cô cảm thấy Thế Huân ngồi xe lăn rất ngầu.
Cô vén mái tóc rối ra sau tai, mắt thì lén lút nhìn anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Thực chất câu hỏi này là một câu rất bình thường, Chi Lan chỉ thắc mắc vì sao Thế Huân bận rộn đột nhiên xuất hiện tại nhà họ Đặng. Song, câu này lọt vào tai Thế Huân lại trở thành một câu hờn dỗi vu vơ. Anh nâng mắt nhìn cô một lúc, đầu hơi nghiêng, giọng tự khắc hạ xuống một bậc: “Tại sao không được đến đây?”
Bị anh hỏi ngược như thế, cô hơi hoảng, vội vàng xua tay: “Ý em là anh đi đứng không tiện, công việc nhiều, lẽ ra…”
Thế Huân không để Chi Lan nói hết câu, anh ngoảnh đầu hướng mắt về chiếc Bentley đỗ bên ngoài, hạ lệnh: “Về đi.”
Lục nhăn nhó chui đầu ra khỏi bậu cửa, “Gì chứ! Không được mời vào nhà ăn cơm sao? Cậu cả, dù sao tôi cũng là anh trai kết nghĩa của mợ cả đó.”
“Cút về đi.” Thế Huân nhắc lần thứ hai, giọng điệu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Chi Lan thấy Lục vào ăn cơm cũng tốt, quả thật anh ấy là anh trai kết nghĩa của cô thật.
“Anh Lục đến rồi thì vào nhà luôn đi, dù sao lát nữa anh ấy cũng đưa anh về mà.”
“Ai nói với em là anh sẽ về?”
Khoan đã! Ý Thế Huân là đêm nay anh sẽ ở lại nhà họ Đặng ư? Đột nhiên Chi Lan cảm thấy sống lưng lành lạnh, cô không đoán được anh đang nghĩ gì, tại sao lại muốn chạy đến nhà họ Đặng, còn muốn ngủ ở lại nữa.
Trong nhà có thêm một người nữa vội vã bước ra đón khách quý, người đó là mẹ của cô, bà Trâm vừa đi đến vừa trách móc Chi Lan: “Sao không đưa chồng vào nhà đi?”
Cô giật mình tỉnh ra, hai người bất động ở đây một lúc rồi, Chi Lan cười trừ một cái, vươn tay đẩy xe lăn theo mẹ vào nhà. Cô rất tò mò lý do anh đến đây, chợt nhớ ra vấn đề về hệ thống đèn ba nói cho cô biết, có thể anh đến vì việc này chăng? Chi Lan vừa đẩy xe vừa cúi người thì thầm bên tai anh: “Em đưa anh gặp ba nhé, hai người có chuyện muốn nói đúng không?”
Thế Huân thản nhiên đáp: “Không có.”
Không có ư?
Cô không nhịn được tò mò, tiếp tục hỏi anh: “Vậy anh đến đây để làm gì?”
Thế Huân trầm ngâm không đáp, mãi một lúc sau Chi Lan trông thấy gương mặt điển trai hơi nghiêng sang trái, trầm giọng nói: “Nhớ em.”
Hai mắt cô mở to đầy ngang nhiên, hai tay đẩy xe lăn không tự chủ được mà run lên, khiến chiếc xe không còn đi chậm chậm một đường thẳng nữa mà lệch sang hẳn một bên. Thế Huân đỡ trán, đáng ra anh không nên nói. Hai mắt Chi Lan đỏ bừng bừng, nhịp tim bắt đầu loạn lên, Thế Huân vừa nói nhớ cô, dường như đây là lần đầu tiên. Đôi cánh môi hồng hồng mất kiểm soát, vô thức nhoẻn miệng cười ngọt ngào. Hóa ra người như anh cũng có ngày biết nói nhớ cô.
Bà Trâm đi trước hai người một đoạn không xa, trời sinh thính lực tốt, đôi chim uyên nhỏ ríu rít ở phía sau bà nghe thấy cả. Bất giác trong lòng cảm thấy mãn nguyện vô cùng, chứng kiến con gái lấy được tấm chồng yêu thương như vậy, đó chính là hạnh phúc viên mãn lớn nhất đời bà. Bà Trâm mỉm cười vui vẻ bước đi trước, hôm nay nhất định phải gọi đầu bếp nấu thật nhiều món ngon.
***
Thế Huân vào nhà trò chuyện với ông Thành Luân một chút, khi trời trở tối, cả nhà cùng nhau dùng cơm.
Tối nay mẹ cho đầu bếp nấu rất nhiều món, đa phần là những món Chi Lan rất thích ăn.
“Cậu cả nếm thử xem có hợp khẩu vị như lúc trước không nhé?” Mẹ vui vẻ cười híp mắt.
Thuở trước Thế Huân từng sống ở nhà họ Đặng, khẩu vị của anh, bác đầu bếp vẫn còn nhớ rõ. Song, lúc trước từng chịu đói rét, lang thang ở đất Mỹ mưu sinh cơ cực, Thế Huân đã không còn kén chọn như trước nữa. Ngược lại anh rất quý trọng thức ăn, món nào anh cũng ăn được cả, anh đưa mắt nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh.
“Hợp khẩu vị Chi Lan là được rồi.”
Nụ cười trên môi bà Trâm càng rạng rỡ hơn, ông Luân không có ý kiến gì, con rể ăn hay không chẳng quan trọng, con gái của ông ăn ngon mới là chân lý.
“Tôm hấp con thích nhất này.” Ông Luân gắp một con to đặt vào bát cô.
Chi Lan vui vẻ híp mắt cười, cô cũng gắp cho ba một con, mẹ một con và cả Thế Huân nữa. Mẹ đẩy đĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt anh, “Hồi nhỏ con ăn món này nhiều nhất đó.”
Anh vâng một tiếng, sau đó nhìn đĩa sườn xào nhiều màu sắc trước mắt, bất giác trong lòng cảm thấy có tia ấm nảy mầm. Sự quan tâm bất ngờ của bà Trâm, tiếng cười vui vẻ trên bàn cơm, những món ăn nhiều mùi vị. Tất cả đưa anh vào thứ tình cảm ấm nóng mang tên gia đình, anh vô thức đưa mắt nhìn Chi Lan. Cô đã từng ôm anh thỏ thẻ rằng cô muốn có một gia đình, hóa ra Chi Lan thích cảm giác ấm áp này.
Thế Huân gắp một con tôm, bắt đầu âm thầm bóc từng lớp vỏ một đặt vào bát Chi Lan, anh liên tục gắp tôm lột vỏ, chiếc đĩa trắng trước mắt cô dần dần xuất hiện đầy ắp tôm nõn, cô gắp mãi cũng không hết. Thế Huân cụp mắt nhìn Chi Lan vui vẻ ăn tôm, anh có cảm giác như bản thân mình đang vỗ béo một con mèo, nó ăn bao nhiêu anh cũng cảm thấy không đủ, chỉ muốn nó ăn thêm, ăn thêm nữa thôi.
“Em ăn chậm thôi, không tiêu.”
Quả thật Chi Lan nhét một đống tôm vào miệng, cô không muốn lãng phí con tôm nào cả, con nào cũng là do Thế Huân tự tay bóc vỏ cho cô. Thức ăn nhai chưa hết đọng lại trong khoang miệng, đôi gò má cô căng tròn lên, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu. Chi Lan đẩy đĩa tôm về phía Thế Huân, cô che miệng đang nhai, nói: “Anh cũng ăn đi chứ, đừng bóc vỏ nữa.”
“Tay bẩn rồi.” Thế Huân chậm rãi đáp.
Chi Lan lập tức buông đũa xuống, “Em lau tay cho anh.”
“…” Bà Trâm cạn lời với đứa con gái ngốc nghếch này.
“È hèm.” Bà Trâm hắng giọng khiến hai người không hẹn mà cùng lúc hướng mắt về phía đôi diện.
“Tay bẩn rồi.” Mẹ lặp lại lời Thế Huân vừa nãy, ba nhanh chóng hiểu ý, ông vung đũa gắp một con tôm đút cho mẹ. Sau đó bà Trâm vừa nhai vừa nhìn Chi Lan với vẻ mặt hiện rõ mấy chữ “phải như thế này”.
“…” À thì ra phải hành động như vậy, chứ không phải là lấy khăn lau tay…
Thế Huân liếc mắt nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô, khóe môi anh cong cong. Đối với anh, Chi Lan là một đứa trẻ thơ ngây, cái gì cô không biết thì anh sẽ dạy từng chút một. Thế Huân vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cầm đũa, dùng lực nhẹ kéo tay Chi Lan tự đút thức ăn cho mình. Hành động của anh khiến cô ngỡ ngàng, anh lại bồi thêm một câu: “Đây là lần đầu tiên, những lần sau anh đề cao tính tự giác.”
“…”
Bữa ăn tối kết thúc trong sự ngượng ngùng của cô.
Bàn ăn được dọn xuống, Thế Huân chủ động mở lời: “Kết hôn đã lâu, nhưng bây giờ con mới đến nhà họ Đặng, đây là thiếu sót của con.”
“Ta biết con gánh vác nhiều việc ở Lâm Thượng, không trách con.” Ông Thành Luân đáp.
“Ba không trách không có nghĩa là con không có lỗi, con có món quà nhỏ, mong ba mẹ nhận.”
Chi Lan tròn mắt nhìn Thế Huân, cô không ngờ anh đến đây còn mang theo quà tặng ba mẹ. Cô cũng háo hức xem thử, món quà anh tặng trông như thế nào.
Thế Huân đặt lên bàn một xấp sổ hồng, thản nhiên nói: “Đây là lô đất nhà họ Lê vừa thu được, vị trí khá đẹp, mong ba mẹ nhận.”
Sắc mặt ba mẹ thoáng thay đổi, từ vui vẻ trở thành ngạc nhiên sau đó kinh ngạc, rồi đến hốt hoảng. Ông Luân xem qua mấy cuốn sổ hồng, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu con rể trước mắt: “Lô đất này…”
Trông thấy ba vợ có ý định không nhận, anh tiếp tục nói: “Giá trị không lớn, chỉ một triệu thôi, ba có thể miễn cưỡng nhận được không?”
Một triệu?
Cô kinh ngạc nhiều mấy quyển sổ hồng trên bàn, bấy nhiêu đây mà chỉ một triệu á?
Ông Luân đặt quyển sổ hồng lên bàn, khó khăn nhìn Thế Huân.
“Một triệu trong lời của con, là một triệu đô đấy.”
“À, vâng.”
“…” Đây là quà “món quà nhỏ” trong lời anh ư?
***
Sau màn tặng quà nghẹt thở.
Chi Lan vội vàng đưa Thế Huân ra khuôn viên dạo một vòng.
Khuôn viên nhiều hoa, nhiều cây, còn có nhiều kỉ niệm giữa hai người. Gió thổi nhè nhẹ cuốn theo mấy tán cây lay động, hoa cỏ trong vừa cũng vì thế mà đong đưa múa hát theo. Đêm nay trăng sao có đủ, gió hoa hát ca chan hòa, hệt như hòa tấu một bản tình ca lãng mạn.
Hai người cứ thế dạo quanh khuôn viên mấy lượt, không khí mát mẻ làm tâm trạng sảng khoái hơn hẳn.
“Tin nhắn lúc sáng.” Thế Huân mở lời trước khiến trái tim Chi Lan giật thót, thì ra anh cho tù nhân ăn no rồi mới xử tội.
Cô ấp úng: “Em… em nhắn nhầm thôi…”
“Nhắn nhầm?” Anh nheo mắt.
Chi Lan đẩy xe lăn trú dưới một gốc cây to, gió thổi rì rào khiến mái tóc dài bay bay. Cô biết lời nói dối này rất ngớ ngẩn, nhưng cô cũng không thể nói với anh mấy tin nhắn kia là Nhược Tâm giật điện thoại cô nhắn được. Chi Lan đấu tranh suy nghĩ một chút, dù sao tin nhắn anh cũng đã đọc rồi, còn đích thân đến đây một chuyến, cô có chối đằng trời. Phóng lao thì phải theo lao, Chi Lan không né tránh Thế Huân nữa. Cô bắt đầu tuôn một tràng: “Là do em cố ý nhắn đó, em về nhà hai ngày, anh không nhắn cho em tin nào cả. Mặc dù anh bận cũng phải nói với em một tiếng chứ, chân anh gãy như vậy, em rất lo lắng đó, anh có biết không?”
“Lúc trước anh còn trả lời tin nhắn mà, tại sao lần này không thèm nói câu nào hết vậy?”
Lúc đầu cô không hề cảm thấy giận, nhưng sau khi trút hết bực dọc trong lòng ra, sự tức giận cũng theo đó bùng phát, bây giờ thì cô giận thật rồi.
Thế Huân nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, ẩn sâu trong đó là mấy tia thích thú sáng lên như sao trời.
“Em đang giận à?”
Lời này thật sự chọc giận Chi Lan, cô thể hiện rõ ràng như vậy, chắc chắn là anh nhìn ra, Thế Huân đang muốn trêu cô.
“Em đang giận một khúc gỗ thôi, không liên quan gì đến anh cả.” Nói xong, Chi Lan hậm hực đùng đùng muốn bỏ đi trước.
Cuối cùng mèo con anh chăm đã biết cáu giận, không còn ngoan ngoãn nghe lời nhận lệnh nữa, thậm chí vừa rồi còn bóng gió mắng anh là khúc gỗ. Vậy mà anh không hề cảm thấy tức giận, ngược lại anh cảm thấy Chi Lan tiến bộ rõ rệt, yêu ghét rõ ràng, không giấu giếm cảm xúc trong lòng nữa. Thế Huân vươn tay giữa lấy cổ tay nhỏ bé, ngăn không cho Chi Lan tức giận bỏ đi trước.
“Anh xin lỗi.”
Bước chân cô khựng lại, ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn anh.
Thế Huân vừa mới nói lời xin lỗi?
“Mấy ngày trước vô tình đập vỡ điện thoại, không nhận được tin nhắn của em.”
“…” Vô tình đập vỡ điện thoại?
Mấy ngày trước có người báo việc điều tra thân thế của Venn gặp bất lợi, người của Thế Huân cử đi bị mai phục, thiệt hại không ít. Trong cơn tức giận anh ném điện thoại ra khỏi xe, sau đó cho Nhất lái thẳng đến đến chỗ thuộc hạ đảm nhận nhiệm vụ thám thính lấy thông tin. Thế Huân vốn cho rằng không nhắn tin cũng không sao, dù sao xung quanh nhà họ Đặng đã được anh bố trí người quan sát, bảo đảm nhất cử nhất động của cô đều được báo về cho anh biết. Ngày sau Thế Huân quay về dinh thự, thuộc hạ đưa điện thoại mới đến cho anh, lúc đó anh mới phát hiện ra Chi Lan có nhắn cho anh ba tin.
Để chứng minh bản thân mình không biện minh, Thế Huân lấy điện thoại từ trong túi ra, kiểu mẫu và màu sắc y hệt cái cũ, nhưng nó mới toanh.
Trông thấy chiếc điện thoại mới kia, lửa giận trong lòng cô vụt tắt, nhất thời không biết ai mới là người gây chuyện đây, là cô hay anh? Thế Huân không những không mắng cô, thậm chí còn đích thân đến nhà họ Đặng tìm cô nữa. Mặt mũi Chi Lan ỉu xìu, xem ra cô giận dỗi không đúng rồi.
“Em không biết chuyện này.”
“Em không sai.” Anh đáp, sau đó tiếp tục nói: “Anh đến đây để trả lời câu hỏi của em.”
“Câu hỏi gì cơ?”
“Anh nhớ em.”
Chi Lan chợt nhớ ra câu hỏi trước khi kết thúc cuộc gọi lúc sáng: “Anh không thấy nhớ em sao?”
Hai má cô đỏ lên, trái tim trong lồng ngực bắt đầu tạo phản, nó biểu tình muốn nhảy ra ngoài làm loạn. Bộ dạng mèo xù lông lập tức biến mất, cô lại hóa thành mèo con ngoan ngoãn, Chi Lan hít một hơi thật sâu, cúi đầu dùng môi chạm vào má anh một cái.
“Đây là câu trả lời của em.”
Thế Huân vươn tay giữ chặt gáy cổ, ngăn không cho Chi Lan thẳng lưng trở lại. Cô khom người, khoảnh cách giữa mặt cô và gương mặt đẹp như điêu khắc của anh rất gần, gần đến nổi hơi thở nam tính cùng mùi đàn hương quen thuộc lẻn vào mũi, chạy thẳng vào tim, khiến nó thổn thức không thôi. Ánh mắt anh dịu xuống, nhìn thằng vào đôi mắt nâu tròn phản chiếu ánh sáng sao trời.
Hai mắt Chi Lan nhắm lại, cô cảm nhậm được đôi môi của Thế Huân đang tìm đến môi cô, quấn quýt nhấm nháp từng chút một, sau đó tách đôi môi mềm xâm chiếm bên trong, cướp đoạt hơi thở lẫn hương vị bí mật. Chi Lan biết Thế Huân là một tên cướp thích chiếm đoạt sở hữu, mỗi lần ra tay đều phải lấy sạch, quấn quýt đến khi môi cô ửng đỏ, sưng táy. Nhưng cách anh chiếm đoạt lại rất dịu dàng, cô không những không thể kháng cự mà còn tình nguyện dâng lên.
“Đây mới là cách trả lời, em hiểu chưa?”
Chi Lan gật đầu lia lịa, nếu cô bảo rằng mình chưa hiểu, anh sẽ “tận tình” dạy cô đến nửa đêm cho xem.
***
Cùng lúc đó.
Nhà thờ Lâm Thượng.
“Chúa ơi, người ban cho con một thiên thần, cớ sao lại không phải là một thiên thần tự do? Đứng trước Thiên Chúa, xin người hãy che chở cho thiên thần của con.”
“Chúa ơi, tạ ơn Chúa vì người đã luôn bên con.”
Vóc dáng người đàn ông cao lớn trở nên nhỏ bé trước mặt Đức Chúa Trời. Gã cầu mong được Chúa dang tay che chở phù hộ, nhưng không phải phù hộ cho gã mà là cho cô gái cứu gã trong biển lửa.
Hoài Du cúi đầu, mắt xanh như đại dương khép lại, thành tâm cầu nguyện trong thánh đường.
Ở ngoài có bóng người nép mình vào cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn không nổi dáng vẻ nguyện cầu bên trong.
Càng đến gần cô càng nhìn rõ sắc mặt của Thế Huân hơn, vẻ mặt thản nhiên không thể hiện cảm xúc như thường ngày. Dáng vẻ ngồi xe lăn kiêu ngạo như vua thượng vị trên ngai vàng vậy. Thật ra cô cảm thấy Thế Huân ngồi xe lăn rất ngầu.
Cô vén mái tóc rối ra sau tai, mắt thì lén lút nhìn anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Thực chất câu hỏi này là một câu rất bình thường, Chi Lan chỉ thắc mắc vì sao Thế Huân bận rộn đột nhiên xuất hiện tại nhà họ Đặng. Song, câu này lọt vào tai Thế Huân lại trở thành một câu hờn dỗi vu vơ. Anh nâng mắt nhìn cô một lúc, đầu hơi nghiêng, giọng tự khắc hạ xuống một bậc: “Tại sao không được đến đây?”
Bị anh hỏi ngược như thế, cô hơi hoảng, vội vàng xua tay: “Ý em là anh đi đứng không tiện, công việc nhiều, lẽ ra…”
Thế Huân không để Chi Lan nói hết câu, anh ngoảnh đầu hướng mắt về chiếc Bentley đỗ bên ngoài, hạ lệnh: “Về đi.”
Lục nhăn nhó chui đầu ra khỏi bậu cửa, “Gì chứ! Không được mời vào nhà ăn cơm sao? Cậu cả, dù sao tôi cũng là anh trai kết nghĩa của mợ cả đó.”
“Cút về đi.” Thế Huân nhắc lần thứ hai, giọng điệu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Chi Lan thấy Lục vào ăn cơm cũng tốt, quả thật anh ấy là anh trai kết nghĩa của cô thật.
“Anh Lục đến rồi thì vào nhà luôn đi, dù sao lát nữa anh ấy cũng đưa anh về mà.”
“Ai nói với em là anh sẽ về?”
Khoan đã! Ý Thế Huân là đêm nay anh sẽ ở lại nhà họ Đặng ư? Đột nhiên Chi Lan cảm thấy sống lưng lành lạnh, cô không đoán được anh đang nghĩ gì, tại sao lại muốn chạy đến nhà họ Đặng, còn muốn ngủ ở lại nữa.
Trong nhà có thêm một người nữa vội vã bước ra đón khách quý, người đó là mẹ của cô, bà Trâm vừa đi đến vừa trách móc Chi Lan: “Sao không đưa chồng vào nhà đi?”
Cô giật mình tỉnh ra, hai người bất động ở đây một lúc rồi, Chi Lan cười trừ một cái, vươn tay đẩy xe lăn theo mẹ vào nhà. Cô rất tò mò lý do anh đến đây, chợt nhớ ra vấn đề về hệ thống đèn ba nói cho cô biết, có thể anh đến vì việc này chăng? Chi Lan vừa đẩy xe vừa cúi người thì thầm bên tai anh: “Em đưa anh gặp ba nhé, hai người có chuyện muốn nói đúng không?”
Thế Huân thản nhiên đáp: “Không có.”
Không có ư?
Cô không nhịn được tò mò, tiếp tục hỏi anh: “Vậy anh đến đây để làm gì?”
Thế Huân trầm ngâm không đáp, mãi một lúc sau Chi Lan trông thấy gương mặt điển trai hơi nghiêng sang trái, trầm giọng nói: “Nhớ em.”
Hai mắt cô mở to đầy ngang nhiên, hai tay đẩy xe lăn không tự chủ được mà run lên, khiến chiếc xe không còn đi chậm chậm một đường thẳng nữa mà lệch sang hẳn một bên. Thế Huân đỡ trán, đáng ra anh không nên nói. Hai mắt Chi Lan đỏ bừng bừng, nhịp tim bắt đầu loạn lên, Thế Huân vừa nói nhớ cô, dường như đây là lần đầu tiên. Đôi cánh môi hồng hồng mất kiểm soát, vô thức nhoẻn miệng cười ngọt ngào. Hóa ra người như anh cũng có ngày biết nói nhớ cô.
Bà Trâm đi trước hai người một đoạn không xa, trời sinh thính lực tốt, đôi chim uyên nhỏ ríu rít ở phía sau bà nghe thấy cả. Bất giác trong lòng cảm thấy mãn nguyện vô cùng, chứng kiến con gái lấy được tấm chồng yêu thương như vậy, đó chính là hạnh phúc viên mãn lớn nhất đời bà. Bà Trâm mỉm cười vui vẻ bước đi trước, hôm nay nhất định phải gọi đầu bếp nấu thật nhiều món ngon.
***
Thế Huân vào nhà trò chuyện với ông Thành Luân một chút, khi trời trở tối, cả nhà cùng nhau dùng cơm.
Tối nay mẹ cho đầu bếp nấu rất nhiều món, đa phần là những món Chi Lan rất thích ăn.
“Cậu cả nếm thử xem có hợp khẩu vị như lúc trước không nhé?” Mẹ vui vẻ cười híp mắt.
Thuở trước Thế Huân từng sống ở nhà họ Đặng, khẩu vị của anh, bác đầu bếp vẫn còn nhớ rõ. Song, lúc trước từng chịu đói rét, lang thang ở đất Mỹ mưu sinh cơ cực, Thế Huân đã không còn kén chọn như trước nữa. Ngược lại anh rất quý trọng thức ăn, món nào anh cũng ăn được cả, anh đưa mắt nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh.
“Hợp khẩu vị Chi Lan là được rồi.”
Nụ cười trên môi bà Trâm càng rạng rỡ hơn, ông Luân không có ý kiến gì, con rể ăn hay không chẳng quan trọng, con gái của ông ăn ngon mới là chân lý.
“Tôm hấp con thích nhất này.” Ông Luân gắp một con to đặt vào bát cô.
Chi Lan vui vẻ híp mắt cười, cô cũng gắp cho ba một con, mẹ một con và cả Thế Huân nữa. Mẹ đẩy đĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt anh, “Hồi nhỏ con ăn món này nhiều nhất đó.”
Anh vâng một tiếng, sau đó nhìn đĩa sườn xào nhiều màu sắc trước mắt, bất giác trong lòng cảm thấy có tia ấm nảy mầm. Sự quan tâm bất ngờ của bà Trâm, tiếng cười vui vẻ trên bàn cơm, những món ăn nhiều mùi vị. Tất cả đưa anh vào thứ tình cảm ấm nóng mang tên gia đình, anh vô thức đưa mắt nhìn Chi Lan. Cô đã từng ôm anh thỏ thẻ rằng cô muốn có một gia đình, hóa ra Chi Lan thích cảm giác ấm áp này.
Thế Huân gắp một con tôm, bắt đầu âm thầm bóc từng lớp vỏ một đặt vào bát Chi Lan, anh liên tục gắp tôm lột vỏ, chiếc đĩa trắng trước mắt cô dần dần xuất hiện đầy ắp tôm nõn, cô gắp mãi cũng không hết. Thế Huân cụp mắt nhìn Chi Lan vui vẻ ăn tôm, anh có cảm giác như bản thân mình đang vỗ béo một con mèo, nó ăn bao nhiêu anh cũng cảm thấy không đủ, chỉ muốn nó ăn thêm, ăn thêm nữa thôi.
“Em ăn chậm thôi, không tiêu.”
Quả thật Chi Lan nhét một đống tôm vào miệng, cô không muốn lãng phí con tôm nào cả, con nào cũng là do Thế Huân tự tay bóc vỏ cho cô. Thức ăn nhai chưa hết đọng lại trong khoang miệng, đôi gò má cô căng tròn lên, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu. Chi Lan đẩy đĩa tôm về phía Thế Huân, cô che miệng đang nhai, nói: “Anh cũng ăn đi chứ, đừng bóc vỏ nữa.”
“Tay bẩn rồi.” Thế Huân chậm rãi đáp.
Chi Lan lập tức buông đũa xuống, “Em lau tay cho anh.”
“…” Bà Trâm cạn lời với đứa con gái ngốc nghếch này.
“È hèm.” Bà Trâm hắng giọng khiến hai người không hẹn mà cùng lúc hướng mắt về phía đôi diện.
“Tay bẩn rồi.” Mẹ lặp lại lời Thế Huân vừa nãy, ba nhanh chóng hiểu ý, ông vung đũa gắp một con tôm đút cho mẹ. Sau đó bà Trâm vừa nhai vừa nhìn Chi Lan với vẻ mặt hiện rõ mấy chữ “phải như thế này”.
“…” À thì ra phải hành động như vậy, chứ không phải là lấy khăn lau tay…
Thế Huân liếc mắt nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô, khóe môi anh cong cong. Đối với anh, Chi Lan là một đứa trẻ thơ ngây, cái gì cô không biết thì anh sẽ dạy từng chút một. Thế Huân vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cầm đũa, dùng lực nhẹ kéo tay Chi Lan tự đút thức ăn cho mình. Hành động của anh khiến cô ngỡ ngàng, anh lại bồi thêm một câu: “Đây là lần đầu tiên, những lần sau anh đề cao tính tự giác.”
“…”
Bữa ăn tối kết thúc trong sự ngượng ngùng của cô.
Bàn ăn được dọn xuống, Thế Huân chủ động mở lời: “Kết hôn đã lâu, nhưng bây giờ con mới đến nhà họ Đặng, đây là thiếu sót của con.”
“Ta biết con gánh vác nhiều việc ở Lâm Thượng, không trách con.” Ông Thành Luân đáp.
“Ba không trách không có nghĩa là con không có lỗi, con có món quà nhỏ, mong ba mẹ nhận.”
Chi Lan tròn mắt nhìn Thế Huân, cô không ngờ anh đến đây còn mang theo quà tặng ba mẹ. Cô cũng háo hức xem thử, món quà anh tặng trông như thế nào.
Thế Huân đặt lên bàn một xấp sổ hồng, thản nhiên nói: “Đây là lô đất nhà họ Lê vừa thu được, vị trí khá đẹp, mong ba mẹ nhận.”
Sắc mặt ba mẹ thoáng thay đổi, từ vui vẻ trở thành ngạc nhiên sau đó kinh ngạc, rồi đến hốt hoảng. Ông Luân xem qua mấy cuốn sổ hồng, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu con rể trước mắt: “Lô đất này…”
Trông thấy ba vợ có ý định không nhận, anh tiếp tục nói: “Giá trị không lớn, chỉ một triệu thôi, ba có thể miễn cưỡng nhận được không?”
Một triệu?
Cô kinh ngạc nhiều mấy quyển sổ hồng trên bàn, bấy nhiêu đây mà chỉ một triệu á?
Ông Luân đặt quyển sổ hồng lên bàn, khó khăn nhìn Thế Huân.
“Một triệu trong lời của con, là một triệu đô đấy.”
“À, vâng.”
“…” Đây là quà “món quà nhỏ” trong lời anh ư?
***
Sau màn tặng quà nghẹt thở.
Chi Lan vội vàng đưa Thế Huân ra khuôn viên dạo một vòng.
Khuôn viên nhiều hoa, nhiều cây, còn có nhiều kỉ niệm giữa hai người. Gió thổi nhè nhẹ cuốn theo mấy tán cây lay động, hoa cỏ trong vừa cũng vì thế mà đong đưa múa hát theo. Đêm nay trăng sao có đủ, gió hoa hát ca chan hòa, hệt như hòa tấu một bản tình ca lãng mạn.
Hai người cứ thế dạo quanh khuôn viên mấy lượt, không khí mát mẻ làm tâm trạng sảng khoái hơn hẳn.
“Tin nhắn lúc sáng.” Thế Huân mở lời trước khiến trái tim Chi Lan giật thót, thì ra anh cho tù nhân ăn no rồi mới xử tội.
Cô ấp úng: “Em… em nhắn nhầm thôi…”
“Nhắn nhầm?” Anh nheo mắt.
Chi Lan đẩy xe lăn trú dưới một gốc cây to, gió thổi rì rào khiến mái tóc dài bay bay. Cô biết lời nói dối này rất ngớ ngẩn, nhưng cô cũng không thể nói với anh mấy tin nhắn kia là Nhược Tâm giật điện thoại cô nhắn được. Chi Lan đấu tranh suy nghĩ một chút, dù sao tin nhắn anh cũng đã đọc rồi, còn đích thân đến đây một chuyến, cô có chối đằng trời. Phóng lao thì phải theo lao, Chi Lan không né tránh Thế Huân nữa. Cô bắt đầu tuôn một tràng: “Là do em cố ý nhắn đó, em về nhà hai ngày, anh không nhắn cho em tin nào cả. Mặc dù anh bận cũng phải nói với em một tiếng chứ, chân anh gãy như vậy, em rất lo lắng đó, anh có biết không?”
“Lúc trước anh còn trả lời tin nhắn mà, tại sao lần này không thèm nói câu nào hết vậy?”
Lúc đầu cô không hề cảm thấy giận, nhưng sau khi trút hết bực dọc trong lòng ra, sự tức giận cũng theo đó bùng phát, bây giờ thì cô giận thật rồi.
Thế Huân nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, ẩn sâu trong đó là mấy tia thích thú sáng lên như sao trời.
“Em đang giận à?”
Lời này thật sự chọc giận Chi Lan, cô thể hiện rõ ràng như vậy, chắc chắn là anh nhìn ra, Thế Huân đang muốn trêu cô.
“Em đang giận một khúc gỗ thôi, không liên quan gì đến anh cả.” Nói xong, Chi Lan hậm hực đùng đùng muốn bỏ đi trước.
Cuối cùng mèo con anh chăm đã biết cáu giận, không còn ngoan ngoãn nghe lời nhận lệnh nữa, thậm chí vừa rồi còn bóng gió mắng anh là khúc gỗ. Vậy mà anh không hề cảm thấy tức giận, ngược lại anh cảm thấy Chi Lan tiến bộ rõ rệt, yêu ghét rõ ràng, không giấu giếm cảm xúc trong lòng nữa. Thế Huân vươn tay giữa lấy cổ tay nhỏ bé, ngăn không cho Chi Lan tức giận bỏ đi trước.
“Anh xin lỗi.”
Bước chân cô khựng lại, ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn anh.
Thế Huân vừa mới nói lời xin lỗi?
“Mấy ngày trước vô tình đập vỡ điện thoại, không nhận được tin nhắn của em.”
“…” Vô tình đập vỡ điện thoại?
Mấy ngày trước có người báo việc điều tra thân thế của Venn gặp bất lợi, người của Thế Huân cử đi bị mai phục, thiệt hại không ít. Trong cơn tức giận anh ném điện thoại ra khỏi xe, sau đó cho Nhất lái thẳng đến đến chỗ thuộc hạ đảm nhận nhiệm vụ thám thính lấy thông tin. Thế Huân vốn cho rằng không nhắn tin cũng không sao, dù sao xung quanh nhà họ Đặng đã được anh bố trí người quan sát, bảo đảm nhất cử nhất động của cô đều được báo về cho anh biết. Ngày sau Thế Huân quay về dinh thự, thuộc hạ đưa điện thoại mới đến cho anh, lúc đó anh mới phát hiện ra Chi Lan có nhắn cho anh ba tin.
Để chứng minh bản thân mình không biện minh, Thế Huân lấy điện thoại từ trong túi ra, kiểu mẫu và màu sắc y hệt cái cũ, nhưng nó mới toanh.
Trông thấy chiếc điện thoại mới kia, lửa giận trong lòng cô vụt tắt, nhất thời không biết ai mới là người gây chuyện đây, là cô hay anh? Thế Huân không những không mắng cô, thậm chí còn đích thân đến nhà họ Đặng tìm cô nữa. Mặt mũi Chi Lan ỉu xìu, xem ra cô giận dỗi không đúng rồi.
“Em không biết chuyện này.”
“Em không sai.” Anh đáp, sau đó tiếp tục nói: “Anh đến đây để trả lời câu hỏi của em.”
“Câu hỏi gì cơ?”
“Anh nhớ em.”
Chi Lan chợt nhớ ra câu hỏi trước khi kết thúc cuộc gọi lúc sáng: “Anh không thấy nhớ em sao?”
Hai má cô đỏ lên, trái tim trong lồng ngực bắt đầu tạo phản, nó biểu tình muốn nhảy ra ngoài làm loạn. Bộ dạng mèo xù lông lập tức biến mất, cô lại hóa thành mèo con ngoan ngoãn, Chi Lan hít một hơi thật sâu, cúi đầu dùng môi chạm vào má anh một cái.
“Đây là câu trả lời của em.”
Thế Huân vươn tay giữ chặt gáy cổ, ngăn không cho Chi Lan thẳng lưng trở lại. Cô khom người, khoảnh cách giữa mặt cô và gương mặt đẹp như điêu khắc của anh rất gần, gần đến nổi hơi thở nam tính cùng mùi đàn hương quen thuộc lẻn vào mũi, chạy thẳng vào tim, khiến nó thổn thức không thôi. Ánh mắt anh dịu xuống, nhìn thằng vào đôi mắt nâu tròn phản chiếu ánh sáng sao trời.
Hai mắt Chi Lan nhắm lại, cô cảm nhậm được đôi môi của Thế Huân đang tìm đến môi cô, quấn quýt nhấm nháp từng chút một, sau đó tách đôi môi mềm xâm chiếm bên trong, cướp đoạt hơi thở lẫn hương vị bí mật. Chi Lan biết Thế Huân là một tên cướp thích chiếm đoạt sở hữu, mỗi lần ra tay đều phải lấy sạch, quấn quýt đến khi môi cô ửng đỏ, sưng táy. Nhưng cách anh chiếm đoạt lại rất dịu dàng, cô không những không thể kháng cự mà còn tình nguyện dâng lên.
“Đây mới là cách trả lời, em hiểu chưa?”
Chi Lan gật đầu lia lịa, nếu cô bảo rằng mình chưa hiểu, anh sẽ “tận tình” dạy cô đến nửa đêm cho xem.
***
Cùng lúc đó.
Nhà thờ Lâm Thượng.
“Chúa ơi, người ban cho con một thiên thần, cớ sao lại không phải là một thiên thần tự do? Đứng trước Thiên Chúa, xin người hãy che chở cho thiên thần của con.”
“Chúa ơi, tạ ơn Chúa vì người đã luôn bên con.”
Vóc dáng người đàn ông cao lớn trở nên nhỏ bé trước mặt Đức Chúa Trời. Gã cầu mong được Chúa dang tay che chở phù hộ, nhưng không phải phù hộ cho gã mà là cho cô gái cứu gã trong biển lửa.
Hoài Du cúi đầu, mắt xanh như đại dương khép lại, thành tâm cầu nguyện trong thánh đường.
Ở ngoài có bóng người nép mình vào cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn không nổi dáng vẻ nguyện cầu bên trong.
/96
|