Chi Lan không biết mình đã mất đi ý thức bao lâu, khi cô khó khăn mở mắt dậy, gương mặt đã bị gió tuyết vùi dập cứng đờ, tuyết phủ đầy trên tóc lẫn mặt mũi. Cái lạnh xuyên qua lớp áo giữ nhiệt dày cộm khiến cô run lên, da dẻ đã chuyển sang màu xanh dị thường. Cả người ê ẩm kinh hồn, cô khó khăn nghiêng đầu, xung quanh toàn là tuyết với tuyết, Chi Lan gom hết sức lực, cố gắng nhấc người bò dậy.
Thế Huân! Thế Huân đâu?
Câu hỏi vang lên trong đầu khiến cô giật thót mình, vội vàng cựa quậy tấm thân ê buốt, cô phải đi tìm anh ngay lập tức. Chi Lan xoay người tìm thế đứng dậy, đập vào mắt cô là thân thể Thế Huân nằm ngay sau lưng, cả người anh chắn trước một tảng đá rất to. Hai mắt cô mở to, cảm giác va đập vào thứ gì đó rất mạnh nhưng không thấy đau lóe lên trong đầu.
Anh và cô cùng lăn xuống dốc tuyết, lẽ nào… anh lấy thân chắn đá cho cô?
Hai mắt Thế Huân nhắm nghiền, anh vẫn chưa tỉnh lại, đôi cánh môi trắng bệch bị gió thổi khô đến mức nứt ra, cả người nằm im lìm trên tuyết, một chút cử động cũng không có.
Cô vội vàng bò về phía anh, vươn tay để trước mũi, vẫn có hơi thở phả ra đều đều. Chi Lan thở phào nhẹ nhõm, cô phủi hết lớp tuyết trắng bám trên người anh, kiểm tra tay chân một lượt. Thế Huân ôm cô trong lúc lăn xuống, mọi va đập anh gánh thay cho cô vì thế quần áo của anh chỗ lấm chỗ rách, người ngợm xây xát lấm tấm vết thương nhỏ.
Mắt cô lướt trên người anh một lượt, chân trái của Thế Huân có vấn đề, nó lệch so bình thường. Chi Lan cắn môi cố gắng nhìn cho thật rõ, cô nhìn đi nhìn lại mấy lần, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào thử. Đúng như cô nghĩ, chân trái của Thế Huân gãy rồi, do cú va đập trực tiếp vào tảng đá ngay bên cạnh mà ra.
“Thế Huân, Thế Huân.” Cô lay nhẹ người anh, không dám để anh bất tỉnh dưới trời tuyết quá lâu.
Gió tuyết ùn ùn kéo đến, giăng kín bầu trời đêm, gió ngày một lớn liên tục táp vào mặt hai người. Cô ngước mắt nhìn vách núi trên cao, hai người lăn xuống một đoạn không quá xa. Song, đường đi lên lại vị trí hỗn chiến là cả một con dốc, chân trái của anh đã gãy, lên dốc là điều dường như không thể. Sức gió càng lúc càng mạnh khiến Chi Lan bất an vô cùng, tiếng gió thổi mạnh như thú dữ gào lên đe dọa con mồi, linh cảm mách bảo cô sắp tới có tai ương.
Chi Lan ra sức gọi Thế Huân dậy, hai người phải tìm cách tránh khỏi gió tuyết điên cuồng này.
“Huân, dậy đi.”
“Huân, anh có nghe thấy em không?”
Chi Lan ra sức vừa lay người vừa vỗ má Thế Huân, dường như nghe được tiếng gọi gấp gáp của cô văng vẳng bên tai. Một lúc sau Thế Huân cũng cử động, đôi mắt anh dần dần hé mở để lộ đôi đồng tử đen láy sâu thẳm, trước mắt anh là bóng người con gái mờ mờ. Thế Huân khẽ chớp mắt, xua tan đi làn nước mỏng trước mắt cố nhìn người con gái trước mặt rõ ràng hơn, Chi Lan vẫn không sao.
Trước mắt Thế Huân là tứ bề gió tuyết lồng lộng, trời đen mù mịt gió cuốn mạnh như một cơn lốc nguyền rủa nhân loại, cuốn chết loài người nhỏ nhoi như giết chết một con kiến. Cảm giác nguy hiểm sắp tới đổ ập lên người anh, Thế Huân cựa người toan ngồi dậy. Chi Lan hiểu ý vội vàng đỡ lấy anh, cảm giác tê liệt từ chân truyền đến khiến Thế Huân sững người, anh không nhấc chân trái lên được, một chút cảm giác ở chân trái cũng không còn.
Lăn lộn thân xác qua cả trăm cuộc chiến như anh, dĩ nhiên Thế Huân biết rõ chân anh gãy rồi.
“Chân trái gãy rồi.” Khóe môi anh mấp máy, cổ họng khô rát bởi cái lạnh khắc nghiệt.
“Không sao, không sao cả.” Chi Lan vội vàng trấn an anh, những lúc thế này không thể nào biểu hiện vẻ lo sợ trước mặt anh được, như thế chỉ khiến hai người rơi vào đường cùng. Gió lạnh thổi đến rát da rát thịt, tựa như một lời cảnh báo hai người phải tránh nó đi, tuyệt đối đừng để nó nổi giận. Chi Lan khuỵu người cố gắng đỡ Thế Huân dậy, anh biết cả hai không thể ở ngoài trời dưới gió tuyết thế này, chuyện chân gãy bỏ qua một bên, điều quan trọng lúc này là tìm chỗ dung thân.
Nhờ sức lực Chi Lan đỡ anh dậy cộng thêm bấu víu vào tảng đá bên cạnh làm điểm tựa. Sau một hồi khó khăn, Thế Huân đã đứng dậy thành công, anh tựa người vào tảng đá thở dốc, gương mặt xanh đi nhiều.
“Có đau lắm không? Em cõng anh nhé.” Dứt lời Chi Lan khuỵu đợi Thế Huân trèo lên vai cô.
Nhưng hành động của cô trong mắt anh chỉ là một sự ngốc nghếch ngờ nghệch. Chi Lan không thể nào cõng được anh, cơ thể cô gầy yếu, bước đi trên tuyết càng trơn trượt khó đi, chuyện cõng được anh gần như là hoang đường.
“Anh không sao.” Thế Huân đáp lời cô, sau đó nói thêm: “Tuyết đã phủ trắng đến mức không thấy đường đi chưa?”
Chi Lan phóng tầm mắt về phía trước, cô vẫn thấy khung cảnh trước mắt, đường đi vẫn còn thấy rõ.
“Em vẫn còn thấy rõ đường đi.”
Thế Huân cụp mắt nhìn xuống chân trái bị gãy của anh, Chi Lan nói phía trước vẫn còn có thể thấy đường đi, xem ra tình hình không tới mức quá thảm hại. Còn thấy đường đi là tốt, vấn đề bây giờ là hai người phải tìm chỗ trú trước khi tuyết trắng xóa không còn thấy đường đi nữa.
“Chúng ta rời khỏi đây.”
Chi Lan gật đầu lia lịa, cô để Thế Huân choàng tay qua vai mình, tay cô giữ chặt lưng anh, cố gắng đứng thật vững để anh có thể tựa vào. Song, chuyện đỡ anh khó hơn gấp trăm lần suy nghĩ của cô, Thế Huân cao ráo khỏe mạnh, đương nhiên anh rất nặng, người anh dựa vào cô khiến đôi chân nhỏ gồng lên mới đứng vững được.
Thế Huân biết rõ nếu anh tựa hẳn vào người Chi Lan, cô không thể nào chống nổi, anh chỉ cố gắng tựa một phần lựa lên người cô để làm điểm tựa, sau đó cố gắng lê cái chân gãy đi từng bước. Thế Huân gãy chân cộng thêm đường đi rất xấu, gió tuyết như xâu xé da thịt hai người, thành ra tốc độ di chuyển chậm chạp. Bầu không khí giữa hai người rơi vào tĩnh lặng, cô len lén liếc mắt nhìn anh, mặt Thế Huân ngoài tái đi vì lạnh thì gần như không đọng lại biểu cảm nào. Cô bất giác cúi đầu nhìn xuống cái chân gãy đang lê trên đất của anh, trong đầu nhảy lên một câu hỏi: “Có đau không?”
Lời vừa thoát ra khỏi môi, Chi Lan cảm thấy mình là đồ ngốc mới hỏi câu này, gãy chân tất nhiên là đau rồi.
Vậy mà Thế Huân vẫn kiên nhẫn trả lời cô một tiếng: “Đau.”
Giây phút này cô thật sự nể phục khả năng kiểm soát cảm xúc của anh, dù chân có gãy nhưng mặt vẫn không hiểu hiện gì mấy, cô suýt nhầm tưởng chân anh không đau nữa cơ.
Cả hai người dò dẫm bước trên tuyết từng bước một, chân Thế Huân càng lúc càng đau, nỗi đau gặm nhấm từng lớp da thịt khiến mặt anh càng tái hơn. Hai người không thể trèo ngược lên con dốc, vậy chỉ còn cách hướng xuống dốc mà đi, hy vọng dưới con dốc hốc tuyết hay cái gì đó có thể ẩn náu được.
Những đoạn bằng phẳng Chi Lan sẽ dìu Thế Huân đi chậm rãi từng bước, những khúc khuỷu quá dốc bắt buộc hai người phải cùng trượt xuống. Lúc lê lết lúc trượt dài, không biết mất bao lâu hai người mới có thể vượt qua con dốc tuyết này, gió lớn nổi lên thổi tuyết táp vào lưng, sức gió rất mạnh, hai chân Chi Lan run bần bật mới giữ được hai người đứng vững.
Hàng mày đen trên gương mặt tái xanh của Thế Huân nhíu lại, Ngũ có nhắc nhỡ hôm nay gió tuyết rất lớn, xong vụ phải quay về sớm. E rằng Nhất và Tứ bị đám Venn cản đường, thêm sự cuồng bạo hung hãn của gió tuyết, thuộc hạ không thể tìm anh trong đêm nay được, nhanh nhất cũng phải đợi đến khi gió tuyết ngừng lại.
“Ngũ nói gió tuyết hôm nay rất lớn, em tìm chỗ nấp trước đi.” Giọng anh khả đặc, cổ họng đau rát nóng ran.
Chi Lan ngước mắt nhìn Thế Huân, anh nghĩ cô là người như thế nào? Sao cô có thể bỏ mặc anh chạy đi trước được, Chi Lan kiên định nói: “Không đi, có chết cũng không đi trước.”
Thế Huân toan mở miệng nói thêm, nhưng Chi Lan đã thốt lên trước: “Phía trước, có hang nhỏ thì phải!”
Cô dìu Thế Huân tựa vào tảng đá tuyết gần đó, miệng không ngừng dặn dò: “Anh ở đây đợi em một chút, em sẽ quay lại ngay.”
Dứt lời, cả thân thể nhỏ nhắn lao về phía trước, dần dần khuất dạng, Thế Huân nhìn Chi Lan rời đi một lúc lâu, ánh mắt kiên định của cô vừa nãy khiến anh rơi vào hàng tá nghĩ suy. Một mình cô có thể rời đi tìm một nơi trốn tránh gió tuyết an toàn hơn, Thế Huân và cái chân gãy của anh làm giảm tốc độ của hai người gấp mấy lần, kéo theo anh chỉ càng khiến hai người bế tắc.
Không biết sức lực ở đâu ra, Chi Lan chạy rất nhanh, thoáng chốc đã quay trở lại chỗ Thế Huân. Anh thấy rõ hai mắt Chi Lan rất sáng, trên gương mặt xinh đẹp hiện hữu sự vui mừng khôn xiết, làn môi mềm nở một nụ cười rất tươi.
“Phía trước có một cái hang nhỏ.” Nói xong, cô nhanh nhẹn đỡ lấy Thế Huân, tiếp tục dìu anh đi trên tuyết, miệng cô ríu rít: “Gần đây thôi, anh ráng một chút, chỉ cần tránh được gió tuyết đêm nay, ngày mai sẽ ổn thôi.”
Anh không biết cô lấy đâu ra lạc quan nhiều như thế, nhưng chút ít lạc quan của cô cũng khiến Thế Huân bớt lo lắng, ít ra cô vẫn an toàn ở đây với anh. Trên người cô không có vết thương nào, như vậy là tốt rồi.
Thế Huân đáp lời cô: “Chi Lan giỏi lắm.”
Câu khen ngợi của anh đánh tan bớt phần nào lo âu trong cô, Chi Lan vui vẻ hơn hẳn, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo hướng về phía cái hang Chi Lan tìm được. Thế Huân hướng mắt nhìn, cái này không phải cái hàng, nó chỉ là một hốc đá nhỏ hai người có thể miễn cưỡng chui vào vừa đủ, bên trong tối hơn bên ngoài rất nhiều, không có đèn hay lửa chiếu sáng. Anh quay đầu nhìn, bầu trời lúc này tối đen từng cơn gió mạnh cuốn theo tuyết tích tụ lại tạo thành cơn lốc càn quét từ xa, hung hăng tiến về phía này.
Chi Lan dìu Thế Huân vào trước, đặt anh tựa lưng vào vách đá, chỉnh cái chân gãy duỗi thẳng. Sau đó cô cũng chui vào trong, phần chỗ trống còn lại vừa đủ cho thân thể mảnh mai co người lại.
Bầu trời u ám cực độ, mây lẫn tuyết như hòa lẫn vào nhau giăng kín trắng xóa tầm mắt, không gian trong hốc đá tĩnh mịch vô cùng, cô không biết Thế Huân đang nghĩ gì, chỉ thấy anh ngồi lặng im. Chi Lan cảm thấy sự im lặng này kì quặc quá, cô sợ anh nghĩ tiêu cực. Thế nên Chi Lan mở lời phá tan không gian tĩnh lặng: “Ấn tượng thật.”
Câu nói bâng quơ của cô khiến Thế Huân ngạc nhiên, anh nghiêng đầu nhìn cô, tỏ ý không hiểu.
Chi Lan mỉm cười, cô nhích lại gần anh hơn một chút, tựa đầu vào vai anh.
“Anh không thấy ấn tượng sao? Lần đầu tiên chúng ta ngắm tuyết cùng nhau là ngắm bão tuyết.”
Không phải là tuyết nhẹ nhàng như mọi người truyền tai nhau, cũng không phải là những bông hoa tuyết li ti bừng sáng bởi ánh đèn đường. Nó là một trận bão tuyết cuồng phong, đáng sợ kinh hồn. Nhưng vậy thì sao? Cô vẫn cảm thấy ngắm tuyết thế này rất lãng mạn, có lẽ là ngắm cùng anh chăng?
Chi Lan cọ cọ má vào vai anh, giọng nhẹ xuống một bậc: “Em cảm thấy cùng anh ngắm tuyết đủ rồi, bão tuyết cũng không tệ.”
Đầu cô tựa vào vai Thế Huân khiến anh cảm thấy ấm áp hơn một chút, hốc đá tối tăm heo hắt chút ánh sáng ít ỏi, anh chỉ có thể thấy được mái tóc đen cùng đôi mắt cụp xuống. Người Chi Lan tựa vào vai anh nhè nhẹ run, cô đang lạnh, bất giác môi anh mím lại, choàng tay kéo Chi Lan vào lòng, dùng chút ít hơi ấm của mình sưởi ấm cho cô, Thế Huân cúi đầu đặt lên tóc Chi Lan. Ngoài ôm cô vào lòng sưởi ấm, hôn lên đỉnh đầu trấn an cô. Anh không biết phải làm thế nào đưa cô thoát khỏi đây, Thế Huân không muốn thấy Chi Lan chịu lạnh, dường như cái lạnh của cô đâm xuyên qua tim anh, khiến nó khó chịu vô cùng.
“Anh không nên đưa em đến đây.” Giọng anh khàn khàn.
Anh không nên đưa cô đến đây, biết rõ khi đến những nơi này tứ bề nguy hiểm rình rập, kẻ thù thanh toán, tranh chấp lô hàng, khí hậu khắc nghiệt. Chi Lan nhỏ bé yếu ớt, làm sao có thể chịu được mấy thứ này. Chỉ là anh muốn ngắm đôi mắt nâu tròn kia sáng lên khi trông thấy núi tuyết, mở mang thế giới trong mắt cô, nên mới quyết định đưa cô theo bên mình. Đáng lý Thế Huân nên để cô ở nhà, cất giấu cô thật kĩ, một chút nguy hiểm cũng không thể chạm vào ngón tay Chi Lan, những chuyện như thế này một mình anh chịu là được.
Chi Lan vùi đầu vào ngực Thế Huân, lắng nghe con tim anh đập, giọng cô lí nhí: “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Thế Huân thoáng thay đổi.
Tại sao lại cảm ơn anh?
“Nếu anh không đưa em đến đây, biết bao giờ em mới được tận mắt thấy núi tuyết một lần.”
“Cả bão tuyết nữa, đây đâu phải thứ mà ai muốn thấy cũng được.”
Thế Huân nhíu mày, anh hỏi: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Ý em là em không có gì để hối tiếc cả.”
Thế Huân! Thế Huân đâu?
Câu hỏi vang lên trong đầu khiến cô giật thót mình, vội vàng cựa quậy tấm thân ê buốt, cô phải đi tìm anh ngay lập tức. Chi Lan xoay người tìm thế đứng dậy, đập vào mắt cô là thân thể Thế Huân nằm ngay sau lưng, cả người anh chắn trước một tảng đá rất to. Hai mắt cô mở to, cảm giác va đập vào thứ gì đó rất mạnh nhưng không thấy đau lóe lên trong đầu.
Anh và cô cùng lăn xuống dốc tuyết, lẽ nào… anh lấy thân chắn đá cho cô?
Hai mắt Thế Huân nhắm nghiền, anh vẫn chưa tỉnh lại, đôi cánh môi trắng bệch bị gió thổi khô đến mức nứt ra, cả người nằm im lìm trên tuyết, một chút cử động cũng không có.
Cô vội vàng bò về phía anh, vươn tay để trước mũi, vẫn có hơi thở phả ra đều đều. Chi Lan thở phào nhẹ nhõm, cô phủi hết lớp tuyết trắng bám trên người anh, kiểm tra tay chân một lượt. Thế Huân ôm cô trong lúc lăn xuống, mọi va đập anh gánh thay cho cô vì thế quần áo của anh chỗ lấm chỗ rách, người ngợm xây xát lấm tấm vết thương nhỏ.
Mắt cô lướt trên người anh một lượt, chân trái của Thế Huân có vấn đề, nó lệch so bình thường. Chi Lan cắn môi cố gắng nhìn cho thật rõ, cô nhìn đi nhìn lại mấy lần, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào thử. Đúng như cô nghĩ, chân trái của Thế Huân gãy rồi, do cú va đập trực tiếp vào tảng đá ngay bên cạnh mà ra.
“Thế Huân, Thế Huân.” Cô lay nhẹ người anh, không dám để anh bất tỉnh dưới trời tuyết quá lâu.
Gió tuyết ùn ùn kéo đến, giăng kín bầu trời đêm, gió ngày một lớn liên tục táp vào mặt hai người. Cô ngước mắt nhìn vách núi trên cao, hai người lăn xuống một đoạn không quá xa. Song, đường đi lên lại vị trí hỗn chiến là cả một con dốc, chân trái của anh đã gãy, lên dốc là điều dường như không thể. Sức gió càng lúc càng mạnh khiến Chi Lan bất an vô cùng, tiếng gió thổi mạnh như thú dữ gào lên đe dọa con mồi, linh cảm mách bảo cô sắp tới có tai ương.
Chi Lan ra sức gọi Thế Huân dậy, hai người phải tìm cách tránh khỏi gió tuyết điên cuồng này.
“Huân, dậy đi.”
“Huân, anh có nghe thấy em không?”
Chi Lan ra sức vừa lay người vừa vỗ má Thế Huân, dường như nghe được tiếng gọi gấp gáp của cô văng vẳng bên tai. Một lúc sau Thế Huân cũng cử động, đôi mắt anh dần dần hé mở để lộ đôi đồng tử đen láy sâu thẳm, trước mắt anh là bóng người con gái mờ mờ. Thế Huân khẽ chớp mắt, xua tan đi làn nước mỏng trước mắt cố nhìn người con gái trước mặt rõ ràng hơn, Chi Lan vẫn không sao.
Trước mắt Thế Huân là tứ bề gió tuyết lồng lộng, trời đen mù mịt gió cuốn mạnh như một cơn lốc nguyền rủa nhân loại, cuốn chết loài người nhỏ nhoi như giết chết một con kiến. Cảm giác nguy hiểm sắp tới đổ ập lên người anh, Thế Huân cựa người toan ngồi dậy. Chi Lan hiểu ý vội vàng đỡ lấy anh, cảm giác tê liệt từ chân truyền đến khiến Thế Huân sững người, anh không nhấc chân trái lên được, một chút cảm giác ở chân trái cũng không còn.
Lăn lộn thân xác qua cả trăm cuộc chiến như anh, dĩ nhiên Thế Huân biết rõ chân anh gãy rồi.
“Chân trái gãy rồi.” Khóe môi anh mấp máy, cổ họng khô rát bởi cái lạnh khắc nghiệt.
“Không sao, không sao cả.” Chi Lan vội vàng trấn an anh, những lúc thế này không thể nào biểu hiện vẻ lo sợ trước mặt anh được, như thế chỉ khiến hai người rơi vào đường cùng. Gió lạnh thổi đến rát da rát thịt, tựa như một lời cảnh báo hai người phải tránh nó đi, tuyệt đối đừng để nó nổi giận. Chi Lan khuỵu người cố gắng đỡ Thế Huân dậy, anh biết cả hai không thể ở ngoài trời dưới gió tuyết thế này, chuyện chân gãy bỏ qua một bên, điều quan trọng lúc này là tìm chỗ dung thân.
Nhờ sức lực Chi Lan đỡ anh dậy cộng thêm bấu víu vào tảng đá bên cạnh làm điểm tựa. Sau một hồi khó khăn, Thế Huân đã đứng dậy thành công, anh tựa người vào tảng đá thở dốc, gương mặt xanh đi nhiều.
“Có đau lắm không? Em cõng anh nhé.” Dứt lời Chi Lan khuỵu đợi Thế Huân trèo lên vai cô.
Nhưng hành động của cô trong mắt anh chỉ là một sự ngốc nghếch ngờ nghệch. Chi Lan không thể nào cõng được anh, cơ thể cô gầy yếu, bước đi trên tuyết càng trơn trượt khó đi, chuyện cõng được anh gần như là hoang đường.
“Anh không sao.” Thế Huân đáp lời cô, sau đó nói thêm: “Tuyết đã phủ trắng đến mức không thấy đường đi chưa?”
Chi Lan phóng tầm mắt về phía trước, cô vẫn thấy khung cảnh trước mắt, đường đi vẫn còn thấy rõ.
“Em vẫn còn thấy rõ đường đi.”
Thế Huân cụp mắt nhìn xuống chân trái bị gãy của anh, Chi Lan nói phía trước vẫn còn có thể thấy đường đi, xem ra tình hình không tới mức quá thảm hại. Còn thấy đường đi là tốt, vấn đề bây giờ là hai người phải tìm chỗ trú trước khi tuyết trắng xóa không còn thấy đường đi nữa.
“Chúng ta rời khỏi đây.”
Chi Lan gật đầu lia lịa, cô để Thế Huân choàng tay qua vai mình, tay cô giữ chặt lưng anh, cố gắng đứng thật vững để anh có thể tựa vào. Song, chuyện đỡ anh khó hơn gấp trăm lần suy nghĩ của cô, Thế Huân cao ráo khỏe mạnh, đương nhiên anh rất nặng, người anh dựa vào cô khiến đôi chân nhỏ gồng lên mới đứng vững được.
Thế Huân biết rõ nếu anh tựa hẳn vào người Chi Lan, cô không thể nào chống nổi, anh chỉ cố gắng tựa một phần lựa lên người cô để làm điểm tựa, sau đó cố gắng lê cái chân gãy đi từng bước. Thế Huân gãy chân cộng thêm đường đi rất xấu, gió tuyết như xâu xé da thịt hai người, thành ra tốc độ di chuyển chậm chạp. Bầu không khí giữa hai người rơi vào tĩnh lặng, cô len lén liếc mắt nhìn anh, mặt Thế Huân ngoài tái đi vì lạnh thì gần như không đọng lại biểu cảm nào. Cô bất giác cúi đầu nhìn xuống cái chân gãy đang lê trên đất của anh, trong đầu nhảy lên một câu hỏi: “Có đau không?”
Lời vừa thoát ra khỏi môi, Chi Lan cảm thấy mình là đồ ngốc mới hỏi câu này, gãy chân tất nhiên là đau rồi.
Vậy mà Thế Huân vẫn kiên nhẫn trả lời cô một tiếng: “Đau.”
Giây phút này cô thật sự nể phục khả năng kiểm soát cảm xúc của anh, dù chân có gãy nhưng mặt vẫn không hiểu hiện gì mấy, cô suýt nhầm tưởng chân anh không đau nữa cơ.
Cả hai người dò dẫm bước trên tuyết từng bước một, chân Thế Huân càng lúc càng đau, nỗi đau gặm nhấm từng lớp da thịt khiến mặt anh càng tái hơn. Hai người không thể trèo ngược lên con dốc, vậy chỉ còn cách hướng xuống dốc mà đi, hy vọng dưới con dốc hốc tuyết hay cái gì đó có thể ẩn náu được.
Những đoạn bằng phẳng Chi Lan sẽ dìu Thế Huân đi chậm rãi từng bước, những khúc khuỷu quá dốc bắt buộc hai người phải cùng trượt xuống. Lúc lê lết lúc trượt dài, không biết mất bao lâu hai người mới có thể vượt qua con dốc tuyết này, gió lớn nổi lên thổi tuyết táp vào lưng, sức gió rất mạnh, hai chân Chi Lan run bần bật mới giữ được hai người đứng vững.
Hàng mày đen trên gương mặt tái xanh của Thế Huân nhíu lại, Ngũ có nhắc nhỡ hôm nay gió tuyết rất lớn, xong vụ phải quay về sớm. E rằng Nhất và Tứ bị đám Venn cản đường, thêm sự cuồng bạo hung hãn của gió tuyết, thuộc hạ không thể tìm anh trong đêm nay được, nhanh nhất cũng phải đợi đến khi gió tuyết ngừng lại.
“Ngũ nói gió tuyết hôm nay rất lớn, em tìm chỗ nấp trước đi.” Giọng anh khả đặc, cổ họng đau rát nóng ran.
Chi Lan ngước mắt nhìn Thế Huân, anh nghĩ cô là người như thế nào? Sao cô có thể bỏ mặc anh chạy đi trước được, Chi Lan kiên định nói: “Không đi, có chết cũng không đi trước.”
Thế Huân toan mở miệng nói thêm, nhưng Chi Lan đã thốt lên trước: “Phía trước, có hang nhỏ thì phải!”
Cô dìu Thế Huân tựa vào tảng đá tuyết gần đó, miệng không ngừng dặn dò: “Anh ở đây đợi em một chút, em sẽ quay lại ngay.”
Dứt lời, cả thân thể nhỏ nhắn lao về phía trước, dần dần khuất dạng, Thế Huân nhìn Chi Lan rời đi một lúc lâu, ánh mắt kiên định của cô vừa nãy khiến anh rơi vào hàng tá nghĩ suy. Một mình cô có thể rời đi tìm một nơi trốn tránh gió tuyết an toàn hơn, Thế Huân và cái chân gãy của anh làm giảm tốc độ của hai người gấp mấy lần, kéo theo anh chỉ càng khiến hai người bế tắc.
Không biết sức lực ở đâu ra, Chi Lan chạy rất nhanh, thoáng chốc đã quay trở lại chỗ Thế Huân. Anh thấy rõ hai mắt Chi Lan rất sáng, trên gương mặt xinh đẹp hiện hữu sự vui mừng khôn xiết, làn môi mềm nở một nụ cười rất tươi.
“Phía trước có một cái hang nhỏ.” Nói xong, cô nhanh nhẹn đỡ lấy Thế Huân, tiếp tục dìu anh đi trên tuyết, miệng cô ríu rít: “Gần đây thôi, anh ráng một chút, chỉ cần tránh được gió tuyết đêm nay, ngày mai sẽ ổn thôi.”
Anh không biết cô lấy đâu ra lạc quan nhiều như thế, nhưng chút ít lạc quan của cô cũng khiến Thế Huân bớt lo lắng, ít ra cô vẫn an toàn ở đây với anh. Trên người cô không có vết thương nào, như vậy là tốt rồi.
Thế Huân đáp lời cô: “Chi Lan giỏi lắm.”
Câu khen ngợi của anh đánh tan bớt phần nào lo âu trong cô, Chi Lan vui vẻ hơn hẳn, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo hướng về phía cái hang Chi Lan tìm được. Thế Huân hướng mắt nhìn, cái này không phải cái hàng, nó chỉ là một hốc đá nhỏ hai người có thể miễn cưỡng chui vào vừa đủ, bên trong tối hơn bên ngoài rất nhiều, không có đèn hay lửa chiếu sáng. Anh quay đầu nhìn, bầu trời lúc này tối đen từng cơn gió mạnh cuốn theo tuyết tích tụ lại tạo thành cơn lốc càn quét từ xa, hung hăng tiến về phía này.
Chi Lan dìu Thế Huân vào trước, đặt anh tựa lưng vào vách đá, chỉnh cái chân gãy duỗi thẳng. Sau đó cô cũng chui vào trong, phần chỗ trống còn lại vừa đủ cho thân thể mảnh mai co người lại.
Bầu trời u ám cực độ, mây lẫn tuyết như hòa lẫn vào nhau giăng kín trắng xóa tầm mắt, không gian trong hốc đá tĩnh mịch vô cùng, cô không biết Thế Huân đang nghĩ gì, chỉ thấy anh ngồi lặng im. Chi Lan cảm thấy sự im lặng này kì quặc quá, cô sợ anh nghĩ tiêu cực. Thế nên Chi Lan mở lời phá tan không gian tĩnh lặng: “Ấn tượng thật.”
Câu nói bâng quơ của cô khiến Thế Huân ngạc nhiên, anh nghiêng đầu nhìn cô, tỏ ý không hiểu.
Chi Lan mỉm cười, cô nhích lại gần anh hơn một chút, tựa đầu vào vai anh.
“Anh không thấy ấn tượng sao? Lần đầu tiên chúng ta ngắm tuyết cùng nhau là ngắm bão tuyết.”
Không phải là tuyết nhẹ nhàng như mọi người truyền tai nhau, cũng không phải là những bông hoa tuyết li ti bừng sáng bởi ánh đèn đường. Nó là một trận bão tuyết cuồng phong, đáng sợ kinh hồn. Nhưng vậy thì sao? Cô vẫn cảm thấy ngắm tuyết thế này rất lãng mạn, có lẽ là ngắm cùng anh chăng?
Chi Lan cọ cọ má vào vai anh, giọng nhẹ xuống một bậc: “Em cảm thấy cùng anh ngắm tuyết đủ rồi, bão tuyết cũng không tệ.”
Đầu cô tựa vào vai Thế Huân khiến anh cảm thấy ấm áp hơn một chút, hốc đá tối tăm heo hắt chút ánh sáng ít ỏi, anh chỉ có thể thấy được mái tóc đen cùng đôi mắt cụp xuống. Người Chi Lan tựa vào vai anh nhè nhẹ run, cô đang lạnh, bất giác môi anh mím lại, choàng tay kéo Chi Lan vào lòng, dùng chút ít hơi ấm của mình sưởi ấm cho cô, Thế Huân cúi đầu đặt lên tóc Chi Lan. Ngoài ôm cô vào lòng sưởi ấm, hôn lên đỉnh đầu trấn an cô. Anh không biết phải làm thế nào đưa cô thoát khỏi đây, Thế Huân không muốn thấy Chi Lan chịu lạnh, dường như cái lạnh của cô đâm xuyên qua tim anh, khiến nó khó chịu vô cùng.
“Anh không nên đưa em đến đây.” Giọng anh khàn khàn.
Anh không nên đưa cô đến đây, biết rõ khi đến những nơi này tứ bề nguy hiểm rình rập, kẻ thù thanh toán, tranh chấp lô hàng, khí hậu khắc nghiệt. Chi Lan nhỏ bé yếu ớt, làm sao có thể chịu được mấy thứ này. Chỉ là anh muốn ngắm đôi mắt nâu tròn kia sáng lên khi trông thấy núi tuyết, mở mang thế giới trong mắt cô, nên mới quyết định đưa cô theo bên mình. Đáng lý Thế Huân nên để cô ở nhà, cất giấu cô thật kĩ, một chút nguy hiểm cũng không thể chạm vào ngón tay Chi Lan, những chuyện như thế này một mình anh chịu là được.
Chi Lan vùi đầu vào ngực Thế Huân, lắng nghe con tim anh đập, giọng cô lí nhí: “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Thế Huân thoáng thay đổi.
Tại sao lại cảm ơn anh?
“Nếu anh không đưa em đến đây, biết bao giờ em mới được tận mắt thấy núi tuyết một lần.”
“Cả bão tuyết nữa, đây đâu phải thứ mà ai muốn thấy cũng được.”
Thế Huân nhíu mày, anh hỏi: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Ý em là em không có gì để hối tiếc cả.”
/96
|